Đế Quân Sư Tôn
Chương 9: Đối kháng nữ quỷ
Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Từ khi bị cười nhạo là ruồi, tiểu đom đóm không còn dũng khí ra khỏi tay áo của Hoa Tiểu Nghiên nữa. Cùng lúc đó, sau hai ngày dạo chơi ở nhân giới, Bạch Lăng Đại đế mang Hoa Tiểu Nghiên ra chợ, đến sơn trang xa xôi. Có khi hắn còn đem nàng tới chỗ có yêu yêu ma quỷ quái, tôi luyện nàng. Bạch Lăng Đại đế che đi hơi thở cường đại trên người mình.
Khi tới thôn trang đã là ban đêm, tối đen như mực, giống như nghiên mực không chút tạp sắc. ánh trăng bị mây đen giấu phía sau, chỉ lộ ra một góc nhỏ, tỏa ánh sáng quỷ dị. Gió lạnh thét gào qua, cây cối xung quanh rung sàn sạt. Giọt sương còn đọng trên cỏ dại ven đường phản chiếu chút ánh sáng, yếu ớt lập lòe nhá nhem.
Hoa Tiểu Nghiên không chịu nổi bầu không khí đầy áp lực này, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Sư phụ, đây là chỗ quỷ quái nào vậy?
Hoa Tiểu Nghiên nắm chặt tay Bạch Lăng Đại đế; dù đôi tay hắn lạnh như băng nhưng cũng khiến sợ hãi torng lòng nàng từ từ giảm xuống.
-Tiểu Nghiên, chơi đã hai ngày, giờ là lúc ngươi nên trừ ma rồi. Vi sư cảm nhận đượcn ơi này yêu ma thường lui tới. Ngươi chuẩn bị kiếm cho tốt đi.
-Sư phụ, yêu quái trông như thế nào?
-Chờ ngươi thấy rồi sẽ tự hiểu.
“Soạt soạt”. Lúc này, trong màn đêm hắc ám, có một bóng người loạng choạng. Đúng lúc này ánh trăng xé mở màn đêm, rọi chút ánh sáng tang thương lên mặt đất, khuôn mặt người kia liền hiện rõ. Khuôn mặt người đó hơi tái, nếp nhăn phủ trên mặt, nhìn qua có vẻ giống tơ nhện, chằng chịt. Thân hình lão nhân hơi cong, cầm trong tay nhánh cây đã bẻ làm gậy; lão nhân tập tễnh bước gian nan trong đêm tối.
Gặp người tới Hoa Tiểu Nghiên chậm rãi rút kiếm trong tay, khuôn mặt nhăn nhó trở nên nghiêm túc.
-Khoan đã. Đó là người.
Bạch Lăng Đại đế đè lại thanh kiếm đang muốn bạo khai của Hoa Tiểu Nghiên.
-Hô…
Hoa Tiểu Nghiên thở một hơi nhẹ nhõm. Dù sao cũng là lần đầu nàng đối phó với yêu ma, không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Lão nhân đi qua người Hoa Tiểu Nghiên, đôi tay nhăn nheo kéo tay nàng, đôi mắt lão nhân trừng lớn nhìn thẳng Hoa Tiểu Nghiên, giọng run run nói:
-Thôn này không đi được, không đi được!
Hoa Tiểu Nghiên chỉ thấy mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng. Đối với lão nhân có lòng nhắc nhở mình trước mắt nàng chỉ có thể cười ngượng ngùng:
-Ta tới đây là để bắt yêu.
Lão nhân nhìn thoáng qua Bạch Lăng Đại đế bên cạnh Hoa Tiểu Nghiên, nghĩ thầm:
-Một thư sinh bố y và một tiểu cô nương, trừ ma thế nào được? Ai! Hai người ngốc. Thật đáng tiếc.
Lão nhân cũng đành bất lực buông tay, tập tễnh đi tiếp.
-Sư phụ, đệ tử chưa ăn cơm chiều đã phải tróc yêu sao?
Hoa Tiểu Nghiên muốn rút lui, Bạch Lăng Đại đế lại không để ý tới nàng, cất bước đi về trước. Hoa Tiểu Nghiên sợ hãi, chỉ đành phải chạy theo; vốn trước đó là nàng nắm tay Bạch Lăng Đại đế, sau thành Bạch Lăng Đại đế nắm tay nàng. Trong lòng Hoa Tiểu Nghiên ấm áp; có sư phụ ở đây sao phải sợ đám yêu ma kia. Nghĩ thế Hoa Tiểu Nghiên vui vẻ hẳn lên.
Thôn làng yên tĩnh nhưng do thường có yêu ma quấy nhiễu nên không khí có chút hít thở không thông. Trên những con đường nhỏ, từng mái nhà lợp lá, vách cỏ tranh lay động trong gió, giống như tùy thời có thể sập xuống. Từng đạo bùa dán ở cửa đều phất phơ.
-Sư phụ, nơi này không có người sao?
-Có. Chỉ là rất ít.
Bạch Lăng Đại đế và Hoa Tiểu Nghiên đi đến cuối đường; Hoa Tiểu Nghiên phát hiện chỗ cây cỏ hỗn tạp có thứ gì đó. Tò mò là thiên tính của tiểu hài tử, Hoa Tiểu Nghiên cũng không ngoại lệ. Nàng vui vẻ chạy sang xem xét.
Đó là một cái giếng cổ…
Nàng rướn người nhìn vào trong giếng, thấy được thứ bên trong.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Hoa Tiểu Nghiên thấy trong giếng là một cỗ thi thể. Đó là hài cốt của nhân loại, rất nhiều đoạn xương tay và đầu bị chặt gãy, giòi bọ lổm ngổm. Thủ cấp là đầu nữ tử, sắc mặt trắng bệch, máu tươi nhầy nhụa; ngay chỗ gáy bị chém đứt cũng có rất nhiều rất nhiều giòi bọ ngồn ngang.
Hoa Tiểu Nghiên bị cảnh tượng này dọa cho kinh sợ, bất động tại chỗ. Ngay khi Hoa Tiểu Nghiên đang lo sợ thất thần, cái đầu kia răng rắc một tiếng, mắt nó từ từ mở ra.
Hoa Tiểu Nghiên run run tay, muốn rút Tuyệt Tình kiếm, lại rút không nổi.
-Sư phụ! Cứu mạng !
-Rút kiếm!
Bạch Lăng Đại đế lạnh lùng nói, cũng không có ý định giúp Hoa Tiểu Nghiên.
Lòng bàn tay Hoa Tiểu Nghiên đầy mồ hôi lạnh, không nhấc nổi Tuyệt Tình kiếm. Từ dưới giếng cổ truyền đến mùi tanh hôi của thi thể, khiến nàng có cảm giác muốn nôn.
-Hoa Tiểu Nghiên, ngươi quên mục đích của mình khi tới đây rồi sao?
Lần đầu tiêng Bạch Lăng Đại đế gọi thẳng tên Hoa Tiểu Nghiên. Âm thanh Bạch Lăng Đại đế vang vang, ẩn chứa phẫn nộ. Hoa Tiểu Nghên nhìn về phái Bạch Lăng Đại đế, hắn một thân bạch sam phiêu phiêu, khí chất xuất trần tựa ngọc, toàn thân phủ bạch quang, đứng cách nàng không xa.
“Hưu” một tiếng, cái đầu khủng bố từ trong giếng bay ra.huyền phù giữa không trung. Hoa Tiểu Nghiên nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. Giờ phút này nàng rất kiên định với suy nghĩ: không thể làm cho sư phụ thất vọng.
Nữ quỷ mở to cái mồm đầy máu, răng nanh chiếc cao chiếc thấp, không ngừng va vào nhau, phát ra âm thanh “bang bang” rất chói tai. Giòi bọ từ trong đầu thi nhau tuôn ra rơi xuống đất, thoạt trông cực kì kinh tởm.
Hoa Tiểu Nghiên bình tĩnh lưu chuyển chân khí, một tay rút Tuyệt Tình kiếm, vạt áo không gió tự bay. Đây là cỗ kiếm khí rất mạnh mà Hoa Tiểu Nghiên và Tuyệt Tình kiếm phát ra.
“Thức thứ nhất trong《 Kiếm quyết 》, Thiên nữ rải hoa!”
Nhẩm một câu khẩu quyết, Hoa Tiểu Nghiên vung Tuyệt Tình kiếm. Kiếm phong khởi động nàng đã điểm mũi chân nhảy lên, kiếm pháp trong nhu có cương. Hoa Tiểu Nghiên nhắm ngay đầu nữ quỷ mà đâm kiếm tới.
-Ha ha ha!
Một trận cười quỷ dị từ miệng nữ quỷ vang lên. Ả dễ dàng tránh thoát công kích của Tuyệt Tình kiếm.
-Thật là tiểu oa nhi thú vị! Không nhìn ra ngươi cũng có chút công phu đấy!
-Nữ quỷ! Ít nói nhảm! Mau chịu chết đi!
-Hừ! Muốn giết ta sao? Chỉ e không dễ như ngươi nghĩ đâu!
Thanh âm của nữ quỷ kia như truyền tới từ địa ngục. từng đợt âm phong lạnh lùng quét qua mặt Hoa Tiểu Nghiên, tựa hồ muốn bóc đi lớp da của nàng. Ánh trăng u tàn và gió đêm lành lạnh khiến người ta sởn gai ốc, vạn vật đều phát run trước cảnh ma quái này. Cát bụi tung bay mù mịt; trong đó có một đoạn cánh tay bị gãy mang theo máu hồng bay ra, hướng về phía Hoa Tiểu Nghiên với tốc độ cực nhanh.
-Ta còn tưởng ngươi có chiêu gì lợi hại. Thì ra chỉ là một vài trò đơn giản mà thôi. Đến đây! Đánh với ta cho thống khoái nào!
Hoa Tiểu Nghiên tiêu sái vung Tuyệt Tình kiếm. Quang mang trắng từ kiếm tỏa ra; trong màn đêm âm u ánh sáng này cực kì mỹ lệ chói mắt.
-Ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị phân thây trăm mảnh.
Nữ quỷ dữ tợn hét lên:
-Ta đến đây!
Beta: An Lam
Từ khi bị cười nhạo là ruồi, tiểu đom đóm không còn dũng khí ra khỏi tay áo của Hoa Tiểu Nghiên nữa. Cùng lúc đó, sau hai ngày dạo chơi ở nhân giới, Bạch Lăng Đại đế mang Hoa Tiểu Nghiên ra chợ, đến sơn trang xa xôi. Có khi hắn còn đem nàng tới chỗ có yêu yêu ma quỷ quái, tôi luyện nàng. Bạch Lăng Đại đế che đi hơi thở cường đại trên người mình.
Khi tới thôn trang đã là ban đêm, tối đen như mực, giống như nghiên mực không chút tạp sắc. ánh trăng bị mây đen giấu phía sau, chỉ lộ ra một góc nhỏ, tỏa ánh sáng quỷ dị. Gió lạnh thét gào qua, cây cối xung quanh rung sàn sạt. Giọt sương còn đọng trên cỏ dại ven đường phản chiếu chút ánh sáng, yếu ớt lập lòe nhá nhem.
Hoa Tiểu Nghiên không chịu nổi bầu không khí đầy áp lực này, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Sư phụ, đây là chỗ quỷ quái nào vậy?
Hoa Tiểu Nghiên nắm chặt tay Bạch Lăng Đại đế; dù đôi tay hắn lạnh như băng nhưng cũng khiến sợ hãi torng lòng nàng từ từ giảm xuống.
-Tiểu Nghiên, chơi đã hai ngày, giờ là lúc ngươi nên trừ ma rồi. Vi sư cảm nhận đượcn ơi này yêu ma thường lui tới. Ngươi chuẩn bị kiếm cho tốt đi.
-Sư phụ, yêu quái trông như thế nào?
-Chờ ngươi thấy rồi sẽ tự hiểu.
“Soạt soạt”. Lúc này, trong màn đêm hắc ám, có một bóng người loạng choạng. Đúng lúc này ánh trăng xé mở màn đêm, rọi chút ánh sáng tang thương lên mặt đất, khuôn mặt người kia liền hiện rõ. Khuôn mặt người đó hơi tái, nếp nhăn phủ trên mặt, nhìn qua có vẻ giống tơ nhện, chằng chịt. Thân hình lão nhân hơi cong, cầm trong tay nhánh cây đã bẻ làm gậy; lão nhân tập tễnh bước gian nan trong đêm tối.
Gặp người tới Hoa Tiểu Nghiên chậm rãi rút kiếm trong tay, khuôn mặt nhăn nhó trở nên nghiêm túc.
-Khoan đã. Đó là người.
Bạch Lăng Đại đế đè lại thanh kiếm đang muốn bạo khai của Hoa Tiểu Nghiên.
-Hô…
Hoa Tiểu Nghiên thở một hơi nhẹ nhõm. Dù sao cũng là lần đầu nàng đối phó với yêu ma, không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Lão nhân đi qua người Hoa Tiểu Nghiên, đôi tay nhăn nheo kéo tay nàng, đôi mắt lão nhân trừng lớn nhìn thẳng Hoa Tiểu Nghiên, giọng run run nói:
-Thôn này không đi được, không đi được!
Hoa Tiểu Nghiên chỉ thấy mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng. Đối với lão nhân có lòng nhắc nhở mình trước mắt nàng chỉ có thể cười ngượng ngùng:
-Ta tới đây là để bắt yêu.
Lão nhân nhìn thoáng qua Bạch Lăng Đại đế bên cạnh Hoa Tiểu Nghiên, nghĩ thầm:
-Một thư sinh bố y và một tiểu cô nương, trừ ma thế nào được? Ai! Hai người ngốc. Thật đáng tiếc.
Lão nhân cũng đành bất lực buông tay, tập tễnh đi tiếp.
-Sư phụ, đệ tử chưa ăn cơm chiều đã phải tróc yêu sao?
Hoa Tiểu Nghiên muốn rút lui, Bạch Lăng Đại đế lại không để ý tới nàng, cất bước đi về trước. Hoa Tiểu Nghiên sợ hãi, chỉ đành phải chạy theo; vốn trước đó là nàng nắm tay Bạch Lăng Đại đế, sau thành Bạch Lăng Đại đế nắm tay nàng. Trong lòng Hoa Tiểu Nghiên ấm áp; có sư phụ ở đây sao phải sợ đám yêu ma kia. Nghĩ thế Hoa Tiểu Nghiên vui vẻ hẳn lên.
Thôn làng yên tĩnh nhưng do thường có yêu ma quấy nhiễu nên không khí có chút hít thở không thông. Trên những con đường nhỏ, từng mái nhà lợp lá, vách cỏ tranh lay động trong gió, giống như tùy thời có thể sập xuống. Từng đạo bùa dán ở cửa đều phất phơ.
-Sư phụ, nơi này không có người sao?
-Có. Chỉ là rất ít.
Bạch Lăng Đại đế và Hoa Tiểu Nghiên đi đến cuối đường; Hoa Tiểu Nghiên phát hiện chỗ cây cỏ hỗn tạp có thứ gì đó. Tò mò là thiên tính của tiểu hài tử, Hoa Tiểu Nghiên cũng không ngoại lệ. Nàng vui vẻ chạy sang xem xét.
Đó là một cái giếng cổ…
Nàng rướn người nhìn vào trong giếng, thấy được thứ bên trong.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Hoa Tiểu Nghiên thấy trong giếng là một cỗ thi thể. Đó là hài cốt của nhân loại, rất nhiều đoạn xương tay và đầu bị chặt gãy, giòi bọ lổm ngổm. Thủ cấp là đầu nữ tử, sắc mặt trắng bệch, máu tươi nhầy nhụa; ngay chỗ gáy bị chém đứt cũng có rất nhiều rất nhiều giòi bọ ngồn ngang.
Hoa Tiểu Nghiên bị cảnh tượng này dọa cho kinh sợ, bất động tại chỗ. Ngay khi Hoa Tiểu Nghiên đang lo sợ thất thần, cái đầu kia răng rắc một tiếng, mắt nó từ từ mở ra.
Hoa Tiểu Nghiên run run tay, muốn rút Tuyệt Tình kiếm, lại rút không nổi.
-Sư phụ! Cứu mạng !
-Rút kiếm!
Bạch Lăng Đại đế lạnh lùng nói, cũng không có ý định giúp Hoa Tiểu Nghiên.
Lòng bàn tay Hoa Tiểu Nghiên đầy mồ hôi lạnh, không nhấc nổi Tuyệt Tình kiếm. Từ dưới giếng cổ truyền đến mùi tanh hôi của thi thể, khiến nàng có cảm giác muốn nôn.
-Hoa Tiểu Nghiên, ngươi quên mục đích của mình khi tới đây rồi sao?
Lần đầu tiêng Bạch Lăng Đại đế gọi thẳng tên Hoa Tiểu Nghiên. Âm thanh Bạch Lăng Đại đế vang vang, ẩn chứa phẫn nộ. Hoa Tiểu Nghên nhìn về phái Bạch Lăng Đại đế, hắn một thân bạch sam phiêu phiêu, khí chất xuất trần tựa ngọc, toàn thân phủ bạch quang, đứng cách nàng không xa.
“Hưu” một tiếng, cái đầu khủng bố từ trong giếng bay ra.huyền phù giữa không trung. Hoa Tiểu Nghiên nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. Giờ phút này nàng rất kiên định với suy nghĩ: không thể làm cho sư phụ thất vọng.
Nữ quỷ mở to cái mồm đầy máu, răng nanh chiếc cao chiếc thấp, không ngừng va vào nhau, phát ra âm thanh “bang bang” rất chói tai. Giòi bọ từ trong đầu thi nhau tuôn ra rơi xuống đất, thoạt trông cực kì kinh tởm.
Hoa Tiểu Nghiên bình tĩnh lưu chuyển chân khí, một tay rút Tuyệt Tình kiếm, vạt áo không gió tự bay. Đây là cỗ kiếm khí rất mạnh mà Hoa Tiểu Nghiên và Tuyệt Tình kiếm phát ra.
“Thức thứ nhất trong《 Kiếm quyết 》, Thiên nữ rải hoa!”
Nhẩm một câu khẩu quyết, Hoa Tiểu Nghiên vung Tuyệt Tình kiếm. Kiếm phong khởi động nàng đã điểm mũi chân nhảy lên, kiếm pháp trong nhu có cương. Hoa Tiểu Nghiên nhắm ngay đầu nữ quỷ mà đâm kiếm tới.
-Ha ha ha!
Một trận cười quỷ dị từ miệng nữ quỷ vang lên. Ả dễ dàng tránh thoát công kích của Tuyệt Tình kiếm.
-Thật là tiểu oa nhi thú vị! Không nhìn ra ngươi cũng có chút công phu đấy!
-Nữ quỷ! Ít nói nhảm! Mau chịu chết đi!
-Hừ! Muốn giết ta sao? Chỉ e không dễ như ngươi nghĩ đâu!
Thanh âm của nữ quỷ kia như truyền tới từ địa ngục. từng đợt âm phong lạnh lùng quét qua mặt Hoa Tiểu Nghiên, tựa hồ muốn bóc đi lớp da của nàng. Ánh trăng u tàn và gió đêm lành lạnh khiến người ta sởn gai ốc, vạn vật đều phát run trước cảnh ma quái này. Cát bụi tung bay mù mịt; trong đó có một đoạn cánh tay bị gãy mang theo máu hồng bay ra, hướng về phía Hoa Tiểu Nghiên với tốc độ cực nhanh.
-Ta còn tưởng ngươi có chiêu gì lợi hại. Thì ra chỉ là một vài trò đơn giản mà thôi. Đến đây! Đánh với ta cho thống khoái nào!
Hoa Tiểu Nghiên tiêu sái vung Tuyệt Tình kiếm. Quang mang trắng từ kiếm tỏa ra; trong màn đêm âm u ánh sáng này cực kì mỹ lệ chói mắt.
-Ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị phân thây trăm mảnh.
Nữ quỷ dữ tợn hét lên:
-Ta đến đây!
Tác giả :
Trương Tiểu Huyên