Để Người Cười
Chương 21: Tin tưởng
Sai nhi không phải là một con thú sẵn sàng chờ chết. Nếu người khác tổn hại nó, nó sẽ trả lại gấp đôi.
Nhưng An Bình không đủ thời gian nghĩ tới chuyện đó. Nàng không muốn Sai nhi bị tổn thương nữa. Kiếp trước đã không thể che chở cho những thứ mình yêu thương nhất, kiếp này dù có chết cũng không thể chết trong ân hận, ôm nỗi đau lòng xuống đáy mồ sâu.
An Bình ôm chặt khiến Sai nhi không thể nhúc nhích. Nó nhìn tỷ tỷ…Vân Ca tỷ tỷ…Chỉ có nàng là đối tốt với nó, dù Sai nhi là một con quỷ nhỏ hay là một con Hắc cẩu to lớn chốn nhân gian.
Không có cảm giác đau đớn…An Bình mở mắt…Một thanh gươm chắn ngang người nàng, chặn lưỡi gươm của Bình Vương lại. Khuôn mặt người ấy hiện ra trước mắt nàng.
Kiếp trước, chỉ thấy không rõ…Mơ mơ hồ hồ. Cảm giác đau đớn người đó mang lại. Lời hứa hẹn của hắn ta.
Ta sẽ quay lại tìm nàng.
Tiếc là…
Bây giờ hắn đứng chắn ngang nàng, lạnh lùng như một pho tượng đồng vững chãi, khiến An Bình chợt rùng mình.
-Hoàng thúc. Nương tay!
Bình Vương chấn động thân thể vì người trước mặt. Tứ Vương gia Từ Thiệu Huân là sủng đệ của hoàng đế, không chỉ vậy còn là Chiến thần khiến giặc khiếp sợ, là võ tướng trụ cột của triều đình. Trong hoàng tộc, Bình Vương dù cũng là hoàng thân nhưng là người của tiền triều, quan hệ cùng hoàng đế giữa hai bên hiện tại cũng thấy rõ sự chênh lệch. Tuy nhiên trong hoàn cảnh này, trưởng nam bị thương nặng, chỉ trừng trị một con ác thú cũng bị ngăn cản khiến Bình Vương cảm thấy giận run người.
-Tứ vương gia quá lời. Nếu còn gọi ta một tiếng hoàng thúc thì chuyện ta trừng trị một con súc sinh gây họa không nên ngăn cản. Huống gì Vương điệt cũng thấy, Khánh nhi của ta suýt chút nữa là bị nó giết chết rồi.
Hai tùy tùng đi theo cũng không khỏi liếc sang Từ Thiệu Huân. Dù chủ nhân không cần nể sợ Bình Vương nhưng vì một con ác thú mà gây hiềm khích với ông ta cũng là không đáng. Huống gì…
Nhưng chủ nhân của họ xưa nay tính tình cao ngạo, hành động cũng không quá để ý tới lời người khác. Hiện giờ dù phải chống lại Bình Vương vì một ác thú cũng chẳng có ý định buông tay.
Hắn cúi xuống, bàn tay đặt xuống đầu Sai nhi, nhấn mạnh…Sai nhi định gầm lên thì bắt gặp ánh mắt An Bình, bỗng trở nên ngoan ngoãn hơn.
-Cô nương…Thương thế của Thế tử có thể cứu được không?
-Có thể…-An Bình hiểu, đây có thể là cái phao duy nhất cho nàng bám vào lúc bấy giờ, đành phải cố sức phối hợp với hắn- Tiểu nữ tử sẽ gắng hết sức.
-Vậy phiền cô nương thay ta chữa trị cho Thế tử, giúp Hắc Linh thú của ta sửa chữa sai lầm.
Tiếng xôn xao lại vang lên. Chuyện Từ Thiệu Huân bên người có một con Linh thú giúp hắn bách chiến bách thắng trong chiến trận tưởng chỉ là lời đồn mang tính truyền kỳ không ngờ lại có thật. Nhìn Hắc cẩu oai vệ, cao lớn, chuyện kia có lẽ là thật rồi.
An Bình cũng nhanh chóng hiểu ý hắn. Nàng vội đến chỗ Đổng Quốc Khánh đang nằm, tiếp tục băng bó vết thương cho hắn ta. Tuy vậy tâm thần An Bình lúc này cũng khó mà ổn định. Toàn bộ sự chú ý của nàng đều hướng về chỗ Từ Thiệu Huân và Bình Vương. Sai nhi muốn sang chỗ An Bình thì bị Từ Thiệu Huân ngăn lại…Ánh mắt vẫn lạnh băng.
Sau khi hồi phục tinh thần chút ít, Bình Vương khẽ nhếch môi:
-Vương điệt…Dù có là Linh thú của Tứ vương gia thì tùy tiện cắn người cũng không thể tha thứ được. Huống gì đó lại là con trai ta…Ta…
-Ta nghĩ không phải tự nhiên là nó làm càn như vậy với Thế tử -Ánh mắt Từ Thiệu Huân sắc bén ngầm quan sát tình hình. An Bình xinh đẹp như hoa, lại hết sức để tâm con Hắc cẩu này chứng tỏ có lẽ vì nàng nó mới vọng động. Dù chỉ là một con thú nhưng An Bình lại bất chấp nguy hiểm che chở cho nó. Đôi mắt nàng trong lúc ấy quật cường, quyết tâm biết mấy, chợt làm trái tim của hắn nao nao.
Nao nao vì nhiều lẽ….Quan trọng nhất…Nó rất giống đôi mắt của thiếu phụ trong đêm ấy. Nàng khi nằm dưới thân hắn, uất ức rơi lệ, bờ môi mọng cắn chặt ngăn tiếng khóc….Rất giống An Bình.
Nàng là tỷ tỷ của cô nương ấy. Từ Thiệu Huân chợt nổi lên ý định muốn giúp nàng. Giúp An Bình lại khiến lòng hắn nhẹ đi một chút. Nỗi áy náy, đau lòng với người xưa cũng vơi bớt ít nhiều.
-Ý của Vương điệt là con ta bị trừng trị như thế cũng là đáng sao?
-Chuyện đó cần tra cho rõ đã. Nhưng ta có thể cam đoan với Hoàng thúc, nếu Hắc Linh thú của ta sai, chủ động vô cớ tấn công Thế tử, ta sẽ mang xác nó tới phủ Bình Vương nhận tội….Còn nếu nó vì lý do gì đó mà tấn công người, dù là một sợi lông của Hắc nhi, ai đụng tới cũng không được. Từ Thiệu Huân ta, nói được là làm được.
An Bình nhìn sang hắn. Lời nói của ai có thể xem như gió thoảng nhưng con người này tạo cho nàng sự tin tưởng mãnh liệt. Sai nhi sẽ được an toàn.
Nàng cúi xuống, chuyên tâm hơn trong việc chữa trị vết thương cho Đổng Quốc Khánh. Tảng đá chặn ngang ngực cũng được gỡ xuống, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong đám đông, Hạ Chúc Bằng trầm ngâm nhìn Từ Thiệu Huân trước mặt. Con người này khôi vĩ, tuấn tú song chẳng hiểu sao lại mang cho hắn cảm giác bất an mãnh liệt. Bàn tay bất giác nắm lại…Không lẽ tìm khắp bốn phương cũng chẳng thấy, một dịp tình cờ như thế lại khiến người đó đột ngột đến trước mặt hắn sao?
Nhưng An Bình không đủ thời gian nghĩ tới chuyện đó. Nàng không muốn Sai nhi bị tổn thương nữa. Kiếp trước đã không thể che chở cho những thứ mình yêu thương nhất, kiếp này dù có chết cũng không thể chết trong ân hận, ôm nỗi đau lòng xuống đáy mồ sâu.
An Bình ôm chặt khiến Sai nhi không thể nhúc nhích. Nó nhìn tỷ tỷ…Vân Ca tỷ tỷ…Chỉ có nàng là đối tốt với nó, dù Sai nhi là một con quỷ nhỏ hay là một con Hắc cẩu to lớn chốn nhân gian.
Không có cảm giác đau đớn…An Bình mở mắt…Một thanh gươm chắn ngang người nàng, chặn lưỡi gươm của Bình Vương lại. Khuôn mặt người ấy hiện ra trước mắt nàng.
Kiếp trước, chỉ thấy không rõ…Mơ mơ hồ hồ. Cảm giác đau đớn người đó mang lại. Lời hứa hẹn của hắn ta.
Ta sẽ quay lại tìm nàng.
Tiếc là…
Bây giờ hắn đứng chắn ngang nàng, lạnh lùng như một pho tượng đồng vững chãi, khiến An Bình chợt rùng mình.
-Hoàng thúc. Nương tay!
Bình Vương chấn động thân thể vì người trước mặt. Tứ Vương gia Từ Thiệu Huân là sủng đệ của hoàng đế, không chỉ vậy còn là Chiến thần khiến giặc khiếp sợ, là võ tướng trụ cột của triều đình. Trong hoàng tộc, Bình Vương dù cũng là hoàng thân nhưng là người của tiền triều, quan hệ cùng hoàng đế giữa hai bên hiện tại cũng thấy rõ sự chênh lệch. Tuy nhiên trong hoàn cảnh này, trưởng nam bị thương nặng, chỉ trừng trị một con ác thú cũng bị ngăn cản khiến Bình Vương cảm thấy giận run người.
-Tứ vương gia quá lời. Nếu còn gọi ta một tiếng hoàng thúc thì chuyện ta trừng trị một con súc sinh gây họa không nên ngăn cản. Huống gì Vương điệt cũng thấy, Khánh nhi của ta suýt chút nữa là bị nó giết chết rồi.
Hai tùy tùng đi theo cũng không khỏi liếc sang Từ Thiệu Huân. Dù chủ nhân không cần nể sợ Bình Vương nhưng vì một con ác thú mà gây hiềm khích với ông ta cũng là không đáng. Huống gì…
Nhưng chủ nhân của họ xưa nay tính tình cao ngạo, hành động cũng không quá để ý tới lời người khác. Hiện giờ dù phải chống lại Bình Vương vì một ác thú cũng chẳng có ý định buông tay.
Hắn cúi xuống, bàn tay đặt xuống đầu Sai nhi, nhấn mạnh…Sai nhi định gầm lên thì bắt gặp ánh mắt An Bình, bỗng trở nên ngoan ngoãn hơn.
-Cô nương…Thương thế của Thế tử có thể cứu được không?
-Có thể…-An Bình hiểu, đây có thể là cái phao duy nhất cho nàng bám vào lúc bấy giờ, đành phải cố sức phối hợp với hắn- Tiểu nữ tử sẽ gắng hết sức.
-Vậy phiền cô nương thay ta chữa trị cho Thế tử, giúp Hắc Linh thú của ta sửa chữa sai lầm.
Tiếng xôn xao lại vang lên. Chuyện Từ Thiệu Huân bên người có một con Linh thú giúp hắn bách chiến bách thắng trong chiến trận tưởng chỉ là lời đồn mang tính truyền kỳ không ngờ lại có thật. Nhìn Hắc cẩu oai vệ, cao lớn, chuyện kia có lẽ là thật rồi.
An Bình cũng nhanh chóng hiểu ý hắn. Nàng vội đến chỗ Đổng Quốc Khánh đang nằm, tiếp tục băng bó vết thương cho hắn ta. Tuy vậy tâm thần An Bình lúc này cũng khó mà ổn định. Toàn bộ sự chú ý của nàng đều hướng về chỗ Từ Thiệu Huân và Bình Vương. Sai nhi muốn sang chỗ An Bình thì bị Từ Thiệu Huân ngăn lại…Ánh mắt vẫn lạnh băng.
Sau khi hồi phục tinh thần chút ít, Bình Vương khẽ nhếch môi:
-Vương điệt…Dù có là Linh thú của Tứ vương gia thì tùy tiện cắn người cũng không thể tha thứ được. Huống gì đó lại là con trai ta…Ta…
-Ta nghĩ không phải tự nhiên là nó làm càn như vậy với Thế tử -Ánh mắt Từ Thiệu Huân sắc bén ngầm quan sát tình hình. An Bình xinh đẹp như hoa, lại hết sức để tâm con Hắc cẩu này chứng tỏ có lẽ vì nàng nó mới vọng động. Dù chỉ là một con thú nhưng An Bình lại bất chấp nguy hiểm che chở cho nó. Đôi mắt nàng trong lúc ấy quật cường, quyết tâm biết mấy, chợt làm trái tim của hắn nao nao.
Nao nao vì nhiều lẽ….Quan trọng nhất…Nó rất giống đôi mắt của thiếu phụ trong đêm ấy. Nàng khi nằm dưới thân hắn, uất ức rơi lệ, bờ môi mọng cắn chặt ngăn tiếng khóc….Rất giống An Bình.
Nàng là tỷ tỷ của cô nương ấy. Từ Thiệu Huân chợt nổi lên ý định muốn giúp nàng. Giúp An Bình lại khiến lòng hắn nhẹ đi một chút. Nỗi áy náy, đau lòng với người xưa cũng vơi bớt ít nhiều.
-Ý của Vương điệt là con ta bị trừng trị như thế cũng là đáng sao?
-Chuyện đó cần tra cho rõ đã. Nhưng ta có thể cam đoan với Hoàng thúc, nếu Hắc Linh thú của ta sai, chủ động vô cớ tấn công Thế tử, ta sẽ mang xác nó tới phủ Bình Vương nhận tội….Còn nếu nó vì lý do gì đó mà tấn công người, dù là một sợi lông của Hắc nhi, ai đụng tới cũng không được. Từ Thiệu Huân ta, nói được là làm được.
An Bình nhìn sang hắn. Lời nói của ai có thể xem như gió thoảng nhưng con người này tạo cho nàng sự tin tưởng mãnh liệt. Sai nhi sẽ được an toàn.
Nàng cúi xuống, chuyên tâm hơn trong việc chữa trị vết thương cho Đổng Quốc Khánh. Tảng đá chặn ngang ngực cũng được gỡ xuống, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong đám đông, Hạ Chúc Bằng trầm ngâm nhìn Từ Thiệu Huân trước mặt. Con người này khôi vĩ, tuấn tú song chẳng hiểu sao lại mang cho hắn cảm giác bất an mãnh liệt. Bàn tay bất giác nắm lại…Không lẽ tìm khắp bốn phương cũng chẳng thấy, một dịp tình cờ như thế lại khiến người đó đột ngột đến trước mặt hắn sao?
Tác giả :
Phong Ca