Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa
Chương 36 Thức tỉnh
Trong nham động, Văn Đàn bình thản kể lại chân tướng chuyện xưa, thế nhưng mấy người Thiên Sương ai nấy cũng đều khiếp sợ vô cùng. Tu sĩ nơi này tàn sát lẫn nhau, tất cả chỉ bởi nhóm người Văn Đàn không muốn chìm vào Ma Giới. Thiên Sương nói: “Văn Đàn, nếu đó chính là mục đích của ngươi, vậy thì cái thế giới này có khác gì Ma Giới chứ?”
Văn Đàn nói: “Điều khác nhau chính là, mọi người còn có cơ hội. Sau khi đã tróc tâm ma, vẫn có thể đến chỗ này, hấp thu linh lực, sau đó phi thăng.”
Thiên Sương chẳng thể hiểu nổi. Chúc Dao cũng không nhịn được: “Vậy hiện tại ngươi tới đây là để ăn cướp linh khí phải không?”
Văn Đàn nói: “Hiện giờ đương nhiên ta không phải là đối thủ của các ngươi. Thế nhưng các ngươi cũng nên suy nghĩ cho cẩn thận đi, một khi linh khí thiên mạch và địa mạch đã tuần hoàn, nhất định ta sẽ có thể phi thăng. Chẳng qua chỉ là chờ thêm một chút thời gian nữa thôi. Thế còn các ngươi thì sao?”
Mấy người Linh Cương đều quay đầu nhìn Thiên Sương. Thực ra những người tu chân có thể đạt tới cảnh giới phi thăng, đều không có ai ngốc cả. Ý tứ của Văn Đàn, bọn họ đương nhiên đã hiểu. Thiên Sương nhíu mày: “Ngươi muốn nói là bọn ta để ngươi hấp thụ linh khí rồi phi thăng trước, sau đó lấp lại địa mạch, tiếp tục tu hành, tróc đi tâm ma?”
Văn Đàn nói: “Các ngươi có thể tự nghĩ mà xem, việc này đối với các ngươi lại càng có lợi. Thiên Sương, vùng đất này đã bị thần bỏ rơi, không lẽ đến tận bây giờ ngươi vẫn còn nghĩ đây là tiên cảnh sau khi phi thăng? Ngươi ngẫm lại xem, đã hơn ba trăm năm rồi, vẫn cứ là như thế này. Nếu chúng ta không tìm cách tự cứu lấy mình, chẳng nhẽ lại còn trông cậy vào một thế lực bên ngoài đến đây cứu vớt hay sao?”
Mọi người đều nhìn Thiên Sương. Toàn bộ bí mật đã được hé mở ra ngay trước mặt bọn họ, lựa chọn bây giờ thực sự giản đơn. Hiện tại thiếu thốn linh khí, tâm ma của các tu sĩ đều không cường đại – trừ Hàn Thủy Thạch. Muốn tróc thì vẫn tương đối dễ dàng. Mà sau khi đã tróc được tâm ma, gần như có thể lập tức mở ra địa mạch, cứ thế thăng tiên.
Ngược lại, nếu mở địa mạch ra ngay, chưa cần nói tới Kẽ Nứt Yêu Ma, chỉ riêng tâm ma Văn Đàn đã cực khó đối phó rồi, nói gì tâm ma của chính bản thân? Nếu đến lúc đó tâm ma tróc ra càng ngày càng nhiều, làm sao mà khống chế được?
Văn Đàn đi tới địa mạch trước mặt. Đứng trước một biển linh khí, không còn tâm ma tham lam, ánh mắt của hắn có vẻ hoàn toàn bình lặng, không một gợn sóng: “Các ngươi quyết định thế nào?”
Đúng lúc này, phía sau có người lên tiếng: “Được rồi, không thể mở địa mạch ra một ngày, rồi lại phong bế hai ngày hay sao? Như vậy tu sĩ ăn không đủ no, nhưng cũng sẽ không đói chết. Mọi người không phải tàn sát lẫn nhau, tâm ma cũng không lớn mạnh nữa nha.”
Tất cả đồng loạt quay đầu, thấy Hàn Thủy Thạch đang dẫn Vấn Thủy vào trong. Những lời nàng nói khiến cho hai mắt Thiên Sương bừng sáng. Vấn đề lớn nhất trước mắt chính là ngăn chặn mọi người giết chóc lẫn nhau để kiếm linh sa. Chỉ cần duy trì một chút linh lực đủ để sinh tồn, chắc chắn cũng không có tu sĩ nào muốn đi giết hại đồng đạo của mình.
Văn Đàn liếc mắt, trông thấy Vấn Thủy ở trong dáng vẻ Không Thanh đang nắm tay Hàn Thủy Thạch, trên nét mặt vẫn còn vương ý cười.
Đó cũng chính là nụ cười thuần khiết và thơ ngây của Không Thanh hồi hắn vừa mới quen nàng. Sau khi đã tróc tâm ma, mặc dù hắn không còn dễ tức giận như xưa, nhưng chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt. Dẫu vậy, bây giờ hắn cũng chẳng còn canh cánh trong lòng nữa rồi. Thật giống như hắn đang xem một tuồng kịch trên sân khấu, có thể hiểu thấu cốt truyện từ tận trong tâm, chỉ có điều là vai chính chẳng phải là mình mà thôi.
Hắn nói: “Cũng là một cách. Nếu đã như vậy, ta tróc tâm ma ra rồi, hiện giờ có thể mượn dùng linh khí địa mạch để phi thăng chứ?”
Hắn còn chưa nói hết, Thiên Lê đã không nhịn nổi: “Văn Đàn, rốt cuộc là ông có biết xấu hổ hay không? Chẳng lẽ tróc xong tâm ma, có thể nhẹ nhàng phủi sạch toàn bộ những gì ông làm hay sao?”
Văn Đàn nhìn nàng, nói: “Điều kiện phi thăng, chính xác là như thế.”
Thiên Lê tức giận: “Ông dựa vào cái gì hả?! Năm đó giết vợ bỏ con, chẳng nhẽ chỉ là tâm ma, không chút can hệ gì với ông sao? Dựa vào cái gì mà ông vẫn còn có thể thản nhiên phi thăng thành tiên như vậy?!”
Văn Đàn nói: “Ta không muốn đấu võ mồm với con. Thiên Sương, ngươi nói đi.”
Thiên Sương chầm chậm cất lời: “Ngươi đi đi.”
“Chẳng nhẽ năm đó mẫu thân của ta tán mạng một cách vô nghĩa hay sao?”
Thiên Lê định nhào lên, nhưng Thiên Sương ngăn nàng lại. Văn Đàn cũng không để ý tới nàng, xoay người hướng tới địa mạch. Xuyên Đoạn thấp giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta thật sự để hắn đi ạ?”
Văn Đàn chậm rãi bước về địa mạch: “Lão phu rời đi đối với các ngươi cũng là chuyện tốt. Ít nhất Trảm Phong cũng không còn cần giả vờ giả vịt ở trước mặt ta. Thượng Dương Tông cũng sẽ không đối địch với mấy người nữa. Ngay cả tâm ma của ta, chỉ cần các ngươi thật sự có thể khống chế linh khí cho tốt, nó cũng sẽ không thể nào cường đại.” Nói xong, hắn liếc qua Hàn Thủy Thạch một chút, miệng hơi mỉm cười: “Còn những thứ khác, không liên quan gì tới ta.”
Tầng tầng linh khí xanh lục cuồn cuộn ngay giữa địa mạch. Văn Đàn đến nơi, ngồi xuống xếp bằng. Một lượng linh khí cực lớn nhập vào nguyên thần của hắn. Thiên Sương nhíu mày: “Ngươi sẽ không định phi thăng ở ngay tại đây đấy chứ?”
Văn Đàn cười cười: “Đương nhiên.”
Sau khi hút đủ linh khí, cuối cùng hắn cũng đứng dậy: “Ta sắp phi thăng, sẽ không nhúng tay vào chuyện của nơi này nữa. Ngươi cứ yên tâm.”
Khi hắn chuẩn bị lên tới mặt đất, Thiên Sương chợt nói: “Văn Đàn, cho dù ngươi có phi thăng ngay trong hôm nay, ta vẫn sẽ tin nhân gian thiện ác quả báo, thiên lý tuần hoàn.”
Văn Đàn mỉm cười: “Ngươi cứ tin đi, tâm ma của ta chẳng phải vẫn đang ở đây còn gì?”
Dứt lời, hắn cười thật vang, nghênh ngang đi mất.
Thiên Lê cả giận: “Sư phụ! Chúng ta nhiều người như vậy, nhất định có thể ngăn ông ta lại!”
Thiên Sướng thở dài: “Chúng ta hiện tại đúng là có thể ngăn hắn. Thế nhưng sau khi tin tức địa mạch đã bị tiết lộ ra ngoài, những kẻ chúng ta cần phải đề phòng, sẽ không thể chỉ mỗi hắn mà thôi. Đến cái lúc đó, nơi này tất sẽ hỗn loạn lần nữa, hắn lại có thể tìm được cơ hội đục nước béo cò, hấp thụ nguồn linh khí mà hắn muốn. Hay con hi vọng hắn lại tiếp tục tàn sát tu sĩ xung quanh để đổi lấy nguồn linh lực dự trữ cho việc phi thăng sau này?”
Thiên Lê vừa tức vừa hận, giận dỗi quay đi. Tang Lạc hỏi: “Hắn sẽ không đem chuyện địa mạch nói ra ngoài chứ?”
Thiên Sương nói: “Việc đó cũng chẳng lợi gì cho hắn. Giống như lời hắn vừa nói đó thôi, những chuyện nơi này, đã không liên quan tới hắn nữa rồi.”
***
Thiên Sương mở địa mạch đúng hai ngày. Cảm nhận được nguồn linh khí mỏng manh trôi nổi giữa đất và trời, tất cả tu sĩ đều mừng như điên. Trong một khoảng thời gian ngắn, hành vi tàn sát bữa bãi cũng đã giảm đi đáng kể – nếu không bởi bị bức phải sinh tồn, đâu ai lại muốn giết hại người khác để sống qua ngày?
Thiên Sương cũng không dè chừng gì Văn Đàn nữa, tự mình tới Thượng Dương Tông, thông báo lại chuyện địa mạch. Trảm Phong nghe xong, im lặng suốt một hồi lâu, mãi mới mở lời: “Tróc được tâm ma, thực sự cũng tương đương với rửa sạch hết thảy tội lỗi của chính mình sao? Để hiến tế cho tâm ma, ông ta đã giết hại biết bao nhiêu đồng môn tại Thượng Dương Tông, cuối cùng vẫn cứ phi thăng như vậy?”
Thiên Sương thở dài: “Trảm Phong…”
Trảm Phong nói: “Ta không thể để ông ta cứ thế mà rời đi được.”
“Vậy thì ngươi muốn thế nào?” Thiên Sương hỏi.
Trảm Phong nắm chặt hai lòng bàn tay: “Nếu mà đạo trời đã không cho ta công lý, ta tự mình đi đòi vậy.”
Thiên Sương đè vai hắn lại: “Trảm phong, hắn đã thành chính quả rồi. Giết chết hắn, không chỉ bị trời trách phạt, mà cả tâm ma của ngươi cũng sẽ càng thêm lớn mạnh!”
“Ta không có tâm ma!!” Trảm phong cả giận. “Ta chỉ là không thể để ông ta cứ tự tại tiêu dao thế mà đi làm thần tiên được! Ta muốn ông ta vì chuyện năm đó, vì sự lạnh nhạt của những năm sau, vì mạng sống của đồng môn đệ tử mà trả cái giá thật đắt! Như thế có gì sai sao?”
Thiên Sương chầm chậm buông tay. Trong khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn thấy tâm ma của chàng thanh niên trẻ này – thù hận. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Trảm Phong, trước khi phi thăng, ngươi chưa biết gì về chuyện thân thế của mình, phải không?”
Trảm Phong vẫn còn giận dữ: “Ta biết ta có mẫu thân, ta biết phụ thân của ta là một người có quyền thế trong Thượng Dương Tông! Cho dù tuổi nhỏ, nhưng sao có thể quên được mẫu thân của mình!!”
Hắn vẫn luôn biết mẫu thân của hắn đã bị người ta giết chết, hơn nữa chính là một người của Thượng Dương Tông. Hắn thậm chí còn từng hoài nghi cả sư phụ, hoặc là mấy vị trưởng lão truyền công cho hắn. Nghi ngờ nhiều người đến thế, nhưng lại chẳng thể ngờ nổi Văn Đàn.
Cho nên ngày đó, tại Vạn Thú Cốc, chỉ nghe qua lời một phía từ bên Thiên Sương, hắn đã tin rồi. Bởi vì thực ra, hắn sớm đã tìm manh mối.
Thiên Sương nói: “Trảm phong, hãy để hắn phi thăng đi! Nếu ngươi có muốn báo thù thì cứ đi tìm tâm ma của hắn!”
Trảm Phong đẩy Thiên Sương ra: “Không! Ta nhất định phải đi tìm ông ta, quyết đấu công bằng.”
Giọng hắn rất vang, Hàn Thủy Thạch vừa nghe thấy đã lập tức vọt vào trong. Hắn vẫn không thể yên tâm để cho Thiên Sương tới Thượng Dương Tông một mình, dù sao thì tu vi của Thiên Sương cũng còn chưa khôi phục được. Thiên Sương thấy Hàn Thủy Thạch, liếc mắt ra hiệu cho hắn.
Hàn Thủy Thạch ra tay từ đằng sau, chỉ trong chớp mắt đã dùng cán đao đập cho Trảm Phong ngất xỉu.
***
Nửa canh giờ sau, phía đằng chân trời, phong vân kích động. Vài gợn mây tím nổi lên ngay giữa tầng tầng mây đen, bóng tối bao phủ mặt đất.
Tất cả tu sĩ lập tức chấn kinh – đấy là đám mây khổ nạn đó sao? Tình hình này là gì vậy? Có người phi thăng tại chốn này à?
Văn Đàn rút kiếm. Giữa trời sấm sét, thanh kiếm của một kiếm tu tỏa ra ánh sáng chói lòa. “Ầm” một tiếng, lôi đạo đầu tiên đánh xuống. Tất cả tu sĩ đều đuổi tới nơi, vây chặt bốn phía, lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Văn Đàn giơ kiếm chặn lại lôi đạo đầu tiên. Chỉ trong nháy mắt, lôi đạo thứ hai đã giáng xuống theo. Toàn bộ mặt đất rung chuyển, những tảng đá lớn vỡ vụn, cát cuộn mịt mù. Lôi kiếp vẫn cứ liên tục nện thẳng, uy lực đạo sau lớn hơn đạo trước. Các tu sĩ đều bị đẩy lui về đằng sau.
Chín lôi kiếp lớn, phải khoảng chừng hai canh giờ mới bổ xuống xong. Lôi kiếp cuối cùng kéo Văn Đàn tới không trung. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một luồng sáng mờ ngay giữa lớp lớp mây đen vần vũ. Sau đó, một đợt sấm khác nổ vang, dư âm đinh tai nhức óc.
Sau tiếng sấm cuối, Văn Đàn đã biến mất hẳn. Mây đen dần dần tản đi, mặt trời ló rạng. Phía đằng chân trời, khí lành lan xa, hào quang vạn trượng.
Hắn đã phi thăng thành công.
Thì ra, thực sự vẫn có khả năng phi thăng lần nữa. Một ngọn lửa hi vọng mới bùng cháy dữ dội trong lòng tu sĩ.
Hiệu quả mà Thiên Sương muốn, chính xác là như thế này. Hắn muốn mọi người tin tưởng con đường thành tiên vẫn còn đang ở trước mắt. Thậm chí, hắn còn muốn bọn họ nghĩ nơi này chính là khảo nghiệm cuối của tiên đồ. Chỉ có như vậy, tín ngưỡng mới có thể lần nữa hồi phục từ đống tro tàn, nhân tâm mới có thể lần nữa sinh ra thiện niệm.
Hơn ba trăm năm giết chóc cùng với oán hận, cuối cùng cũng đã lắng lại. Cái kết quả này không thể chỉ dựng được nên nhờ vào một tia linh khí. Chỉ khi tín ngưỡng sống lại, mảnh đất này mới có thể thực sự ngưng tạo sát nghiệt, không còn đổ máu.
Quả nhiên, sau khi Văn Đàn phi thăng, gần như toàn bộ tu sĩ đều tìm đến Thượng Dương Tông dò la cách thức.
Trảm Phong không muốn nói gì, trực tiếp bảo họ đi tìm Thiên Sương. Ngay trên một mảnh đất trống ở Vạn Thú Cốc, Thiên Sương lại một lần nữa dựng đàn, giảng kinh luận đạo, hướng dẫn mọi người tiêu diệt hoặc tróc tâm ma.
Những ngày tháng “ăn thịt người”, cuối cùng cũng đã thực sự rời khỏi cái địa vực bị thần ma vứt bỏ.
Thiên Sương không muốn nói ra bí mật địa mạch, nhưng vẫn khai mở địa mạch đều đặn ba ngày một lần. Sau khi địa mạch nối với thiên mạch, trời đất sinh ra một tầng linh khí mỏng manh, mọi người lại dùng dãi rồng phong bế nó thêm lần nữa.
Linh khí hiện tại tuy rằng thưa thớt, nhưng cũng đủ để tu sĩ sử dụng hàng ngày. Giống như Vấn Thủy nói vậy, dù không đủ no cũng không đói chết.
Sau khi Văn Đàn rời đi, Thiên Sương biến thành chúa tể nơi này. Thái bình dưới chốn trần gian dần dần tái hiện lại trên địa ngục.
Tất cả tu sĩ bây giờ không còn khổ sở vì linh khí nữa, bắt đầu chuyên tâm tu luyện, muốn tróc tâm ma.
Lý thuyết là vậy, nhưng nói bao giờ chẳng dễ hơn làm?! Ngày trước đạo trời đã lột đi một lớp da của họ, khiến họ tàn sát lẫn nhau, cắn nuốt hồn người, biến thành ma quỷ. Hơn ba trăm năm sau, ông trời lại trả lại lớp da kia, để cho bọn họ đi tìm chính quả.
Yêu ma khoác lên bộ da của người, cho dù có lại làm người, thì liệu có thể thành tiên được chăng?
Chẳng ai rõ câu trả lời. Biết bao con người cầu tiên hỏi đạo, vẫn luôn hoang mang như vậy.
Vài ngày sau đó, có một tu sĩ của Thượng Dương Tông đang lúc đêm hôm khuya khoắt đã lột bỏ lớp da người, lớn tiếng kêu gào: “Ta phải nói, ta phải nói! Ha ha ha ha…”
Thiên Sương liên thủ cùng với Trảm Phong kết liễu hắn ngay tại chỗ, phong tỏa tin tức, không lộ cho bất cứ ai. Thực ra, những kẻ điên dại hoặc đã thành ma cũng không hề ít. Mọi người vẫn cố hết sức để giấu giếm được Nguyệt Cừ của Cửu Thượng Cung. Ai cũng biết rằng, thứ cần nhất ngay lúc này, chính là hi vọng.
Những kẻ đã ở chốn này giãy giụa cầu sinh càng lâu thì càng hiểu rõ, cục diện hòa bình hôm nay thực sự chẳng dễ có được chút nào.
***
Trong khi con đường tu tiên lần nữa mở ra trước mắt, rất nhiều vấn đề cũng đã nảy sinh. Những cặp đã từng kết thành đạo lữ buộc phải đường ai nấy đi để cho tiện bề tu luyện.
Những kẻ buông bỏ tình xưa, trở mặt phản bội cũng không phải ít. Thế nhưng ngay cả Thiên Sương cũng chẳng quản nổi chuyện này. Dù sao đi nữa, đây cũng là lựa chọn riêng của mỗi con người, chẳng thể trách gì được họ.
Đương nhiên, người vui sướng nhất vẫn là Vấn Thủy. Ngày nào Hàn Thủy Thạch cũng dẫn nàng đi tới một nơi đẹp đẽ mới lạ. Khắp thế gian này, dường như đâu đâu cũng đã hằn in dấu chân của cả hai người – thạch mộ của các tiền bối cheo leo ở bên vách đá, tổ của chim tiên được tạo bằng mây, những tảng đá lớn khổng lồ rỗng ruột trên đỉnh núi cao, hoặc là núi tiên bồng bềnh trên biển…
Hiện giờ không phải giết người lấy sa, ai nấy đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hàn Thủy Thạch cũng chẳng là ngoại lệ. Hắn đưa Vấn Thủy đi khắp mọi nơi tìm kiếm một số nguyên liệu quý hiếm như vàng tinh luyện hoặc là sắt đen, mang về đưa cho Thiên Sương, giúp nàng luyện chút pháp bảo.
Vấn Thủy đã có một món vũ khí cực kỳ lợi hại là Đạp Nguyệt Hành, nhưng đó vẫn là binh khí mộc tu, chủ yếu dùng để chữa thương. Nàng còn muốn Tịch Dương Tà, nhưng làm được nó lại là một công trình không hề nhỏ.
Hàn Thủy Thạch chỉ có thể từ từ giúp nàng. Con thú trước kia từng sở hữu Đạp Nguyệt Hành là tọa kỵ của bạn thân Văn Đàn. Sau đó kẻ này xung đột với người của Thượng Dương Tông, tọa kỵ cũng bị giết trong trận đánh. Hàn Thủy Thạch nhân lúc ấy đục nước béo cò, nhanh tay nhặt lấy món thần khí này, cũng không ai dám ra tay cản hắn.
Nguyệt Trì đã từng ra một cái giá trên trời để mua lại Đạp Nguyệt Hành, nhưng Hàn Thủy Thạch nhất định không bán.
Hôm nay, Hàn Thủy Thạch dẫn Vấn Thủy tới Tiên Nhân Mộ. Khu mộ này vốn lơ lửng trên không, cực khó tìm đường để vào. Theo như truyền thuyết, đây là lăng mộ của một vị thần, lối vào trong mộ chỉ xuất hiện đúng mỗi ngày một lần vào lúc ánh nắng mặt trời rọi xuống ban trưa.
Vấn Thủy lẽo đẽo đi theo sau Hàn Thủy Thạch: “Tại sao chúng ta lại phải đến đây?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Trong Tiên Nhân Mộ đôi khi có tiên nhân tủy, có thể dùng để luyện chế sắt đen với cả vàng ròng.”
Vấn Thủy lập tức vui mừng: “Tìm được tủy của tiên nhân là có thể có được Tịch Dương Tà phải không?”
Hàn Thủy Thạch cười, không đành lòng làm cho nàng thất vọng: “Đó là một trong những loại nguyên liệu cần nhất. Chúng ta sẽ thấy nhanh thôi.”
Thực ra bây giờ, tọa kỵ đã chẳng còn nhiều tác dụng. Trước kia người ta vẫn cưỡi tọa kỵ thay vì đi bộ một quãng đường xa, thời điểm giao chiến cũng có thể cần tọa kỵ hỗ trợ. Nhưng khi vấn đề linh lực đã được giải quyết, cho dù chỉ là giải quyết một phần nhỏ thôi, tọa kỵ Hóa Linh cũng đã chẳng còn quan trọng.
Rất nhiều tu sĩ không còn nhận nuôi tọa kỵ, phần lớn linh thú dã thú đều đã tự do. Đương nhiên, cũng đều thất nghiệp.
Chỉ có mỗi Hàn Thủy Thạch là còn tiếp tục đúc pháp bảo cho Vấn Thủy. Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Dù sao hai người cũng là đạo lữ.
Thế nhưng tủy của thần tiên cũng chẳng dễ tìm như vậy. Con đường vào mộ âm u dài hẹp, cũng may hai người vẫn có thể nương vào nguồn ánh sáng của Đạp Nguyệt Hành. Hiện tại Vấn Thủy đã biết cố gắng duy trì hình người khi ở bên Hàn Thủy Thạch, hơn nữa bây giờ không còn cần phải giết người lấy để linh khí, vậy nên nàng lại càng không tiết kiệm. Lúc này nàng khoác trên mình một bộ váy dài họa tranh, mái tóc dài nhẹ búi lên, phía trên cài một cây trâm bằng gỗ, đuôi tóc vẫn xõa tận dưới eo nàng.
Cùng với ánh trăng rọi sáng sau lưng, trông chẳng khác một nữ thần là mấy.
Hàn Thủy Thạch đi đằng trước mở đường. Thỉnh thoảng có vài vũng nước ở trên mặt đất, hắn lại bế nàng đi qua. Bởi vậy bộ váy của nàng cũng không bị ướt. Hắn không muốn để chỗ nước bẩn này dính lên người nàng, cho dù chỉ là một giọt.
Hắn ôm Vấn Thủy vào trong lồng ngực. Mái tóc dài mượt của nàng lướt qua cánh tay cường tránh của hắn, mịn màng, lành lạnh. Hàn Thủy Thạch kìm không được, lại hôn phớt lên tóc nàng. Vấn Thủy lên tiếng ở trong lòng hắn: “Hay là để ta đi trước dẫn đường cho chàng? Cái mũi của ta thính lắm.”
Mặt Hàn Thủy Thạch tức thì đen lại: “Nàng có thể đừng luôn miệng nhắc ta nhớ về chủng tộc của mình được không?”
Vấn Thủy nổi giận: “Sao hả? Khinh thường chó à?!”
“Chướng ngại tâm lý.” Hàn Thủy Thạch đáp.
Vấn Thủy ngẩng đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm chạm lên làn môi hắn: “Đó là gì vậy?”
Hàn Thủy Thạch kiên nhẫn giải thích với nàng: “Chính là bởi vì chủng tộc bất đồng, hình thể bất đồng, tập tính bất đồng, không có cách nào sinh ra tình yêu. Ví dụ nàng trông thấy một bông hoa, nàng sẽ cảm giác nó thơm, nó đẹp. Nhưng nàng sẽ không muốn được cùng nó trở thành đạo lữ. Trừ khi nó có thể biến hình thành dáng vẻ giống như con người chúng ta. Hiểu không?”
Vấn Thủy hơi hơi hiểu, hỏi: “Sao ta nhìn chàng lại không thấy có chướng ngại tâm lý?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Có lẽ là vì mị lực không thể chống đỡ của ta, ngay đến cả chó cũng phải chết mê chết mệt?”
Vấn Thủy nghiêng đầu tự vấn: “Là như vậy à?”
Hàn Thủy Thạch vừa trêu nàng, vừa cất bước lên đằng trước. Bên trong khu mộ mạng nhện chăng đầy. Xem ra cho dù có là mộ của thần tiên cũng chẳng thắng nổi bụi bặm qua từng năm tháng. Hai bên lối vào ngôi mộ đều là nước cả, sâu không thấy đáy. Thỉnh thoảng có những âm thanh kỳ dị vang vọng xung quanh, giống như có thứ gì đó đang phun bong bóng trong lòng nước vậy.
Vấn Thủy hỏi: “Tủy của tiên nhân liệu có nằm dưới nước không?”
Hàn Thủy Thạch lắc đầu: “Không đâu, nó thường nằm trong quan tài.” Thực ra tới đây cũng tốt. Nơi này không một bóng người, có thể vừa tìm nguyên liệu, vừa chơi cùng nàng. Hàn Thủy Thạch rất tận hưởng khoảng thời gian riêng tư này của hai người họ. Động phủ đông người đi ra đi vào, cả Thiên Lê lẫn Chúc Dao Tử Tô đều hay tới tìm Vấn Thủy. Còn nàng thì thích tới chỗ Linh Cương, hoặc có đôi khi lại cứ ngồi chầu bên cạnh để xem Thiên Sương Xuyên Đoạn luyện đan luyện khí, lòng hắn chẳng vui tí nào.
Vấn Thủy vẫn ôm cổ hắn. Sàn đất bây giờ đã khô thoáng hẳn, nhưng nàng lại không muốn xuống. Hàn Thủy Thạch cũng chẳng buông nàng ra. Giai nhân như ngọc, ôn hương trong lòng, chỉ hận con đường trước mặt chẳng thể kéo dài mãi mãi.
Hai người càng tiến càng sâu. Trong lúc còn đang chuyện trò, Vấn Thủy đột nhiên lại “ô” một tiếng. Hàn Thủy Thạch thả nàng xuống, lăm lăm lưỡi đao cực dương trong tay. Trước mặt bọn họ là một quan tài trắng muốt như tuyết, đặt ngay trên giữa đài cao bằng ngọc.
Hàn Thủy Thạch nói: “Vấn Thủy ở đây ngoan nhé, ta lên phía trước xem thử xem sao.”
Vấn Thủy gật đầu, lẳng lặng đứng im ngoài mộ. Hàn Thủy Thạch bước tới nơi, chỉ thấy bên trên quan tài có vài vệt đỏ mờ nhạt, có thể là ngọc, cũng có thể là vết máu. Hắn duỗi tay ra sờ thử, bỗng thấy những tơ máu kia đồng loạt nhúc nhích, hội tụ về phía tay hắn.
Hàn Thủy Thạch cảm giác được sự kích động trong lòng, lập tức rút ngay tay về – đó là… ma lực.
Hắn không thể không kinh hãi. Nơi này là Tiên Nhân Mộ, nghe đồn nguy cơ tứ phía, vậy mà hắn vẫn có thể dễ dàng thâm nhập. Lúc vào cười cười nói nói cùng với Vấn Thủy, vậy nhưng lòng hắn không phải là không sinh nghi. Hiện giờ xem ra cái quan tài này, có vẻ chẳng giống mộ của thần tiên chút nào.
Hắn lấy lưỡi đao cực dương dò vào khe hở, dùng sức cạy nắp quan tài. Phần nắp vừa mới bật mở, đã có một tầng sương tím dày đặc trào ra, tức khắc cuốn vào lưỡi đao của hắn.
Khi Hàn Thủy Thạch còn đang ngẩn người thì nắp quan tài đã văng hẳn ra. Một khuôn mặt cực quen thuộc bỗng chốc hiện lên rõ nét bên trong – mặt của Văn Đàn! Thì ra tâm ma Văn Đàn vẫn luôn trốn ở chỗ này!
Thế cũng phải thôi, nó vẫn giữ được hết thảy ký ức. Văn Đàn phi thăng tới đây đã lâu như vậy, nhất định nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả chi tiết về thế giới này.
Tiên Nhân Mộ, đúng là không có nơi nào vắng người hơn thế!
Mà Hàn Thủy Thạch một đường tiến sâu vào đây cũng chẳng phát hiện có gì khác thường, là bởi hơi thở ở trên người hắn, cũng giống hệt như hơi thở của tâm ma đó!
Hàn Thủy Thạch lập tức vung đao, tâm ma né tránh, sau đó ném ra một cái đầu lâu. Bên trong quan tài vẫn còn tro cốt màu đen của tu sĩ xấu số kia! Nó không chỉ hút tuỷ não của người, mà còn thiêu họ để lấy linh sa! Hàn Thủy Thạch không nhiều lời, tiếp tục bồi thêm một nhát đao nữa – tâm ma này, thì ra vẫn luôn tự mình kiếm tìm linh lực!
Tất cả các loại yêu ma, trí lực đều sẽ không bằng bản thể. Cho nên một khi linh lực trong trời đất đã mất đi, chúng nó cũng sẽ trở nên yếu đuối. Nhưng mà tâm ma Văn Đàn, ít nhất trí lực tuyệt đối không thấp. Tình và dục, hết thảy tạp niệm đều sẽ khiến nó trở nên mạnh mẽ, bởi vậy, nó đã tìm cách hấp thu tất cả xúc cảm tối tăm ở trong con người.
Thiên Sương ngăn cản mọi người giết chóc, loại cảm xúc đó cũng thiếu hụt đi. Thế là nó liền bắt đầu săn bắt những tu sĩ tu vi thấp, mang tới nơi này tu luyện! Nó vừa hấp thụ oán hận, sợ hãi trong lòng đối phương, vừa thiêu đốt hết linh lực của họ!
Hàn Thủy Thạch chấn động trong lòng, tâm ma cười vang lạnh lẽo: “Có gì mà phải ngạc nhiên? Ngươi cũng là một tâm ma, chẳng phải là đã chèn ép Thiên Ấn đó sao?”
Con người, đều bởi chấp niệm mà sinh ra ma. Chấp niệm càng ngoan cố, chúng càng cường đại, không chỉ cường đại về thể lực, mà còn là trí lực. Hàn Thủy Thạch nhấp môi. Tuy rằng hiện tại hắn không thể giết chết nó, nhưng ít nhất cũng có thể khiến nó suy yếu. Nếu không, với tốc độ phát triển kia, nhất định nó sẽ biến thành một mối họa lớn cho toàn bộ thế giới này!
Hắn liên tục chém đứt ma căn sinh ra từ oán khí trên nắp quan tài, cứ một đao lại một đao. Tâm ma kia cũng chẳng khách khí nữa, há miệng thật to, rút ra một thanh kiếm dài!
Không ngờ nó đã có ma kiếm riêng của mình!
Hàn Thủy Thạch đối chiến tâm ma, Vấn Thủy tất nhiên cũng không nhàn rỗi. Bỗng nhiên nàng lại cảm thấy vô cùng vô cùng chán ghét Văn Đàn. Loài chó vốn dễ ghi thù! Nàng vừa trợ trận cho Hàn Thủy Thạch, vừa muốn đánh lén tâm ma.
Một lúc lâu sau, kiếm của tâm ma đột nhiên va chạm với đao của Hàn Thủy Thạch. Đao kiếm hấp dẫn lẫn nhau, cả hai bắt đầu kích động, bất an. Tâm ma tru lên một tiếng. Mặc dù nó đã mạnh lên rất nhiều, nhưng cũng chưa phải đối thủ của kẻ trước mặt.
Nét mặt của Hàn Thủy Thạch cũng đã ẩn hiện đớn đau. Tại sao lại như thế này? Sức mạnh của tâm ma kia đang dần dần chảy vào trong người hắn!
Hắn quay đầu, thấy Đạp Nguyệt Hành đã đâm xuyên qua tâm ma, một đầu vầng trăng nhô ra ngay trước ngực nó.
“Đi chết đi người xấu!” Vấn Thủy vừa định tiếp tục đâm Đạp Nguyệt Hành thêm một lần nữa, tâm ma kia đã phất tay, hất bay nàng ra bên ngoài. Vấn Thủy đập người thẳng vào vách đá, ẳng lên một tiếng. Hàn Thủy Thạch giận dữ vung đao, lập tức chém tâm ma thành hai nửa!
Hai mảnh tâm ma đổ rạp xuống đất, nhưng lại chầm chậm hợp về làm một. Hiển nhiên nó vừa bị thương không nhẹ, ngay cả ngọn lửa hừng hực quanh người cũng đã trở nên lay lắt. Hàn Thủy Thạch chỉ cảm giác ma khí đỏ đỏ đen đen cuồn cuộn lên trong cơ thể. Hắn đang tận mắt nhìn thấy nguyên thần của mình nhè nhẹ hấp thụ hết luồng khí kia, từng đợt, từng đợt một. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là một tầng linh khí trong veo như nước, ngập tràn trong linh hồn hắn.
Tâm ma loạng choạng trốn đi. Hàn Thủy Thạch muốn tới đỡ Vấn Thủy, nhưng lại cảm thấy mình nên nhân cơ hội này đuổi giết yêu ma mới đúng. Sau đó, hắn đau đầu tới phát điên, rồi lại bất chợt mất đi tri giác.
Vấn Thủy lần này bị ngã không nhẹ, cũng may là Đạp Nguyệt Hành vẫn còn ở trong tay nàng. Món thần khí này vốn có kết giới phòng hộ, luồng ma khí kia cũng chưa đả thương được nàng. Vấn Thủy lóc ngóc bò dậy, thấy Hàn Thủy Thạch một tay chống đao, nửa người quỳ trên mặt đất. Nàng cũng mặc kệ yêu ma, trước tiên đương nhiên phải đến xem hắn thế nào rồi đã.
Hàn Thủy Thạch vẫn lặng yên bất động. Vấn Thủy hoảng hốt, vội vã úp chụp cả đống pháp chú mộc tu lên trên người hắn. Một hồi lâu sau, Hàn Thủy Thạch đột ngột mở to mắt. Trong ánh mắt đó có chút rối bời, nhưng giây lát sau đã thanh tỉnh lại: “Vấn Thủy?”
Hắn lướt mắt nhìn xung quanh, sau đó lại cất giọng hỏi, thanh âm vô cùng ôn hòa: “Đây là nơi nào?”
Vấn Thủy ngẩn người. Hắn giơ tay, thu lại lưỡi đao cực dương, rồi lại nhìn trái nhìn phải, nhíu mày: “Sao ta lại ở chỗ này? Không phải ta đã phi thăng rồi sao?” Nói xong, hắn quay đầu, nhìn nàng đăm đăm, có chút giật mình: “Vấn Thủy cũng phi thăng à?”
Vấn Thủy ngơ ngẩn nhìn hắn, một lúc lâu sau mới mở miệng, hỏi: “Thiên Ấn chân nhân?”
Thiên Ấn, đã thức tỉnh rồi.
Văn Đàn nói: “Điều khác nhau chính là, mọi người còn có cơ hội. Sau khi đã tróc tâm ma, vẫn có thể đến chỗ này, hấp thu linh lực, sau đó phi thăng.”
Thiên Sương chẳng thể hiểu nổi. Chúc Dao cũng không nhịn được: “Vậy hiện tại ngươi tới đây là để ăn cướp linh khí phải không?”
Văn Đàn nói: “Hiện giờ đương nhiên ta không phải là đối thủ của các ngươi. Thế nhưng các ngươi cũng nên suy nghĩ cho cẩn thận đi, một khi linh khí thiên mạch và địa mạch đã tuần hoàn, nhất định ta sẽ có thể phi thăng. Chẳng qua chỉ là chờ thêm một chút thời gian nữa thôi. Thế còn các ngươi thì sao?”
Mấy người Linh Cương đều quay đầu nhìn Thiên Sương. Thực ra những người tu chân có thể đạt tới cảnh giới phi thăng, đều không có ai ngốc cả. Ý tứ của Văn Đàn, bọn họ đương nhiên đã hiểu. Thiên Sương nhíu mày: “Ngươi muốn nói là bọn ta để ngươi hấp thụ linh khí rồi phi thăng trước, sau đó lấp lại địa mạch, tiếp tục tu hành, tróc đi tâm ma?”
Văn Đàn nói: “Các ngươi có thể tự nghĩ mà xem, việc này đối với các ngươi lại càng có lợi. Thiên Sương, vùng đất này đã bị thần bỏ rơi, không lẽ đến tận bây giờ ngươi vẫn còn nghĩ đây là tiên cảnh sau khi phi thăng? Ngươi ngẫm lại xem, đã hơn ba trăm năm rồi, vẫn cứ là như thế này. Nếu chúng ta không tìm cách tự cứu lấy mình, chẳng nhẽ lại còn trông cậy vào một thế lực bên ngoài đến đây cứu vớt hay sao?”
Mọi người đều nhìn Thiên Sương. Toàn bộ bí mật đã được hé mở ra ngay trước mặt bọn họ, lựa chọn bây giờ thực sự giản đơn. Hiện tại thiếu thốn linh khí, tâm ma của các tu sĩ đều không cường đại – trừ Hàn Thủy Thạch. Muốn tróc thì vẫn tương đối dễ dàng. Mà sau khi đã tróc được tâm ma, gần như có thể lập tức mở ra địa mạch, cứ thế thăng tiên.
Ngược lại, nếu mở địa mạch ra ngay, chưa cần nói tới Kẽ Nứt Yêu Ma, chỉ riêng tâm ma Văn Đàn đã cực khó đối phó rồi, nói gì tâm ma của chính bản thân? Nếu đến lúc đó tâm ma tróc ra càng ngày càng nhiều, làm sao mà khống chế được?
Văn Đàn đi tới địa mạch trước mặt. Đứng trước một biển linh khí, không còn tâm ma tham lam, ánh mắt của hắn có vẻ hoàn toàn bình lặng, không một gợn sóng: “Các ngươi quyết định thế nào?”
Đúng lúc này, phía sau có người lên tiếng: “Được rồi, không thể mở địa mạch ra một ngày, rồi lại phong bế hai ngày hay sao? Như vậy tu sĩ ăn không đủ no, nhưng cũng sẽ không đói chết. Mọi người không phải tàn sát lẫn nhau, tâm ma cũng không lớn mạnh nữa nha.”
Tất cả đồng loạt quay đầu, thấy Hàn Thủy Thạch đang dẫn Vấn Thủy vào trong. Những lời nàng nói khiến cho hai mắt Thiên Sương bừng sáng. Vấn đề lớn nhất trước mắt chính là ngăn chặn mọi người giết chóc lẫn nhau để kiếm linh sa. Chỉ cần duy trì một chút linh lực đủ để sinh tồn, chắc chắn cũng không có tu sĩ nào muốn đi giết hại đồng đạo của mình.
Văn Đàn liếc mắt, trông thấy Vấn Thủy ở trong dáng vẻ Không Thanh đang nắm tay Hàn Thủy Thạch, trên nét mặt vẫn còn vương ý cười.
Đó cũng chính là nụ cười thuần khiết và thơ ngây của Không Thanh hồi hắn vừa mới quen nàng. Sau khi đã tróc tâm ma, mặc dù hắn không còn dễ tức giận như xưa, nhưng chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt. Dẫu vậy, bây giờ hắn cũng chẳng còn canh cánh trong lòng nữa rồi. Thật giống như hắn đang xem một tuồng kịch trên sân khấu, có thể hiểu thấu cốt truyện từ tận trong tâm, chỉ có điều là vai chính chẳng phải là mình mà thôi.
Hắn nói: “Cũng là một cách. Nếu đã như vậy, ta tróc tâm ma ra rồi, hiện giờ có thể mượn dùng linh khí địa mạch để phi thăng chứ?”
Hắn còn chưa nói hết, Thiên Lê đã không nhịn nổi: “Văn Đàn, rốt cuộc là ông có biết xấu hổ hay không? Chẳng lẽ tróc xong tâm ma, có thể nhẹ nhàng phủi sạch toàn bộ những gì ông làm hay sao?”
Văn Đàn nhìn nàng, nói: “Điều kiện phi thăng, chính xác là như thế.”
Thiên Lê tức giận: “Ông dựa vào cái gì hả?! Năm đó giết vợ bỏ con, chẳng nhẽ chỉ là tâm ma, không chút can hệ gì với ông sao? Dựa vào cái gì mà ông vẫn còn có thể thản nhiên phi thăng thành tiên như vậy?!”
Văn Đàn nói: “Ta không muốn đấu võ mồm với con. Thiên Sương, ngươi nói đi.”
Thiên Sương chầm chậm cất lời: “Ngươi đi đi.”
“Chẳng nhẽ năm đó mẫu thân của ta tán mạng một cách vô nghĩa hay sao?”
Thiên Lê định nhào lên, nhưng Thiên Sương ngăn nàng lại. Văn Đàn cũng không để ý tới nàng, xoay người hướng tới địa mạch. Xuyên Đoạn thấp giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta thật sự để hắn đi ạ?”
Văn Đàn chậm rãi bước về địa mạch: “Lão phu rời đi đối với các ngươi cũng là chuyện tốt. Ít nhất Trảm Phong cũng không còn cần giả vờ giả vịt ở trước mặt ta. Thượng Dương Tông cũng sẽ không đối địch với mấy người nữa. Ngay cả tâm ma của ta, chỉ cần các ngươi thật sự có thể khống chế linh khí cho tốt, nó cũng sẽ không thể nào cường đại.” Nói xong, hắn liếc qua Hàn Thủy Thạch một chút, miệng hơi mỉm cười: “Còn những thứ khác, không liên quan gì tới ta.”
Tầng tầng linh khí xanh lục cuồn cuộn ngay giữa địa mạch. Văn Đàn đến nơi, ngồi xuống xếp bằng. Một lượng linh khí cực lớn nhập vào nguyên thần của hắn. Thiên Sương nhíu mày: “Ngươi sẽ không định phi thăng ở ngay tại đây đấy chứ?”
Văn Đàn cười cười: “Đương nhiên.”
Sau khi hút đủ linh khí, cuối cùng hắn cũng đứng dậy: “Ta sắp phi thăng, sẽ không nhúng tay vào chuyện của nơi này nữa. Ngươi cứ yên tâm.”
Khi hắn chuẩn bị lên tới mặt đất, Thiên Sương chợt nói: “Văn Đàn, cho dù ngươi có phi thăng ngay trong hôm nay, ta vẫn sẽ tin nhân gian thiện ác quả báo, thiên lý tuần hoàn.”
Văn Đàn mỉm cười: “Ngươi cứ tin đi, tâm ma của ta chẳng phải vẫn đang ở đây còn gì?”
Dứt lời, hắn cười thật vang, nghênh ngang đi mất.
Thiên Lê cả giận: “Sư phụ! Chúng ta nhiều người như vậy, nhất định có thể ngăn ông ta lại!”
Thiên Sướng thở dài: “Chúng ta hiện tại đúng là có thể ngăn hắn. Thế nhưng sau khi tin tức địa mạch đã bị tiết lộ ra ngoài, những kẻ chúng ta cần phải đề phòng, sẽ không thể chỉ mỗi hắn mà thôi. Đến cái lúc đó, nơi này tất sẽ hỗn loạn lần nữa, hắn lại có thể tìm được cơ hội đục nước béo cò, hấp thụ nguồn linh khí mà hắn muốn. Hay con hi vọng hắn lại tiếp tục tàn sát tu sĩ xung quanh để đổi lấy nguồn linh lực dự trữ cho việc phi thăng sau này?”
Thiên Lê vừa tức vừa hận, giận dỗi quay đi. Tang Lạc hỏi: “Hắn sẽ không đem chuyện địa mạch nói ra ngoài chứ?”
Thiên Sương nói: “Việc đó cũng chẳng lợi gì cho hắn. Giống như lời hắn vừa nói đó thôi, những chuyện nơi này, đã không liên quan tới hắn nữa rồi.”
***
Thiên Sương mở địa mạch đúng hai ngày. Cảm nhận được nguồn linh khí mỏng manh trôi nổi giữa đất và trời, tất cả tu sĩ đều mừng như điên. Trong một khoảng thời gian ngắn, hành vi tàn sát bữa bãi cũng đã giảm đi đáng kể – nếu không bởi bị bức phải sinh tồn, đâu ai lại muốn giết hại người khác để sống qua ngày?
Thiên Sương cũng không dè chừng gì Văn Đàn nữa, tự mình tới Thượng Dương Tông, thông báo lại chuyện địa mạch. Trảm Phong nghe xong, im lặng suốt một hồi lâu, mãi mới mở lời: “Tróc được tâm ma, thực sự cũng tương đương với rửa sạch hết thảy tội lỗi của chính mình sao? Để hiến tế cho tâm ma, ông ta đã giết hại biết bao nhiêu đồng môn tại Thượng Dương Tông, cuối cùng vẫn cứ phi thăng như vậy?”
Thiên Sương thở dài: “Trảm Phong…”
Trảm Phong nói: “Ta không thể để ông ta cứ thế mà rời đi được.”
“Vậy thì ngươi muốn thế nào?” Thiên Sương hỏi.
Trảm Phong nắm chặt hai lòng bàn tay: “Nếu mà đạo trời đã không cho ta công lý, ta tự mình đi đòi vậy.”
Thiên Sương đè vai hắn lại: “Trảm phong, hắn đã thành chính quả rồi. Giết chết hắn, không chỉ bị trời trách phạt, mà cả tâm ma của ngươi cũng sẽ càng thêm lớn mạnh!”
“Ta không có tâm ma!!” Trảm phong cả giận. “Ta chỉ là không thể để ông ta cứ tự tại tiêu dao thế mà đi làm thần tiên được! Ta muốn ông ta vì chuyện năm đó, vì sự lạnh nhạt của những năm sau, vì mạng sống của đồng môn đệ tử mà trả cái giá thật đắt! Như thế có gì sai sao?”
Thiên Sương chầm chậm buông tay. Trong khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn thấy tâm ma của chàng thanh niên trẻ này – thù hận. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Trảm Phong, trước khi phi thăng, ngươi chưa biết gì về chuyện thân thế của mình, phải không?”
Trảm Phong vẫn còn giận dữ: “Ta biết ta có mẫu thân, ta biết phụ thân của ta là một người có quyền thế trong Thượng Dương Tông! Cho dù tuổi nhỏ, nhưng sao có thể quên được mẫu thân của mình!!”
Hắn vẫn luôn biết mẫu thân của hắn đã bị người ta giết chết, hơn nữa chính là một người của Thượng Dương Tông. Hắn thậm chí còn từng hoài nghi cả sư phụ, hoặc là mấy vị trưởng lão truyền công cho hắn. Nghi ngờ nhiều người đến thế, nhưng lại chẳng thể ngờ nổi Văn Đàn.
Cho nên ngày đó, tại Vạn Thú Cốc, chỉ nghe qua lời một phía từ bên Thiên Sương, hắn đã tin rồi. Bởi vì thực ra, hắn sớm đã tìm manh mối.
Thiên Sương nói: “Trảm phong, hãy để hắn phi thăng đi! Nếu ngươi có muốn báo thù thì cứ đi tìm tâm ma của hắn!”
Trảm Phong đẩy Thiên Sương ra: “Không! Ta nhất định phải đi tìm ông ta, quyết đấu công bằng.”
Giọng hắn rất vang, Hàn Thủy Thạch vừa nghe thấy đã lập tức vọt vào trong. Hắn vẫn không thể yên tâm để cho Thiên Sương tới Thượng Dương Tông một mình, dù sao thì tu vi của Thiên Sương cũng còn chưa khôi phục được. Thiên Sương thấy Hàn Thủy Thạch, liếc mắt ra hiệu cho hắn.
Hàn Thủy Thạch ra tay từ đằng sau, chỉ trong chớp mắt đã dùng cán đao đập cho Trảm Phong ngất xỉu.
***
Nửa canh giờ sau, phía đằng chân trời, phong vân kích động. Vài gợn mây tím nổi lên ngay giữa tầng tầng mây đen, bóng tối bao phủ mặt đất.
Tất cả tu sĩ lập tức chấn kinh – đấy là đám mây khổ nạn đó sao? Tình hình này là gì vậy? Có người phi thăng tại chốn này à?
Văn Đàn rút kiếm. Giữa trời sấm sét, thanh kiếm của một kiếm tu tỏa ra ánh sáng chói lòa. “Ầm” một tiếng, lôi đạo đầu tiên đánh xuống. Tất cả tu sĩ đều đuổi tới nơi, vây chặt bốn phía, lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Văn Đàn giơ kiếm chặn lại lôi đạo đầu tiên. Chỉ trong nháy mắt, lôi đạo thứ hai đã giáng xuống theo. Toàn bộ mặt đất rung chuyển, những tảng đá lớn vỡ vụn, cát cuộn mịt mù. Lôi kiếp vẫn cứ liên tục nện thẳng, uy lực đạo sau lớn hơn đạo trước. Các tu sĩ đều bị đẩy lui về đằng sau.
Chín lôi kiếp lớn, phải khoảng chừng hai canh giờ mới bổ xuống xong. Lôi kiếp cuối cùng kéo Văn Đàn tới không trung. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một luồng sáng mờ ngay giữa lớp lớp mây đen vần vũ. Sau đó, một đợt sấm khác nổ vang, dư âm đinh tai nhức óc.
Sau tiếng sấm cuối, Văn Đàn đã biến mất hẳn. Mây đen dần dần tản đi, mặt trời ló rạng. Phía đằng chân trời, khí lành lan xa, hào quang vạn trượng.
Hắn đã phi thăng thành công.
Thì ra, thực sự vẫn có khả năng phi thăng lần nữa. Một ngọn lửa hi vọng mới bùng cháy dữ dội trong lòng tu sĩ.
Hiệu quả mà Thiên Sương muốn, chính xác là như thế này. Hắn muốn mọi người tin tưởng con đường thành tiên vẫn còn đang ở trước mắt. Thậm chí, hắn còn muốn bọn họ nghĩ nơi này chính là khảo nghiệm cuối của tiên đồ. Chỉ có như vậy, tín ngưỡng mới có thể lần nữa hồi phục từ đống tro tàn, nhân tâm mới có thể lần nữa sinh ra thiện niệm.
Hơn ba trăm năm giết chóc cùng với oán hận, cuối cùng cũng đã lắng lại. Cái kết quả này không thể chỉ dựng được nên nhờ vào một tia linh khí. Chỉ khi tín ngưỡng sống lại, mảnh đất này mới có thể thực sự ngưng tạo sát nghiệt, không còn đổ máu.
Quả nhiên, sau khi Văn Đàn phi thăng, gần như toàn bộ tu sĩ đều tìm đến Thượng Dương Tông dò la cách thức.
Trảm Phong không muốn nói gì, trực tiếp bảo họ đi tìm Thiên Sương. Ngay trên một mảnh đất trống ở Vạn Thú Cốc, Thiên Sương lại một lần nữa dựng đàn, giảng kinh luận đạo, hướng dẫn mọi người tiêu diệt hoặc tróc tâm ma.
Những ngày tháng “ăn thịt người”, cuối cùng cũng đã thực sự rời khỏi cái địa vực bị thần ma vứt bỏ.
Thiên Sương không muốn nói ra bí mật địa mạch, nhưng vẫn khai mở địa mạch đều đặn ba ngày một lần. Sau khi địa mạch nối với thiên mạch, trời đất sinh ra một tầng linh khí mỏng manh, mọi người lại dùng dãi rồng phong bế nó thêm lần nữa.
Linh khí hiện tại tuy rằng thưa thớt, nhưng cũng đủ để tu sĩ sử dụng hàng ngày. Giống như Vấn Thủy nói vậy, dù không đủ no cũng không đói chết.
Sau khi Văn Đàn rời đi, Thiên Sương biến thành chúa tể nơi này. Thái bình dưới chốn trần gian dần dần tái hiện lại trên địa ngục.
Tất cả tu sĩ bây giờ không còn khổ sở vì linh khí nữa, bắt đầu chuyên tâm tu luyện, muốn tróc tâm ma.
Lý thuyết là vậy, nhưng nói bao giờ chẳng dễ hơn làm?! Ngày trước đạo trời đã lột đi một lớp da của họ, khiến họ tàn sát lẫn nhau, cắn nuốt hồn người, biến thành ma quỷ. Hơn ba trăm năm sau, ông trời lại trả lại lớp da kia, để cho bọn họ đi tìm chính quả.
Yêu ma khoác lên bộ da của người, cho dù có lại làm người, thì liệu có thể thành tiên được chăng?
Chẳng ai rõ câu trả lời. Biết bao con người cầu tiên hỏi đạo, vẫn luôn hoang mang như vậy.
Vài ngày sau đó, có một tu sĩ của Thượng Dương Tông đang lúc đêm hôm khuya khoắt đã lột bỏ lớp da người, lớn tiếng kêu gào: “Ta phải nói, ta phải nói! Ha ha ha ha…”
Thiên Sương liên thủ cùng với Trảm Phong kết liễu hắn ngay tại chỗ, phong tỏa tin tức, không lộ cho bất cứ ai. Thực ra, những kẻ điên dại hoặc đã thành ma cũng không hề ít. Mọi người vẫn cố hết sức để giấu giếm được Nguyệt Cừ của Cửu Thượng Cung. Ai cũng biết rằng, thứ cần nhất ngay lúc này, chính là hi vọng.
Những kẻ đã ở chốn này giãy giụa cầu sinh càng lâu thì càng hiểu rõ, cục diện hòa bình hôm nay thực sự chẳng dễ có được chút nào.
***
Trong khi con đường tu tiên lần nữa mở ra trước mắt, rất nhiều vấn đề cũng đã nảy sinh. Những cặp đã từng kết thành đạo lữ buộc phải đường ai nấy đi để cho tiện bề tu luyện.
Những kẻ buông bỏ tình xưa, trở mặt phản bội cũng không phải ít. Thế nhưng ngay cả Thiên Sương cũng chẳng quản nổi chuyện này. Dù sao đi nữa, đây cũng là lựa chọn riêng của mỗi con người, chẳng thể trách gì được họ.
Đương nhiên, người vui sướng nhất vẫn là Vấn Thủy. Ngày nào Hàn Thủy Thạch cũng dẫn nàng đi tới một nơi đẹp đẽ mới lạ. Khắp thế gian này, dường như đâu đâu cũng đã hằn in dấu chân của cả hai người – thạch mộ của các tiền bối cheo leo ở bên vách đá, tổ của chim tiên được tạo bằng mây, những tảng đá lớn khổng lồ rỗng ruột trên đỉnh núi cao, hoặc là núi tiên bồng bềnh trên biển…
Hiện giờ không phải giết người lấy sa, ai nấy đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hàn Thủy Thạch cũng chẳng là ngoại lệ. Hắn đưa Vấn Thủy đi khắp mọi nơi tìm kiếm một số nguyên liệu quý hiếm như vàng tinh luyện hoặc là sắt đen, mang về đưa cho Thiên Sương, giúp nàng luyện chút pháp bảo.
Vấn Thủy đã có một món vũ khí cực kỳ lợi hại là Đạp Nguyệt Hành, nhưng đó vẫn là binh khí mộc tu, chủ yếu dùng để chữa thương. Nàng còn muốn Tịch Dương Tà, nhưng làm được nó lại là một công trình không hề nhỏ.
Hàn Thủy Thạch chỉ có thể từ từ giúp nàng. Con thú trước kia từng sở hữu Đạp Nguyệt Hành là tọa kỵ của bạn thân Văn Đàn. Sau đó kẻ này xung đột với người của Thượng Dương Tông, tọa kỵ cũng bị giết trong trận đánh. Hàn Thủy Thạch nhân lúc ấy đục nước béo cò, nhanh tay nhặt lấy món thần khí này, cũng không ai dám ra tay cản hắn.
Nguyệt Trì đã từng ra một cái giá trên trời để mua lại Đạp Nguyệt Hành, nhưng Hàn Thủy Thạch nhất định không bán.
Hôm nay, Hàn Thủy Thạch dẫn Vấn Thủy tới Tiên Nhân Mộ. Khu mộ này vốn lơ lửng trên không, cực khó tìm đường để vào. Theo như truyền thuyết, đây là lăng mộ của một vị thần, lối vào trong mộ chỉ xuất hiện đúng mỗi ngày một lần vào lúc ánh nắng mặt trời rọi xuống ban trưa.
Vấn Thủy lẽo đẽo đi theo sau Hàn Thủy Thạch: “Tại sao chúng ta lại phải đến đây?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Trong Tiên Nhân Mộ đôi khi có tiên nhân tủy, có thể dùng để luyện chế sắt đen với cả vàng ròng.”
Vấn Thủy lập tức vui mừng: “Tìm được tủy của tiên nhân là có thể có được Tịch Dương Tà phải không?”
Hàn Thủy Thạch cười, không đành lòng làm cho nàng thất vọng: “Đó là một trong những loại nguyên liệu cần nhất. Chúng ta sẽ thấy nhanh thôi.”
Thực ra bây giờ, tọa kỵ đã chẳng còn nhiều tác dụng. Trước kia người ta vẫn cưỡi tọa kỵ thay vì đi bộ một quãng đường xa, thời điểm giao chiến cũng có thể cần tọa kỵ hỗ trợ. Nhưng khi vấn đề linh lực đã được giải quyết, cho dù chỉ là giải quyết một phần nhỏ thôi, tọa kỵ Hóa Linh cũng đã chẳng còn quan trọng.
Rất nhiều tu sĩ không còn nhận nuôi tọa kỵ, phần lớn linh thú dã thú đều đã tự do. Đương nhiên, cũng đều thất nghiệp.
Chỉ có mỗi Hàn Thủy Thạch là còn tiếp tục đúc pháp bảo cho Vấn Thủy. Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Dù sao hai người cũng là đạo lữ.
Thế nhưng tủy của thần tiên cũng chẳng dễ tìm như vậy. Con đường vào mộ âm u dài hẹp, cũng may hai người vẫn có thể nương vào nguồn ánh sáng của Đạp Nguyệt Hành. Hiện tại Vấn Thủy đã biết cố gắng duy trì hình người khi ở bên Hàn Thủy Thạch, hơn nữa bây giờ không còn cần phải giết người lấy để linh khí, vậy nên nàng lại càng không tiết kiệm. Lúc này nàng khoác trên mình một bộ váy dài họa tranh, mái tóc dài nhẹ búi lên, phía trên cài một cây trâm bằng gỗ, đuôi tóc vẫn xõa tận dưới eo nàng.
Cùng với ánh trăng rọi sáng sau lưng, trông chẳng khác một nữ thần là mấy.
Hàn Thủy Thạch đi đằng trước mở đường. Thỉnh thoảng có vài vũng nước ở trên mặt đất, hắn lại bế nàng đi qua. Bởi vậy bộ váy của nàng cũng không bị ướt. Hắn không muốn để chỗ nước bẩn này dính lên người nàng, cho dù chỉ là một giọt.
Hắn ôm Vấn Thủy vào trong lồng ngực. Mái tóc dài mượt của nàng lướt qua cánh tay cường tránh của hắn, mịn màng, lành lạnh. Hàn Thủy Thạch kìm không được, lại hôn phớt lên tóc nàng. Vấn Thủy lên tiếng ở trong lòng hắn: “Hay là để ta đi trước dẫn đường cho chàng? Cái mũi của ta thính lắm.”
Mặt Hàn Thủy Thạch tức thì đen lại: “Nàng có thể đừng luôn miệng nhắc ta nhớ về chủng tộc của mình được không?”
Vấn Thủy nổi giận: “Sao hả? Khinh thường chó à?!”
“Chướng ngại tâm lý.” Hàn Thủy Thạch đáp.
Vấn Thủy ngẩng đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm chạm lên làn môi hắn: “Đó là gì vậy?”
Hàn Thủy Thạch kiên nhẫn giải thích với nàng: “Chính là bởi vì chủng tộc bất đồng, hình thể bất đồng, tập tính bất đồng, không có cách nào sinh ra tình yêu. Ví dụ nàng trông thấy một bông hoa, nàng sẽ cảm giác nó thơm, nó đẹp. Nhưng nàng sẽ không muốn được cùng nó trở thành đạo lữ. Trừ khi nó có thể biến hình thành dáng vẻ giống như con người chúng ta. Hiểu không?”
Vấn Thủy hơi hơi hiểu, hỏi: “Sao ta nhìn chàng lại không thấy có chướng ngại tâm lý?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Có lẽ là vì mị lực không thể chống đỡ của ta, ngay đến cả chó cũng phải chết mê chết mệt?”
Vấn Thủy nghiêng đầu tự vấn: “Là như vậy à?”
Hàn Thủy Thạch vừa trêu nàng, vừa cất bước lên đằng trước. Bên trong khu mộ mạng nhện chăng đầy. Xem ra cho dù có là mộ của thần tiên cũng chẳng thắng nổi bụi bặm qua từng năm tháng. Hai bên lối vào ngôi mộ đều là nước cả, sâu không thấy đáy. Thỉnh thoảng có những âm thanh kỳ dị vang vọng xung quanh, giống như có thứ gì đó đang phun bong bóng trong lòng nước vậy.
Vấn Thủy hỏi: “Tủy của tiên nhân liệu có nằm dưới nước không?”
Hàn Thủy Thạch lắc đầu: “Không đâu, nó thường nằm trong quan tài.” Thực ra tới đây cũng tốt. Nơi này không một bóng người, có thể vừa tìm nguyên liệu, vừa chơi cùng nàng. Hàn Thủy Thạch rất tận hưởng khoảng thời gian riêng tư này của hai người họ. Động phủ đông người đi ra đi vào, cả Thiên Lê lẫn Chúc Dao Tử Tô đều hay tới tìm Vấn Thủy. Còn nàng thì thích tới chỗ Linh Cương, hoặc có đôi khi lại cứ ngồi chầu bên cạnh để xem Thiên Sương Xuyên Đoạn luyện đan luyện khí, lòng hắn chẳng vui tí nào.
Vấn Thủy vẫn ôm cổ hắn. Sàn đất bây giờ đã khô thoáng hẳn, nhưng nàng lại không muốn xuống. Hàn Thủy Thạch cũng chẳng buông nàng ra. Giai nhân như ngọc, ôn hương trong lòng, chỉ hận con đường trước mặt chẳng thể kéo dài mãi mãi.
Hai người càng tiến càng sâu. Trong lúc còn đang chuyện trò, Vấn Thủy đột nhiên lại “ô” một tiếng. Hàn Thủy Thạch thả nàng xuống, lăm lăm lưỡi đao cực dương trong tay. Trước mặt bọn họ là một quan tài trắng muốt như tuyết, đặt ngay trên giữa đài cao bằng ngọc.
Hàn Thủy Thạch nói: “Vấn Thủy ở đây ngoan nhé, ta lên phía trước xem thử xem sao.”
Vấn Thủy gật đầu, lẳng lặng đứng im ngoài mộ. Hàn Thủy Thạch bước tới nơi, chỉ thấy bên trên quan tài có vài vệt đỏ mờ nhạt, có thể là ngọc, cũng có thể là vết máu. Hắn duỗi tay ra sờ thử, bỗng thấy những tơ máu kia đồng loạt nhúc nhích, hội tụ về phía tay hắn.
Hàn Thủy Thạch cảm giác được sự kích động trong lòng, lập tức rút ngay tay về – đó là… ma lực.
Hắn không thể không kinh hãi. Nơi này là Tiên Nhân Mộ, nghe đồn nguy cơ tứ phía, vậy mà hắn vẫn có thể dễ dàng thâm nhập. Lúc vào cười cười nói nói cùng với Vấn Thủy, vậy nhưng lòng hắn không phải là không sinh nghi. Hiện giờ xem ra cái quan tài này, có vẻ chẳng giống mộ của thần tiên chút nào.
Hắn lấy lưỡi đao cực dương dò vào khe hở, dùng sức cạy nắp quan tài. Phần nắp vừa mới bật mở, đã có một tầng sương tím dày đặc trào ra, tức khắc cuốn vào lưỡi đao của hắn.
Khi Hàn Thủy Thạch còn đang ngẩn người thì nắp quan tài đã văng hẳn ra. Một khuôn mặt cực quen thuộc bỗng chốc hiện lên rõ nét bên trong – mặt của Văn Đàn! Thì ra tâm ma Văn Đàn vẫn luôn trốn ở chỗ này!
Thế cũng phải thôi, nó vẫn giữ được hết thảy ký ức. Văn Đàn phi thăng tới đây đã lâu như vậy, nhất định nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả chi tiết về thế giới này.
Tiên Nhân Mộ, đúng là không có nơi nào vắng người hơn thế!
Mà Hàn Thủy Thạch một đường tiến sâu vào đây cũng chẳng phát hiện có gì khác thường, là bởi hơi thở ở trên người hắn, cũng giống hệt như hơi thở của tâm ma đó!
Hàn Thủy Thạch lập tức vung đao, tâm ma né tránh, sau đó ném ra một cái đầu lâu. Bên trong quan tài vẫn còn tro cốt màu đen của tu sĩ xấu số kia! Nó không chỉ hút tuỷ não của người, mà còn thiêu họ để lấy linh sa! Hàn Thủy Thạch không nhiều lời, tiếp tục bồi thêm một nhát đao nữa – tâm ma này, thì ra vẫn luôn tự mình kiếm tìm linh lực!
Tất cả các loại yêu ma, trí lực đều sẽ không bằng bản thể. Cho nên một khi linh lực trong trời đất đã mất đi, chúng nó cũng sẽ trở nên yếu đuối. Nhưng mà tâm ma Văn Đàn, ít nhất trí lực tuyệt đối không thấp. Tình và dục, hết thảy tạp niệm đều sẽ khiến nó trở nên mạnh mẽ, bởi vậy, nó đã tìm cách hấp thu tất cả xúc cảm tối tăm ở trong con người.
Thiên Sương ngăn cản mọi người giết chóc, loại cảm xúc đó cũng thiếu hụt đi. Thế là nó liền bắt đầu săn bắt những tu sĩ tu vi thấp, mang tới nơi này tu luyện! Nó vừa hấp thụ oán hận, sợ hãi trong lòng đối phương, vừa thiêu đốt hết linh lực của họ!
Hàn Thủy Thạch chấn động trong lòng, tâm ma cười vang lạnh lẽo: “Có gì mà phải ngạc nhiên? Ngươi cũng là một tâm ma, chẳng phải là đã chèn ép Thiên Ấn đó sao?”
Con người, đều bởi chấp niệm mà sinh ra ma. Chấp niệm càng ngoan cố, chúng càng cường đại, không chỉ cường đại về thể lực, mà còn là trí lực. Hàn Thủy Thạch nhấp môi. Tuy rằng hiện tại hắn không thể giết chết nó, nhưng ít nhất cũng có thể khiến nó suy yếu. Nếu không, với tốc độ phát triển kia, nhất định nó sẽ biến thành một mối họa lớn cho toàn bộ thế giới này!
Hắn liên tục chém đứt ma căn sinh ra từ oán khí trên nắp quan tài, cứ một đao lại một đao. Tâm ma kia cũng chẳng khách khí nữa, há miệng thật to, rút ra một thanh kiếm dài!
Không ngờ nó đã có ma kiếm riêng của mình!
Hàn Thủy Thạch đối chiến tâm ma, Vấn Thủy tất nhiên cũng không nhàn rỗi. Bỗng nhiên nàng lại cảm thấy vô cùng vô cùng chán ghét Văn Đàn. Loài chó vốn dễ ghi thù! Nàng vừa trợ trận cho Hàn Thủy Thạch, vừa muốn đánh lén tâm ma.
Một lúc lâu sau, kiếm của tâm ma đột nhiên va chạm với đao của Hàn Thủy Thạch. Đao kiếm hấp dẫn lẫn nhau, cả hai bắt đầu kích động, bất an. Tâm ma tru lên một tiếng. Mặc dù nó đã mạnh lên rất nhiều, nhưng cũng chưa phải đối thủ của kẻ trước mặt.
Nét mặt của Hàn Thủy Thạch cũng đã ẩn hiện đớn đau. Tại sao lại như thế này? Sức mạnh của tâm ma kia đang dần dần chảy vào trong người hắn!
Hắn quay đầu, thấy Đạp Nguyệt Hành đã đâm xuyên qua tâm ma, một đầu vầng trăng nhô ra ngay trước ngực nó.
“Đi chết đi người xấu!” Vấn Thủy vừa định tiếp tục đâm Đạp Nguyệt Hành thêm một lần nữa, tâm ma kia đã phất tay, hất bay nàng ra bên ngoài. Vấn Thủy đập người thẳng vào vách đá, ẳng lên một tiếng. Hàn Thủy Thạch giận dữ vung đao, lập tức chém tâm ma thành hai nửa!
Hai mảnh tâm ma đổ rạp xuống đất, nhưng lại chầm chậm hợp về làm một. Hiển nhiên nó vừa bị thương không nhẹ, ngay cả ngọn lửa hừng hực quanh người cũng đã trở nên lay lắt. Hàn Thủy Thạch chỉ cảm giác ma khí đỏ đỏ đen đen cuồn cuộn lên trong cơ thể. Hắn đang tận mắt nhìn thấy nguyên thần của mình nhè nhẹ hấp thụ hết luồng khí kia, từng đợt, từng đợt một. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là một tầng linh khí trong veo như nước, ngập tràn trong linh hồn hắn.
Tâm ma loạng choạng trốn đi. Hàn Thủy Thạch muốn tới đỡ Vấn Thủy, nhưng lại cảm thấy mình nên nhân cơ hội này đuổi giết yêu ma mới đúng. Sau đó, hắn đau đầu tới phát điên, rồi lại bất chợt mất đi tri giác.
Vấn Thủy lần này bị ngã không nhẹ, cũng may là Đạp Nguyệt Hành vẫn còn ở trong tay nàng. Món thần khí này vốn có kết giới phòng hộ, luồng ma khí kia cũng chưa đả thương được nàng. Vấn Thủy lóc ngóc bò dậy, thấy Hàn Thủy Thạch một tay chống đao, nửa người quỳ trên mặt đất. Nàng cũng mặc kệ yêu ma, trước tiên đương nhiên phải đến xem hắn thế nào rồi đã.
Hàn Thủy Thạch vẫn lặng yên bất động. Vấn Thủy hoảng hốt, vội vã úp chụp cả đống pháp chú mộc tu lên trên người hắn. Một hồi lâu sau, Hàn Thủy Thạch đột ngột mở to mắt. Trong ánh mắt đó có chút rối bời, nhưng giây lát sau đã thanh tỉnh lại: “Vấn Thủy?”
Hắn lướt mắt nhìn xung quanh, sau đó lại cất giọng hỏi, thanh âm vô cùng ôn hòa: “Đây là nơi nào?”
Vấn Thủy ngẩn người. Hắn giơ tay, thu lại lưỡi đao cực dương, rồi lại nhìn trái nhìn phải, nhíu mày: “Sao ta lại ở chỗ này? Không phải ta đã phi thăng rồi sao?” Nói xong, hắn quay đầu, nhìn nàng đăm đăm, có chút giật mình: “Vấn Thủy cũng phi thăng à?”
Vấn Thủy ngơ ngẩn nhìn hắn, một lúc lâu sau mới mở miệng, hỏi: “Thiên Ấn chân nhân?”
Thiên Ấn, đã thức tỉnh rồi.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa