Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 33: Tình đố (hạ)
“Tách tách” một tiếng thanh thúy vang lên, những viên ngọc châu dư thừa rơi vung vãi, thanh âm va chạm rót vào trong tai Nguyên Bạch Lệ, nghe như là một tiếng gì tan vỡ, giống như tiếng hạt châu đang bị bể nát….
“Thật xinh đẹp…” không vội tiến vào, Trương Tứ Phong tinh tế thưởng thức thân thể của Nguyên Bạch Lệ, thân thể vừa mạnh mẽ vừa mềm dẻo giờ phút này thật mị hoặc yêu dã, thân thể này, có mấy người có thể chạm qua được chứ ?
Hừ ! Trương Tứ Phong dùng sức banh hai chân nam nhân ra, hướng tới nhét viên ngọc châu vào hung hăng tràng nhập, thân thể dưới thân nhất thời sinh ra kịch liệt co rút, gương mặt anh tuấn thống khổ mà vặn vẹo.
Móng tay nơi ngạn biên mềm dẻo mà vang lên thanh âm chói tai, một màu đỏ của máu thay cho màu trắng, giữa hàm răng tạo thành một tơ máu chảy xuôi xuống khóe miệng nam nhân.
Nếu vị trí này chuyển đến bên khóe mặt, nó sẽ biến thành huyết lệ….
Giữ chặt mắt cá chân nam nhân, kềm lấy hai chân gấp khúc, hung hăng ngầm hướng về phía nơi sâu nhất, màu trắng cùng màu đỏ chậm rãi lưu tiết từ nơi kết hợp.
“Ưm a !” Dục vọng mãnh liệt của Trương Tứ Phong vì kích thích mà kinh hô ra tiếng, kích liệt đong đưa vòng eo mềm dẻo của nam nhân, giống như bất kỳ lúc nào cũng co thể bẻ gãy.
Dục vọng bị buộc chặt vào mảnh vải trắng, nơi ấy ma xát vào ngọc châu gia tăng khoái cảm kích thích cấm kỵ, nhưng đối với một nam nhân bị ép buộc phải nhận lấy xâm phạm này, mỗi một lần va chạm mãnh liệt của Trương Tứ Phong đều có một cỗ cảm xúc muốn hét lên, mỗi một lần đánh úp đều làm cho hắn muốn ngất đi.
Đau ! Thống khổ kia là ác mộng đáng sợ chưa từng gặp phải, mỗi một lần đều giống như sắp nứt vỡ ra, sắp không được….
Nam nhân dựa vào chút khí lực còn sót lại đột nhiêu đưa cánh tay nhiễm máu bắt lấy cánh tay hữu lực của Trương Tứ Phong kéo bản thân lên, thừa dịp theo lực đạo trong nháy mắt mà leo lên người Trương Tứ Phong, huyết thần lạnh như băng tạo thành một độ cung nho nhỏ, chịu đựng đau đớn hướng về phía lỗ tai Trương Tứ Phong mà nhẹ nhàng thổi khí.
“Ngươi ngay cả so với Nguyên Uyên cũng không bằng…. a ha…. ha ha ha !” Cảm nhận được xâm phạm còn kịch liệt hơn, nam nhân không thể khống chế được tiếng cười. “Nghiệt chủng ! Ha ha ha….”
“Đủ rồi !” Nắm lấy đầu nam nhân, áp tay lên huyết thần (1) không ngừng phát ra tiếng cười châm chọc, hơi thở nguy hiểm xen lẫn vào giọng nói.
“Muốn chọc giận ta thì ngươi thành công rồi….” Nâng lên thân thể nam nhân, đặt lên cơ thể mình, thân thể Trương Tứ Phong khẽ hướng về phía trước để có thể ôm lấy thân thể nam nhân, mà có thể nói, là để dễ dàng đi vào.
Đối phương đau đớn mức miệng muốn thét lên nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ngào ở yết hầu, cúi đầu, như muốn trả thù mà hung hăng cắn lên bờ vai của Trương Tứ Phong, giữa kẽ răng nhất thời truyền đến mùi tinh huyết, tràn vào trong yết hầu….
Chế trụ lấy cánh tay của kẻ xâm phạm, Nguyên Bạch Lệ cắn chặt cổ của Trương Tứ Phong, đối phương khẽ nhíu mi, theo tư thế ôm lấy nam nhân đứng lên, nam nhân đột nhiên bị bê lên chỉ có thể bấu chặt lên người Trương Tứ Phong, mà mỗi một bước đi, hàm răng của Nguyên Bạch Lệ lại thống khổ mở ra.
Dưới thân chợt lạnh, nam nhân một lần nữa được đặt lên tấm đệm trắng, hắn lạnh lùng nhìn về phía nam tử trên người mình, tóat ra vẻ lãnh đạm khinh thường, như là một phen đem một kiếm đâm vào ngực Trương Tứ Phong.
Trương Tứ Phong cúi người tay nắm lấy cái cằm mềm yếu, khẽ cười nói : “Vốn nghĩ cứ như vậy thả ngươi, nhưng ngươi tựa hồ còn chưa thực sự thỏa mãn.” Thanh âm tiếc hận chảy vào trong tai nam nhân, đôi môi tái nhợt đầy máu gợi lên một độ cung không có chút ấm áp, tựa hồ càng thêm châm chọc kẻ kia.
Trên chiếc giường đong đưa là thân thể quấn quít lấy nhau, hai tay bị trói lên cao giữa không trung, cái đầu theo hạ thân đong đưa mà không ngừng ngửa về phía sau, cần cổ mảnh khảnh trắng muốt ngưỡng thành một độ cung xinh đẹp, mái tóc đen ba nghìn sợi không ngừng phiêu đãng trong gió, trải dài trên chiếc giường trắng tinh, tạo thành vẻ yêu dã mà mê hoặc.
Hạ thân tựa hồ không chịu đựng nỗi những trận tra tấn này nữa, chất lỏng trộn lẫn giữa màu đỏ và trắng cứ thế chảy xuôi , trong cơ thể như bị tắc một vật cứng, dục vọng vốn thẳng đứng kia bởi vì đau đớn kịch liệt mà mềm yếu, sợi sích sắt theo thân thể đong đưa mà lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng kêu leng keng lạnh như băng.
Đôi mắt đen mở to, không thể khép kín, gương mặt đã nhiễm một tầng dày mờ mịt, là đau đớn, là dục vọng, không rõ, chỉ sợ đó sẽ là nỗi uất hận không cam lòng càng lúc càng tích tụ.
Đôi tay tàn sát bừa bãi trên cười không khỏi làm cho nam nhân càng thêm mở to mắt, sợ là đồng tử kia cũng không thể chịu được thủy sắc càng lúc càng nhiều này, thân thể lập tức chịu đựng một trận nhiệt dịch điên cuồng va chạm, nháy mắt…. thủy hoa liền tích lạc lên đôi vai băng liệt thê diễm….
Dường như không thể khống chế được, thứ trong khóe mắt nam nhân dần tích lạc lên hai má, “bộp bộp bộp” từng viên rớt xuống người Trương Tứ Phong, rõ ràng là chất lỏng lạnh như bằng, nhưng đối với Trương Tứ Phong mà nói, lại nóng bỏng khiến cho da tê đau, mỗi một giọt, như đâm vào trong tim thật sâu.
Gã vốn không muốn đem nam nhân cao ngạo này bức đến mức này, gã không muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, nhưng hiện tại gã vẫn là, hòan tòan phá hủy tự tôn cao ngạo của nam nhân, vỡ tan tành.
Kịch liệt rất nhỏ mà đau đớn, nam nhân khép hờ đôi mắt không ngừng tuôn ra chất lỏng trong suốt, ý thức tựa hồ bắt đầu lâm vào hỗn độn, chỉ có thể cắt chặt môi khẽ rung động, không hé ra một tiếng, đây là trận địa cuối cùng mà hắn sống chết giữ vững.
Cởi bỏ xiềng xích trên người nam nhân, đem tấm chăn mềm mại ấp ủ lên người, cúi đầu ôn nhu hôn lên khóe mắt cay đắng. Đôi môi đã bị sậm màu vì bị răng tra tấn tuôn ra một mảnh đỏ, đưa môi của mình lên, đầu lưỡi điểm lên cặp môi mà an ủi, tham nhập vào miệng nam nhân mà tảo quát, khi rời khỏi nhẹ nhàng kéo ra một sợi bạc.
Tiếp tục di chuyển xuống dưới, từng chút gắn bó lấy nam nhân, mang đến ấm áp cùng trấn an, tại ***g ngực phập phồng của nam nhân theo từng trận an ủi mà dần dần vững vàng. Đầu lưỡi xẹt qua chiếc bụng tinh tráng, chuyển qua hạ thân, thân thủ giải trừ dây trói tàn nhẫn, dùng miệng ngậm lấy, mang đến từng trận tê dại.
Lầm thứ hai xâm chiếm đôi môi huyết sắc, một tay đè lại thân thể nam nhân, một tay đi về phía sau, thâm nhập vào trong thân thể lấy ra từng viên ngọc châu, mỗi một lần lấy ra, thân thể lạ kịch liệt rung rẩy, tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng nam nhân đều bị Trương Tứ Phong nuốt lấy.
Sau khi tẩy trừ thân thể, dùng tấm chăn che lại cơ thể trần trụ mà che kín vết *** của nam nhân, Trương Tứ Phong vuốt ve đôi mày chau lại kia, người ngủ say không tự giác càng nheo lại, giống như ở trong mộng, cũng không có được một phút bình an.
: Miệng máu
“Thật xinh đẹp…” không vội tiến vào, Trương Tứ Phong tinh tế thưởng thức thân thể của Nguyên Bạch Lệ, thân thể vừa mạnh mẽ vừa mềm dẻo giờ phút này thật mị hoặc yêu dã, thân thể này, có mấy người có thể chạm qua được chứ ?
Hừ ! Trương Tứ Phong dùng sức banh hai chân nam nhân ra, hướng tới nhét viên ngọc châu vào hung hăng tràng nhập, thân thể dưới thân nhất thời sinh ra kịch liệt co rút, gương mặt anh tuấn thống khổ mà vặn vẹo.
Móng tay nơi ngạn biên mềm dẻo mà vang lên thanh âm chói tai, một màu đỏ của máu thay cho màu trắng, giữa hàm răng tạo thành một tơ máu chảy xuôi xuống khóe miệng nam nhân.
Nếu vị trí này chuyển đến bên khóe mặt, nó sẽ biến thành huyết lệ….
Giữ chặt mắt cá chân nam nhân, kềm lấy hai chân gấp khúc, hung hăng ngầm hướng về phía nơi sâu nhất, màu trắng cùng màu đỏ chậm rãi lưu tiết từ nơi kết hợp.
“Ưm a !” Dục vọng mãnh liệt của Trương Tứ Phong vì kích thích mà kinh hô ra tiếng, kích liệt đong đưa vòng eo mềm dẻo của nam nhân, giống như bất kỳ lúc nào cũng co thể bẻ gãy.
Dục vọng bị buộc chặt vào mảnh vải trắng, nơi ấy ma xát vào ngọc châu gia tăng khoái cảm kích thích cấm kỵ, nhưng đối với một nam nhân bị ép buộc phải nhận lấy xâm phạm này, mỗi một lần va chạm mãnh liệt của Trương Tứ Phong đều có một cỗ cảm xúc muốn hét lên, mỗi một lần đánh úp đều làm cho hắn muốn ngất đi.
Đau ! Thống khổ kia là ác mộng đáng sợ chưa từng gặp phải, mỗi một lần đều giống như sắp nứt vỡ ra, sắp không được….
Nam nhân dựa vào chút khí lực còn sót lại đột nhiêu đưa cánh tay nhiễm máu bắt lấy cánh tay hữu lực của Trương Tứ Phong kéo bản thân lên, thừa dịp theo lực đạo trong nháy mắt mà leo lên người Trương Tứ Phong, huyết thần lạnh như băng tạo thành một độ cung nho nhỏ, chịu đựng đau đớn hướng về phía lỗ tai Trương Tứ Phong mà nhẹ nhàng thổi khí.
“Ngươi ngay cả so với Nguyên Uyên cũng không bằng…. a ha…. ha ha ha !” Cảm nhận được xâm phạm còn kịch liệt hơn, nam nhân không thể khống chế được tiếng cười. “Nghiệt chủng ! Ha ha ha….”
“Đủ rồi !” Nắm lấy đầu nam nhân, áp tay lên huyết thần (1) không ngừng phát ra tiếng cười châm chọc, hơi thở nguy hiểm xen lẫn vào giọng nói.
“Muốn chọc giận ta thì ngươi thành công rồi….” Nâng lên thân thể nam nhân, đặt lên cơ thể mình, thân thể Trương Tứ Phong khẽ hướng về phía trước để có thể ôm lấy thân thể nam nhân, mà có thể nói, là để dễ dàng đi vào.
Đối phương đau đớn mức miệng muốn thét lên nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ngào ở yết hầu, cúi đầu, như muốn trả thù mà hung hăng cắn lên bờ vai của Trương Tứ Phong, giữa kẽ răng nhất thời truyền đến mùi tinh huyết, tràn vào trong yết hầu….
Chế trụ lấy cánh tay của kẻ xâm phạm, Nguyên Bạch Lệ cắn chặt cổ của Trương Tứ Phong, đối phương khẽ nhíu mi, theo tư thế ôm lấy nam nhân đứng lên, nam nhân đột nhiên bị bê lên chỉ có thể bấu chặt lên người Trương Tứ Phong, mà mỗi một bước đi, hàm răng của Nguyên Bạch Lệ lại thống khổ mở ra.
Dưới thân chợt lạnh, nam nhân một lần nữa được đặt lên tấm đệm trắng, hắn lạnh lùng nhìn về phía nam tử trên người mình, tóat ra vẻ lãnh đạm khinh thường, như là một phen đem một kiếm đâm vào ngực Trương Tứ Phong.
Trương Tứ Phong cúi người tay nắm lấy cái cằm mềm yếu, khẽ cười nói : “Vốn nghĩ cứ như vậy thả ngươi, nhưng ngươi tựa hồ còn chưa thực sự thỏa mãn.” Thanh âm tiếc hận chảy vào trong tai nam nhân, đôi môi tái nhợt đầy máu gợi lên một độ cung không có chút ấm áp, tựa hồ càng thêm châm chọc kẻ kia.
Trên chiếc giường đong đưa là thân thể quấn quít lấy nhau, hai tay bị trói lên cao giữa không trung, cái đầu theo hạ thân đong đưa mà không ngừng ngửa về phía sau, cần cổ mảnh khảnh trắng muốt ngưỡng thành một độ cung xinh đẹp, mái tóc đen ba nghìn sợi không ngừng phiêu đãng trong gió, trải dài trên chiếc giường trắng tinh, tạo thành vẻ yêu dã mà mê hoặc.
Hạ thân tựa hồ không chịu đựng nỗi những trận tra tấn này nữa, chất lỏng trộn lẫn giữa màu đỏ và trắng cứ thế chảy xuôi , trong cơ thể như bị tắc một vật cứng, dục vọng vốn thẳng đứng kia bởi vì đau đớn kịch liệt mà mềm yếu, sợi sích sắt theo thân thể đong đưa mà lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng kêu leng keng lạnh như băng.
Đôi mắt đen mở to, không thể khép kín, gương mặt đã nhiễm một tầng dày mờ mịt, là đau đớn, là dục vọng, không rõ, chỉ sợ đó sẽ là nỗi uất hận không cam lòng càng lúc càng tích tụ.
Đôi tay tàn sát bừa bãi trên cười không khỏi làm cho nam nhân càng thêm mở to mắt, sợ là đồng tử kia cũng không thể chịu được thủy sắc càng lúc càng nhiều này, thân thể lập tức chịu đựng một trận nhiệt dịch điên cuồng va chạm, nháy mắt…. thủy hoa liền tích lạc lên đôi vai băng liệt thê diễm….
Dường như không thể khống chế được, thứ trong khóe mắt nam nhân dần tích lạc lên hai má, “bộp bộp bộp” từng viên rớt xuống người Trương Tứ Phong, rõ ràng là chất lỏng lạnh như bằng, nhưng đối với Trương Tứ Phong mà nói, lại nóng bỏng khiến cho da tê đau, mỗi một giọt, như đâm vào trong tim thật sâu.
Gã vốn không muốn đem nam nhân cao ngạo này bức đến mức này, gã không muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, nhưng hiện tại gã vẫn là, hòan tòan phá hủy tự tôn cao ngạo của nam nhân, vỡ tan tành.
Kịch liệt rất nhỏ mà đau đớn, nam nhân khép hờ đôi mắt không ngừng tuôn ra chất lỏng trong suốt, ý thức tựa hồ bắt đầu lâm vào hỗn độn, chỉ có thể cắt chặt môi khẽ rung động, không hé ra một tiếng, đây là trận địa cuối cùng mà hắn sống chết giữ vững.
Cởi bỏ xiềng xích trên người nam nhân, đem tấm chăn mềm mại ấp ủ lên người, cúi đầu ôn nhu hôn lên khóe mắt cay đắng. Đôi môi đã bị sậm màu vì bị răng tra tấn tuôn ra một mảnh đỏ, đưa môi của mình lên, đầu lưỡi điểm lên cặp môi mà an ủi, tham nhập vào miệng nam nhân mà tảo quát, khi rời khỏi nhẹ nhàng kéo ra một sợi bạc.
Tiếp tục di chuyển xuống dưới, từng chút gắn bó lấy nam nhân, mang đến ấm áp cùng trấn an, tại ***g ngực phập phồng của nam nhân theo từng trận an ủi mà dần dần vững vàng. Đầu lưỡi xẹt qua chiếc bụng tinh tráng, chuyển qua hạ thân, thân thủ giải trừ dây trói tàn nhẫn, dùng miệng ngậm lấy, mang đến từng trận tê dại.
Lầm thứ hai xâm chiếm đôi môi huyết sắc, một tay đè lại thân thể nam nhân, một tay đi về phía sau, thâm nhập vào trong thân thể lấy ra từng viên ngọc châu, mỗi một lần lấy ra, thân thể lạ kịch liệt rung rẩy, tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng nam nhân đều bị Trương Tứ Phong nuốt lấy.
Sau khi tẩy trừ thân thể, dùng tấm chăn che lại cơ thể trần trụ mà che kín vết *** của nam nhân, Trương Tứ Phong vuốt ve đôi mày chau lại kia, người ngủ say không tự giác càng nheo lại, giống như ở trong mộng, cũng không có được một phút bình an.
: Miệng máu
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương