Đế Quốc Chiến Thần
Chương 190
Chu Hàn cười nói một cách ẩn ý.
Tuy anh không nói rõ mọi chuyện ra hay uy hiếp Bạch lão gia tử nhưng Bạch lão gia tử cũng không ngốc, sống đến từng tuổi này, đương nhiên ông có thể hiểu được ý của Chu Hàn.
“Quả là hậu sinh khả úy.” Bạch lão gia tử buồn bã thở dài một tiếng.
Ông đoán được đôi chút, có lẽ người của Bạch gia đã bị Chu Hàn lên kế hoạch sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.
Nếu không Chu Hàn sẽ không thể dễ dàng đi vào sau núi để tìm ông như vậy.
Bởi vì dù thế nào thì người Bạch gia cũng sẽ luôn bảo vệ cấm địa sau núi này, việc Chu Hàn vào được đến đây đã chứng minh tất cả.
Nhưng Bạch lão gia tử không tức giận, dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tức giận cũng không làm được gì.
“Cho nên, Bạch lão gia có thể bán Sinh Tức Đan cho tôi không?”
Chu Hàn sắc mặt bình tĩnh: “Xem như tôi nợ Bạch lão gia ngài một ân tình.”
Bạch lão gia thay đổi sắc mặt, ông bị giật mình.
Vào được Bạch gia không phải dễ dàng, chuyện này ông hiểu rõ hơn ai hết. Mà bây giờ Chu Hàn đang đứng ở đây, không bị thương hay tổn hại gì, có thể xâm nhập cấm địa một cách dễ dàng, việc này nói lên điều gì? Chính là Chu Hàn này thật sự không tầm thường.
Thế mà giờ đây cậu ta lại chịu nợ mình một ân tình.
Bạch lão gia tử cân nhắc thiệt hơn, sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng thở dài một tiếng mà nói: “Tiểu bối, không phải là lão già đây keo kiệt…”
Ông dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng mà Bạch gia thật sự không có Sinh Tức Đan.”
Nghe xong câu này, Chu Hàn nghi ngờ.
“Thật sự như vậy sao?” Anh chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa.
Bạch lão gia gật đầu: “Là sự thật, lão già này vẫn luôn bế quan ở mật thất, chính là vì muốn nghiên cứu cách luyện thành Sinh Tức Đan.”
Dứt lời ông bước xuống giường, nói với Chu Hàn: “Cậu lại đây với tôi.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, anh muốn xem thử rốt cuộc Bạch lão gia tử có nỗi khổ gì không thể nói.
Rất nhanh, nhờ sự dẫn đường của Bạch lão gia, mấy người Chu Hàn lại đi tiếp vào một mật thất nhỏ.
Cảnh vật ở trước mắt làm cho sắc mặt Chu Hàn trở nên càng nghiêm túc hơn. Trong mật thất có đỉnh lô rất lớn và đồ dùng để luyện chế đan dược.
Sự khó hiểu của anh cuối cùng cũng có lời giải.
Thì ra Bạch lão gia tử vẫn luôn nghiên cứu việc luyện thành Sinh Tức Đan, nhưng điều tiếc nuối nhất là đến tận bây giờ ông vẫn chưa tìm ra được phương pháp.
Thấy tình hình như vậy, Chu Hàn cũng không định ở lại đây: “Đi thôi.” Anh vung tay, sau đó đem mọi người ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi mật thất thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh: “Ầm…”
Chu Hàn ngẩn người, anh lập tức nhận ra có điều không thích hợp.
Trong mật thất xảy ra sự cố.
Chu Hàn xoay người, nhảy vào trong mật thất, nhưng một lúc sau, cho dù đi như thế nào thì cũng đều chỉ có một con đường duy nhất, con đường đó là cửa ra.
Anh chợt nhận ra mình trúng kế rồi. Bạch lão gia tử này đúng là cáo già thành tinh.
“Chu Nguyên soái, nhìn tình huống này có lẽ là Kỳ môn độn giáp.” Bạch Hoàn Tài nói.
“Bạch lão gia tử quả thật không phải người đơn giản, ông ta đây là đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Chu Hàn tất nhiên hiểu được, thế nhưng Bạch lão gia tử làm vậy thì lại càng chứng minh ông ta có Sinh Tức Đan nhưng lại không đồng ý đưa cho Chu Hàn.
Hành động này làm cho Chu Hàn có cảm giác bất lực như đấm vào bông.
Rốt cuộc, cũng là do lòng dạ của Bạch lão gia tử quá sâu.
Ông ta đã sớm dự đoán được sẽ có người đột nhập cấm địa, xông vào mật thất. Lão già này đã chuẩn bị tất cả, chỉ chờ người đến.
“Đi thôi, hôm khác lại đến vậy.” Chu Hàn phất phất tay, rời đi cùng mọi người.
Anh quay về để cùng Tiết Minh Dương giám sát số đan dược kia.
Dù sao Chu Hàn cũng đã tận mắt chứng kiến công hiệu của Liệt Hỏa Đan, đây quả là loại đan dược vừa quý vừa hiếm.
Nửa tiếng sau, bọn họ về đến Tề gia. Vừa bước chân vào cửa, Chu Hàn đã phát hiện ra Tiết Minh Dương đang lo lắng đi tới đi lui, rõ ràng là đang đợi người.
“Tiết Minh Dương, có chuyện gì vậy?” Chu Hàn lên tiếng hỏi.
Anh tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Tiết Minh Dương mất bình tĩnh như thế.
Tuy rằng tuổi của Tiết Minh Dương không lớn nhưng từ trước đến nay cậu luôn trầm ổn, chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy.
“Nguyên soái, không ổn rồi.”
Tiết Minh Dương lo lắng: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Mười mấy lô đan dược chúng ta làm ra bị trộm rồi.”
Chu Hàn nghe vậy, cực kỳ tức giận: “Ai làm?”
Như kế hoạch đã định, Chu Hàn sẽ đưa số đan dược này vào thị trường để đánh một đòn thật mạnh vào Bạch gia, làm cho Bạch gia rơi vào cảnh khốn khó.
Khi đó, anh vừa có thể ép Bạch lão gia tử giao Sinh Tức Đan ra, vừa có thể thuận tiện giúp cho Bạch Hoàn Tài trở thành gia chủ Bạch gia. Một mũi tên trúng hai đích.
Có thể nói, số Liệt Hỏa Đan kia cực kỳ quan trọng với Chu Hàn.
Thế nhưng bây giờ số đan đó lại bị trộm, đây chẳng khác nào chạm vào vảy ngược của anh.
“Xin lỗi nguyên soái.”
Tiết Minh Dương tự trách nói: “Đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa điều tra ra, không biết rốt cuộc là thế lực nào làm ra chuyện này.”
Tiết Minh Dương ngừng một lúc: “Nhưng tôi cũng đã phái đi toàn bộ nhân lực, lại thêm cả thế lực của cha nuôi để đi điều tra.”
“Ngoài ra, bên Cảng Thành và cả Hoắc gia chủ cũng đang hỗ trợ điều tra.”
Tiết Minh Dương vừa dứt lời, Tề Thắng Thiên đột nhiên xông ra: “Tôi đã biết sự việc về Liệt Hỏa Đan rồi, cũng đã phái thế lực của Tề gia đi điều tra, rất nhanh thôi, không chỉ là Đào Sơn mà toàn bộ miền bắc này đều có thể tra xét hết.”
Vẻ mặt Tề Thắng Thiên kiên quyết: “Sẽ có kết quả nhanh thôi, Nguyên soái không cần lo lắng.”
Chu Hàn gật đầu, lúc này anh cũng không quan trọng có tra ra người trộm hay không, vì trong lòng anh đã có đối tượng nghi ngờ. Chỉ có thể là hai người, hoặc là A Cửu, hoặc là Bạch lão gia tử.
“Liệt Hỏa Đan bị trộm lúc nào?”
Chu Hàn đột nhiên hỏi Tiết Minh Dương.
Đối phương trả lời: “Hai tiếng trước”
Chu Hàn gật gật đầu, nếu thế thì có thể loại trừ Bạch lão gia tử, như vậy chỉ còn một người, đó là A Cửu.
Đúng vào lúc Chu Hàn muốn hạ lệnh cho toàn thành lục soát chỗ của A Cửu thì Tony Bond và Tony Panghsang đi vào.
Tony Bond cười nói: “Không cần làm phiền mọi người như vậy, tôi đã điều tra ra rồi.”
Dứt lời, cậu đi nhanh đến trước mặt Chu Hàn, cung kính nói: “Nguyên soái, là do A Cửu làm.”
Chu Hàn cười: “Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.”
“Hiện tại A Cửu đang ở bến tàu Cảng Thành, Tony Bond đã cho người bao vây toàn bộ chỗ đó rồi.” Tề Họa Mi đúng lúc nói.
Cô kéo tay của Tony Panghsang, nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ lúc này có hơi ngứa mắt.
Chu Hàn khó hiểu, không biết bọn họ làm hòa từ lúc nào.
Tề Thắng Thiên ở một bên cũng nhíu mày: “Con bé này, động chạm Tony Panghsang như thế còn ra thể thống gì nữa.”
Tề Thắng Thiên tuyệt đối không muốn để cho Tề Họa Mi và Tony Panghsang có bất cứ quan hệ gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là ông ta không muốn để cho con cháu Tề thị gả cho một người nước ngoài.
Tuy anh không nói rõ mọi chuyện ra hay uy hiếp Bạch lão gia tử nhưng Bạch lão gia tử cũng không ngốc, sống đến từng tuổi này, đương nhiên ông có thể hiểu được ý của Chu Hàn.
“Quả là hậu sinh khả úy.” Bạch lão gia tử buồn bã thở dài một tiếng.
Ông đoán được đôi chút, có lẽ người của Bạch gia đã bị Chu Hàn lên kế hoạch sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.
Nếu không Chu Hàn sẽ không thể dễ dàng đi vào sau núi để tìm ông như vậy.
Bởi vì dù thế nào thì người Bạch gia cũng sẽ luôn bảo vệ cấm địa sau núi này, việc Chu Hàn vào được đến đây đã chứng minh tất cả.
Nhưng Bạch lão gia tử không tức giận, dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tức giận cũng không làm được gì.
“Cho nên, Bạch lão gia có thể bán Sinh Tức Đan cho tôi không?”
Chu Hàn sắc mặt bình tĩnh: “Xem như tôi nợ Bạch lão gia ngài một ân tình.”
Bạch lão gia thay đổi sắc mặt, ông bị giật mình.
Vào được Bạch gia không phải dễ dàng, chuyện này ông hiểu rõ hơn ai hết. Mà bây giờ Chu Hàn đang đứng ở đây, không bị thương hay tổn hại gì, có thể xâm nhập cấm địa một cách dễ dàng, việc này nói lên điều gì? Chính là Chu Hàn này thật sự không tầm thường.
Thế mà giờ đây cậu ta lại chịu nợ mình một ân tình.
Bạch lão gia tử cân nhắc thiệt hơn, sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng thở dài một tiếng mà nói: “Tiểu bối, không phải là lão già đây keo kiệt…”
Ông dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng mà Bạch gia thật sự không có Sinh Tức Đan.”
Nghe xong câu này, Chu Hàn nghi ngờ.
“Thật sự như vậy sao?” Anh chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa.
Bạch lão gia gật đầu: “Là sự thật, lão già này vẫn luôn bế quan ở mật thất, chính là vì muốn nghiên cứu cách luyện thành Sinh Tức Đan.”
Dứt lời ông bước xuống giường, nói với Chu Hàn: “Cậu lại đây với tôi.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, anh muốn xem thử rốt cuộc Bạch lão gia tử có nỗi khổ gì không thể nói.
Rất nhanh, nhờ sự dẫn đường của Bạch lão gia, mấy người Chu Hàn lại đi tiếp vào một mật thất nhỏ.
Cảnh vật ở trước mắt làm cho sắc mặt Chu Hàn trở nên càng nghiêm túc hơn. Trong mật thất có đỉnh lô rất lớn và đồ dùng để luyện chế đan dược.
Sự khó hiểu của anh cuối cùng cũng có lời giải.
Thì ra Bạch lão gia tử vẫn luôn nghiên cứu việc luyện thành Sinh Tức Đan, nhưng điều tiếc nuối nhất là đến tận bây giờ ông vẫn chưa tìm ra được phương pháp.
Thấy tình hình như vậy, Chu Hàn cũng không định ở lại đây: “Đi thôi.” Anh vung tay, sau đó đem mọi người ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi mật thất thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh: “Ầm…”
Chu Hàn ngẩn người, anh lập tức nhận ra có điều không thích hợp.
Trong mật thất xảy ra sự cố.
Chu Hàn xoay người, nhảy vào trong mật thất, nhưng một lúc sau, cho dù đi như thế nào thì cũng đều chỉ có một con đường duy nhất, con đường đó là cửa ra.
Anh chợt nhận ra mình trúng kế rồi. Bạch lão gia tử này đúng là cáo già thành tinh.
“Chu Nguyên soái, nhìn tình huống này có lẽ là Kỳ môn độn giáp.” Bạch Hoàn Tài nói.
“Bạch lão gia tử quả thật không phải người đơn giản, ông ta đây là đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Chu Hàn tất nhiên hiểu được, thế nhưng Bạch lão gia tử làm vậy thì lại càng chứng minh ông ta có Sinh Tức Đan nhưng lại không đồng ý đưa cho Chu Hàn.
Hành động này làm cho Chu Hàn có cảm giác bất lực như đấm vào bông.
Rốt cuộc, cũng là do lòng dạ của Bạch lão gia tử quá sâu.
Ông ta đã sớm dự đoán được sẽ có người đột nhập cấm địa, xông vào mật thất. Lão già này đã chuẩn bị tất cả, chỉ chờ người đến.
“Đi thôi, hôm khác lại đến vậy.” Chu Hàn phất phất tay, rời đi cùng mọi người.
Anh quay về để cùng Tiết Minh Dương giám sát số đan dược kia.
Dù sao Chu Hàn cũng đã tận mắt chứng kiến công hiệu của Liệt Hỏa Đan, đây quả là loại đan dược vừa quý vừa hiếm.
Nửa tiếng sau, bọn họ về đến Tề gia. Vừa bước chân vào cửa, Chu Hàn đã phát hiện ra Tiết Minh Dương đang lo lắng đi tới đi lui, rõ ràng là đang đợi người.
“Tiết Minh Dương, có chuyện gì vậy?” Chu Hàn lên tiếng hỏi.
Anh tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Tiết Minh Dương mất bình tĩnh như thế.
Tuy rằng tuổi của Tiết Minh Dương không lớn nhưng từ trước đến nay cậu luôn trầm ổn, chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy.
“Nguyên soái, không ổn rồi.”
Tiết Minh Dương lo lắng: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Mười mấy lô đan dược chúng ta làm ra bị trộm rồi.”
Chu Hàn nghe vậy, cực kỳ tức giận: “Ai làm?”
Như kế hoạch đã định, Chu Hàn sẽ đưa số đan dược này vào thị trường để đánh một đòn thật mạnh vào Bạch gia, làm cho Bạch gia rơi vào cảnh khốn khó.
Khi đó, anh vừa có thể ép Bạch lão gia tử giao Sinh Tức Đan ra, vừa có thể thuận tiện giúp cho Bạch Hoàn Tài trở thành gia chủ Bạch gia. Một mũi tên trúng hai đích.
Có thể nói, số Liệt Hỏa Đan kia cực kỳ quan trọng với Chu Hàn.
Thế nhưng bây giờ số đan đó lại bị trộm, đây chẳng khác nào chạm vào vảy ngược của anh.
“Xin lỗi nguyên soái.”
Tiết Minh Dương tự trách nói: “Đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa điều tra ra, không biết rốt cuộc là thế lực nào làm ra chuyện này.”
Tiết Minh Dương ngừng một lúc: “Nhưng tôi cũng đã phái đi toàn bộ nhân lực, lại thêm cả thế lực của cha nuôi để đi điều tra.”
“Ngoài ra, bên Cảng Thành và cả Hoắc gia chủ cũng đang hỗ trợ điều tra.”
Tiết Minh Dương vừa dứt lời, Tề Thắng Thiên đột nhiên xông ra: “Tôi đã biết sự việc về Liệt Hỏa Đan rồi, cũng đã phái thế lực của Tề gia đi điều tra, rất nhanh thôi, không chỉ là Đào Sơn mà toàn bộ miền bắc này đều có thể tra xét hết.”
Vẻ mặt Tề Thắng Thiên kiên quyết: “Sẽ có kết quả nhanh thôi, Nguyên soái không cần lo lắng.”
Chu Hàn gật đầu, lúc này anh cũng không quan trọng có tra ra người trộm hay không, vì trong lòng anh đã có đối tượng nghi ngờ. Chỉ có thể là hai người, hoặc là A Cửu, hoặc là Bạch lão gia tử.
“Liệt Hỏa Đan bị trộm lúc nào?”
Chu Hàn đột nhiên hỏi Tiết Minh Dương.
Đối phương trả lời: “Hai tiếng trước”
Chu Hàn gật gật đầu, nếu thế thì có thể loại trừ Bạch lão gia tử, như vậy chỉ còn một người, đó là A Cửu.
Đúng vào lúc Chu Hàn muốn hạ lệnh cho toàn thành lục soát chỗ của A Cửu thì Tony Bond và Tony Panghsang đi vào.
Tony Bond cười nói: “Không cần làm phiền mọi người như vậy, tôi đã điều tra ra rồi.”
Dứt lời, cậu đi nhanh đến trước mặt Chu Hàn, cung kính nói: “Nguyên soái, là do A Cửu làm.”
Chu Hàn cười: “Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.”
“Hiện tại A Cửu đang ở bến tàu Cảng Thành, Tony Bond đã cho người bao vây toàn bộ chỗ đó rồi.” Tề Họa Mi đúng lúc nói.
Cô kéo tay của Tony Panghsang, nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ lúc này có hơi ngứa mắt.
Chu Hàn khó hiểu, không biết bọn họ làm hòa từ lúc nào.
Tề Thắng Thiên ở một bên cũng nhíu mày: “Con bé này, động chạm Tony Panghsang như thế còn ra thể thống gì nữa.”
Tề Thắng Thiên tuyệt đối không muốn để cho Tề Họa Mi và Tony Panghsang có bất cứ quan hệ gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là ông ta không muốn để cho con cháu Tề thị gả cho một người nước ngoài.
Tác giả :
Nhất Cân Vãn Chiếu