Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi
Chương 29
Sau hai ngày ở lại Diệp quốc, Diễm My cùng Hoàng An Liêm từ sáng sớm tinh mơ đã leo lên xe ngựa. Khởi hành từ sáng sớm tinh mơ là chủ ý của Diễm My bởi vì nàng một giây một phút cũng không muốn nhìn bộ mặt giả tạo của những người trong thâm cung này.
Xuất phát vào sáng sớm tinh mơ, thưởng thức một chút cảnh tượng sương còn đọng trên lá hay nghe tiếng chim ca líu lo như một bản nhạc cũng là một thú vui. Diễm My hiện tại chính là đang ung dung nhàn nhã như vậy.
Hoàng An Liêm nhìn dáng vẻ nàng nói: “Nếu như ngày nào cũng như ngày nào, có thể tự do đi đi lại lại, mặc kệ thế sự nhân gian thì tốt biết bao”
Diễm My đối với ý kiến này lại rất tán đồng: “Đúng vậy. Nếu chúng ta không sinh ra trong gia đình đế vương, có lẽ thực sự có thể tiêu dao tự tại, dạo chơi khắp chốn nhân gian hồng trần này rồi”
Hắn gật đầu: “Hiện tại còn quá nhiều chuyện chúng ta phải lo”
Nàng một tay chống cằm, lại nhớ tới chuyện ngôi vị hoàng đế ở Diệp quốc, thở dài: “Chuyện của Diệp Chiến Vũ, có lẽ tới lúc đó phải nhờ ngươi giúp một chút rồi”
“Không sao, ta không phiền đâu”
Hoàng An Liêm tưởng sau khi nói câu này, Diễm My sẽ đôi phần cảm động. Hắn đâu ngờ thực tế phũ phàng hơn hắn nghĩ, đệ nhất sát thủ lại trả lời: “Không phải ta sợ ngươi phiền, ta chỉ ngại thiếu ngươi một phần ân tình. Mà trên đời, ta ghét nhất là nợ nần ân tình này nọ với người khác. Nếu ngươi hiện tại đã nói không phiền, hi vọng về sau sau khi giúp ta có thể vẫn giữ vững cái câu không phiền này, ta khỏi phải mắc nợ người”
Nghe xong, nàng vẫn tiếp túc vén rèm ngắm phong cảnh như lúc đầu còn Hoàng An Liêm thì á khẩu, không biết phải nói gì. Hắn thấy Hoàng thượng Diệp quốc ăn nói có chút khách khách khí khí, Hoàng hậu Diệp quốc thì đích thị dạng tiểu thư khuê các, vậy từ đâu mà nàng lại ăn nói thẳng thừng không kiêng nể dè chừng ai, khiến cho mọi người cứng họng, á khẩu, không biết nói thế nào đáp sao thế này. Nữ nhân này, nàng quả nhiên khác thường. Thực lạnh lùng mà. Bất quá, lạnh lùng thế này, hắn cư nhiên lại thích.
Xuất phát vào sáng sớm tinh mơ, thưởng thức một chút cảnh tượng sương còn đọng trên lá hay nghe tiếng chim ca líu lo như một bản nhạc cũng là một thú vui. Diễm My hiện tại chính là đang ung dung nhàn nhã như vậy.
Hoàng An Liêm nhìn dáng vẻ nàng nói: “Nếu như ngày nào cũng như ngày nào, có thể tự do đi đi lại lại, mặc kệ thế sự nhân gian thì tốt biết bao”
Diễm My đối với ý kiến này lại rất tán đồng: “Đúng vậy. Nếu chúng ta không sinh ra trong gia đình đế vương, có lẽ thực sự có thể tiêu dao tự tại, dạo chơi khắp chốn nhân gian hồng trần này rồi”
Hắn gật đầu: “Hiện tại còn quá nhiều chuyện chúng ta phải lo”
Nàng một tay chống cằm, lại nhớ tới chuyện ngôi vị hoàng đế ở Diệp quốc, thở dài: “Chuyện của Diệp Chiến Vũ, có lẽ tới lúc đó phải nhờ ngươi giúp một chút rồi”
“Không sao, ta không phiền đâu”
Hoàng An Liêm tưởng sau khi nói câu này, Diễm My sẽ đôi phần cảm động. Hắn đâu ngờ thực tế phũ phàng hơn hắn nghĩ, đệ nhất sát thủ lại trả lời: “Không phải ta sợ ngươi phiền, ta chỉ ngại thiếu ngươi một phần ân tình. Mà trên đời, ta ghét nhất là nợ nần ân tình này nọ với người khác. Nếu ngươi hiện tại đã nói không phiền, hi vọng về sau sau khi giúp ta có thể vẫn giữ vững cái câu không phiền này, ta khỏi phải mắc nợ người”
Nghe xong, nàng vẫn tiếp túc vén rèm ngắm phong cảnh như lúc đầu còn Hoàng An Liêm thì á khẩu, không biết phải nói gì. Hắn thấy Hoàng thượng Diệp quốc ăn nói có chút khách khách khí khí, Hoàng hậu Diệp quốc thì đích thị dạng tiểu thư khuê các, vậy từ đâu mà nàng lại ăn nói thẳng thừng không kiêng nể dè chừng ai, khiến cho mọi người cứng họng, á khẩu, không biết nói thế nào đáp sao thế này. Nữ nhân này, nàng quả nhiên khác thường. Thực lạnh lùng mà. Bất quá, lạnh lùng thế này, hắn cư nhiên lại thích.
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Đình