Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Chương 97: Tiến vào di tích cổ (đã beta)
ed: vì thấy phương pháp đăng ảnh cũng không thể chống copy được nên mk lại quay trở về chữ thôi. Đến một ngày nào đó mà tự nhiên thấy chán nản vì những chỗ repost thì... m.n biết rồi đấy.
Người đến di tích cổ này, cơ bản đều là người có thân phận hiển hách, người người đều có cơ giáp, ở bên trong vũ trụ mịt mờ này, nếu như muốn đơn độc hành động, cơ giáp là phương tiện thuận tiện nhất.
Đã có người nóng ruột thả ra cơ giáp, ly khai tinh hạm, tới gần cánh cửa cực lớn kia.
Xích Linh lại không vội vã, anh một thân đồng phục tác chiến màu đen, linh kiện quấn trên eo, giày tác chiến màu đen cao cổ, thân thể anh vốn thon dài, dung mạo anh tuấn, thời điểm nghiêm túc bề ngoài đặc biệt lãnh khốc, chỉ nhìn thấy bộ quần áo này liền biết anh thường thường ra vào loại chiến trường dã ngoại kia, sự thực quả thật cũng như vậy, những năm này anh hối hả ngược xuôi đi qua rất nhiều nơi, ngay cả việc học cũng là đọc từ trên mạng giả lập, muốn nói trong một nhóm người, ai có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhất, kia nếu không có Xích Linh liền không có ai khác.
Sa Nặc Nhân rất muốn hỏi hỏi anh, nguyên nhân để cho anh phiêu bạt khắp nơi, là bởi vì thân thể, hay là bởi vì Iman phản bội? Mà cậu hỏi ra những câu này, coi như Iman có không tốt tất cả, ít nhất bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chính mình cũng có tốt hơn hắn bao nhiêu đâu? Bác sĩ bí mật không thể tố với khẩu, đối xử với Xích Linh, cơ hồ lời nói dối nhiều hơn chân thực, ngay cả đến Sa Nặc Nhân này cũng không phải thật, còn có cái gì là thật đâu?
"Phát ngốc cái gì? Đi." Xích Linh thay cậu sửa sang xong quần áo, dẫn cậu về phía cánh cửa.
Sa Nặc Nhân yêu cầu giống Xích Linh, hai người mặc giống nhau, khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Xích Linh đó là lãnh khốc sức lực mười phần, một đường đi tới hấp dẫn không ít ánh mắt. Sa Nặc Nhân mặc vào bộ quần áo này, liền khá giống thư ký nhỏ đến chiến trường thực tập, phi thường không có khí thế.
Bên ngoài cửa không ít người đang chờ, ngoại trừ nhân viên ở lại tinh hạm, những người khác đều tiến vào trong di tích cổ, đang đợi ở trước cửa tinh hạm.
Xích Kính cùng Iman cũng đứng chờ trong đám người, thời điểm Iman nhìn thấy Xích Linh, đôi mắt liền chăm chú vào trên người anh, đồng dạng có phản ứng như hắn còn có Metz, hắn bồi An Trạch, làm sao không chuyển con ngươi nhìn chằm chằm Xích Linh. Sa Nặc Nhân nhìn hai bên một chút, lại nhìn Xích Linh, bọn họ toàn bộ không có phản ứng, thái độ là hoàn toàn làm như không thấy.
Thái độ Xích Linh trở nên nghiêm cẩn, Xích Linh như vậy Sa Nặc Nhân từng thấy, thời điểm ở Aslamo tinh cầu, lần đầu tiên nhìn thấy Xích Linh, anh chính là loại thái độ người sống chớ gần này.
"Phượng Hoàng của em, thời điểm đó có thể phát huy được tác dụng hay không?" Xích Linh hỏi.
"Nguồn năng lượng của nó chỉ đủ khởi động một lần, thời điểm Pidgey bế quan, có cho em một thứ, thời điểm gặp nguy hiểm có thể chuyển biến thành bất cứ một loại năng lượng nào, thời khắc nguy cấp có thể sử dụng, bất quá thời gian duy trì không lâu, cũng chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa... Trước đó Phượng Hoàng bị hao tổn quá, hệ thống vũ khí nhiệt không thể dùng, cũng không đủ nguồn năng lượng cho nó, nó không có cách nào tự chữa trị." Sa Nặc Nhân có ý thức mà đem chuyện cơ giáp có thể tự chữa trị, tiết lộ cho Xích Linh.
Quả nhiên, Xích Linh nghe xong phi thường kinh ngạc, anh vẫn là lần đầu tiên nghe nói, cơ giáp hư hao không cần đến người bảo trì, có thể tự mình chữa trị.
Sa Nặc Nhân nhẹ giọng lại nói: "Này không ngạc nhiên, em biết có một loại xương thú, dùng trong thời điểm chế tác cơ giáp, sau đó chỉ cần không phải tổn thương trí mạng, bản thân cơ giáp cũng có thể tự khôi phục, Đế Quốc cũng rất nhanh sẽ có loại cơ giáp này, nếu như vận khí tốt. Đương nhiên, em hi vọng loại cơ giáp này xuất hiện đầu tiên ở Huyền Minh tinh vực."
Xích Linh hiểu ý nở nụ cười, sờ sờ đầu Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân cười nhìn anh: "Hi vọng lần này vận may đại bạo phát, để chúng ta gặp được một đầu giả tạo ma thú." Đương nhiên tiền đề là, phải có người có thể giết chết nó mới được.
Iman cùng Metz thời khắc chú ý Xích Linh, vừa mới nhìn thấy nụ cười sủng nịnh kia, làm cho bọn họ nhìn mà đều trợn tròn mắt. Xích Linh rất ít về nhà, hoặc là nói, cơ hồ không có mấy người nhìn thấy anh cười, nhưng là, anh lại đối Sa Nặc Nhân nở nụ cười. Iman lòng như đao cắt, không đành lòng tiếp tục nhìn, Metz lại đố kỵ phát điên, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Xích Linh cười, người lãnh khốc như vậy nhưng lại có nụ cười ấm áp đến thế.
Xích Linh ôm lấy eo Sa Nặc Nhân, nhảy mấy cái tiến vào bên trong buồng phi cơ. Vỏ ngoài của Xích Tông bị thú giáp của hạt nhân đụng đến loang loang lổ lổ, bất quá may là bên trong không bị tổn thương.
Không gian bên trong buồng lái không lớn, chỉ có một cái ghế, phía trước là bàn điều khiển, bên trên lít nha lít nhít phím ấn, còn có đèn tín hiệu các loại công dụng, Sa Nặc Nhân nhìn hoa cả mắt, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đài cơ giáp của tinh hệ này, mở mang hiểu biết, cậu quả nhiên sẽ không chế tác cơ giáp của tinh hệ này.
"Những phím ấn này phải dùng thế nào? Hai tay có thể khống chế hết?" Sa Nặc Nhân khó có thể hiểu được, tốc độ tay có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn tư duy đi?
Xích Linh ngồi vào ghế, Sa Nặc Nhân đứng ở phía sau anh, nhìn anh thao tác. Chỉ thấy ngón tay Xích Linh ở trên phím ấn nhanh chóng nhảy lên, truyền đạt từng cái từng cái mệnh lệnh, Xích Tông mau lẹ mà nhảy ra khỏi tinh hạm, tiến vào trong vũ trụ. Sa Nặc Nhân quả thực muốn hô to, quá thần kỳ, kỹ thuật cổ xưa như vậy, thao tác tuy rằng khó khăn, thế nhưng thời điểm quan sát lại rất hưởng thụ.
Xích Linh thao tác cơ giáp tới gần cánh cửa kia, dường như lơ đãng hỏi: "Cơ giáp của em không phải như vậy sao?"
"Ân, bên trong Phượng Hoàng không có những phím ấn này." Sa Nặc Nhân trả lời.
"Vậy phải thao tác như thế nào?" Xích Linh truy hỏi.
"Tư duy." Sa Nặc Nhân nói.
Xích Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, đối với bất ngờ của Sa Nặc Nhân sớm thành thói quen, nhưng vẫn là bị câu trả lời này làm chấn động.
Tư duy? Thật sự có kỹ thuật như vậy sao? Cơ giáp phải làm thế nào tiếp nhận mệnh lệnh từ tư duy của người lái? Xích Linh cảm thấy rất khó tin nổi, bất quá, giờ khắc này cũng không phải thời điểm truy hỏi vấn đề này, hiện tại anh muốn tập trung vào chuyện tiến vào trong di tích cổ.
Một đài cơ giáp huyền phù trước cự môn, chờ người đến đông đủ không sai biệt lắm, Bối Nhã mới thao tác cơ giáp, lấy ra một chiếc chìa khóa khổng lồ, đó là một trạng vật hình trụ năm biên, mà ở trên cự môn vừa vặn cũng có một cái khe như vậy. Bối Nhã điều khiển cơ giáp, cầm lấy chìa khóa, chậm rãi bỏ vào trong khe, lại dùng lực đẩy một cái, khiến vật hình trụ hoàn toàn tiến vào bên trong cự môn. Cánh cửa cực lớn bắt đầu chấn động, nếu như nơi này không phải ở trong vũ trụ, nhất định có thể nghe thấy âm thanh cánh cửa mở ra.
Cánh cửa cực lớn như là tự động trượt ra, chậm rãi kéo lên, cuối cùng biến mất trước mặt mọi người, sau cánh cửa là một màn ánh sáng mênh mông trắng xóa, màn ánh sáng cùng cánh cửa cực lớn ăn khớp với nhau, bên trong tựa hồ có ánh sáng. Bối Nhã cách gần nhất, quay người liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trước tiên điều khiển cơ giáp bay vào, đuổi theo phía sau chính là Ái Tu, hai tỷ đệ cứ như vậy biến mất trong màn ánh sáng.
Mọi người cũng không do dự, dồn dập điều khiển cơ giáp chui vào bên trong màn ánh sáng.
Trong nháy mắt tiến vào màn ánh sáng, cảm giác có một cỗ sức mạnh ngăn cản, đem cơ giáp đẩy ra bên ngoài, Xích Linh tăng cao động năng của cơ giáp, "Vù" một tiếng chen vào bên trong màn ánh sáng, bạch quang đâm tới khiến người không mở mắt nổi, chỉ có thể nhắm mắt tiến vào bên trong, chờ lực cản biến mất, Xích Linh cấp tốc thu lại năng lực, hiểm hiểm đứng sau một đài cơ giáp, thiếu chút nữa liền va vào cơ giáp đi trước.
Đài cơ giáp kia hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt chấn động rồi, cố định ở nơi đó không nhúc nhích. Xích Linh cũng không muốn bị người va vào, cấp tốc bay đến bên cạnh, cơ giáp phía sau tiến vào, không chút nào ngoài suy đoán mà đụng phải đài cơ giáp kia, hai đài cơ giáp quấn thành một đoàn đập xuống đất.
Sa Nặc Nhân xuyên qua hình ảnh trên cơ giáp nhìn qua cảnh sắc bên ngoài, quả thực không biết phải hình dung như thế nào. Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, là kiến trúc cỡ lớn tổn hại xuất hiện trước mắt, nơi này giống như một thế giới bị lãng quên, Sa Nặc Nhân nhìn thấy cách đó không xa, có chim bay qua, yên tĩnh lại tươi đẹp, chỉ bằng mắt thường đến xem, hoàn cảnh nơi này tuyệt đối tốt hơn so với Bạch Ngân tinh hệ thích hợp nhất cho nhân loại cư trú. Nhưng mà, ở bên trong thế giới đầy mắt vẻ đẹp xanh biếc này, không có một cơ giáp đi ra, bọn họ chờ đợi, đang quan sát, phỏng đoán những nguy hiểm đang ẩn nấp.
Âm thanh của Bối Nhã trong máy khuếch đại truyền đến, "Thời gian chỉ có 3 ngày, tự mình nắm chắc thời gian, tách ra hành động hay là đi cùng nhau?"
Lời này không cần hỏi, nhất định là tách ra, bằng không nhìn thấy bảo bối đều xông lên đoạt, đến cùng nên thuộc về ai?
Người Nhã Đạt đế quốc tiến vào lần này, so với Tinh Diệu đế quốc ít hơn nhiều, không phải là bọn họ không muốn vào nữa, mà là bọn họ chỉ có bằng đó người đủ tuổi tiến vào như vậy. Đắn đo suy nghĩ, Nhã Đạt đế quốc vẫn quyết định không mạo hiểm, không muốn để người hi sinh vô ích, cho nên mấy lão gia hỏa cố ý tới đây, mỗi người đều hận nghiến răng nghiến lợi, mắng to Tinh Diệu đế quốc gian trá, biết có hạn chế này nên sớm tiết lộ, đến lúc này mới nói, bọn họ muốn phái thêm người tới đây cũng đã muộn, nên tuyệt đối sẽ không lựa chọn cùng người Tinh Diệu đế quốc đồng thời hành động.
Âm thanh Ysaye truyền đến, "Các vị tùy tiện đi, chúng ta lựa chọn tự do hoạt động, bye bye ~~"
Người Nhã Đạt đế quốc rời đi hết, chỉ còn lại người Tinh Diệu đế quốc, bọn họ cũng chia thành mấy nhóm, vào lúc này liền hoàn toàn lộ ra.
Công Ngọc Diễm ở cùng Xích Linh, Francey gia đơn độc hành động, Vân gia cùng Dương Vương có chút giao tình, vì lý do an toàn, bọn họ sẽ hành động cùng nhau, Cơ Thinh cố ý mời Fick gia đồng hành, mà Metz cự tuyệt, trơ mắt nhìn xichd linh, Xích Linh lại không mở miệng, cuối cùng trong cơn tức giận, quyết định đơn độc hành động. Xích Kính cùng Iman, cũng mang theo nhân thủ đơn độc hành động.
Quyết định xong, mọi người bắt đầu đi theo phương hướng khác nhau, có hai nhóm, vọt thẳng về phía kiến trúc tổn hại, Xích Linh lựa chọn phương hướng, nhưng là khu vực núi sâu rừng rậm.
Ba mươi đài cơ giáp dừng lại ở bên ngoài rừng rậm, bên trong dày đặc cổ thụ che trời, không thích hợp điều khiển cơ giáp hành động, Xích Linh ra khỏi cơ giáp trước tiên, những người khác cũng lục tục đi ra, thu cơ giáp.
Sa Nặc Nhân đứng trên bãi cỏ mềm mại, hít một hơi thật sâu, không khí phi thường mới mẻ, mùi cỏ xanh đi kèm hương hoa, khiến cả người khoan khoái.
Công Ngọc Diễm đi tới, "Không phải đi tìm bảo bối sao? Đến rừng rậm có thể tìm được cái gì?"
Xích Linh nhìn xung quanh một lần, "Tìm thú hoang."
Công Ngọc Diễm nghĩ tới mục đích chuyến này của họ, người khác đều đi tìm bảo bối tìm đồ cổ, chỉ có bọn họ đến tìm thú hoang tìm thực tài, ngược lại hai thứ đồ này lại không có ai tranh cùng bọn họ, chẫm rãi tìm cũng được. Xích Linh ở phụ cận dạo qua một vòng, xem xem có dấu chân dị thú cỡ lớn hay không, nhìn một vòng, không phát hiện gì, quyết định đi vào bên trong xem.
Bọn họ chuyến đi này chỉ có ba người thực lực cá nhân yếu nhất, hai Arthur, một người bình thường. Công Ngọc Diễm dẫn theo một tên trị liệu sư cùng một tên bảo trì cơ giáp sư, còn lại đều là Resse được tỉ mỉ lựa chọn ra, đầu tiên Sa Nặc Nhân bản thân là dược sư, còn là bảo trì cơ giáp sư, Xích Linh cũng sẽ không để người anh không tín nhiệm động vào cơ giáp của mình, cho nên không cần lãng phí danh ngạch kia.
____________________________________________________________________________
mk cũng đang cố gắng post chương mới trên nhà Yaobaobao nhé. m.n hãy ghé thăm nhà nha
link:
mình cám ơn những ai đã cố gắng đọc đến cuối chương này nhé *t(r)ym t(r)ym*
Người đến di tích cổ này, cơ bản đều là người có thân phận hiển hách, người người đều có cơ giáp, ở bên trong vũ trụ mịt mờ này, nếu như muốn đơn độc hành động, cơ giáp là phương tiện thuận tiện nhất.
Đã có người nóng ruột thả ra cơ giáp, ly khai tinh hạm, tới gần cánh cửa cực lớn kia.
Xích Linh lại không vội vã, anh một thân đồng phục tác chiến màu đen, linh kiện quấn trên eo, giày tác chiến màu đen cao cổ, thân thể anh vốn thon dài, dung mạo anh tuấn, thời điểm nghiêm túc bề ngoài đặc biệt lãnh khốc, chỉ nhìn thấy bộ quần áo này liền biết anh thường thường ra vào loại chiến trường dã ngoại kia, sự thực quả thật cũng như vậy, những năm này anh hối hả ngược xuôi đi qua rất nhiều nơi, ngay cả việc học cũng là đọc từ trên mạng giả lập, muốn nói trong một nhóm người, ai có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhất, kia nếu không có Xích Linh liền không có ai khác.
Sa Nặc Nhân rất muốn hỏi hỏi anh, nguyên nhân để cho anh phiêu bạt khắp nơi, là bởi vì thân thể, hay là bởi vì Iman phản bội? Mà cậu hỏi ra những câu này, coi như Iman có không tốt tất cả, ít nhất bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chính mình cũng có tốt hơn hắn bao nhiêu đâu? Bác sĩ bí mật không thể tố với khẩu, đối xử với Xích Linh, cơ hồ lời nói dối nhiều hơn chân thực, ngay cả đến Sa Nặc Nhân này cũng không phải thật, còn có cái gì là thật đâu?
"Phát ngốc cái gì? Đi." Xích Linh thay cậu sửa sang xong quần áo, dẫn cậu về phía cánh cửa.
Sa Nặc Nhân yêu cầu giống Xích Linh, hai người mặc giống nhau, khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Xích Linh đó là lãnh khốc sức lực mười phần, một đường đi tới hấp dẫn không ít ánh mắt. Sa Nặc Nhân mặc vào bộ quần áo này, liền khá giống thư ký nhỏ đến chiến trường thực tập, phi thường không có khí thế.
Bên ngoài cửa không ít người đang chờ, ngoại trừ nhân viên ở lại tinh hạm, những người khác đều tiến vào trong di tích cổ, đang đợi ở trước cửa tinh hạm.
Xích Kính cùng Iman cũng đứng chờ trong đám người, thời điểm Iman nhìn thấy Xích Linh, đôi mắt liền chăm chú vào trên người anh, đồng dạng có phản ứng như hắn còn có Metz, hắn bồi An Trạch, làm sao không chuyển con ngươi nhìn chằm chằm Xích Linh. Sa Nặc Nhân nhìn hai bên một chút, lại nhìn Xích Linh, bọn họ toàn bộ không có phản ứng, thái độ là hoàn toàn làm như không thấy.
Thái độ Xích Linh trở nên nghiêm cẩn, Xích Linh như vậy Sa Nặc Nhân từng thấy, thời điểm ở Aslamo tinh cầu, lần đầu tiên nhìn thấy Xích Linh, anh chính là loại thái độ người sống chớ gần này.
"Phượng Hoàng của em, thời điểm đó có thể phát huy được tác dụng hay không?" Xích Linh hỏi.
"Nguồn năng lượng của nó chỉ đủ khởi động một lần, thời điểm Pidgey bế quan, có cho em một thứ, thời điểm gặp nguy hiểm có thể chuyển biến thành bất cứ một loại năng lượng nào, thời khắc nguy cấp có thể sử dụng, bất quá thời gian duy trì không lâu, cũng chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa... Trước đó Phượng Hoàng bị hao tổn quá, hệ thống vũ khí nhiệt không thể dùng, cũng không đủ nguồn năng lượng cho nó, nó không có cách nào tự chữa trị." Sa Nặc Nhân có ý thức mà đem chuyện cơ giáp có thể tự chữa trị, tiết lộ cho Xích Linh.
Quả nhiên, Xích Linh nghe xong phi thường kinh ngạc, anh vẫn là lần đầu tiên nghe nói, cơ giáp hư hao không cần đến người bảo trì, có thể tự mình chữa trị.
Sa Nặc Nhân nhẹ giọng lại nói: "Này không ngạc nhiên, em biết có một loại xương thú, dùng trong thời điểm chế tác cơ giáp, sau đó chỉ cần không phải tổn thương trí mạng, bản thân cơ giáp cũng có thể tự khôi phục, Đế Quốc cũng rất nhanh sẽ có loại cơ giáp này, nếu như vận khí tốt. Đương nhiên, em hi vọng loại cơ giáp này xuất hiện đầu tiên ở Huyền Minh tinh vực."
Xích Linh hiểu ý nở nụ cười, sờ sờ đầu Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân cười nhìn anh: "Hi vọng lần này vận may đại bạo phát, để chúng ta gặp được một đầu giả tạo ma thú." Đương nhiên tiền đề là, phải có người có thể giết chết nó mới được.
Iman cùng Metz thời khắc chú ý Xích Linh, vừa mới nhìn thấy nụ cười sủng nịnh kia, làm cho bọn họ nhìn mà đều trợn tròn mắt. Xích Linh rất ít về nhà, hoặc là nói, cơ hồ không có mấy người nhìn thấy anh cười, nhưng là, anh lại đối Sa Nặc Nhân nở nụ cười. Iman lòng như đao cắt, không đành lòng tiếp tục nhìn, Metz lại đố kỵ phát điên, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Xích Linh cười, người lãnh khốc như vậy nhưng lại có nụ cười ấm áp đến thế.
Xích Linh ôm lấy eo Sa Nặc Nhân, nhảy mấy cái tiến vào bên trong buồng phi cơ. Vỏ ngoài của Xích Tông bị thú giáp của hạt nhân đụng đến loang loang lổ lổ, bất quá may là bên trong không bị tổn thương.
Không gian bên trong buồng lái không lớn, chỉ có một cái ghế, phía trước là bàn điều khiển, bên trên lít nha lít nhít phím ấn, còn có đèn tín hiệu các loại công dụng, Sa Nặc Nhân nhìn hoa cả mắt, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đài cơ giáp của tinh hệ này, mở mang hiểu biết, cậu quả nhiên sẽ không chế tác cơ giáp của tinh hệ này.
"Những phím ấn này phải dùng thế nào? Hai tay có thể khống chế hết?" Sa Nặc Nhân khó có thể hiểu được, tốc độ tay có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn tư duy đi?
Xích Linh ngồi vào ghế, Sa Nặc Nhân đứng ở phía sau anh, nhìn anh thao tác. Chỉ thấy ngón tay Xích Linh ở trên phím ấn nhanh chóng nhảy lên, truyền đạt từng cái từng cái mệnh lệnh, Xích Tông mau lẹ mà nhảy ra khỏi tinh hạm, tiến vào trong vũ trụ. Sa Nặc Nhân quả thực muốn hô to, quá thần kỳ, kỹ thuật cổ xưa như vậy, thao tác tuy rằng khó khăn, thế nhưng thời điểm quan sát lại rất hưởng thụ.
Xích Linh thao tác cơ giáp tới gần cánh cửa kia, dường như lơ đãng hỏi: "Cơ giáp của em không phải như vậy sao?"
"Ân, bên trong Phượng Hoàng không có những phím ấn này." Sa Nặc Nhân trả lời.
"Vậy phải thao tác như thế nào?" Xích Linh truy hỏi.
"Tư duy." Sa Nặc Nhân nói.
Xích Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, đối với bất ngờ của Sa Nặc Nhân sớm thành thói quen, nhưng vẫn là bị câu trả lời này làm chấn động.
Tư duy? Thật sự có kỹ thuật như vậy sao? Cơ giáp phải làm thế nào tiếp nhận mệnh lệnh từ tư duy của người lái? Xích Linh cảm thấy rất khó tin nổi, bất quá, giờ khắc này cũng không phải thời điểm truy hỏi vấn đề này, hiện tại anh muốn tập trung vào chuyện tiến vào trong di tích cổ.
Một đài cơ giáp huyền phù trước cự môn, chờ người đến đông đủ không sai biệt lắm, Bối Nhã mới thao tác cơ giáp, lấy ra một chiếc chìa khóa khổng lồ, đó là một trạng vật hình trụ năm biên, mà ở trên cự môn vừa vặn cũng có một cái khe như vậy. Bối Nhã điều khiển cơ giáp, cầm lấy chìa khóa, chậm rãi bỏ vào trong khe, lại dùng lực đẩy một cái, khiến vật hình trụ hoàn toàn tiến vào bên trong cự môn. Cánh cửa cực lớn bắt đầu chấn động, nếu như nơi này không phải ở trong vũ trụ, nhất định có thể nghe thấy âm thanh cánh cửa mở ra.
Cánh cửa cực lớn như là tự động trượt ra, chậm rãi kéo lên, cuối cùng biến mất trước mặt mọi người, sau cánh cửa là một màn ánh sáng mênh mông trắng xóa, màn ánh sáng cùng cánh cửa cực lớn ăn khớp với nhau, bên trong tựa hồ có ánh sáng. Bối Nhã cách gần nhất, quay người liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trước tiên điều khiển cơ giáp bay vào, đuổi theo phía sau chính là Ái Tu, hai tỷ đệ cứ như vậy biến mất trong màn ánh sáng.
Mọi người cũng không do dự, dồn dập điều khiển cơ giáp chui vào bên trong màn ánh sáng.
Trong nháy mắt tiến vào màn ánh sáng, cảm giác có một cỗ sức mạnh ngăn cản, đem cơ giáp đẩy ra bên ngoài, Xích Linh tăng cao động năng của cơ giáp, "Vù" một tiếng chen vào bên trong màn ánh sáng, bạch quang đâm tới khiến người không mở mắt nổi, chỉ có thể nhắm mắt tiến vào bên trong, chờ lực cản biến mất, Xích Linh cấp tốc thu lại năng lực, hiểm hiểm đứng sau một đài cơ giáp, thiếu chút nữa liền va vào cơ giáp đi trước.
Đài cơ giáp kia hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt chấn động rồi, cố định ở nơi đó không nhúc nhích. Xích Linh cũng không muốn bị người va vào, cấp tốc bay đến bên cạnh, cơ giáp phía sau tiến vào, không chút nào ngoài suy đoán mà đụng phải đài cơ giáp kia, hai đài cơ giáp quấn thành một đoàn đập xuống đất.
Sa Nặc Nhân xuyên qua hình ảnh trên cơ giáp nhìn qua cảnh sắc bên ngoài, quả thực không biết phải hình dung như thế nào. Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, là kiến trúc cỡ lớn tổn hại xuất hiện trước mắt, nơi này giống như một thế giới bị lãng quên, Sa Nặc Nhân nhìn thấy cách đó không xa, có chim bay qua, yên tĩnh lại tươi đẹp, chỉ bằng mắt thường đến xem, hoàn cảnh nơi này tuyệt đối tốt hơn so với Bạch Ngân tinh hệ thích hợp nhất cho nhân loại cư trú. Nhưng mà, ở bên trong thế giới đầy mắt vẻ đẹp xanh biếc này, không có một cơ giáp đi ra, bọn họ chờ đợi, đang quan sát, phỏng đoán những nguy hiểm đang ẩn nấp.
Âm thanh của Bối Nhã trong máy khuếch đại truyền đến, "Thời gian chỉ có 3 ngày, tự mình nắm chắc thời gian, tách ra hành động hay là đi cùng nhau?"
Lời này không cần hỏi, nhất định là tách ra, bằng không nhìn thấy bảo bối đều xông lên đoạt, đến cùng nên thuộc về ai?
Người Nhã Đạt đế quốc tiến vào lần này, so với Tinh Diệu đế quốc ít hơn nhiều, không phải là bọn họ không muốn vào nữa, mà là bọn họ chỉ có bằng đó người đủ tuổi tiến vào như vậy. Đắn đo suy nghĩ, Nhã Đạt đế quốc vẫn quyết định không mạo hiểm, không muốn để người hi sinh vô ích, cho nên mấy lão gia hỏa cố ý tới đây, mỗi người đều hận nghiến răng nghiến lợi, mắng to Tinh Diệu đế quốc gian trá, biết có hạn chế này nên sớm tiết lộ, đến lúc này mới nói, bọn họ muốn phái thêm người tới đây cũng đã muộn, nên tuyệt đối sẽ không lựa chọn cùng người Tinh Diệu đế quốc đồng thời hành động.
Âm thanh Ysaye truyền đến, "Các vị tùy tiện đi, chúng ta lựa chọn tự do hoạt động, bye bye ~~"
Người Nhã Đạt đế quốc rời đi hết, chỉ còn lại người Tinh Diệu đế quốc, bọn họ cũng chia thành mấy nhóm, vào lúc này liền hoàn toàn lộ ra.
Công Ngọc Diễm ở cùng Xích Linh, Francey gia đơn độc hành động, Vân gia cùng Dương Vương có chút giao tình, vì lý do an toàn, bọn họ sẽ hành động cùng nhau, Cơ Thinh cố ý mời Fick gia đồng hành, mà Metz cự tuyệt, trơ mắt nhìn xichd linh, Xích Linh lại không mở miệng, cuối cùng trong cơn tức giận, quyết định đơn độc hành động. Xích Kính cùng Iman, cũng mang theo nhân thủ đơn độc hành động.
Quyết định xong, mọi người bắt đầu đi theo phương hướng khác nhau, có hai nhóm, vọt thẳng về phía kiến trúc tổn hại, Xích Linh lựa chọn phương hướng, nhưng là khu vực núi sâu rừng rậm.
Ba mươi đài cơ giáp dừng lại ở bên ngoài rừng rậm, bên trong dày đặc cổ thụ che trời, không thích hợp điều khiển cơ giáp hành động, Xích Linh ra khỏi cơ giáp trước tiên, những người khác cũng lục tục đi ra, thu cơ giáp.
Sa Nặc Nhân đứng trên bãi cỏ mềm mại, hít một hơi thật sâu, không khí phi thường mới mẻ, mùi cỏ xanh đi kèm hương hoa, khiến cả người khoan khoái.
Công Ngọc Diễm đi tới, "Không phải đi tìm bảo bối sao? Đến rừng rậm có thể tìm được cái gì?"
Xích Linh nhìn xung quanh một lần, "Tìm thú hoang."
Công Ngọc Diễm nghĩ tới mục đích chuyến này của họ, người khác đều đi tìm bảo bối tìm đồ cổ, chỉ có bọn họ đến tìm thú hoang tìm thực tài, ngược lại hai thứ đồ này lại không có ai tranh cùng bọn họ, chẫm rãi tìm cũng được. Xích Linh ở phụ cận dạo qua một vòng, xem xem có dấu chân dị thú cỡ lớn hay không, nhìn một vòng, không phát hiện gì, quyết định đi vào bên trong xem.
Bọn họ chuyến đi này chỉ có ba người thực lực cá nhân yếu nhất, hai Arthur, một người bình thường. Công Ngọc Diễm dẫn theo một tên trị liệu sư cùng một tên bảo trì cơ giáp sư, còn lại đều là Resse được tỉ mỉ lựa chọn ra, đầu tiên Sa Nặc Nhân bản thân là dược sư, còn là bảo trì cơ giáp sư, Xích Linh cũng sẽ không để người anh không tín nhiệm động vào cơ giáp của mình, cho nên không cần lãng phí danh ngạch kia.
____________________________________________________________________________
mk cũng đang cố gắng post chương mới trên nhà Yaobaobao nhé. m.n hãy ghé thăm nhà nha
link:
mình cám ơn những ai đã cố gắng đọc đến cuối chương này nhé *t(r)ym t(r)ym*
Tác giả :
Lương Lạc Sanh