Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi
Chương 23: Muốn nàng bẽ mặt
Buổi tối:
Hoàng thượng mở yến tiệc mừng nàng trở về quốc. Đến lúc này, Diễm My mới có dịp quan sát một số người. Yến tiệc tề tựu đầy đủ 16 hoàng tử của Diệp quốc, 10 vị phi tần, 8 vị công chúa và một số tiểu thư con nhà tể tướng hoặc trọng thần trong triều. Bên phải nàng là An Nhiên, bên trái là Ngũ công chúa Diệp Yến Vy – 15 tuổi, đối diện thì là Thượng Quan Chỉ Dung – Tiểu thư nhà tể tướng Thượng Quan, 18 tuổi. 2 người còn lại là Diệp Yến Đào – Tam công chúa và là tỷ muội ruột thịt của Diệp Yến Vy, hiện 17 tuổi cùng với Mộ Loan Châu – Tiểu thư nhà Mộ gia, 17 tuổi. An Nhiên như cũ, một thân bạch y. Nàng vận sa y xanh nhạt trang nhã. Bên cạnh thì Diệp Yến Vy mặc đồ đỏ nổi bật, Diệp Yến Đào khoác lên mình bộ váy màu hoa đào đúng như tên nàng ta. Hai người Mộ Loan Châu thì mặc đồ hồng phấn, Thượng Quan Chỉ Dung thì là màu tím nhạt.
Diệp Yến Đào, Diệp Yến Vy cùng Mộ Loan Châu và Thượng Quan Chỉ Dung trò chuyện rôm rả, An Nhiên thì có góp đôi câu, còn nàng thì vẫn giữ thái độ lãnh đạm từ đầu bữa tới giờ. Đột nhiên, Diệp Yến Vy quay qua hỏi nàng:
“Nhị tỷ, tỷ sống ở Hoàng quốc thế nào? Liêm vương gia đối tốt với tỷ chứ?”
Ngay sau đó, cũng vang lên tiếng của Mộ Loan Châu cùng Thượng Quan Chỉ Dung: “Đúng đó Nhị công chúa, Liêm vương gia đối với công chúa như nào?”
Nàng treo lên mặt nụ cười giả tạo, đáp lời: “Liêm không hề nạp trắc phi hay có bất kì thị thiếp nào, một mình Vương phi tỷ sống rất tốt”
Câu này ngụ ý nói chính là, Hoàng An Liêm đối với Diệp Dương Diễm My ta rất tốt, vì ta mà không hề nạp trắc phi hay có bất kì thị thiếp nào, chỉ sủng một mình ta...
Diệp Yến Đào lúc này mới nói: “Nhị tỷ không thể độc chiếm như vậy được, thực không tốt”
Nàng vẫn trưng nụ cười giả tạo, tiếp tục trả lời: “Đã nhiều lần khuyên Liêm nhưng Liêm vẫn cứ nói là vương phủ chỉ cần một mình vương phi là đủ rồi. Ta cũng hết cách nói với Liêm”
Trong mắt Yến Đào ngập tràn ghen tỵ. Nàng từ lâu nghe danh Liêm vương gia đã rất hâm mộ, mong muốn được trở thành thê tử của người. Lúc nghe hoàng a mã nói muốn gả một công chúa cho Liêm vương gia, nàng liền hi vọng, mong ngóng đó là mình nào ngờ hoàng a mã lại chọn con tiện nhân này. Nhìn xem, ả dám gọi Liêm vương gia là Liêm nghe thân mật như vậy, nàng hận không thể thế chỗ cho con ả này. Đệ Nhất Tài Nữ thì sao chứ, còn thua kém xa với Liêm của nàng, chỉ có nàng, chỉ có Diệp Yến Đào nàng mới xứng đáng là người phụ nữ bên cạnh hắn!
Bắt gặp ánh mắt ghen tỵ ngập tràn của Diệp Yến Đào, nụ cười Diễm My treo lên càng đậm hơn. Nhìn ánh mắt ghen tỵ đó làm sao mà nàng không biết vị tam muội muội này có ý với hắn, đang hận không thể thay thế nàng mà.
Lúc này, thái giám hầu hạ đi tới, nói muốn nghe Diễm My đàn một khúc nhạc. Thái giám nói khá to, nhiều người nghe thấy liền nhao nhao: “Phải đó, Nhị Công Chúa mau đàn một bản cho chúng ta nghe đi”
Thấy vậy, Diễm My biết nàng không thể chối từ liền một thân xanh trang nhã đứng dậy. Lúc này, nhạc cụ mang ra, mọi người lần nữa xôn xao: “Đó không phải là Cẩm vĩ cầm hôm trước mới tìm được ở vùng đất xa xôi hẻo lánh nào đó sao, làm sao mà Diễm My biết đánh được?”
“Ta cá với ngươi nàng đánh được”
”Ta không nghĩ thế”
Cứ thế tiếng vọng vào tai Diễm My, lúc này nàng mới liếc mắt nhìn nhạc cụ, thở nhẹ nhõm. Là violin hay còn gọi là Vĩ cầm. Hoàng a mã này thật có ý, nghĩ nàng không biết chơi nên mới định làm nàng bẽ mặt sao, không đâu!
Nhìn ánh mắt lo lắng của hoàng hậu, Diễm My cười nhẹ trấn an: “Mẫu hậu, con không sao”
Sau đó, nàng cầm violin lên, bắt đầu làm một khúc nhạc.
Hoàng thượng mở yến tiệc mừng nàng trở về quốc. Đến lúc này, Diễm My mới có dịp quan sát một số người. Yến tiệc tề tựu đầy đủ 16 hoàng tử của Diệp quốc, 10 vị phi tần, 8 vị công chúa và một số tiểu thư con nhà tể tướng hoặc trọng thần trong triều. Bên phải nàng là An Nhiên, bên trái là Ngũ công chúa Diệp Yến Vy – 15 tuổi, đối diện thì là Thượng Quan Chỉ Dung – Tiểu thư nhà tể tướng Thượng Quan, 18 tuổi. 2 người còn lại là Diệp Yến Đào – Tam công chúa và là tỷ muội ruột thịt của Diệp Yến Vy, hiện 17 tuổi cùng với Mộ Loan Châu – Tiểu thư nhà Mộ gia, 17 tuổi. An Nhiên như cũ, một thân bạch y. Nàng vận sa y xanh nhạt trang nhã. Bên cạnh thì Diệp Yến Vy mặc đồ đỏ nổi bật, Diệp Yến Đào khoác lên mình bộ váy màu hoa đào đúng như tên nàng ta. Hai người Mộ Loan Châu thì mặc đồ hồng phấn, Thượng Quan Chỉ Dung thì là màu tím nhạt.
Diệp Yến Đào, Diệp Yến Vy cùng Mộ Loan Châu và Thượng Quan Chỉ Dung trò chuyện rôm rả, An Nhiên thì có góp đôi câu, còn nàng thì vẫn giữ thái độ lãnh đạm từ đầu bữa tới giờ. Đột nhiên, Diệp Yến Vy quay qua hỏi nàng:
“Nhị tỷ, tỷ sống ở Hoàng quốc thế nào? Liêm vương gia đối tốt với tỷ chứ?”
Ngay sau đó, cũng vang lên tiếng của Mộ Loan Châu cùng Thượng Quan Chỉ Dung: “Đúng đó Nhị công chúa, Liêm vương gia đối với công chúa như nào?”
Nàng treo lên mặt nụ cười giả tạo, đáp lời: “Liêm không hề nạp trắc phi hay có bất kì thị thiếp nào, một mình Vương phi tỷ sống rất tốt”
Câu này ngụ ý nói chính là, Hoàng An Liêm đối với Diệp Dương Diễm My ta rất tốt, vì ta mà không hề nạp trắc phi hay có bất kì thị thiếp nào, chỉ sủng một mình ta...
Diệp Yến Đào lúc này mới nói: “Nhị tỷ không thể độc chiếm như vậy được, thực không tốt”
Nàng vẫn trưng nụ cười giả tạo, tiếp tục trả lời: “Đã nhiều lần khuyên Liêm nhưng Liêm vẫn cứ nói là vương phủ chỉ cần một mình vương phi là đủ rồi. Ta cũng hết cách nói với Liêm”
Trong mắt Yến Đào ngập tràn ghen tỵ. Nàng từ lâu nghe danh Liêm vương gia đã rất hâm mộ, mong muốn được trở thành thê tử của người. Lúc nghe hoàng a mã nói muốn gả một công chúa cho Liêm vương gia, nàng liền hi vọng, mong ngóng đó là mình nào ngờ hoàng a mã lại chọn con tiện nhân này. Nhìn xem, ả dám gọi Liêm vương gia là Liêm nghe thân mật như vậy, nàng hận không thể thế chỗ cho con ả này. Đệ Nhất Tài Nữ thì sao chứ, còn thua kém xa với Liêm của nàng, chỉ có nàng, chỉ có Diệp Yến Đào nàng mới xứng đáng là người phụ nữ bên cạnh hắn!
Bắt gặp ánh mắt ghen tỵ ngập tràn của Diệp Yến Đào, nụ cười Diễm My treo lên càng đậm hơn. Nhìn ánh mắt ghen tỵ đó làm sao mà nàng không biết vị tam muội muội này có ý với hắn, đang hận không thể thay thế nàng mà.
Lúc này, thái giám hầu hạ đi tới, nói muốn nghe Diễm My đàn một khúc nhạc. Thái giám nói khá to, nhiều người nghe thấy liền nhao nhao: “Phải đó, Nhị Công Chúa mau đàn một bản cho chúng ta nghe đi”
Thấy vậy, Diễm My biết nàng không thể chối từ liền một thân xanh trang nhã đứng dậy. Lúc này, nhạc cụ mang ra, mọi người lần nữa xôn xao: “Đó không phải là Cẩm vĩ cầm hôm trước mới tìm được ở vùng đất xa xôi hẻo lánh nào đó sao, làm sao mà Diễm My biết đánh được?”
“Ta cá với ngươi nàng đánh được”
”Ta không nghĩ thế”
Cứ thế tiếng vọng vào tai Diễm My, lúc này nàng mới liếc mắt nhìn nhạc cụ, thở nhẹ nhõm. Là violin hay còn gọi là Vĩ cầm. Hoàng a mã này thật có ý, nghĩ nàng không biết chơi nên mới định làm nàng bẽ mặt sao, không đâu!
Nhìn ánh mắt lo lắng của hoàng hậu, Diễm My cười nhẹ trấn an: “Mẫu hậu, con không sao”
Sau đó, nàng cầm violin lên, bắt đầu làm một khúc nhạc.
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Đình