Đế Phi Khuynh Thiên Hạ
Chương 28: Cát vàng mênh mông, xa giá Bắc Tố [2]
Nghi thức tiễn thân lớn đến kinh người.
Nghe nói đây là nghi thức long trọng nhất trong mười mấy mươi năm trở lại đây, lần trước là đại nữ nhi của tiên hoàng, công chúa Khuynh Vũ, những người chứng kiến cảnh đó, vẫn còn tưởng nhớ đến buổi lễ tống thân long trọng đến mức điên cuồng đó. Quán hồng năm thứ tư, công chúa Khuynh Vũ hòa thân cùng thái tử Tố Quốc, hoàng đế Thần Quốc lúc đầu đại xá toàn quốc, miễn thuế ba năm. Đồ cưới của công chúa, dài chừng ba mươi dặm, trong đó mười ngàn món đồ bằng ngọc, hoàng kim, bạc trắng, tơ lụa cẩm la, danh họa sách cổ nhiều không đếm xuể.
Công chúa Khuynh Vũ là đứa con đầu tiên của tiên hoàng và trinh quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất, chính chính là đứa con gái đầu tiên của tiên hoàng, từ xưa, đồ hiếm là đồ quý, trước khi sinh ra công chúa Khuynh Vũ, tiên hoàng đã có năm nùười con trai, tuy rằng trinh quý phi là đứa con gái đầu tiên, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đối với nàng, trái lại còn giúp nàng thêm nhiều ân sủng.
Công chúa Khuynh Vũ, năm ấy mười tuổi đã biết làm thơ viết văn, soạn nhạc ca từ, không việc gì không biết. Hơn nữa xinh đẹp tựa Tây Thi, dáng dấp tựa Điêu Thuyền, chẳng qua là mọi người đều yêu thương che chở nàng tựa như trân bảo, nên tính tình nàng ương ngạnh, Mặc dù như thế, đại danh của nàng vẫn lan truyền trong tứ quốc.
Từng có lão hiền giả đắc đạo nói rằng ai có được Khuynh Vũ ắc có được được thiên hạ. Lời này thốt ra, càng khiến cho cuộc chiến giữa tứ quốc càng thêm gay gắc, khi Khuynh Vũ mười tám tuổi, một vị sứ giả Tố Quốc, khiến cho cuộc tranh đấu giành Khuynh Vũ của tứ quốc bất chợt lắng xuống.
Vị sứ giả kia, chẳng phải sứ giải thông thường mà chính là Bát hoàng tử của hoàng đế Tố Quốc lúc đó, cũng chính là thái tử Tố Quốc - Uất Trì Dận. Khi đó Uất Trì Dận hai mươi sáu tuổi, đã nắm trong tay binh quyền quan trọng của Tố Quốc, hắn ba lần chinh phạt Tây Dung nhiều lần xâm phạm biên giới Tố Quốc, năm lần đẩy lùi du mục dân tộc Hung nô. Chiến kỳ “Phá nhiếp” của hắn chỉ cần giương lên, cũng khiến người nghênh chiến run rẩy đôi chân. Cũng vì điều ấy, hoàng đế Tố Quốc lập hắn lên làm thái tử.
Hôm nay hắn đến…
“Tại hạ, mong muốn, ngài có thể gã công chúa Khuynh Vũ cho tại hạ.” Nhếch mày, như là muốn khiêu khích.
“Chuyện này…” Mặc dù Uất Trì Dận đứng trước mặt tiên hoàng chỉ là vãn bối, thế nhưng, lại là người không thể tùy tiện đắc tội: “Ta thấy chuyện này cần hỏi ý của Khuynh Vũ trước đã.” Cũng không khó nhận ra, tiên đế đang tìm lý do.
“Được, vậy làm phiền ngài.” Khẽ hành lễ, sau đó quay về tẩm cung được tiên hoàng bố trí để nghỉ ngơi.
“Con không lấy chồng.” Thanh âm của công chúa Khuynh Vũ truyền ra từ trong tẩm cung, lúc này mẫu phi của Khuynh Vũ là Trinh quý phi đang ngồi trong cung của Khuynh Vũ rưng rưng nước mắt.
“Huyên Huyên, ngoan, vì Thần Quốc con không thể tùy hứng như vậy.” Tiên hoàng gọi nhũ danh của nàng, khuyên nhủ nói.
“Thế nhưng, con chưa từng gặp qua hắn lần nào, sao có thể… hơn nữa…” Khuynh Vũ tủi thân cúi đầu.
“Phụ hoàng biết chuyện của con và Văn Viễn, nhưng là bây giờ hai đứa chắc chắn sẽ là hữu duyên vô phận rồi.” Tiên hoàng thương tiếc sờ sờ đầu Khuynh Vũ.
“… Con muốn gặp hắn một lần.” Ánh mắt Khuynh Vũ ngấn lệ, ngón tay xoay xoay chiếc khăn lụa, nói khẽ.
“Chuyện này… Ta sẽ cố thu xếp cho con.”
Vào buổi trưa ba hôm sau, tiên hoàng hóa trang Khuynh Vũ thành cung nữ ngồi uống trà trong một tiểu đình ven hồ.
“Đã mấy ngày qua, chiêu đãi nếu có sơ xuất, hoàng tử thứ lỗi cho.” Tuy rằng tiên hoàng là trưởng bối, thế nhưng đối mặt với đại tướng quân “Phá nhiếp”, thái tử Tố Quốc mạnh nhất trong tứ quốc, trong lòng cũng có vài phần kiên kỵ.
“Thần hoàng chớ khách khí.” Hắn cầm lấy tách nhấp một ngụm trà. Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Khuynh Vũ đứng ở bên cạnh tiên hoàng, mỉm cười, rồi lại nhìn sang tiên hoàng: “Công chúa đã cho câu trả lời rồi hay chưa?” Sau đó khẽ liếc nhìn Khuynh Vũ.
Mà chính cái nhìn này, khiến Khuynh Vũ thấy rõ tướng mạo của hắn. Không có làn da chăm chút cẩn thận mềm nhẹ như nước của nam tử phía nam, ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt như chạm như khắc, làn da rám nắng khỏe mạnh, đôi môi mím chặt ít nói, nhưng luôn luôn mang theo nụ cười thản nhiên. Lại nói tiếp, bất luận là xét về dung mạo hay là gia thế thì người nam nhân ngồi trước mắt này rất xứng đôi với nàng.
Nàng nhẹ nhàng khều phụ thân. người này, nàng ưng thuận.
“Ừ, nàng đáp ứng rồi.”
Hắn cười càng tươi, hình như xem thấu mọi thứ. Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khuynh Vũ, trả lời tiên hoàng: “Vậy cám ơn thần.” Mặt của Khuynh Vũ như thiêu cháy, người này, như là đang trêu chọc nàng.
Ba tháng sau, đội ngũ đón dâu ngũ đến;
Năm tháng sau, Khuynh Vũ gả cho Uất Trì Dận;
Một năm sau, Uất Trì Dận đăng cơ sửa niên hiệu ‘Thừa trị’, phong Khuynh Vũ là phu nhân, phong hào Thần;
Thừa trị năm thứ hai, Khuynh Vũ sinh hạ cho Uất Trì Dận hoàng tử thứ sáu, tên là Uất Trì Sùng Diệp lập làm thái tử, Khuynh Vũ lập làm Hiền phi;
Thừa trị năm thứ năm, Khuynh Vũ sinh hạ cho Uất Trì Dận hoàng tử thứ tám, tên là Uất Trì Nguyên Bân lập làm Phất vương, Khuynh Vũ lập làm hoàng hậu;
Thừa trị năm thứ mười hai, Khuynh Vũ sinh hạ cho Uất Trì Dận công chúa thứ sáu tên là Uất Trì Phinh Sam ban thưởng hào ngưng lưu;
Thừa trị năm thứ mười ba, Khuynh Vũ bệnh nặng, tàn thu ra đi, hưởng dương ba mươi tuổi.
Uất Trì Dận cũng vĩnh biệt cõi đời ở tuổi bốn mươi tám, Uất Trì Sùng Diệp đăng cơ trở thành quốc quân mới của Tố Quốc, sửa niên hiệu thành ‘Đằng Sóc’
Mà, tự lúc Uất Trì Dận cưới công chúa Khuynh Vũ cũng không cưới thêm bất luận vị công chúa nào khác.
Nghe nói đây là nghi thức long trọng nhất trong mười mấy mươi năm trở lại đây, lần trước là đại nữ nhi của tiên hoàng, công chúa Khuynh Vũ, những người chứng kiến cảnh đó, vẫn còn tưởng nhớ đến buổi lễ tống thân long trọng đến mức điên cuồng đó. Quán hồng năm thứ tư, công chúa Khuynh Vũ hòa thân cùng thái tử Tố Quốc, hoàng đế Thần Quốc lúc đầu đại xá toàn quốc, miễn thuế ba năm. Đồ cưới của công chúa, dài chừng ba mươi dặm, trong đó mười ngàn món đồ bằng ngọc, hoàng kim, bạc trắng, tơ lụa cẩm la, danh họa sách cổ nhiều không đếm xuể.
Công chúa Khuynh Vũ là đứa con đầu tiên của tiên hoàng và trinh quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất, chính chính là đứa con gái đầu tiên của tiên hoàng, từ xưa, đồ hiếm là đồ quý, trước khi sinh ra công chúa Khuynh Vũ, tiên hoàng đã có năm nùười con trai, tuy rằng trinh quý phi là đứa con gái đầu tiên, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đối với nàng, trái lại còn giúp nàng thêm nhiều ân sủng.
Công chúa Khuynh Vũ, năm ấy mười tuổi đã biết làm thơ viết văn, soạn nhạc ca từ, không việc gì không biết. Hơn nữa xinh đẹp tựa Tây Thi, dáng dấp tựa Điêu Thuyền, chẳng qua là mọi người đều yêu thương che chở nàng tựa như trân bảo, nên tính tình nàng ương ngạnh, Mặc dù như thế, đại danh của nàng vẫn lan truyền trong tứ quốc.
Từng có lão hiền giả đắc đạo nói rằng ai có được Khuynh Vũ ắc có được được thiên hạ. Lời này thốt ra, càng khiến cho cuộc chiến giữa tứ quốc càng thêm gay gắc, khi Khuynh Vũ mười tám tuổi, một vị sứ giả Tố Quốc, khiến cho cuộc tranh đấu giành Khuynh Vũ của tứ quốc bất chợt lắng xuống.
Vị sứ giả kia, chẳng phải sứ giải thông thường mà chính là Bát hoàng tử của hoàng đế Tố Quốc lúc đó, cũng chính là thái tử Tố Quốc - Uất Trì Dận. Khi đó Uất Trì Dận hai mươi sáu tuổi, đã nắm trong tay binh quyền quan trọng của Tố Quốc, hắn ba lần chinh phạt Tây Dung nhiều lần xâm phạm biên giới Tố Quốc, năm lần đẩy lùi du mục dân tộc Hung nô. Chiến kỳ “Phá nhiếp” của hắn chỉ cần giương lên, cũng khiến người nghênh chiến run rẩy đôi chân. Cũng vì điều ấy, hoàng đế Tố Quốc lập hắn lên làm thái tử.
Hôm nay hắn đến…
“Tại hạ, mong muốn, ngài có thể gã công chúa Khuynh Vũ cho tại hạ.” Nhếch mày, như là muốn khiêu khích.
“Chuyện này…” Mặc dù Uất Trì Dận đứng trước mặt tiên hoàng chỉ là vãn bối, thế nhưng, lại là người không thể tùy tiện đắc tội: “Ta thấy chuyện này cần hỏi ý của Khuynh Vũ trước đã.” Cũng không khó nhận ra, tiên đế đang tìm lý do.
“Được, vậy làm phiền ngài.” Khẽ hành lễ, sau đó quay về tẩm cung được tiên hoàng bố trí để nghỉ ngơi.
“Con không lấy chồng.” Thanh âm của công chúa Khuynh Vũ truyền ra từ trong tẩm cung, lúc này mẫu phi của Khuynh Vũ là Trinh quý phi đang ngồi trong cung của Khuynh Vũ rưng rưng nước mắt.
“Huyên Huyên, ngoan, vì Thần Quốc con không thể tùy hứng như vậy.” Tiên hoàng gọi nhũ danh của nàng, khuyên nhủ nói.
“Thế nhưng, con chưa từng gặp qua hắn lần nào, sao có thể… hơn nữa…” Khuynh Vũ tủi thân cúi đầu.
“Phụ hoàng biết chuyện của con và Văn Viễn, nhưng là bây giờ hai đứa chắc chắn sẽ là hữu duyên vô phận rồi.” Tiên hoàng thương tiếc sờ sờ đầu Khuynh Vũ.
“… Con muốn gặp hắn một lần.” Ánh mắt Khuynh Vũ ngấn lệ, ngón tay xoay xoay chiếc khăn lụa, nói khẽ.
“Chuyện này… Ta sẽ cố thu xếp cho con.”
Vào buổi trưa ba hôm sau, tiên hoàng hóa trang Khuynh Vũ thành cung nữ ngồi uống trà trong một tiểu đình ven hồ.
“Đã mấy ngày qua, chiêu đãi nếu có sơ xuất, hoàng tử thứ lỗi cho.” Tuy rằng tiên hoàng là trưởng bối, thế nhưng đối mặt với đại tướng quân “Phá nhiếp”, thái tử Tố Quốc mạnh nhất trong tứ quốc, trong lòng cũng có vài phần kiên kỵ.
“Thần hoàng chớ khách khí.” Hắn cầm lấy tách nhấp một ngụm trà. Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Khuynh Vũ đứng ở bên cạnh tiên hoàng, mỉm cười, rồi lại nhìn sang tiên hoàng: “Công chúa đã cho câu trả lời rồi hay chưa?” Sau đó khẽ liếc nhìn Khuynh Vũ.
Mà chính cái nhìn này, khiến Khuynh Vũ thấy rõ tướng mạo của hắn. Không có làn da chăm chút cẩn thận mềm nhẹ như nước của nam tử phía nam, ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt như chạm như khắc, làn da rám nắng khỏe mạnh, đôi môi mím chặt ít nói, nhưng luôn luôn mang theo nụ cười thản nhiên. Lại nói tiếp, bất luận là xét về dung mạo hay là gia thế thì người nam nhân ngồi trước mắt này rất xứng đôi với nàng.
Nàng nhẹ nhàng khều phụ thân. người này, nàng ưng thuận.
“Ừ, nàng đáp ứng rồi.”
Hắn cười càng tươi, hình như xem thấu mọi thứ. Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khuynh Vũ, trả lời tiên hoàng: “Vậy cám ơn thần.” Mặt của Khuynh Vũ như thiêu cháy, người này, như là đang trêu chọc nàng.
Ba tháng sau, đội ngũ đón dâu ngũ đến;
Năm tháng sau, Khuynh Vũ gả cho Uất Trì Dận;
Một năm sau, Uất Trì Dận đăng cơ sửa niên hiệu ‘Thừa trị’, phong Khuynh Vũ là phu nhân, phong hào Thần;
Thừa trị năm thứ hai, Khuynh Vũ sinh hạ cho Uất Trì Dận hoàng tử thứ sáu, tên là Uất Trì Sùng Diệp lập làm thái tử, Khuynh Vũ lập làm Hiền phi;
Thừa trị năm thứ năm, Khuynh Vũ sinh hạ cho Uất Trì Dận hoàng tử thứ tám, tên là Uất Trì Nguyên Bân lập làm Phất vương, Khuynh Vũ lập làm hoàng hậu;
Thừa trị năm thứ mười hai, Khuynh Vũ sinh hạ cho Uất Trì Dận công chúa thứ sáu tên là Uất Trì Phinh Sam ban thưởng hào ngưng lưu;
Thừa trị năm thứ mười ba, Khuynh Vũ bệnh nặng, tàn thu ra đi, hưởng dương ba mươi tuổi.
Uất Trì Dận cũng vĩnh biệt cõi đời ở tuổi bốn mươi tám, Uất Trì Sùng Diệp đăng cơ trở thành quốc quân mới của Tố Quốc, sửa niên hiệu thành ‘Đằng Sóc’
Mà, tự lúc Uất Trì Dận cưới công chúa Khuynh Vũ cũng không cưới thêm bất luận vị công chúa nào khác.
Tác giả :
Tố Thủ Hội Hồng Nhan