Đế Quốc Chiến Thần
Chương 286
“Cha vợ, hôm nay con mang đến một viên dạ minh châu làm quà chúc thọ biếu ngài.”
“Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
“Trước đây, dạ minh châu này là Viên Ngọc Phương Đông được bán đấu giá 3000 vạn.”
“Ngài nhất định sẽ thích.”
Lãnh Đại Pháo nghe vậy mặt lộ ra kích động, ông ha ha cười nói: “Đại Hải có tâm.”
Vừa nói, Giang Đại Hải vừa khó khăn đút tay vào túi áo, kiếm một chút.
Cái gì cũng không có.
Giang Đại Hải cố ý hô to: “Không thấy dạ minh châu.”
“Là ai trộm quà chúc thọ của tôi?”
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, thật sự có người dám trộm đồ ở tiệc mừng thọ của Lãnh Đại Pháo, thật can đảm.
Giang Đại Hải nhìn Chu Hàn quát: “Vừa rồi tôi nhìn thấy anh lén lút, tôi nghi ngờ anh là người trộm dạ minh châu của tôi.”
Giang Đại Hải tự tin mười phần.
Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Chu Hàn, trong mắt mang theo một tia oán độc.
Giang Đại Hải chỉ tay tuyên bố nói: “Tôi muốn lục soát người của anh, tôi nghi ngờ anh trộm dạ minh châu của tôi.”
Chu Hàn vẻ mặt bình tĩnh, cười như không cười mà nhìn Giang Đại Hải.
Thì ra, Chu Hàn đã sớm biết Giang Đại Hải đem dạ minh châu bỏ vào túi anh.
Nên Chu Hàn lặng yên không một tiếng động nắm chặt dạ minh châu, đôi tay đặt ra sau lưng chậm rãi thả ra dạ minh châu trực tiếp biến thành bột phấn biến mất.
Chu Hàn không có nửa điểm do dự nói: “Tôi đồng ý cho anh soát người để kiểm tra.”
Anh nhìn chăm chú vào người Giang Đại Hải, vẻ mặt bình tĩnh, đổi lời nói: “Nhưng mà, tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt.”
Dứt lời, dừng một chút, Chu Hàn nói tiếp: “Soát người, có thể, nhưng có một điều kiện, nếu lục soát không ra, cái giá phải trả là bẻ gãy một cái tay khác của anh.”
Giang Đại Hải cho rằng tự tay mình bỏ dạ minh châu, đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra hướng khác, không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Giang Đại Hải thề: “Nếu lục soát ra, thì tôi sẽ đánh gãy tay chân của anh.”
Giọng Chu Hàn trầm xuống: “Không thành vấn đề.”
Giang Đại Hải thêm vào một câu: “Tôi tự mình lục soát người anh!”
Vừa nói xong, Giang Đại Hải đi lên trước, tự mình lục túi Chu Hàn.
Gì vậy, tại sao lại không thấy.
Rõ ràng là đã nhét vào trong túi này.
Chu Hàn giấu dạ minh châu ở đâu?
Giang Đại Hải lục soát phải đến ba lần, không lục soát ra gì cả.
Giang Đại Hải lập tức lo lắng, anh gân cổ lên hét lớn: “Chuyện này không có khả năng.”
Chu Hàn bình tĩnh, cười lạnh nói: “Không tìm thấy chính là không tìm thấy.”
“Cái thứ đồ nát kia, cũng xứng để tôi trộm?”
“Chu Hàn, cây ngay không sợ chết đứng, chưa bao giờ làm loại chuyện trộm cắp như vậy!”
Dứt lời, Chu Hàn ra mệnh lệnh, Thanh Long đánh gãy tay không bị thương của Giang Đại Hải ngay tại chỗ.
Giang Đại Hải ngã trên mặt đất, gào thảm thiết: “A!”
Giang Đại Hải ngã xuống, toàn bộ khung cảnh tiệc mừng thọ lập tức lộn xộn lên.
“Chàng trai, cậu điên rồi sao?” Lãnh Đại Pháo ở một bên nhìn chằm chằm Chu Hàn.
Đối với việc Lãnh Đại Pháo nhìn chằm chằm, Chu Hàn không thèm để ý chút nào, huống chi là để vào trong mắt.
Anh gần như chưa từng nhìn Lãnh Đại Pháo, chỉ bình tĩnh nói ra một câu: “Không muốn chết! Thì mau thả bố vợ tôi ra, nếu không tiệc mừng thọ hôm nay làm không xong!”
Chu Hàn trực tiếp xé rách mặt, rốt cuộc chuyện đã tới nước này rồi không cần lại phải giấu.
“Chu Hàn!” Đúng lúc này, Lãnh Tuyết Nhi không thể nhịn được nữa tiến lên giữ chặt Chu Hàn.
Đối với việc Lãnh Tuyết Nhi giận mắng, Chu Hàn căn bản không có để ý tới.
Lãnh Đại Pháo ở một bên nghe vậy hai mắt nhíu lại, ông ta không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới Chu Hàn.
Thật lâu sau, Lãnh Đại Pháo mới chậm rãi nói ra một câu: “Chàng trai, thì ra cậu chính là một thế hệ chiến thần, Chu nguyên soái!”
“Cha vợ cậu Tô Khánh Đông rất nhanh sẽ sớm bị tôi cho cá sấu ăn, cho nên tôi khuyên cậu tốt nhất đừng gây chuyện, nếu không cha vợ cậu chết không có chỗ chôn!”
Những lời Lãnh Đại Pháo nói rõ ràng là đang uy hiếp Chu Hàn, ông ta tràn đầy khí thế, tự tin mười phần.
Đối với việc Lãnh Đại Pháo uy hiếp, Chu Hàn rất bình thản ung dung, hoàn toàn không để trong lòng.
“Như thế nào? Cậu không tin?” Lãnh Đại Pháo nhìn thấy dáng vẻ nàu Chu Hàn, nhịn không được chấn vấn một câu.
Mặc dù Lãnh Đại Pháo đã sớm biết Chu Hàn không phải là người đơn giản, nhưng không ngờ Chu Hàn trầm ổn như vậy.
Người này, không đơn giản.
“Ông và bố vợ rốt cuộc có thù oán gì? Hôm nay cùng nhau nói đi, tôi sẽ chấm dứt thay ông ấy!” Chu Hàn cũng không nói nhảm với Lãnh Đại Pháo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Những lời Chu Hàn nói khiến sắc mặt Lãnh Đại Pháo đột nhiên, nhưng không chờ Lãnh Đại Pháo phát tác, một nhóm người đột nhiên tiến vào.
“Đại Hải!” Một người đàn ông trung niên hói đầu nhanh chóng bước đến, đỡ Giang Đại Hải từ trên mặt đất dậy.
“Là ai động vào con trai của tôi? Đi ra đây nhận cái chết!” Người đàn ông hói đầu rống to, khí thế mười phần, như thể muốn đem toàn bộ người ở đây ném đi.
“Cậu chủ Giang, tạm thời đừng nóng.” Lãnh Đại Pháo vừa thấy con trai cả của Giang thị định gây chuyện ở tiệc mừng thọ của mình, lập tức lên tiếng nhắc nhở một câu.
Ánh mắt người đàn ông hói đầu chuyển sang Lãnh Đại Pháo, ông ta nặng nề thở ra một hơi, ra hiệu cho người của mình đưa con trai mình đi bệnh viện trước.
“Lãnh Đại Pháo, hôm nay tôi cho ông thể diện, trong tiệc mừng thọ của ông, tôi không muốn làm to chuyện.” Người đàn ông hói đầu lạnh lùng nói: “Tôi là nể mặt con gái của ông là vị hôn thê của con trai tôi, tôi cho ông mặt mũi!”
“Chờ sau khi tiệc mừng thọ của ông kết thúc, chuyện này tôi sẽ tính kỹ!”
Sau khi người đàn ông hói đầu nói xong, vung bàn tay lên: “Đi.”
Theo ông ra lệnh, một nửa người ở đây đều rời đi theo.
Thực hiển nhiên, những người rời đều không phải là người của Giang thị, nhưng bọn họ lại đứng cùng chiến tuyến với Giang thị!
“Chàng trai, cậu cũng thấy rồi, chọc cho tôi một cái phiền toái bao lớn.” Ánh mắt Lãnh Đại Pháo dừng trên người Chu Hàn, gằn từng chữ nói.
Đối với việc Lãnh Đại Pháo chất vấn, Chu Hàn bình tĩnh lắc đầu, giống như không tán thành lời nói của ông.
“Tôi lúc trước nói rất rõ ràng, đi đại hội võ thuật để cứu người, cậu đột nhiên chạy đến tiệc mừng thọ của ta gây rắc rối là có ý gì?”
“Còn nữa, ngày mai mới là chủ nhật, có phải cậu nóng nảy quá hay không?”
Lãnh Đại Pháo một hơi đem tình hình thực tế nói ra, ánh mắt nhìn Chu Hàn mang theo một tia không kiên nhẫn.
Mà ông ta nói xong, Lãnh Tuyết Nhi ở một bên rõ ràng lập tức trở nên âm trầm.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều do cô ta sắp đặt, mục đích là làm cho Chu Hàn ra mặt, thu thập Lãnh Đại Pháo một phen.
Lãnh Tuyết Nhi không muốn kết hôn với một bao rượu như Lãnh Đại Pháo! Cũng bởi vì như vậy, cô mới mượn tay Chu Hàn, đến đối phó Lãnh Đại Pháo!
“Cái gì?” Còn Chu Hàn vừa nghe lời Lãnh Đại Pháo nói, lập tức nghi hoặc
Sau đó, anh cũng thấy nhẹ nhõm.
Chu Hàn nhìn Lãnh Tuyết Nhi, anh đã đoán được những chuyện này xảy ra là do Lãnh Tuyết Nhi quấy phá ở bên trong!
“Chàng trai, cậu nghe không hiểu lời tôi nói?” Lãnh Đại Pháo ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm Chu Hàn, đổi lời nói: “Chẳng lẽ, cậu còn muốn tôi lặp lại lần nữa?”
Đối với việc Lãnh Đại Pháo chất vấn, Chu Hàn thấy vậy có chút bất đắc dĩ.
Anh không trả lời Lãnh Đại Pháo, chỉ là lẳng lặng liếc nhìn Lãnh Tuyết Nhi.
“Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
“Trước đây, dạ minh châu này là Viên Ngọc Phương Đông được bán đấu giá 3000 vạn.”
“Ngài nhất định sẽ thích.”
Lãnh Đại Pháo nghe vậy mặt lộ ra kích động, ông ha ha cười nói: “Đại Hải có tâm.”
Vừa nói, Giang Đại Hải vừa khó khăn đút tay vào túi áo, kiếm một chút.
Cái gì cũng không có.
Giang Đại Hải cố ý hô to: “Không thấy dạ minh châu.”
“Là ai trộm quà chúc thọ của tôi?”
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, thật sự có người dám trộm đồ ở tiệc mừng thọ của Lãnh Đại Pháo, thật can đảm.
Giang Đại Hải nhìn Chu Hàn quát: “Vừa rồi tôi nhìn thấy anh lén lút, tôi nghi ngờ anh là người trộm dạ minh châu của tôi.”
Giang Đại Hải tự tin mười phần.
Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Chu Hàn, trong mắt mang theo một tia oán độc.
Giang Đại Hải chỉ tay tuyên bố nói: “Tôi muốn lục soát người của anh, tôi nghi ngờ anh trộm dạ minh châu của tôi.”
Chu Hàn vẻ mặt bình tĩnh, cười như không cười mà nhìn Giang Đại Hải.
Thì ra, Chu Hàn đã sớm biết Giang Đại Hải đem dạ minh châu bỏ vào túi anh.
Nên Chu Hàn lặng yên không một tiếng động nắm chặt dạ minh châu, đôi tay đặt ra sau lưng chậm rãi thả ra dạ minh châu trực tiếp biến thành bột phấn biến mất.
Chu Hàn không có nửa điểm do dự nói: “Tôi đồng ý cho anh soát người để kiểm tra.”
Anh nhìn chăm chú vào người Giang Đại Hải, vẻ mặt bình tĩnh, đổi lời nói: “Nhưng mà, tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt.”
Dứt lời, dừng một chút, Chu Hàn nói tiếp: “Soát người, có thể, nhưng có một điều kiện, nếu lục soát không ra, cái giá phải trả là bẻ gãy một cái tay khác của anh.”
Giang Đại Hải cho rằng tự tay mình bỏ dạ minh châu, đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra hướng khác, không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Giang Đại Hải thề: “Nếu lục soát ra, thì tôi sẽ đánh gãy tay chân của anh.”
Giọng Chu Hàn trầm xuống: “Không thành vấn đề.”
Giang Đại Hải thêm vào một câu: “Tôi tự mình lục soát người anh!”
Vừa nói xong, Giang Đại Hải đi lên trước, tự mình lục túi Chu Hàn.
Gì vậy, tại sao lại không thấy.
Rõ ràng là đã nhét vào trong túi này.
Chu Hàn giấu dạ minh châu ở đâu?
Giang Đại Hải lục soát phải đến ba lần, không lục soát ra gì cả.
Giang Đại Hải lập tức lo lắng, anh gân cổ lên hét lớn: “Chuyện này không có khả năng.”
Chu Hàn bình tĩnh, cười lạnh nói: “Không tìm thấy chính là không tìm thấy.”
“Cái thứ đồ nát kia, cũng xứng để tôi trộm?”
“Chu Hàn, cây ngay không sợ chết đứng, chưa bao giờ làm loại chuyện trộm cắp như vậy!”
Dứt lời, Chu Hàn ra mệnh lệnh, Thanh Long đánh gãy tay không bị thương của Giang Đại Hải ngay tại chỗ.
Giang Đại Hải ngã trên mặt đất, gào thảm thiết: “A!”
Giang Đại Hải ngã xuống, toàn bộ khung cảnh tiệc mừng thọ lập tức lộn xộn lên.
“Chàng trai, cậu điên rồi sao?” Lãnh Đại Pháo ở một bên nhìn chằm chằm Chu Hàn.
Đối với việc Lãnh Đại Pháo nhìn chằm chằm, Chu Hàn không thèm để ý chút nào, huống chi là để vào trong mắt.
Anh gần như chưa từng nhìn Lãnh Đại Pháo, chỉ bình tĩnh nói ra một câu: “Không muốn chết! Thì mau thả bố vợ tôi ra, nếu không tiệc mừng thọ hôm nay làm không xong!”
Chu Hàn trực tiếp xé rách mặt, rốt cuộc chuyện đã tới nước này rồi không cần lại phải giấu.
“Chu Hàn!” Đúng lúc này, Lãnh Tuyết Nhi không thể nhịn được nữa tiến lên giữ chặt Chu Hàn.
Đối với việc Lãnh Tuyết Nhi giận mắng, Chu Hàn căn bản không có để ý tới.
Lãnh Đại Pháo ở một bên nghe vậy hai mắt nhíu lại, ông ta không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới Chu Hàn.
Thật lâu sau, Lãnh Đại Pháo mới chậm rãi nói ra một câu: “Chàng trai, thì ra cậu chính là một thế hệ chiến thần, Chu nguyên soái!”
“Cha vợ cậu Tô Khánh Đông rất nhanh sẽ sớm bị tôi cho cá sấu ăn, cho nên tôi khuyên cậu tốt nhất đừng gây chuyện, nếu không cha vợ cậu chết không có chỗ chôn!”
Những lời Lãnh Đại Pháo nói rõ ràng là đang uy hiếp Chu Hàn, ông ta tràn đầy khí thế, tự tin mười phần.
Đối với việc Lãnh Đại Pháo uy hiếp, Chu Hàn rất bình thản ung dung, hoàn toàn không để trong lòng.
“Như thế nào? Cậu không tin?” Lãnh Đại Pháo nhìn thấy dáng vẻ nàu Chu Hàn, nhịn không được chấn vấn một câu.
Mặc dù Lãnh Đại Pháo đã sớm biết Chu Hàn không phải là người đơn giản, nhưng không ngờ Chu Hàn trầm ổn như vậy.
Người này, không đơn giản.
“Ông và bố vợ rốt cuộc có thù oán gì? Hôm nay cùng nhau nói đi, tôi sẽ chấm dứt thay ông ấy!” Chu Hàn cũng không nói nhảm với Lãnh Đại Pháo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Những lời Chu Hàn nói khiến sắc mặt Lãnh Đại Pháo đột nhiên, nhưng không chờ Lãnh Đại Pháo phát tác, một nhóm người đột nhiên tiến vào.
“Đại Hải!” Một người đàn ông trung niên hói đầu nhanh chóng bước đến, đỡ Giang Đại Hải từ trên mặt đất dậy.
“Là ai động vào con trai của tôi? Đi ra đây nhận cái chết!” Người đàn ông hói đầu rống to, khí thế mười phần, như thể muốn đem toàn bộ người ở đây ném đi.
“Cậu chủ Giang, tạm thời đừng nóng.” Lãnh Đại Pháo vừa thấy con trai cả của Giang thị định gây chuyện ở tiệc mừng thọ của mình, lập tức lên tiếng nhắc nhở một câu.
Ánh mắt người đàn ông hói đầu chuyển sang Lãnh Đại Pháo, ông ta nặng nề thở ra một hơi, ra hiệu cho người của mình đưa con trai mình đi bệnh viện trước.
“Lãnh Đại Pháo, hôm nay tôi cho ông thể diện, trong tiệc mừng thọ của ông, tôi không muốn làm to chuyện.” Người đàn ông hói đầu lạnh lùng nói: “Tôi là nể mặt con gái của ông là vị hôn thê của con trai tôi, tôi cho ông mặt mũi!”
“Chờ sau khi tiệc mừng thọ của ông kết thúc, chuyện này tôi sẽ tính kỹ!”
Sau khi người đàn ông hói đầu nói xong, vung bàn tay lên: “Đi.”
Theo ông ra lệnh, một nửa người ở đây đều rời đi theo.
Thực hiển nhiên, những người rời đều không phải là người của Giang thị, nhưng bọn họ lại đứng cùng chiến tuyến với Giang thị!
“Chàng trai, cậu cũng thấy rồi, chọc cho tôi một cái phiền toái bao lớn.” Ánh mắt Lãnh Đại Pháo dừng trên người Chu Hàn, gằn từng chữ nói.
Đối với việc Lãnh Đại Pháo chất vấn, Chu Hàn bình tĩnh lắc đầu, giống như không tán thành lời nói của ông.
“Tôi lúc trước nói rất rõ ràng, đi đại hội võ thuật để cứu người, cậu đột nhiên chạy đến tiệc mừng thọ của ta gây rắc rối là có ý gì?”
“Còn nữa, ngày mai mới là chủ nhật, có phải cậu nóng nảy quá hay không?”
Lãnh Đại Pháo một hơi đem tình hình thực tế nói ra, ánh mắt nhìn Chu Hàn mang theo một tia không kiên nhẫn.
Mà ông ta nói xong, Lãnh Tuyết Nhi ở một bên rõ ràng lập tức trở nên âm trầm.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều do cô ta sắp đặt, mục đích là làm cho Chu Hàn ra mặt, thu thập Lãnh Đại Pháo một phen.
Lãnh Tuyết Nhi không muốn kết hôn với một bao rượu như Lãnh Đại Pháo! Cũng bởi vì như vậy, cô mới mượn tay Chu Hàn, đến đối phó Lãnh Đại Pháo!
“Cái gì?” Còn Chu Hàn vừa nghe lời Lãnh Đại Pháo nói, lập tức nghi hoặc
Sau đó, anh cũng thấy nhẹ nhõm.
Chu Hàn nhìn Lãnh Tuyết Nhi, anh đã đoán được những chuyện này xảy ra là do Lãnh Tuyết Nhi quấy phá ở bên trong!
“Chàng trai, cậu nghe không hiểu lời tôi nói?” Lãnh Đại Pháo ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm Chu Hàn, đổi lời nói: “Chẳng lẽ, cậu còn muốn tôi lặp lại lần nữa?”
Đối với việc Lãnh Đại Pháo chất vấn, Chu Hàn thấy vậy có chút bất đắc dĩ.
Anh không trả lời Lãnh Đại Pháo, chỉ là lẳng lặng liếc nhìn Lãnh Tuyết Nhi.
Tác giả :
Nhất Cân Vãn Chiếu