Đế Phi Khuynh Thiên Hạ
Chương 57: Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình [3]
Hôm nay là giao thừa.
Trong khoảng thời gian này hình như đã ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mọi người bên ngoài đều tất bật chuẩn bị mà Đào Chước cung vẫn bình thản lạnh lùng như trước. Ta gọi Doanh Tâm: “Đi chuẩn bị một ít đèn lồng, pháo trúc và mấy thứ nữa lai đây, Đào Chước cung không thể để đìu hiu như vậy được.”
Hình như Doanh Tâm chờ đợi câu nói này của ta lâu lắm rồi, vừa nghe ta phân phó đã vội chạy ra ngoài, Ta nhìn nàng mà không kìm được buồn cười, lễ mừng năm mới. Cuối cùng cũng đến rồi.
Khi còn bé, vào những ngày này nương sẽ sai nhà bếp làm một ít bánh bao ngọt, bảo rằng ăn thêm vài món đồ ngọt thế này thì cả năm sẽ ngọt ngào, sau đó nương cũng tự mình gói sủi cảo, cha thì viết mấy câu đối xuân, mấy chữ phúc tự. Ca ca sẽ đi lấy pháo mà ta sẽ đứng ở bên cạnh bịt kín tai. Trời tối cha sẽ vào cung tham gia dạ tiệc, khi đó còn cảm giác hoàng cung là chốn tường cao, bên trong đó mỹ nhân như mây, hoa ở bên trong trải dài như bầu trời kia, lúc đó ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày ta cũng bị giam cầm trong chốn này.
Đây là lồng giam tơ vàng, bên ngoài thấy ngăn nắp xinh đẹp, chỉ có người ở bên trong mới biết được thế nào là chua xót mà thôi.
“Thu Tễ.”
“Nương nương.”
“Làm một ít sủi cảo đi. Tối nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa.” Ta cười nói với nàng, đã không còn vẻ lo lắng trong mấy ngày qua, lễ đón năm mới cho nên đây cũng là khoảng thời gian vứt bỏ hết mọi thống khổ trong lòng.
“Haizzz!” Thu Tễ thấy ta vui mừng, cũng không khỏi bật cười.”Nương nương, buổi tối hoàng thượng thiết yến tại Ương Mộc, phi tần tam phẩm trở lên tần đều phải đến.” Ta gật đầu.
“Sủi cảo cứ để lại cho mọi người ăn, trong thâm cung này cũng không gặp được người thân, không được đoàn tụ đón giao thừa. Những ngày này đừng quá câu nệ quy cũ gì nữa, thoải mái vui vẻ ăn tết nhé.”
Thu Tễ quỳ xuống dập đầu tạ ơn, thanh âm có chút run rẩy “Tạ nương nương ân chuẩn.” Ta nâng nàng dậy nói: “Mọi người đều là người một nhà, mặc dù trong mắt người ngoài là chủ tử và nô tài, thế nhưng, mọi người cũng là người thân cận với ta nhất. Tìm một ít giấy đỏ đến đây, chúng ta cắt hình dán cửa, viết vài câu đối.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đây đi chuẩn bị ngay! Nương nương, ngài sẽ mặc gì trong buổi yến hội đêm nay?”
“Gì cũng được. Ngươi giúp ta chuẩn bị đi. Giúp ta tìm một bộ trang phục tươi tắn một chút.”
“Vâng, nương nương.”
Một bộ váy dài Lưu Tiên lưu thải ám hoa thêu áng tường vân màu bạc, phía trên khoác áo gấm kim lũ ôn điệp màu đỏ, bên ngoài khoác trường bào màu đó viền lông cáo, Đoàn Nhi vấn cho ta kiểu tóc kinh hồng, được tô điểm bằng mấy châu hoa phỉ thúy, chính giữa cài một trâm có tua rủ bằng vàng. Sau đó, Đoàn Nhi chiết một càng hoa mai ở bên ngoài viện cài vào bên tai ta, tươi mát động lòng ngườ, quyến rũ vô cùng.
Điểm tô thêm chút mày ngài, thoa chút son đỏ môi hồng thêm xinh.
“Nương nương, đã đến giờ rồi.” Cung nga ngoài cửa lên tiếng bẩm báo.
“Vậy đi thôi.” Đeo lên đôi bông tai hồ lô ngọc bích đơn giản và một vòng tay ngọc màu trắng sữa (vòng tay dương chi ngọc) có hoa văn mẫu đơn như ý.
Cửa tẩm điện vừa mở ra phát hiện bên ngoài một mảnh đỏ sẫm, Doanh Tâm đang định đem cái lồng đèn khác treo lên mái hiên. Thấy ra bước ra, cười khanh khách nghênh đón.
“Tiểu thư, treo thế này Đào Chước cung đã ngập trong không khí vui mừng chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Ta đưa tay nhận lấy đèn lồng: “Mã xa đã đến rồi, đèn này đưa cho ta dùng nhé.” Ta cười đi ra ngoài.
“Cung Hậu nương nương, Phúc Thọ song toàn, cát tường an khang.” Công công đi theo nói câu cát tường.
“Miễn lễ. Chúng ta đi thôi.”
Ta bước lên xe ngựa, ngay sao đó là tiếng hô chát chúa “khởi hành”, đoàn mã xa chậm rãi di chuyển. Toàn bộ đèn lồng trong hoàng cung lúc này cũng được thắp lên, tràn ngập trong không khí yên bình. Nếu ta phải đi mà quốc gia này luôn sung sướng vui mừng, cao quý nhất, là nơi được mọi người hướng đến.
Ương Mộc cung.
Trong khoảng thời gian này hình như đã ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mọi người bên ngoài đều tất bật chuẩn bị mà Đào Chước cung vẫn bình thản lạnh lùng như trước. Ta gọi Doanh Tâm: “Đi chuẩn bị một ít đèn lồng, pháo trúc và mấy thứ nữa lai đây, Đào Chước cung không thể để đìu hiu như vậy được.”
Hình như Doanh Tâm chờ đợi câu nói này của ta lâu lắm rồi, vừa nghe ta phân phó đã vội chạy ra ngoài, Ta nhìn nàng mà không kìm được buồn cười, lễ mừng năm mới. Cuối cùng cũng đến rồi.
Khi còn bé, vào những ngày này nương sẽ sai nhà bếp làm một ít bánh bao ngọt, bảo rằng ăn thêm vài món đồ ngọt thế này thì cả năm sẽ ngọt ngào, sau đó nương cũng tự mình gói sủi cảo, cha thì viết mấy câu đối xuân, mấy chữ phúc tự. Ca ca sẽ đi lấy pháo mà ta sẽ đứng ở bên cạnh bịt kín tai. Trời tối cha sẽ vào cung tham gia dạ tiệc, khi đó còn cảm giác hoàng cung là chốn tường cao, bên trong đó mỹ nhân như mây, hoa ở bên trong trải dài như bầu trời kia, lúc đó ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày ta cũng bị giam cầm trong chốn này.
Đây là lồng giam tơ vàng, bên ngoài thấy ngăn nắp xinh đẹp, chỉ có người ở bên trong mới biết được thế nào là chua xót mà thôi.
“Thu Tễ.”
“Nương nương.”
“Làm một ít sủi cảo đi. Tối nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa.” Ta cười nói với nàng, đã không còn vẻ lo lắng trong mấy ngày qua, lễ đón năm mới cho nên đây cũng là khoảng thời gian vứt bỏ hết mọi thống khổ trong lòng.
“Haizzz!” Thu Tễ thấy ta vui mừng, cũng không khỏi bật cười.”Nương nương, buổi tối hoàng thượng thiết yến tại Ương Mộc, phi tần tam phẩm trở lên tần đều phải đến.” Ta gật đầu.
“Sủi cảo cứ để lại cho mọi người ăn, trong thâm cung này cũng không gặp được người thân, không được đoàn tụ đón giao thừa. Những ngày này đừng quá câu nệ quy cũ gì nữa, thoải mái vui vẻ ăn tết nhé.”
Thu Tễ quỳ xuống dập đầu tạ ơn, thanh âm có chút run rẩy “Tạ nương nương ân chuẩn.” Ta nâng nàng dậy nói: “Mọi người đều là người một nhà, mặc dù trong mắt người ngoài là chủ tử và nô tài, thế nhưng, mọi người cũng là người thân cận với ta nhất. Tìm một ít giấy đỏ đến đây, chúng ta cắt hình dán cửa, viết vài câu đối.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đây đi chuẩn bị ngay! Nương nương, ngài sẽ mặc gì trong buổi yến hội đêm nay?”
“Gì cũng được. Ngươi giúp ta chuẩn bị đi. Giúp ta tìm một bộ trang phục tươi tắn một chút.”
“Vâng, nương nương.”
Một bộ váy dài Lưu Tiên lưu thải ám hoa thêu áng tường vân màu bạc, phía trên khoác áo gấm kim lũ ôn điệp màu đỏ, bên ngoài khoác trường bào màu đó viền lông cáo, Đoàn Nhi vấn cho ta kiểu tóc kinh hồng, được tô điểm bằng mấy châu hoa phỉ thúy, chính giữa cài một trâm có tua rủ bằng vàng. Sau đó, Đoàn Nhi chiết một càng hoa mai ở bên ngoài viện cài vào bên tai ta, tươi mát động lòng ngườ, quyến rũ vô cùng.
Điểm tô thêm chút mày ngài, thoa chút son đỏ môi hồng thêm xinh.
“Nương nương, đã đến giờ rồi.” Cung nga ngoài cửa lên tiếng bẩm báo.
“Vậy đi thôi.” Đeo lên đôi bông tai hồ lô ngọc bích đơn giản và một vòng tay ngọc màu trắng sữa (vòng tay dương chi ngọc) có hoa văn mẫu đơn như ý.
Cửa tẩm điện vừa mở ra phát hiện bên ngoài một mảnh đỏ sẫm, Doanh Tâm đang định đem cái lồng đèn khác treo lên mái hiên. Thấy ra bước ra, cười khanh khách nghênh đón.
“Tiểu thư, treo thế này Đào Chước cung đã ngập trong không khí vui mừng chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Ta đưa tay nhận lấy đèn lồng: “Mã xa đã đến rồi, đèn này đưa cho ta dùng nhé.” Ta cười đi ra ngoài.
“Cung Hậu nương nương, Phúc Thọ song toàn, cát tường an khang.” Công công đi theo nói câu cát tường.
“Miễn lễ. Chúng ta đi thôi.”
Ta bước lên xe ngựa, ngay sao đó là tiếng hô chát chúa “khởi hành”, đoàn mã xa chậm rãi di chuyển. Toàn bộ đèn lồng trong hoàng cung lúc này cũng được thắp lên, tràn ngập trong không khí yên bình. Nếu ta phải đi mà quốc gia này luôn sung sướng vui mừng, cao quý nhất, là nơi được mọi người hướng đến.
Ương Mộc cung.
Tác giả :
Tố Thủ Hội Hồng Nhan