Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)
Chương 1: Cô gái đơn độc
Ánh lửa cháy đỏ rực rỡ bốn góc trời, tiếng người la hét ầm ầm vang vọng khắp nơi. Trong một góc khuất của hoàng cung đang nổi lửa, có một cô gái nhỏ bé đang ngồi tựa lưng vào góc tường hoa lệ cháy sém. Đôi mắt cô thẫn thờ nhìn về phía xa, dường như trong đó đong đầy ánh lửa, dường như lại chẳng có gì. Thỉnh thoảng sẽ có một cung nhân hoảng hốt chạy vụt qua, nhưng chẳng ai nhìn thấy cô, hoặc giả có nhìn thấy, cũng chẳng mảy may để ý. Cô gái nhỏ cũng không có vẻ cô đơn hay sợ hãi, chỉ co người ngồi bất động hàng canh giờ, cơ thể mảnh mai tắm trong vũ điệu sáng tối của ánh lửa len qua các bức tường cao cùng những tán cây cổ thụ âm u của hoàng cung.
Một tiếng hét chói tai chợt vang lên phía bên kia bức tường, kéo theo một tràng các tiếng kêu lớn nhỏ khác của cung nữ. Cô gái nhỏ cuối cùng cũng bị kéo khỏi trạng thái ngẩn người, trái tim hơi run lên một nhịp. Đến rồi. Cánh cửa nhỏ xa xa phía bên phải của cô bị đạp ngã tạo nên tiếng “rầm” thô bạo. Tiếp đó một đám quân lính mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem ùa vào, trên tay vài người còn lôi xềnh xệch theo một vài cung nữ đầy tóc rũ rượi. Những cung nữ này dù bị kéo đi nhưng vẫn liên tục quẫy đạp, gào thét xin tha.
Một tên lính chợt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang ngồi co ro phía xa xa. Hắn sững sờ đứng yên tại chỗ, nhíu nhíu mày, rồi giơ tay ra hiệu cho đồng đội. Ngay cả giọng gào thét tuyệt vọng của các cung nữ cũng chợt dịu bớt. Chỉ thấy ở góc tường, có một người con gái tròn mười ba, mười bốn tuổi đang yên lặng ngồi đó, dường như không ăn nhập gì với cảnh tượng hỗn loạn xung quanh. Nàng vận cung trang bằng lụa trắng thượng hạng, tuy có vài chỗ bị lem bẩn nhưng vẫn thể hiện thân phận tôn quý của nàng. Mái tóc dài hơi rối được tô điểm đơn giản bằng chiếc lược cài bằng vàng đính trân châu, rõ ràng là đồ thượng hạng. Tuyệt vời hơn là đường nét trên khuôn mặt nàng: sắc nét mà dịu dàng, thanh lệ, lại mang chút nét buồn man mác. Làn da trắng nhợt nhạt nổi bật giữa màn đêm, cả người cô gái như tỏa ra ánh sáng dìu dịu như ngọc trai.
Một tên lính nuốt nước bọt, khẽ thì thầm: “Đúng là báu vật!”
Một tên khác xen vào: “Không ngờ ở hoàng cung Long Hà bại hoại này, cũng có loại khí chất như thế!”
Bọn họ được chủ soái ra lệnh không được giết hại người vô tội, cũng không được vơ vét báu vật làm của riêng. Cuộc chiến này họ thắng, nhưng dù thế, binh sĩ cũng không được phép làm chuyện bại hoại. Ngay cả những cung nữ bị họ lôi đi cũng là để đưa đến địa điểm tập trung ở chính điện, chờ chủ tướng phân phó.
Một tên lính đến trước mặt cô gái áo trắng, toan nâng cánh tay nàng kéo đi, thì thân thể bất động của nàng tựa như sống dậy, nhẹ nhàng tránh đi đụng chạm của hắn. Nàng ngước đôi mắt đẹp, lạnh lùng nói với tên lính kia: “Để ta tự đi.”
Sau đó cô gái khó nhọc vịn bờ tường đứng lên, những kẻ có mặt ở đó mới giật mình nhận ra mấy vết rách cùng vệt máu loang lổ kéo dài từ vai trái đến đùi sau của cô gái. Dù máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương nặng như thế ở trên người một cô gái chưa trưởng thành, không nói cũng phải biết nàng phải chịu đựng đau đớn tới cỡ nào. Dưới ánh lửa lập lòe trong đêm, vệt máu hiện lên đỏ thẫm như hòa vào màn đêm, khiến cho thân hình cô gái càng thêm ốm yếu, tiều tụy một cách yêu dị. Thấy cô gái mặt trắng bệch vì đau đớn nhưng vẫn cố lê từng bước về phía cánh cửa, mấy tên lính nhìn nhau đầy khó hiểu, trong lòng đều có chút ngạc nhiên pha lẫn thương xót, tựa như quên mất rằng cô gái này cũng chỉ là một tù binh bước ra từ vương triều đang sụp đổ này.
Cuối cùng, vị đội trưởng của đám lính này không chịu được cảnh chật vật của cô gái, tiến đến nắm lấy cánh tay của nàng, cất giọng trầm hùng hậu: “Cô bé, bọn ta không hại cô. Cô để ta bế đi.” Cô gái nghiêng đầu nhìn vị người đàn ông thân hình to lớn, râu ria xồm xoàm, lại ngước nhìn cánh tay mình đang bị hắn nắm chặt, hơi nhíu mày. Nàng nhìn hắn chằm chằm thêm một lát nữa, rồi gật đầu.
Vị đội trưởng này nhẹ nhàng nâng cô gái lên, rất cẩn thận để không chạm tới vết thương của nàng. Cô gái để mặc cho hắn bế, nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi hàng mi cong dày theo từng nhịp bước chân rung rinh như cánh bướm. Khi người lính to lớn lén nhìn gương mặt xinh đẹp kề ngay sát ngực mình, hắn chợt thấy tim mình hoảng hốt. Cô gái này, tuy nhỏ tuổi nhưng đã mang sắc đẹp khuynh thành.
Tốp lính vừa dẫn vừa bế các cung nữ tới đại điện, đã thấy nhiều tốp lính khác bắt giữ cung nhân, hoàng tộc, quan triều đình của Long Hà tập hợp lại đây. Có kẻ bị trói, có kẻ bị thương không đi nổi, lại có kẻ còn sức chửi bới quân Vân Triều, hoặc gào khóc xin tha mạng. Vị đội trưởng nãy giờ vẫn bế cô gái áo trắng nhẹ nhàng đặt nàng xuống một góc khuất ở cuối điện, không trói nàng lại như những cung nhân khác. Ngồi tựa nửa bên lưng vào chiếc cột chạm rồng khắc hoa, Dư Ảnh đưa đôi mắt tĩnh lặng liếc một vòng khắp đại điện. Ánh lửa, đao kiếm, tình cảnh hỗn độn, rơi vào mắt nàng lại trở thành một cảnh trong vở bi hài kịch mất nước. Nàng tự nhủ lòng không được đau buồn hay sợ hãi, vì nếu bản thân nàng không thể thay đổi được guồng quay của định mệnh, nuối tiếc cũng chỉ là thừa thải mà thôi. Nàng lại đảo mắt tìm kiếm trong đám đông lộn xộn trước mặt, nhận ra vài người anh chị em của nàng, vài người vợ bé của cha nàng đang ở trong tâm trạng hoảng loạn, sợ hãi. Còn cha nàng cùng vợ con yêu dấu nhất của ông ấy, dĩ nhiên đã trốn biệt từ lâu. Nghĩ đến đây, Dư Ảnh lại cảm thấy vết thương sau lưng đau nhoi nhói. Mặt nàng nhăn lại thành một nhúm, tự nhủ bản thân sau này nếu có phải chết, một là không được để bản thân chịu nhục, hai là không đau đớn quá lâu, nhất định phải chết thật nhanh, thật gọn.
Nhưng nàng cũng biết rằng đây chưa phải là lúc để chết. Nàng vẫn chưa bị dồn đến bước đường ấy.
Chợt có một giọng nam trầm mạnh mẽ vang lên: “Những kẻ còn kêu gào hay than khóc đó, mang ra sân chém hết cho bổn vương!”. Chính điện bất ngờ im lặng như tờ. Ngay cả Dư Ảnh cũng hơi giật mình. Nàng ngẩng mặt nhìn về phía ngai vàng ở cuối điện, mới nhận ra vừa có người ngồi lên đó. Người đó mặc áo giáp đen, thân hình cường tráng, ngồi nghiêng trên ngai vàng nhìn xuống phía dưới đám người mất nước đang chật vật bằng đôi mắt nghiêm khắc, tựa như một tên tướng cướp đang trịch thượng chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm của mình. Đôi mắt của hắn vừa sáng vừa nghiêm nghị, chiếc mũi cao, xương hàm vuông vức ẩn hiện sau chòm râu quay nón. Bởi hắn tự xưng là “bổn vương”, Dư Ảnh đoán ra hắn chính là chủ soái của quân Vân Triều lần này, Hắc Vương Gia Trần Văn Dự. Nàng tuy là con gái, nhưng vì quan tâm tin tức chiến sự nên cũng biết ít nhiều. Trần Văn Dự là em trai cùng cha khác mẹ với hoàng đế Vân Triều Trần Văn Nghĩa, tính tình lạnh lùng hiếu chiến, nhưng lại giỏi giữ kỷ cương, rất được lòng quân. Nghe nói, hắn ra sa trường từ năm mười lăm tuổi, từ đó đến nay chưa thua trận nào.
Lại nghe nói, hắn không thích phụ nữ, trong nhà cũng không có thiếp thất nào.
Một tiếng hét chói tai chợt vang lên phía bên kia bức tường, kéo theo một tràng các tiếng kêu lớn nhỏ khác của cung nữ. Cô gái nhỏ cuối cùng cũng bị kéo khỏi trạng thái ngẩn người, trái tim hơi run lên một nhịp. Đến rồi. Cánh cửa nhỏ xa xa phía bên phải của cô bị đạp ngã tạo nên tiếng “rầm” thô bạo. Tiếp đó một đám quân lính mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem ùa vào, trên tay vài người còn lôi xềnh xệch theo một vài cung nữ đầy tóc rũ rượi. Những cung nữ này dù bị kéo đi nhưng vẫn liên tục quẫy đạp, gào thét xin tha.
Một tên lính chợt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang ngồi co ro phía xa xa. Hắn sững sờ đứng yên tại chỗ, nhíu nhíu mày, rồi giơ tay ra hiệu cho đồng đội. Ngay cả giọng gào thét tuyệt vọng của các cung nữ cũng chợt dịu bớt. Chỉ thấy ở góc tường, có một người con gái tròn mười ba, mười bốn tuổi đang yên lặng ngồi đó, dường như không ăn nhập gì với cảnh tượng hỗn loạn xung quanh. Nàng vận cung trang bằng lụa trắng thượng hạng, tuy có vài chỗ bị lem bẩn nhưng vẫn thể hiện thân phận tôn quý của nàng. Mái tóc dài hơi rối được tô điểm đơn giản bằng chiếc lược cài bằng vàng đính trân châu, rõ ràng là đồ thượng hạng. Tuyệt vời hơn là đường nét trên khuôn mặt nàng: sắc nét mà dịu dàng, thanh lệ, lại mang chút nét buồn man mác. Làn da trắng nhợt nhạt nổi bật giữa màn đêm, cả người cô gái như tỏa ra ánh sáng dìu dịu như ngọc trai.
Một tên lính nuốt nước bọt, khẽ thì thầm: “Đúng là báu vật!”
Một tên khác xen vào: “Không ngờ ở hoàng cung Long Hà bại hoại này, cũng có loại khí chất như thế!”
Bọn họ được chủ soái ra lệnh không được giết hại người vô tội, cũng không được vơ vét báu vật làm của riêng. Cuộc chiến này họ thắng, nhưng dù thế, binh sĩ cũng không được phép làm chuyện bại hoại. Ngay cả những cung nữ bị họ lôi đi cũng là để đưa đến địa điểm tập trung ở chính điện, chờ chủ tướng phân phó.
Một tên lính đến trước mặt cô gái áo trắng, toan nâng cánh tay nàng kéo đi, thì thân thể bất động của nàng tựa như sống dậy, nhẹ nhàng tránh đi đụng chạm của hắn. Nàng ngước đôi mắt đẹp, lạnh lùng nói với tên lính kia: “Để ta tự đi.”
Sau đó cô gái khó nhọc vịn bờ tường đứng lên, những kẻ có mặt ở đó mới giật mình nhận ra mấy vết rách cùng vệt máu loang lổ kéo dài từ vai trái đến đùi sau của cô gái. Dù máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương nặng như thế ở trên người một cô gái chưa trưởng thành, không nói cũng phải biết nàng phải chịu đựng đau đớn tới cỡ nào. Dưới ánh lửa lập lòe trong đêm, vệt máu hiện lên đỏ thẫm như hòa vào màn đêm, khiến cho thân hình cô gái càng thêm ốm yếu, tiều tụy một cách yêu dị. Thấy cô gái mặt trắng bệch vì đau đớn nhưng vẫn cố lê từng bước về phía cánh cửa, mấy tên lính nhìn nhau đầy khó hiểu, trong lòng đều có chút ngạc nhiên pha lẫn thương xót, tựa như quên mất rằng cô gái này cũng chỉ là một tù binh bước ra từ vương triều đang sụp đổ này.
Cuối cùng, vị đội trưởng của đám lính này không chịu được cảnh chật vật của cô gái, tiến đến nắm lấy cánh tay của nàng, cất giọng trầm hùng hậu: “Cô bé, bọn ta không hại cô. Cô để ta bế đi.” Cô gái nghiêng đầu nhìn vị người đàn ông thân hình to lớn, râu ria xồm xoàm, lại ngước nhìn cánh tay mình đang bị hắn nắm chặt, hơi nhíu mày. Nàng nhìn hắn chằm chằm thêm một lát nữa, rồi gật đầu.
Vị đội trưởng này nhẹ nhàng nâng cô gái lên, rất cẩn thận để không chạm tới vết thương của nàng. Cô gái để mặc cho hắn bế, nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi hàng mi cong dày theo từng nhịp bước chân rung rinh như cánh bướm. Khi người lính to lớn lén nhìn gương mặt xinh đẹp kề ngay sát ngực mình, hắn chợt thấy tim mình hoảng hốt. Cô gái này, tuy nhỏ tuổi nhưng đã mang sắc đẹp khuynh thành.
Tốp lính vừa dẫn vừa bế các cung nữ tới đại điện, đã thấy nhiều tốp lính khác bắt giữ cung nhân, hoàng tộc, quan triều đình của Long Hà tập hợp lại đây. Có kẻ bị trói, có kẻ bị thương không đi nổi, lại có kẻ còn sức chửi bới quân Vân Triều, hoặc gào khóc xin tha mạng. Vị đội trưởng nãy giờ vẫn bế cô gái áo trắng nhẹ nhàng đặt nàng xuống một góc khuất ở cuối điện, không trói nàng lại như những cung nhân khác. Ngồi tựa nửa bên lưng vào chiếc cột chạm rồng khắc hoa, Dư Ảnh đưa đôi mắt tĩnh lặng liếc một vòng khắp đại điện. Ánh lửa, đao kiếm, tình cảnh hỗn độn, rơi vào mắt nàng lại trở thành một cảnh trong vở bi hài kịch mất nước. Nàng tự nhủ lòng không được đau buồn hay sợ hãi, vì nếu bản thân nàng không thể thay đổi được guồng quay của định mệnh, nuối tiếc cũng chỉ là thừa thải mà thôi. Nàng lại đảo mắt tìm kiếm trong đám đông lộn xộn trước mặt, nhận ra vài người anh chị em của nàng, vài người vợ bé của cha nàng đang ở trong tâm trạng hoảng loạn, sợ hãi. Còn cha nàng cùng vợ con yêu dấu nhất của ông ấy, dĩ nhiên đã trốn biệt từ lâu. Nghĩ đến đây, Dư Ảnh lại cảm thấy vết thương sau lưng đau nhoi nhói. Mặt nàng nhăn lại thành một nhúm, tự nhủ bản thân sau này nếu có phải chết, một là không được để bản thân chịu nhục, hai là không đau đớn quá lâu, nhất định phải chết thật nhanh, thật gọn.
Nhưng nàng cũng biết rằng đây chưa phải là lúc để chết. Nàng vẫn chưa bị dồn đến bước đường ấy.
Chợt có một giọng nam trầm mạnh mẽ vang lên: “Những kẻ còn kêu gào hay than khóc đó, mang ra sân chém hết cho bổn vương!”. Chính điện bất ngờ im lặng như tờ. Ngay cả Dư Ảnh cũng hơi giật mình. Nàng ngẩng mặt nhìn về phía ngai vàng ở cuối điện, mới nhận ra vừa có người ngồi lên đó. Người đó mặc áo giáp đen, thân hình cường tráng, ngồi nghiêng trên ngai vàng nhìn xuống phía dưới đám người mất nước đang chật vật bằng đôi mắt nghiêm khắc, tựa như một tên tướng cướp đang trịch thượng chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm của mình. Đôi mắt của hắn vừa sáng vừa nghiêm nghị, chiếc mũi cao, xương hàm vuông vức ẩn hiện sau chòm râu quay nón. Bởi hắn tự xưng là “bổn vương”, Dư Ảnh đoán ra hắn chính là chủ soái của quân Vân Triều lần này, Hắc Vương Gia Trần Văn Dự. Nàng tuy là con gái, nhưng vì quan tâm tin tức chiến sự nên cũng biết ít nhiều. Trần Văn Dự là em trai cùng cha khác mẹ với hoàng đế Vân Triều Trần Văn Nghĩa, tính tình lạnh lùng hiếu chiến, nhưng lại giỏi giữ kỷ cương, rất được lòng quân. Nghe nói, hắn ra sa trường từ năm mười lăm tuổi, từ đó đến nay chưa thua trận nào.
Lại nghe nói, hắn không thích phụ nữ, trong nhà cũng không có thiếp thất nào.
Tác giả :
Tuyết Tâm