Đế Quốc Bóng Tối
Chương 70
Aso rút một điếu thuốc ra từ túi quần, tiếng bật lửa vang lách cách kéo thần trí Takaomi trở lại thế giới.
“Tột cùng thì nghĩa là sao… Tôi tưởng… Tôi cứ tưởng Penny đã…” Mặt mũi Takaomi nhòe nhoẹt toàn là nước mắt.
“Thế cho nên mới nãy ta mới bảo chú mày là ‘chọn phe’.” Aso kề điếu thuốc lên môi, hút một hơi, sau đó chầm chậm nhả khói.
“Nhưng mà… Nhưng mà sao các anh tìm được Penny? Tôi đã vắt óc bao nhiêu cách để tìm hiểu Lucerne đã nhốt Penny kiểu gì…” Takaomi gắt gao ôm chặt cô em gái, đẩy tầm mắt về phía Aso chờ mong đáp án.
“Ờ thì, chú mày bảo là đã vắt óc bao nhiêu cách là ý chỉ đột nhập hệ thống máy tính Lucerne hay là tìm hiểu ghi chép điện thoại của lão đấy hử? Thằng dốt này, Lucerne mắc gì phải nhọc công lưu trữ địa chỉ nhốt con bé vào máy tính, việc này đều do lũ thuộc hạ của lão làm cơ mà.” Aso bật cười, thấp thoáng vẻ lưu manh song cũng không khuyết thiếu một loại phong độ thuần thục, “Cũng đâu phải chỉ có Lucerne gài chú mày vào bên cạnh thiếu gia, thiếu gia cũng có thể làm chuyện tương tự thế, cái này gọi là ‘có đi thì phải có lại’ thôi à~ Thôi không quấy rầy khung cảnh đoàn tụ của hai đứa nữa, bái bai~”
Trông theo bóng dáng rời đi của Aso, Takaomi như bừng nhớ ra điều gì, liền cao giọng hỏi, “Nếu người ngài Saionji yêu không phải vậy chị Eva, thế thì người ấy là ai?”
Tiếng cười của Aso lẩn vẩn dọc quãng hành lang dài, “Thứ nhất, từ giờ chú mày phải gọi cậu ấy là Boss, thứ hai, khi nào chú mày giành được lòng tin của cậu ấy rồi thì chú mày sẽ tự biết được cái người độc nhất vô nhị đó là ai.”
Takaomi mỉm cười, ra là người kia cũng không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ bề ngoài thoáng qua, trái tim y cũng sẽ vì một ai đó mà rực cháy.
Hai ngày sau, Shinichi cùng Eva về nhà, hai người như thường lệ lên ban công ngắm trăng, khác mỗi chỗ Shinichi uống một ly rượu vang nho nhỏ còn Eva thì uống sữa.
“Shinichi, anh nói xem từ hồi nào anh bắt đầu im ỉm bí mật với em thế hở?” Eva dõi mắt nhìn bầu trời sao nhấp nhánh, bất thình lình phun ra câu hỏi như vậy.
“Anh thì có bí mật gì?” Shinichi thoáng buồn cười.
“Ừhm… Rõ ràng anh có ‘hú hí’ với ai đó nhưng em chả biết nổi đối tượng ‘hú hí’ của anh là ai.” Eva ật ật đầu ra vẻ tức tưởi lắm, “Em luôn cho rằng hai đứa mình chẳng có bí mật nào với nhau, dưng mà xem ra… Giữa hai đứa kỳ thật có nhiều bí mật lắm cơ.”
“Được rồi.” Vành môi Shinichi vẽ ra ý cười, “Anh thừa nhận, anh có.”
“Thấy chưa thấy chưa!!!” Eva phấn khích chỉ tay vô Shinichi, “Đã bảo là linh cảm của em ứ có sai được đâu mờ lị!!!”
“Nhưng anh không thể nói cho em biết người ấy là ai.”
“Ặc, shit!~” Eva buông thõng tay, “Sao mà không thể nói chớ? Kể cả anh có thích Kerenann em cũng ủng hộ anh mà!”
“Anh không biết anh có thể cùng với người ta được bao lâu, cũng không biết là anh muốn cùng người ta đến chừng nào nữa.” Shinichi đứng dậy, cầm theo ly rượu bỏ đi.
“Ý anh là, độ nào anh quyết định sẽ cùng người ta cả đời, anh sẽ nói cho em biết cô ấy…” Eva trợn lớn mắt, cố tình khựng khựng, “Hoặc là anh ấy là ai, đúng chưa?”
Shinichi vẫn chỉ nhếch nhếch môi cười, “Đúng rồi.” Đoạn để lại một mình Eva sầu não hờn dỗi ngắm trời đêm.
Do mấy hôm trước hết hồn vì bị bắt cóc, Eva quyết định đến cửa hàng đồ hiệu trứ danh mua sắm thả phanh. Shinichi vừa nghe ý tưởng này xong đã không khỏi vần vò đầu, dẫn phụ nữ đi dạo phố còn kinh dị hơn cả gặp phải Ares nữa ~~~
“Ầy, anh không có quyền từ chối, thứ nhất, anh là “bố” đứa bé, không chăm sóc em tử tế, anh sẽ bị dư luận lên án ngay.” Eva giảo hoạt cười cười, “Thứ hai, anh cần mua quần áo mới.”
“Tại sao? Quần áo hiện giờ của anh đủ mặc rồi mà.”
Eva bèn phe phẩy hai tấm thiệp, “Tuần sau sinh nhật anh Saionji, hai đứa mình được mời đến tiệc sinh nhật anh ấy… Chả nhẽ anh không tính chuẩn bị một bộ cao cấp tí à?”
“Tuần sau sinh nhật cậu ta á?”
“Ừa, anh thừa biết anh Saionji đã giúp đỡ em nhiều đến thế nào mà, đã thế lại còn từng mấy bận cứu em.” Eva bĩu môi, chêm thêm một câu nghiêm trang cực kỳ, “Cấm được làm em mất mặt.”
Vì thế chiều hôm đó, Eva biến Shinichi thành búp bê Barbie, bắt cậu thay tới thay lui các loại áo quần trong một khu bán hàng chuyên về các dòng sản phẩm xa xỉ dành cho phái mạnh, còn cô thì ngồi vắt chân trên ghế, không khác gì một nhà bình luận chuyện nghiệp, trong khi Shinichi chỉ có thể liên tùng tục chạy ra chạy vào phòng thử đồ.
Loanh quanh tại trung tâm thương mại suốt một vòng, cuối cùng đi tới Brioni, Shinichi kéo tay Eva đòi đi.
“Thôi đến đây thôi, quần áo chỗ này ít nhất cũng phải 4000 dollar đó…”
“Lạy anh, chủ tịch Jefferson em đây nghèo gì thì nghèo chớ hổng có nghèo tiền nha.” Eva cười ngất đẩy Shinichi vô.
“Ơ kìa? Woolf à?” Giọng Amanda vọng đến, ngay tại lúc này, Akinobu bước từ trong phòng thử đồ ra, chớp nhoáng Shinichi ngoái lại nhìn không khỏi ngơ ngẩn, kiểu may quần áo thì miễn bàn rồi, dáng người Akinobu cũng rất chi hoàn mỹ, cái vẻ khí chất quý tộc rõ rệt này càng thêm phần phụ trợ cho phong cách của y khiến người không tài nào rời mắt ra cho nổi.
“Haha, Akinobu nếu anh có thể làm người mẫu cho em thì đúng là không gì bằng.” Amanda nở nụ cười, thế rồi quay qua nói với Shinichi lẫn Eva, “Hì, đến chọn quần áo cho Kobayakawa hửm? Vừa vặn gặp nhà thiết kế đây nhá, hiếm hoi lắm à nha.”
“À thì…” Shinichi toan mở mồm lại bị Eva ấn dúi đi.
“Thật hay quá, giúp em chải chuốt cho anh ấy tí đi, ngày nào cũng mặc đồ thể thao với đồ thường, em nhìn ngán phát chết.” Lời nhận xét của Eva không thèm vòng vo mà đâm một nhát đau điếng thẳng vào tôn nghiêm phái mạnh của Shinichi luôn.
“Ngán thì em đừng có nhìn nữa!”
“Hahaha!” Ngón tay thon nhỏ của Amanda chỉ về phía một bộ Tây trang xám bạc, “Thử bộ kia trước xem nào.”
“Cổ áo bộ đấy hơi cao.” Akinobu nghiêng mặt đi giống như tùy miệng nói ra câu ấy.
Amanda gật gù, tay chống cằm như kiểu suy ngẫm, “Phải, cổ anh Kobayakawa đẹp, một nơi gợi cảm như thế không nên che đi.”
Chớm nghe thấy hai từ “gợi cảm”, Shinichi bất giác rùng mình.
“A, bộ kia kìa, tuy màu đen hơi tối nhưng thiết kế tương đối thanh lịch đó, eo còn rất tôn dáng mảnh khảnh nữa.” Amanda búng tay cái tách.
Eva áng chừng cũng ưng bộ kia liền chạy ra tìm số đo thích hợp, kế đó dứt khoát tống Shinichi vào phòng thử đồ.
“Ê, lúc mặc nhớ cởi hết cúc áo ra nhớ~ Chớ có để người ta phải vào tận nơi dạy anh cách mặc áo nữa đó!” Eva buồn cười hét với vào trong, một câu này làm cho Shinichi đang cởi áo trong phòng thử đồ ra được nửa chừng tí thì sặc nước bọt.
Loáng thoáng nhớ lại khoảnh khắc mình với Akinobu trong cái cửa hàng ở Manchester hồi năm ngoái…
“Yên chí, anh chắc chắn sẽ tự mặc đồ đi ra!” Shinichi giả vờ tức giận.
“Áhahahah… Áhahahahah…” Eva cười ngặt nghẽo.
“Có chuyện gì buồn cười à?” Amanda tựa hồ lấy làm hứng thú, hỏi.
“Chị biết không, ở…”
“Tiểu thư Eva xem chừng đã hoàn toàn bình phục rồi.” Không chờ Eva kịp nói xong, Akinobu đang ngồi một bên đọc tin nhắn di động bất chợt mở lời cắt ngang, “Vậy chiều mai có thể bớt chút thời gian đến bàn qua về số lượng vận tải quý vừa rồi và cả phân phối vận chuyển hàng hóa cho quý tiếp theo nữa được không.”
Amanda trưng ra vẻ mặt đến là bó chiếu, “Akinobu, anh đúng là chả thú vị gì hết, khó lắm mới được đi chơi một lần cũng phải lôi công việc vào nữa.”
Cùng lúc này, Shinichi bước ra từ phòng thử đồ, Eva vừa liếc cậu một phát liền khẽ thở phào một hơi, cứ như thầm than cuối cùng cũng đẹp zai lên rồi, sau đó bèn cười nhẹ, đi qua giúp cậu bẻ lại cổ áo cho chỉnh tề.
“Bọn họ… Hạnh phúc thật đấy.” Amanda nhìn Shinichi và Eva mà khe khẽ ngợi khen.
Akinobu không nói gì, hơi hơi nâng cằm lên, ánh mắt thấp thoáng lạnh lẽo.
Chung quy Eva mua bộ Tây trang đắt tiền đó cho Shinichi, ngó thấy cái giá xong là mắt cậu tức khắc trắng ởn.
“Phải rồi, chị có đặt chỗ ở Pandora với Akinobu rồi đó, có muốn đi ăn cùng nhau không?” Amanda vừa cười vừa nhìn bụng Eva, “Thời điểm này là thời điểm phải chú trọng dinh dưỡng nhất đấy.”
“Nhưng mà… Liệu bọn em có bị thành bóng đèn Philips[1]không?” Eva cười lại.
Amanda thảng nhìn qua Akinobu, đối phương gật đầu, thế nên cô liền cười bảo, “Em xem, anh ấy cũng đồng ý kìa, giờ đã năm giờ hơn, đi thôi.”
Cái tên Pandora cũng không ngoài tầm mấy so với danh hiệu “hàng hiệu”, hoặc là cũng có thể gọi nó là nhà hàng cơm Tây xa xỉ.
Toàn nhà hàng trang trí theo phong cách thanh lịch, nhạc cổ điển du dương khắp nơi, người dùng cơm cũng không nhiều quá, tất nhiên, khoảng cách giữa các bàn cũng rất xa, tuy rằng ăn cơm cùng một địa điểm song cách bày trí như vậy giúp cho mọi cuộc nói chuyện của khách sẽ không ảnh hưởng tới những bàn khác.
Bốn người cầm menu, Shinichi thuộc tuýp người không mấy kén ăn, thành ra cậu chỉ gọi mỳ ống thịt bò, ngước lên, liền chạm mắt ngay với Akinobu ngồi đối diện bị menu che đi chỉ còn lộ trán và gờ lông mày, mí mắt rũ xuống, bụng dạ Shinichi ngấm ngầm thở dài một hơi, nhìn đi, có người sướng như vầy nè, ngày nào cũng chỉ mặc độc đồ thể thao thôi cũng chẳng sợ ai nhìn ngán. Nghĩ tới đây, cậu có chút cáu bẳn dữ tợn lườm nguýt sang Eva, ai dè đối phương cũng liếc lại sắc lẻm, “Nhìn cái gì? Chưa bao giờ gặp phụ nữ mang thai à?”
Amanda bật cười, “Nghe nói trong mắt chồng, phụ nữ mang thai rất hấp dẫn đó.”
Môi Shinichi giật giật. Akinobu đang đọc tên món ăn cho nhân viên phục vụ đứng cạnh, âm giọng của y rất chi là giàu chất cảm, mỗi tội… Shinichi tự dưng cảm giác mũi chân đối phương cứ một mực cọ xát vào bắp chân cậu, cậu tưởng do cậu ngồi sát y quá liền hơi nhích người đi, thế mà mũi giày đối phương cũng đuổi theo, từ dưới lên trên, vén ống quần thể thao bên trái của cậu lên, chập chập chờn chờn lướt qua bên trong bắp chân cậu.
Shinichi kiên quyết giật chân về, ống quần phủ lại xuống, Eva ngồi cạnh huých vai sang cậu, “Bị làm sao thế hử?”
“Anh đi toilet một tẹo.” Shinichi cười cười, nhanh chóng đứng lên đi, cậu biết Akinobu cố tình cọ vào bắp chân cậu, và cậu cũng biết, nếu cậu bảo là do Saionji đang “quấy rối”, kiểu gì Eva cũng cười váng lên như được nghe một câu chuyện cười thế kỷ, chế nhạo cậu bị hoang tưởng cho mà xem.
. / .
Chú thích:
1. Bóng đèn và đèn Philips
Đèn Philips CFL là một nhãn hiệu đèn có tiếng trên thế giới với các công dụng nổi trội như:
• Tiết kiệm điện: Đèn Philips hiệu suất phát sáng cao (lumen/watt). Điều này có nghĩa là đèn Philips CFL sáng hơn với cùng điện năng tiêu thụ, giúp bạn tiết kiệm điện và tiền. Tiết kiệm 80% điện năng so với đèn dây tóc thông thường.
• Độ sáng ổn định: Đèn Philips CFL có tuổi thọ cao hơn các loại đèn khác. Tuổi thọ trung bình của đèn là 6000 giờ, gấp 6 lần tuổi thọ của đèn dây tóc. Điều này giúp giảm chi phí đáng kể.
• Chất lượng ổn định: Tất cả các nhà máy của Pjilips đều tuân thủ tiêu chuẩn sản xuất cao nhất và được cấp giấy chứng nhận tiêu chuẩn quốc tế như ISO và IEC. Vì vậy chất lượng sản phẩm luôn được đảm bảo cho dù được sản xuất ở đâu.
• An toàn: Tất cả đèn Philips CFL đều rất an toàn khi sử dụng nhờ có cầu chì và nhựa chống cháy.
• Điện áp linh động: Mặc dù đèn PHILIPS CFL sử dụng điện áp từ 220V đến 240V nhưng có thể hoạt động tốt ở vùng điện áp từ 170V đến 250V. Đèn PHILIPS CFL vẫn hoạt động bình thường ở những vùng điện áp thay đổi bất thường.
Còn bóng đèn là từ lóng chỉ 1 ai đó gây cản trở cuộc hẹn giữa 1 cặp đôi nào đó, tương tự như kỳ đà cản mũi ý :”Đ từ đó áp vào văn cảnh truyện là hiểu được Eva nói gì rồi nhé.
Có mà Eva vs Amanda là “bóng đèn” của 2 anh thì có =)) làm 2 anh phải chui vô WC tình tự rồi kìa =))
“Tột cùng thì nghĩa là sao… Tôi tưởng… Tôi cứ tưởng Penny đã…” Mặt mũi Takaomi nhòe nhoẹt toàn là nước mắt.
“Thế cho nên mới nãy ta mới bảo chú mày là ‘chọn phe’.” Aso kề điếu thuốc lên môi, hút một hơi, sau đó chầm chậm nhả khói.
“Nhưng mà… Nhưng mà sao các anh tìm được Penny? Tôi đã vắt óc bao nhiêu cách để tìm hiểu Lucerne đã nhốt Penny kiểu gì…” Takaomi gắt gao ôm chặt cô em gái, đẩy tầm mắt về phía Aso chờ mong đáp án.
“Ờ thì, chú mày bảo là đã vắt óc bao nhiêu cách là ý chỉ đột nhập hệ thống máy tính Lucerne hay là tìm hiểu ghi chép điện thoại của lão đấy hử? Thằng dốt này, Lucerne mắc gì phải nhọc công lưu trữ địa chỉ nhốt con bé vào máy tính, việc này đều do lũ thuộc hạ của lão làm cơ mà.” Aso bật cười, thấp thoáng vẻ lưu manh song cũng không khuyết thiếu một loại phong độ thuần thục, “Cũng đâu phải chỉ có Lucerne gài chú mày vào bên cạnh thiếu gia, thiếu gia cũng có thể làm chuyện tương tự thế, cái này gọi là ‘có đi thì phải có lại’ thôi à~ Thôi không quấy rầy khung cảnh đoàn tụ của hai đứa nữa, bái bai~”
Trông theo bóng dáng rời đi của Aso, Takaomi như bừng nhớ ra điều gì, liền cao giọng hỏi, “Nếu người ngài Saionji yêu không phải vậy chị Eva, thế thì người ấy là ai?”
Tiếng cười của Aso lẩn vẩn dọc quãng hành lang dài, “Thứ nhất, từ giờ chú mày phải gọi cậu ấy là Boss, thứ hai, khi nào chú mày giành được lòng tin của cậu ấy rồi thì chú mày sẽ tự biết được cái người độc nhất vô nhị đó là ai.”
Takaomi mỉm cười, ra là người kia cũng không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ bề ngoài thoáng qua, trái tim y cũng sẽ vì một ai đó mà rực cháy.
Hai ngày sau, Shinichi cùng Eva về nhà, hai người như thường lệ lên ban công ngắm trăng, khác mỗi chỗ Shinichi uống một ly rượu vang nho nhỏ còn Eva thì uống sữa.
“Shinichi, anh nói xem từ hồi nào anh bắt đầu im ỉm bí mật với em thế hở?” Eva dõi mắt nhìn bầu trời sao nhấp nhánh, bất thình lình phun ra câu hỏi như vậy.
“Anh thì có bí mật gì?” Shinichi thoáng buồn cười.
“Ừhm… Rõ ràng anh có ‘hú hí’ với ai đó nhưng em chả biết nổi đối tượng ‘hú hí’ của anh là ai.” Eva ật ật đầu ra vẻ tức tưởi lắm, “Em luôn cho rằng hai đứa mình chẳng có bí mật nào với nhau, dưng mà xem ra… Giữa hai đứa kỳ thật có nhiều bí mật lắm cơ.”
“Được rồi.” Vành môi Shinichi vẽ ra ý cười, “Anh thừa nhận, anh có.”
“Thấy chưa thấy chưa!!!” Eva phấn khích chỉ tay vô Shinichi, “Đã bảo là linh cảm của em ứ có sai được đâu mờ lị!!!”
“Nhưng anh không thể nói cho em biết người ấy là ai.”
“Ặc, shit!~” Eva buông thõng tay, “Sao mà không thể nói chớ? Kể cả anh có thích Kerenann em cũng ủng hộ anh mà!”
“Anh không biết anh có thể cùng với người ta được bao lâu, cũng không biết là anh muốn cùng người ta đến chừng nào nữa.” Shinichi đứng dậy, cầm theo ly rượu bỏ đi.
“Ý anh là, độ nào anh quyết định sẽ cùng người ta cả đời, anh sẽ nói cho em biết cô ấy…” Eva trợn lớn mắt, cố tình khựng khựng, “Hoặc là anh ấy là ai, đúng chưa?”
Shinichi vẫn chỉ nhếch nhếch môi cười, “Đúng rồi.” Đoạn để lại một mình Eva sầu não hờn dỗi ngắm trời đêm.
Do mấy hôm trước hết hồn vì bị bắt cóc, Eva quyết định đến cửa hàng đồ hiệu trứ danh mua sắm thả phanh. Shinichi vừa nghe ý tưởng này xong đã không khỏi vần vò đầu, dẫn phụ nữ đi dạo phố còn kinh dị hơn cả gặp phải Ares nữa ~~~
“Ầy, anh không có quyền từ chối, thứ nhất, anh là “bố” đứa bé, không chăm sóc em tử tế, anh sẽ bị dư luận lên án ngay.” Eva giảo hoạt cười cười, “Thứ hai, anh cần mua quần áo mới.”
“Tại sao? Quần áo hiện giờ của anh đủ mặc rồi mà.”
Eva bèn phe phẩy hai tấm thiệp, “Tuần sau sinh nhật anh Saionji, hai đứa mình được mời đến tiệc sinh nhật anh ấy… Chả nhẽ anh không tính chuẩn bị một bộ cao cấp tí à?”
“Tuần sau sinh nhật cậu ta á?”
“Ừa, anh thừa biết anh Saionji đã giúp đỡ em nhiều đến thế nào mà, đã thế lại còn từng mấy bận cứu em.” Eva bĩu môi, chêm thêm một câu nghiêm trang cực kỳ, “Cấm được làm em mất mặt.”
Vì thế chiều hôm đó, Eva biến Shinichi thành búp bê Barbie, bắt cậu thay tới thay lui các loại áo quần trong một khu bán hàng chuyên về các dòng sản phẩm xa xỉ dành cho phái mạnh, còn cô thì ngồi vắt chân trên ghế, không khác gì một nhà bình luận chuyện nghiệp, trong khi Shinichi chỉ có thể liên tùng tục chạy ra chạy vào phòng thử đồ.
Loanh quanh tại trung tâm thương mại suốt một vòng, cuối cùng đi tới Brioni, Shinichi kéo tay Eva đòi đi.
“Thôi đến đây thôi, quần áo chỗ này ít nhất cũng phải 4000 dollar đó…”
“Lạy anh, chủ tịch Jefferson em đây nghèo gì thì nghèo chớ hổng có nghèo tiền nha.” Eva cười ngất đẩy Shinichi vô.
“Ơ kìa? Woolf à?” Giọng Amanda vọng đến, ngay tại lúc này, Akinobu bước từ trong phòng thử đồ ra, chớp nhoáng Shinichi ngoái lại nhìn không khỏi ngơ ngẩn, kiểu may quần áo thì miễn bàn rồi, dáng người Akinobu cũng rất chi hoàn mỹ, cái vẻ khí chất quý tộc rõ rệt này càng thêm phần phụ trợ cho phong cách của y khiến người không tài nào rời mắt ra cho nổi.
“Haha, Akinobu nếu anh có thể làm người mẫu cho em thì đúng là không gì bằng.” Amanda nở nụ cười, thế rồi quay qua nói với Shinichi lẫn Eva, “Hì, đến chọn quần áo cho Kobayakawa hửm? Vừa vặn gặp nhà thiết kế đây nhá, hiếm hoi lắm à nha.”
“À thì…” Shinichi toan mở mồm lại bị Eva ấn dúi đi.
“Thật hay quá, giúp em chải chuốt cho anh ấy tí đi, ngày nào cũng mặc đồ thể thao với đồ thường, em nhìn ngán phát chết.” Lời nhận xét của Eva không thèm vòng vo mà đâm một nhát đau điếng thẳng vào tôn nghiêm phái mạnh của Shinichi luôn.
“Ngán thì em đừng có nhìn nữa!”
“Hahaha!” Ngón tay thon nhỏ của Amanda chỉ về phía một bộ Tây trang xám bạc, “Thử bộ kia trước xem nào.”
“Cổ áo bộ đấy hơi cao.” Akinobu nghiêng mặt đi giống như tùy miệng nói ra câu ấy.
Amanda gật gù, tay chống cằm như kiểu suy ngẫm, “Phải, cổ anh Kobayakawa đẹp, một nơi gợi cảm như thế không nên che đi.”
Chớm nghe thấy hai từ “gợi cảm”, Shinichi bất giác rùng mình.
“A, bộ kia kìa, tuy màu đen hơi tối nhưng thiết kế tương đối thanh lịch đó, eo còn rất tôn dáng mảnh khảnh nữa.” Amanda búng tay cái tách.
Eva áng chừng cũng ưng bộ kia liền chạy ra tìm số đo thích hợp, kế đó dứt khoát tống Shinichi vào phòng thử đồ.
“Ê, lúc mặc nhớ cởi hết cúc áo ra nhớ~ Chớ có để người ta phải vào tận nơi dạy anh cách mặc áo nữa đó!” Eva buồn cười hét với vào trong, một câu này làm cho Shinichi đang cởi áo trong phòng thử đồ ra được nửa chừng tí thì sặc nước bọt.
Loáng thoáng nhớ lại khoảnh khắc mình với Akinobu trong cái cửa hàng ở Manchester hồi năm ngoái…
“Yên chí, anh chắc chắn sẽ tự mặc đồ đi ra!” Shinichi giả vờ tức giận.
“Áhahahah… Áhahahahah…” Eva cười ngặt nghẽo.
“Có chuyện gì buồn cười à?” Amanda tựa hồ lấy làm hứng thú, hỏi.
“Chị biết không, ở…”
“Tiểu thư Eva xem chừng đã hoàn toàn bình phục rồi.” Không chờ Eva kịp nói xong, Akinobu đang ngồi một bên đọc tin nhắn di động bất chợt mở lời cắt ngang, “Vậy chiều mai có thể bớt chút thời gian đến bàn qua về số lượng vận tải quý vừa rồi và cả phân phối vận chuyển hàng hóa cho quý tiếp theo nữa được không.”
Amanda trưng ra vẻ mặt đến là bó chiếu, “Akinobu, anh đúng là chả thú vị gì hết, khó lắm mới được đi chơi một lần cũng phải lôi công việc vào nữa.”
Cùng lúc này, Shinichi bước ra từ phòng thử đồ, Eva vừa liếc cậu một phát liền khẽ thở phào một hơi, cứ như thầm than cuối cùng cũng đẹp zai lên rồi, sau đó bèn cười nhẹ, đi qua giúp cậu bẻ lại cổ áo cho chỉnh tề.
“Bọn họ… Hạnh phúc thật đấy.” Amanda nhìn Shinichi và Eva mà khe khẽ ngợi khen.
Akinobu không nói gì, hơi hơi nâng cằm lên, ánh mắt thấp thoáng lạnh lẽo.
Chung quy Eva mua bộ Tây trang đắt tiền đó cho Shinichi, ngó thấy cái giá xong là mắt cậu tức khắc trắng ởn.
“Phải rồi, chị có đặt chỗ ở Pandora với Akinobu rồi đó, có muốn đi ăn cùng nhau không?” Amanda vừa cười vừa nhìn bụng Eva, “Thời điểm này là thời điểm phải chú trọng dinh dưỡng nhất đấy.”
“Nhưng mà… Liệu bọn em có bị thành bóng đèn Philips[1]không?” Eva cười lại.
Amanda thảng nhìn qua Akinobu, đối phương gật đầu, thế nên cô liền cười bảo, “Em xem, anh ấy cũng đồng ý kìa, giờ đã năm giờ hơn, đi thôi.”
Cái tên Pandora cũng không ngoài tầm mấy so với danh hiệu “hàng hiệu”, hoặc là cũng có thể gọi nó là nhà hàng cơm Tây xa xỉ.
Toàn nhà hàng trang trí theo phong cách thanh lịch, nhạc cổ điển du dương khắp nơi, người dùng cơm cũng không nhiều quá, tất nhiên, khoảng cách giữa các bàn cũng rất xa, tuy rằng ăn cơm cùng một địa điểm song cách bày trí như vậy giúp cho mọi cuộc nói chuyện của khách sẽ không ảnh hưởng tới những bàn khác.
Bốn người cầm menu, Shinichi thuộc tuýp người không mấy kén ăn, thành ra cậu chỉ gọi mỳ ống thịt bò, ngước lên, liền chạm mắt ngay với Akinobu ngồi đối diện bị menu che đi chỉ còn lộ trán và gờ lông mày, mí mắt rũ xuống, bụng dạ Shinichi ngấm ngầm thở dài một hơi, nhìn đi, có người sướng như vầy nè, ngày nào cũng chỉ mặc độc đồ thể thao thôi cũng chẳng sợ ai nhìn ngán. Nghĩ tới đây, cậu có chút cáu bẳn dữ tợn lườm nguýt sang Eva, ai dè đối phương cũng liếc lại sắc lẻm, “Nhìn cái gì? Chưa bao giờ gặp phụ nữ mang thai à?”
Amanda bật cười, “Nghe nói trong mắt chồng, phụ nữ mang thai rất hấp dẫn đó.”
Môi Shinichi giật giật. Akinobu đang đọc tên món ăn cho nhân viên phục vụ đứng cạnh, âm giọng của y rất chi là giàu chất cảm, mỗi tội… Shinichi tự dưng cảm giác mũi chân đối phương cứ một mực cọ xát vào bắp chân cậu, cậu tưởng do cậu ngồi sát y quá liền hơi nhích người đi, thế mà mũi giày đối phương cũng đuổi theo, từ dưới lên trên, vén ống quần thể thao bên trái của cậu lên, chập chập chờn chờn lướt qua bên trong bắp chân cậu.
Shinichi kiên quyết giật chân về, ống quần phủ lại xuống, Eva ngồi cạnh huých vai sang cậu, “Bị làm sao thế hử?”
“Anh đi toilet một tẹo.” Shinichi cười cười, nhanh chóng đứng lên đi, cậu biết Akinobu cố tình cọ vào bắp chân cậu, và cậu cũng biết, nếu cậu bảo là do Saionji đang “quấy rối”, kiểu gì Eva cũng cười váng lên như được nghe một câu chuyện cười thế kỷ, chế nhạo cậu bị hoang tưởng cho mà xem.
. / .
Chú thích:
1. Bóng đèn và đèn Philips
Đèn Philips CFL là một nhãn hiệu đèn có tiếng trên thế giới với các công dụng nổi trội như:
• Tiết kiệm điện: Đèn Philips hiệu suất phát sáng cao (lumen/watt). Điều này có nghĩa là đèn Philips CFL sáng hơn với cùng điện năng tiêu thụ, giúp bạn tiết kiệm điện và tiền. Tiết kiệm 80% điện năng so với đèn dây tóc thông thường.
• Độ sáng ổn định: Đèn Philips CFL có tuổi thọ cao hơn các loại đèn khác. Tuổi thọ trung bình của đèn là 6000 giờ, gấp 6 lần tuổi thọ của đèn dây tóc. Điều này giúp giảm chi phí đáng kể.
• Chất lượng ổn định: Tất cả các nhà máy của Pjilips đều tuân thủ tiêu chuẩn sản xuất cao nhất và được cấp giấy chứng nhận tiêu chuẩn quốc tế như ISO và IEC. Vì vậy chất lượng sản phẩm luôn được đảm bảo cho dù được sản xuất ở đâu.
• An toàn: Tất cả đèn Philips CFL đều rất an toàn khi sử dụng nhờ có cầu chì và nhựa chống cháy.
• Điện áp linh động: Mặc dù đèn PHILIPS CFL sử dụng điện áp từ 220V đến 240V nhưng có thể hoạt động tốt ở vùng điện áp từ 170V đến 250V. Đèn PHILIPS CFL vẫn hoạt động bình thường ở những vùng điện áp thay đổi bất thường.
Còn bóng đèn là từ lóng chỉ 1 ai đó gây cản trở cuộc hẹn giữa 1 cặp đôi nào đó, tương tự như kỳ đà cản mũi ý :”Đ từ đó áp vào văn cảnh truyện là hiểu được Eva nói gì rồi nhé.
Có mà Eva vs Amanda là “bóng đèn” của 2 anh thì có =)) làm 2 anh phải chui vô WC tình tự rồi kìa =))
Tác giả :
Tiêu Đường Đông Qua