Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)
Chương 18: Trời mưa rồi
Cùng với tràng âm thanh long trời lở đất, bầu trời đêm chìm vào vũ điệu sáng tối của những cột sét dữ dội được vạch ra từ hư vô. Vầng trăng bạc đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ, khiến cho những khoảnh khắc sấm sét không xuất hiện, kẻ có thị lực hơn hẳn người thường như đạo sĩ, như yêu rắn cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Vân Hòa nói với Ảnh Ảnh: “Cho thụ yêu uống thuốc giải đi!” Sau đó chính mình nâng thụ yêu dậy, dịu giọng nói với hắn: “Nếu ngay từ đầu ngươi nói rõ ràng với chúng ta, chẳng phải mọi chuyện đã không đi tới nước này hay sao? Ngươi lại còn giả danh Trần Dự Văn lừa gạt chúng ta, há chẳng khiến chúng ta đề phòng ngươi?” Thụ yêu đáp: “Thực ra ta cũng định nói từ đầu nhưng các ngươi không hiểu, các ngươi nhớ kỹ lại xem? Vả lại không phải giả danh Dự Văn để đối phó các ngươi. Gần hai năm trước hắn vào rừng tìm nấm bị rắn độc cắn chết, lúc đó ta cũng đang cần một chỗ lánh mặt Yêu rừng, mới giả dạng thành hắn...”
Hai người thong thả nói chuyện khiến Thanh Ngọc hết sức sốt ruột, bèn vội ngắt lời: “Hai người đàn ông các ngươi định hỏi thăm chào hỏi nhau tới sáng mai hả? Có biết tình hình ngoài kia đang rất gay go không?” Vân Hòa hỏi thụ yêu: “Ngươi có biết tiếp theo yêu rừng sẽ làm gì không?” Trong đêm tối, đôi mắt thụ yêu phát sáng như hai đốm lửa xanh lá. Hắn nói: “Có lẽ là xua lũ nhấn chìm vùng đất này chăng? Người vốn dĩ hiền hòa, nhưng tính cách hơi cực đoan. Một khi Người nổi giận, hậu quả thật sự không dám nói trước.” Hắn vừa nói dứt lời đã cảm thấy mái tóc ướt nhẹp, kế tiếp từ bầu trời trút xuống vô vàn hạt nước li ti, từng giọt từng giọt nặng nề một đường liên tiếp hòa vào mặt đất.
Trời mưa rồi.
Vân Hòa ngước nhìn bầu trời giăng đầy mây đen cùng sấm chớp, khẽ nói: “Dư Ảnh, chúng ta quay về thôi.” Ảnh Ảnh liền ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, chúng ta không đánh yêu rừng, không cứu người dân trấn Thuận Thanh sao?” Vân Hòa cười khẽ, xoa xoa búi tóc ướt nhẹp của nàng: “Trời đêm rất lạnh, lại đang mưa, không tốt cho sức khỏe của trẻ con!” Chợt có tiếng của Thanh Ngọc châm chọc cất lên: “Này đạo sĩ, ngài sợ chết bỏ chạy thì cứ nói thẳng, nào có ai chê cười đâu? Chính bổn yêu cũng sắp phải bỏ chạy lấy thân đây này!” Vân Hòa liền trầm giọng đáp: “Chết, ai mà không sợ? Sợ chết không đáng trách, chết vô nghĩa mới là có lỗi với bản thân. Ta đánh nhau với thụ yêu còn bất phân thắng bại, đánh nhau với yêu rừng mạnh hơn mười mấy lần không phải là không tự lượng sức sao? Ta làm người trước giờ chưa bao giờ làm chuyện ngu ngốc như thế. Huống hồ nhiệm vụ ta tới đây là cầu mưa, ta đã làm được rồi.” Vân Hòa vừa nói xong thì chợt cúi gập người ho dữ dội, hộc ra một ngụm máu tươi. Ảnh Ảnh sợ hãi chạy đến đỡ, chỉ nghe giọng chàng khe khẽ vang lên: “Dư Ảnh, ta còn phải dậy lên triều.” Nàng bèn nói: “Sư phụ, để Ảnh Ảnh đưa người về.”
Hai người đồng loạt mở mắt, nhận ra bầu trời đêm u ám ẩm ướt được thay thế bằng chăn mềm nệm êm thì thở phào nhẹ nhõm. Trần Văn Dự vẫn như cũ ôm Dư Ảnh trong ngực, cất giọng khàn khàn nói: “Dư Ảnh, kích cỡ ngoài đời thực của muội lại khiến ta thấy có chút không quen.” Dư Ảnh nằm yên không nhúc nhích. Trần Văn Dự lại nói: “Kết cục của mộng cảnh này khiến ta có chút khó chịu. Cuối cùng con người vẫn chịu thua trước sức mạnh thiên nhiên quá cường đại.” Trần Văn Dự thấy Dư Ảnh đã tỉnh nhưng vẫn không đáp lời mình, mới nghĩ cô bé con đang bất mãn. Chàng chống tay ngồi dậy, chợt phát hiện ra trên vạt trước áo dài của mình có một vệt máu đỏ thẫm. Trần Văn Dự sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn chầm chầm vết đỏ đó, tự hỏi đùi mình bị thương khi nào. Chỉ nghe giọng Dư Ảnh lí nhí vang lên: “Xin lỗi vương gia… muội… muội tới tháng rồi…”
Trần Văn Dự nghe thế thì thắc mắc: “Tới tháng là gì?” Câu hỏi ngây thơ khiến Dư Ảnh quá mức xấu hổ, gương mặt càng thêm đỏ bừng bừng.
NGOẠI TRUYỆN: THANH NGỌC
Thầy trò Vân Hòa rời đi, Thanh Ngọc quay sang thụ yêu hỏi: “Bây giờ bổn yêu cũng định đi luôn. Ngươi tính thế nào?” Thụ yêu không biểu cảm đáp: “Gốc rễ ta đều ở Thuận Thanh này, nào có thể đi đâu?” Thanh Ngọc bĩu môi: “Ngươi chẳng biết tự mình dời chân thân đi sao? Nhỡ lũ cuốn ngươi trôi tróc gốc, hoặc giả ngươi chết úng, chẳng phải uổng công tu luyện ngàn năm? Hay vì ngươi quá lưu luyến cái trấn Thuận Thanh nhỏ như đuôi chuột này, đến nỗi cái mạng cũng không tiếc nữa?” Thụ yêu nào có quen với cách ăn nói châm chọc của rắn tinh như thầy trò Vân Hòa, mặt lập tức trầm xuống. Chỉ nghe Thanh Ngọc hạ giọng lẩm bẩm: “Hừ, nể tình cùng là yêu với nhau, bổn yêu chịu khó giúp ngươi di dời chân thân đến nơi an toàn vậy.”
***
Thanh Ngọc không biết mình được sinh ra như thế nào, chỉ nhớ mang máng hình như từ lúc biết chuyện, nàng đã phải đánh nhau để sinh tồn. Ban đầu nàng coi đánh nhau là phương thức chủ yếu để giải quyết mọi vấn đề, nhưng khi dần dần trưởng thành, nàng nhận ra mình còn có thể sử dụng nhiều cách khác nữa. Nàng học cách sử dụng mị thuật cùng cách hóa trang của loài hồ ly, học kỹ năng ăn nói nịnh hót của loài vẹt, còn cả phương pháp lẩn trốn của loài rùa. Người ta mắng nàng vô sỉ, nàng sẽ chỉ mỉm cười. Nhưng mà mỗi lần kẻ khác mắng nàng vô sỉ, nàng sẽ lại nhớ lại một buổi chiều mấy trăm năm trước, yêu hổ đặt bàn chân bẩn thỉu lên mặt nàng, gầm gừ nói: “Chỉ cần nàng dập đầu trước bổn yêu ba cái, rồi đi theo bổn yêu, bổn yêu tuyệt đối không ngược đãi nàng!” Nàng tin hắn sao? Dĩ nhiên là không! Nàng cũng không cúi đầu trước hắn. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ, Thanh Ngọc có chết cũng chẳng cúi đầu trước ai.
Nhưng mà Thanh Ngọc là con rắn mồ côi, không có người thân bao bọc, cũng chẳng có ai thương yêu. Những nơi nàng đến, loài khác hoặc là vốn sống theo bầy không ngó ngàng tới nàng, hoặc khinh thường nàng là loài rắn độc nên chẳng mảy may muốn đến gần. Vì vậy, vào thời khắc nàng bị hổ yêu hành hạ, chẳng có ai đến cứu nàng. Sau một thời gian dài chịu đau đớn khổ cực, cuối cùng nàng vẫn phải thuần phục trước hắn, thậm chí quãng thời gian sau đó còn nhiễm phải nhiều thói xấu của hắn. Rất lâu sau khi nàng đã chính tay giết chết hổ yêu, Thanh Ngọc vẫn thường tự hỏi, cớ sao người ta trách nàng “vô sỉ”, trong khi cái thứ được gọi là “sỉ” đó liệu có nâng đỡ nàng qua cơn gian nan? Những lúc nàng thẳng lưng không chịu hạ mình, không chịu khua môi múa mép một chút để tự bảo vệ bản thân, những kẻ mong muốn nàng giữ chữ “sĩ” có đến giúp nàng không?
Sau này nàng rút ra kết luận, ngươi muốn làm một kẻ vừa thanh cao trong sáng vừa sống lâu, hoặc là ngươi phải có chỗ dựa thật vững chắc, hoặc là ngươi phải thắp hương thật nhiều để Thần May Mắn phù hộ cho ngươi cuộc sống tuyệt đối an lành. Thanh Ngọc không nằm trong hai trường hợp đó, nàng cố giữ thanh cao nhưng sức chịu đựng của nàng nào có cao như vậy? Lúc đã buông xuôi, nàng nghĩ nhiều, day dứt nhiều đến nỗi sau này dù người ta mắng nàng vô sỉ, xảo quyệt hay háo sắc, dâm tà, nàng cũng chẳng thèm, và cũng chẳng còn sức để bận tâm.
***
Sau một hồi khổ tâm giúp thụ yêu “chuyển nhà” sang ngọn đồi cao ráo cách trấn Thuận Thanh hơn ngàn dặm, Thanh Ngọc mới vừa chống nạnh vừa hổn hển nói: “Khốn kiếp! Không ngờ bổn yêu lại vì một cái cây mà lao lực như vậy! Mệt chết bổn yêu mà!” Thụ yêu đang im lặng nhìn về phía trấn Thuận Thanh đang chìm trong thiên tai chợt lên tiếng: “Ta từng nghĩ sẽ ở nơi ấy trông coi thân xác lim yêu, nhưng hiện tại, một chút sót lại của muội ấy cũng bị nhấn chìm trong làn nước!” Thanh Ngọc trợn mắt nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu nói: “Ta không hiểu nổi thứ tình cảm hay suy nghĩ vớ vẩn của loài cây các ngươi! Nếu ngươi quan tâm lim yêu, sao lúc cô ta bị người ta đốn ngã ngươi không đến cứu? Nếu ngươi sợ Yêu rừng làm hại trấn Thuận Thanh, đến khuyên bảo ông ta vài tiếng có phải tốt hơn đâm sau lưng ông ta không? Còn nữa, không muốn thầy trò đạo sĩ đánh ngươi tơi tả thì sao từ đầu không đứng ra giải thích với họ, còn bày đặt đi theo ‘bắt yêu’, còn lập mê trận giam người ta lại. Thật là khó hiểu mà! ” Thụ yêu nghe nàng nói vậy thì há hốc miệng, không phản bác được câu nào. Thì ra cây cỏ lúc thành tinh, suy nghĩ trong đầu cũng rối rắm như một đám dây leo. Lúc này mớ boòng boong của thụ yêu được Thanh Ngọc gỡ ra, hắn quả thật phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Hắn bối rối cúi đầu nói: “Thì ra, ta đã sai rồi.”
Thanh Ngọc thừa thắng xông lên, chỉ vào mũi thụ yêu lên giọng: “Còn nữa, ngươi còn thiếu nợ bổn yêu đấy! Ngươi nhớ lần đầu gặp mặt bổn yêu hai năm trước chứ? Chưa được nói vài câu ngươi đã dùng rễ quất mấy lằn trên lưng người ta. Vảy của ta bây giờ còn đau đây này!” Nàng không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đã chọc giận thụ yêu trong phút chốc: “Thì ra con rắn vô sỉ đó chính là ngươi! Ngươi nhớ mình đã nói gì chứ? Ta đánh ngươi như thế là quá nhẹ nhàng!” Thanh Ngọc thấy kẻ kia trở nên hung dữ thì bỗng thấy chột dạ, trong đầu cố lục lọi xem bản thân đã làm gì, nói gì. Thì ra nàng là kẻ đãng trí nhưng thù dai, chỉ nhớ mang máng trong đầu việc thụ yêu cắm rễ vào thủy mạch, cãi nhau với thổ địa, còn đánh nàng một cái. Những chi tiết còn lại trong câu chuyện kể với Vân Hòa chẳng qua do nàng trong lúc nguy cấp bịa ra mà thôi.
Thấy nàng bày ra khuôn mặt bối rối, thụ yêu gằn giọng nhắc: “Ngươi nói ‘Này thụ yêu, ngươi là nam hay là nữ vậy? Bổn xà yêu thấy thân cành ngươi săn chắc, cơ thể có lẽ rất cường tráng, hợp với sở thích của bổn yêu. Hay là ngươi về làm chồng của bổn yêu đi, bổn yêu sẽ thường xuyên tưới nước cho ngươi, còn đánh những kẻ bắt nạt ngươi. Thấy thế nào?” Thụ yêu nói xong thì hai má đột nhiên đỏ bừng, không biết do cơn giận hay vì lý do gì khác. Thanh Ngọc sau một hồi ngẩn người vì sửng sốt thì bỗng cười ha ha: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Bổn yêu lúc đó nôn nóng tìm kẻ giúp ta trị thương nên mới nói năng lỗ mãng như vậy. Coi như chúng ta không nợ nhau, ngươi đừng để ý! Ha ha!” Nàng còn phất tay tỏ vẻ không quan tâm, chẳng để ý đôi con ngươi màu xanh của thụ yêu đang tối lại.
Một lúc sau thụ yêu ngập ngừng nói: “Thanh Ngọc, vết thương của ngươi đã khỏi hẳn chưa?” Hắn nhấn rất mạnh chữ “hẳn”. Thanh Ngọc bình thản đáp: “Hừ, hai năm chỉ hít khí trời, làm sao mà khỏi nhanh cho được? Nhưng mà bổn yêu rất kiên trì, sau này sẽ chăm chỉ tu luyện hơn.” Chỉ nghe giọng của thụ yêu vang lên nhẹ như tiếng gió trong đêm, nhưng từng chữ từng chữ đều vọng vào tai nàng hết sức rõ ràng: “Xà yêu, ta là đàn ông. Còn nữa, ta có thể trị thương cho nàng.”
Đến lượt hai gò má của Thanh Ngọc đỏ bừng, hốc mắt của nàng cũng bất chợt nóng lên. Sau đó trong đêm vang vọng tiếng gào thét của con "rắn tinh vô sỉ": “Thụ yêu khốn kiếp, sao hai năm trước ngươi không nói luôn câu này đi hả?”
Lời tác giả: Đừng vội vã phán xét một ai đó, vì đằng sau khuôn mặt rắn độc và tính cách vô sỉ rất có thể là một quá khứ đau buồn! :)2
Hai người thong thả nói chuyện khiến Thanh Ngọc hết sức sốt ruột, bèn vội ngắt lời: “Hai người đàn ông các ngươi định hỏi thăm chào hỏi nhau tới sáng mai hả? Có biết tình hình ngoài kia đang rất gay go không?” Vân Hòa hỏi thụ yêu: “Ngươi có biết tiếp theo yêu rừng sẽ làm gì không?” Trong đêm tối, đôi mắt thụ yêu phát sáng như hai đốm lửa xanh lá. Hắn nói: “Có lẽ là xua lũ nhấn chìm vùng đất này chăng? Người vốn dĩ hiền hòa, nhưng tính cách hơi cực đoan. Một khi Người nổi giận, hậu quả thật sự không dám nói trước.” Hắn vừa nói dứt lời đã cảm thấy mái tóc ướt nhẹp, kế tiếp từ bầu trời trút xuống vô vàn hạt nước li ti, từng giọt từng giọt nặng nề một đường liên tiếp hòa vào mặt đất.
Trời mưa rồi.
Vân Hòa ngước nhìn bầu trời giăng đầy mây đen cùng sấm chớp, khẽ nói: “Dư Ảnh, chúng ta quay về thôi.” Ảnh Ảnh liền ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, chúng ta không đánh yêu rừng, không cứu người dân trấn Thuận Thanh sao?” Vân Hòa cười khẽ, xoa xoa búi tóc ướt nhẹp của nàng: “Trời đêm rất lạnh, lại đang mưa, không tốt cho sức khỏe của trẻ con!” Chợt có tiếng của Thanh Ngọc châm chọc cất lên: “Này đạo sĩ, ngài sợ chết bỏ chạy thì cứ nói thẳng, nào có ai chê cười đâu? Chính bổn yêu cũng sắp phải bỏ chạy lấy thân đây này!” Vân Hòa liền trầm giọng đáp: “Chết, ai mà không sợ? Sợ chết không đáng trách, chết vô nghĩa mới là có lỗi với bản thân. Ta đánh nhau với thụ yêu còn bất phân thắng bại, đánh nhau với yêu rừng mạnh hơn mười mấy lần không phải là không tự lượng sức sao? Ta làm người trước giờ chưa bao giờ làm chuyện ngu ngốc như thế. Huống hồ nhiệm vụ ta tới đây là cầu mưa, ta đã làm được rồi.” Vân Hòa vừa nói xong thì chợt cúi gập người ho dữ dội, hộc ra một ngụm máu tươi. Ảnh Ảnh sợ hãi chạy đến đỡ, chỉ nghe giọng chàng khe khẽ vang lên: “Dư Ảnh, ta còn phải dậy lên triều.” Nàng bèn nói: “Sư phụ, để Ảnh Ảnh đưa người về.”
Hai người đồng loạt mở mắt, nhận ra bầu trời đêm u ám ẩm ướt được thay thế bằng chăn mềm nệm êm thì thở phào nhẹ nhõm. Trần Văn Dự vẫn như cũ ôm Dư Ảnh trong ngực, cất giọng khàn khàn nói: “Dư Ảnh, kích cỡ ngoài đời thực của muội lại khiến ta thấy có chút không quen.” Dư Ảnh nằm yên không nhúc nhích. Trần Văn Dự lại nói: “Kết cục của mộng cảnh này khiến ta có chút khó chịu. Cuối cùng con người vẫn chịu thua trước sức mạnh thiên nhiên quá cường đại.” Trần Văn Dự thấy Dư Ảnh đã tỉnh nhưng vẫn không đáp lời mình, mới nghĩ cô bé con đang bất mãn. Chàng chống tay ngồi dậy, chợt phát hiện ra trên vạt trước áo dài của mình có một vệt máu đỏ thẫm. Trần Văn Dự sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn chầm chầm vết đỏ đó, tự hỏi đùi mình bị thương khi nào. Chỉ nghe giọng Dư Ảnh lí nhí vang lên: “Xin lỗi vương gia… muội… muội tới tháng rồi…”
Trần Văn Dự nghe thế thì thắc mắc: “Tới tháng là gì?” Câu hỏi ngây thơ khiến Dư Ảnh quá mức xấu hổ, gương mặt càng thêm đỏ bừng bừng.
NGOẠI TRUYỆN: THANH NGỌC
Thầy trò Vân Hòa rời đi, Thanh Ngọc quay sang thụ yêu hỏi: “Bây giờ bổn yêu cũng định đi luôn. Ngươi tính thế nào?” Thụ yêu không biểu cảm đáp: “Gốc rễ ta đều ở Thuận Thanh này, nào có thể đi đâu?” Thanh Ngọc bĩu môi: “Ngươi chẳng biết tự mình dời chân thân đi sao? Nhỡ lũ cuốn ngươi trôi tróc gốc, hoặc giả ngươi chết úng, chẳng phải uổng công tu luyện ngàn năm? Hay vì ngươi quá lưu luyến cái trấn Thuận Thanh nhỏ như đuôi chuột này, đến nỗi cái mạng cũng không tiếc nữa?” Thụ yêu nào có quen với cách ăn nói châm chọc của rắn tinh như thầy trò Vân Hòa, mặt lập tức trầm xuống. Chỉ nghe Thanh Ngọc hạ giọng lẩm bẩm: “Hừ, nể tình cùng là yêu với nhau, bổn yêu chịu khó giúp ngươi di dời chân thân đến nơi an toàn vậy.”
***
Thanh Ngọc không biết mình được sinh ra như thế nào, chỉ nhớ mang máng hình như từ lúc biết chuyện, nàng đã phải đánh nhau để sinh tồn. Ban đầu nàng coi đánh nhau là phương thức chủ yếu để giải quyết mọi vấn đề, nhưng khi dần dần trưởng thành, nàng nhận ra mình còn có thể sử dụng nhiều cách khác nữa. Nàng học cách sử dụng mị thuật cùng cách hóa trang của loài hồ ly, học kỹ năng ăn nói nịnh hót của loài vẹt, còn cả phương pháp lẩn trốn của loài rùa. Người ta mắng nàng vô sỉ, nàng sẽ chỉ mỉm cười. Nhưng mà mỗi lần kẻ khác mắng nàng vô sỉ, nàng sẽ lại nhớ lại một buổi chiều mấy trăm năm trước, yêu hổ đặt bàn chân bẩn thỉu lên mặt nàng, gầm gừ nói: “Chỉ cần nàng dập đầu trước bổn yêu ba cái, rồi đi theo bổn yêu, bổn yêu tuyệt đối không ngược đãi nàng!” Nàng tin hắn sao? Dĩ nhiên là không! Nàng cũng không cúi đầu trước hắn. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ, Thanh Ngọc có chết cũng chẳng cúi đầu trước ai.
Nhưng mà Thanh Ngọc là con rắn mồ côi, không có người thân bao bọc, cũng chẳng có ai thương yêu. Những nơi nàng đến, loài khác hoặc là vốn sống theo bầy không ngó ngàng tới nàng, hoặc khinh thường nàng là loài rắn độc nên chẳng mảy may muốn đến gần. Vì vậy, vào thời khắc nàng bị hổ yêu hành hạ, chẳng có ai đến cứu nàng. Sau một thời gian dài chịu đau đớn khổ cực, cuối cùng nàng vẫn phải thuần phục trước hắn, thậm chí quãng thời gian sau đó còn nhiễm phải nhiều thói xấu của hắn. Rất lâu sau khi nàng đã chính tay giết chết hổ yêu, Thanh Ngọc vẫn thường tự hỏi, cớ sao người ta trách nàng “vô sỉ”, trong khi cái thứ được gọi là “sỉ” đó liệu có nâng đỡ nàng qua cơn gian nan? Những lúc nàng thẳng lưng không chịu hạ mình, không chịu khua môi múa mép một chút để tự bảo vệ bản thân, những kẻ mong muốn nàng giữ chữ “sĩ” có đến giúp nàng không?
Sau này nàng rút ra kết luận, ngươi muốn làm một kẻ vừa thanh cao trong sáng vừa sống lâu, hoặc là ngươi phải có chỗ dựa thật vững chắc, hoặc là ngươi phải thắp hương thật nhiều để Thần May Mắn phù hộ cho ngươi cuộc sống tuyệt đối an lành. Thanh Ngọc không nằm trong hai trường hợp đó, nàng cố giữ thanh cao nhưng sức chịu đựng của nàng nào có cao như vậy? Lúc đã buông xuôi, nàng nghĩ nhiều, day dứt nhiều đến nỗi sau này dù người ta mắng nàng vô sỉ, xảo quyệt hay háo sắc, dâm tà, nàng cũng chẳng thèm, và cũng chẳng còn sức để bận tâm.
***
Sau một hồi khổ tâm giúp thụ yêu “chuyển nhà” sang ngọn đồi cao ráo cách trấn Thuận Thanh hơn ngàn dặm, Thanh Ngọc mới vừa chống nạnh vừa hổn hển nói: “Khốn kiếp! Không ngờ bổn yêu lại vì một cái cây mà lao lực như vậy! Mệt chết bổn yêu mà!” Thụ yêu đang im lặng nhìn về phía trấn Thuận Thanh đang chìm trong thiên tai chợt lên tiếng: “Ta từng nghĩ sẽ ở nơi ấy trông coi thân xác lim yêu, nhưng hiện tại, một chút sót lại của muội ấy cũng bị nhấn chìm trong làn nước!” Thanh Ngọc trợn mắt nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu nói: “Ta không hiểu nổi thứ tình cảm hay suy nghĩ vớ vẩn của loài cây các ngươi! Nếu ngươi quan tâm lim yêu, sao lúc cô ta bị người ta đốn ngã ngươi không đến cứu? Nếu ngươi sợ Yêu rừng làm hại trấn Thuận Thanh, đến khuyên bảo ông ta vài tiếng có phải tốt hơn đâm sau lưng ông ta không? Còn nữa, không muốn thầy trò đạo sĩ đánh ngươi tơi tả thì sao từ đầu không đứng ra giải thích với họ, còn bày đặt đi theo ‘bắt yêu’, còn lập mê trận giam người ta lại. Thật là khó hiểu mà! ” Thụ yêu nghe nàng nói vậy thì há hốc miệng, không phản bác được câu nào. Thì ra cây cỏ lúc thành tinh, suy nghĩ trong đầu cũng rối rắm như một đám dây leo. Lúc này mớ boòng boong của thụ yêu được Thanh Ngọc gỡ ra, hắn quả thật phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Hắn bối rối cúi đầu nói: “Thì ra, ta đã sai rồi.”
Thanh Ngọc thừa thắng xông lên, chỉ vào mũi thụ yêu lên giọng: “Còn nữa, ngươi còn thiếu nợ bổn yêu đấy! Ngươi nhớ lần đầu gặp mặt bổn yêu hai năm trước chứ? Chưa được nói vài câu ngươi đã dùng rễ quất mấy lằn trên lưng người ta. Vảy của ta bây giờ còn đau đây này!” Nàng không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đã chọc giận thụ yêu trong phút chốc: “Thì ra con rắn vô sỉ đó chính là ngươi! Ngươi nhớ mình đã nói gì chứ? Ta đánh ngươi như thế là quá nhẹ nhàng!” Thanh Ngọc thấy kẻ kia trở nên hung dữ thì bỗng thấy chột dạ, trong đầu cố lục lọi xem bản thân đã làm gì, nói gì. Thì ra nàng là kẻ đãng trí nhưng thù dai, chỉ nhớ mang máng trong đầu việc thụ yêu cắm rễ vào thủy mạch, cãi nhau với thổ địa, còn đánh nàng một cái. Những chi tiết còn lại trong câu chuyện kể với Vân Hòa chẳng qua do nàng trong lúc nguy cấp bịa ra mà thôi.
Thấy nàng bày ra khuôn mặt bối rối, thụ yêu gằn giọng nhắc: “Ngươi nói ‘Này thụ yêu, ngươi là nam hay là nữ vậy? Bổn xà yêu thấy thân cành ngươi săn chắc, cơ thể có lẽ rất cường tráng, hợp với sở thích của bổn yêu. Hay là ngươi về làm chồng của bổn yêu đi, bổn yêu sẽ thường xuyên tưới nước cho ngươi, còn đánh những kẻ bắt nạt ngươi. Thấy thế nào?” Thụ yêu nói xong thì hai má đột nhiên đỏ bừng, không biết do cơn giận hay vì lý do gì khác. Thanh Ngọc sau một hồi ngẩn người vì sửng sốt thì bỗng cười ha ha: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Bổn yêu lúc đó nôn nóng tìm kẻ giúp ta trị thương nên mới nói năng lỗ mãng như vậy. Coi như chúng ta không nợ nhau, ngươi đừng để ý! Ha ha!” Nàng còn phất tay tỏ vẻ không quan tâm, chẳng để ý đôi con ngươi màu xanh của thụ yêu đang tối lại.
Một lúc sau thụ yêu ngập ngừng nói: “Thanh Ngọc, vết thương của ngươi đã khỏi hẳn chưa?” Hắn nhấn rất mạnh chữ “hẳn”. Thanh Ngọc bình thản đáp: “Hừ, hai năm chỉ hít khí trời, làm sao mà khỏi nhanh cho được? Nhưng mà bổn yêu rất kiên trì, sau này sẽ chăm chỉ tu luyện hơn.” Chỉ nghe giọng của thụ yêu vang lên nhẹ như tiếng gió trong đêm, nhưng từng chữ từng chữ đều vọng vào tai nàng hết sức rõ ràng: “Xà yêu, ta là đàn ông. Còn nữa, ta có thể trị thương cho nàng.”
Đến lượt hai gò má của Thanh Ngọc đỏ bừng, hốc mắt của nàng cũng bất chợt nóng lên. Sau đó trong đêm vang vọng tiếng gào thét của con "rắn tinh vô sỉ": “Thụ yêu khốn kiếp, sao hai năm trước ngươi không nói luôn câu này đi hả?”
Lời tác giả: Đừng vội vã phán xét một ai đó, vì đằng sau khuôn mặt rắn độc và tính cách vô sỉ rất có thể là một quá khứ đau buồn! :)2
Tác giả :
Tuyết Tâm