Đế Quốc Chiến Thần
Chương 133
Cùng lúc đó, Chu Hàn đưa Dạ Phong và Vân Nhi tìm tung tích của hai người Hoắc Tử Kim ở khắp nơi.
“Hoành Thành còn có chỗ nào chưa lục soát không?” Chu Hàn hỏi Dạ Phong.
Người phía sau lắc đầu nói: “Nguyên soái, nơi có thể lục soát chủ yếu đã lục soát rồi, không hề để sót chỗ nào.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nhưng anh tin chắc hai người Hoắc Tử Kim ở Hoành Thành.
Có thể nghĩ ra nguyên nhân đám người Dạ Phong không tìm được, chắc chắn là Như Liệt đoàn đó giấu hai người Hoắc Tử Kim quá kỹ.
Cùng lúc Chu Hàn dẫn người tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim, cửa văn phòng của Tô Hàm bị gõ lần thứ hai.
“Vào đi.” Tô Hàm xoa huyệt thái dương.
Cô vừa dứt lời, một bóng người bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Tô Hàm ngẩng đầu nhìn, đứng trước mặt là một cô gái trên dưới hai mươi tuổi, không trang điểm, nhưng mà trong sáng làm người ta vừa ý.
Vừa nhìn, chính là học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học.
Cô gái như vậy chắc chắn là một tờ giấy trắng, chưa từng trải qua sự mài giũa của xã hội, đối nhân xử thế cũng khá có nguyên tắc.
Bây giờ trong tay Tô Hàm chỉ thiếu trợ thủ như vậy, cô đã âm thầm quyết định để cô gái trước mặt làm thư ký của mình.
“Chào cô, xin hỏi cô là tổng giám đốc Tô sao?” Cô gái giải thích với Tô Hàm: “Tôi tới xin việc, nghe nói công ty các cô đang tuyển người.”
Nói xong cô ấy nhẹ nhàng đặt sơ yếu lý lịch của mình ở trước mặt Tô Hàm.
Tô Hàm hơi cong khóe miệng, mặc dù gần đây xảy ra rất nhiều rắc rối, đặc biệt là Thanh Doanh Doanh muốn hại cô, kết quả vác đá nện chân mình. Tự hại mình thảm hại như vậy, đến nỗi nhảy lầu tự sát.
Về chuyện này Tô Hàm rất đau lòng. Cho dù trong lòng cô biết rõ chuyện này không liên quan tới mình, là Thanh Doanh Doanh tự tìm đường chết.
Nhưng không biết vì sao chuyện này xảy ra trong lòng cô luôn có chút áy náy, cảm thấy mình có lỗi với Thanh Doanh Doanh.
Dù sao làm bạn thân nhiều năm như vậy, tình cảm cũng rất sâu sắc.
“Tổng giám đốc Tô?” Đang lúc Tô Hàm rơi vào suy nghĩ, cô gái bên cạnh đột nhiên vươn bàn tay quơ quơ trước mặt cô.
Tô Hàm khó khăn lấy lại tinh thần, trên mặt hiện vẻ áy náy: “Ngại quá, vừa rồi nghĩ đến vài chuyện có hơi say sưa.”
Dứt lời, cô lập tức mở sơ yếu lý lịch của đối phương, cẩn thận nhìn.
“Không tồi, sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng.” Tô Hàm cười gật đầu: “Nhưng cô không có kinh nghiệm làm việc, điều này…”
Nói được một nửa, Tô Hàm hơi do dự.
Cô gái thấy thế vội vàng lên tiếng nói: “Tôi có thể bắt đầu làm từ dọn dẹp.”
“Tổng giám đốc Tô, xin cô hãy nhận tôi đi.”
“Từ lúc tốt nghiệp đến giờ tôi chạy gãy chân, nhưng công ty của người ta vốn không để tôi vào mắt.”
“Bởi vì chuyên ngành của tôi không hợp, cộng thêm nhà nghèo, không có bối cảnh quan hệ gì, cho nên vô cùng khó tìm việc làm.”
Cô gái kể khổ, nói hết chỗ khó của bản thân.
Nghe đối phương nói hết, Tô Hàm gật đầu nói: “Một khi đã vậy, cô làm thư ký cho tôi đi.”
Dứt lời, Tô Hàm lại lật sơ yếu lý lịch của đối phương, cuối cùng ánh mắt dừng trên tên của cô ta.
“Thanh Tú Tú?” Tô Hàm ngẩn người.
Điều này khiến cô nhớ tới Thanh Doanh Doanh, giữa hai người này sẽ không có quan hệ gì chứ?
Hơn nữa, Thanh Doanh Doanh vừa mới chết, Thanh Tú Tú này đã chạy tới xin việc.
“Cô chờ tôi một chút.” Tô Hàm nhẹ nhàng để lại một câu nói, trên mặt còn treo nụ cười chuyên nghiệp, làm người ta hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Được.” Thanh Tú Tú trả lời một tiếng, đứng tại chỗ không động đậy.
Tô Hàm nhanh chóng rời khỏi văn phòng, tìm Tiết Minh Dương.
“Tra Thanh Tú Tú này xem.” Khi nói chuyện, Tô Hàm đưa sơ yếu lý lịch của Thanh Tú Tú cho Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương nghe vậy gật đầu, nhanh chóng điều tra ra kết quả.
Cậu hơi nghi ngờ mà nhìn Tô Hàm, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Tô, tất cả thông tin của người này đều trống không, chỉ có học tịch đại học, tất cả đều bình thường.”
Nghe Tiết Minh Dương nói xong, Tô Hàm khẽ thở phào.
Nói cách khác, Thanh Tú Tú chỉ là sinh viên bình thường thôi.
Là mình đa nghi rồi.
Tô Hàm thở dài, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Dứt lời, cô lấy sơ yếu lý lịch chuẩn bị rời đi.
“Tổng giám đốc Tô, có phải có vấn đề gì không?” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói nghi ngờ của Tiết Minh Dương: “Thanh Tú Tú này, sao cái tên hơi giống với Thanh Doanh Doanh vậy?”
Tô Hàm cười khổ một tiếng, quay đầu lại nói: “Có lẽ là trùng hợp thôi.”
Dứt lời cô trở lại văn phòng của mình, còn xử lý xong thủ tục nhậm chức cho Thanh Tú Tú.
Từ hôm nay trở đi, Thanh Tú Tú chính là thư ký của Tô Hàm.
Trưa ngày hôm sau, khi Thanh Tú Tú đang giúp Tô Hàm xử lý tài liệu và hợp đồng, đột nhiên lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Tô, cô có thể giúp tôi một chuyện không?”
Tô Hàm nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Giúp chuyện gì? Cô nói nghe xem.”
Thanh Tú Tú nói ngay lập tức: “Người nhà tôi bệnh nặng, cần tiền chữa trị gấp, tôi muốn…”
Lời được một nửa, Thanh Tú Tú dừng lại, hình như có một lý do khó nói.
“Cần bao nhiêu tiền?” Tô Hàm nghe ra ý trong lời nói của đối phương, lập tức thẳng thắn lên tiếng hỏi.
“Một… Một trăm nghìn.” Thanh Tú Tú hơi băn khoăn bất an, khuôn mặt dần đỏ ửng.
Cô ta xấu hổ.
“Không thành vấn đề, đợi lát nữa bảo kế toán đưa cho cô, xem như trả lương trước thời hạn.” Tô Hàm mím môi cười.
Thật ra cô không sợ Thanh Tú Tú này giở trò, dù sao sinh viên mới vừa vào xã hội như vậy, có thể tính toán cái gì?
Vả lại với Tô Hàm mà nói, trăm nghìn không đáng bao nhiêu.
Lần trước Hoắc Khai Hà lén đưa một bao lì xì cho Tô Hàm, bảo là báo đáp Chu Hàn, nhưng mà Chu Hàn coi thường chút tiền ấy nên đành đưa cho Tô Hàm.
Tô Hàm khó xử mà nhận lấy, kết quả mở bao lì xì ra xem, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng.
Mà bao lì xì còn có một tờ giấy viết mật mã của thẻ ngân hàng.
Sau đó Tô Hàm tranh thủ đi tra xem, phát hiện “chút tiền ấy” trong miệng Hoắc Khai Hà là năm mươi triệu.
“Cảm ơn tổng giám đốc Tô, cô thật sự chính là ân nhân cứu mạng của tôi.” Thanh Tú Tú vô cùng biết ơn Tô Hàm, ra vẻ còn muốn quỳ xuống trước cô.
Nhưng mà lại bị Tô Hàm ngăn lại, cô trêu ghẹo nói: “Tuy nói dưới đùi đàn ông có vàng, nhưng làm sao phụ nữ không có?”
“Cô phải làm một người có khí phách có tôn nghiêm, một người phụ nữ đáng quý.”
“Làm cho tốt, tranh thủ sau này trở thành phụ tá đắc lực của tôi, có thể bài ưu giải nạn vì tôi thì rất tốt.”
Tô Hàm liên tục cho táo ngọt, Thanh Tú Tú rất cảm kích.
Bên kia, Hoành Thành.
“Nguyên soái, chúng ta tìm hai ngày một đêm, vẫn không có tin tức.” Vân Nhi nói với Chu Hàn.
Lúc này trên mặt cô ấy lộ vẻ cau có, xem chừng đã mất kiên nhẫn.
“Ngẫm lại xem ở Hoành Thành còn có nơi nào chưa tìm kiếm? Ví dụ như nơi hẻo lánh, nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở Dạ Phong và Vân Nhi
Hai người lại lắc đầu: “Không có, chỗ nào cần tìm thì đều đi tìm rồi.”
Cùng lúc đó, khi đám người Chu Hàn khổ sở tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim, ở Như Liệt đoàn.
“Nghe nói Chu Hàn tự ra tay tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim và gã người nước ngoài đó ở khắp nơi?” Trong mắt Tổ Cẩm Dương lóe sáng, lên tiếng hỏi người của Như Liệt đoàn.
“Thủ lĩnh, lần trước chúng tôi phái hai người giả mạo Hoắc Tử Kim và gã người nước ngoài, kết quả bị nhìn thấu rồi bị giết.”
“Người của chúng tôi cũng không kịp phá vây cứu hai người ra.”
“Chu Hàn này quá mạnh, khó đối phó lắm.”
Một thành viên của Như Liệt đoàn báo cáo cho Tổ Cẩm Dương, khuôn mặt của anh ta đầy bất đắc dĩ.
“Có gì khó đối phó? Nếu anh ta muốn tìm được hai người Hoắc Tử Kim, vậy thì để anh ta tìm ra.” Tổ Cẩm Dương nhíu hai mắt, nhanh chóng quyết định.
“Cứ dễ dàng để anh ta tìm ra như vậy sao? Chẳng lẽ không báo thù sao?” Người của Như Liệt đoàn hơi khó hiểu hỏi một câu.
Tổ Cẩm Dương liếc đối phương, cười nhắc nhở: “Có phải cậu ngu không?”
“Sao không sắp xếp một hố lửa để anh ta nhảy vào?”
“Không phải anh ta muốn cứu người hả? Vậy để anh ta cứu, cho anh ta nhảy vào hố lửa mà cứu, thiêu chết tất cả bọn họ.”
Tổ Cẩm Dương càng nói càng tức, suýt nữa lật tung cái bàn.
Tổ Cẩm Dương nói hết, người của Như Liệt Đoàn lập tức hiểu.
“Được rồi, tất cả dựa theo sự dặn dò của thủ lĩnh.” Người nọ vô cùng vui vẻ trả lời.
“Hoành Thành còn có chỗ nào chưa lục soát không?” Chu Hàn hỏi Dạ Phong.
Người phía sau lắc đầu nói: “Nguyên soái, nơi có thể lục soát chủ yếu đã lục soát rồi, không hề để sót chỗ nào.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nhưng anh tin chắc hai người Hoắc Tử Kim ở Hoành Thành.
Có thể nghĩ ra nguyên nhân đám người Dạ Phong không tìm được, chắc chắn là Như Liệt đoàn đó giấu hai người Hoắc Tử Kim quá kỹ.
Cùng lúc Chu Hàn dẫn người tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim, cửa văn phòng của Tô Hàm bị gõ lần thứ hai.
“Vào đi.” Tô Hàm xoa huyệt thái dương.
Cô vừa dứt lời, một bóng người bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Tô Hàm ngẩng đầu nhìn, đứng trước mặt là một cô gái trên dưới hai mươi tuổi, không trang điểm, nhưng mà trong sáng làm người ta vừa ý.
Vừa nhìn, chính là học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học.
Cô gái như vậy chắc chắn là một tờ giấy trắng, chưa từng trải qua sự mài giũa của xã hội, đối nhân xử thế cũng khá có nguyên tắc.
Bây giờ trong tay Tô Hàm chỉ thiếu trợ thủ như vậy, cô đã âm thầm quyết định để cô gái trước mặt làm thư ký của mình.
“Chào cô, xin hỏi cô là tổng giám đốc Tô sao?” Cô gái giải thích với Tô Hàm: “Tôi tới xin việc, nghe nói công ty các cô đang tuyển người.”
Nói xong cô ấy nhẹ nhàng đặt sơ yếu lý lịch của mình ở trước mặt Tô Hàm.
Tô Hàm hơi cong khóe miệng, mặc dù gần đây xảy ra rất nhiều rắc rối, đặc biệt là Thanh Doanh Doanh muốn hại cô, kết quả vác đá nện chân mình. Tự hại mình thảm hại như vậy, đến nỗi nhảy lầu tự sát.
Về chuyện này Tô Hàm rất đau lòng. Cho dù trong lòng cô biết rõ chuyện này không liên quan tới mình, là Thanh Doanh Doanh tự tìm đường chết.
Nhưng không biết vì sao chuyện này xảy ra trong lòng cô luôn có chút áy náy, cảm thấy mình có lỗi với Thanh Doanh Doanh.
Dù sao làm bạn thân nhiều năm như vậy, tình cảm cũng rất sâu sắc.
“Tổng giám đốc Tô?” Đang lúc Tô Hàm rơi vào suy nghĩ, cô gái bên cạnh đột nhiên vươn bàn tay quơ quơ trước mặt cô.
Tô Hàm khó khăn lấy lại tinh thần, trên mặt hiện vẻ áy náy: “Ngại quá, vừa rồi nghĩ đến vài chuyện có hơi say sưa.”
Dứt lời, cô lập tức mở sơ yếu lý lịch của đối phương, cẩn thận nhìn.
“Không tồi, sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng.” Tô Hàm cười gật đầu: “Nhưng cô không có kinh nghiệm làm việc, điều này…”
Nói được một nửa, Tô Hàm hơi do dự.
Cô gái thấy thế vội vàng lên tiếng nói: “Tôi có thể bắt đầu làm từ dọn dẹp.”
“Tổng giám đốc Tô, xin cô hãy nhận tôi đi.”
“Từ lúc tốt nghiệp đến giờ tôi chạy gãy chân, nhưng công ty của người ta vốn không để tôi vào mắt.”
“Bởi vì chuyên ngành của tôi không hợp, cộng thêm nhà nghèo, không có bối cảnh quan hệ gì, cho nên vô cùng khó tìm việc làm.”
Cô gái kể khổ, nói hết chỗ khó của bản thân.
Nghe đối phương nói hết, Tô Hàm gật đầu nói: “Một khi đã vậy, cô làm thư ký cho tôi đi.”
Dứt lời, Tô Hàm lại lật sơ yếu lý lịch của đối phương, cuối cùng ánh mắt dừng trên tên của cô ta.
“Thanh Tú Tú?” Tô Hàm ngẩn người.
Điều này khiến cô nhớ tới Thanh Doanh Doanh, giữa hai người này sẽ không có quan hệ gì chứ?
Hơn nữa, Thanh Doanh Doanh vừa mới chết, Thanh Tú Tú này đã chạy tới xin việc.
“Cô chờ tôi một chút.” Tô Hàm nhẹ nhàng để lại một câu nói, trên mặt còn treo nụ cười chuyên nghiệp, làm người ta hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Được.” Thanh Tú Tú trả lời một tiếng, đứng tại chỗ không động đậy.
Tô Hàm nhanh chóng rời khỏi văn phòng, tìm Tiết Minh Dương.
“Tra Thanh Tú Tú này xem.” Khi nói chuyện, Tô Hàm đưa sơ yếu lý lịch của Thanh Tú Tú cho Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương nghe vậy gật đầu, nhanh chóng điều tra ra kết quả.
Cậu hơi nghi ngờ mà nhìn Tô Hàm, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Tô, tất cả thông tin của người này đều trống không, chỉ có học tịch đại học, tất cả đều bình thường.”
Nghe Tiết Minh Dương nói xong, Tô Hàm khẽ thở phào.
Nói cách khác, Thanh Tú Tú chỉ là sinh viên bình thường thôi.
Là mình đa nghi rồi.
Tô Hàm thở dài, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Dứt lời, cô lấy sơ yếu lý lịch chuẩn bị rời đi.
“Tổng giám đốc Tô, có phải có vấn đề gì không?” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói nghi ngờ của Tiết Minh Dương: “Thanh Tú Tú này, sao cái tên hơi giống với Thanh Doanh Doanh vậy?”
Tô Hàm cười khổ một tiếng, quay đầu lại nói: “Có lẽ là trùng hợp thôi.”
Dứt lời cô trở lại văn phòng của mình, còn xử lý xong thủ tục nhậm chức cho Thanh Tú Tú.
Từ hôm nay trở đi, Thanh Tú Tú chính là thư ký của Tô Hàm.
Trưa ngày hôm sau, khi Thanh Tú Tú đang giúp Tô Hàm xử lý tài liệu và hợp đồng, đột nhiên lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Tô, cô có thể giúp tôi một chuyện không?”
Tô Hàm nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Giúp chuyện gì? Cô nói nghe xem.”
Thanh Tú Tú nói ngay lập tức: “Người nhà tôi bệnh nặng, cần tiền chữa trị gấp, tôi muốn…”
Lời được một nửa, Thanh Tú Tú dừng lại, hình như có một lý do khó nói.
“Cần bao nhiêu tiền?” Tô Hàm nghe ra ý trong lời nói của đối phương, lập tức thẳng thắn lên tiếng hỏi.
“Một… Một trăm nghìn.” Thanh Tú Tú hơi băn khoăn bất an, khuôn mặt dần đỏ ửng.
Cô ta xấu hổ.
“Không thành vấn đề, đợi lát nữa bảo kế toán đưa cho cô, xem như trả lương trước thời hạn.” Tô Hàm mím môi cười.
Thật ra cô không sợ Thanh Tú Tú này giở trò, dù sao sinh viên mới vừa vào xã hội như vậy, có thể tính toán cái gì?
Vả lại với Tô Hàm mà nói, trăm nghìn không đáng bao nhiêu.
Lần trước Hoắc Khai Hà lén đưa một bao lì xì cho Tô Hàm, bảo là báo đáp Chu Hàn, nhưng mà Chu Hàn coi thường chút tiền ấy nên đành đưa cho Tô Hàm.
Tô Hàm khó xử mà nhận lấy, kết quả mở bao lì xì ra xem, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng.
Mà bao lì xì còn có một tờ giấy viết mật mã của thẻ ngân hàng.
Sau đó Tô Hàm tranh thủ đi tra xem, phát hiện “chút tiền ấy” trong miệng Hoắc Khai Hà là năm mươi triệu.
“Cảm ơn tổng giám đốc Tô, cô thật sự chính là ân nhân cứu mạng của tôi.” Thanh Tú Tú vô cùng biết ơn Tô Hàm, ra vẻ còn muốn quỳ xuống trước cô.
Nhưng mà lại bị Tô Hàm ngăn lại, cô trêu ghẹo nói: “Tuy nói dưới đùi đàn ông có vàng, nhưng làm sao phụ nữ không có?”
“Cô phải làm một người có khí phách có tôn nghiêm, một người phụ nữ đáng quý.”
“Làm cho tốt, tranh thủ sau này trở thành phụ tá đắc lực của tôi, có thể bài ưu giải nạn vì tôi thì rất tốt.”
Tô Hàm liên tục cho táo ngọt, Thanh Tú Tú rất cảm kích.
Bên kia, Hoành Thành.
“Nguyên soái, chúng ta tìm hai ngày một đêm, vẫn không có tin tức.” Vân Nhi nói với Chu Hàn.
Lúc này trên mặt cô ấy lộ vẻ cau có, xem chừng đã mất kiên nhẫn.
“Ngẫm lại xem ở Hoành Thành còn có nơi nào chưa tìm kiếm? Ví dụ như nơi hẻo lánh, nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở Dạ Phong và Vân Nhi
Hai người lại lắc đầu: “Không có, chỗ nào cần tìm thì đều đi tìm rồi.”
Cùng lúc đó, khi đám người Chu Hàn khổ sở tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim, ở Như Liệt đoàn.
“Nghe nói Chu Hàn tự ra tay tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim và gã người nước ngoài đó ở khắp nơi?” Trong mắt Tổ Cẩm Dương lóe sáng, lên tiếng hỏi người của Như Liệt đoàn.
“Thủ lĩnh, lần trước chúng tôi phái hai người giả mạo Hoắc Tử Kim và gã người nước ngoài, kết quả bị nhìn thấu rồi bị giết.”
“Người của chúng tôi cũng không kịp phá vây cứu hai người ra.”
“Chu Hàn này quá mạnh, khó đối phó lắm.”
Một thành viên của Như Liệt đoàn báo cáo cho Tổ Cẩm Dương, khuôn mặt của anh ta đầy bất đắc dĩ.
“Có gì khó đối phó? Nếu anh ta muốn tìm được hai người Hoắc Tử Kim, vậy thì để anh ta tìm ra.” Tổ Cẩm Dương nhíu hai mắt, nhanh chóng quyết định.
“Cứ dễ dàng để anh ta tìm ra như vậy sao? Chẳng lẽ không báo thù sao?” Người của Như Liệt đoàn hơi khó hiểu hỏi một câu.
Tổ Cẩm Dương liếc đối phương, cười nhắc nhở: “Có phải cậu ngu không?”
“Sao không sắp xếp một hố lửa để anh ta nhảy vào?”
“Không phải anh ta muốn cứu người hả? Vậy để anh ta cứu, cho anh ta nhảy vào hố lửa mà cứu, thiêu chết tất cả bọn họ.”
Tổ Cẩm Dương càng nói càng tức, suýt nữa lật tung cái bàn.
Tổ Cẩm Dương nói hết, người của Như Liệt Đoàn lập tức hiểu.
“Được rồi, tất cả dựa theo sự dặn dò của thủ lĩnh.” Người nọ vô cùng vui vẻ trả lời.
Tác giả :
Nhất Cân Vãn Chiếu