Đệ Nhất Sủng
Chương 201: Chắc chắn là có âm mưu từ trước
Anh cười thành như thế.
Cởi mở, hào phóng, ngông cuồng.
Rồi lại quyến rũ, dễ nghe, khiến người ta say mê.
Cố Cơ Uyển nhìn người đàn ông chạy bên cạnh mình, hoàn toàn mất hồn. Trước giờ cô chưa từng thấy một mặt này của cậu cả Mộ, phóng túng giống y như một đứa nhỏ. Cười, là cười to, cười lớn tiếng, thậm chí anh còn đang chạy! Đột nhiên mới nhận ra, mình chưa từng nhìn thấy anh chạy.
Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc cẩn thận này, bây giờ đang nắm tay cô chạy trên con đường nhỏ trong vườn trường, chạy rất thoải mái...
Mấy cặp tình nhân trong rừng sợ đến vội vàng chạy trốn. Đúng thật là ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm gõ cửa cũng không sợ. Nhưng bây giờ, rõ ràng là đang làm chuyện gì đó không trong sáng. Không biết bao lâu trôi qua, Mộ Tu Kiệt mới dừng lại, im lặng đi trên đường nhỏ trong rừng.
Cố Cơ Uyển nhỏ giọng thở hổn hển, cúi đầu mới phát hiện anh còn đang nắm tay mình.
Mặt đỏ lên, cô đưa tay rút tay mình vê, kéo giãn khoảng cách giữa mình và anh.
Mộ Tu Kiệt không ngăn cản, đợi cô rút tay về xong thì để tay vào túi quần, chậm rãi bước đi trên đường nhỏ.
“Cậu cả Mộ, hôm nay đến tìm tôi là... có chuyện gì sao?”
Hỏi câu này xong, Cố Cơ Uyển bắt đầu thấy hối hận. Chưa chắc người ta là đến tìm cô, lúc trưa anh còn ở cùng Cố Vị Y mà. Không đúng, thật ra hôm nay là đến cùng Cố Vị Y.
Cho dù đến tìm cô, hình như lời này cũng hoàn toàn giết chết cuộc trò chuyện rồi.
Quả nhiên Mộ Tu Kiệt không muốn trả lời vấn đề này, vẫn đi về phía trước.
Nhưng dường như bóng dáng đi đằng trước kia trong nháy mắt đã lạnh lùng hơn không ít.
Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn hai cái bóng được ánh mặt trời chiếu xuống. Một lớn một nhỏ, một dài một ngắn, nhìn qua cực kỳ hài hoà. Nhưng thật ra, bầu không khí giữa hai người lại chẳng hề hòa hợp.
Cuối cùng, cô nhìn bóng lưng của Mộ Tu Kiệt nói: “Tối nay câu lạc bộ vẽ tranh của chúng tôi còn có hoạt động, tôi phải...
“Cô luôn không muốn đợi tôi?” Lời nói của Mộ Tu Kiệt khiến Cố Cơ Uyển sửng sốt.
Trong chốc lát không phản ứng lại kịp. Sau đó, anh nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi. Giống hệt như lúc đến, đến đột ngột, đi cũng chẳng biết tại sao. Cố Cơ Uyển tiễn anh đến cổng trường, đứng từ xa nhìn chiếc Maybach màu sắc khiêm tốn kia rời đi, trái tim cũng như bị khoét rỗng trong nháy mắt. Nhưng chỉ chốc lát cô đã khiến tâm trạng mình ổn định lại.
Đợi sau khi hoàn toàn không thấy được xe nữa, cô xoay người đi vào trong trường.
Mới đi hai bước, một tiếng chuông điện thoại giòn giã vang lên. Nhìn thông báo cuộc gọi, cô vui mừng nghe máy: “Sao đấy, có phải muốn ăn bữa tiệc lớn chúc mừng không? Không phải đã nói phải đợi đến ngày mai..."
“Uyển Uyển, Tần Chi Châu xảy ra chuyện rồi.”
Tân Chi Châu suýt chút bị xe tông trúng trước cổng trường. Lúc Cố Cơ Uyển vội vàng chạy đến bệnh viện trường, bác sĩ đang bôi thuốc cho anh ta. “Cũng may Hạo Phong phản ứng nhanh nên đẩy Chi Châu ra, nếu không cũng không chỉ trây da đơn giản như vậy đâu.”
Tô Tử Lạp còn thấy sợ hãi, lúc đó bọn họ ở cùng nhau, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi đi đằng trước, Lưu Thượng và Đàm Kiệt đi giữa. Cuối cùng là Tân Chi Châu và Mộ Hạo Phong. Cố Cơ Uyển nhìn thoáng qua Mộ Hạo Phong, anh ấy lắc đầu. Cô không hỏi gì nữa, đợi rời khỏi bệnh viện trường, Mộ Hạo Phong lái xe bảy chỗ anh ấy mới đổi, mọi người vội vàng trở về phòng làm việc.
“Làm sao bây giờ? Uyển Uyển, tớ cảm thấy chiếc xe kia là cố ý.“
Tô Tử Lạp càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, khi đó bọn họ đang muốn qua đường, rõ ràng là đèn xanh, chiếc xe kia lại chạy nhanh đến. Vượt đèn đỏ, còn đúng lúc tông vào Tân Chi Châu, không phải cố ý thì là gì.
Biểu hiện của Tân Chi Châu trên trận đấu hôm nay, ngay cả Cẩn Lôi cũng phải sợ hãi mà. Bây giờ tay vẽ giỏi Tân Chi Châu hoàn toàn trở thành tiêu điểm quan tâm của mọi người, người muốn ra tay với anh ta chắc chắn không Ít.
“Có khi là Cẩn Lôi tìm người làm không?”
Tuy Hạ Lăng Chi không thích thuyết âm mưu, nhưng bây giờ Tân Chi Châu gặp chuyện này rõ ràng không thích hợp mà.
“Hôm nay trên trận thi đấu, tớ thấy cô ta nhìn chằm chằm Tần Chi Châu, nhìn đến ngẩn người, ngay cả phác thảo sau đó cũng không thể hoàn thành”
“Cẩn Lôi là ai? Cô ta là truyền thuyết trong giới truyện tranh vườn trường, nhưng bây giờ rõ ràng truyền thuyết này đã bị Tân Chi Châu áp đảo rồi.”
“Không thể là Cẩn Lôi.” Tân Chi Châu vẫn luôn im lặng đột nhiên nhỏ giọng nói. “Vì sao không thể là cô ta?” Tô Tử Lạp cũng cảm thấy Hạ Lăng Chi nói có lý.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn Tân Chỉ Châu. Bình thường Tân Chi Châu cũng không thích tham gia vào những cuộc thảo luận thế này, nếu là bình thường, anh ta chỉ sẽ nghe bọn họ nói thôi. Nhưng hôm nay sao lại kéo mình vào rồi?
Chuyện này không quan trọng, nhưng anh ta vừa mở miệng đã giải vây cho Cẩn Lôi? Có ý gì?
“Cậu quen cô ta?” Tô Tử Lạp nheo mắt.
Đôi mắt sáng ngời của Tân Chi Châu hơi tối lại, lắc đầu: “Không quen, nhưng tớ biết không phải cô ta."
“Wì sao? Cậu chắc chắn thế à?” Tô Tử Lạp còn muốn hỏi tới.
Tần Chi Châu nhắm mắt lại, dựa trên sofa thản nhiên nói: “Tớ ngủ một lát.” Cố Cơ Uyển chú ý tới lúc anh ta nhắm mắt, đáy mắt lướt qua chút lạnh lẽo. Người này quen Cẩn Lôi, nhưng hôm nay trên trận đấu cũng không cảm thấy Cẩn Lôi có hành động đặc biệt gì với anh ta.
Hơn nữa khi Cẩn Lôi nhìn thấy tốc độ và chất lượng khi phác thảo của anh ta, rõ ràng cũng giật mình. Cho dù có quen, nhưng dường như Cẩn Lôi không hiểu năng lực của Tân Chi Châu lắm.
Chỉ là biểu hiện của Tân Chi Châu thật sự hơi kỳ lạ. “Đàm Kiệt, thế nào?”
Cố Cơ Uyển đột nhiên nhìn Đàm Kiệt ngồi cách đó không xa.
Đàm Kiệt còn đang tra gì đó trên máy tính, một lúc lâu sau đó mới nói: “Camera đúng lúc trục trặc vào thời điểm đó”
Anh ấy ném chuột đi, nhìn Cố Cơ Uyển:
“Chỉ sợ đã bị tiêu huỷ trước chúng ta một bước rồi”
Trên đời này, sao lại có chuyện trùng hợp vậy chứ?
Đây chắc chắn là có âm mưu từ trước! Trận đấu hôm nay đã kết thúc, ngày mai là đi nét và lên màu, cuối cùng Tân Chi Châu cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Đêm nay dường như anh ta có tâm sự, vết thương trên cánh tay không nặng lắm, chỉ trây da chút chút.
Anh ta đột nhiên đứng lên nói: “Hôm nay hơi mệt, tớ đi về nghỉ ngơi trước.”
“Được rồi, để Hạo Phong đưa cậu về.”
Cố Cơ Uyển nói. “Không cần, tự tớ cẩn thận một chút là được.” Tân Chi Châu từ chối hơi gượng gạo. Dường như anh ta thật sự muốn ở một mình, cũng không biết vì mệt hay vì cái gì.
Cố Cơ Uyển còn muốn nói thêm, Tân Chi Châu đã nói: “Ngày mai còn trận đấu, mọi người trở vê nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh ta nhìn mấy người Đàm Kiệt, bình tĩnh nói: “Ngày mai là chiến trường của các cậu, phía Lưu Thượng có lẽ không khó lắm, nhưng độ khó lên màu vẫn rất lớn, chú ý nghỉ ngơi.
Đàm Kiệt gật đầu: “Hiểu” Tô Tử Lạp nhìn anh ta ra ngoài, vẫn có hơi lo lắng: “Thật sự không cần Hạo Phong đi cùng sao?”
“Không cần, vẫn chưa yếu ớt đến mức đó, huống hồ Hạo Phong cũng không thể đi theo tớ mãi, hai tên đàn ông mà.”
Anh ta mở cửa rồi đi ra ngoài.
Mới ra ngoài, lại lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình:
“Lâu tám nhà hàng Cảnh Hạo, em đang đợi anh.”
Cởi mở, hào phóng, ngông cuồng.
Rồi lại quyến rũ, dễ nghe, khiến người ta say mê.
Cố Cơ Uyển nhìn người đàn ông chạy bên cạnh mình, hoàn toàn mất hồn. Trước giờ cô chưa từng thấy một mặt này của cậu cả Mộ, phóng túng giống y như một đứa nhỏ. Cười, là cười to, cười lớn tiếng, thậm chí anh còn đang chạy! Đột nhiên mới nhận ra, mình chưa từng nhìn thấy anh chạy.
Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc cẩn thận này, bây giờ đang nắm tay cô chạy trên con đường nhỏ trong vườn trường, chạy rất thoải mái...
Mấy cặp tình nhân trong rừng sợ đến vội vàng chạy trốn. Đúng thật là ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm gõ cửa cũng không sợ. Nhưng bây giờ, rõ ràng là đang làm chuyện gì đó không trong sáng. Không biết bao lâu trôi qua, Mộ Tu Kiệt mới dừng lại, im lặng đi trên đường nhỏ trong rừng.
Cố Cơ Uyển nhỏ giọng thở hổn hển, cúi đầu mới phát hiện anh còn đang nắm tay mình.
Mặt đỏ lên, cô đưa tay rút tay mình vê, kéo giãn khoảng cách giữa mình và anh.
Mộ Tu Kiệt không ngăn cản, đợi cô rút tay về xong thì để tay vào túi quần, chậm rãi bước đi trên đường nhỏ.
“Cậu cả Mộ, hôm nay đến tìm tôi là... có chuyện gì sao?”
Hỏi câu này xong, Cố Cơ Uyển bắt đầu thấy hối hận. Chưa chắc người ta là đến tìm cô, lúc trưa anh còn ở cùng Cố Vị Y mà. Không đúng, thật ra hôm nay là đến cùng Cố Vị Y.
Cho dù đến tìm cô, hình như lời này cũng hoàn toàn giết chết cuộc trò chuyện rồi.
Quả nhiên Mộ Tu Kiệt không muốn trả lời vấn đề này, vẫn đi về phía trước.
Nhưng dường như bóng dáng đi đằng trước kia trong nháy mắt đã lạnh lùng hơn không ít.
Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn hai cái bóng được ánh mặt trời chiếu xuống. Một lớn một nhỏ, một dài một ngắn, nhìn qua cực kỳ hài hoà. Nhưng thật ra, bầu không khí giữa hai người lại chẳng hề hòa hợp.
Cuối cùng, cô nhìn bóng lưng của Mộ Tu Kiệt nói: “Tối nay câu lạc bộ vẽ tranh của chúng tôi còn có hoạt động, tôi phải...
“Cô luôn không muốn đợi tôi?” Lời nói của Mộ Tu Kiệt khiến Cố Cơ Uyển sửng sốt.
Trong chốc lát không phản ứng lại kịp. Sau đó, anh nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi. Giống hệt như lúc đến, đến đột ngột, đi cũng chẳng biết tại sao. Cố Cơ Uyển tiễn anh đến cổng trường, đứng từ xa nhìn chiếc Maybach màu sắc khiêm tốn kia rời đi, trái tim cũng như bị khoét rỗng trong nháy mắt. Nhưng chỉ chốc lát cô đã khiến tâm trạng mình ổn định lại.
Đợi sau khi hoàn toàn không thấy được xe nữa, cô xoay người đi vào trong trường.
Mới đi hai bước, một tiếng chuông điện thoại giòn giã vang lên. Nhìn thông báo cuộc gọi, cô vui mừng nghe máy: “Sao đấy, có phải muốn ăn bữa tiệc lớn chúc mừng không? Không phải đã nói phải đợi đến ngày mai..."
“Uyển Uyển, Tần Chi Châu xảy ra chuyện rồi.”
Tân Chi Châu suýt chút bị xe tông trúng trước cổng trường. Lúc Cố Cơ Uyển vội vàng chạy đến bệnh viện trường, bác sĩ đang bôi thuốc cho anh ta. “Cũng may Hạo Phong phản ứng nhanh nên đẩy Chi Châu ra, nếu không cũng không chỉ trây da đơn giản như vậy đâu.”
Tô Tử Lạp còn thấy sợ hãi, lúc đó bọn họ ở cùng nhau, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi đi đằng trước, Lưu Thượng và Đàm Kiệt đi giữa. Cuối cùng là Tân Chi Châu và Mộ Hạo Phong. Cố Cơ Uyển nhìn thoáng qua Mộ Hạo Phong, anh ấy lắc đầu. Cô không hỏi gì nữa, đợi rời khỏi bệnh viện trường, Mộ Hạo Phong lái xe bảy chỗ anh ấy mới đổi, mọi người vội vàng trở về phòng làm việc.
“Làm sao bây giờ? Uyển Uyển, tớ cảm thấy chiếc xe kia là cố ý.“
Tô Tử Lạp càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, khi đó bọn họ đang muốn qua đường, rõ ràng là đèn xanh, chiếc xe kia lại chạy nhanh đến. Vượt đèn đỏ, còn đúng lúc tông vào Tân Chi Châu, không phải cố ý thì là gì.
Biểu hiện của Tân Chi Châu trên trận đấu hôm nay, ngay cả Cẩn Lôi cũng phải sợ hãi mà. Bây giờ tay vẽ giỏi Tân Chi Châu hoàn toàn trở thành tiêu điểm quan tâm của mọi người, người muốn ra tay với anh ta chắc chắn không Ít.
“Có khi là Cẩn Lôi tìm người làm không?”
Tuy Hạ Lăng Chi không thích thuyết âm mưu, nhưng bây giờ Tân Chi Châu gặp chuyện này rõ ràng không thích hợp mà.
“Hôm nay trên trận thi đấu, tớ thấy cô ta nhìn chằm chằm Tần Chi Châu, nhìn đến ngẩn người, ngay cả phác thảo sau đó cũng không thể hoàn thành”
“Cẩn Lôi là ai? Cô ta là truyền thuyết trong giới truyện tranh vườn trường, nhưng bây giờ rõ ràng truyền thuyết này đã bị Tân Chi Châu áp đảo rồi.”
“Không thể là Cẩn Lôi.” Tân Chi Châu vẫn luôn im lặng đột nhiên nhỏ giọng nói. “Vì sao không thể là cô ta?” Tô Tử Lạp cũng cảm thấy Hạ Lăng Chi nói có lý.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn Tân Chỉ Châu. Bình thường Tân Chi Châu cũng không thích tham gia vào những cuộc thảo luận thế này, nếu là bình thường, anh ta chỉ sẽ nghe bọn họ nói thôi. Nhưng hôm nay sao lại kéo mình vào rồi?
Chuyện này không quan trọng, nhưng anh ta vừa mở miệng đã giải vây cho Cẩn Lôi? Có ý gì?
“Cậu quen cô ta?” Tô Tử Lạp nheo mắt.
Đôi mắt sáng ngời của Tân Chi Châu hơi tối lại, lắc đầu: “Không quen, nhưng tớ biết không phải cô ta."
“Wì sao? Cậu chắc chắn thế à?” Tô Tử Lạp còn muốn hỏi tới.
Tần Chi Châu nhắm mắt lại, dựa trên sofa thản nhiên nói: “Tớ ngủ một lát.” Cố Cơ Uyển chú ý tới lúc anh ta nhắm mắt, đáy mắt lướt qua chút lạnh lẽo. Người này quen Cẩn Lôi, nhưng hôm nay trên trận đấu cũng không cảm thấy Cẩn Lôi có hành động đặc biệt gì với anh ta.
Hơn nữa khi Cẩn Lôi nhìn thấy tốc độ và chất lượng khi phác thảo của anh ta, rõ ràng cũng giật mình. Cho dù có quen, nhưng dường như Cẩn Lôi không hiểu năng lực của Tân Chi Châu lắm.
Chỉ là biểu hiện của Tân Chi Châu thật sự hơi kỳ lạ. “Đàm Kiệt, thế nào?”
Cố Cơ Uyển đột nhiên nhìn Đàm Kiệt ngồi cách đó không xa.
Đàm Kiệt còn đang tra gì đó trên máy tính, một lúc lâu sau đó mới nói: “Camera đúng lúc trục trặc vào thời điểm đó”
Anh ấy ném chuột đi, nhìn Cố Cơ Uyển:
“Chỉ sợ đã bị tiêu huỷ trước chúng ta một bước rồi”
Trên đời này, sao lại có chuyện trùng hợp vậy chứ?
Đây chắc chắn là có âm mưu từ trước! Trận đấu hôm nay đã kết thúc, ngày mai là đi nét và lên màu, cuối cùng Tân Chi Châu cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Đêm nay dường như anh ta có tâm sự, vết thương trên cánh tay không nặng lắm, chỉ trây da chút chút.
Anh ta đột nhiên đứng lên nói: “Hôm nay hơi mệt, tớ đi về nghỉ ngơi trước.”
“Được rồi, để Hạo Phong đưa cậu về.”
Cố Cơ Uyển nói. “Không cần, tự tớ cẩn thận một chút là được.” Tân Chi Châu từ chối hơi gượng gạo. Dường như anh ta thật sự muốn ở một mình, cũng không biết vì mệt hay vì cái gì.
Cố Cơ Uyển còn muốn nói thêm, Tân Chi Châu đã nói: “Ngày mai còn trận đấu, mọi người trở vê nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh ta nhìn mấy người Đàm Kiệt, bình tĩnh nói: “Ngày mai là chiến trường của các cậu, phía Lưu Thượng có lẽ không khó lắm, nhưng độ khó lên màu vẫn rất lớn, chú ý nghỉ ngơi.
Đàm Kiệt gật đầu: “Hiểu” Tô Tử Lạp nhìn anh ta ra ngoài, vẫn có hơi lo lắng: “Thật sự không cần Hạo Phong đi cùng sao?”
“Không cần, vẫn chưa yếu ớt đến mức đó, huống hồ Hạo Phong cũng không thể đi theo tớ mãi, hai tên đàn ông mà.”
Anh ta mở cửa rồi đi ra ngoài.
Mới ra ngoài, lại lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình:
“Lâu tám nhà hàng Cảnh Hạo, em đang đợi anh.”
Tác giả :
Sơ Cửu