Đế Quốc Chiến Thần
Chương 8 Vì cô Tô
Sau khi trở lại nhà họ Tô, Hách Lôi đã nấu xong đồ ăn.
Nhưng lại không làm phần cho Chu Hàn.
Cho dù bà không muốn con gái gả cho lão già hư hỏng Thái Đại Cường kia thì Hách Lôi cũng không muốn cho Tô Hàm đi theo Chu Hàn chịu khổ.
Theo bà thấy, Chu Hàn chính là người vô dụng, một tên bám váy phụ nữ.
“Mẹ, con về phòng nghỉ ngơi trước.” Tô Hàm không có tâm trạng ăn uống, để lại một câu nói rồi trực tiếp trở về phòng mình.
Hách Lôi thấy vậy thì sửng sốt, theo bản năng mà nghĩ rằng con gái bà muốn để phần cơm kia lại cho Chu Hàn.
Bà lập tức tức giận, vừa định phát tác nhưng khi đón nhận ánh mắt của Chu Hàn thì bà lại theo bản năng rụt lui đầu, đem lời nói đến bên miệng mạnh mẽ nuốt xuống.
Chu Hàn lập tức đi về phía phòng Tô Hàm, thử mở cửa, phòng cũng không có khóa trái.
Thuận lợi mở được cửa phòng tiến vào, mí mắt anh lại nhảy dựng.
Cảnh tượng nóng bỏng trước mặt khiến Chu Hàn nhiệt huyết xông não.
Mà giờ phút này, Tô Hàm đang thay áo ngủ cũng khó khăn lắm mới phục hồi tin thần lại, cô hoảng sợ la một tiếng.
Chu Hàn vội vàng rời khỏi phòng, cửa “cạch” một tiếng đóng lại.
Hách Lôi và Tô Khánh Đông trong phòng khách thấy thế cũng liếc nhìn nhau, đều thấy được sự nghi hoặc sâu trong mắt đối phương.
Một đêm không nói chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Học Long cũng không đến gây phiền phức.
Ngày sát hạch trong gia tộc chẳng mấy chốc đã đến, hội nghị của nhà họ Tô diễn ra đúng hạn.
“Hôm nay phải đi nhà cũ họp, anh là của em…”
Tô Hàm nói đến một nửa thì ngập ngừng, trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng.
Không đợi Chu Hàn nhắc nhở nói ba chữ “vị hôn phu”, cô liền lập tức chuyển chủ đề: “Mặc chỉnh chu một chút được không?”
“Như em mong muốn.”
Chu Hàn cười gật đầu, ánh mắt ở trên người Tô Hàm đánh giá một lượt.
Thực rõ ràng, cô đã ra khỏi được bóng ma của Trần Hân Nhi rồi.
Mà nhiều ngày qua, Bạch Hổ đã đem tất cả tin tức đều báo cáo cho Chu Hàn.
Trần Hân Nhi và Tô Học Long có quan hệ yêu đương, mà Trần Hân Nhi lại hoàn toàn bị cảm tình lợi dụng, hơn nữa là một người có chỗ dựa. Cho nên, ngày đó mới có thể xảy ra cảnh tượng như vậy ở trung tâm mua sắm Vạn Đại.
Đến nay, Trần Hân Nhi còn bị nhốt trong cục cảnh sát.
Có Kì Tiếu ra mặt, cho dù nhà họ Trần có bỏ nhiều tài lực đi chăng nữa thì cũng không thể nộp tiền bảo lãnh đưa người ra được.
Sau khi trải qua bài học lần trước, Chu Hàn dặn dò bốn đại tướng cần phải lấy việc bảo vệ an toàn cho Tô Hàm làm nhiệm vụ ưu tiên.
Sau khi hai người vội vàng tiến vào thương thành mua một bộ quần áo thay đổi thì đi thẳng đến nhà cũ nhà họ Tô.
Mà Hách Lôi và Tô Khánh Đông đã đi trước một bước, giống như là đang giận lẫy bọn họ.
Giờ phút này, bên trong nhà cũ nhà họ Tô rất vui vẻ, trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười.
Ông cụ Tô cũng rất phấn chấn, trên gương mặt già nua lộ ra sự vui mừng.
Tô Học Long đột nhiên tiến lên, đầu tiên là cung kính chào hỏi một tiếng, sẵn tiện châm ngòi thổi gió: “Ông nội, đơn hàng này con phải tốn rất nhiều tiền mới có thể làm thành công.”
Ông cụ Tô nghe vậy thì sửng sốt, chất vấn: “Việc này là con hoàn thành?”
Tô Học Long ra vẻ thành khẩn gật đầu nói: “Đúng vậy ông nội, nhưng con muốn lấy công chuộc tội cho nên mới đem cơ hội kí hơp đồng nhường cho em họ.”
Ông cụ Tô liếc nhìn cháu trai một cái thật sâu, cũng không có ý muốn nói tiếp câu chuyện.
Nhưng hai mắt ông lại nhìn chăm chú vào cửa vào nhà cũ như là chờ đợi khách quý đến.
Tô Học Long bị làm lơ cũng không vội nóng giận, nhẫn nại ôm công vào mình.
Còn không chờ gã mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Tổng giám đốc Chu của công ty Tĩnh Giang đến!”
Tiếng nói vừa dứt, ông cụ Tô chống quải trượng lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Mà tất cả con cháu nhà họ Tô đều nhiệt tình ra nghênh đón.
“Hoan nghênh tổng giám đốc Chu đại giá quang lâm!”
Tất cả mọi người cung kính chào hỏi.
Chỉ riêng Tô Học Long là trong mắt tràn ngập vẻ oán độc, cúi đầu sững sờ ở tại chỗ.
Vốn dĩ đơn hàng này là của gã, nhưng Chu Xung lại chỉ tên nói họ muốn Tô Hàm đi kí.
Đối với chuyện này, Tô Học Long vẫn luôn ghi hận trong lòng cho nên mới có chuyện tìm người trả thù sau này.
Gã vốn định giết người đoạt công lại không ngờ rằng kinh động tới Cẩm Y Vệ Kì Tiếu Thiên, ngay cả Trần Hân Nhi cũng bị bắt giữ.
Cũng bởi vì như vậy nên mấy ngày nay gã mới có thể an phận thủ thường để tránh tai bay vạ gió.
“Mọi người yên lặng một chút, hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn chúc mừng cô Tô mà thôi!” Nói xong, bàn tay to của Chu Xung vung lên.
Người của Chu thị lập tức khiêng một rương vàng tiến vào.
Tất cả mọi người nhất thời ồ lên, đám con cháu nhà họ Tô hai mắt lóe sáng.
“Đây là muốn tặng cho cháu gái Tô Hàm nhà tôi sao?”
Ông cụ Tô cũng không kiêng dè, vội vàng mở miệng dò hỏi.
Cho dù không thể gà cô cháu gái này cho Thái Đại Cường nhưng nếu có thể gả cho tổng giám đốc Chu của công ty Tĩnh Giang không phải là càng tốt hơn sao?
Ông cụ suy nghĩ trong lòng, biểu cảm trên mặt lại không vui vẻ như vậy.
“Đúng vậy.” Chu Xung gật đầu trả lời.
“Tổng giám đốc Chu rốt cuộc là có ý gì? Không phải ngài coi trọng em họ tôi đó chứ?”
Mà đúng lúc này, Tô Học Long lại tiến lên, hỏi một cách quái gở.
Gã rất không cam tâm, dựa vào cái gì mà công lao đã tới tay lại phải nhường cho kẻ không có chút cảm giác tồn tại là Tô Hàm kia chứ.
“Anh bạn nhỏ này, nói chuyện cẩn thận một chút.”
Chu Xung không cho Tô Học Long một chút mặt mũi nào, trực tiếp gọi gã là anh bạn nhỏ.
Tô Học Long nghe vậy thì tức giận đến lỗ mũi cũng méo đi.
Gã không để ý đến đa số người lớn của nhà họ Tô đều đang có mặt ở đây, vẫn kiên trì nói: “Sợ là tổng giám đốc Chu bụng dạ khó lường ấy chứ? Nếu không sao có thể coi trọng em họ nhà họ Tô tôi như vậy.”
Đối với sự càn quấy của Tô Học Long, Chu Xung chỉ coi gã như một đứa bé đang cáu kỉnh.
“Láo xược!”
Ông cụ Tô tức đến khó thở, ông xoay tròn quải trượng mạnh mẽ đánh lên cẳng chân của Tô Học Long.
Bầu không khí vốn dĩ vô cùng hòa hợp theo một gậy này của ông cụ mà vỡ tan.
Ông giận mắng một tiếng: “Còn dám nói năng vô lí với ngài Chu thì cút khỏi gia tộc!”
Tô Học Long thấy thái độ của ông cụ cứng rắn như vậy, đành phải nhịn xuống cơn giận này, tức giận lui qua một bên.
“Nếu quà đã đưa đến vậy Chu mỗ xin phép được đi trước.” Chu Xung khách sáo nói, định rời đi.
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tổng giám đốc Chu ngàn vạn lần đừng trách cứ, chờ sau khi hội nghị gia tộc kết thúc, lão già này nhất định sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt.”
Ông cụ Tô vội vàng cười nói, sợ Chu Xung sẽ vì chuyện này mà không hài lòng nhà họ Tô.
Chu Xung nghe vậy thì cười, lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi giống như vậy còn chưa vào được mắt của Chu mỗ.” Rồi anh ta lại nói thêm: “Ngài cũng đã nói đây là hội nghị gia tộc, tôi là người ngoài, không tiện ở lại.”
Dứt lời, Chu Xung liền giả bộ muốn rời đi.
Ông cụ Tô cũng không tiện tiếp tục hạ thấp mặt già khẩn cầu người ta ở lại, làm vậy sẽ có vẻ ông quá không có mặt mũi.
Bất đắc dĩ, ông đành phải thở dài, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Tô Học Long.
Trong lòng Tô Học Long lạnh lẽo, biết lần này khó tránh được một kiếp.
Đột nhiên, ngoài cửa có một đôi nam nữ tiến vào.
Chu Xung dừng bước chân, tiến lên tiếp đón chào hỏi: “Cô Tô, chúng ta lại gặp mặt.”
Người tới không phải ai khác mà là Chu Hàn và Tô Hàm.
Chu Xung không dám nhận quan hệ với Chu Hàn, đành phải bắt chuyện từ chỗ Tô Hàm mà thôi.
Nói cách khác, anh ta còn không xứng nói chuyện với Chu Hàn.
Tô Hàm vừa thấy Chu Xung khách sáo như vậy, cô có chút được quan tâm mà đâm ra lo sợ. Cô nói: “Không nghĩ tới gặp được tổng giám đốc Chu ở chỗ này, hân hạnh!”
Nói xong, cô khách sáo vươn tay ra.
Chu Xung dùng khóe mắt vội vàng nhìn về phía Chu Hàn một cái, thấy đối phương giống như là đang nhìn chằm chằm mình.
Anh ta sao còn dám bắt tay với Tô Hàm được nữa, cái khó ló cái khôn, tìm lấy đại một cái cớ nói: “Tay Chu mỗ gần đây bị loét, không tiện bắt tay, sợ sẽ lây bệnh cho cô Tô.”
Trên mặt anh ta tràn ngập nụ cười xin lỗi, dưới chân lại như có dầu bôi trơn, vội vàng dẫn đám người của Chu thị rời đi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của con cháu nhà họ Tô, Tô Hàm và Chu Hàn cùng sánh vai nhau tiến vào đại sảnh của nhà cũ.
Ông cụ thu hết một màn vừa rồi vào mắt, cho rằng Chu Xung thật sự coi trọng đứa cháu ngoại gái này của lão rồi.
Trong lòng ông âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nâng đỡ Tô Hàm thật tốt.
“Anh nói này em họ, em nói thật đi, em và tổng giám đốc Chu có gì đó không?”
Nhưng lại không làm phần cho Chu Hàn.
Cho dù bà không muốn con gái gả cho lão già hư hỏng Thái Đại Cường kia thì Hách Lôi cũng không muốn cho Tô Hàm đi theo Chu Hàn chịu khổ.
Theo bà thấy, Chu Hàn chính là người vô dụng, một tên bám váy phụ nữ.
“Mẹ, con về phòng nghỉ ngơi trước.” Tô Hàm không có tâm trạng ăn uống, để lại một câu nói rồi trực tiếp trở về phòng mình.
Hách Lôi thấy vậy thì sửng sốt, theo bản năng mà nghĩ rằng con gái bà muốn để phần cơm kia lại cho Chu Hàn.
Bà lập tức tức giận, vừa định phát tác nhưng khi đón nhận ánh mắt của Chu Hàn thì bà lại theo bản năng rụt lui đầu, đem lời nói đến bên miệng mạnh mẽ nuốt xuống.
Chu Hàn lập tức đi về phía phòng Tô Hàm, thử mở cửa, phòng cũng không có khóa trái.
Thuận lợi mở được cửa phòng tiến vào, mí mắt anh lại nhảy dựng.
Cảnh tượng nóng bỏng trước mặt khiến Chu Hàn nhiệt huyết xông não.
Mà giờ phút này, Tô Hàm đang thay áo ngủ cũng khó khăn lắm mới phục hồi tin thần lại, cô hoảng sợ la một tiếng.
Chu Hàn vội vàng rời khỏi phòng, cửa “cạch” một tiếng đóng lại.
Hách Lôi và Tô Khánh Đông trong phòng khách thấy thế cũng liếc nhìn nhau, đều thấy được sự nghi hoặc sâu trong mắt đối phương.
Một đêm không nói chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Học Long cũng không đến gây phiền phức.
Ngày sát hạch trong gia tộc chẳng mấy chốc đã đến, hội nghị của nhà họ Tô diễn ra đúng hạn.
“Hôm nay phải đi nhà cũ họp, anh là của em…”
Tô Hàm nói đến một nửa thì ngập ngừng, trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng.
Không đợi Chu Hàn nhắc nhở nói ba chữ “vị hôn phu”, cô liền lập tức chuyển chủ đề: “Mặc chỉnh chu một chút được không?”
“Như em mong muốn.”
Chu Hàn cười gật đầu, ánh mắt ở trên người Tô Hàm đánh giá một lượt.
Thực rõ ràng, cô đã ra khỏi được bóng ma của Trần Hân Nhi rồi.
Mà nhiều ngày qua, Bạch Hổ đã đem tất cả tin tức đều báo cáo cho Chu Hàn.
Trần Hân Nhi và Tô Học Long có quan hệ yêu đương, mà Trần Hân Nhi lại hoàn toàn bị cảm tình lợi dụng, hơn nữa là một người có chỗ dựa. Cho nên, ngày đó mới có thể xảy ra cảnh tượng như vậy ở trung tâm mua sắm Vạn Đại.
Đến nay, Trần Hân Nhi còn bị nhốt trong cục cảnh sát.
Có Kì Tiếu ra mặt, cho dù nhà họ Trần có bỏ nhiều tài lực đi chăng nữa thì cũng không thể nộp tiền bảo lãnh đưa người ra được.
Sau khi trải qua bài học lần trước, Chu Hàn dặn dò bốn đại tướng cần phải lấy việc bảo vệ an toàn cho Tô Hàm làm nhiệm vụ ưu tiên.
Sau khi hai người vội vàng tiến vào thương thành mua một bộ quần áo thay đổi thì đi thẳng đến nhà cũ nhà họ Tô.
Mà Hách Lôi và Tô Khánh Đông đã đi trước một bước, giống như là đang giận lẫy bọn họ.
Giờ phút này, bên trong nhà cũ nhà họ Tô rất vui vẻ, trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười.
Ông cụ Tô cũng rất phấn chấn, trên gương mặt già nua lộ ra sự vui mừng.
Tô Học Long đột nhiên tiến lên, đầu tiên là cung kính chào hỏi một tiếng, sẵn tiện châm ngòi thổi gió: “Ông nội, đơn hàng này con phải tốn rất nhiều tiền mới có thể làm thành công.”
Ông cụ Tô nghe vậy thì sửng sốt, chất vấn: “Việc này là con hoàn thành?”
Tô Học Long ra vẻ thành khẩn gật đầu nói: “Đúng vậy ông nội, nhưng con muốn lấy công chuộc tội cho nên mới đem cơ hội kí hơp đồng nhường cho em họ.”
Ông cụ Tô liếc nhìn cháu trai một cái thật sâu, cũng không có ý muốn nói tiếp câu chuyện.
Nhưng hai mắt ông lại nhìn chăm chú vào cửa vào nhà cũ như là chờ đợi khách quý đến.
Tô Học Long bị làm lơ cũng không vội nóng giận, nhẫn nại ôm công vào mình.
Còn không chờ gã mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Tổng giám đốc Chu của công ty Tĩnh Giang đến!”
Tiếng nói vừa dứt, ông cụ Tô chống quải trượng lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Mà tất cả con cháu nhà họ Tô đều nhiệt tình ra nghênh đón.
“Hoan nghênh tổng giám đốc Chu đại giá quang lâm!”
Tất cả mọi người cung kính chào hỏi.
Chỉ riêng Tô Học Long là trong mắt tràn ngập vẻ oán độc, cúi đầu sững sờ ở tại chỗ.
Vốn dĩ đơn hàng này là của gã, nhưng Chu Xung lại chỉ tên nói họ muốn Tô Hàm đi kí.
Đối với chuyện này, Tô Học Long vẫn luôn ghi hận trong lòng cho nên mới có chuyện tìm người trả thù sau này.
Gã vốn định giết người đoạt công lại không ngờ rằng kinh động tới Cẩm Y Vệ Kì Tiếu Thiên, ngay cả Trần Hân Nhi cũng bị bắt giữ.
Cũng bởi vì như vậy nên mấy ngày nay gã mới có thể an phận thủ thường để tránh tai bay vạ gió.
“Mọi người yên lặng một chút, hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn chúc mừng cô Tô mà thôi!” Nói xong, bàn tay to của Chu Xung vung lên.
Người của Chu thị lập tức khiêng một rương vàng tiến vào.
Tất cả mọi người nhất thời ồ lên, đám con cháu nhà họ Tô hai mắt lóe sáng.
“Đây là muốn tặng cho cháu gái Tô Hàm nhà tôi sao?”
Ông cụ Tô cũng không kiêng dè, vội vàng mở miệng dò hỏi.
Cho dù không thể gà cô cháu gái này cho Thái Đại Cường nhưng nếu có thể gả cho tổng giám đốc Chu của công ty Tĩnh Giang không phải là càng tốt hơn sao?
Ông cụ suy nghĩ trong lòng, biểu cảm trên mặt lại không vui vẻ như vậy.
“Đúng vậy.” Chu Xung gật đầu trả lời.
“Tổng giám đốc Chu rốt cuộc là có ý gì? Không phải ngài coi trọng em họ tôi đó chứ?”
Mà đúng lúc này, Tô Học Long lại tiến lên, hỏi một cách quái gở.
Gã rất không cam tâm, dựa vào cái gì mà công lao đã tới tay lại phải nhường cho kẻ không có chút cảm giác tồn tại là Tô Hàm kia chứ.
“Anh bạn nhỏ này, nói chuyện cẩn thận một chút.”
Chu Xung không cho Tô Học Long một chút mặt mũi nào, trực tiếp gọi gã là anh bạn nhỏ.
Tô Học Long nghe vậy thì tức giận đến lỗ mũi cũng méo đi.
Gã không để ý đến đa số người lớn của nhà họ Tô đều đang có mặt ở đây, vẫn kiên trì nói: “Sợ là tổng giám đốc Chu bụng dạ khó lường ấy chứ? Nếu không sao có thể coi trọng em họ nhà họ Tô tôi như vậy.”
Đối với sự càn quấy của Tô Học Long, Chu Xung chỉ coi gã như một đứa bé đang cáu kỉnh.
“Láo xược!”
Ông cụ Tô tức đến khó thở, ông xoay tròn quải trượng mạnh mẽ đánh lên cẳng chân của Tô Học Long.
Bầu không khí vốn dĩ vô cùng hòa hợp theo một gậy này của ông cụ mà vỡ tan.
Ông giận mắng một tiếng: “Còn dám nói năng vô lí với ngài Chu thì cút khỏi gia tộc!”
Tô Học Long thấy thái độ của ông cụ cứng rắn như vậy, đành phải nhịn xuống cơn giận này, tức giận lui qua một bên.
“Nếu quà đã đưa đến vậy Chu mỗ xin phép được đi trước.” Chu Xung khách sáo nói, định rời đi.
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tổng giám đốc Chu ngàn vạn lần đừng trách cứ, chờ sau khi hội nghị gia tộc kết thúc, lão già này nhất định sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt.”
Ông cụ Tô vội vàng cười nói, sợ Chu Xung sẽ vì chuyện này mà không hài lòng nhà họ Tô.
Chu Xung nghe vậy thì cười, lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi giống như vậy còn chưa vào được mắt của Chu mỗ.” Rồi anh ta lại nói thêm: “Ngài cũng đã nói đây là hội nghị gia tộc, tôi là người ngoài, không tiện ở lại.”
Dứt lời, Chu Xung liền giả bộ muốn rời đi.
Ông cụ Tô cũng không tiện tiếp tục hạ thấp mặt già khẩn cầu người ta ở lại, làm vậy sẽ có vẻ ông quá không có mặt mũi.
Bất đắc dĩ, ông đành phải thở dài, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Tô Học Long.
Trong lòng Tô Học Long lạnh lẽo, biết lần này khó tránh được một kiếp.
Đột nhiên, ngoài cửa có một đôi nam nữ tiến vào.
Chu Xung dừng bước chân, tiến lên tiếp đón chào hỏi: “Cô Tô, chúng ta lại gặp mặt.”
Người tới không phải ai khác mà là Chu Hàn và Tô Hàm.
Chu Xung không dám nhận quan hệ với Chu Hàn, đành phải bắt chuyện từ chỗ Tô Hàm mà thôi.
Nói cách khác, anh ta còn không xứng nói chuyện với Chu Hàn.
Tô Hàm vừa thấy Chu Xung khách sáo như vậy, cô có chút được quan tâm mà đâm ra lo sợ. Cô nói: “Không nghĩ tới gặp được tổng giám đốc Chu ở chỗ này, hân hạnh!”
Nói xong, cô khách sáo vươn tay ra.
Chu Xung dùng khóe mắt vội vàng nhìn về phía Chu Hàn một cái, thấy đối phương giống như là đang nhìn chằm chằm mình.
Anh ta sao còn dám bắt tay với Tô Hàm được nữa, cái khó ló cái khôn, tìm lấy đại một cái cớ nói: “Tay Chu mỗ gần đây bị loét, không tiện bắt tay, sợ sẽ lây bệnh cho cô Tô.”
Trên mặt anh ta tràn ngập nụ cười xin lỗi, dưới chân lại như có dầu bôi trơn, vội vàng dẫn đám người của Chu thị rời đi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của con cháu nhà họ Tô, Tô Hàm và Chu Hàn cùng sánh vai nhau tiến vào đại sảnh của nhà cũ.
Ông cụ thu hết một màn vừa rồi vào mắt, cho rằng Chu Xung thật sự coi trọng đứa cháu ngoại gái này của lão rồi.
Trong lòng ông âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nâng đỡ Tô Hàm thật tốt.
“Anh nói này em họ, em nói thật đi, em và tổng giám đốc Chu có gì đó không?”
Tác giả :
Nhất Cân Vãn Chiếu