Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Chương 75: Sa gia có thể suy tàn
Người hầu trên hành lang có chút ngây người, không hiểu sao đang yên lành lại muốn bắt đường thiếu gia.
Sa Nặc Nhân cuống lên, giận dữ hét: "Nhanh tới đó!"
Người hầu lúc này mới đi gõ cửa, gõ nửa ngày cũng không ai đáp, đã là phòng trống rồi!
Sa Nặc Nhân cả giận nói: "Mau đuổi theo!"
Nghe thấy hỗn loạn trên hành lang, Sa Phí Đề từ gian phòng lão gia tử đi ra, thấy Sa Nặc Nhân đỏ mắt hô to, còn chưa mở miệng hỏi, Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn thấy phụ thân, lập tức hô: "Phụ thân! Sa Tỉnh Vinh hạ độc bên trong cơm của mỗ phụ!"
Đại não "Oanh" một tiếng, suýt chút nữa đã đánh đổ Sa Phí Đề, ông lay động một cái, lảo đảo chạy hướng gian phòng, liền thấy Solan nằm trên ghế salon, hôn mê bất tỉnh.
Sa Phí Đề nổi giận, lập tức sắp xếp nhân thủ đuổi bắt kẻ phản bội huynh muôi Sa Tỉnh Vinh!
Lão gia tử nghe nói bên này cũng xảy ra vấn đề rồi, run run rẩy rẩy kêu người đỡ lại đây, nhìn thấy Solan cũng hôn mê bất tỉnh, hét dài một tiếng, "Muốn diệt rồi!!"
Sa Nặc Nhân vội vàng đỡ lấy lão gia tử bi thống, cố gắng an ủi một phen, thật vất vả khiến lão gia tử bình tĩnh lại, tựa vào trên ghế salon, hai mắt xuất thần, không nói một lời ngồi bất động. Sa Phí Đề đi an bài chuyện đuổi bắt huynh muội Sa Tỉnh Vinh, lưu lại một mình Sa Nặc Nhân chăm sóc hai người bệnh.
Trong phòng rất yên tĩnh, lão gia tử đang xuất thần, Solan hôn mê bất tỉnh, Sa Nặc Nhân đứng ở bên cạnh, lo lắng chờ mỗ phụ tỉnh lại.
Cậu vì lão gia tử rót một chén nước, lão nhân lúc này mới hoàn hồn, nhìn tôn tử mình yêu thương, nhận lấy đồ vật cũng đều là run rẩy. Sa Nặc Nhân biết đến, may mà khoảng thời gian này có Thâm Hải U Lam điều dưỡng, nếu không lấy tuổi tác của gia gia mà nói, gặp phải Phệ Thần Thủy ăn mòn, sợ khó có thể chịu nổi, coi như Ngưng Thần Hương ngăn cản Phệ Thần Thủy tiếp tục ăn mòn tinh thần lực, trong thời gian ngắn cũng không lấy lại được thương tổn đối với tinh thần lực. Một người tuổi già, một người thể yếu, lão gia tử cùng mỗ phụ trải qua việc này, thân thể chỉ có thể kém hơn.
Có người gõ cửa, Sa Nặc Nhân trong lòng chán nản mở miệng, "Tiến vào."
Sa Nặc Nhân liếc mắt một cái nhìn thấy, người tiến vào là Xích Linh, trong nháy mắt đó, Sa Nặc Nhân bỗng cảm thấy nội tâm an ổn, trước đó sợ sệt, kinh hoảng cùng lo lắng, trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn.
Xích Linh đi tới, động viên xoa xoa đầu Sa Nặc Nhân, quay sang lão gia tử gật đầu thăm hỏi.
Lão gia tử không nghĩ tới Xích Linh Vương tử sẽ tới vào lúc này, nhớ tới thân phận, lại bị Xích Linh ngăn trở.
Lão gia tử nhìn về phía tôn tử, thời điểm này Xích Linh Vương tử lại tới đây, xem ra chuyện của Sa gia, anh đã biết rồi, thở dài, nói: "Để điện hạ chê cười rồi."
Xích Linh nói: "Là ta cảm thấy có lỗi, lúc trước ta điều tra Sa Tỉnh Vinh, phát hiện hắn cùng Nason có lui tới, lúc đó đã hoài nghi có phải hắn có quan hệ tới việc tinh thần lực của Sa Nặc Nhân bị hủy, bởi vì không có chứng cứ, ta liền không nói cho các ngươi biết."
Lão gia tử gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Sa Nặc Nhân: "Nason là ai?"
Xích Linh: "Nason là bà con của Fick gia tộc, là biểu ca của Metz. Lúc đó tôi không có nghĩ sâu, bây giờ nhìn lại, bọn họ hẳn là đã chuẩn bị kết cục này từ lâu."
Lão gia tử thở dài, "Đúng vậy, ta nói An gia làm sao có gan lớn như vậy, dám đến cướp khách hàng của Sa gia, hóa ra là có Fick gia tộc làm chỗ dựa, bọn họ muốn lấy Sa gia làm bàn đạp nắm lấy vị trí cơ giáp thế gia, mới có thể bố trí một cái bẫy lớn như vậy."
Sa Nặc Nhân nghe được mơ mơ màng màng, bất quá cũng đã có suy nghĩ cơ bản, "Hai người là nói, hành động của Sa Tỉnh Vinh, là do Fick gia tộc sai khiến?"
Xích Linh: "Đúng thế. Fick gia tộc và An gia hợp tác, lần này muốn nắm lấy chiếc ghế cơ giáp thế gia, Sa gia chính là đá kê chân của bọn họ."
Sa Nặc Nhân cả giận nói: "Sa Tỉnh Vinh điên rồi sao? Giúp người ngoài hại người trong nhà!"
Xích Linh liếc mắt nhìn lão gia tử, đây là việc nhà bọn họ, anh là một người ngoài, không thể xem mồm.
Xích Linh: "Tin tức tinh thần lực của các ngươi bị hao tổn, một khi truyền ra, đều sẽ bất lợi cho Sa gia."
Sa Nặc Nhân hừ lạnh, "Bàn cờ của bọn họ tính cũng thật là tốt, tôi sẽ không để cho bọn họ thực hiện được!"
Rất lâu, lão gia tử mới thở dài, "Đây đều là ý trời!"
Xích Linh là lén lút tới đây, trong lúc giải thi đấu diễn ra, để người nhìn thấy anh và Sa gia quan hệ mật thiết, đều là không tốt, tới đây không bao lâu liền lặng lẽ trở về.
Sa Phí Đề cho người đuổi theo huynh muội Sa Tỉnh Vinh, đuổi tới trạm không gian, lại phát hiện đã mất dấu rồi, ở nơi đó giữ một ngày một đêm, cũng không có phi thuyền rời đi, trong lúc giải thi đấu diễn ra, ra vào đều được quản chế rất nghiêm ngặt, bọn họ chắc là vẫn còn ở trên đế đô tinh. Chuyện này có dính đến đồ cấm ―― Phệ Thần Thủy, theo lý thuyết phải trực tiếp giao cho cảnh sát, nhưng thi đấu cơ giáp thế gia sắp tới, chuyện này tuyệt đối không thể làm lớn, nếu không Sa gia liền thật sự xong, phỏng chừng huynh muội Sa Tỉnh Vinh cũng biết Sa gia không dám để lộ ra, mới dám nghênh ngang tiếp tục lưu lại trên đế đô tinh.
Hai ngày sau, kết quả cuối cùng thi đấu thực tài thế gia được công bố, lần này thế gia thực tài, vẫn là Công Ngọc gia.
Kết quả giám định dược tính của Thâm Hải U Lam cùng Khánh Bồ cũng được tuyên bố, dược tính Thâm Hải U Lam rất mạnh, trực tiếp uống chất lỏng, dược tính tốt nhất, phương hướng trị liệu, cơ bản là giống với những lời Công Ngọc Hàn nói lúc đó, chuyện này chấn động toàn bộ Đế Quốc, cơ hồ tất cả các kênh đều tranh nhau đưa tin chuyện này. Khánh Bồ năm sao, hoàn toàn bị áp không ngóc đầu lên được.
Trạm không gian đêm khuya, một chiếc phi thuyền xa hoa, chậm rãi rời đi.
Chủ nhân phi thuyền, đang ngồi trên ghế salon, say sưa nhìn tin tức Đế Quốc đưa tin thực tài chín sao ―― Thâm Hải U Lam.
"Tinh Diệu Đế Quốc thật sự xuất hiện thực tài chín sao?" Thiếu niên vuốt vuốt mái tóc dài màu nâu, đôi mắt lục bích mang theo ý cười.
"... Có lẽ." Thị vệ trả lời.
"Chúng ta đem nó đoạt tới có được hay không?" Thiếu niên một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
"... Không tốt." Thị vệ tiếp tục trả lời.
"Tại sao không tốt? Sẽ không có người hoài nghi tới trên người chúng ta." Thiếu niên tiếp tục thuyết phục bọn họ.
Thanh niên tóc đỏ cười nói: "Coi như không phải chúng ta lấy, một khi cây thực tài kia có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đều là kẻ tình nghi."
Thiếu niên ghét bỏ nói: "Hứ, Tinh Diệu Đế Quốc chính là hẹp hòi như vậy, có thứ tốt đều không muốn chia sẻ cùng người khác."
Thanh niên tóc đỏ: "Thứ tốt của ngươi, chia sẻ cùng ta đi, ngươi nguyện ý?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút, "Ta sẽ cố hết sức mượn cho ngươi xem một chút, ngươi đừng vọng tưởng thừa dịp ta không chú ý lấy đi một chút!"
Tóc đỏ xem thường: "Hừ!"
Thiếu niên nhảy xuống ghế sofa, "Phát truyền tin tới chính phủ Tinh Diệu Đế Quốc, nói ta Karni Vương tử giá lâm!"
Thị vệ cầm lấy quang não, nửa ngày mới ngắt quãng nói: "... Hiện tại đêm khuya... Không ai... Đi làm..."
Thiếu niên: "..."
Tóc đỏ: "..."
Đêm đó, Sa Nặc Nhân lăn qua lôn lại không ngủ được, ngày mai là cơ giáp thế gia so tài, kết quả cuối cùng ra sao, làm cho cậu rất lo lắng. Cậu không biết chế tạo cơ giáp nơi này, muốn giúp đỡ cũng không có chỗ trợ lực, để cậu miễn cưỡng mô phỏng chế tạo một đài cơ giáp ở nơi này, cũng không phải là không thể, chỉ sợ thời điểm đó, cậu sẽ bại lộ chính mình.
Lão gia tử trải qua hai ngày điều dưỡng, kiên trì tự bước đi cũng không còn vấn đề, nhưng nếu muốn ông sử dụng tinh thần lực thì lại khẳng định không được.
Huynh muội Sa Tỉnh Vinh cũng không biết chạy đi đâu, thi đấu cơ giáp thế gia ngày mai khẳng định phi thường kịch liệt, càng nghĩ càng ngủ không được, liền ngồi dậy, phát truyền tin qua cho Xích Linh.
Truyền tin rất nhanh được kết nối, Xích Linh hẳn là đang ở trong thư phòng, nhìn thấy Sa Nặc Nhân mặc áo ngủ ngồi ở trên giường, thần sắc hơi đổi một chút.
Xích Linh: "Muộn như vậy còn chưa ngủ?"
Sa Nặc Nhân phờ phạc nói: "Ngủ không được, tôi mất ngủ."
Xích Linh: "Đang lo lắng thi đấu ngày mai?"
Sa Nặc Nhân gật đầu.
Xích Linh an ủi: "Thuận thẹo tự nhiên đi, nếu quả thật không được chọn, cũng không liên quan, nhiều lắm mất đi tài nguyên cùng vinh dự, Sa gia vẫn là Sa gia."
Sa Nặc Nhân oán giận, quơ nắm đấm, "Không được! Tuyệt đối không thể để cho người xấu thực hiện được! Tôi muốn làm cho toàn trường kinh sợ!"
Xích Linh cười nói: "Tốt lắm, ngày mai em cố lên."
Sa Nặc Nhân dùng sắc gật đầu, biểu tình nghiêm túc lại nghiêm túc.
Xích Linh dụ dỗ nói: "Nhanh đi ngủ, không phải ngày mai muốn khiến toàn trường kinh sợ sao?"
Sa Nặc Nhân cảm thấy có đạo lý, ngoan ngoãn nằm sấp xuống ngủ, chuẩn bị ngày mai cuồng bá đến cùng!
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ liền tới phòng chuẩn bị thi đấu cơ giáp, thời điểm đó, bọn họ đều ngồi ở trên vị trí thi đấu, ứng đối tất cả mọi thứ đều có Sa Phí Đề đi làm.
Nghĩ đến Sa Tỉnh Vinh huynh muội phản bội, lão gia tử nổi giận trong bụng.
Đợi đến khi vào trận, liền nhìn thấy hai người bọn họ tìm kiếm hai ngày hai đêm, đang ngồi ở phía đối địch với gia tộc ―― vị trí của Fick gia tộc, lão gia tử thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
Sa Nặc Nhân nhìn sang ha huynh muội kia, Sa Tỉnh Vinh đầy mắt cừu hận, Sa Tỉnh Yên lại là trào phúng đối Sa Nặc Nhân hất hất cằm, cùng sử dụng khẩu hình nói: "Các ngươi thua chắc rồi."
Sa Nặc Nhân tức giận đến đau phổi, đỡ lão gia tử đi tới vị trí của Sa gia.
Có người hiển nhiên cũng nhìn thấy màn này, đều đang kỳ quái, huynh muội Sa Tỉnh Vinh sao lại ngồi ở vị trí tiếp viện của Fick gia tộc, tình cảnh này, vừa vặn cũng rơi vào trong mắt Xích Kính trên đài, hắn đều tiên là kỳ quái, sau đó có người tiến lên nhỏ giọng thì thần vài câu, Xích Kính mới cười ra tiếng.
"Sa gia thực sự là thời vận không đủ, lại còn để người mình cắn ngược lại một cái, đáng thương thay." Xích Kính cảm khái nói.
Xích Linh không nói một lời, gọi thị vệ dưới đài, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Xích Kính nhìn thiếu niên tuấn tú trên sàn thi đấu, sờ sờ cằm, "Ngươi không định giúp cậu ta một chút? Không phải thật sự muốn phá hủy Sa gia."
Xích Linh dò xét liếc hắn một cái, không trả lời.
Cơ Thinh bên cạnh lặng lẽ quan sát phản ứng của hai vị biểu huynh, thông minh không xem miệng.
Thi đấu cơ giáp thế gia, trình tự so với những cái khác phức tạp hơn một chút, đầu tiên là cấu tạo tương đối của cơ giáp, sau đó là so sánh thuộc tính cơ giáp, sau đó là kiểm tra đo lường mức độ phù hợp của cơ giáp với chiến sĩ, cuối cùng là trước toàn trường thể hiện kỹ năng điều khiển cơ giáp. Trên sàn thi đấu trận chung kết, tất cả gia tộc đều lấy ra bản lĩnh sở trưởng của mình, tranh thủ một lần hoạt động đoạt được bảo tọa cơ giáp thế gia. Mỗi gia tộc có thể chuẩn bị ba đài cơ giáp dự thi, cuối cùng lấy điểm bình quân.
Mười gia tộc trên đài thi đấu, chỉ có bốn gia tộc có tiềm lực đoạt giải quán quân nhất, trong đoc chính là Sa gia, Hoắc Đốn gia, Phổ Nhĩ Sinh đại sư cũng rõ ràng gia nhập hợp tác với công ty Fick gia tộc và công ty An gia tộc, Sa Nặc Nhân nhìn một vòng, Fick gia tộc và An gia đã ngồi cùng nhau, ba huynh đệ An gia đều đến đông đủ, lão đại An Việt là người chưởng quản gia tộc, lão nhị An Trạch còn đang học trong trường quân đội, lão tam An Kỳ, Sa Nặc Nhân cũng không xa lạ gì. thời điểm Sa Nặc Nhân nhìn sang, An Kỳ đáp lại ánh mắt của cậu, đó là tự tin nắm chắc phần thắng.
Sa Nặc Nhân khẽ cau mày, đến bây giờ cũng không có ai biết, Fick gia tộc cùng An gia đến cùng là đang giở chiêu trò gì.
Sa Nặc Nhân cuống lên, giận dữ hét: "Nhanh tới đó!"
Người hầu lúc này mới đi gõ cửa, gõ nửa ngày cũng không ai đáp, đã là phòng trống rồi!
Sa Nặc Nhân cả giận nói: "Mau đuổi theo!"
Nghe thấy hỗn loạn trên hành lang, Sa Phí Đề từ gian phòng lão gia tử đi ra, thấy Sa Nặc Nhân đỏ mắt hô to, còn chưa mở miệng hỏi, Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn thấy phụ thân, lập tức hô: "Phụ thân! Sa Tỉnh Vinh hạ độc bên trong cơm của mỗ phụ!"
Đại não "Oanh" một tiếng, suýt chút nữa đã đánh đổ Sa Phí Đề, ông lay động một cái, lảo đảo chạy hướng gian phòng, liền thấy Solan nằm trên ghế salon, hôn mê bất tỉnh.
Sa Phí Đề nổi giận, lập tức sắp xếp nhân thủ đuổi bắt kẻ phản bội huynh muôi Sa Tỉnh Vinh!
Lão gia tử nghe nói bên này cũng xảy ra vấn đề rồi, run run rẩy rẩy kêu người đỡ lại đây, nhìn thấy Solan cũng hôn mê bất tỉnh, hét dài một tiếng, "Muốn diệt rồi!!"
Sa Nặc Nhân vội vàng đỡ lấy lão gia tử bi thống, cố gắng an ủi một phen, thật vất vả khiến lão gia tử bình tĩnh lại, tựa vào trên ghế salon, hai mắt xuất thần, không nói một lời ngồi bất động. Sa Phí Đề đi an bài chuyện đuổi bắt huynh muội Sa Tỉnh Vinh, lưu lại một mình Sa Nặc Nhân chăm sóc hai người bệnh.
Trong phòng rất yên tĩnh, lão gia tử đang xuất thần, Solan hôn mê bất tỉnh, Sa Nặc Nhân đứng ở bên cạnh, lo lắng chờ mỗ phụ tỉnh lại.
Cậu vì lão gia tử rót một chén nước, lão nhân lúc này mới hoàn hồn, nhìn tôn tử mình yêu thương, nhận lấy đồ vật cũng đều là run rẩy. Sa Nặc Nhân biết đến, may mà khoảng thời gian này có Thâm Hải U Lam điều dưỡng, nếu không lấy tuổi tác của gia gia mà nói, gặp phải Phệ Thần Thủy ăn mòn, sợ khó có thể chịu nổi, coi như Ngưng Thần Hương ngăn cản Phệ Thần Thủy tiếp tục ăn mòn tinh thần lực, trong thời gian ngắn cũng không lấy lại được thương tổn đối với tinh thần lực. Một người tuổi già, một người thể yếu, lão gia tử cùng mỗ phụ trải qua việc này, thân thể chỉ có thể kém hơn.
Có người gõ cửa, Sa Nặc Nhân trong lòng chán nản mở miệng, "Tiến vào."
Sa Nặc Nhân liếc mắt một cái nhìn thấy, người tiến vào là Xích Linh, trong nháy mắt đó, Sa Nặc Nhân bỗng cảm thấy nội tâm an ổn, trước đó sợ sệt, kinh hoảng cùng lo lắng, trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn.
Xích Linh đi tới, động viên xoa xoa đầu Sa Nặc Nhân, quay sang lão gia tử gật đầu thăm hỏi.
Lão gia tử không nghĩ tới Xích Linh Vương tử sẽ tới vào lúc này, nhớ tới thân phận, lại bị Xích Linh ngăn trở.
Lão gia tử nhìn về phía tôn tử, thời điểm này Xích Linh Vương tử lại tới đây, xem ra chuyện của Sa gia, anh đã biết rồi, thở dài, nói: "Để điện hạ chê cười rồi."
Xích Linh nói: "Là ta cảm thấy có lỗi, lúc trước ta điều tra Sa Tỉnh Vinh, phát hiện hắn cùng Nason có lui tới, lúc đó đã hoài nghi có phải hắn có quan hệ tới việc tinh thần lực của Sa Nặc Nhân bị hủy, bởi vì không có chứng cứ, ta liền không nói cho các ngươi biết."
Lão gia tử gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Sa Nặc Nhân: "Nason là ai?"
Xích Linh: "Nason là bà con của Fick gia tộc, là biểu ca của Metz. Lúc đó tôi không có nghĩ sâu, bây giờ nhìn lại, bọn họ hẳn là đã chuẩn bị kết cục này từ lâu."
Lão gia tử thở dài, "Đúng vậy, ta nói An gia làm sao có gan lớn như vậy, dám đến cướp khách hàng của Sa gia, hóa ra là có Fick gia tộc làm chỗ dựa, bọn họ muốn lấy Sa gia làm bàn đạp nắm lấy vị trí cơ giáp thế gia, mới có thể bố trí một cái bẫy lớn như vậy."
Sa Nặc Nhân nghe được mơ mơ màng màng, bất quá cũng đã có suy nghĩ cơ bản, "Hai người là nói, hành động của Sa Tỉnh Vinh, là do Fick gia tộc sai khiến?"
Xích Linh: "Đúng thế. Fick gia tộc và An gia hợp tác, lần này muốn nắm lấy chiếc ghế cơ giáp thế gia, Sa gia chính là đá kê chân của bọn họ."
Sa Nặc Nhân cả giận nói: "Sa Tỉnh Vinh điên rồi sao? Giúp người ngoài hại người trong nhà!"
Xích Linh liếc mắt nhìn lão gia tử, đây là việc nhà bọn họ, anh là một người ngoài, không thể xem mồm.
Xích Linh: "Tin tức tinh thần lực của các ngươi bị hao tổn, một khi truyền ra, đều sẽ bất lợi cho Sa gia."
Sa Nặc Nhân hừ lạnh, "Bàn cờ của bọn họ tính cũng thật là tốt, tôi sẽ không để cho bọn họ thực hiện được!"
Rất lâu, lão gia tử mới thở dài, "Đây đều là ý trời!"
Xích Linh là lén lút tới đây, trong lúc giải thi đấu diễn ra, để người nhìn thấy anh và Sa gia quan hệ mật thiết, đều là không tốt, tới đây không bao lâu liền lặng lẽ trở về.
Sa Phí Đề cho người đuổi theo huynh muội Sa Tỉnh Vinh, đuổi tới trạm không gian, lại phát hiện đã mất dấu rồi, ở nơi đó giữ một ngày một đêm, cũng không có phi thuyền rời đi, trong lúc giải thi đấu diễn ra, ra vào đều được quản chế rất nghiêm ngặt, bọn họ chắc là vẫn còn ở trên đế đô tinh. Chuyện này có dính đến đồ cấm ―― Phệ Thần Thủy, theo lý thuyết phải trực tiếp giao cho cảnh sát, nhưng thi đấu cơ giáp thế gia sắp tới, chuyện này tuyệt đối không thể làm lớn, nếu không Sa gia liền thật sự xong, phỏng chừng huynh muội Sa Tỉnh Vinh cũng biết Sa gia không dám để lộ ra, mới dám nghênh ngang tiếp tục lưu lại trên đế đô tinh.
Hai ngày sau, kết quả cuối cùng thi đấu thực tài thế gia được công bố, lần này thế gia thực tài, vẫn là Công Ngọc gia.
Kết quả giám định dược tính của Thâm Hải U Lam cùng Khánh Bồ cũng được tuyên bố, dược tính Thâm Hải U Lam rất mạnh, trực tiếp uống chất lỏng, dược tính tốt nhất, phương hướng trị liệu, cơ bản là giống với những lời Công Ngọc Hàn nói lúc đó, chuyện này chấn động toàn bộ Đế Quốc, cơ hồ tất cả các kênh đều tranh nhau đưa tin chuyện này. Khánh Bồ năm sao, hoàn toàn bị áp không ngóc đầu lên được.
Trạm không gian đêm khuya, một chiếc phi thuyền xa hoa, chậm rãi rời đi.
Chủ nhân phi thuyền, đang ngồi trên ghế salon, say sưa nhìn tin tức Đế Quốc đưa tin thực tài chín sao ―― Thâm Hải U Lam.
"Tinh Diệu Đế Quốc thật sự xuất hiện thực tài chín sao?" Thiếu niên vuốt vuốt mái tóc dài màu nâu, đôi mắt lục bích mang theo ý cười.
"... Có lẽ." Thị vệ trả lời.
"Chúng ta đem nó đoạt tới có được hay không?" Thiếu niên một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
"... Không tốt." Thị vệ tiếp tục trả lời.
"Tại sao không tốt? Sẽ không có người hoài nghi tới trên người chúng ta." Thiếu niên tiếp tục thuyết phục bọn họ.
Thanh niên tóc đỏ cười nói: "Coi như không phải chúng ta lấy, một khi cây thực tài kia có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đều là kẻ tình nghi."
Thiếu niên ghét bỏ nói: "Hứ, Tinh Diệu Đế Quốc chính là hẹp hòi như vậy, có thứ tốt đều không muốn chia sẻ cùng người khác."
Thanh niên tóc đỏ: "Thứ tốt của ngươi, chia sẻ cùng ta đi, ngươi nguyện ý?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút, "Ta sẽ cố hết sức mượn cho ngươi xem một chút, ngươi đừng vọng tưởng thừa dịp ta không chú ý lấy đi một chút!"
Tóc đỏ xem thường: "Hừ!"
Thiếu niên nhảy xuống ghế sofa, "Phát truyền tin tới chính phủ Tinh Diệu Đế Quốc, nói ta Karni Vương tử giá lâm!"
Thị vệ cầm lấy quang não, nửa ngày mới ngắt quãng nói: "... Hiện tại đêm khuya... Không ai... Đi làm..."
Thiếu niên: "..."
Tóc đỏ: "..."
Đêm đó, Sa Nặc Nhân lăn qua lôn lại không ngủ được, ngày mai là cơ giáp thế gia so tài, kết quả cuối cùng ra sao, làm cho cậu rất lo lắng. Cậu không biết chế tạo cơ giáp nơi này, muốn giúp đỡ cũng không có chỗ trợ lực, để cậu miễn cưỡng mô phỏng chế tạo một đài cơ giáp ở nơi này, cũng không phải là không thể, chỉ sợ thời điểm đó, cậu sẽ bại lộ chính mình.
Lão gia tử trải qua hai ngày điều dưỡng, kiên trì tự bước đi cũng không còn vấn đề, nhưng nếu muốn ông sử dụng tinh thần lực thì lại khẳng định không được.
Huynh muội Sa Tỉnh Vinh cũng không biết chạy đi đâu, thi đấu cơ giáp thế gia ngày mai khẳng định phi thường kịch liệt, càng nghĩ càng ngủ không được, liền ngồi dậy, phát truyền tin qua cho Xích Linh.
Truyền tin rất nhanh được kết nối, Xích Linh hẳn là đang ở trong thư phòng, nhìn thấy Sa Nặc Nhân mặc áo ngủ ngồi ở trên giường, thần sắc hơi đổi một chút.
Xích Linh: "Muộn như vậy còn chưa ngủ?"
Sa Nặc Nhân phờ phạc nói: "Ngủ không được, tôi mất ngủ."
Xích Linh: "Đang lo lắng thi đấu ngày mai?"
Sa Nặc Nhân gật đầu.
Xích Linh an ủi: "Thuận thẹo tự nhiên đi, nếu quả thật không được chọn, cũng không liên quan, nhiều lắm mất đi tài nguyên cùng vinh dự, Sa gia vẫn là Sa gia."
Sa Nặc Nhân oán giận, quơ nắm đấm, "Không được! Tuyệt đối không thể để cho người xấu thực hiện được! Tôi muốn làm cho toàn trường kinh sợ!"
Xích Linh cười nói: "Tốt lắm, ngày mai em cố lên."
Sa Nặc Nhân dùng sắc gật đầu, biểu tình nghiêm túc lại nghiêm túc.
Xích Linh dụ dỗ nói: "Nhanh đi ngủ, không phải ngày mai muốn khiến toàn trường kinh sợ sao?"
Sa Nặc Nhân cảm thấy có đạo lý, ngoan ngoãn nằm sấp xuống ngủ, chuẩn bị ngày mai cuồng bá đến cùng!
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ liền tới phòng chuẩn bị thi đấu cơ giáp, thời điểm đó, bọn họ đều ngồi ở trên vị trí thi đấu, ứng đối tất cả mọi thứ đều có Sa Phí Đề đi làm.
Nghĩ đến Sa Tỉnh Vinh huynh muội phản bội, lão gia tử nổi giận trong bụng.
Đợi đến khi vào trận, liền nhìn thấy hai người bọn họ tìm kiếm hai ngày hai đêm, đang ngồi ở phía đối địch với gia tộc ―― vị trí của Fick gia tộc, lão gia tử thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
Sa Nặc Nhân nhìn sang ha huynh muội kia, Sa Tỉnh Vinh đầy mắt cừu hận, Sa Tỉnh Yên lại là trào phúng đối Sa Nặc Nhân hất hất cằm, cùng sử dụng khẩu hình nói: "Các ngươi thua chắc rồi."
Sa Nặc Nhân tức giận đến đau phổi, đỡ lão gia tử đi tới vị trí của Sa gia.
Có người hiển nhiên cũng nhìn thấy màn này, đều đang kỳ quái, huynh muội Sa Tỉnh Vinh sao lại ngồi ở vị trí tiếp viện của Fick gia tộc, tình cảnh này, vừa vặn cũng rơi vào trong mắt Xích Kính trên đài, hắn đều tiên là kỳ quái, sau đó có người tiến lên nhỏ giọng thì thần vài câu, Xích Kính mới cười ra tiếng.
"Sa gia thực sự là thời vận không đủ, lại còn để người mình cắn ngược lại một cái, đáng thương thay." Xích Kính cảm khái nói.
Xích Linh không nói một lời, gọi thị vệ dưới đài, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Xích Kính nhìn thiếu niên tuấn tú trên sàn thi đấu, sờ sờ cằm, "Ngươi không định giúp cậu ta một chút? Không phải thật sự muốn phá hủy Sa gia."
Xích Linh dò xét liếc hắn một cái, không trả lời.
Cơ Thinh bên cạnh lặng lẽ quan sát phản ứng của hai vị biểu huynh, thông minh không xem miệng.
Thi đấu cơ giáp thế gia, trình tự so với những cái khác phức tạp hơn một chút, đầu tiên là cấu tạo tương đối của cơ giáp, sau đó là so sánh thuộc tính cơ giáp, sau đó là kiểm tra đo lường mức độ phù hợp của cơ giáp với chiến sĩ, cuối cùng là trước toàn trường thể hiện kỹ năng điều khiển cơ giáp. Trên sàn thi đấu trận chung kết, tất cả gia tộc đều lấy ra bản lĩnh sở trưởng của mình, tranh thủ một lần hoạt động đoạt được bảo tọa cơ giáp thế gia. Mỗi gia tộc có thể chuẩn bị ba đài cơ giáp dự thi, cuối cùng lấy điểm bình quân.
Mười gia tộc trên đài thi đấu, chỉ có bốn gia tộc có tiềm lực đoạt giải quán quân nhất, trong đoc chính là Sa gia, Hoắc Đốn gia, Phổ Nhĩ Sinh đại sư cũng rõ ràng gia nhập hợp tác với công ty Fick gia tộc và công ty An gia tộc, Sa Nặc Nhân nhìn một vòng, Fick gia tộc và An gia đã ngồi cùng nhau, ba huynh đệ An gia đều đến đông đủ, lão đại An Việt là người chưởng quản gia tộc, lão nhị An Trạch còn đang học trong trường quân đội, lão tam An Kỳ, Sa Nặc Nhân cũng không xa lạ gì. thời điểm Sa Nặc Nhân nhìn sang, An Kỳ đáp lại ánh mắt của cậu, đó là tự tin nắm chắc phần thắng.
Sa Nặc Nhân khẽ cau mày, đến bây giờ cũng không có ai biết, Fick gia tộc cùng An gia đến cùng là đang giở chiêu trò gì.
Tác giả :
Lương Lạc Sanh