Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Chương 23: Thực tài cần thiết
Hồn lực là gì sa nặc nhân không biết, bất quá hắn không có để ý, đây là trái cây Pidgey cần, hắn ghi nhớ tên mười mấy loại thực tài, lại trở về nhìn các bước để cô đọng, tranh thủ nhanh chóng ngưng luyện ra xích anh quả. Sau khi ghi nhớ được các bước, hắn đem ý thức lực lui ra, đeo lại dây xích trên cổ tay.
Mở ra mạng giả lập(1) trong phòng, hắn muốn tìm thử một chút mười mấy loại thực tài này rốt cuộc có tồn tại hay không. Sự tồn tại của sợ dây xích trên tay đã là rất huyền diệu rồi, không cần lại đưa ra một cái đồ vật không có thực đi, nếu vậy thì thật buồn cười. Thời điểm nhập tên thực tài, hắn có chút do dự, sau đó đem xích anh quả đưa vào, ấn tìm tòi, kết quả tìm được, "Không."
1: Internet ba chiều
Bất quá, Sa Nặc Nhân cũng nhận ra một vấn đề, mười mấy loại thực tài kia, cơ bản đều là thực tài cao cấp, mỗi cái đều có giá tiền không nhỏ, còn có một loại đặc biệt hiếm thấy, trên thị trường rất khó mua được, này là muốn hắn phải làm sao đây?
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, quyết định đi tìm gia gia của hắn, ông hẳn là biết về nhũng thực tài này, dùng thân phận của Sa gia, không tin vài loại thực tài cũng không tìm được.
Hắn kéo cửa ra, sửng sốt một chút, đứng ngoài cửa là Sa Tỉnh Yên, nhìn bộ dáng cũng phải đứng được một hồi rồi.
Nàng hiển nhiên cũng sợ hết hồn, thấy Sa Nặc Nhân nhìn mình, cả giận nói, "Cậu nhìn cái gì? Tôi chỉ là đi ngang qua."
Quay người thở phì phò đi mất.
Sa Nặc Nhân nhìn nàng, khẽ cau mày, luôn cảm thấy lén lén lút lút.
Đúng lúc quản gia đến gọi Sa Nặc Nhân xuống ăn cơm, Sa Nặc Nhân liền hỏi chuyện liên quan đến Sa Tỉnh Yên.
Chuyện tiểu thiếu gia rơi xuống vách núi gián tiếp mất đi trí nhớ, bọn họ là người hầu cũng biết, vì vậy quản gia liền nói cho Sa Nặc Nhân chuyện của an hem Sa Tỉnh Vinh.
Gia gia của Sa Tỉnh Vinh là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Sa Đạo Dương, phụ thân Sa Tỉnh Vinh vẫn luôn đi theo cha hắn làm việc, mấy năm trước, liền trong sự kiện ám sát mà qua đời, mẫu thân của họ khi bọn họ còn rất nhỏ liền mắc bệnh qua đời, huynh muội Sa Tỉnh Vinh không còn thân nhân liền được Sa Đạo Dương đưa đến Sa gia muôi nấng, Sa gia là một cái gia tộc lớn như vậy, nuôi sống hai đứa bé rất dễ dàng, huống hồ còn có một chút quan hệ máu mủ.
Thời điểm Sa Nặc Nhân xuống lầu, người một nhà tất cả đều ngồi đàng hoàng, chỉ chờ mỗi hắn.
Lúc ăn cơm, Sa Nặc Nhân nhìn Sa Tỉnh Yên vài lần, Sa Tỉnh Yên có chút chột dạ, cúi đầu ăn cơm, không liếc hắn một cái.
Sa Tỉnh Vinh ngồi bên cạnh đem tất cả những thứ kia đều nhìn trong mắt, sau khi ăn xong, liền đi sang phòng của Sa Tỉnh Yên.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Sa Nặc Nhân vẫn luôn nhìn em?" Sa Tỉnh Vinh hạ thấp giọng hỏi.
Sa Tỉnh Vinh che giấu nói, "Em làm sao biết, hắn phát bệnh a."
Sa Tỉnh Vinh nghi hoặc nhìn em gái mình, "Thật không có chuyện gì?"
Sa Tỉnh Yên không nhịn được, "Không có chuyện gì, anh đi ra ngoài đi, em muốn tắm rửa đi ngủ."
Sa Tỉnh Vinh nhìn nàng một lát, "Không có chuyện gì là tốt rồi, em phải nhớ, hiện tại chưa biết chuyện gì đang xảy ra, không được đi trêu chọc Sa Nặc Nhân."
Sa Tỉnh Yên tức giận nói, "Emm biết rồi, anh mau ra ngoài."
Gặp qua Sa Tỉnh Yên như vậy, Sa Nặc Nhân nhất thời thay đổi chủ ý, nếu như nhờ gia gia mua thực tài kia cho hắn, như vậy người trong nhà nhất định sẽ biết, người muốn hại hắn hiện tại còn chưa bắt được, hắn không muốn bại lộ quá nhiều. Mở ra quang não của chính mình, kiểm tra một chút xem tinh tệ trong tài khoảng mình còn bao nhiêu, chỉ còn hơn 46 vạn, giá của mười mấy loại thực tài kia hắn đều đã tính qua, cùng phải gần 70 vạn tinh tệ. Phụ thân vì sợ hắn ra ngoài chơi bời lêu lổng, hiện tại tiền tiêu vặt mỗi tháng đều bị khấu trừ rất nhiều, tiền này hắn đoán là trước kia còn dư lại. Thiếu nhiều như vậy, căn bản là không mua nỗi thực tài đó.
Sa Nặc Nhân quyết định, cuối tuần trước đi chợ thực tài nhìn xem, nói không chừng có thể có chút tiện nghi đâu?
Ngày thứ hai đến trường học, Lâm Hàm mời Sa Nặc Nhân cuối tuần đi tham gia lễ hội ẩm thực, được tổ chức ở ngay bên cạnh, có rất nhiều món ăn được thử miễn phí, đối với người ham ăn mà nói, Lâm Hàm là phải đi.
"Cuối tuần tôi có việc bận rồi." Sa Nặc Nhân đành tiệc nuối nói với cậu.
Lâm Hàm mặt bánh bao nói, "Tình bằng hữu của chúng ta vẫn là yếu như vậy, cần có thời gian hảo hảo bồi dưỡng, cậu không thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, một điểm cũng không có ý muốn bồi dưỡng tình bằng hữu."
Sa Nặc Nhân bất đắc dĩ, kiên trì giải thích, "Cuối tuần tôi thật sự có việc, tôi muốn đi mua một chút thực tài, cậu có nơi nào có khu mua bán thực tài lớn nhất, có bán đầy đủ các loại thực tài sao?"
"Muốn tìm nơi đầy đủ các loại thực tài sao? Đương nhiên là tới "Ngạo Viêm thực tài thương hội" a, bên trong có rất nhiều loại thực tài, cậu mua thực tài để làm gì?" Lâm Hàm hiếu kỳ hỏi.
Sa Nặc Nhân cười nói, "Nghiên cứu."
Hướng cậu phất tay, Sa Nặc Nhân sau khi nói lời cảm ơn liền ly khai.
Mai là ngày cuối tuần, đêm trước Sa Nặc Nhân đem hết thảy công tác chuẩn bị đều xong, chỉ còn chờ ngày mai trực tiếp đi qua.
Không nghĩ tới lúc này mỗ phụ lại đến tìm hắn.
Solan tiến vào phòng của nhi tử, Sa Nặc Nhân tiến lên đóng cửa lại, cùng theo vào.
Solan nhìn nhi tử nguyên bản là thiên phú xuất chúng, bây giờ vì tinh thần lực mất đi mà không thể không lựa chọn ban duy tu cơ giáp cao cấp, ông đau lòng cho con trai của mình, càng nghĩ càng cảm thấy lòng chua xót.
"Nặc Nặc, lại đây." Solan thân thủ, đem nhi tử kéo đến bên người.
"Nói cho mỗ phụ, con không nghĩ học lại chế tạo cơ giáp sao? Trước đây không phải rất yêu thích cơ giáp sao? Phải từ bỏ như vậy con bằng lòng chứ?" Từ Solan nhìn đến, nhi tử khăng khăng muốn chuyển sang ban duy tu cơ giáp cao cấp, bất quá chỉ là một loại an ủi.
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, nói, "Mỗ phụ, con đã không thể học chế tạo cơ giáp." Bởi vì không có tinh thần lực.
Solan vừa nghe thấy lời này, viền mắt bắt đầu đỏ lên.
"Nặc Nặc, nếu như con muốn học, mỗ phụ có thể dạy con, không có tinh thần lực, cơ giáp sơ cấp vẫn có thể chế tạo." Solan không muốn nhi tử cứ như vậy từ bỏ.
Sa Nặc Nhân nắm lấy tay mỗ phụ, trấn an nói, "Mỗ phụ không cần lo lắng cho con, lão sư hiện tại, yêu cầu của hắn với chúng ta là, nếu muốn tốt nghiệp đều phải chế tạo ra cơ giáp cấp ba, bằng không đừng nghĩ có thể ở trong tay hắn tốt nghiệp."
Solan thật bất ngờ, "Con không phải là chuyển sang ban duy tu cơ giáp sao?"
Sa Nặc Nhân cười nói, "Đúng a, là hắn rất đặc biệt, yêu cầu với học viên rất cao, lão sư nói, nếu muốn tìm ra vấn đề trong cơ giáp, đầu tiên phải biết rõ cấu tạo của nó, không có gì tốt hơn là cơ giáp mình tự tay chế tạo."
Solan biểu tình nghiêm túc nói, "Vậy con có hay không nghĩ tới, nếu hắn có thể dạy nhóm chế tạo cơ giáp, đầu tiên phải là một cái cơ giáp chế tạo sư."
Sa Nặc Nhân sững sờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. Ở đây, cơ giáp chế tạo sư thân phận rất cao, không có người nào nguyện ý đi dạy duy tu cơ giáp, điều này hiển nhiên là tự hạ thấp giá trị bản thân.
"Nếu như ta nhớ không lầm, ban giáo dục cao cấp của đế quốc, xếp hạng thứ ba thứ ba trong học viện quân sự Seminis, học viên ban chế tạo cơ giáp cao cấp, điều kiện tốt nghiệp chính là tạo ra một đài cơ giáp cấp ba. Lão sư của các con đây là đang muốn bắt các con học chương trình của học viên ban chế tạo cơ giáp cao cấp sao?" Solan kinh ngạc, cư nhiên sẽ có cái lão sư như vậy?" Nếu như vậy, tại sao không trực tiếp dạy cho ban chế tạo cơ giáp cao cấp?
Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Cái này con cũng không biết, bất quá con có nghe nói, lớp R ban duy tu cơ giáp, là lớp cao cấp học sinh ban duy tu cơ giáp đều muốn tiến vào, nhưng tính tình Đồ Tân lão sư rất kỳ quái, học viên có thể vào lớp của hắn đều là do hắn tự chọn, các lớp khác đều là 30 người, chỉ có lớp hắn, tính thêm con vào mới có 19 người. Nghe đồng học nói, trước kia có học trưởng vung tiền muốn chủ nhiệm xếp hắn vào lớp R, kết quả không nhét được vào, đều đến tai hiệu trưởng, kết quả là vị chủ nhiệm kia bị đổi đi.
Đồ Tân lão sư? Trước đây chưa từng nghe thấy hắn.
Solan suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhận ra, cười nói, "Cố gắng học, có lẽ đây là một cơ hội tốt."
Tuy rằng cơ giáp sơ cấp không cần đến tinh thần lực, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể chế tạo cơ giáp. Đương nhiên, lúc chế tạo cơ giáp có tinh thần lực, khả năng sử dụng kết hợp tỉ lệ vật liệu khẳng định cao hơn so với người bình thường, nhưng nó không có nghĩ người bình thường không thể chế tạo cơ giáp, mới đặc biệt thành lớp đặc cấp ¾ lớp R.
"Ân, con sẽ cố gắng học." Sa Nặc Nhân nghiêm túc trả lời.
Solan lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Ngày mai có muốn cùng mỗ phụ đến xem triển lãm cơ giáp không? Con sẽ học được không ít thứ đâu."
Lại là ngày mai? Sa Nặc Nhân có chút khó khăn, thực tài của hắn a.
Solan thấy vẻ mặt của hắn, kỳ quái hỏi, "Làm sao vậy? Con ngày mai có việc gì sao?"
Sa Nặc Nhân mím mím môi, quyết định thẳng thắn cùng mỗ phụ, "Mỗ phụ, con muốn nói với người, nhưng người không thể nói cho ai khác biết."
Thấy nhi tử một bộ thần thần bí bí, Solan cười rộ lên, "Được."
Sa Nặc Nhân ngây thơ nói, "Con ngày mai muốn đến "Ngạo Viêm thực tài" thương hội mua thực tài, con muốn dùng hơn 40 vạn tinh tệ mua lại thực tài 70 vạn tinh tệ, người nói có thể mua được không?"
Solan vừa nghe, lại cười rộ lên, "Mỗ phụ cảm thấy con mua không nổi a, giá này đều muốn giảm gần nửa, nhà ai sẽ làm sinh ý như vậy?"
Sa Nặc Nhân vừa nghe, nháy mắt liền ủ rũ, đáng thương trông mong nhìn mỗ phụ, "Nhưng là con chỉ có hơn 40 vạn tinh tệ."
Solan vừa thấy bộ dáng của nhi tử, tâm đều mềm xuống, sủng ái nói, "Con a, chính là lanh lợi, mỗ phụ có thể không nhận ra tâm tư của con? Nói cho mỗ phụ, con mua trồng tài làm cái gì nha?"
Sa Nặc Nhân hắc hắc cười lên, "Con muốn làm nghiên cứu!"
Solan tâm tình rất tốt, "Con có thể nghiên cứu ra cái gì đâu? Muốn đổi sang dược tề học?"
Sa Nặc Nhân vội nói, "Dĩ nhiên không phải, con chính là muốn nghiên cứu một chút, làm sao có thể đem thực tài dung hợp trong quá trình chế tạo cơ giáp!"
Giấc mơ này, quả thực vĩ đại!
Solan cưng chiều nói, "Cả ngày chỉ biết làm loạn, thực tài làm sao có thể đem ra chế tạo cơ giáp đâu? Hồ nháo."
"Hắc hắc." Sa Nặc Nhân giống tiểu bạch thỏ lộ ra mấy cái răng.
"Được rồi, nghỉ sớm một chút, ngày mai cùng mỗ phụ tham gia triển lãm cơ giáp, sau khi xong, liền dẫn con đi mua thực tài." Coi như biết nhi tử hồ nháo muốn mua thực tài, Solan cũng nguyện ý cho nhi tử mua.
Sa Nặc Nhân ôm ôm hắn mỗ phụ, "Mỗ phụ, người thật tốt."
Đối với làm nũng của nhi tử, Solan cảm thấy toàn thân thư thái, "Ngoan, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ."
"Ân." Sa Nặc Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Mở ra mạng giả lập(1) trong phòng, hắn muốn tìm thử một chút mười mấy loại thực tài này rốt cuộc có tồn tại hay không. Sự tồn tại của sợ dây xích trên tay đã là rất huyền diệu rồi, không cần lại đưa ra một cái đồ vật không có thực đi, nếu vậy thì thật buồn cười. Thời điểm nhập tên thực tài, hắn có chút do dự, sau đó đem xích anh quả đưa vào, ấn tìm tòi, kết quả tìm được, "Không."
1: Internet ba chiều
Bất quá, Sa Nặc Nhân cũng nhận ra một vấn đề, mười mấy loại thực tài kia, cơ bản đều là thực tài cao cấp, mỗi cái đều có giá tiền không nhỏ, còn có một loại đặc biệt hiếm thấy, trên thị trường rất khó mua được, này là muốn hắn phải làm sao đây?
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, quyết định đi tìm gia gia của hắn, ông hẳn là biết về nhũng thực tài này, dùng thân phận của Sa gia, không tin vài loại thực tài cũng không tìm được.
Hắn kéo cửa ra, sửng sốt một chút, đứng ngoài cửa là Sa Tỉnh Yên, nhìn bộ dáng cũng phải đứng được một hồi rồi.
Nàng hiển nhiên cũng sợ hết hồn, thấy Sa Nặc Nhân nhìn mình, cả giận nói, "Cậu nhìn cái gì? Tôi chỉ là đi ngang qua."
Quay người thở phì phò đi mất.
Sa Nặc Nhân nhìn nàng, khẽ cau mày, luôn cảm thấy lén lén lút lút.
Đúng lúc quản gia đến gọi Sa Nặc Nhân xuống ăn cơm, Sa Nặc Nhân liền hỏi chuyện liên quan đến Sa Tỉnh Yên.
Chuyện tiểu thiếu gia rơi xuống vách núi gián tiếp mất đi trí nhớ, bọn họ là người hầu cũng biết, vì vậy quản gia liền nói cho Sa Nặc Nhân chuyện của an hem Sa Tỉnh Vinh.
Gia gia của Sa Tỉnh Vinh là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Sa Đạo Dương, phụ thân Sa Tỉnh Vinh vẫn luôn đi theo cha hắn làm việc, mấy năm trước, liền trong sự kiện ám sát mà qua đời, mẫu thân của họ khi bọn họ còn rất nhỏ liền mắc bệnh qua đời, huynh muội Sa Tỉnh Vinh không còn thân nhân liền được Sa Đạo Dương đưa đến Sa gia muôi nấng, Sa gia là một cái gia tộc lớn như vậy, nuôi sống hai đứa bé rất dễ dàng, huống hồ còn có một chút quan hệ máu mủ.
Thời điểm Sa Nặc Nhân xuống lầu, người một nhà tất cả đều ngồi đàng hoàng, chỉ chờ mỗi hắn.
Lúc ăn cơm, Sa Nặc Nhân nhìn Sa Tỉnh Yên vài lần, Sa Tỉnh Yên có chút chột dạ, cúi đầu ăn cơm, không liếc hắn một cái.
Sa Tỉnh Vinh ngồi bên cạnh đem tất cả những thứ kia đều nhìn trong mắt, sau khi ăn xong, liền đi sang phòng của Sa Tỉnh Yên.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Sa Nặc Nhân vẫn luôn nhìn em?" Sa Tỉnh Vinh hạ thấp giọng hỏi.
Sa Tỉnh Vinh che giấu nói, "Em làm sao biết, hắn phát bệnh a."
Sa Tỉnh Vinh nghi hoặc nhìn em gái mình, "Thật không có chuyện gì?"
Sa Tỉnh Yên không nhịn được, "Không có chuyện gì, anh đi ra ngoài đi, em muốn tắm rửa đi ngủ."
Sa Tỉnh Vinh nhìn nàng một lát, "Không có chuyện gì là tốt rồi, em phải nhớ, hiện tại chưa biết chuyện gì đang xảy ra, không được đi trêu chọc Sa Nặc Nhân."
Sa Tỉnh Yên tức giận nói, "Emm biết rồi, anh mau ra ngoài."
Gặp qua Sa Tỉnh Yên như vậy, Sa Nặc Nhân nhất thời thay đổi chủ ý, nếu như nhờ gia gia mua thực tài kia cho hắn, như vậy người trong nhà nhất định sẽ biết, người muốn hại hắn hiện tại còn chưa bắt được, hắn không muốn bại lộ quá nhiều. Mở ra quang não của chính mình, kiểm tra một chút xem tinh tệ trong tài khoảng mình còn bao nhiêu, chỉ còn hơn 46 vạn, giá của mười mấy loại thực tài kia hắn đều đã tính qua, cùng phải gần 70 vạn tinh tệ. Phụ thân vì sợ hắn ra ngoài chơi bời lêu lổng, hiện tại tiền tiêu vặt mỗi tháng đều bị khấu trừ rất nhiều, tiền này hắn đoán là trước kia còn dư lại. Thiếu nhiều như vậy, căn bản là không mua nỗi thực tài đó.
Sa Nặc Nhân quyết định, cuối tuần trước đi chợ thực tài nhìn xem, nói không chừng có thể có chút tiện nghi đâu?
Ngày thứ hai đến trường học, Lâm Hàm mời Sa Nặc Nhân cuối tuần đi tham gia lễ hội ẩm thực, được tổ chức ở ngay bên cạnh, có rất nhiều món ăn được thử miễn phí, đối với người ham ăn mà nói, Lâm Hàm là phải đi.
"Cuối tuần tôi có việc bận rồi." Sa Nặc Nhân đành tiệc nuối nói với cậu.
Lâm Hàm mặt bánh bao nói, "Tình bằng hữu của chúng ta vẫn là yếu như vậy, cần có thời gian hảo hảo bồi dưỡng, cậu không thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, một điểm cũng không có ý muốn bồi dưỡng tình bằng hữu."
Sa Nặc Nhân bất đắc dĩ, kiên trì giải thích, "Cuối tuần tôi thật sự có việc, tôi muốn đi mua một chút thực tài, cậu có nơi nào có khu mua bán thực tài lớn nhất, có bán đầy đủ các loại thực tài sao?"
"Muốn tìm nơi đầy đủ các loại thực tài sao? Đương nhiên là tới "Ngạo Viêm thực tài thương hội" a, bên trong có rất nhiều loại thực tài, cậu mua thực tài để làm gì?" Lâm Hàm hiếu kỳ hỏi.
Sa Nặc Nhân cười nói, "Nghiên cứu."
Hướng cậu phất tay, Sa Nặc Nhân sau khi nói lời cảm ơn liền ly khai.
Mai là ngày cuối tuần, đêm trước Sa Nặc Nhân đem hết thảy công tác chuẩn bị đều xong, chỉ còn chờ ngày mai trực tiếp đi qua.
Không nghĩ tới lúc này mỗ phụ lại đến tìm hắn.
Solan tiến vào phòng của nhi tử, Sa Nặc Nhân tiến lên đóng cửa lại, cùng theo vào.
Solan nhìn nhi tử nguyên bản là thiên phú xuất chúng, bây giờ vì tinh thần lực mất đi mà không thể không lựa chọn ban duy tu cơ giáp cao cấp, ông đau lòng cho con trai của mình, càng nghĩ càng cảm thấy lòng chua xót.
"Nặc Nặc, lại đây." Solan thân thủ, đem nhi tử kéo đến bên người.
"Nói cho mỗ phụ, con không nghĩ học lại chế tạo cơ giáp sao? Trước đây không phải rất yêu thích cơ giáp sao? Phải từ bỏ như vậy con bằng lòng chứ?" Từ Solan nhìn đến, nhi tử khăng khăng muốn chuyển sang ban duy tu cơ giáp cao cấp, bất quá chỉ là một loại an ủi.
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, nói, "Mỗ phụ, con đã không thể học chế tạo cơ giáp." Bởi vì không có tinh thần lực.
Solan vừa nghe thấy lời này, viền mắt bắt đầu đỏ lên.
"Nặc Nặc, nếu như con muốn học, mỗ phụ có thể dạy con, không có tinh thần lực, cơ giáp sơ cấp vẫn có thể chế tạo." Solan không muốn nhi tử cứ như vậy từ bỏ.
Sa Nặc Nhân nắm lấy tay mỗ phụ, trấn an nói, "Mỗ phụ không cần lo lắng cho con, lão sư hiện tại, yêu cầu của hắn với chúng ta là, nếu muốn tốt nghiệp đều phải chế tạo ra cơ giáp cấp ba, bằng không đừng nghĩ có thể ở trong tay hắn tốt nghiệp."
Solan thật bất ngờ, "Con không phải là chuyển sang ban duy tu cơ giáp sao?"
Sa Nặc Nhân cười nói, "Đúng a, là hắn rất đặc biệt, yêu cầu với học viên rất cao, lão sư nói, nếu muốn tìm ra vấn đề trong cơ giáp, đầu tiên phải biết rõ cấu tạo của nó, không có gì tốt hơn là cơ giáp mình tự tay chế tạo."
Solan biểu tình nghiêm túc nói, "Vậy con có hay không nghĩ tới, nếu hắn có thể dạy nhóm chế tạo cơ giáp, đầu tiên phải là một cái cơ giáp chế tạo sư."
Sa Nặc Nhân sững sờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. Ở đây, cơ giáp chế tạo sư thân phận rất cao, không có người nào nguyện ý đi dạy duy tu cơ giáp, điều này hiển nhiên là tự hạ thấp giá trị bản thân.
"Nếu như ta nhớ không lầm, ban giáo dục cao cấp của đế quốc, xếp hạng thứ ba thứ ba trong học viện quân sự Seminis, học viên ban chế tạo cơ giáp cao cấp, điều kiện tốt nghiệp chính là tạo ra một đài cơ giáp cấp ba. Lão sư của các con đây là đang muốn bắt các con học chương trình của học viên ban chế tạo cơ giáp cao cấp sao?" Solan kinh ngạc, cư nhiên sẽ có cái lão sư như vậy?" Nếu như vậy, tại sao không trực tiếp dạy cho ban chế tạo cơ giáp cao cấp?
Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Cái này con cũng không biết, bất quá con có nghe nói, lớp R ban duy tu cơ giáp, là lớp cao cấp học sinh ban duy tu cơ giáp đều muốn tiến vào, nhưng tính tình Đồ Tân lão sư rất kỳ quái, học viên có thể vào lớp của hắn đều là do hắn tự chọn, các lớp khác đều là 30 người, chỉ có lớp hắn, tính thêm con vào mới có 19 người. Nghe đồng học nói, trước kia có học trưởng vung tiền muốn chủ nhiệm xếp hắn vào lớp R, kết quả không nhét được vào, đều đến tai hiệu trưởng, kết quả là vị chủ nhiệm kia bị đổi đi.
Đồ Tân lão sư? Trước đây chưa từng nghe thấy hắn.
Solan suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhận ra, cười nói, "Cố gắng học, có lẽ đây là một cơ hội tốt."
Tuy rằng cơ giáp sơ cấp không cần đến tinh thần lực, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể chế tạo cơ giáp. Đương nhiên, lúc chế tạo cơ giáp có tinh thần lực, khả năng sử dụng kết hợp tỉ lệ vật liệu khẳng định cao hơn so với người bình thường, nhưng nó không có nghĩ người bình thường không thể chế tạo cơ giáp, mới đặc biệt thành lớp đặc cấp ¾ lớp R.
"Ân, con sẽ cố gắng học." Sa Nặc Nhân nghiêm túc trả lời.
Solan lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Ngày mai có muốn cùng mỗ phụ đến xem triển lãm cơ giáp không? Con sẽ học được không ít thứ đâu."
Lại là ngày mai? Sa Nặc Nhân có chút khó khăn, thực tài của hắn a.
Solan thấy vẻ mặt của hắn, kỳ quái hỏi, "Làm sao vậy? Con ngày mai có việc gì sao?"
Sa Nặc Nhân mím mím môi, quyết định thẳng thắn cùng mỗ phụ, "Mỗ phụ, con muốn nói với người, nhưng người không thể nói cho ai khác biết."
Thấy nhi tử một bộ thần thần bí bí, Solan cười rộ lên, "Được."
Sa Nặc Nhân ngây thơ nói, "Con ngày mai muốn đến "Ngạo Viêm thực tài" thương hội mua thực tài, con muốn dùng hơn 40 vạn tinh tệ mua lại thực tài 70 vạn tinh tệ, người nói có thể mua được không?"
Solan vừa nghe, lại cười rộ lên, "Mỗ phụ cảm thấy con mua không nổi a, giá này đều muốn giảm gần nửa, nhà ai sẽ làm sinh ý như vậy?"
Sa Nặc Nhân vừa nghe, nháy mắt liền ủ rũ, đáng thương trông mong nhìn mỗ phụ, "Nhưng là con chỉ có hơn 40 vạn tinh tệ."
Solan vừa thấy bộ dáng của nhi tử, tâm đều mềm xuống, sủng ái nói, "Con a, chính là lanh lợi, mỗ phụ có thể không nhận ra tâm tư của con? Nói cho mỗ phụ, con mua trồng tài làm cái gì nha?"
Sa Nặc Nhân hắc hắc cười lên, "Con muốn làm nghiên cứu!"
Solan tâm tình rất tốt, "Con có thể nghiên cứu ra cái gì đâu? Muốn đổi sang dược tề học?"
Sa Nặc Nhân vội nói, "Dĩ nhiên không phải, con chính là muốn nghiên cứu một chút, làm sao có thể đem thực tài dung hợp trong quá trình chế tạo cơ giáp!"
Giấc mơ này, quả thực vĩ đại!
Solan cưng chiều nói, "Cả ngày chỉ biết làm loạn, thực tài làm sao có thể đem ra chế tạo cơ giáp đâu? Hồ nháo."
"Hắc hắc." Sa Nặc Nhân giống tiểu bạch thỏ lộ ra mấy cái răng.
"Được rồi, nghỉ sớm một chút, ngày mai cùng mỗ phụ tham gia triển lãm cơ giáp, sau khi xong, liền dẫn con đi mua thực tài." Coi như biết nhi tử hồ nháo muốn mua thực tài, Solan cũng nguyện ý cho nhi tử mua.
Sa Nặc Nhân ôm ôm hắn mỗ phụ, "Mỗ phụ, người thật tốt."
Đối với làm nũng của nhi tử, Solan cảm thấy toàn thân thư thái, "Ngoan, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ."
"Ân." Sa Nặc Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Tác giả :
Lương Lạc Sanh