Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa
Chương 43 Lưu luyến
Trảm Phong đã tới Cửu Thượng Cung mấy lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chính thức bước vào trong cung thất của Nguyệt Cừ. Có lẽ là bởi tọa kỵ của hắn là Mỹ Nhân Ngư, bên ngoài nơi ở của Nguyệt Cừ có một hồ nước màu xanh lam nhạt, vài ngôi nhà sàn nhỏ bằng trúc cùng với những chùm tử đằng màu tím buông rủ, hoa tươi tựa gấm. Một nơi cảnh quan tươi đẹp.
Hắn vừa bước lên một căn nhà sàn bằng trúc thì đã ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt vô cùng kỳ quái. Trảm Phong bắt đầu cảnh giác, tay phải cầm kiếm, chậm rãi tiến vào. Vừa mới đẩy cửa, hắn đã nghe thấy có tiếng thất thanh vang lên bên trong: “Ca ca, cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, đã có một lượng lớn chất lỏng màu trắng ngà hắt tới ngay trước mặt hắn. Trảm Phong lập tức xoay kiếm trên tay. Chỗ chất lỏng tựa sữa kia bị kiếm hất văng xuống đất, bắn tung tóe trên sàn nhà màu đen.
Trảm Phong khịt mũi, sắc mặt tức thì biến đổi – dãi rồng! Hắn phản ứng cũng nhanh nhạy vô cùng, vừa phát hiện ra thứ kia là gì thì thanh kiếm đã lần nữa vung lên, vừa lúc đánh bay đợt nước dãi rồng thứ hai ập tới.
Bọt nước văng ra khắp nơi. Nguyệt Trì nhẹ nhàng phủi tắt những đốm lửa màu trắng bạc nơi góc áo, mỉm cười: “Trảm Phong Tông chủ, lâu rồi không gặp.”
Trảm Phong đứng yên tại chỗ, rốt cuộc cũng đã thấy rõ được kẻ trước mắt. Người này rõ ràng có dáng vẻ của Nguyệt Trì, nhưng mà khi hắn nói chuyện, giọng điệu không hiểu sao lại cực kỳ quái dị. Trảm Phong cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Ngươi làm gì Thiên Lê rồi?”
Nguyệt Trì chỉ vào trong phòng, vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Bao nhiêu năm nay, ta không hề biết cô ta không chỉ là cao đồ của Thiên Sương mà còn là muội muội của Tông chủ. Thực sự thất kính quá rồi.”
Trảm Phong nghe thấy Thiên Lê ở bên trong, thầm muốn đi vào nhưng lại sợ Nguyệt Trì vẫn còn thủ đoạn ti tiện nào đó. Còn nữa, tại sao lại không thấy Nguyệt Cừ đâu cả?
Nguyệt Trì nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không khác gì một xác chết lạnh lẽo cứng đơ: “Sao nào, Tông chủ không định vào trong xem thế nào ư?”
Trảm Phong nghĩ ngợi một chút, vừa đề phòng hắn ra tay, vừa giơ tay đẩy cửa phòng. Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, dù cho sớm đã chuẩn bị tâm lý thì vẫn cứ phải lắp bắp kinh hãi. Thiên Lê bị khóa trên tường, xích Thuyên Thiên xuyên qua eo và vai nàng, mái tóc dài của nàng rối tung, cả người đầm đìa máu chảy.
“Thiên Lê!” Trảm Phong bước vội về phía trước, lại thấy cách chỗ Thiên Lê không xa còn đang xích một người khác. Kẻ này gần như đã không còn có thể xem là người nữa rồi. Tóc hắn rụng từng mảng lớn, cái đầu mục ruỗng đến mức gần như lộ ra đầu lâu màu trắng bên trong. Áo quần rách nát, cả người biến dạng, mười đầu ngón tay chỉ còn trơ lại xương khô.
Nhưng liếc mắt thấy ngọc bội tín vật của Cung chủ Cửu Thượng Cung đeo trên hông hắn, Trảm Phong vẫn nhận ra được người này: “Nguyệt Cừ!” Nỗi khiếp sợ trong lòng hắn khó nói lên được thành lời. Con người Nguyệt Trì tuy rằng cuồng vọng nhưng mà xưa nay vẫn luôn tôn kính Nguyệt Cừ, sao có thể tự nhiên thành ra như vậy?
Trảm Phong cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ đi về phía Thiên Lê. Thiên Lê gắng gượng ngẩng đầu: “Ca ca, Nguyệt Trì điên rồi, huynh mau đi đi!”
Trảm Phong xuất kiếm chặt đứt xích Thuyên Thiên trên người nàng: “Ta đưa muội đi.”
Thiên Lê lắc đầu: “Huynh mang theo muội thì trốn không thoát được đâu. Ca ca, huynh đi tìm sư phụ và đại sư huynh của muội, cùng bọn họ tới cứu muội.”
Xích Thuyên Thiên bị chặt đứt, Thiên Lê ngã xuống. Trảm Phong vừa mới giơ tay đỡ nàng thì đột nhiên sau lưng hắn một luồng kình phong ập tới. Trảm Phong xoay người, giơ kiếm chặn đứng mũi kiếm của Nguyệt Trì. Trông thấy ánh đỏ tựa máu lóe lên trong đồng tử của Nguyệt Trì, ánh mắt Trảm Phong hơi hơi ngưng lại – hắn đã từng thấy loại ánh sáng màu đỏ này. Lúc cảm xúc của Hàn Thủy Thạch hơi chút dao động, trong mắt chính là ánh đỏ như thế!
Lòng hắn thất kinh – Nguyệt Trì đã nhập ma rồi? Trảm Phong lập tức hối hận mình đã quá mức lỗ mãng. Rốt cuộc Cửu Thượng Cung đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nguyệt Cừ lại bị cầm tù? Tại sao Nguyệt Trì lại biến thành bộ dạng ấy?
Nguyệt Trì tiếp tục chém thêm hai nhát. Trảm Phong ôm Thiên Lê, thực sự tránh né không tiện, nhất thời chỉ đành đỡ trái hở phải, chật vật vô cùng. Thiên Lê sốt ruột kêu: “Ca ca, buông muội ra!”
Trảm Phong nào có thể buông nàng ra. Lúc này hắn mà sơ sảy một chút, chỉ sợ kiếm của Nguyệt Trì sẽ chém nàng thành hai nửa ngay trong chớp mắt. Nguyệt Trì lại chẳng hề băn khoăn gì chuyện đó. Từ cái khoảnh khắc hắn nghe Thiên Lê gọi Trảm Phong là ca ca, hắn đã có chủ ý rồi – để Trảm Phong cứu Thiên Lê. Trảm Phong ôm thêm một Thiên Lê đang trọng thương không thể nhúc nhích, ngoài việc bó tay để mặc người ta điều khiển thì còn có thể làm gì cơ chứ?
Trảm Phong đương nhiên nhìn ra dụng tâm của Nguyệt Trì, nhưng hắn không thể không màng tới Thiên Lê được. Biết rõ là một cái bẫy, nhưng chỉ có thể phản kháng một cách vô nghĩa mà thôi. Trong phòng ánh kiếm lóe lên như tuyết. Cả hai đều là kiếm tu. Nếu là bình thường Trảm Phong quyết đấu cùng Nguyệt Trì thì có đến bảy phần thắng. Nhưng mà hiện tại kiếm đạo của Nguyệt Trì già dặn nham hiểm, chiêu thức vô cùng xảo quyệt. Trảm Phong giao thủ với hắn chưa được bao lâu đã liền nhận xét: “Ngươi không phải là Nguyệt Trì.”
Đối phương cười lạnh một tiếng, kiếm lại lần nữa chém tới! Để ngăn không cho chân khí hộ thể của hắn thương tổn Thiên Lê, Trảm Phong đành phải cường ngạnh chống đỡ chính diện. Sau một tiếng vang động trời, Trảm Phong lùi về hai bước, trên thân kiếm của hắn đã xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Nguyệt Trì không hề che giấu ma khí đỏ rực màu máu vờn quanh người hắn. Trước mắt của hắn hiện tại đang là kiếm tu Trảm Phong, nguyên thần kẻ kia đương nhiên thơm ngon vô cùng. Hắn liếm liếm môi, đưa mắt nhìn Trảm Phong, tựa như đang nhìn một bàn tiệc lớn cực ngon lành vậy.
Trảm Phong cả người rét lạnh. Con ma trước mặt hắn không hề giống Hàn Thủy Thạch. Nó khát vọng máu tươi, tựa như chấp niệm của Hàn Thủy Thạch đối với Vấn Thủy. Trảm Phong không dây dưa nữa, xoay người chém nát nhà trúc, bắt đầu đào tẩu.
Nhưng mà kiếm vừa quét qua, toàn bộ nhà trúc đột nhiên tóe ra một đống dãi rồng màu trắng! Hóa ra tất cả những ống trúc này đều chứa đầy nước dãi rồng bên trong!
Nguyệt Trì rõ ràng sớm có chuẩn bị, Trảm Phong vừa mới xuất kiếm đã phi ra ngoài cửa sổ, sau đó cười lạnh: “Vốn là định để đối phó với lão gian tặc Thiên Sương, cuối cùng lại lợi cho ngươi.”
Bọt nước dãi rồng bắn đầy lên người Trảm Phong, những ngọn lửa màu trắng bạc nhanh chóng bốc lên.
“Ca ca!” Thiên Lê kêu thảm một tiếng, nhưng nửa thân dưới của nàng đã hoàn toàn mất tri giác, muốn động đậy một chút cũng không thể. Trảm Phong cắn răng. Hắn đang ôm Thiên Lê, cũng chẳng thể bỏ áo quần ra được – Nguyệt Trì sẽ không cho hắn cái cơ hội đó. Nhưng mà nghe tiếng Thiên Lê, hắn vẫn gắng gượng rít qua kẽ răng: “Ta không sao đâu.”
Nước mắt Thiên Lê tuôn xuống như mưa – chẳng nhẽ sự tồn tại của nàng, chỉ là để tăng thêm phiền toái cho sư phụ cùng các huynh trưởng thôi sao?
Nàng chạm được vào binh khí ở trong khư đỉnh nguyên thần, sau đó bỗng nhiên duỗi tay kéo ra, lưỡi kiếm kề sát bên cổ. Trảm Phong đột ngột đưa tay tóm chặt kiếm nàng: “Thiên Lê! Đừng làm vậy, đừng làm vậy!”
Trông thấy tay hắn túa máu, Thiên Lê khóc lóc thảm thiết: “Ca ca, huynh buông tay ra, muội không dám, muội không dám nữa!”
Đúng lúc này, một kiếm của Nguyệt Trì bỗng nhiên đâm thẳng từ trên cao xuống. Trảm Phong chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, sau đó một ngụm máu tươi phụt ra, nhiễm đỏ mái tóc dài của Thiên Lê.
“Ca ca!” Thiên Lê rốt cuộc nhịn không nổi nữa, la khóc thất thanh: “Sư phụ, đại sư huynh, cứu mạng, cứu mạng với!”
Nguyệt Trì cười ha hả. Sự thống khổ và tuyệt vọng của Thiên Lê khiến hắn càng cường đại hơn. Đối phương càng hận thì hắn càng mạnh. Nguyệt Trì tiến lên, một kiếm nữa lại đâm xuống. Trường kiếm của Trảm Phong tuột khỏi tay hắn, văng trên mặt đất. Nguyệt Trì bước tới kéo Thiên Lê ra, nhưng Trảm Phong lại nhất quyết không chịu buông nàng.
Nguyệt Trì dẫm lên ngực hắn, đưa tay xuống hông, móc ra một chiếc bình nhỏ chứa đầy dãi rồng: “Trảm Phong Tông chủ. Để giữ được tính mạng lệnh muội, chỉ sợ có bảo ngài uống hết bình nước dãi này, chắc là ngài cũng sẽ không chối từ đâu nhỉ? Thú vị thật đấy. Thiên Lê là muội muội ngươi, vậy cha ruột của huynh muội ngươi là ai, chẳng nhẽ lại là Thiên Sương? Ha ha, xem xem ta mới phát hiện ra chuyện gì này.”
***
Lúc Thiên Sương chân nhân tới Cửu Thượng Cung, bên trong đã không còn thấy bóng dáng bất kỳ môn nhân đệ tử nào nữa. Các tu sĩ hoặc đã chết, hoặc là đã trốn mất dạng. Cung điện vinh quang ngày nào, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã ngập tràn tử khí.
Thiên Sương đi qua vườn hoa, giẫm lên những mảnh xương trắng dưới hoa, mỗi một bước chân đều nghe răng rắc. Xung quanh nơi này toàn là ma khí không ngừng kích động. Thiên Sương không đi một mình. Dù sao gừng càng già thì cũng càng cay. Lúc Trảm Phong đến vẫn còn mang theo tâm lý hòa đàm thường ngày, chưa từng nghĩ sẽ phải trực tiếp động thủ. Còn Thiên Sương thì đã sớm lường trước việc này khó xử lý êm đẹp được, nếu có thể có đồng bạn đi cùng thì hà tất phải một mình dấn thân vào trong hiểm cảnh?
Hắn tới trước, nhưng cũng đã dặn dò đám người Ôn Đồ lặng lẽ theo sau. Vừa để giải cứu con tin, vừa để đề phòng Nguyệt Trì còn có âm mưu gì khác.
Cửu Vĩ Hồ thấy Trảm Phong chỉ vào mà không có ra, lúc này dũng khí chỉ đường cho mấy người Thiên Sương cũng không còn nữa. Nó ngả người vào chân tường, lặng yên rơi lệ. Thiên Sương hỏi Cửu Vĩ Hồ: “Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cửu Vĩ Hồ ngơ ngác lắc đầu, không nói lời nào. Thiên Sương thở dài, chỉ đành hỏi: “Thiên Lê có còn sống không?”
Cửu Vĩ Hồ lúc này mới nhỏ giọng nói: “Vẫn còn. Cô ấy và Trảm Phong Tông chủ đều bị Nguyệt Trì bắt lại cả rồi.”
Thiên Sương biến sắc: “Trảm Phong cũng bị bắt lại?”
Cửu Vĩ Hồ hoảng sợ. Thiên Sương vừa cao giọng hỏi, nó liền lập tức rúc vào cái lỗ đằng sau. Thiên Sương cũng không hỏi nữa, xoay người bước tới gian nhà trúc nhỏ. Đợi hắn bên trong là Thiên Lê đã bất động hoàn toàn cùng với Trảm Phong thân mang trọng thương. Thiên Sương nắm lưỡi đao cực dương trong tay, trầm giọng gọi: “Nguyệt Cừ!”
Nguyệt Trì vốn đang đứng cạnh Thiên Lê, lúc này cũng hơi giật mình, chậm rãi hỏi: “Ngươi nhận ra ta?”
Thiên Sương nói: “Ngươi cho rằng ngươi hóa ma rồi đoạt lấy thân thể của đệ tử mình thì sẽ không có ai nhận ra ngươi nữa hay sao? Ngay cả Văn Đàn còn đem chức vị Tông chủ truyền cho hậu bối, bản thân lùi về phía sau. Chỉ có ngươi, một đống tuổi rồi còn ôm khư khư chức Cung chủ mãi không buông. Đã vậy hiện giờ lại còn mưu đoạt thân thể của chính đệ tử của mình!”
Tâm ma Nguyệt Cừ đang chiếm cứ cơ thể Nguyệt Trì ngửa mặt lên trời cười vang: “Không thể ngờ được, hóa ra người hiểu ta nhất lại là ngươi.” Luồng kình khí thuần âm quanh người hắn vẫn chưa thu lại, kình khí đỏ sậm màu máu chầm chậm sém qua sườn mặt Thiên Lê: “Thiên Sương, ngươi vì đệ tử của ngươi mà có thể từ bỏ nguyên tắc cùng sự kiên trì suốt mấy trăm năm để khôi phục lại tu vi. Ta đây cũng muốn xem thử một chút, ngươi vì nó, hoặc là vì chúng, rốt cuộc có thể làm đến cỡ nào.”
Kình khí thuần âm thiêu đốt mặt của Thiên Lê. Nàng đau đến mức ngũ quan đều đã biến dạng, nhưng vẫn chịu đựng không rên một tiếng. Thiên Sương không nói lời nào, một đao chém tới, bức ép tâm ma Nguyệt Cừ phải tách ra khỏi Thiên Lê và Trảm Phong.
Kiếm tu đã ma hóa và đạo tu thời kỳ đỉnh cao. Hai kẻ này quyết đấu với nhau, đám người Ôn Đồ căn bản rất khó đến gần. Mọi người cũng chỉ làm theo lời dặn dò của Thiên Sương, đi giải cứu con tin trước.
Nguyệt Cừ thấy bọn họ đến thì đột nhiên thét dài một tiếng. Bầu trời vốn đang chói nắng bỗng chốc mây đen giăng kín. Mây đen che trời, mặt đất nhanh chóng tối sầm hẳn đi. Trong bóng đêm, dường như có thứ gì đó nhe nanh múa vuốt, nhưng lại không có thực thể. Thiên Sương quét mắt nhìn khắp xung quanh, sắc mặt tức thì biến đổi: “Đây là…”
Nguyệt Cừ cười sang sảng: “Luyện Hồn Thuật thất truyền đã lâu. Thiên Sương, ngươi cho rằng mấy kẻ đạo chích tép riu các ngươi có thể phá vỡ được Vạn Ma Trận của ta hay sao!”
Thiên Sương bất chợt hiểu ra. Thảo nào hắn vào đây lâu như vậy, cả Cửu Thượng Cung ngoài Cửu Vĩ Hồ thì chẳng còn thấy bóng dáng của một người sống nào hết! Thiên Sương cả giận: “Ngươi cư nhiên luyện hóa nguyên thần của các đệ tử thành ma, Nguyệt Cừ, ngươi điên thật rồi!”
Nguyệt Cừ cười đến cuồng dại: “Thiên Sương, sự phẫn nộ của ngươi thật là mỹ vị nhân gian. Nếu Hàn Thủy Thạch tới đây, phát hiện trong vạn ma này có cả sư phụ thanh cao thánh khiết của hắn, không biết sự phẫn nộ kia tư vị sẽ thế nào nhỉ?”
Thiên Sương rốt cuộc cũng đã hiểu ra mục đích cuối cùng của hắn – hắn muốn nuốt chửng nguyên thần của Hàn Thủy Thạch.
Thiên Sương lần nữa vung đao tái chiến: “Ngươi đừng có mơ!”
Lúc Vạn Ma Trận của Cửu Thượng Cung mở ra thì mấy người Ôn Đồ cũng vừa mới cứu được Trảm Phong và Thiên Lê. Thiên Lê bò đến bên người Trảm Phong, thấy sắc mặt hắn tái nhợt thì nước mắt rơi lã chã: “Ca ca?”
Trảm Phong tóm lấy cánh tay Ôn Đồ. Tu vi của hắn dù sao cũng khác tu sĩ bình thường, Nguyệt Cừ vì sợ hắn còn khả năng chiến đấu nên đã giày xéo hắn đến cùng cực. Trảm Phong thều thào: “Ôn Đồ, hắn đã dẫn dụ chúng ta đến đây, thì không thể nào không chuẩn bị gì. Ngươi lập tức đưa mọi người rút đi… tuy rằng có thể là đã không còn kịp nữa…”
Thật lòng mà nói, Ôn Đồ vẫn chưa tin mấy: “Tu vi của Thiên Sương chân nhân đã khôi phục rồi. Ngài ấy là đạo tu, không thể nào ngay cả thầy trò Nguyệt Cừ cũng không đối phó được. Huống chi còn có chúng ta.”
Trảm Phong lắc đầu: “Thiên Sương chân nhân là đạo tu, mọi người đều biết. Hắn nhất định là đã có đề phòng.” Vừa nói dứt lời, đột nhiên trời đất âm u, toàn bộ Cửu Thượng Cung tựa như bỗng chốc xoáy vào đêm tối. Một tầng sương mù màu đen kích động phủ lên hoa cỏ cây cối, trong không gian văng văng tiếng khóc khi gần khi xa cùng những tiếng hét chói tai thảm thiết.
Ôn Đồ cả kinh, quả nhiên lời vừa mới nói đã ứng nghiệm ngay rồi sao? Hắn xoay người nhìn Trảm Phong, Trảm Phong gắng hết sức nói: “Ta đã bảo người của Thượng Dương Tông tới rồi, nhưng để đề phòng ám toán, bọn họ sẽ không vào đây. Hi vọng đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, không đến mức…” Không đến mức phải bỏ mạng tại nơi này, vế tiếp theo cũng không cần nói nữa rồi.
Ôn Đồ đỡ hắn dậy, Chúc Dao bế Thiên Lê lên. Sương đen bên ngoài bắt đầu ùa vào, căn phòng nhanh chóng chìm trong những tiếng kêu la thê lương thảm khốc. Những con sương đen kia không có thực thể, nhưng khi chúng nó hé miệng lại lộ ra được răng nanh. Những bộ răng nanh này có thể cắn xé tu sĩ, khiến cho đối phương máu thịt lẫn lộn.
Ôn Đồ rút binh khí ra chém lên sương đen, nhưng đám sương đen lại cứ tản ra rồi biến mất trong nháy mắt. Khoảng vài lần như thế, mọi người đã bắt đầu hoảng loạn, đồng thời thương vong không ít.
Chúc Dao nóng nảy hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Vẫn là Tang Lạc kiến thức rộng rãi, nói: “Là Vạn Ma Trận. Nó được luyện hóa từ nguyên thần của hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, thế nên nơi đây ngập tràn ma khí. Những nguyên thần đó đều đã bị luyện hóa thành yêu ma, còn cung điện này chính là thân thể của chúng. Chúng bị nhốt trong thân thể, cũng được thân thể bảo vệ. Nếu chúng ta không thể ra ngoài, gần như không có khả năng đả thương được chúng.”
Chúc Dao lại hỏi: “Thế giờ chúng ta phải làm gì đây?!”
Tang Lạc nói: “Nếu có người của Thượng Dương Tông ở bên ngoài, chưa biết chừng chúng ta có thể nội ứng ngoại hợp, phá vỡ Vạn Ma Trận này.”
Hắn dẫn mọi người ra khỏi nhà trúc để tới cổng chính của Cửu Thượng Cung, nhưng ra ngoài rồi mới phát hiện ra ở đây căn bản không còn đường nữa. Bên trong cung điện đều là bóng đêm mờ mịt không chốn bước chân, còn bên ngoài là vực sâu vạn trượng.
Nơi đây đã bị bao phủ bởi vô số bóng ma, không pháp thuật gì có thể truyền ra được khỏi phạm vi của Cung, ngay cả ngàn dặm truyền âm cũng vậy.
Mà lúc này, bên ngoài Cửu Thượng Cung, các đệ tử của Thượng Dương Tông đang tụ tập chờ đợi hiệu lệnh. Hiệu lệnh còn chưa thấy đâu, đã thấy cả Cửu Thượng Cung vốn bị sương đen vây kín đang chầm chậm bay lên trời.
Mọi người đồng loạt há hốc cả miệng. Chỉ thấy tòa cung điện kia bỗng nhiên giống như vật sống, lơ lửng trên không một lát, rồi bỗng đột ngột biến mất như vừa thi triển pháp chú đào tẩu.
Đúng vậy, nó cứ thế mà bốc hơi ngay trên đầu họ.
Chuyện ở Cửu Thượng Cung đã khiến toàn bộ tu sĩ chấn kinh.
Ma khí nơi này tựa một đám mây khổng lồ màu máu, hiển nhiên là ai cũng nhìn thấy được. Lúc mà mọi người sôi nổi tề tựu tại đây, tòa cung điện đỏ đỏ đen đen kia bỗng nhiên mất tích một cách ly kỳ!
Cũng đã biến mất theo nó còn có Thượng Dương Tông Tông chủ Trảm Phong, tổ sư khai phái của Tiểu Yêu Phong Thiên Sương, cùng với một đám người khác.
***
Khi ấy, Hàn Thủy Thạch đang cầm tay Vấn Thủy, gấp rút chạy ngược trở về.
Lúc trước Thiên Sương bảo Vấn Thủy dẫn Hàn Thủy Thạch trốn đi thật xa, Vấn Thủy liền ẳng một tiếng chắc nịch, tức khắc cùng hắn lánh đến tận ngọn núi tiên ở trên biển lớn. Khoảng cách từ nơi đó tới nơi này quả thực không khác chân trời góc bể là bao, đường lên núi cũng chẳng có, phải mải miết bay mới tới. Bây giờ vòng ngược trở lại hiển nhiên cũng tốn không ít sức lực. Nếu không phải là tọa kỵ, chỉ sợ nàng thực sự không chịu nổi.
Nhưng mà về đến nơi rồi thì lại chỉ thấy một cái động phủ vắng tanh vắng ngắt, ngay cả Dã Lửng cũng chẳng thấy đâu. Trảm Phong của Thượng Dương Tông mất tích, Thiên Sương cùng với những người liên quan cũng chẳng ai biết đang ở nơi nào.
Vấn Thủy nhanh chóng quyết định, để Hàn Thủy Thạch đến Thượng Dương Tông hỏi thăm tin tức, còn bản thân nàng thì tới Vạn Thú Cốc dò la tình hình.
Bầu không khí ở Vạn Thú Cốc hôm nay cũng khá kỳ quái. Thứ nhất là Quân sư không dũa móng tay, cũng không đắp mặt nạ. Thứ hai là Đại Cốc chủ không thấy nói hươu nói vượn. Cửu Vĩ Hồ đang ngơ ngác ngả người trên cái đuôi cá của Mỹ Nhân Ngư. Tranh cũng bơ phờ đờ đẫn.
Vấn Thủy bước vào, dùng chân đá đá Hỗn Độn: “Sư phụ, Trảm Phong đâu?!”
Hỗn Độn nâng một cánh lên nhìn nàng, sau đó lại bỏ cánh xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Thiên Lê bị lão già Nguyệt Cừ bắt đi. Hắn đi Cửu Thượng Cung tìm Thiên Lê, sau đó chả thấy tăm hơi đâu nữa.”
Vấn Thủy hỏi: “Sao người không đi cùng hắn?” Hỗn Độn không nói lời nào, Vấn Thủy lại hỏi: “Sau khi hắn mất tích, người có từng đi tìm hắn không?”
Hỗn Độn vẫn im như hến. Vấn Thủy nói: “Sư phụ, giữa tọa kỵ và chủ nhân thực sự chỉ là giao dịch, không hề có chút tình cảm nào sao?”
Hỗn Độn ngẩng đầu, Vấn Thủy lại nói: “Con không trách người. Nhưng mà con vẫn cảm thấy, cho dù chúng ta chỉ là thú vật, nhưng chung quy vẫn sẽ có những cảm xúc khiến cho chúng ta lưu luyến khó quên, phải không?”
Hỗn Độn vẫn hơi lưỡng lự: “Ta…” Thượng cổ thần thú đã sống qua ngần ấy năm, còn nói cái gì cảm tình cơ chứ? Nhưng mà nghe thấy tin hắn mất tích, phải chăng vẫn không thể không nhớ tới hơn hai trăm năm sớm chiều kề cạnh?
Chủ nhân cùng sủng vật, rốt cuộc là quan hệ gì?
Chẳng nhẽ chỉ là bên nhau cả đời, người đưa đồ ăn cho thú, còn thú hỗ trợ cho người thôi sao?
Vấn Thủy nói: “Được rồi, triệu tập tất cả muông thú trong Vạn Thú Cốc tới đây! Con muốn mở họp!”
Hắn vừa bước lên một căn nhà sàn bằng trúc thì đã ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt vô cùng kỳ quái. Trảm Phong bắt đầu cảnh giác, tay phải cầm kiếm, chậm rãi tiến vào. Vừa mới đẩy cửa, hắn đã nghe thấy có tiếng thất thanh vang lên bên trong: “Ca ca, cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, đã có một lượng lớn chất lỏng màu trắng ngà hắt tới ngay trước mặt hắn. Trảm Phong lập tức xoay kiếm trên tay. Chỗ chất lỏng tựa sữa kia bị kiếm hất văng xuống đất, bắn tung tóe trên sàn nhà màu đen.
Trảm Phong khịt mũi, sắc mặt tức thì biến đổi – dãi rồng! Hắn phản ứng cũng nhanh nhạy vô cùng, vừa phát hiện ra thứ kia là gì thì thanh kiếm đã lần nữa vung lên, vừa lúc đánh bay đợt nước dãi rồng thứ hai ập tới.
Bọt nước văng ra khắp nơi. Nguyệt Trì nhẹ nhàng phủi tắt những đốm lửa màu trắng bạc nơi góc áo, mỉm cười: “Trảm Phong Tông chủ, lâu rồi không gặp.”
Trảm Phong đứng yên tại chỗ, rốt cuộc cũng đã thấy rõ được kẻ trước mắt. Người này rõ ràng có dáng vẻ của Nguyệt Trì, nhưng mà khi hắn nói chuyện, giọng điệu không hiểu sao lại cực kỳ quái dị. Trảm Phong cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Ngươi làm gì Thiên Lê rồi?”
Nguyệt Trì chỉ vào trong phòng, vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Bao nhiêu năm nay, ta không hề biết cô ta không chỉ là cao đồ của Thiên Sương mà còn là muội muội của Tông chủ. Thực sự thất kính quá rồi.”
Trảm Phong nghe thấy Thiên Lê ở bên trong, thầm muốn đi vào nhưng lại sợ Nguyệt Trì vẫn còn thủ đoạn ti tiện nào đó. Còn nữa, tại sao lại không thấy Nguyệt Cừ đâu cả?
Nguyệt Trì nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không khác gì một xác chết lạnh lẽo cứng đơ: “Sao nào, Tông chủ không định vào trong xem thế nào ư?”
Trảm Phong nghĩ ngợi một chút, vừa đề phòng hắn ra tay, vừa giơ tay đẩy cửa phòng. Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, dù cho sớm đã chuẩn bị tâm lý thì vẫn cứ phải lắp bắp kinh hãi. Thiên Lê bị khóa trên tường, xích Thuyên Thiên xuyên qua eo và vai nàng, mái tóc dài của nàng rối tung, cả người đầm đìa máu chảy.
“Thiên Lê!” Trảm Phong bước vội về phía trước, lại thấy cách chỗ Thiên Lê không xa còn đang xích một người khác. Kẻ này gần như đã không còn có thể xem là người nữa rồi. Tóc hắn rụng từng mảng lớn, cái đầu mục ruỗng đến mức gần như lộ ra đầu lâu màu trắng bên trong. Áo quần rách nát, cả người biến dạng, mười đầu ngón tay chỉ còn trơ lại xương khô.
Nhưng liếc mắt thấy ngọc bội tín vật của Cung chủ Cửu Thượng Cung đeo trên hông hắn, Trảm Phong vẫn nhận ra được người này: “Nguyệt Cừ!” Nỗi khiếp sợ trong lòng hắn khó nói lên được thành lời. Con người Nguyệt Trì tuy rằng cuồng vọng nhưng mà xưa nay vẫn luôn tôn kính Nguyệt Cừ, sao có thể tự nhiên thành ra như vậy?
Trảm Phong cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ đi về phía Thiên Lê. Thiên Lê gắng gượng ngẩng đầu: “Ca ca, Nguyệt Trì điên rồi, huynh mau đi đi!”
Trảm Phong xuất kiếm chặt đứt xích Thuyên Thiên trên người nàng: “Ta đưa muội đi.”
Thiên Lê lắc đầu: “Huynh mang theo muội thì trốn không thoát được đâu. Ca ca, huynh đi tìm sư phụ và đại sư huynh của muội, cùng bọn họ tới cứu muội.”
Xích Thuyên Thiên bị chặt đứt, Thiên Lê ngã xuống. Trảm Phong vừa mới giơ tay đỡ nàng thì đột nhiên sau lưng hắn một luồng kình phong ập tới. Trảm Phong xoay người, giơ kiếm chặn đứng mũi kiếm của Nguyệt Trì. Trông thấy ánh đỏ tựa máu lóe lên trong đồng tử của Nguyệt Trì, ánh mắt Trảm Phong hơi hơi ngưng lại – hắn đã từng thấy loại ánh sáng màu đỏ này. Lúc cảm xúc của Hàn Thủy Thạch hơi chút dao động, trong mắt chính là ánh đỏ như thế!
Lòng hắn thất kinh – Nguyệt Trì đã nhập ma rồi? Trảm Phong lập tức hối hận mình đã quá mức lỗ mãng. Rốt cuộc Cửu Thượng Cung đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nguyệt Cừ lại bị cầm tù? Tại sao Nguyệt Trì lại biến thành bộ dạng ấy?
Nguyệt Trì tiếp tục chém thêm hai nhát. Trảm Phong ôm Thiên Lê, thực sự tránh né không tiện, nhất thời chỉ đành đỡ trái hở phải, chật vật vô cùng. Thiên Lê sốt ruột kêu: “Ca ca, buông muội ra!”
Trảm Phong nào có thể buông nàng ra. Lúc này hắn mà sơ sảy một chút, chỉ sợ kiếm của Nguyệt Trì sẽ chém nàng thành hai nửa ngay trong chớp mắt. Nguyệt Trì lại chẳng hề băn khoăn gì chuyện đó. Từ cái khoảnh khắc hắn nghe Thiên Lê gọi Trảm Phong là ca ca, hắn đã có chủ ý rồi – để Trảm Phong cứu Thiên Lê. Trảm Phong ôm thêm một Thiên Lê đang trọng thương không thể nhúc nhích, ngoài việc bó tay để mặc người ta điều khiển thì còn có thể làm gì cơ chứ?
Trảm Phong đương nhiên nhìn ra dụng tâm của Nguyệt Trì, nhưng hắn không thể không màng tới Thiên Lê được. Biết rõ là một cái bẫy, nhưng chỉ có thể phản kháng một cách vô nghĩa mà thôi. Trong phòng ánh kiếm lóe lên như tuyết. Cả hai đều là kiếm tu. Nếu là bình thường Trảm Phong quyết đấu cùng Nguyệt Trì thì có đến bảy phần thắng. Nhưng mà hiện tại kiếm đạo của Nguyệt Trì già dặn nham hiểm, chiêu thức vô cùng xảo quyệt. Trảm Phong giao thủ với hắn chưa được bao lâu đã liền nhận xét: “Ngươi không phải là Nguyệt Trì.”
Đối phương cười lạnh một tiếng, kiếm lại lần nữa chém tới! Để ngăn không cho chân khí hộ thể của hắn thương tổn Thiên Lê, Trảm Phong đành phải cường ngạnh chống đỡ chính diện. Sau một tiếng vang động trời, Trảm Phong lùi về hai bước, trên thân kiếm của hắn đã xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Nguyệt Trì không hề che giấu ma khí đỏ rực màu máu vờn quanh người hắn. Trước mắt của hắn hiện tại đang là kiếm tu Trảm Phong, nguyên thần kẻ kia đương nhiên thơm ngon vô cùng. Hắn liếm liếm môi, đưa mắt nhìn Trảm Phong, tựa như đang nhìn một bàn tiệc lớn cực ngon lành vậy.
Trảm Phong cả người rét lạnh. Con ma trước mặt hắn không hề giống Hàn Thủy Thạch. Nó khát vọng máu tươi, tựa như chấp niệm của Hàn Thủy Thạch đối với Vấn Thủy. Trảm Phong không dây dưa nữa, xoay người chém nát nhà trúc, bắt đầu đào tẩu.
Nhưng mà kiếm vừa quét qua, toàn bộ nhà trúc đột nhiên tóe ra một đống dãi rồng màu trắng! Hóa ra tất cả những ống trúc này đều chứa đầy nước dãi rồng bên trong!
Nguyệt Trì rõ ràng sớm có chuẩn bị, Trảm Phong vừa mới xuất kiếm đã phi ra ngoài cửa sổ, sau đó cười lạnh: “Vốn là định để đối phó với lão gian tặc Thiên Sương, cuối cùng lại lợi cho ngươi.”
Bọt nước dãi rồng bắn đầy lên người Trảm Phong, những ngọn lửa màu trắng bạc nhanh chóng bốc lên.
“Ca ca!” Thiên Lê kêu thảm một tiếng, nhưng nửa thân dưới của nàng đã hoàn toàn mất tri giác, muốn động đậy một chút cũng không thể. Trảm Phong cắn răng. Hắn đang ôm Thiên Lê, cũng chẳng thể bỏ áo quần ra được – Nguyệt Trì sẽ không cho hắn cái cơ hội đó. Nhưng mà nghe tiếng Thiên Lê, hắn vẫn gắng gượng rít qua kẽ răng: “Ta không sao đâu.”
Nước mắt Thiên Lê tuôn xuống như mưa – chẳng nhẽ sự tồn tại của nàng, chỉ là để tăng thêm phiền toái cho sư phụ cùng các huynh trưởng thôi sao?
Nàng chạm được vào binh khí ở trong khư đỉnh nguyên thần, sau đó bỗng nhiên duỗi tay kéo ra, lưỡi kiếm kề sát bên cổ. Trảm Phong đột ngột đưa tay tóm chặt kiếm nàng: “Thiên Lê! Đừng làm vậy, đừng làm vậy!”
Trông thấy tay hắn túa máu, Thiên Lê khóc lóc thảm thiết: “Ca ca, huynh buông tay ra, muội không dám, muội không dám nữa!”
Đúng lúc này, một kiếm của Nguyệt Trì bỗng nhiên đâm thẳng từ trên cao xuống. Trảm Phong chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, sau đó một ngụm máu tươi phụt ra, nhiễm đỏ mái tóc dài của Thiên Lê.
“Ca ca!” Thiên Lê rốt cuộc nhịn không nổi nữa, la khóc thất thanh: “Sư phụ, đại sư huynh, cứu mạng, cứu mạng với!”
Nguyệt Trì cười ha hả. Sự thống khổ và tuyệt vọng của Thiên Lê khiến hắn càng cường đại hơn. Đối phương càng hận thì hắn càng mạnh. Nguyệt Trì tiến lên, một kiếm nữa lại đâm xuống. Trường kiếm của Trảm Phong tuột khỏi tay hắn, văng trên mặt đất. Nguyệt Trì bước tới kéo Thiên Lê ra, nhưng Trảm Phong lại nhất quyết không chịu buông nàng.
Nguyệt Trì dẫm lên ngực hắn, đưa tay xuống hông, móc ra một chiếc bình nhỏ chứa đầy dãi rồng: “Trảm Phong Tông chủ. Để giữ được tính mạng lệnh muội, chỉ sợ có bảo ngài uống hết bình nước dãi này, chắc là ngài cũng sẽ không chối từ đâu nhỉ? Thú vị thật đấy. Thiên Lê là muội muội ngươi, vậy cha ruột của huynh muội ngươi là ai, chẳng nhẽ lại là Thiên Sương? Ha ha, xem xem ta mới phát hiện ra chuyện gì này.”
***
Lúc Thiên Sương chân nhân tới Cửu Thượng Cung, bên trong đã không còn thấy bóng dáng bất kỳ môn nhân đệ tử nào nữa. Các tu sĩ hoặc đã chết, hoặc là đã trốn mất dạng. Cung điện vinh quang ngày nào, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã ngập tràn tử khí.
Thiên Sương đi qua vườn hoa, giẫm lên những mảnh xương trắng dưới hoa, mỗi một bước chân đều nghe răng rắc. Xung quanh nơi này toàn là ma khí không ngừng kích động. Thiên Sương không đi một mình. Dù sao gừng càng già thì cũng càng cay. Lúc Trảm Phong đến vẫn còn mang theo tâm lý hòa đàm thường ngày, chưa từng nghĩ sẽ phải trực tiếp động thủ. Còn Thiên Sương thì đã sớm lường trước việc này khó xử lý êm đẹp được, nếu có thể có đồng bạn đi cùng thì hà tất phải một mình dấn thân vào trong hiểm cảnh?
Hắn tới trước, nhưng cũng đã dặn dò đám người Ôn Đồ lặng lẽ theo sau. Vừa để giải cứu con tin, vừa để đề phòng Nguyệt Trì còn có âm mưu gì khác.
Cửu Vĩ Hồ thấy Trảm Phong chỉ vào mà không có ra, lúc này dũng khí chỉ đường cho mấy người Thiên Sương cũng không còn nữa. Nó ngả người vào chân tường, lặng yên rơi lệ. Thiên Sương hỏi Cửu Vĩ Hồ: “Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cửu Vĩ Hồ ngơ ngác lắc đầu, không nói lời nào. Thiên Sương thở dài, chỉ đành hỏi: “Thiên Lê có còn sống không?”
Cửu Vĩ Hồ lúc này mới nhỏ giọng nói: “Vẫn còn. Cô ấy và Trảm Phong Tông chủ đều bị Nguyệt Trì bắt lại cả rồi.”
Thiên Sương biến sắc: “Trảm Phong cũng bị bắt lại?”
Cửu Vĩ Hồ hoảng sợ. Thiên Sương vừa cao giọng hỏi, nó liền lập tức rúc vào cái lỗ đằng sau. Thiên Sương cũng không hỏi nữa, xoay người bước tới gian nhà trúc nhỏ. Đợi hắn bên trong là Thiên Lê đã bất động hoàn toàn cùng với Trảm Phong thân mang trọng thương. Thiên Sương nắm lưỡi đao cực dương trong tay, trầm giọng gọi: “Nguyệt Cừ!”
Nguyệt Trì vốn đang đứng cạnh Thiên Lê, lúc này cũng hơi giật mình, chậm rãi hỏi: “Ngươi nhận ra ta?”
Thiên Sương nói: “Ngươi cho rằng ngươi hóa ma rồi đoạt lấy thân thể của đệ tử mình thì sẽ không có ai nhận ra ngươi nữa hay sao? Ngay cả Văn Đàn còn đem chức vị Tông chủ truyền cho hậu bối, bản thân lùi về phía sau. Chỉ có ngươi, một đống tuổi rồi còn ôm khư khư chức Cung chủ mãi không buông. Đã vậy hiện giờ lại còn mưu đoạt thân thể của chính đệ tử của mình!”
Tâm ma Nguyệt Cừ đang chiếm cứ cơ thể Nguyệt Trì ngửa mặt lên trời cười vang: “Không thể ngờ được, hóa ra người hiểu ta nhất lại là ngươi.” Luồng kình khí thuần âm quanh người hắn vẫn chưa thu lại, kình khí đỏ sậm màu máu chầm chậm sém qua sườn mặt Thiên Lê: “Thiên Sương, ngươi vì đệ tử của ngươi mà có thể từ bỏ nguyên tắc cùng sự kiên trì suốt mấy trăm năm để khôi phục lại tu vi. Ta đây cũng muốn xem thử một chút, ngươi vì nó, hoặc là vì chúng, rốt cuộc có thể làm đến cỡ nào.”
Kình khí thuần âm thiêu đốt mặt của Thiên Lê. Nàng đau đến mức ngũ quan đều đã biến dạng, nhưng vẫn chịu đựng không rên một tiếng. Thiên Sương không nói lời nào, một đao chém tới, bức ép tâm ma Nguyệt Cừ phải tách ra khỏi Thiên Lê và Trảm Phong.
Kiếm tu đã ma hóa và đạo tu thời kỳ đỉnh cao. Hai kẻ này quyết đấu với nhau, đám người Ôn Đồ căn bản rất khó đến gần. Mọi người cũng chỉ làm theo lời dặn dò của Thiên Sương, đi giải cứu con tin trước.
Nguyệt Cừ thấy bọn họ đến thì đột nhiên thét dài một tiếng. Bầu trời vốn đang chói nắng bỗng chốc mây đen giăng kín. Mây đen che trời, mặt đất nhanh chóng tối sầm hẳn đi. Trong bóng đêm, dường như có thứ gì đó nhe nanh múa vuốt, nhưng lại không có thực thể. Thiên Sương quét mắt nhìn khắp xung quanh, sắc mặt tức thì biến đổi: “Đây là…”
Nguyệt Cừ cười sang sảng: “Luyện Hồn Thuật thất truyền đã lâu. Thiên Sương, ngươi cho rằng mấy kẻ đạo chích tép riu các ngươi có thể phá vỡ được Vạn Ma Trận của ta hay sao!”
Thiên Sương bất chợt hiểu ra. Thảo nào hắn vào đây lâu như vậy, cả Cửu Thượng Cung ngoài Cửu Vĩ Hồ thì chẳng còn thấy bóng dáng của một người sống nào hết! Thiên Sương cả giận: “Ngươi cư nhiên luyện hóa nguyên thần của các đệ tử thành ma, Nguyệt Cừ, ngươi điên thật rồi!”
Nguyệt Cừ cười đến cuồng dại: “Thiên Sương, sự phẫn nộ của ngươi thật là mỹ vị nhân gian. Nếu Hàn Thủy Thạch tới đây, phát hiện trong vạn ma này có cả sư phụ thanh cao thánh khiết của hắn, không biết sự phẫn nộ kia tư vị sẽ thế nào nhỉ?”
Thiên Sương rốt cuộc cũng đã hiểu ra mục đích cuối cùng của hắn – hắn muốn nuốt chửng nguyên thần của Hàn Thủy Thạch.
Thiên Sương lần nữa vung đao tái chiến: “Ngươi đừng có mơ!”
Lúc Vạn Ma Trận của Cửu Thượng Cung mở ra thì mấy người Ôn Đồ cũng vừa mới cứu được Trảm Phong và Thiên Lê. Thiên Lê bò đến bên người Trảm Phong, thấy sắc mặt hắn tái nhợt thì nước mắt rơi lã chã: “Ca ca?”
Trảm Phong tóm lấy cánh tay Ôn Đồ. Tu vi của hắn dù sao cũng khác tu sĩ bình thường, Nguyệt Cừ vì sợ hắn còn khả năng chiến đấu nên đã giày xéo hắn đến cùng cực. Trảm Phong thều thào: “Ôn Đồ, hắn đã dẫn dụ chúng ta đến đây, thì không thể nào không chuẩn bị gì. Ngươi lập tức đưa mọi người rút đi… tuy rằng có thể là đã không còn kịp nữa…”
Thật lòng mà nói, Ôn Đồ vẫn chưa tin mấy: “Tu vi của Thiên Sương chân nhân đã khôi phục rồi. Ngài ấy là đạo tu, không thể nào ngay cả thầy trò Nguyệt Cừ cũng không đối phó được. Huống chi còn có chúng ta.”
Trảm Phong lắc đầu: “Thiên Sương chân nhân là đạo tu, mọi người đều biết. Hắn nhất định là đã có đề phòng.” Vừa nói dứt lời, đột nhiên trời đất âm u, toàn bộ Cửu Thượng Cung tựa như bỗng chốc xoáy vào đêm tối. Một tầng sương mù màu đen kích động phủ lên hoa cỏ cây cối, trong không gian văng văng tiếng khóc khi gần khi xa cùng những tiếng hét chói tai thảm thiết.
Ôn Đồ cả kinh, quả nhiên lời vừa mới nói đã ứng nghiệm ngay rồi sao? Hắn xoay người nhìn Trảm Phong, Trảm Phong gắng hết sức nói: “Ta đã bảo người của Thượng Dương Tông tới rồi, nhưng để đề phòng ám toán, bọn họ sẽ không vào đây. Hi vọng đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, không đến mức…” Không đến mức phải bỏ mạng tại nơi này, vế tiếp theo cũng không cần nói nữa rồi.
Ôn Đồ đỡ hắn dậy, Chúc Dao bế Thiên Lê lên. Sương đen bên ngoài bắt đầu ùa vào, căn phòng nhanh chóng chìm trong những tiếng kêu la thê lương thảm khốc. Những con sương đen kia không có thực thể, nhưng khi chúng nó hé miệng lại lộ ra được răng nanh. Những bộ răng nanh này có thể cắn xé tu sĩ, khiến cho đối phương máu thịt lẫn lộn.
Ôn Đồ rút binh khí ra chém lên sương đen, nhưng đám sương đen lại cứ tản ra rồi biến mất trong nháy mắt. Khoảng vài lần như thế, mọi người đã bắt đầu hoảng loạn, đồng thời thương vong không ít.
Chúc Dao nóng nảy hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Vẫn là Tang Lạc kiến thức rộng rãi, nói: “Là Vạn Ma Trận. Nó được luyện hóa từ nguyên thần của hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, thế nên nơi đây ngập tràn ma khí. Những nguyên thần đó đều đã bị luyện hóa thành yêu ma, còn cung điện này chính là thân thể của chúng. Chúng bị nhốt trong thân thể, cũng được thân thể bảo vệ. Nếu chúng ta không thể ra ngoài, gần như không có khả năng đả thương được chúng.”
Chúc Dao lại hỏi: “Thế giờ chúng ta phải làm gì đây?!”
Tang Lạc nói: “Nếu có người của Thượng Dương Tông ở bên ngoài, chưa biết chừng chúng ta có thể nội ứng ngoại hợp, phá vỡ Vạn Ma Trận này.”
Hắn dẫn mọi người ra khỏi nhà trúc để tới cổng chính của Cửu Thượng Cung, nhưng ra ngoài rồi mới phát hiện ra ở đây căn bản không còn đường nữa. Bên trong cung điện đều là bóng đêm mờ mịt không chốn bước chân, còn bên ngoài là vực sâu vạn trượng.
Nơi đây đã bị bao phủ bởi vô số bóng ma, không pháp thuật gì có thể truyền ra được khỏi phạm vi của Cung, ngay cả ngàn dặm truyền âm cũng vậy.
Mà lúc này, bên ngoài Cửu Thượng Cung, các đệ tử của Thượng Dương Tông đang tụ tập chờ đợi hiệu lệnh. Hiệu lệnh còn chưa thấy đâu, đã thấy cả Cửu Thượng Cung vốn bị sương đen vây kín đang chầm chậm bay lên trời.
Mọi người đồng loạt há hốc cả miệng. Chỉ thấy tòa cung điện kia bỗng nhiên giống như vật sống, lơ lửng trên không một lát, rồi bỗng đột ngột biến mất như vừa thi triển pháp chú đào tẩu.
Đúng vậy, nó cứ thế mà bốc hơi ngay trên đầu họ.
Chuyện ở Cửu Thượng Cung đã khiến toàn bộ tu sĩ chấn kinh.
Ma khí nơi này tựa một đám mây khổng lồ màu máu, hiển nhiên là ai cũng nhìn thấy được. Lúc mà mọi người sôi nổi tề tựu tại đây, tòa cung điện đỏ đỏ đen đen kia bỗng nhiên mất tích một cách ly kỳ!
Cũng đã biến mất theo nó còn có Thượng Dương Tông Tông chủ Trảm Phong, tổ sư khai phái của Tiểu Yêu Phong Thiên Sương, cùng với một đám người khác.
***
Khi ấy, Hàn Thủy Thạch đang cầm tay Vấn Thủy, gấp rút chạy ngược trở về.
Lúc trước Thiên Sương bảo Vấn Thủy dẫn Hàn Thủy Thạch trốn đi thật xa, Vấn Thủy liền ẳng một tiếng chắc nịch, tức khắc cùng hắn lánh đến tận ngọn núi tiên ở trên biển lớn. Khoảng cách từ nơi đó tới nơi này quả thực không khác chân trời góc bể là bao, đường lên núi cũng chẳng có, phải mải miết bay mới tới. Bây giờ vòng ngược trở lại hiển nhiên cũng tốn không ít sức lực. Nếu không phải là tọa kỵ, chỉ sợ nàng thực sự không chịu nổi.
Nhưng mà về đến nơi rồi thì lại chỉ thấy một cái động phủ vắng tanh vắng ngắt, ngay cả Dã Lửng cũng chẳng thấy đâu. Trảm Phong của Thượng Dương Tông mất tích, Thiên Sương cùng với những người liên quan cũng chẳng ai biết đang ở nơi nào.
Vấn Thủy nhanh chóng quyết định, để Hàn Thủy Thạch đến Thượng Dương Tông hỏi thăm tin tức, còn bản thân nàng thì tới Vạn Thú Cốc dò la tình hình.
Bầu không khí ở Vạn Thú Cốc hôm nay cũng khá kỳ quái. Thứ nhất là Quân sư không dũa móng tay, cũng không đắp mặt nạ. Thứ hai là Đại Cốc chủ không thấy nói hươu nói vượn. Cửu Vĩ Hồ đang ngơ ngác ngả người trên cái đuôi cá của Mỹ Nhân Ngư. Tranh cũng bơ phờ đờ đẫn.
Vấn Thủy bước vào, dùng chân đá đá Hỗn Độn: “Sư phụ, Trảm Phong đâu?!”
Hỗn Độn nâng một cánh lên nhìn nàng, sau đó lại bỏ cánh xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Thiên Lê bị lão già Nguyệt Cừ bắt đi. Hắn đi Cửu Thượng Cung tìm Thiên Lê, sau đó chả thấy tăm hơi đâu nữa.”
Vấn Thủy hỏi: “Sao người không đi cùng hắn?” Hỗn Độn không nói lời nào, Vấn Thủy lại hỏi: “Sau khi hắn mất tích, người có từng đi tìm hắn không?”
Hỗn Độn vẫn im như hến. Vấn Thủy nói: “Sư phụ, giữa tọa kỵ và chủ nhân thực sự chỉ là giao dịch, không hề có chút tình cảm nào sao?”
Hỗn Độn ngẩng đầu, Vấn Thủy lại nói: “Con không trách người. Nhưng mà con vẫn cảm thấy, cho dù chúng ta chỉ là thú vật, nhưng chung quy vẫn sẽ có những cảm xúc khiến cho chúng ta lưu luyến khó quên, phải không?”
Hỗn Độn vẫn hơi lưỡng lự: “Ta…” Thượng cổ thần thú đã sống qua ngần ấy năm, còn nói cái gì cảm tình cơ chứ? Nhưng mà nghe thấy tin hắn mất tích, phải chăng vẫn không thể không nhớ tới hơn hai trăm năm sớm chiều kề cạnh?
Chủ nhân cùng sủng vật, rốt cuộc là quan hệ gì?
Chẳng nhẽ chỉ là bên nhau cả đời, người đưa đồ ăn cho thú, còn thú hỗ trợ cho người thôi sao?
Vấn Thủy nói: “Được rồi, triệu tập tất cả muông thú trong Vạn Thú Cốc tới đây! Con muốn mở họp!”
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa