Đệ Nhất Sủng
Chương 59: Hạnh phúc chưa từng có
“Hoa này...” Cố Cơ Uyển nhìn bó hoa hồng lớn trong lòng nữ giúp việc, không biết vì sao mà tim chợt chậm lại nửa nhịp.
Sao trong biệt thự của Mộ Tu Kiệt lại có thứ... chỉ tồn tại giữa người yêu với nhau thế này?
Lâm Duệ lập tức nói: “Đây là hoa hồng cậu cả chọn tối qua, sáng sớm hôm nay đã vận chuyển tới bằng đường hàng không.”
“Anh ấy chọn?” Cố Cơ Uyển ngạc nhiên, thật là khó tin
Nghĩ đến dáng vẻ Mộ Tu Kiệt cầm điện thoại nhìn chằm chằm từng bó hoa hồng trên màn hình, còn nghiêm túc chọn lựa... Ôi! Khó mà tưởng tượng được!
Sao cậu cả Mộ lại làm ra chuyện nhàm chán như thế vậy?
Lâm Duệ vội nói: “Hình như tối qua cậu cả và mợ chủ... có chút mâu thuẫn, lúc cậu cả về... rất tức giận, nhưng chẳng mấy chốc cậu chủ đã bình tĩnh lại rồi.”
Chuyện đêm qua, cho dù nói thế nào thật sự là cậu cả có lỗi.
“Đây là hoa hồng cậu chủ tự mình chọn lựa đặt hàng, nhưng mà, buổi sáng khi đưa tới, dường như hai người... lại có mâu thuẫn, cậu cả giận dỗi bảo tôi ném đi."
Sợ cô hiểu lầm, Lâm Duệ lại giải thích: “Có lẽ cậu cả bị mợ chủ chọc giận mới bảo tôi ném đi, tôi vội vàng ra ngoài nên để ở sảnh nên vẫn chưa kịp xử lý."
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này.
Từ kiếp trước đến kiếp này, cô chưa từng thấy Mộ Tu Kiệt tặng hoa cho cô gái nào, càng khỏi nói là tự mình chọn.
Thì ra tối qua sau khi chiến tranh lạnh, anh lại còn muốn làm lành với cô.
Buổi sáng anh kêu mình uống sữa, nghĩ kỹ mới thấy cũng không phải chuyện quá đáng gì, uống sữa cũng là tốt cho cô.
“Vậy, ngài Lâm, hoa này...”
“Đừng ném!” Cố Cơ Uyển lập tức ôm lấy hoa từ trong tay giúp việc.
Nhìn bó hoa hồng tươi trong lòng, cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, hạnh phúc chưa từng có.
Cô lại có thể nhận được hoa cậu cả Mộ tặng, người đàn ông máu lạnh vô tình, cả đời cũng không hiểu cái gì là yêu kia thật sự chịu tặng hoa cho cô.
Sự chua xót của kiếp trước và bất ngờ của kiếp này khiến hốc mắt cô nóng lên, nước mắt suýt chút rơi xuống.
Cô nhìn hoa trong lòng mình, cảm thấy như nằm mơ vậy. Nữ giúp việc muốn nói gì đó, Lâm Duệ phất tay, cô ta đành phải đi xuống.
“Cậu cả ở trên lầu.” Lâm Duệ nhắc nhở.
Đợi lúc Cố Cơ Uyển lấy lại tinh thần, trong sảnh lớn chỉ còn lại mình cô, chẳng có ai khác nữa.
Mộ Tu Kiệt... ở trên lầu.
Đôi chân như không nghe theo điều khiển, lập tức chạy lên lầu.
Mộ Tu Kiệt ở ngay trong phòng, đang làm việc.
Lúc cô đi vào, mười ngón tay của anh còn đang đặt trên bàn phím, không biết đang bận cái gì.
Cửa phòng mở rộng, Cố Cơ Uyển cứ thế đi thẳng vào.
Không ngờ vừa đi vào đã nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Mộ Tu Kiệt vang lên: “Không ai dạy cô trước khi vào phải gõ cửa sao?”
Cô Cơ Uyển sửng sốt, nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh.
Cái tên này bớt kiêu ngạo một chút thì chết à?
Cô thở hắt một hơi, lùi ra ngoài cửa, nâng tay lên gõ.
Lần này Mộ Tu Kiệt mới hờ hững nhìn cô một cái, không ngờ lại nhìn thấy cô ôm một bó hoa hồng lớn.
Trên khuôn mặt tuấn tú vạn năm đều đóng băng kia lập tức xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Chuyện tặng hoa này, anh thật sự chưa từng làm suốt hai mươi bảy năm cuộc đời!
Anh quay đầu đi, chỉ xem như không nhìn thấy gì cả, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì không thể tìm anh sao?”
Cô đi vào, để hoa hồng ở một bên rồi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chăm bóng lưng cao to của anh.
Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, dường như không muốn quan tâm đến cô lắm.
Cổ Cơ Uyển im lặng một lát, đột nhiên đứng lên đi tới sau lưng anh.
“Bí mật kinh doanh của tập đoàn Century, nếu bị tiết lộ, ngồi mười năm là thấp nhất.” Anh lạnh lùng nói.
Cố Cơ Uyển nhíu mày, lập tức dời ánh mắt tò mò đi, trừng sườn mặt của anh một cái: "Một chữ cũng chưa xem ”
Thật là, vốn muốn đến để làm lành, nhưng anh lạnh lùng như thế, khiến cô cũng hơi ngượng ngùng.
Chỉ là rút lui nhanh quá lại không phải phong cách của cô.
Thật ra nghiêm túc nghĩ lại, cậu cả Mộ ngoài bảo vệ người ở phía sau cũng chưa từng làm chuyện gì không tốt với cô.
Thậm chí anh còn dũng cảm quên mình cứu cô, chỉ điều đó đã đủ khiến người ta cảm động đến muốn chết muốn sống rồi.
Anh hùng cứu mỹ nhân, nếu là thời cổ đại sẽ phải lấy thân báo đáp.
Nghĩ tới hình ảnh nào đó, khuôn mặt Cố Cơ Uyển thoáng đỏ lên.
Cô vội vàng không nghĩ nữa, nhỏ giọng nói: ”À, tôi... muốn nói tiếng... cảm ơn với anh.” “Hả? Không phải khi nãy ở trên xe đã nói rồi sao?”
Cô biết cậu cả Mộ không thích hai chữ “cảm ơn” này chút nào.
Cô cắn môi, chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng, dường như giọng nói càng nhỏ hơn: “Xin... lỗi”
“Nói gì đó? Tôi không nghe thấy.” Tư thế ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím đẹp đến nói không nên lời. Nhưng thái độ này thật sự có hơi lạnh lùng.
Can đảm khó khăn lắm mới xuất hiện của Cổ Cơ Uyển vì lại bị lạnh nhạt mấy lần ở đây mà bắt đầu hơi nản lòng. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi nói... xin lỗi.”
Đối phương không có chút phản ứng, giống như cô đang nói chuyện với không khí vậy.
Một giây, hai giây, ba giây... hơn mười giây trôi qua, anh vẫn không đáp lời.
Trái tim có mạnh mẽ thể nào cũng không chịu được sự lạnh lùng này của anh.
Cô cắn môi: “Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước.”
Xoay người lại muốn rời đi.
Nhưng vào lúc cô mới cất bước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt rồi, bị anh kéo trở về.
Cô gái như bị anh dọa sợ, chỉ trong nháy mắt, anh lại có thể đè cô trước giá sách.
“Sao lại nói xin lỗi?” Anh cúi đầu, hơi thở đặc biệt thuộc về anh lập tức phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cơ Uyển. Hơi nóng, cũng hơi ngứa, không thể nói rõ là cảm giác gì.
Cô Cơ Uyển chỉ cảm thấy trái tim nhỏ vì hai người kê sát mà bắt đầu đánh trống ầm ï, thình thịch thình thịch, tốc độ hơi mất khống chế.
“Hửm”” Giọng nói của người đàn ông như vang lên bên tai, quyến rũ lòng người, khiến cô cảm thấy như mất hết sức lực.
“Anh nói... cái gì?” Khi nãy anh đang hỏi gì? Chỉ trong nháy mắt cô lại có thể quên mất rồi.
Mộ Tu Kiệt đột nhiên cúi đầu, Cố Cơ Uyển sợ tới vội quay mặt đi.
Sao anh lại như muốn hôn cô vậy? Nhưng không phải khi nãy còn chẳng muốn quan tâm cô sao?
Thay đổi nhiều như thế sắp dọa cô chết khiếp rồi.
“Tối... tối hôm qua tôi không nên nổi giận với anh, thật ra... thật ra chỉ là tôi hơi thất vọng thôi...”
Cho dù thế nào, hai lần xả thân cứu mạng đều là sự thật.
Chỉ cần cô không phải kẻ ngốc là có thể hiểu cậu cả Mộ không hề có ý xấu với mình, thậm chí còn đầy lòng tốt. Nhưng cô lại vì sự thất vọng trong lòng mình mà cho rằng anh cũng hãm hại mình.
Tối hôm qua khi anh chủ động tới nói chuyện với cô, còn giận dỗi nói ra những lời khiến người khác tổn thương.
Nhưng nếu anh thật sự hãm hại cô, cần gì bất chấp nguy hiểm tiệc đính hôn có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào mà ra ngoài tìm người với cô chứ?
Ở Bắc Lăng, tiệc đính hôn của nhà họ Mộ chắc chắn là chuyện lớn, không phải có thể tuỳ tiện huỷ bỏ được.
Nếu một cái tiệc đính hôn cũng có thể lặp đi lặp lại, vậy danh dự nhà họ Mộ tích luỹ biết bao nhiêu này cũng sẽ bị tổn hại.
Anh là cậu cả của nhà họ Mộ, không thể không quan tâm đến điều này.
Tóm lại, không phải Mộ Tu Kiệt không có lòng.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, anh muốn bảo vệ người kia, không có nghĩa là anh không tốt với cô.
“Tôi...”
“Tôi cũng có chỗ không đúng.” Cậu cả Mộ bình tĩnh nói, nhưng giọng điệu chưa bao giờ dịu dàng như lúc này.
“Có vài chuyện tôi không thể nói, nhưng tôi đảm bảo với cô, tôi không hề muốn làm tổn thương cô.”
Sao trong biệt thự của Mộ Tu Kiệt lại có thứ... chỉ tồn tại giữa người yêu với nhau thế này?
Lâm Duệ lập tức nói: “Đây là hoa hồng cậu cả chọn tối qua, sáng sớm hôm nay đã vận chuyển tới bằng đường hàng không.”
“Anh ấy chọn?” Cố Cơ Uyển ngạc nhiên, thật là khó tin
Nghĩ đến dáng vẻ Mộ Tu Kiệt cầm điện thoại nhìn chằm chằm từng bó hoa hồng trên màn hình, còn nghiêm túc chọn lựa... Ôi! Khó mà tưởng tượng được!
Sao cậu cả Mộ lại làm ra chuyện nhàm chán như thế vậy?
Lâm Duệ vội nói: “Hình như tối qua cậu cả và mợ chủ... có chút mâu thuẫn, lúc cậu cả về... rất tức giận, nhưng chẳng mấy chốc cậu chủ đã bình tĩnh lại rồi.”
Chuyện đêm qua, cho dù nói thế nào thật sự là cậu cả có lỗi.
“Đây là hoa hồng cậu chủ tự mình chọn lựa đặt hàng, nhưng mà, buổi sáng khi đưa tới, dường như hai người... lại có mâu thuẫn, cậu cả giận dỗi bảo tôi ném đi."
Sợ cô hiểu lầm, Lâm Duệ lại giải thích: “Có lẽ cậu cả bị mợ chủ chọc giận mới bảo tôi ném đi, tôi vội vàng ra ngoài nên để ở sảnh nên vẫn chưa kịp xử lý."
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này.
Từ kiếp trước đến kiếp này, cô chưa từng thấy Mộ Tu Kiệt tặng hoa cho cô gái nào, càng khỏi nói là tự mình chọn.
Thì ra tối qua sau khi chiến tranh lạnh, anh lại còn muốn làm lành với cô.
Buổi sáng anh kêu mình uống sữa, nghĩ kỹ mới thấy cũng không phải chuyện quá đáng gì, uống sữa cũng là tốt cho cô.
“Vậy, ngài Lâm, hoa này...”
“Đừng ném!” Cố Cơ Uyển lập tức ôm lấy hoa từ trong tay giúp việc.
Nhìn bó hoa hồng tươi trong lòng, cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, hạnh phúc chưa từng có.
Cô lại có thể nhận được hoa cậu cả Mộ tặng, người đàn ông máu lạnh vô tình, cả đời cũng không hiểu cái gì là yêu kia thật sự chịu tặng hoa cho cô.
Sự chua xót của kiếp trước và bất ngờ của kiếp này khiến hốc mắt cô nóng lên, nước mắt suýt chút rơi xuống.
Cô nhìn hoa trong lòng mình, cảm thấy như nằm mơ vậy. Nữ giúp việc muốn nói gì đó, Lâm Duệ phất tay, cô ta đành phải đi xuống.
“Cậu cả ở trên lầu.” Lâm Duệ nhắc nhở.
Đợi lúc Cố Cơ Uyển lấy lại tinh thần, trong sảnh lớn chỉ còn lại mình cô, chẳng có ai khác nữa.
Mộ Tu Kiệt... ở trên lầu.
Đôi chân như không nghe theo điều khiển, lập tức chạy lên lầu.
Mộ Tu Kiệt ở ngay trong phòng, đang làm việc.
Lúc cô đi vào, mười ngón tay của anh còn đang đặt trên bàn phím, không biết đang bận cái gì.
Cửa phòng mở rộng, Cố Cơ Uyển cứ thế đi thẳng vào.
Không ngờ vừa đi vào đã nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Mộ Tu Kiệt vang lên: “Không ai dạy cô trước khi vào phải gõ cửa sao?”
Cô Cơ Uyển sửng sốt, nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh.
Cái tên này bớt kiêu ngạo một chút thì chết à?
Cô thở hắt một hơi, lùi ra ngoài cửa, nâng tay lên gõ.
Lần này Mộ Tu Kiệt mới hờ hững nhìn cô một cái, không ngờ lại nhìn thấy cô ôm một bó hoa hồng lớn.
Trên khuôn mặt tuấn tú vạn năm đều đóng băng kia lập tức xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Chuyện tặng hoa này, anh thật sự chưa từng làm suốt hai mươi bảy năm cuộc đời!
Anh quay đầu đi, chỉ xem như không nhìn thấy gì cả, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì không thể tìm anh sao?”
Cô đi vào, để hoa hồng ở một bên rồi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chăm bóng lưng cao to của anh.
Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, dường như không muốn quan tâm đến cô lắm.
Cổ Cơ Uyển im lặng một lát, đột nhiên đứng lên đi tới sau lưng anh.
“Bí mật kinh doanh của tập đoàn Century, nếu bị tiết lộ, ngồi mười năm là thấp nhất.” Anh lạnh lùng nói.
Cố Cơ Uyển nhíu mày, lập tức dời ánh mắt tò mò đi, trừng sườn mặt của anh một cái: "Một chữ cũng chưa xem ”
Thật là, vốn muốn đến để làm lành, nhưng anh lạnh lùng như thế, khiến cô cũng hơi ngượng ngùng.
Chỉ là rút lui nhanh quá lại không phải phong cách của cô.
Thật ra nghiêm túc nghĩ lại, cậu cả Mộ ngoài bảo vệ người ở phía sau cũng chưa từng làm chuyện gì không tốt với cô.
Thậm chí anh còn dũng cảm quên mình cứu cô, chỉ điều đó đã đủ khiến người ta cảm động đến muốn chết muốn sống rồi.
Anh hùng cứu mỹ nhân, nếu là thời cổ đại sẽ phải lấy thân báo đáp.
Nghĩ tới hình ảnh nào đó, khuôn mặt Cố Cơ Uyển thoáng đỏ lên.
Cô vội vàng không nghĩ nữa, nhỏ giọng nói: ”À, tôi... muốn nói tiếng... cảm ơn với anh.” “Hả? Không phải khi nãy ở trên xe đã nói rồi sao?”
Cô biết cậu cả Mộ không thích hai chữ “cảm ơn” này chút nào.
Cô cắn môi, chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng, dường như giọng nói càng nhỏ hơn: “Xin... lỗi”
“Nói gì đó? Tôi không nghe thấy.” Tư thế ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím đẹp đến nói không nên lời. Nhưng thái độ này thật sự có hơi lạnh lùng.
Can đảm khó khăn lắm mới xuất hiện của Cổ Cơ Uyển vì lại bị lạnh nhạt mấy lần ở đây mà bắt đầu hơi nản lòng. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi nói... xin lỗi.”
Đối phương không có chút phản ứng, giống như cô đang nói chuyện với không khí vậy.
Một giây, hai giây, ba giây... hơn mười giây trôi qua, anh vẫn không đáp lời.
Trái tim có mạnh mẽ thể nào cũng không chịu được sự lạnh lùng này của anh.
Cô cắn môi: “Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước.”
Xoay người lại muốn rời đi.
Nhưng vào lúc cô mới cất bước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt rồi, bị anh kéo trở về.
Cô gái như bị anh dọa sợ, chỉ trong nháy mắt, anh lại có thể đè cô trước giá sách.
“Sao lại nói xin lỗi?” Anh cúi đầu, hơi thở đặc biệt thuộc về anh lập tức phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cơ Uyển. Hơi nóng, cũng hơi ngứa, không thể nói rõ là cảm giác gì.
Cô Cơ Uyển chỉ cảm thấy trái tim nhỏ vì hai người kê sát mà bắt đầu đánh trống ầm ï, thình thịch thình thịch, tốc độ hơi mất khống chế.
“Hửm”” Giọng nói của người đàn ông như vang lên bên tai, quyến rũ lòng người, khiến cô cảm thấy như mất hết sức lực.
“Anh nói... cái gì?” Khi nãy anh đang hỏi gì? Chỉ trong nháy mắt cô lại có thể quên mất rồi.
Mộ Tu Kiệt đột nhiên cúi đầu, Cố Cơ Uyển sợ tới vội quay mặt đi.
Sao anh lại như muốn hôn cô vậy? Nhưng không phải khi nãy còn chẳng muốn quan tâm cô sao?
Thay đổi nhiều như thế sắp dọa cô chết khiếp rồi.
“Tối... tối hôm qua tôi không nên nổi giận với anh, thật ra... thật ra chỉ là tôi hơi thất vọng thôi...”
Cho dù thế nào, hai lần xả thân cứu mạng đều là sự thật.
Chỉ cần cô không phải kẻ ngốc là có thể hiểu cậu cả Mộ không hề có ý xấu với mình, thậm chí còn đầy lòng tốt. Nhưng cô lại vì sự thất vọng trong lòng mình mà cho rằng anh cũng hãm hại mình.
Tối hôm qua khi anh chủ động tới nói chuyện với cô, còn giận dỗi nói ra những lời khiến người khác tổn thương.
Nhưng nếu anh thật sự hãm hại cô, cần gì bất chấp nguy hiểm tiệc đính hôn có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào mà ra ngoài tìm người với cô chứ?
Ở Bắc Lăng, tiệc đính hôn của nhà họ Mộ chắc chắn là chuyện lớn, không phải có thể tuỳ tiện huỷ bỏ được.
Nếu một cái tiệc đính hôn cũng có thể lặp đi lặp lại, vậy danh dự nhà họ Mộ tích luỹ biết bao nhiêu này cũng sẽ bị tổn hại.
Anh là cậu cả của nhà họ Mộ, không thể không quan tâm đến điều này.
Tóm lại, không phải Mộ Tu Kiệt không có lòng.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, anh muốn bảo vệ người kia, không có nghĩa là anh không tốt với cô.
“Tôi...”
“Tôi cũng có chỗ không đúng.” Cậu cả Mộ bình tĩnh nói, nhưng giọng điệu chưa bao giờ dịu dàng như lúc này.
“Có vài chuyện tôi không thể nói, nhưng tôi đảm bảo với cô, tôi không hề muốn làm tổn thương cô.”
Tác giả :
Sơ Cửu