Đế Sư Xuất Sơn
Chương 26: Sao ngài lại ở đây?
Tầng sáu, một gia đình đang vây quanh bàn vung đũa ăn ngấu nghiến. Một cô gái trẻ tuổi cau mày nói: “Ba, chúng ta chặn xe giữa đường như thế thì không được đâu. Con thấy ba nên dời xe sang chỗ khác thì tốt hơn.”
“Con gái cưng, con biết cái gì!” Một gã đàn ông mập mạp cười đắc ý: “Xe của chúng ta là xe gì con biết không? Đó chính là siêu xe cả tỷ đồng! Mua loại xe này là để khoe khoang, để cho bọn nghèo kiết xác mua không nổi hâm mộ! Chặn đường chúng nó là để chúng nó nhịn cho tao! Xe cả tỷ đồng, đứa nào dám đụng vào?”
Vừa dút lời, một tiếng rầm vang lên đỉnh †ai nhức óc, cách cửa sổ cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Mẹ nó, tiếng gì vậy? Giữa trưa chỗ nào làm trang hoàng à?” Gã mập chửi ầm lên, đến bên cửa sổ cúi đầu xem thì thấy một người đang cầm búa đập một chiếc xe, chỉ chốc lát sau mui trước đã hoàn toàn biến dạng.
“Một cái xe quèn chặn đường, bị đập cũng là đáng! Nếu là xe của bố, cho chúng nó thêm mấy lá gan cũng không dám đụng vào!” Gã mập đắc ý phất tay: “Đi thôi, ăn cơm tiếp!”
Con gái gã im lặng ngẩng đầu: “Ba ơi, xe mới của chúng ta có màu gì?”
“Màu đỏ! Đương nhiên phải dùng màu sắc huênh hoang này! Con xem cái xe bị đập kìa, mặc dù cũng là màu đỏ, nhưng mà…” Còn chưa dút lời, gã mập chợt cảm thấy có gì đó sai sai, đột nhiên trợn mắt lên: “Trời đất! Đó là xe của tao!”
Dưới lầu, trong vẻ mặt kinh hãi của bảo vệ, Diệp Phùng đập một chiếc Porsche mới tỉnh thành một đống sắt vụn, sau đó nhìn chiều ngang bị mình đập ngắn lại chỉ còn một nửa, anh mới hài lòng gật đầu.
“Mẹ kiếp, thằng nào làm!” Đột nhiên một tiếng rít gào vang lên, sau đó một gã mập chỉ mang một chiếc giày chạy tới, nhìn xe mới đã biến thành sắt vụn, đau lòng đến mức thịt mỡ trên mặt rung lên. Sau đó gã quay đầu lại nhìn Diệp Phùng tay còn cầm búa, sắc mặt âm trầm: “Mày làm hả?”
Diệp Phùng tùy tay ném búa đi, mảnh thủy tinh duy nhất còn lành lặn cũng bị búa đập trúng vỡ tan. Sau đó anh xòe tay, thản nhiên nói: “Còn chưa rõ ràng sao”
“Tao đệt cụ nhà mày!” Gã mập rống lên, sau đó giơ nắm đấm đấm về phía Diệp Phùng.
Bịch!
“ÁI Đau quá!” Sắc mặt phẫn nộ của gã mập trở nên vặn vẹo, năm đấm bị Diệp Phùng bóp một phát, lập tức hét toáng lên như heo bị chọc tiết: “Buông tao ra! Buông tao ra!”
Diệp Phùng nhẹ nhàng buông tay, gã mập lập tức nhảy ra sau mấy bước, vẻ mặt hơi hoảng sợ. Có điều khi thấy xe cưng của mình, gã ta lập tức nham hiểm nói: “Thằng oắt!
Mày… Mày dựa vào đâu mà đập xe của tao?”
Diệp Phùng thản nhiên nhìn gã: “Chặn ngay trước cổng vốn là lỗi của ông, tôi đã gọi điện kêu ông ra dời xe đi, nhưng ông không quan tâm, ngay cả chính ông cũng bỏ mặc xe của mình thì tôi không ngại vất vả xử lý giúp ông.”
“Mày…” Gã mập cũng biết chuyện này mình đuối lý, không dám dây dưa nhiều: “Đừng có nói nhảm! Tao nói cho mày biết, mày đập xe tao, mày phải đền tiền cho tao “Không thành vấn đề, tôi đền.” Diệp Phùng vốn là người ân oán rõ ràng. Ông chặn đường, tôi đập xe cho ông một bài học. Nhưng tôi phá xe của ông nên bồi thường thì đương nhiên sẽ đền tiền.
Thấy Diệp Phùng đồng ý sảng khoái, gã mập hung ác: “Được! Tổng cộng là sáu tỷ! Lấy tiền đi!”
“Sáu tỷ?” Diệp Phùng khựng lại: “Ông cho rằng tôi không biết gì về xe hả? Porsche Cayenne mẫu mới nhất, chẳng qua là hơn 3 tỷ mà thôi, sao vào tay ông lại tăng lên gấp đôi?”
“Không sai!” Gã mập đắc ý kêu gào: “Chỉ dựa vào nó đã vào tay tao thì lập tức tăng thêm ba tỷ! Đừng nói tao không nhắc nhở mày, bây giờ là sáu tỷ, một lát sau sẽ thành chín tỷ đấy nhé!”
“Ha ha ha…” Diệp Phùng nở nụ cười: “Tốc độ tăng giá của ông còn nhanh hơn cả cướp tiền đấy nhỉ.”
“Tao cướp tiền thì sao?” Gã mập kiêu ngạo: “Mày biết đại ca của tao là ai không?
Mày không đền, tin tao sẽ không cho mày sống gặp mặt trời ngày mai không?”
“Tôi sợ quá nhỉ…” Mồm nói sợ, nhưng vẻ mặt Diệp Phùng lại không có biểu cảm gì: “Tôi vốn chỉ tính cho ông một bài học nho nhỏ, nhưng nể tình ông lòng tham không đáy, tôi quyết định…”
“Không cho một xu nào hết!”
“Không cho hả?”
Đúng lúc này, mấy chiếc siêu xe lao tới chặn ngay trước cổng lớn. Thấy vậy, vẻ mặt gã mập hung ác: “Thằng oät, bây giờ không phải là mày có muốn đền hay không, mà là tao kêu mày đền bao nhiêu mày phải nôn ra bấy nhiêu tiền Cửa xe mở ra, mấy tên xăm mình bước xuống xe, tên cầm đầu lưng hùm vai gấu, xăm hình rồng trước ngực trông rất đáng sợ.
“Thằng nào chán sống dám ức hiếp anh em của tao?!”
“Anh Lung!” Gã mập cười vui vẻ, chạy đến bên cạnh tên này cười nịnh nọt, chỉ vào Diệp Phùng: “Chính là thằng oắt này!” Sau đó gã đứng thẳng lưng, đắc ý nhìn Diệp Phùng: “Thằng oắt, bây giờ mày hối hận rồi đúng không? Tao nói cho mày biết, muộn rồi! Biết người bên cạnh tao là ai không? Đây chính là cậu cả nhà họ Vương, cậu chủ Vương Lung!
Nhân vật hung ác giậm chân một phát khiến cả thành phố Hướng Dương này phải rung lên!
Tao nói cho mày biết, làm kinh động anh Vương Lung thì mày không trả 15 tỷ, đừng hòng bước ra khỏi cánh cổng này!”
Gã mập vừa kiêu ngạo nói xong thì bỗng một cái tát rõ kêu vang lên, má phải đau rát, nhanh chóng sưng lên với tốc độ kinh người.
Gã mập bị đánh choáng váng, tội nghiệp nhìn Vương Lung: “Anh Lung, anh… Anh đánh em làm gì?”
Vương Lung như biến thành một người khác, gương mặt hung ác cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng, nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Phùng, cung kính cúi đầu chín mươi độ, nói: “Sao ngài lại ở đây?”
“Con gái cưng, con biết cái gì!” Một gã đàn ông mập mạp cười đắc ý: “Xe của chúng ta là xe gì con biết không? Đó chính là siêu xe cả tỷ đồng! Mua loại xe này là để khoe khoang, để cho bọn nghèo kiết xác mua không nổi hâm mộ! Chặn đường chúng nó là để chúng nó nhịn cho tao! Xe cả tỷ đồng, đứa nào dám đụng vào?”
Vừa dút lời, một tiếng rầm vang lên đỉnh †ai nhức óc, cách cửa sổ cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Mẹ nó, tiếng gì vậy? Giữa trưa chỗ nào làm trang hoàng à?” Gã mập chửi ầm lên, đến bên cửa sổ cúi đầu xem thì thấy một người đang cầm búa đập một chiếc xe, chỉ chốc lát sau mui trước đã hoàn toàn biến dạng.
“Một cái xe quèn chặn đường, bị đập cũng là đáng! Nếu là xe của bố, cho chúng nó thêm mấy lá gan cũng không dám đụng vào!” Gã mập đắc ý phất tay: “Đi thôi, ăn cơm tiếp!”
Con gái gã im lặng ngẩng đầu: “Ba ơi, xe mới của chúng ta có màu gì?”
“Màu đỏ! Đương nhiên phải dùng màu sắc huênh hoang này! Con xem cái xe bị đập kìa, mặc dù cũng là màu đỏ, nhưng mà…” Còn chưa dút lời, gã mập chợt cảm thấy có gì đó sai sai, đột nhiên trợn mắt lên: “Trời đất! Đó là xe của tao!”
Dưới lầu, trong vẻ mặt kinh hãi của bảo vệ, Diệp Phùng đập một chiếc Porsche mới tỉnh thành một đống sắt vụn, sau đó nhìn chiều ngang bị mình đập ngắn lại chỉ còn một nửa, anh mới hài lòng gật đầu.
“Mẹ kiếp, thằng nào làm!” Đột nhiên một tiếng rít gào vang lên, sau đó một gã mập chỉ mang một chiếc giày chạy tới, nhìn xe mới đã biến thành sắt vụn, đau lòng đến mức thịt mỡ trên mặt rung lên. Sau đó gã quay đầu lại nhìn Diệp Phùng tay còn cầm búa, sắc mặt âm trầm: “Mày làm hả?”
Diệp Phùng tùy tay ném búa đi, mảnh thủy tinh duy nhất còn lành lặn cũng bị búa đập trúng vỡ tan. Sau đó anh xòe tay, thản nhiên nói: “Còn chưa rõ ràng sao”
“Tao đệt cụ nhà mày!” Gã mập rống lên, sau đó giơ nắm đấm đấm về phía Diệp Phùng.
Bịch!
“ÁI Đau quá!” Sắc mặt phẫn nộ của gã mập trở nên vặn vẹo, năm đấm bị Diệp Phùng bóp một phát, lập tức hét toáng lên như heo bị chọc tiết: “Buông tao ra! Buông tao ra!”
Diệp Phùng nhẹ nhàng buông tay, gã mập lập tức nhảy ra sau mấy bước, vẻ mặt hơi hoảng sợ. Có điều khi thấy xe cưng của mình, gã ta lập tức nham hiểm nói: “Thằng oắt!
Mày… Mày dựa vào đâu mà đập xe của tao?”
Diệp Phùng thản nhiên nhìn gã: “Chặn ngay trước cổng vốn là lỗi của ông, tôi đã gọi điện kêu ông ra dời xe đi, nhưng ông không quan tâm, ngay cả chính ông cũng bỏ mặc xe của mình thì tôi không ngại vất vả xử lý giúp ông.”
“Mày…” Gã mập cũng biết chuyện này mình đuối lý, không dám dây dưa nhiều: “Đừng có nói nhảm! Tao nói cho mày biết, mày đập xe tao, mày phải đền tiền cho tao “Không thành vấn đề, tôi đền.” Diệp Phùng vốn là người ân oán rõ ràng. Ông chặn đường, tôi đập xe cho ông một bài học. Nhưng tôi phá xe của ông nên bồi thường thì đương nhiên sẽ đền tiền.
Thấy Diệp Phùng đồng ý sảng khoái, gã mập hung ác: “Được! Tổng cộng là sáu tỷ! Lấy tiền đi!”
“Sáu tỷ?” Diệp Phùng khựng lại: “Ông cho rằng tôi không biết gì về xe hả? Porsche Cayenne mẫu mới nhất, chẳng qua là hơn 3 tỷ mà thôi, sao vào tay ông lại tăng lên gấp đôi?”
“Không sai!” Gã mập đắc ý kêu gào: “Chỉ dựa vào nó đã vào tay tao thì lập tức tăng thêm ba tỷ! Đừng nói tao không nhắc nhở mày, bây giờ là sáu tỷ, một lát sau sẽ thành chín tỷ đấy nhé!”
“Ha ha ha…” Diệp Phùng nở nụ cười: “Tốc độ tăng giá của ông còn nhanh hơn cả cướp tiền đấy nhỉ.”
“Tao cướp tiền thì sao?” Gã mập kiêu ngạo: “Mày biết đại ca của tao là ai không?
Mày không đền, tin tao sẽ không cho mày sống gặp mặt trời ngày mai không?”
“Tôi sợ quá nhỉ…” Mồm nói sợ, nhưng vẻ mặt Diệp Phùng lại không có biểu cảm gì: “Tôi vốn chỉ tính cho ông một bài học nho nhỏ, nhưng nể tình ông lòng tham không đáy, tôi quyết định…”
“Không cho một xu nào hết!”
“Không cho hả?”
Đúng lúc này, mấy chiếc siêu xe lao tới chặn ngay trước cổng lớn. Thấy vậy, vẻ mặt gã mập hung ác: “Thằng oät, bây giờ không phải là mày có muốn đền hay không, mà là tao kêu mày đền bao nhiêu mày phải nôn ra bấy nhiêu tiền Cửa xe mở ra, mấy tên xăm mình bước xuống xe, tên cầm đầu lưng hùm vai gấu, xăm hình rồng trước ngực trông rất đáng sợ.
“Thằng nào chán sống dám ức hiếp anh em của tao?!”
“Anh Lung!” Gã mập cười vui vẻ, chạy đến bên cạnh tên này cười nịnh nọt, chỉ vào Diệp Phùng: “Chính là thằng oắt này!” Sau đó gã đứng thẳng lưng, đắc ý nhìn Diệp Phùng: “Thằng oắt, bây giờ mày hối hận rồi đúng không? Tao nói cho mày biết, muộn rồi! Biết người bên cạnh tao là ai không? Đây chính là cậu cả nhà họ Vương, cậu chủ Vương Lung!
Nhân vật hung ác giậm chân một phát khiến cả thành phố Hướng Dương này phải rung lên!
Tao nói cho mày biết, làm kinh động anh Vương Lung thì mày không trả 15 tỷ, đừng hòng bước ra khỏi cánh cổng này!”
Gã mập vừa kiêu ngạo nói xong thì bỗng một cái tát rõ kêu vang lên, má phải đau rát, nhanh chóng sưng lên với tốc độ kinh người.
Gã mập bị đánh choáng váng, tội nghiệp nhìn Vương Lung: “Anh Lung, anh… Anh đánh em làm gì?”
Vương Lung như biến thành một người khác, gương mặt hung ác cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng, nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Phùng, cung kính cúi đầu chín mươi độ, nói: “Sao ngài lại ở đây?”
Tác giả :
skyhero