Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Chương 160: Phóng viên vây kín
Bữa sáng ngày hôm nay, người một nhà hiếm thấy tụ tập đông đủ, ngay cả người phi thường bận rộn như Diễm Vương, cũng hiếm lạ ở trong cung dùng cơm.
Ttreen bàn cơm, Diễm Vương phi hỏi về chuyện kiểm tra, có vấn đề hay không.
Sa Nặc Nhân lập tức nói: "Có chút... Thuận lợi, hẳn là có khả năng sẽ qua. "
Diễm Vương vẫn là gương mặt nghiêm túc, "Con phải nhớ kỹ, tuy rằng hiện tại con còn chưa được sắc phong, nhưng chuyện con là Đế hậu, đã là chuyện toàn bộ thủ đô đế quốc công nhận, thân phận càng cao, người nhìn chằm chằm con, chờ cơ hội nắm được nhược điểm của con càng nhiều, xuất ra bản lĩnh tốt nhất của mình để kiểm tra, không nên để cho người ta có chuyện phiếm gì để nói, nếu không sẽ làm mất thể diện của hoàng gia."
Trong tâm Sa Nặc Nhân đổ mồ hôi, cậu lo lắng, cư nhiên bị Diễm Vương trực tiếp nói ra, "Con hiểu được."
Xích Linh vừa nghe, lập tức phá đám phụ thân, "Nặc Nặc đương nhiên không thành vấn đề, đừng quên, dược tề của ngài vẫn là do Nặc Nặc chế tác."
Trên trán Diễm Vương nổi gân xanh, tức giận đang muốn dâng lên, Diễm Vương phi lại đúng lúc gắp một miếng trứng cuộn cho ông, "Mau mau ăn đi, ông không phải rất bận sao?"
Tâm Diễm Vương nhất thời dịu xuống, biểu tình nhu hòa nhìn Vương phi của mình, cũng săn sóc gắp thêm cho Diễm Vương phi một viên tôm hắn thích.
Xích Linh nhìn phụ mỗ mình trẻ hơn trước, lại cảm giác giống như đang nhìn huynh tẩu của mình, nhìn hai người bọn họ tiếp tục nhàm chán ngươi một miếng ta một miếng, lại nhìn về phía Sa Nặc Nhân đang nghiêm túc ăn điểm tâm, Sa Nặc Nhân lập tức đọc hiểu ý tứ của Xích Linh, liền gắp cho anh một viên tôm, lúc này Xích Linh mới thỏa mãn, cũng gắp cho Sa Nặc Nhân một cái, rốt cục cảm thấy được công bằng, không có thua kém phụ thân.
Diễm Vương phi mặt mỉm cười nói: "Nặc Nhân, lúc rảnh rỗi, còn làm phiền con giúp ta vượt qua cầm cố cấp 6."
Sa Nặc Nhân gật đầu, "Được, mỗ phụ chuẩn bị kỹ càng, con bất cứ lúc nào cũng có thể."
Tâm tình Diễm Vương phi rất không sai, mỉm cười không ngừng, "Vất vả cho con rồi."
Sa Nặc Nhân lắc đầu, tỏ vẻ mình không có khổ cực.
Hiện tại Sa Nặc Nhân cũng có xe dành riêng cho mình, xe hoàng tộc theo tiêu chí vô cùng bắt mắt, khiến người vừa nhìn vào liền biết ngay thân phận.
Sa Nặc Nhân không muốn rêu rao như vậy, theo ý muốn của cậu, trực tiếp lái một chiếc xe huyền phù đi qua là được rồi, nhưng là Xích Linh không yên tâm, cậu cũng ngại phiền phức, liền để một đội hộ vệ theo đuôi ở sau xe.
Đến cửa trường học, ở nơi đó đã có một đám phòng viên chờ từ sớm, vừa nhìn thấy đoàn xe đế cung tới, quả thực đúng như Xích Linh đã lo lắng, bọn họ trường thương đoản pháo đã chuẩn bị kỹ càng, hiển nhiên chờ đợi đã lâu.
Sa Nặc Nhân sững sờ, chuyện ngày hôm nay cậu kiểm tra đầu vào, bọn họ làm sao biết?
Nhìn về phía Xích Linh, anh lại không có như trước che chở cậu giống như che chở gà con, biểu tình lạnh lùng, "Phụ thân nói không sai, hiện giờ mọi hành động của em đều liên quan đến toàn bộ mặt mũi hoàng tộc, chuyện như vậy, ngày sau sẽ gặp phải rất nhiều, em phải làm sao?"
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, liền hất mặt lên, nụ cười sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp kia, "Bắt đầu từ quyết định ở cùng nhau ngày đó, em đã chuẩn bị xong hết thảy."
Biểu tình của Xích Linh nhiều thêm một tia nhu hòa, hôn cậu một cái, "Đi thôi, tôi ở chỗ này chờ em, cố lên."
Đội hộ vệ đã tiến lên, ngăn cản đám phòng viên ùa lên, cửa xe mở ra, Xích Linh tuân thủ cam kết cũng không có xuống xe, chỉ có một mình Sa Nặc Nhân bước xuống. Từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong xe huyền phù, các ký giả đương nhiên cũng không biết tân đế quân của bọn họ cũng ở trên xe, vừa thấy Sa Nặc Nhân xuống, đều chen lên trước, cũng lớn tiếng hỏi ra vấn đề của mình.
Ngày hôm nay Sa Nặc Nhân cố ý chọn một thân âu phục nhạt màu nhàn nhã, kiểu dáng rất dễ nhìn, mang chút lễ phục đặc sắc. Tuổi Sa Nặc Nhân vốn cũng không lớn, còn mang theo chút ngây ngô của vị thành niên, thêm vào dung mạo tuyệt lệ, quần áo nhạt màu rất thích hợp với khí chất của cậu, ôn nhuận hòa khí, cho người ta cảm giác thật ấm áp.
Tại thời điểm Xích Linh thắng cuộc, từng có chỗ đưa tin, Sa Nặc Nhân là thiếu niên phi thường may mắn, có thể ở tuổi này trở thành bạn lữ của tân quân, đã nhận được sự hâm mộ của vô số người trẻ tuổi ở đế quốc. Lúc đó Xích Linh nhìn thấy tin tức này, trong lòng yên lặng nói, gặp được Sa Nặc Nhân là may mắn của anh, không phải may mắn Sa Nặc Nhân gặp được anh.
Sa Nặc Nhân được hộ vệ bảo hộ, nhanh chân bước vào trong sân trường, phía trường học đã làm xong biện pháp ứng đối, nhân viên bảo vệ đã ở cửa trường học đợi lệnh.
Các ký giả bước nhanh chạy theo, một bên chạy một bên hỏi vấn đề, "Có thể nói một chút về nguyên nhân ngài đột nhiên quyết định chuyển trường không? Ta nghe nói trước đó ngài ở học viện quân sự Seminis học chính là duy tu cơ giáp chuyên sâu, hơn nữa chỉ học được hai tháng, sau đó lại không tiếp tục đến trường, hiện tại lại đột nhiên chuyển đến trường học tốt nhất đế quốc ---- Trường quân đội hoàng gia, đồng thời chuyển tới học dược tề chuyên sâu, lại còn được xếp vào lớp năm hai, ngài cảm thấy bài kiểm tra ngày hôm nay, ngài có thể thông qua sao?"
"Trước đó ngài không có bất cứ kiến thức gì về dược tề học chuyên sâu, đột nhiên muốn chuyển tới lớp năm hai, ngài là lấy tự tin từ đâu để đưa ra quyết định như vậy? Mỗi một ngành chuyên sâu tại trường quân đội hoàng gia ở thủ đô Tinh Diệu đế quốc đều được xếp hàng đầu, ngài cảm thấy ngài thật sự có thể thi đỗ được hay không? Hay là nói, ngài chuẩn bị vận dụng thân phận của ngài?"
"Xin hỏi tình cảm của ngài cùng với tân quân hòa thuận sao? Nếu quả thật có lời đồn đãi yêu nhau, tại sao đến bây giờ đế quân còn chưa sắc phong ngài là đế hậu?"
"Chúng ta nghe được không ít lời đồn, đế quân cùng người yêu tiền nhiệm vẫn có liên hệ, ngài có nghĩ, có khả năng đế quân sẽ phong hắn làm phi hay không?"
"Trước đó Diễm Vương đã cam kết, sau khi kết thúc cuộc thi chọn người kế vị sẽ công bố phương pháp giúp Resse đột phá cầm cố cấp 6, cùng dược tề chữa trị tinh thần lực tổn thương, xin hỏi hoàng thất sẽ công bố vào thời gian nào? Sẽ lấy hình thức gì để công bố?"
Cái vấn đề này mới là vấn đề mà phần lớn Resse cùng Arthur quan tâm nhất, người phóng viên này không thể nghi ngờ chính là một phóng viên thức tỉnh giả, hỏi ra tiếng lòng của bọn họ.
...
Từng cái từng cái vấn đề giống như cuồng phong mưa sa ập tới, Sa Nặc Nhân bước thêm vài bước, dừng lại ở trước cửa trường học, quay người lại đối mặt với các đài truyền thông, chuẩn bị trả lời mấy câu hỏi về vấn đề lớn nhất. Các kỳ giả vừa thấy cậu chuẩn bị tiếp nhận phỏng vấn, liền đứng thành nửa cung tròn, đều tụ tập lại đây, hộ vệ phân biệt đứng ở hai bên phòng vệ.
Trên mặt Sa Nặc Nhân mang theo nụ cười yếu ớt, ôn nhuận lễ độ, cậu nói: "Trước đó lựa chọn chuyển sang ngành duy tu cơ giáp chuyên sâu, nguyên nhân mọi người đều rõ ràng, hiện tại tinh thần lực đã khôi phục, nếu như không lựa chọn một ngành chuyên sâu có ý nghĩa, có khả năng sẽ lãng phí tinh thần lực ta nắm giữ. Còn có thể thi được hay không, ta sẽ cố gắng, mọi người chỉ cần chờ xem kết quả là được, ta sẽ dựa vào tài nghệ thật sự của bản thân đến thi, hơn nữa lúc trước ta cũng không phải chưa có tiếp xúc với dược tề học, sau khi học duy tu cơ giáp chuyên sâu hai tháng, ta vẫn luôn luôn tự học dược tề học, cho nên đối với sự sắp xếp tiến vào lớp năm hai, ta vẫn có tự tin. Còn những vấn đề khác, hiện tại ta cũng khó có thể trả lời mọi người, những cái đó cũng không phải chuyện ta có thể quyết định. Cảm ơn mọi người, ta cảm thấy ta cần phải đi vào, bằng không bài khảo sát ngày hôm nay ta nhất định sẽ đến muộn, ta cần phải đi vào sớm một chút, gây ấn tượng tốt cho lão sư, mọi người, tái kiến."
Kết thúc cuộc phỏng vấn, Sa Nặc Nhân lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ngữ khí nói chuyện cũng là sự đáng yêu đẹp đẽ ở độ tuổi hiện tại, chọc cho một đám nữ tính phóng viên manh tâm quá độ, dung mạo vốn đã xinh đẹp đáng yêu, bây giờ còn đến một màn như vậy, khiến trái tim của các nàng đều như muốn tan chảy, một đám mắt đều bốc lên hồng tâm, nhìn theo cậu tiến vào trường học.
Xích Linh vẫn luôn coi phát sóng trực tiếp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong đế cung phu phu Diễm Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, Sa Nặc Nhân coi như thông minh, lần đầu tiên đã có thể trấn tĩnh như vậy là rất tốt, vốn cho là một mình cậu đối mặt với trận thế như vậy sẽ căng thẳng, nhưng nhìn cậu trả lời thành thạo điêu luyện, hơn nữa toàn bộ hành trình đều mang theo nụ cười tự tin, phu phu Diễm Vương quả thực là thỏa mãn.
Diễm Vương phi mỉm cười nói: "Hiện tại không cần lo lắng nữa đi?"
Diễm Vương hừ một tiếng, "Coi như nó còn có chút đầu óc, biết được trường hợp nào nên nói lời nào."
Diễm Vương nói: "Nặc Nhân là đứa trẻ tốt, cũng rất thông minh, không cần chúng ta bận tâm, người đi giúp đi."
Diễm Vương tựa hồ đã sớm biết Sa Nặc Nhân sẽ bị phóng viên vây chặt, cho nên mới ở nhà chờ xem phát sóng trực tiếp, thấy mỗi một câu Sa Nặc Nhân nói ra đều rất nghiêm cẩn, lúc này mới yên lòng lại.
Trấn định đều là cái gì giả tạo a giả tạo! Sa Nặc Nhân từ lâu đã ra một tay mồ hôi, sợ mình nói nhầm, cũng may thuận lợi kết thúc.
Tuy rằng năm học mới còn chưa có bắt đầu, nhưng là trong trường học vẫn có không ít học sinh, thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là xì xào bàn tán. Phía sau Sa Nặc Nhân cũng chỉ có hai tên hộ vệ, nhưng hộ vệ khác đều lưu lại ở cửa trường học, đối với chuyện đột nhiên thành tiêu điểm của mọi người, Sa Nặc Nhân vẫn là rất không quen, bất quá cậu đang cố gắng điều chỉnh bản thân, nhất định phải làm quen mới được.
Cậu dựa theo chỉ dẫn tiến vào một đại sảnh, bên trong đã có không ít học sinh, đều là học sinh học ngoài chuẩn bị tiến vào ngành dược tề học chuyên sâu, bọn họ có biết nhau, tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng có đang sốt sắng ôn tập trước khi tiến hành kiểm tra.
Sa Nặc Nhân không muốn khiến học sinh chú ý, liền lưu lại hai tên hộ vệ ở bên ngoài, một mình cậu tiến vào, cũng không lôi kéo sự chú ý của những học sinh khác. Đến lúc này, Sa Nặc Nhân mới thật sự cảm giác được cái gì gọi là trường học mạnh nhất đế quốc, tuy rằng học viện quân sự Seminis trước đó không phải là trường học tốt nhất đế quốc, nhưng cũng là có tên trong top đầu, thế nhưng hàng năm cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người có tư cách đi thu phục thuần thú, ở nơi đó, chỉ cần có thuần thú liền tính cao hơn người một bậc, căn bản không cần nhắc tới đẳng cấp. Mà bây giờ, Sa Nặc Nhân phóng tầm mắt nhìn quanh, mấy chục người trong đại sảnh, cơ hồ là một nửa người đều có thuần thú của mình, có nằm nhoài trên bả vai chủ nhân, có vùi bên chân, đều sắp trở thành vườn thú.
Sa Nặc Nhân không khỏi nghĩ, chính mình ở nơi này một điểu ưu thế cũng không có, người khác ít nhiều gì còn có thuần thú bên cạnh, cậu đến thuần thú cũng không có.
"A! Mau nhìn! Là Xích Diên a!" Một nữ sinh đột nhiên hét ầm lên, dọa Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, nữ sinh kia hưng phấn chỉ về phía thân ảnh đi ngang qua trước cửa.
Sa Nặc Nhân xoay mặt, quả thực nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mất nửa ngày phản ứng lại, mới hiểu được, Adorno thượng tướng ngụ ở đế đô tinh, Xích Diên là một tay hắn nuôi nâng, ở trường quân đội hoàng gia đọc sách cũng không kỳ quái.
"Đúng nha! Hắn thế nhưng là tư chất cấp S, lại chính là học tại lớp năm năm ngành chiến đấu cơ giáp chuyên sâu, nghe nói sức chiến đấu của hắn đã đạt đến cao đẳng cấp 4, thật ghê gớm, còn chưa có tốt nghiệp đã lợi hại như vậy!" Một nữ sinh nói với bộ dang hoa si.
Nam sinh ở bên cạnh lập tức phản bác: "Bất quá chỉ mới cao đẳng cấp 4, ngẫm lại tân đế quân của chúng ta, không chỉ là tư chất cấp SSS, hơn nữa mới có 23 tuổi, cũng đã là Resse trung đẳng cấp 7, người các ngươi nên sùng bái nhất hẳn là tân đế quân."
Nữ sinh lập tức gào lên phản bác, "Tân quân đã không phải là người, ngài là thần trong con mắt chúng ta, ít nhất Xích Diên thiếu gia vẫn là người, thần chúng ta chạm không tới, người chúng ta vẫn có thể nghĩ giống như vừa rồi một hồi!"
Mặt Sa Nặc Nhân đen lại, không biết Xích Linh nghe được những lời nói như vậy sẽ có cảm giác gì.
Mắt X quang của nữ sinh cấp tốc nheo lại, đánh giá Sa Nặc Nhân, "Ồ? Vị đồng học này, nhìn mặt người rất quen đó? Chúng ta không phải là đã gặp ở nơi nào rồi đi?"
Sa Nặc Nhân: "..."
Vì để tránh cho bị vây quanh, lúc tiến vào, Sa Nặc Nhân cố ý đeo một cặp kính mắt để ngụy trang, hơn nữa rất biết điều đứng một bên, không nghĩ tới làm đến như vậy còn có thể bị mất nữ sinh này phát hiện.
Ttreen bàn cơm, Diễm Vương phi hỏi về chuyện kiểm tra, có vấn đề hay không.
Sa Nặc Nhân lập tức nói: "Có chút... Thuận lợi, hẳn là có khả năng sẽ qua. "
Diễm Vương vẫn là gương mặt nghiêm túc, "Con phải nhớ kỹ, tuy rằng hiện tại con còn chưa được sắc phong, nhưng chuyện con là Đế hậu, đã là chuyện toàn bộ thủ đô đế quốc công nhận, thân phận càng cao, người nhìn chằm chằm con, chờ cơ hội nắm được nhược điểm của con càng nhiều, xuất ra bản lĩnh tốt nhất của mình để kiểm tra, không nên để cho người ta có chuyện phiếm gì để nói, nếu không sẽ làm mất thể diện của hoàng gia."
Trong tâm Sa Nặc Nhân đổ mồ hôi, cậu lo lắng, cư nhiên bị Diễm Vương trực tiếp nói ra, "Con hiểu được."
Xích Linh vừa nghe, lập tức phá đám phụ thân, "Nặc Nặc đương nhiên không thành vấn đề, đừng quên, dược tề của ngài vẫn là do Nặc Nặc chế tác."
Trên trán Diễm Vương nổi gân xanh, tức giận đang muốn dâng lên, Diễm Vương phi lại đúng lúc gắp một miếng trứng cuộn cho ông, "Mau mau ăn đi, ông không phải rất bận sao?"
Tâm Diễm Vương nhất thời dịu xuống, biểu tình nhu hòa nhìn Vương phi của mình, cũng săn sóc gắp thêm cho Diễm Vương phi một viên tôm hắn thích.
Xích Linh nhìn phụ mỗ mình trẻ hơn trước, lại cảm giác giống như đang nhìn huynh tẩu của mình, nhìn hai người bọn họ tiếp tục nhàm chán ngươi một miếng ta một miếng, lại nhìn về phía Sa Nặc Nhân đang nghiêm túc ăn điểm tâm, Sa Nặc Nhân lập tức đọc hiểu ý tứ của Xích Linh, liền gắp cho anh một viên tôm, lúc này Xích Linh mới thỏa mãn, cũng gắp cho Sa Nặc Nhân một cái, rốt cục cảm thấy được công bằng, không có thua kém phụ thân.
Diễm Vương phi mặt mỉm cười nói: "Nặc Nhân, lúc rảnh rỗi, còn làm phiền con giúp ta vượt qua cầm cố cấp 6."
Sa Nặc Nhân gật đầu, "Được, mỗ phụ chuẩn bị kỹ càng, con bất cứ lúc nào cũng có thể."
Tâm tình Diễm Vương phi rất không sai, mỉm cười không ngừng, "Vất vả cho con rồi."
Sa Nặc Nhân lắc đầu, tỏ vẻ mình không có khổ cực.
Hiện tại Sa Nặc Nhân cũng có xe dành riêng cho mình, xe hoàng tộc theo tiêu chí vô cùng bắt mắt, khiến người vừa nhìn vào liền biết ngay thân phận.
Sa Nặc Nhân không muốn rêu rao như vậy, theo ý muốn của cậu, trực tiếp lái một chiếc xe huyền phù đi qua là được rồi, nhưng là Xích Linh không yên tâm, cậu cũng ngại phiền phức, liền để một đội hộ vệ theo đuôi ở sau xe.
Đến cửa trường học, ở nơi đó đã có một đám phòng viên chờ từ sớm, vừa nhìn thấy đoàn xe đế cung tới, quả thực đúng như Xích Linh đã lo lắng, bọn họ trường thương đoản pháo đã chuẩn bị kỹ càng, hiển nhiên chờ đợi đã lâu.
Sa Nặc Nhân sững sờ, chuyện ngày hôm nay cậu kiểm tra đầu vào, bọn họ làm sao biết?
Nhìn về phía Xích Linh, anh lại không có như trước che chở cậu giống như che chở gà con, biểu tình lạnh lùng, "Phụ thân nói không sai, hiện giờ mọi hành động của em đều liên quan đến toàn bộ mặt mũi hoàng tộc, chuyện như vậy, ngày sau sẽ gặp phải rất nhiều, em phải làm sao?"
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, liền hất mặt lên, nụ cười sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp kia, "Bắt đầu từ quyết định ở cùng nhau ngày đó, em đã chuẩn bị xong hết thảy."
Biểu tình của Xích Linh nhiều thêm một tia nhu hòa, hôn cậu một cái, "Đi thôi, tôi ở chỗ này chờ em, cố lên."
Đội hộ vệ đã tiến lên, ngăn cản đám phòng viên ùa lên, cửa xe mở ra, Xích Linh tuân thủ cam kết cũng không có xuống xe, chỉ có một mình Sa Nặc Nhân bước xuống. Từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong xe huyền phù, các ký giả đương nhiên cũng không biết tân đế quân của bọn họ cũng ở trên xe, vừa thấy Sa Nặc Nhân xuống, đều chen lên trước, cũng lớn tiếng hỏi ra vấn đề của mình.
Ngày hôm nay Sa Nặc Nhân cố ý chọn một thân âu phục nhạt màu nhàn nhã, kiểu dáng rất dễ nhìn, mang chút lễ phục đặc sắc. Tuổi Sa Nặc Nhân vốn cũng không lớn, còn mang theo chút ngây ngô của vị thành niên, thêm vào dung mạo tuyệt lệ, quần áo nhạt màu rất thích hợp với khí chất của cậu, ôn nhuận hòa khí, cho người ta cảm giác thật ấm áp.
Tại thời điểm Xích Linh thắng cuộc, từng có chỗ đưa tin, Sa Nặc Nhân là thiếu niên phi thường may mắn, có thể ở tuổi này trở thành bạn lữ của tân quân, đã nhận được sự hâm mộ của vô số người trẻ tuổi ở đế quốc. Lúc đó Xích Linh nhìn thấy tin tức này, trong lòng yên lặng nói, gặp được Sa Nặc Nhân là may mắn của anh, không phải may mắn Sa Nặc Nhân gặp được anh.
Sa Nặc Nhân được hộ vệ bảo hộ, nhanh chân bước vào trong sân trường, phía trường học đã làm xong biện pháp ứng đối, nhân viên bảo vệ đã ở cửa trường học đợi lệnh.
Các ký giả bước nhanh chạy theo, một bên chạy một bên hỏi vấn đề, "Có thể nói một chút về nguyên nhân ngài đột nhiên quyết định chuyển trường không? Ta nghe nói trước đó ngài ở học viện quân sự Seminis học chính là duy tu cơ giáp chuyên sâu, hơn nữa chỉ học được hai tháng, sau đó lại không tiếp tục đến trường, hiện tại lại đột nhiên chuyển đến trường học tốt nhất đế quốc ---- Trường quân đội hoàng gia, đồng thời chuyển tới học dược tề chuyên sâu, lại còn được xếp vào lớp năm hai, ngài cảm thấy bài kiểm tra ngày hôm nay, ngài có thể thông qua sao?"
"Trước đó ngài không có bất cứ kiến thức gì về dược tề học chuyên sâu, đột nhiên muốn chuyển tới lớp năm hai, ngài là lấy tự tin từ đâu để đưa ra quyết định như vậy? Mỗi một ngành chuyên sâu tại trường quân đội hoàng gia ở thủ đô Tinh Diệu đế quốc đều được xếp hàng đầu, ngài cảm thấy ngài thật sự có thể thi đỗ được hay không? Hay là nói, ngài chuẩn bị vận dụng thân phận của ngài?"
"Xin hỏi tình cảm của ngài cùng với tân quân hòa thuận sao? Nếu quả thật có lời đồn đãi yêu nhau, tại sao đến bây giờ đế quân còn chưa sắc phong ngài là đế hậu?"
"Chúng ta nghe được không ít lời đồn, đế quân cùng người yêu tiền nhiệm vẫn có liên hệ, ngài có nghĩ, có khả năng đế quân sẽ phong hắn làm phi hay không?"
"Trước đó Diễm Vương đã cam kết, sau khi kết thúc cuộc thi chọn người kế vị sẽ công bố phương pháp giúp Resse đột phá cầm cố cấp 6, cùng dược tề chữa trị tinh thần lực tổn thương, xin hỏi hoàng thất sẽ công bố vào thời gian nào? Sẽ lấy hình thức gì để công bố?"
Cái vấn đề này mới là vấn đề mà phần lớn Resse cùng Arthur quan tâm nhất, người phóng viên này không thể nghi ngờ chính là một phóng viên thức tỉnh giả, hỏi ra tiếng lòng của bọn họ.
...
Từng cái từng cái vấn đề giống như cuồng phong mưa sa ập tới, Sa Nặc Nhân bước thêm vài bước, dừng lại ở trước cửa trường học, quay người lại đối mặt với các đài truyền thông, chuẩn bị trả lời mấy câu hỏi về vấn đề lớn nhất. Các kỳ giả vừa thấy cậu chuẩn bị tiếp nhận phỏng vấn, liền đứng thành nửa cung tròn, đều tụ tập lại đây, hộ vệ phân biệt đứng ở hai bên phòng vệ.
Trên mặt Sa Nặc Nhân mang theo nụ cười yếu ớt, ôn nhuận lễ độ, cậu nói: "Trước đó lựa chọn chuyển sang ngành duy tu cơ giáp chuyên sâu, nguyên nhân mọi người đều rõ ràng, hiện tại tinh thần lực đã khôi phục, nếu như không lựa chọn một ngành chuyên sâu có ý nghĩa, có khả năng sẽ lãng phí tinh thần lực ta nắm giữ. Còn có thể thi được hay không, ta sẽ cố gắng, mọi người chỉ cần chờ xem kết quả là được, ta sẽ dựa vào tài nghệ thật sự của bản thân đến thi, hơn nữa lúc trước ta cũng không phải chưa có tiếp xúc với dược tề học, sau khi học duy tu cơ giáp chuyên sâu hai tháng, ta vẫn luôn luôn tự học dược tề học, cho nên đối với sự sắp xếp tiến vào lớp năm hai, ta vẫn có tự tin. Còn những vấn đề khác, hiện tại ta cũng khó có thể trả lời mọi người, những cái đó cũng không phải chuyện ta có thể quyết định. Cảm ơn mọi người, ta cảm thấy ta cần phải đi vào, bằng không bài khảo sát ngày hôm nay ta nhất định sẽ đến muộn, ta cần phải đi vào sớm một chút, gây ấn tượng tốt cho lão sư, mọi người, tái kiến."
Kết thúc cuộc phỏng vấn, Sa Nặc Nhân lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ngữ khí nói chuyện cũng là sự đáng yêu đẹp đẽ ở độ tuổi hiện tại, chọc cho một đám nữ tính phóng viên manh tâm quá độ, dung mạo vốn đã xinh đẹp đáng yêu, bây giờ còn đến một màn như vậy, khiến trái tim của các nàng đều như muốn tan chảy, một đám mắt đều bốc lên hồng tâm, nhìn theo cậu tiến vào trường học.
Xích Linh vẫn luôn coi phát sóng trực tiếp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong đế cung phu phu Diễm Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, Sa Nặc Nhân coi như thông minh, lần đầu tiên đã có thể trấn tĩnh như vậy là rất tốt, vốn cho là một mình cậu đối mặt với trận thế như vậy sẽ căng thẳng, nhưng nhìn cậu trả lời thành thạo điêu luyện, hơn nữa toàn bộ hành trình đều mang theo nụ cười tự tin, phu phu Diễm Vương quả thực là thỏa mãn.
Diễm Vương phi mỉm cười nói: "Hiện tại không cần lo lắng nữa đi?"
Diễm Vương hừ một tiếng, "Coi như nó còn có chút đầu óc, biết được trường hợp nào nên nói lời nào."
Diễm Vương nói: "Nặc Nhân là đứa trẻ tốt, cũng rất thông minh, không cần chúng ta bận tâm, người đi giúp đi."
Diễm Vương tựa hồ đã sớm biết Sa Nặc Nhân sẽ bị phóng viên vây chặt, cho nên mới ở nhà chờ xem phát sóng trực tiếp, thấy mỗi một câu Sa Nặc Nhân nói ra đều rất nghiêm cẩn, lúc này mới yên lòng lại.
Trấn định đều là cái gì giả tạo a giả tạo! Sa Nặc Nhân từ lâu đã ra một tay mồ hôi, sợ mình nói nhầm, cũng may thuận lợi kết thúc.
Tuy rằng năm học mới còn chưa có bắt đầu, nhưng là trong trường học vẫn có không ít học sinh, thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là xì xào bàn tán. Phía sau Sa Nặc Nhân cũng chỉ có hai tên hộ vệ, nhưng hộ vệ khác đều lưu lại ở cửa trường học, đối với chuyện đột nhiên thành tiêu điểm của mọi người, Sa Nặc Nhân vẫn là rất không quen, bất quá cậu đang cố gắng điều chỉnh bản thân, nhất định phải làm quen mới được.
Cậu dựa theo chỉ dẫn tiến vào một đại sảnh, bên trong đã có không ít học sinh, đều là học sinh học ngoài chuẩn bị tiến vào ngành dược tề học chuyên sâu, bọn họ có biết nhau, tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng có đang sốt sắng ôn tập trước khi tiến hành kiểm tra.
Sa Nặc Nhân không muốn khiến học sinh chú ý, liền lưu lại hai tên hộ vệ ở bên ngoài, một mình cậu tiến vào, cũng không lôi kéo sự chú ý của những học sinh khác. Đến lúc này, Sa Nặc Nhân mới thật sự cảm giác được cái gì gọi là trường học mạnh nhất đế quốc, tuy rằng học viện quân sự Seminis trước đó không phải là trường học tốt nhất đế quốc, nhưng cũng là có tên trong top đầu, thế nhưng hàng năm cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người có tư cách đi thu phục thuần thú, ở nơi đó, chỉ cần có thuần thú liền tính cao hơn người một bậc, căn bản không cần nhắc tới đẳng cấp. Mà bây giờ, Sa Nặc Nhân phóng tầm mắt nhìn quanh, mấy chục người trong đại sảnh, cơ hồ là một nửa người đều có thuần thú của mình, có nằm nhoài trên bả vai chủ nhân, có vùi bên chân, đều sắp trở thành vườn thú.
Sa Nặc Nhân không khỏi nghĩ, chính mình ở nơi này một điểu ưu thế cũng không có, người khác ít nhiều gì còn có thuần thú bên cạnh, cậu đến thuần thú cũng không có.
"A! Mau nhìn! Là Xích Diên a!" Một nữ sinh đột nhiên hét ầm lên, dọa Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, nữ sinh kia hưng phấn chỉ về phía thân ảnh đi ngang qua trước cửa.
Sa Nặc Nhân xoay mặt, quả thực nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mất nửa ngày phản ứng lại, mới hiểu được, Adorno thượng tướng ngụ ở đế đô tinh, Xích Diên là một tay hắn nuôi nâng, ở trường quân đội hoàng gia đọc sách cũng không kỳ quái.
"Đúng nha! Hắn thế nhưng là tư chất cấp S, lại chính là học tại lớp năm năm ngành chiến đấu cơ giáp chuyên sâu, nghe nói sức chiến đấu của hắn đã đạt đến cao đẳng cấp 4, thật ghê gớm, còn chưa có tốt nghiệp đã lợi hại như vậy!" Một nữ sinh nói với bộ dang hoa si.
Nam sinh ở bên cạnh lập tức phản bác: "Bất quá chỉ mới cao đẳng cấp 4, ngẫm lại tân đế quân của chúng ta, không chỉ là tư chất cấp SSS, hơn nữa mới có 23 tuổi, cũng đã là Resse trung đẳng cấp 7, người các ngươi nên sùng bái nhất hẳn là tân đế quân."
Nữ sinh lập tức gào lên phản bác, "Tân quân đã không phải là người, ngài là thần trong con mắt chúng ta, ít nhất Xích Diên thiếu gia vẫn là người, thần chúng ta chạm không tới, người chúng ta vẫn có thể nghĩ giống như vừa rồi một hồi!"
Mặt Sa Nặc Nhân đen lại, không biết Xích Linh nghe được những lời nói như vậy sẽ có cảm giác gì.
Mắt X quang của nữ sinh cấp tốc nheo lại, đánh giá Sa Nặc Nhân, "Ồ? Vị đồng học này, nhìn mặt người rất quen đó? Chúng ta không phải là đã gặp ở nơi nào rồi đi?"
Sa Nặc Nhân: "..."
Vì để tránh cho bị vây quanh, lúc tiến vào, Sa Nặc Nhân cố ý đeo một cặp kính mắt để ngụy trang, hơn nữa rất biết điều đứng một bên, không nghĩ tới làm đến như vậy còn có thể bị mất nữ sinh này phát hiện.
Tác giả :
Lương Lạc Sanh