Đệ Nhất Thần Thâu
Chương 109 109 Đại Gia Tộc Tới
- Khôn hồn thì ngươi mau nói ra kế hoạch và kẻ chủ mưu phía sau.
Ngoan ngoãn hợp tác sẽ giữ được mạng, còn nếu cứng đầu thì đừng trách bọn ta vô tình.
Một đội viên của đội tra khảo quát lớn hăm dọa tên lính bắn tỉa đang bị trói lại như một cái bánh.
Trước sự hung hãn của đối phương, tên lính bắn tỉa chỉ nở một nụ cười khinh bỉ, gã nhổ ra một ngụm máu rồi nói:
- Tha mạng? Long Thần các ngươi nghĩ bọn ta là lũ đần hay sao? Đã rơi vào trong tay của Liễu La Sát thì đừng mong có cơ hội trở về.
Cho nên các ngươi có dùng cực hình gì cũng không thể moi được bất cứ tin tức hữu dụng nào từ ta đâu.
Nhìn thái độ thấy chết không sờn của tên lính bắn tỉa, gã đội viên tra khảo đưa mắt nhìn Liễu Mai.
Rõ ràng là tên kia đang tìm mọi cách để được chết một cách nhanh chóng, sớm thoát khỏi dày vò.
Ngay cả cái tên Liễu La Sát mà tên kia cũng dám thốt ra thì đúng là ....
Gã đội viên không dám nghĩ tiếp nữa vì Liễu tướng quân đang dùng một ánh mắt đầy hứng thú nhìn tên lính bắn tỉa khiến lông tư hắn ta cũng dựng cả lên.
- Tốt, ta rất thích những kẻ có chí khí.
Yên tâm đi, ngươi sẽ không chết được đâu, ta sẽ từ từ chiêu đãi ngươi.
Liễu Mai nở một nụ cười đầy mùi thuốc súng, sau đó xoay người rời đi.
Có lẽ tên lính bắn tỉa kia không hề biết rằng những kẻ dám trêu chọc vị Liễu tướng quân kia đều có một kết cục vô cùng bi thảm.
Thậm chí so với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều lần.
Bởi vậy cổ nhân từng dạy rằng đừng nên trêu chọc phụ nữ, nếu không sẽ nhận lấy hậu quả vô cùng kinh khủng.
................................................
- Báo cáo Diên quản sự, Quách đội trưởng đã xử lí xong những kẻ dám ngáng đường chúng ta.
Bây giờ đang xin chỉ thị tiếp theo.
Một tên lính chạy vào thông báo với Diên Thọ, ông ta đang ngồi trong phòng khách quý loại cao cấp nhất với một lão già dáng vẻ thấp bé, khuôn mặt hơi tròn hồng hào.
- Nói với Quách đội trưởng lui quân về nghỉ ngơi, chúng ta chỉ cần cho Ẩn Sát biết ở Yên quốc này vẫn còn thế lực mà bọn chúng không thể đắc tội được.
- Đã rõ.
Sau khi phân phó cho thủ hạ xong, Diên Thọ mỉm cười ôn hòa nói với lão giả ngồi đối diện:
- Dương lão gia chủ, người bỏ công lặn lội đường xa đến đây mà không báo trước một tiếng để cho Diên mỗ không kịp chuẩn bị.
Nếu đón tiếp có gì thiếu sót mong ngài bỏ qua cho.
- Haha, Diên quản sự ngươi không cần khách sáo.
Lần này ta vốn có việc riêng nên tiện đường dẫn theo vài tên tôn tử ra ngoài một phen.
Lão giả khuôn mặt hồng hào cũng không ra vẻ mà đối đáp rất hòa ái.
Nếu ai không biết thì còn cho rằng có lẽ ông ta sợ hãi trước sức mạnh của Vạn Kim thương hội.
Kỳ thật, với thực lực của lão ta, muốn xóa sổ một phân bộ nhỏ như nơi này là việc trong tầm tay mà thôi.
Bản thân Diên Thọ cũng rất thắc mắc.
Vị đứng đầu của một đại gia tộc lại phải cất công chạy đến một cái phân hội nhỏ bé ở Yên quốc để làm gì cơ chứ.
Vì đan dược? Hình như hoàng cấp đối với đại gia tộc không mấy quan trọng nha.
Còn bán thánh binh khí tuy lợi hại nhưng với tài lực của bọn họ thì có lẽ đã sớm đoạt được.
Cần gì phải tranh giành với đám trung đẳng và tiểu gia tộc làm gì cơ chứ.
- Dương lão gia chủ, nếu người có việc gì cần phân phó thì cứ nói với Diên Mỗ một tiếng.
Tại hạ nhất định sẽ cố gắng làm cho ngài hài lòng.
Là một tên quản sự, Diên Thọ rất giỏi lấy lòng người.
Một đại gia tộc không chỉ mạnh về thực lực mà họ còn có nội tình sâu dày liên quan đến các môn phái chống lưng phía sau.
Các đại tông phái Chân Võ Môn sẽ để cho một gia tộc lớn mạnh nếu như không đầu phục dưới trướng của họ sao? Chuyện này chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng suy nghĩ ra được ngay, dĩ nhiên là những gia tộc "bất khuất" không cúi đầu sẽ trở thành dĩ vãng trong dòng sông lịch sử.
- Có lời này của Diên quản sự, lão phu cũng yên tâm rồi.
Chắc ngươi cũng biết cuộc thi đấu Bách Gia Kiêu Tử mười năm diễn ra một lần chỉ còn vài tháng nữa là bắt đầu.
Dương Thang vẫn ung dung uống trà chậm rãi đáp lời, từ trong người lão có một cỗ uy nghi của cường giả mà người thường không thể nào toát ra được.
- Việc này Diên mỗ cũng đã nghe qua.
Không lẽ Dương gia chủ đến phân bộ của tại hạ là vì ...
Diên Thọ không nói hết câu mà chỉ lấp lửng nhìn về phía Dương lão gia chủ.
Khôn ngoan như ông ta thì việc đưa đẩy là một kỹ năng căn bản, lòng dạ mấy lão gia hỏa kia sâu không lường được, Diên Thọ thừa kinh nghiệm đối phó với những tình huống như vậy.
- Haha, Diên quản sự, ngươi không cần lo lắng.
Lần này lão phu đến cũng là bởi vì bất đắc dĩ mà thôi.
Không cần lo lắng? Diên Thọ thầm mắng trong lòng không ngớt.
Đối mặt với một địa cấp cường giả hàng thật giá thật, ông ta không lo lắng được sao? Tuy Vạn Kim thương hội không hề e ngại bất kỳ thế lực nào nhưng cũng không có nghĩa là những thế lực khác phải kiêng kỵ bọn họ.
Nhất là ông ta chỉ là một quản sự nho nhỏ tại một phân bộ không có gì nổi bật cả.
Thấy Diên Thọ chỉ mỉm cười mà không tiếp lời, Dương Thang gia chủ cũng không muốn mất thời gian nên lại lên tiếng:
- Nghe nói hôm nay phân bộ của Diên quản sự ngươi có hai kiện bán thánh binh khí và một viên đan dược có tác dụng tăng cường tu vi đối với hoàng cấp nội khí cao thủ?
Hóa ra là đến vì vật phẩm đấu giá, Diên Thọ liền thở ra một hơi.
Có điều mấy đại gia tộc đâu thiếu bán thánh binh khí? Nếu là tiểu gia tộc thì việc sở hữu một kiện bán thánh binh khí chính là chí bảo thì ở trung đẳng gia tộc hầu như nhà nào cũng có từ một đến vài kiện.
Còn đại gia tộc, nghe nói vài gia tộc cường đại nhất còn có cả thánh cấp binh khí, chém sắt như chém bùn, vô cùng lợi hại.
Phía trên thánh cấp binh khí nghe nói còn có tuyệt thế thần binh gì đó, đáng tiếc mấy cái đó chỉ là truyền thuyết.
Cho dù có thì cũng chỉ tổng bộ Vạn Kim tại Triệu quốc có đủ tư cách lưu trữ.
Nói đơn giản chính là nếu phân bộ của Diên Thọ dám tuyên cáo bán đấu giá một binh khí phẩm cấp cao hơn bán thánh cấp thì ngay ngày hôm đó bọn họ sẽ bị giết người diệt khẩu đến một mạng cũng không còn.
Bán thánh binh khí có thể không khơi dậy được lòng tham của các đại thế lực chân chính, nhưng thánh cấp chính là binh khí mà bất kỳ ai cũng đỏ mắt tranh giành.
Thậm chí có lời đồn đại sư luyện khí Cao Kính Chi kỳ thật chế tạo được rất nhiều thánh cấp binh khí nhưng vì không muốn rước họa vào thân nên lão ta đều bí mật luyện chế cho những đại thế lực.
Ngoài ra không hề có chuyện luyện binh khí cho những kẻ vô danh hoặc thế lực ngoại lai khác.
Còn về bán thánh thì trừ tông sư họ Cao ra còn không ít luyện khí sư khác cũng đã chế tác được nhưng ai nấy cũng đều danh tiếng nổi trội.
Bọn họ ít nhiều đều có vài chục năm đắm chìm trong luyện khí chi đạo mới có thể tạo ra được một thanh bán thánh phẩm cấp, có thể xem là tác phẩm đắc ý của bản thân.
Vậy tự nhiên ở đâu xuất hiện hai thanh binh khí bán thánh lưu lạc ở nước Yên nhỏ bé? Nếu là hàng trộm cắp trôi dạt ở hắc thị thì chắc chắn Vạn Kim sẽ không dễ dàng hô hào như thế.
Phải biết rằng kiểm định sư của thương hội lớn nhất thế giới không phải là hạng vô dụng.
Họ chỉ cần nhìn sơ qua cũng đoán ra được vài phần gốc gác của vật phẩm.
Dĩ nhiên Vạn Kim sẽ không dại gì đem vật phẩm ăn trộm trả lại cho chủ nhân, nhưng họ cũng sẽ không đấu giá công khai.
Nghe nói với mấy vật phẩm đó Vạn Kim sẽ đại diện tìm người mua rồi để hai bên trao đổi bí mật.
Do đó, hai thanh bán thánh binh khí kia khả năng cao là hàng có xuất xứ rõ ràng.
- Đúng vậy, việc này rất nhiều người cũng đã biết, không lẽ Dương gia chủ có ý với vật phẩm đấu giá?
Diên Thọ rất lịch thiệp đáp lại.
Đắc tội bị chém giết và bị cường đoạt cướp của là hai việc khác nhau.
Nếu như ông ta làm phật ý bị lão già họ Dương giết hại thì đó là xui xẻo nhưng nếu lão ta định ra tay đoạt lấy vật phẩm đấu giá thì thật xin lỗi.
Các ngươi nghĩ Vạn Kim là quả hồng mềm sao?
Kim chỉ nam của thương hội số một này chính là lợi ích.
Ai dám động đến lợi ích của Vạn Kim chính là tuyên chiến với họ.
Cho nên có thể gây thù với nhân viên Vạn Kim nhưng đừng bao giờ dại dột mưu đồ với vật phẩm của họ.
Bởi vì các ngươi sẽ lãnh một hậu quả vô cùng thảm khốc.
- Haha, ta cũng không muốn vòng vo nhiều lời.
Chuyện là Bách gia kiêu tử chi tranh sắp tới đặc biệt sẽ rất quan trọng.
Lão phu muốn vì thế muốn tìm một chút đan dược đặc thù cùng với binh khí cho tôn nhi của mình để có thể nắm chắc hơn.
Dương Thang cười nhạt giải thích một cách sơ sài khiến cho Diên Thọ như viết lên một dấu chấm hỏi to đùng trên mặt mình.
Ngươi có phải là Dương gia đại gia tộc không vậy? Tuy không phải bài danh tốp mười nhưng Dương gia cũng có thể xem là một trong những gia tộc lâu đời, tích trữ rất dồi dào.
Các ngươi chạy đến đây chỉ vì đan dược và hai thanh bán thánh binh khí thôi sao?
- Khụ khụ, Dương gia chủ, người cũng thật biết nói đùa.
Lệnh tôn vốn là một thiên tài nổi tiếng, ta nhớ không lầm thì binh khí hay đan dược ở chỗ ta cũng không có gì để khiến lệnh tôn để vào mắt a.
Ho khan cười xòa, Diên Thọ rất biết tự lượng sức đáp lại.
Đừng trêu chọc ta, nếu nói trung đẳng gia tộc đến thì lão còn tin tưởng vài phần.
Đường đường là gia chủ đại gia tộc lại đến chỉ vì mấy thứ "tầm thường" trong mắt họ sao? Tuyệt đối bên trong này phải có huyền cơ.
Diên Thọ nào biết trong lòng Dương Thang cũng đang cười khổ không thôi.
Cái lão bằng hửu lâu năm của mình tự dưng nổi hứng lên liên lạc.
Nếu chỉ là đàm đạo đánh cờ, uống vài chén rượu nóng thì cũng thôi đi.
Ai dè lão gia hỏa kia lại yêu cầu Dương Thang phải xuất hành chạy đến nước Yên ngay.
Lại còn dặn dò phải tiếp xúc với chủ nhân của mấy vật phẩm áp trục cho kỳ đấu giá hội của Vạn Kim thương hội ở đấy nữa chứ.
Nếu không phải danh tiếng lẫn bản lĩnh của lão bằng hữu kia quá kinh thế hãi tục thì còn lâu họ Dương mới chịu bôn ba vội vàng thu xếp hành lý đi ngay.
Ngay cả mấy tông môn lớn muốn thảo luận với lão thông thường cũng phải gửi thiệp đàng hoàn, đến nơi còn được đón tiếp long trọng.
Nào có cái dạng gấp gáp như chạy trốn theo tình nhân thế này, Dương Thang lắc đầu ngao ngán ngẫm nghĩ.
"Nếu như không có lợi ích tương xứng, ta nhất định sẽ vặt hết râu của lão xuống"
Hung hăn thầm nghĩ, Dương Thang lại càng chờ mong.
Trong điện thoại, lão bằng hữu đã nói đến ba chữ "đại cơ duyên".
Với cao thủ võ đạo, không gì hấp dẫn hơn cơ duyên cả.
Nếu thật sự lần đi này có thu hoạch, vậy Dương gia của lão sẽ có cơ hội trở mình, biết đâu nhất phi trùng thiên cũng không chừng.
- Tất nhiên, Siêu nhi từ sớm đã có binh khí của mình nhưng vẫn chưa hoàn mỹ lắm.
Lão phu vốn là muốn được thỉnh giáo vị luyện khí sư đã chế tác ra hai kiện binh khí đấu giá để có thể nhờ người luyện chế giúp theo ý của tôn tử.
- Thật xin lỗi Dương gia chủ.
Xưa nay Vạn Kim thương hội có nguyên tắc bất thành văn là đảm bảo bí mật tuyệt đối cho chủ nhân của vật phẩm đấu giá.
Lắc đầu từ chối ngay, Diên Thọ lập tức cảnh giác.
Ông ta chỉ vừa mới tìm được một đối tác tuyệt vời để cung cấp vật phẩm, lão già này lại muốn hỏi thăm lai lịch của người ta.
Không lẽ Dương gia muốn khống chế Tiểu Hắc để bắt tiểu tử đó nô dịch luyện chế binh khí và đan dược cho họ.
Nếu thật là thế thì đúng là một lũ ngu ngốc, phía sau một đại sư luyện khí luôn có thế lực bảo hộ.
Mà vị sư phụ thần bí của Tiểu Hắc lại càng kinh khủng đến cực điểm, Diên Thọ lão gan to cách mấy cũng chưa từng dám có ý nghĩ sai lệch nào.
Ngại mệnh của mình quá dài hay sao mà đi trêu chọc tồn tại không chống lại nổi, ông ta không rảnh đến thế.
Còn Dương gia nếu đã muốn tìm đường chết thì...
Ý định mượn dao giết người của Diên Thọ vừa lóe lên liền bị lão ta dập tắt ngay.
Nếu lỡ như họ Dương kia vì giữ mạng mà khai ra là do Diên Thọ ông ta chỉ điểm thì hóa la lại mang họa vào người sao.
Không được, tuyệt đối không thể dại dột tìm chết như thế được.