Đệ Nhất Sủng
Chương 49: Cậu cả nhà họ mộ kiêu ngạo này
Lúc Mộ Tu Kiệt lên lầu, cửa phòng của Cố Cơ Uyển vẫn đang đóng.
Anh hơi do dự, không biết có cần đi gõ cửa phòng đó hay không.
Cậu cả nhà họ Mộ từ trước đến nay không gì là không thể, bây giờ ngay cả một cánh cửa cũng không dám đẩy ra, hình như hơi... làm người ta không tin nổi.
Lâm Duệ từ sau lưng đi tới nói nhỏ: “Cậu cả, hay là để tôi đi xem mợ xem sao?”
"Cậu muốn xem cái gì?" Sắc mặt Mộ Tu Kiệt chìm xuống.
Người phụ nữ của anh mà cậu ta có thể xem sao?
"Tôi, tôi không có ý này." Lâm Duệ sợ hết hồn trước khí tức lạnh lẽo trong mắt anh, trời ạ, tại sao lời nói lại biến chất thế này?
Người ta chỉ nhìn thấy cậu cả anh dũng vạn phần, thế mà một cánh cửa cũng không dám đẩy nên mới muốn giúp anh một tay thôi mà.
Người ta không có ý xấu, huhuhul
Rốt cuộc thì Mộ Tu Kiệt cũng đi tới trước cánh cửa phòng đó, giơ tay gõ cửa.
Căn phòng của người phụ nữ của anh, cần phải nhờ người mở cửa hay sao?
Người trong phòng không hề đáp lại, lại không để ý anh!
Mộ Tu Kiệt nhíu đôi mày kiếm, mọi khi nếu có ai dám ra vẻ với anh, người này sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa.
Ngay cả Lâm Duệ cũng hơi lo, cậu cả có giận đến mức một cước đá văng cửa không nhỉ?
Tuy rằng bình thường thoạt trông cậu cả lạnh nhạt mà chín chắn, nhưng thực tế, đôi khi tính tình của cậu cả lại rất nóng nảy.
Nhưng ngoài dự đoán của anh ta, Mộ Tu Kiệt không đạp cửa mà kiên nhẫn gõ cửa thêm một lần.
Vẫn không ai đáp lại.
Lâm Duệ hơi bất an, tính tình của mợ hình như không hề tốt hơn cậu cả chút nào!
Đây là lần thứ ba Mộ Tu Kiệt gõ cửa phòng Cố Cơ Uyển, lân này gõ hơi mạnh.
Cuối cùng thì người bên trong cũng đi tới, tiếng bước chân tiến đến gần cửa.
Lâm Duệ thở phào nhẹ nhõm, đang định nhanh chóng về phòng của mình, không muốn làm phiền đến đôi vợ chồng son nói chuyện yêu đương, đột nhiên bả vai căng cứng rồi bị người kéo qua.
Thế nên lúc Cố Cơ Uyển mở cửa, nhìn thấy Lâm Duệ trợn mắt há mồm.
"Làm cái gì?" Sắc mặt của cô không hề thân thiện cho lắm, tối nay tâm trạng rất không tốt.
"Tôi, à, tôi... Tôi tới thăm hỏi mợ ấy mà, haha..."
Lâm Duệ lúng túng đến nổi da gà, cậu cả cậu... Lúc nãy là ai nói khoác không biết ngượng nói rằng người phụ nữ của mình không cần người khác nhìn thế?
Bây giờ mợ mở cửa rồi, nhưng lại giả vờ không sao, đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Cần phải nhìn rõ mợ chủ là cô có được không?
Tất nhiên là Lâm Duệ cũng không dám vạch trần người đàn ông nào đó, chỉ đành kiên trì nở nụ cười đầy mặt: “Mợ..."
"Không cần anh thăm hỏi!" Cố Cơ Uyển quay người rồi dùng sức định đóng sập cửa lại.
Một bàn tay nhô ra từ sau lưng Lâm Duệ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng sắp đóng lại.
"Tuy cậu ta chỉ là cấp dưới nhưng đến thăm hỏi cô cũng là lòng tốt, sao phải làm nhục cậu ấy thế?"
Bóng dáng cao lớn đó tựa vào cạnh cửa, nhìn như lạnh lùng kiêu ngạo cực kì, nhưng thực tế nếu bạn nhìn cẩn thận thì sẽ thấy được sự khẩn trương chợt lóe trong đáy mắt anh rồi biến mất.
Cậu cả đây là... sợ bị mợ đuổi ra khỏi cửa sao?
Dáng vẻ khẩn trương này, Lâm Duệ nhìn rất rõ ràng.
Nhưng anh ta không hiểu, rõ ràng là một người đàn ông kiêu ngạo cực kì sao phải va vào cái đinh này chứ?
Mợ bây giờ có vẻ không dễ đối phó!
Bình thường nếu gặp phải tình cảnh này, sao cậu cả có thể mặt nóng dán *** lạnh chứ? Không giơ chân đạp bay người ta là tốt lắm rồi.
Đối với cậu cả mà nói, mợ hình như... có gì đó không giống.
Cố Cơ Uyển nhìn bóng dáng bên cửa, hừ lạnh: “Liên quan gì đến anh?”
Cô không muốn làm nhục nhã ai, Lâm Duệ chỉ nghe theo sự dặn dò của anh để làm việc, cũng không làm gì sai.
Cho dù có sai đi nữa thì cũng là người đàn ông này sai, cô sẽ không chủ động châm chọc Lâm Duệ.
Chỉ là không muốn nhìn thấy anh và người của anh mà thôi, ngay cả quyền lợi này cũng bị tước đoạt hay sao?
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, cấp dưới cũng là người." Người đàn ông nào đó lạnh lùng nói.
Lâm Duệ thật sự muốn khóc nức nở, thì ra ở trong lòng cậu cả, địa vị của anh ta cao như thế.
Cậu cả quan tâm đến cảm nhận của anh ta như thế, đúng là làm người cảm động quá thôi! Huhuhu...
"Nếu cô không vui thì có thể mạnh mẽ đánh cậu ta một trận, con người kiên cường như cậu ta thà chịu đánh chứ không muốn bị mắng."
Đánh một trận, trút hết ra rồi, tâm trạng của cô sẽ tốt lên chứ nhỉ?
Ầm!
Một trái tim thủy tinh rớt bể đầy đất!
Lâm Duệ ôm ngực, lần này thì muốn khóc thật.
Cậu cả, cậu chỉ muốn mượn cớ để vào phòng mợ thôi mà, sao phải để anh ta vừa bị đánh vừa bị mắng chứ?
Người ta cũng sợ đau mà
Ánh mắt của Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng rơi xuống mặt Mộ Tu Kiệt, nhưng từ đầu đến cuối gương mặt không hề có cảm xúc gì.
"Cậu cả Mộ, tôi không muốn đánh người cũng không muốn mắng chửi người, còn nữa, tôi không biết anh chạy tới nói với tôi mấy lời khó hiểu này, rốt cuộc là có ý gì đây?” Theo tính cách của cậu cả nhà họ Mộ, lúc có thể không nói chuyện, nửa chữ cũng không muốn nói.
Tối nay lại cố gắng nói mấy lời nhám chán này, rốt cuộc là định làm gì?
"Chỉ là đúng lúc đi ngang qua thôi." Tất nhiên anh không muốn thừa nhận rằng ba lần gõ cửa ban nãy, đều là anh.
Lâm Duệ biết rõ sự thật nhưng phải kìm nén đến sắp bị nội thương.
Thì ra người có chỉ số thông minh cao, tình thương có thể rất thấp.
Cậu cả nhà họ càn quét mọi chiến trường lớn nhỏ trong giới kinh doanh, bất khả chiến bại, thế mà lại phải mượn cớ để tới nhìn mợ, còn thật chịu được ngột ngạt.
Còn nữa, lời mợ vừa nói không sai, lời nói tối nay của cậu cả vừa hơi dư thừa vừa nhám chán.
"Vậy bây giờ có thể để tôi yên lặng một mình không?" Cố Cơ Uyển chẳng muốn nhìn hai người chặn trước cửa này thêm nữa.
Nhưng ánh mắt của Mộ Tu Kiệt vẫn luôn dán vào cổ tay cô.
Từ lúc cô mở cửa, anh đã thấy cô dùng khăn mặt để quấn tay rồi.
Hết lần này đến lần khác muốn hỏi chuyện, nhưng ngay cả chính mình đều cảm thấy lời nói ra khỏi miệng rất lộn xộn.
Thật ra nói nhiều như thế, cũng chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.
“Tay... Còn đau không?”
"Cậu cả Mộ đang quan tâm tôi đấy à?" Cô cười nhạt. Lòng tự trọng kiêu ngạo của Mộ Tu Kiệt lại bị đâm một cái, người phụ nữ này sao lại không biết phải trái thế chứ?
"Ngày mai ông cụ tổ chức tiệc trong gia đình, tôi chỉ không muốn cô xấu mặt trước người nhà họ Mộ làm cho tôi mất mặt."
"Anh yên tâm, tôi có làm ai mất mặt thì cũng sẽ không làm mất mặt cậu cả Mộ!" Cô vươn tay định đóng cửa lần nữa.
Nhưng mà tay của anh lại đè trên cửa không để cô ngăn mình ở ngoài cửa.
"Tránh ra, tôi phải nghỉ ngơi rồi!" Sắc mặt Cố Cơ Uyển rất không vui.
"Nơi này là nhà tôi, tôi muốn đi đâu không ai quản được." Anh không chỉ không tránh ra mà còn cất bước đi vào.
Cái cớ này hay lắm, dù sao đây cũng là biệt thự của anh, nơi nào mà chẳng là của anh, ngay cả căn phòng này cũng thế.
"Được thôi, tôi đi ra ngoài được chưa?” Tối nay cô cũng không muốn ở lại đây, cô còn muốn đi thăm Tử Lạp đây.
Nếu người này không dẫn cô về, bây giờ cô đã đến bệnh viện từ lâu rồi.
Mộ Tu Kiệt liếc nhìn Lâm Duệ còn đang sững sờ trước cửa, Lâm Duệ không nói lời nào, lập tức đóng cửa phòng lại.
"Lâm Duệ, anh làm gì đấy?" Cố Cơ Uyển suýt nữa muốn đạp cửa.
Lâm Duệ đứng canh bên ngoài nói: “Thời gian không còn sớm, mợ và cậu nghỉ ngơi sớm thôi."
Hai người này tốt lên đi, đừng làm khổ anh ta nữa chứ!
Làm trợ lí đặc biệt của người ta thật không dễ dàng, đôi vợ chồng son người ta cãi nhau mà còn cần anh ta tới hòa giải.
Ôi chao! Cậu cả uy phong sáng suốt à, trực tiếp mạnh mẽ không được sao?
Làm ra chuyện kì quặc như thể, thật không giống phong cách của cậu mà.
Anh hơi do dự, không biết có cần đi gõ cửa phòng đó hay không.
Cậu cả nhà họ Mộ từ trước đến nay không gì là không thể, bây giờ ngay cả một cánh cửa cũng không dám đẩy ra, hình như hơi... làm người ta không tin nổi.
Lâm Duệ từ sau lưng đi tới nói nhỏ: “Cậu cả, hay là để tôi đi xem mợ xem sao?”
"Cậu muốn xem cái gì?" Sắc mặt Mộ Tu Kiệt chìm xuống.
Người phụ nữ của anh mà cậu ta có thể xem sao?
"Tôi, tôi không có ý này." Lâm Duệ sợ hết hồn trước khí tức lạnh lẽo trong mắt anh, trời ạ, tại sao lời nói lại biến chất thế này?
Người ta chỉ nhìn thấy cậu cả anh dũng vạn phần, thế mà một cánh cửa cũng không dám đẩy nên mới muốn giúp anh một tay thôi mà.
Người ta không có ý xấu, huhuhul
Rốt cuộc thì Mộ Tu Kiệt cũng đi tới trước cánh cửa phòng đó, giơ tay gõ cửa.
Căn phòng của người phụ nữ của anh, cần phải nhờ người mở cửa hay sao?
Người trong phòng không hề đáp lại, lại không để ý anh!
Mộ Tu Kiệt nhíu đôi mày kiếm, mọi khi nếu có ai dám ra vẻ với anh, người này sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa.
Ngay cả Lâm Duệ cũng hơi lo, cậu cả có giận đến mức một cước đá văng cửa không nhỉ?
Tuy rằng bình thường thoạt trông cậu cả lạnh nhạt mà chín chắn, nhưng thực tế, đôi khi tính tình của cậu cả lại rất nóng nảy.
Nhưng ngoài dự đoán của anh ta, Mộ Tu Kiệt không đạp cửa mà kiên nhẫn gõ cửa thêm một lần.
Vẫn không ai đáp lại.
Lâm Duệ hơi bất an, tính tình của mợ hình như không hề tốt hơn cậu cả chút nào!
Đây là lần thứ ba Mộ Tu Kiệt gõ cửa phòng Cố Cơ Uyển, lân này gõ hơi mạnh.
Cuối cùng thì người bên trong cũng đi tới, tiếng bước chân tiến đến gần cửa.
Lâm Duệ thở phào nhẹ nhõm, đang định nhanh chóng về phòng của mình, không muốn làm phiền đến đôi vợ chồng son nói chuyện yêu đương, đột nhiên bả vai căng cứng rồi bị người kéo qua.
Thế nên lúc Cố Cơ Uyển mở cửa, nhìn thấy Lâm Duệ trợn mắt há mồm.
"Làm cái gì?" Sắc mặt của cô không hề thân thiện cho lắm, tối nay tâm trạng rất không tốt.
"Tôi, à, tôi... Tôi tới thăm hỏi mợ ấy mà, haha..."
Lâm Duệ lúng túng đến nổi da gà, cậu cả cậu... Lúc nãy là ai nói khoác không biết ngượng nói rằng người phụ nữ của mình không cần người khác nhìn thế?
Bây giờ mợ mở cửa rồi, nhưng lại giả vờ không sao, đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Cần phải nhìn rõ mợ chủ là cô có được không?
Tất nhiên là Lâm Duệ cũng không dám vạch trần người đàn ông nào đó, chỉ đành kiên trì nở nụ cười đầy mặt: “Mợ..."
"Không cần anh thăm hỏi!" Cố Cơ Uyển quay người rồi dùng sức định đóng sập cửa lại.
Một bàn tay nhô ra từ sau lưng Lâm Duệ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng sắp đóng lại.
"Tuy cậu ta chỉ là cấp dưới nhưng đến thăm hỏi cô cũng là lòng tốt, sao phải làm nhục cậu ấy thế?"
Bóng dáng cao lớn đó tựa vào cạnh cửa, nhìn như lạnh lùng kiêu ngạo cực kì, nhưng thực tế nếu bạn nhìn cẩn thận thì sẽ thấy được sự khẩn trương chợt lóe trong đáy mắt anh rồi biến mất.
Cậu cả đây là... sợ bị mợ đuổi ra khỏi cửa sao?
Dáng vẻ khẩn trương này, Lâm Duệ nhìn rất rõ ràng.
Nhưng anh ta không hiểu, rõ ràng là một người đàn ông kiêu ngạo cực kì sao phải va vào cái đinh này chứ?
Mợ bây giờ có vẻ không dễ đối phó!
Bình thường nếu gặp phải tình cảnh này, sao cậu cả có thể mặt nóng dán *** lạnh chứ? Không giơ chân đạp bay người ta là tốt lắm rồi.
Đối với cậu cả mà nói, mợ hình như... có gì đó không giống.
Cố Cơ Uyển nhìn bóng dáng bên cửa, hừ lạnh: “Liên quan gì đến anh?”
Cô không muốn làm nhục nhã ai, Lâm Duệ chỉ nghe theo sự dặn dò của anh để làm việc, cũng không làm gì sai.
Cho dù có sai đi nữa thì cũng là người đàn ông này sai, cô sẽ không chủ động châm chọc Lâm Duệ.
Chỉ là không muốn nhìn thấy anh và người của anh mà thôi, ngay cả quyền lợi này cũng bị tước đoạt hay sao?
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, cấp dưới cũng là người." Người đàn ông nào đó lạnh lùng nói.
Lâm Duệ thật sự muốn khóc nức nở, thì ra ở trong lòng cậu cả, địa vị của anh ta cao như thế.
Cậu cả quan tâm đến cảm nhận của anh ta như thế, đúng là làm người cảm động quá thôi! Huhuhu...
"Nếu cô không vui thì có thể mạnh mẽ đánh cậu ta một trận, con người kiên cường như cậu ta thà chịu đánh chứ không muốn bị mắng."
Đánh một trận, trút hết ra rồi, tâm trạng của cô sẽ tốt lên chứ nhỉ?
Ầm!
Một trái tim thủy tinh rớt bể đầy đất!
Lâm Duệ ôm ngực, lần này thì muốn khóc thật.
Cậu cả, cậu chỉ muốn mượn cớ để vào phòng mợ thôi mà, sao phải để anh ta vừa bị đánh vừa bị mắng chứ?
Người ta cũng sợ đau mà
Ánh mắt của Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng rơi xuống mặt Mộ Tu Kiệt, nhưng từ đầu đến cuối gương mặt không hề có cảm xúc gì.
"Cậu cả Mộ, tôi không muốn đánh người cũng không muốn mắng chửi người, còn nữa, tôi không biết anh chạy tới nói với tôi mấy lời khó hiểu này, rốt cuộc là có ý gì đây?” Theo tính cách của cậu cả nhà họ Mộ, lúc có thể không nói chuyện, nửa chữ cũng không muốn nói.
Tối nay lại cố gắng nói mấy lời nhám chán này, rốt cuộc là định làm gì?
"Chỉ là đúng lúc đi ngang qua thôi." Tất nhiên anh không muốn thừa nhận rằng ba lần gõ cửa ban nãy, đều là anh.
Lâm Duệ biết rõ sự thật nhưng phải kìm nén đến sắp bị nội thương.
Thì ra người có chỉ số thông minh cao, tình thương có thể rất thấp.
Cậu cả nhà họ càn quét mọi chiến trường lớn nhỏ trong giới kinh doanh, bất khả chiến bại, thế mà lại phải mượn cớ để tới nhìn mợ, còn thật chịu được ngột ngạt.
Còn nữa, lời mợ vừa nói không sai, lời nói tối nay của cậu cả vừa hơi dư thừa vừa nhám chán.
"Vậy bây giờ có thể để tôi yên lặng một mình không?" Cố Cơ Uyển chẳng muốn nhìn hai người chặn trước cửa này thêm nữa.
Nhưng ánh mắt của Mộ Tu Kiệt vẫn luôn dán vào cổ tay cô.
Từ lúc cô mở cửa, anh đã thấy cô dùng khăn mặt để quấn tay rồi.
Hết lần này đến lần khác muốn hỏi chuyện, nhưng ngay cả chính mình đều cảm thấy lời nói ra khỏi miệng rất lộn xộn.
Thật ra nói nhiều như thế, cũng chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.
“Tay... Còn đau không?”
"Cậu cả Mộ đang quan tâm tôi đấy à?" Cô cười nhạt. Lòng tự trọng kiêu ngạo của Mộ Tu Kiệt lại bị đâm một cái, người phụ nữ này sao lại không biết phải trái thế chứ?
"Ngày mai ông cụ tổ chức tiệc trong gia đình, tôi chỉ không muốn cô xấu mặt trước người nhà họ Mộ làm cho tôi mất mặt."
"Anh yên tâm, tôi có làm ai mất mặt thì cũng sẽ không làm mất mặt cậu cả Mộ!" Cô vươn tay định đóng cửa lần nữa.
Nhưng mà tay của anh lại đè trên cửa không để cô ngăn mình ở ngoài cửa.
"Tránh ra, tôi phải nghỉ ngơi rồi!" Sắc mặt Cố Cơ Uyển rất không vui.
"Nơi này là nhà tôi, tôi muốn đi đâu không ai quản được." Anh không chỉ không tránh ra mà còn cất bước đi vào.
Cái cớ này hay lắm, dù sao đây cũng là biệt thự của anh, nơi nào mà chẳng là của anh, ngay cả căn phòng này cũng thế.
"Được thôi, tôi đi ra ngoài được chưa?” Tối nay cô cũng không muốn ở lại đây, cô còn muốn đi thăm Tử Lạp đây.
Nếu người này không dẫn cô về, bây giờ cô đã đến bệnh viện từ lâu rồi.
Mộ Tu Kiệt liếc nhìn Lâm Duệ còn đang sững sờ trước cửa, Lâm Duệ không nói lời nào, lập tức đóng cửa phòng lại.
"Lâm Duệ, anh làm gì đấy?" Cố Cơ Uyển suýt nữa muốn đạp cửa.
Lâm Duệ đứng canh bên ngoài nói: “Thời gian không còn sớm, mợ và cậu nghỉ ngơi sớm thôi."
Hai người này tốt lên đi, đừng làm khổ anh ta nữa chứ!
Làm trợ lí đặc biệt của người ta thật không dễ dàng, đôi vợ chồng son người ta cãi nhau mà còn cần anh ta tới hòa giải.
Ôi chao! Cậu cả uy phong sáng suốt à, trực tiếp mạnh mẽ không được sao?
Làm ra chuyện kì quặc như thể, thật không giống phong cách của cậu mà.
Tác giả :
Sơ Cửu