Đè Một Cái Liền Đính Ước
Chương 2: Báo ứng
Thật ra thì, Truy Nguyên lâu có tên rất hợp với tình hình, còn có vài phần hơi thở văn học.
Lâu này đã có gần hai năm vốn ban đầu là phòng Hiện Đại Hóa thí nghiệm sáng tạo đại học A, gọi là "Truy nguyên”, trên thực tế là lấy 《 Lễ nghĩa Đại học 》 giữa ý tứ "Dồn biết ở truy nguyên, vật cách rồi sau đó biết tới". 《 Từ điển Hán ngữ hiện đại 》về "Truy nguyên" hai chữ là như vậy giải thích: tìm hiểu và kiểm tra nguyên lý hoạt động sự vật mà tổng kết thành định lý kiến thức .(đoạn này mình chịu)
Như vậy tên nghệ thuật Dạy học lâu nhất định hao phí của người đặt tên không ít công sức, kết quả đến Lăng Nhuế, vừa nghe được là được máu dầm dề "Cách sát vật luận", còn đúng là cùng một cái phát âm! (mình chịu)
Lăng Nhuế giương mắt nhìn tòa nhà cao15 tầng phía trước mặt, cũng sợ chỉ có hệ điện tử mới có thể làm cho Bộ Tài Chính đại học A một lần lại một lần móc bạc ra bên ngoài, hơn nữa mỗi lần móc ra tuyệt đối không khéo là một bao tải nhẹ như vậy!
Toàn bộ phương vị LOW-E thủy tinh chống đạn phóng xạ thấp, nghe nói không chỉ có tỷ suất xuyên suốt khá cao, cũng có thể đem ống nhòm tia hồng ngoại bức xạ nhiệt phản xạ trở về đạt hiệu quả cách nhiệt tới hơn 80%. Đây là hạng mục mới nhất của hệ hóa học cùng hệ vật lý đại học A hợp tác, bởi vì nổi tiếng tiết kiệm năng lượng hiệu quả cao, nên quốc gia tích cực mở rộng kiểu sản phẩm mới, kết quả toàn bộ tiền kiếm được đổ vào cho hệ điện tử. Thật ra thì, hệ điện tử hàng năm là kiếm được nhiều tiền nhất, chỉ là, không có ai biết số tiền này bị đưa đi nơi nào.
Nhìn tòa nhà thí nghiệm cao cấp lóe sáng dưới ánh mặt trời, chân Lăng Nhuế rất tự giác dừng ở trước cửa cảm ứng tự động, kết quả thật vừa đúng lúc, vừa đúng đứng phương hướng cảm ứng lớn nhất ở cửa, kết quả chính là cơ quan cảm ứng càng không ngừng hưởng ứng, cửa một lúc mở một lúc đóng, bận rộn không ngừng.
Lăng Nhuế ngửa đầu nhìn một chút, hình như không thấy được tầng 12. Cũng không phải bởi vì không đếm được, chỉ là từ trên xuống dưới đều làm bằng thủy tinh làm cho người ta căn bản không phân rõ khoảng cách tầng lầu, càng đếm càng thêm uổng công.
"Bạn học ở cửa, phiền lòng lùi một chút." Nhân viên quản lý đại khái cho là Lăng Nhuế là đơn thuần đến thưởng thức thủy tinh, không chút suy nghĩ, nên để cho nàng lui về phía sau. Lại nói những ngày qua người giống như Lăng Nhuế tới cúng bái thủy tinh thật không phải là ít, khó trách nhân viên quản lý cũng suy nghĩ theo xu hướng tâm lý bình thường!
"Oh." Lăng Nhuế biết điều lùi về phía sau hai bước, chợt phản ứng, mình sao lại lui, mình vốn chính là muốn lên tầng! Chợt sải bước đi vào, ấn thang máy, trực bấm tầng 12, động tác làm liền một mạch, không chút nào nửa điểm chần chừ.
Trong phòng họp Tiêu Hạo nhìn đồng hồ trên tay một chút, 09:57.
"Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi, trước tiên mọi người hãy xem hết tài liệu trên tay, sau đó chúng ta lại nghiên cứu phương án. Tan họp!"
Cửa mở ra, mỗi người ra ngoài đều ôm một chồng tài liệu, “Tác phong của giám đốc Tiêu một chút cũng không thay đổi, vẫn rất là mạnh mẽ vang dội!"
"Nếu không trường học làm gì phí công sức lớn như vậy đem người ta thỉnh từ nước Mĩ trở về chủ trì hạng mục này!"
"Chỉ là nghe nói Tiêu Hạo đến hiện tại chỉ đáp ứng hoàn thành hạng mục này, như cũ vẫn không có trả lời chuyện ở lại trường."
"Môi trường nghiên cứu khoa học nước Mĩ tốt như vậy, người ta làm gì. . . . . ."
Một mặt mọi người thảo luận với nhau, một mặt từng người đều hướng đến phòng tự nghiên cứu.
"Hừ, tên nhóc cậu quả nhiên có tư cách đủ lớn!" Cũng không biết là người nào, cuối cùng nói nhẹ một câu như vậy.
"Lão đại, chân của cậu không sao chứ?"
"Không có chuyện gì, không nên nói có. . . . . . Cũng thực là có cái thu hoạch ngoài ý muốn!" Tiêu Hạo sửa sang lại tư liệu trên mặt bàn, khóe miệng vô ý khẽ giương lên.
"Lão đại, cái vẻ mặt cậu rất gian trá a, không phải là đã tìm được người gây ra họa, sau đó chuẩn bị ăn miếng trả miếng rồi chứ?"
"Biển người mênh mông, dễ tìm thế kia à?" Mã Kiện khinh thường liếc mắt một cái, "Vượng Tài, nói chuyện với ngươi đều không dùng não suy nghĩ sao? Lại nói Tiêu Hạo là loại người đấy sao?"
"Không phải thế nào, lừa gạt đem người nhà từ nước Đức trở lại, chính là vì cái này cái gì SDK, tớ thật là muốn thành lưu manh, tớ nhất định, không đúng, nhà cậu nhất định không xong với tớ!" Nghê Kiệt mặt ủy khuất nhìn chằm chằm Tiêu Hạo, hiển nhiên mang khuôn mặt nàng dâu bị uất ức.
Tiêu Hạo không để ý cậu ta, chỉnh lý xong liền xoay người muốn đi. Nghê Kiệt nhanh tay, kéo lại Tiêu Hạo, thuận thế chụp lên bờ vai của cậu, cười gian nói, "Ngày hôm qua sau khi tọa đàm trở lại người nào đó tâm tình liền không hiểu sao rất tốt, theo lý thuyết bị người khác đụng chân không thể nào nhanh khôi phục tâm tình như vậy! Nói, tên nhóc cậu có phải hay không có diễm ngộ rồi hả?"
"Vượng Tài, ngày hôm qua nàng dâu của cậu gọi điện thoại vượt đại dương cho tớ, tớ nhớ được bạn gái trước của cậu hình như dạy học ở đại học A phải không?"
"Cậu nói cho cô ấy biết chuyện tối hôm qua tớ ăn cơm cùng Vu San rồi hả?" Giọng điệu Nghê Kiệt cao tới chín cong mười tám quẹo.
"Chuyện này tớ không biết, nhưng mà bây giờ thì biết rồi."
Tiêu Hạo vừa nói ra lời này, Nghê Kiệt liền hiểu, nha nha, rút lui!
"Tiêu Hạo. . . . . ." Lời nói còn chưa nói ra, Tiêu Hạo liền quay người cười một tiếng, Nghê Kiệt lập tức đổi lời nói, "Ah, lão đại, chân cậu không phải què rồi, thật không què rồi, chúc mừng, chúc mừng!"
Mã Kiện lại liếc Nghê Kiệt một cái, lần này cũng không nói lời nào. Thật sự Nghê Kiệt như vậy, cũng coi như cực phẩm nam của phòng nghiên cứu khoa học rồi! Nàng dâu của mình tin tưởng nhân phẩm của Tiêu Hạo, không tin mình, kết quả đưa đến Nghê Kiệt ngày ngày bị Tiêu Hạo nắm mũi dẫn đi. Tự nhiên, từ một góc nhìn khác, đây chỉ là phương thức bọn họ ở chung mà thôi, không đánh, không ầm ĩ, không phải huynh đệ.
Nghê Kiệt cùng Mã Kiện đều là ban đại học của Tiêu Hạo, mọi người đều tốt nghiệp từ đại học A, bất đồng chính là, Tiêu Hạo tiếp nhận lời mời đào tạo chuyên sâu của đại học Princeton, mà Nghê Kiệt cùng Mã Kiện lựa chọn TU9 nước Đức. Dùng lời nói của hai bọn họ, mình vừa hoàn thành việc học PHD không có mấy ngày, liền bị Tiêu Hạo"Lừa gạt" tới viện nghiên cứu khoa học đại học A, lại bắt đầu hằng ngày nghiên cứu khoa học như heo chó.
Nghê Kiệt có một biệt hiệu rất êm tai—— Vượng Tài, đây cũng không phải bởi vì nhà cậu ta cũng có vị"Sư tử Hà Đông", mà bởi vì là cha Nghê Kiệt làm buôn bán trang phục, vì để bảng hiệu tiền vào cuồn cuộn nên gọi là "Màu vượng", kết quả là lần đầu tiên Nghê Kiệt nhìn bảng hiệu liền hô to, "Vượng màu, vượng màu, quá tục, quá tục!"
Cái gọi là họa là từ miệng mà ra, một chút cũng không sai! Cuối cùng, bảng hiệu đổi thành "Vượng màu", Nghê Kiệt cũng được"Vượng Tài" , khoan hãy nói, nhà cậu ta thật là từ đó về sau liền vượng .
Lại nói Mã Kiện, người ta gọi là lão Mã, chính là loại người chịu khổ nhọc truyền thuyết... Cậu ta, tuyệt đối là cao thủ phần cứng (hardware).
Thời điểm ban đầu, ba gia hỏa IQ cao này người nào cũng thấy ngứa mắt người kia, kết quả đánh một trận mạc danh kì diệu lại thành huynh đệ tâm đầu ý hợp. Về phần Tiêu Hạo gọi là lão đại, thuần túy chỉ là bởi vì thời điểm lần đánh nhau đó là hắn không có bị thương, đơn giản như vậy mà thôi. Về phần cuối cùng cậu ta có thể đánh bao nhiêu, sau lại không có người biết nữa. Tóm lại, một ngoại hiệu này, mọi người kêu đã thuận miệng rồi.
Thời điểm Tiêu Hạo đi ra phòng họp, nhìn một cái cuối hành lang hệ thống gác cổng, hé miệng mà cười cười, người nào đó ngược lại đến đúng giờ, chỉ là không vào được! Bỗng nhiên trong lúc đó, không khí phiền muộn của cuộc họp sáng sớm nhất thời quét sạch sẽ.
Gõ cửa phòng làm việc của phụ tá nghiên cứu khoa học một cái, Tiêu Hạo đơn giản khai báo mấy câu, liền hướng đi đến phòng nghiên cứu của mình.
Thời điểm cửa thủy tinh chống trộm mở ra, Lăng Nhuế kinh ngạc thấy được sư tỷ của mình, Thẩm Tình Văn năm ba.
"Sư tỷ khỏe!" Lăng Nhuế khéo léo lên tiếng chào.
"Cô chính là nữ sinh mà giám đốc Tiêu nói?" Thẩm Tình Văn quả thật không thể tin được, công việc thứ nhất Tiêu Hạo giao phó chính là bảo mình mở cửa?
"Ân." Đại khái phát hiện đối phương bất mãn, Lăng Nhuế thoáng cúi đầu.
"Đi theo tôi!"
Thời điểm đi qua từng cửa phòng nghiên cứu, Lăng Nhuế thấy các bóng dáng đều đang bận rộn, "Thì ra là, đây chính là cuộc sống nghiên cứu sinh nha!" Lăng Nhuế nhịn không được cảm khái, đây chính là cuộc sống mình hướng tới?
"Lầu hai tới lầu tám mới là phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh hệ điện tử, nơi này là hạng mục SDK phòng nghiên cứu chuyên nghiệp, đi vào đều phải cà thẻ chứng thực." Giọng nói Thẩm Tình Văn có chút chút ngạo mạn, lại mang một chút tự hào.
Lăng Nhuế vừa nghĩ, đại khái ý tứ chính là chỉ có người ưu tú nhất mới có thể tham dự hạng mục này đi!
Trời ạ, tiến sĩ là người phụ trách hạng mục, vậy anh ta, chẳng phải là nhân tinh?
Có lẽ thật đúng là sói đội lốt người . . . . . .
ORZ. . . . . .
Thời điểm Lăng Nhuế đi vào phòng nghiên cứu của Tiêu Hạo, Tiêu Hạo đang nhìn chằm chằm máy vi tính, một tay gõ gõ bàn, một tay điểm con chuột.
"Bạn học Thẩm, cám ơn nhiều." Nhàn nhạt nói với Thẩm Tình Văn một câu, Tiêu Hạo thậm chí ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, hai tay vẫn bận rộn như cũ.
Lăng Nhuế đứng ở vị trí giữa khoảng cách từ cửa đến bàn công tác, không nói gì. Lặng lẽ liếc qua, liền đem ánh mắt như ngừng lại trên người Tiêu Hạo. Anh mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, tây trang hưu nhàn đặt tùy ý trên ghế ngồi ở sau lưng, ăn mặc nhàn tản như thế có vẻ trẻ tuổi không mất tinh thần phấn chấn, hình như giống lời Tô Mẫn Mẫn nói, so với mình anh ta lớn hơn không có mấy tuổi.
Lăng Nhuế nhìn, nghĩ tới, cũng không thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua. Thời điểm hồi hồn, mới phát hiện trong phòng rất an tĩnh chỉ có vị trí máy điều hòa không khí thỉnh thoảng phát ra âm thanh. Sau đó, Lăng Nhuế bắt đầu nghe được âm thanh tiếng lòng của mình nhúc nhích, lộp bộp lộp bộp từng cái. . . .
". . . . . . Dạ, Lão sư. . . . . ."
"Tôi còn không có già."
"Cái gì?" Lăng Nhuế cố gắng đủ nửa ngày mới có dũng khí nói ba chữ này, lời cần nói không đề cập một câu, kết quả ý nghĩ còn dư lại sẵn trong đầu cứ như vậy biến mất rồi.
Khẽ cau mày, Lăng Nhuế oán thầm, không gọi anh là lão sư, vậy tôi gọi anh là gì? Đáng tiếc những lời này không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
"Nghĩ." Tiêu Hạo đầu cũng không ngẩng, cứ như vậy đơn giản nhắm ngay điểm yếu phun một chữ, nhìn chăm chú vào màn hình tròng mắt đen dường như ẩn chứa một chút xíu ý cười.
Lần này, Lăng Nhuế lại 囧 rồi, chẳng lẽ anh ta còn có thuật Đọc Tâm sao?
Vì vậy, Lăng Nhuế đứng bất động, ngoan ngoãn bắt đầu nghĩ, kết quả gọi thế nào không nghĩ tới, ngược lại suy nghĩ ra một đống chuyện khác.
Tỷ như, lớn lên đẹp trai không phải là lỗi của anh ta, đóng cửa lại đùa giỡn tàn khốc mới là của anh ta đúng không;
Thời gian lại qua một lát, sau đó quan điểm cũng thay đổi: lớn lên đẹp trai là không nhất định là bạch mã hoàng tử, có lúc chỉ là một kẻ anh hùng bàn phím chỉ biết gõ gõ sẽ chơi con chuột với sói xám lớn, giả nhân giả nghĩa lại lãnh khốc;
Tiếp theo, Lăng Nhuế thấy Tiêu Hạo hoàn toàn không để ý tới cô, hạ quyết tâm khơi lên chiến đấu —— mình cũng không tin anh ta có thể mãi không mở miệng!
Kết quả một lần đợi chính là hơn nửa giờ đồng hồ, Tiêu Hạo không ngẩng đầu cũng không mở miệng.
Thì ra, báo ứng là bắt đầu từ phạt đứng. . . . . . Cuối cùng, Lăng Nhuế có kết luận cuối cùng như vậy.
Tiêu Hạo nhấn trên màn hình khóa”Thời gian", giãn bả vai hạ xuống, hướng về phía Lăng Nhuế gật gật đầu rất có thâm ý, ngược lại nha đầu này bảo trì bình thản!
"Nghĩ xong chưa?" Giọng nói hơi có vẻ trong trẻo lạnh lùng.
"Tiến sĩ Tiêu, tôi là ——" nói còn chưa dứt lời lại bị cắt đứt, hiển nhiên cái chức vị này lại không đúng.
"Tôi không thích người khác gọi tôi là tiến sĩ." Lần này, trên mặt Tiêu Hạo nụ cười sót lại cũng không có.
Nhất thời, trên đầu Lăng Nhuế đầy hắc tuyến, "Ngày hôm qua Snape chính là giới thiệu như vậy?" Cô âm thầm nói, Lăng Nhuế trong lòng mắng: cái người này là con rùa biển, trong đầu toàn là tư tưởng xấu lang sói, coi chừng cả đời không lấy được vợ, Hừ!
Thầm dễ chịu sau khi mắng, lại một trận trầm mặc, chợt Lăng Nhuế linh cơ chợt lóe, mới vừa rồi học tỷ Thẩm Tình Văn hình như gọi là "Giám đốc Tiêu" kia mà, chẳng lẽ ——
"Giám đốc Tiêu, cái đó ——"
"BOSS là một cách gọi khác mà nghiên cứu sinh gọi giáo viên hướng dẫn, huống chi đây là giữa đồng nghiệp trong hạng mục tổ gọi." Nghiên cứu sinh bình thường có thể gọi giáo viên của mình là BOSS sao? Gọi cái gì mà thật kỳ quái!
Sắc mặt của Lăng Nhuế lúc thì trắng lúc thì đỏ, mắt thấy lát nữa là bị ép điên rồi, Tiêu Hạo "pằng" từ trên ghế ngồi đứng lên, "Không —— như vậy kêu Tiêu sư huynh đi!"
Tiêu —— sư —— huynh?
Tiểu —— sư huynh?
Tiểu sư huynh!
Lăng Nhuế phì cười ra tiếng, đây không phải nàng là "Đại Sư Tỷ" ngoại hiệu tăng thành một cấp bậc rồi hả?
Tiêu Hạo cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm Lăng Nhuế, bộ mặt thả lỏng, khóe miệng giương lên đường cong, không khỏi nghĩ tới ngày đó dáng vẻ chạy hốt hoảng của cô ấy, chợt tắt đường cong khóe miệng, sắc mặt trầm xuống .
Ý thức được mình luống cuống, Lăng Nhuế phát hiện từ mặt bàn Tiêu Hạo đang phát ra khó chịu, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, ánh mắt cũng lộ ra lạnh lẽo.
Lăng Nhuế chợt hốt hoảng, lúc này mới phát hiện ra Tiêu Hạo so với ấn tượng của mình còn cao hơn lớn rất nhiều. Người trước mắt, ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi có chút mỏng, âu phục áo sơ mi trắng quần tối màu. Vừa rồi bởi vì anh ta cúi đầu, không có nhìn thấy cà vạt của anh ta cũng rất đúng quy củ, cẩn thận tỉ mỉ. Mơ hồ có loại khí thế uy nghiêm, làm cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc, hình như toàn thân của anh ta từ trên xuống dưới không một chút để lộ ra hơi thở thành công. Chỉ là thoáng qua một chút thời gian, thế nào mà khí thế liền hoàn toàn khác nhau vậy?
Thu lại nụ cười, Lăng Nhuế theo thói quen cắn cắn môi dưới, nghĩ thầm ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vì vậy đồng ý mở miệng, "Như vậy, Tiêu sư huynh, xin hỏi ngài có thể đem sách trả lại cho tôi được rồi chứ?"
Ngài?
Tiêu Hạo sững sờ, thật đúng là lễ phép!
Lâu này đã có gần hai năm vốn ban đầu là phòng Hiện Đại Hóa thí nghiệm sáng tạo đại học A, gọi là "Truy nguyên”, trên thực tế là lấy 《 Lễ nghĩa Đại học 》 giữa ý tứ "Dồn biết ở truy nguyên, vật cách rồi sau đó biết tới". 《 Từ điển Hán ngữ hiện đại 》về "Truy nguyên" hai chữ là như vậy giải thích: tìm hiểu và kiểm tra nguyên lý hoạt động sự vật mà tổng kết thành định lý kiến thức .(đoạn này mình chịu)
Như vậy tên nghệ thuật Dạy học lâu nhất định hao phí của người đặt tên không ít công sức, kết quả đến Lăng Nhuế, vừa nghe được là được máu dầm dề "Cách sát vật luận", còn đúng là cùng một cái phát âm! (mình chịu)
Lăng Nhuế giương mắt nhìn tòa nhà cao15 tầng phía trước mặt, cũng sợ chỉ có hệ điện tử mới có thể làm cho Bộ Tài Chính đại học A một lần lại một lần móc bạc ra bên ngoài, hơn nữa mỗi lần móc ra tuyệt đối không khéo là một bao tải nhẹ như vậy!
Toàn bộ phương vị LOW-E thủy tinh chống đạn phóng xạ thấp, nghe nói không chỉ có tỷ suất xuyên suốt khá cao, cũng có thể đem ống nhòm tia hồng ngoại bức xạ nhiệt phản xạ trở về đạt hiệu quả cách nhiệt tới hơn 80%. Đây là hạng mục mới nhất của hệ hóa học cùng hệ vật lý đại học A hợp tác, bởi vì nổi tiếng tiết kiệm năng lượng hiệu quả cao, nên quốc gia tích cực mở rộng kiểu sản phẩm mới, kết quả toàn bộ tiền kiếm được đổ vào cho hệ điện tử. Thật ra thì, hệ điện tử hàng năm là kiếm được nhiều tiền nhất, chỉ là, không có ai biết số tiền này bị đưa đi nơi nào.
Nhìn tòa nhà thí nghiệm cao cấp lóe sáng dưới ánh mặt trời, chân Lăng Nhuế rất tự giác dừng ở trước cửa cảm ứng tự động, kết quả thật vừa đúng lúc, vừa đúng đứng phương hướng cảm ứng lớn nhất ở cửa, kết quả chính là cơ quan cảm ứng càng không ngừng hưởng ứng, cửa một lúc mở một lúc đóng, bận rộn không ngừng.
Lăng Nhuế ngửa đầu nhìn một chút, hình như không thấy được tầng 12. Cũng không phải bởi vì không đếm được, chỉ là từ trên xuống dưới đều làm bằng thủy tinh làm cho người ta căn bản không phân rõ khoảng cách tầng lầu, càng đếm càng thêm uổng công.
"Bạn học ở cửa, phiền lòng lùi một chút." Nhân viên quản lý đại khái cho là Lăng Nhuế là đơn thuần đến thưởng thức thủy tinh, không chút suy nghĩ, nên để cho nàng lui về phía sau. Lại nói những ngày qua người giống như Lăng Nhuế tới cúng bái thủy tinh thật không phải là ít, khó trách nhân viên quản lý cũng suy nghĩ theo xu hướng tâm lý bình thường!
"Oh." Lăng Nhuế biết điều lùi về phía sau hai bước, chợt phản ứng, mình sao lại lui, mình vốn chính là muốn lên tầng! Chợt sải bước đi vào, ấn thang máy, trực bấm tầng 12, động tác làm liền một mạch, không chút nào nửa điểm chần chừ.
Trong phòng họp Tiêu Hạo nhìn đồng hồ trên tay một chút, 09:57.
"Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi, trước tiên mọi người hãy xem hết tài liệu trên tay, sau đó chúng ta lại nghiên cứu phương án. Tan họp!"
Cửa mở ra, mỗi người ra ngoài đều ôm một chồng tài liệu, “Tác phong của giám đốc Tiêu một chút cũng không thay đổi, vẫn rất là mạnh mẽ vang dội!"
"Nếu không trường học làm gì phí công sức lớn như vậy đem người ta thỉnh từ nước Mĩ trở về chủ trì hạng mục này!"
"Chỉ là nghe nói Tiêu Hạo đến hiện tại chỉ đáp ứng hoàn thành hạng mục này, như cũ vẫn không có trả lời chuyện ở lại trường."
"Môi trường nghiên cứu khoa học nước Mĩ tốt như vậy, người ta làm gì. . . . . ."
Một mặt mọi người thảo luận với nhau, một mặt từng người đều hướng đến phòng tự nghiên cứu.
"Hừ, tên nhóc cậu quả nhiên có tư cách đủ lớn!" Cũng không biết là người nào, cuối cùng nói nhẹ một câu như vậy.
"Lão đại, chân của cậu không sao chứ?"
"Không có chuyện gì, không nên nói có. . . . . . Cũng thực là có cái thu hoạch ngoài ý muốn!" Tiêu Hạo sửa sang lại tư liệu trên mặt bàn, khóe miệng vô ý khẽ giương lên.
"Lão đại, cái vẻ mặt cậu rất gian trá a, không phải là đã tìm được người gây ra họa, sau đó chuẩn bị ăn miếng trả miếng rồi chứ?"
"Biển người mênh mông, dễ tìm thế kia à?" Mã Kiện khinh thường liếc mắt một cái, "Vượng Tài, nói chuyện với ngươi đều không dùng não suy nghĩ sao? Lại nói Tiêu Hạo là loại người đấy sao?"
"Không phải thế nào, lừa gạt đem người nhà từ nước Đức trở lại, chính là vì cái này cái gì SDK, tớ thật là muốn thành lưu manh, tớ nhất định, không đúng, nhà cậu nhất định không xong với tớ!" Nghê Kiệt mặt ủy khuất nhìn chằm chằm Tiêu Hạo, hiển nhiên mang khuôn mặt nàng dâu bị uất ức.
Tiêu Hạo không để ý cậu ta, chỉnh lý xong liền xoay người muốn đi. Nghê Kiệt nhanh tay, kéo lại Tiêu Hạo, thuận thế chụp lên bờ vai của cậu, cười gian nói, "Ngày hôm qua sau khi tọa đàm trở lại người nào đó tâm tình liền không hiểu sao rất tốt, theo lý thuyết bị người khác đụng chân không thể nào nhanh khôi phục tâm tình như vậy! Nói, tên nhóc cậu có phải hay không có diễm ngộ rồi hả?"
"Vượng Tài, ngày hôm qua nàng dâu của cậu gọi điện thoại vượt đại dương cho tớ, tớ nhớ được bạn gái trước của cậu hình như dạy học ở đại học A phải không?"
"Cậu nói cho cô ấy biết chuyện tối hôm qua tớ ăn cơm cùng Vu San rồi hả?" Giọng điệu Nghê Kiệt cao tới chín cong mười tám quẹo.
"Chuyện này tớ không biết, nhưng mà bây giờ thì biết rồi."
Tiêu Hạo vừa nói ra lời này, Nghê Kiệt liền hiểu, nha nha, rút lui!
"Tiêu Hạo. . . . . ." Lời nói còn chưa nói ra, Tiêu Hạo liền quay người cười một tiếng, Nghê Kiệt lập tức đổi lời nói, "Ah, lão đại, chân cậu không phải què rồi, thật không què rồi, chúc mừng, chúc mừng!"
Mã Kiện lại liếc Nghê Kiệt một cái, lần này cũng không nói lời nào. Thật sự Nghê Kiệt như vậy, cũng coi như cực phẩm nam của phòng nghiên cứu khoa học rồi! Nàng dâu của mình tin tưởng nhân phẩm của Tiêu Hạo, không tin mình, kết quả đưa đến Nghê Kiệt ngày ngày bị Tiêu Hạo nắm mũi dẫn đi. Tự nhiên, từ một góc nhìn khác, đây chỉ là phương thức bọn họ ở chung mà thôi, không đánh, không ầm ĩ, không phải huynh đệ.
Nghê Kiệt cùng Mã Kiện đều là ban đại học của Tiêu Hạo, mọi người đều tốt nghiệp từ đại học A, bất đồng chính là, Tiêu Hạo tiếp nhận lời mời đào tạo chuyên sâu của đại học Princeton, mà Nghê Kiệt cùng Mã Kiện lựa chọn TU9 nước Đức. Dùng lời nói của hai bọn họ, mình vừa hoàn thành việc học PHD không có mấy ngày, liền bị Tiêu Hạo"Lừa gạt" tới viện nghiên cứu khoa học đại học A, lại bắt đầu hằng ngày nghiên cứu khoa học như heo chó.
Nghê Kiệt có một biệt hiệu rất êm tai—— Vượng Tài, đây cũng không phải bởi vì nhà cậu ta cũng có vị"Sư tử Hà Đông", mà bởi vì là cha Nghê Kiệt làm buôn bán trang phục, vì để bảng hiệu tiền vào cuồn cuộn nên gọi là "Màu vượng", kết quả là lần đầu tiên Nghê Kiệt nhìn bảng hiệu liền hô to, "Vượng màu, vượng màu, quá tục, quá tục!"
Cái gọi là họa là từ miệng mà ra, một chút cũng không sai! Cuối cùng, bảng hiệu đổi thành "Vượng màu", Nghê Kiệt cũng được"Vượng Tài" , khoan hãy nói, nhà cậu ta thật là từ đó về sau liền vượng .
Lại nói Mã Kiện, người ta gọi là lão Mã, chính là loại người chịu khổ nhọc truyền thuyết... Cậu ta, tuyệt đối là cao thủ phần cứng (hardware).
Thời điểm ban đầu, ba gia hỏa IQ cao này người nào cũng thấy ngứa mắt người kia, kết quả đánh một trận mạc danh kì diệu lại thành huynh đệ tâm đầu ý hợp. Về phần Tiêu Hạo gọi là lão đại, thuần túy chỉ là bởi vì thời điểm lần đánh nhau đó là hắn không có bị thương, đơn giản như vậy mà thôi. Về phần cuối cùng cậu ta có thể đánh bao nhiêu, sau lại không có người biết nữa. Tóm lại, một ngoại hiệu này, mọi người kêu đã thuận miệng rồi.
Thời điểm Tiêu Hạo đi ra phòng họp, nhìn một cái cuối hành lang hệ thống gác cổng, hé miệng mà cười cười, người nào đó ngược lại đến đúng giờ, chỉ là không vào được! Bỗng nhiên trong lúc đó, không khí phiền muộn của cuộc họp sáng sớm nhất thời quét sạch sẽ.
Gõ cửa phòng làm việc của phụ tá nghiên cứu khoa học một cái, Tiêu Hạo đơn giản khai báo mấy câu, liền hướng đi đến phòng nghiên cứu của mình.
Thời điểm cửa thủy tinh chống trộm mở ra, Lăng Nhuế kinh ngạc thấy được sư tỷ của mình, Thẩm Tình Văn năm ba.
"Sư tỷ khỏe!" Lăng Nhuế khéo léo lên tiếng chào.
"Cô chính là nữ sinh mà giám đốc Tiêu nói?" Thẩm Tình Văn quả thật không thể tin được, công việc thứ nhất Tiêu Hạo giao phó chính là bảo mình mở cửa?
"Ân." Đại khái phát hiện đối phương bất mãn, Lăng Nhuế thoáng cúi đầu.
"Đi theo tôi!"
Thời điểm đi qua từng cửa phòng nghiên cứu, Lăng Nhuế thấy các bóng dáng đều đang bận rộn, "Thì ra là, đây chính là cuộc sống nghiên cứu sinh nha!" Lăng Nhuế nhịn không được cảm khái, đây chính là cuộc sống mình hướng tới?
"Lầu hai tới lầu tám mới là phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh hệ điện tử, nơi này là hạng mục SDK phòng nghiên cứu chuyên nghiệp, đi vào đều phải cà thẻ chứng thực." Giọng nói Thẩm Tình Văn có chút chút ngạo mạn, lại mang một chút tự hào.
Lăng Nhuế vừa nghĩ, đại khái ý tứ chính là chỉ có người ưu tú nhất mới có thể tham dự hạng mục này đi!
Trời ạ, tiến sĩ là người phụ trách hạng mục, vậy anh ta, chẳng phải là nhân tinh?
Có lẽ thật đúng là sói đội lốt người . . . . . .
ORZ. . . . . .
Thời điểm Lăng Nhuế đi vào phòng nghiên cứu của Tiêu Hạo, Tiêu Hạo đang nhìn chằm chằm máy vi tính, một tay gõ gõ bàn, một tay điểm con chuột.
"Bạn học Thẩm, cám ơn nhiều." Nhàn nhạt nói với Thẩm Tình Văn một câu, Tiêu Hạo thậm chí ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, hai tay vẫn bận rộn như cũ.
Lăng Nhuế đứng ở vị trí giữa khoảng cách từ cửa đến bàn công tác, không nói gì. Lặng lẽ liếc qua, liền đem ánh mắt như ngừng lại trên người Tiêu Hạo. Anh mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, tây trang hưu nhàn đặt tùy ý trên ghế ngồi ở sau lưng, ăn mặc nhàn tản như thế có vẻ trẻ tuổi không mất tinh thần phấn chấn, hình như giống lời Tô Mẫn Mẫn nói, so với mình anh ta lớn hơn không có mấy tuổi.
Lăng Nhuế nhìn, nghĩ tới, cũng không thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua. Thời điểm hồi hồn, mới phát hiện trong phòng rất an tĩnh chỉ có vị trí máy điều hòa không khí thỉnh thoảng phát ra âm thanh. Sau đó, Lăng Nhuế bắt đầu nghe được âm thanh tiếng lòng của mình nhúc nhích, lộp bộp lộp bộp từng cái. . . .
". . . . . . Dạ, Lão sư. . . . . ."
"Tôi còn không có già."
"Cái gì?" Lăng Nhuế cố gắng đủ nửa ngày mới có dũng khí nói ba chữ này, lời cần nói không đề cập một câu, kết quả ý nghĩ còn dư lại sẵn trong đầu cứ như vậy biến mất rồi.
Khẽ cau mày, Lăng Nhuế oán thầm, không gọi anh là lão sư, vậy tôi gọi anh là gì? Đáng tiếc những lời này không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
"Nghĩ." Tiêu Hạo đầu cũng không ngẩng, cứ như vậy đơn giản nhắm ngay điểm yếu phun một chữ, nhìn chăm chú vào màn hình tròng mắt đen dường như ẩn chứa một chút xíu ý cười.
Lần này, Lăng Nhuế lại 囧 rồi, chẳng lẽ anh ta còn có thuật Đọc Tâm sao?
Vì vậy, Lăng Nhuế đứng bất động, ngoan ngoãn bắt đầu nghĩ, kết quả gọi thế nào không nghĩ tới, ngược lại suy nghĩ ra một đống chuyện khác.
Tỷ như, lớn lên đẹp trai không phải là lỗi của anh ta, đóng cửa lại đùa giỡn tàn khốc mới là của anh ta đúng không;
Thời gian lại qua một lát, sau đó quan điểm cũng thay đổi: lớn lên đẹp trai là không nhất định là bạch mã hoàng tử, có lúc chỉ là một kẻ anh hùng bàn phím chỉ biết gõ gõ sẽ chơi con chuột với sói xám lớn, giả nhân giả nghĩa lại lãnh khốc;
Tiếp theo, Lăng Nhuế thấy Tiêu Hạo hoàn toàn không để ý tới cô, hạ quyết tâm khơi lên chiến đấu —— mình cũng không tin anh ta có thể mãi không mở miệng!
Kết quả một lần đợi chính là hơn nửa giờ đồng hồ, Tiêu Hạo không ngẩng đầu cũng không mở miệng.
Thì ra, báo ứng là bắt đầu từ phạt đứng. . . . . . Cuối cùng, Lăng Nhuế có kết luận cuối cùng như vậy.
Tiêu Hạo nhấn trên màn hình khóa”Thời gian", giãn bả vai hạ xuống, hướng về phía Lăng Nhuế gật gật đầu rất có thâm ý, ngược lại nha đầu này bảo trì bình thản!
"Nghĩ xong chưa?" Giọng nói hơi có vẻ trong trẻo lạnh lùng.
"Tiến sĩ Tiêu, tôi là ——" nói còn chưa dứt lời lại bị cắt đứt, hiển nhiên cái chức vị này lại không đúng.
"Tôi không thích người khác gọi tôi là tiến sĩ." Lần này, trên mặt Tiêu Hạo nụ cười sót lại cũng không có.
Nhất thời, trên đầu Lăng Nhuế đầy hắc tuyến, "Ngày hôm qua Snape chính là giới thiệu như vậy?" Cô âm thầm nói, Lăng Nhuế trong lòng mắng: cái người này là con rùa biển, trong đầu toàn là tư tưởng xấu lang sói, coi chừng cả đời không lấy được vợ, Hừ!
Thầm dễ chịu sau khi mắng, lại một trận trầm mặc, chợt Lăng Nhuế linh cơ chợt lóe, mới vừa rồi học tỷ Thẩm Tình Văn hình như gọi là "Giám đốc Tiêu" kia mà, chẳng lẽ ——
"Giám đốc Tiêu, cái đó ——"
"BOSS là một cách gọi khác mà nghiên cứu sinh gọi giáo viên hướng dẫn, huống chi đây là giữa đồng nghiệp trong hạng mục tổ gọi." Nghiên cứu sinh bình thường có thể gọi giáo viên của mình là BOSS sao? Gọi cái gì mà thật kỳ quái!
Sắc mặt của Lăng Nhuế lúc thì trắng lúc thì đỏ, mắt thấy lát nữa là bị ép điên rồi, Tiêu Hạo "pằng" từ trên ghế ngồi đứng lên, "Không —— như vậy kêu Tiêu sư huynh đi!"
Tiêu —— sư —— huynh?
Tiểu —— sư huynh?
Tiểu sư huynh!
Lăng Nhuế phì cười ra tiếng, đây không phải nàng là "Đại Sư Tỷ" ngoại hiệu tăng thành một cấp bậc rồi hả?
Tiêu Hạo cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm Lăng Nhuế, bộ mặt thả lỏng, khóe miệng giương lên đường cong, không khỏi nghĩ tới ngày đó dáng vẻ chạy hốt hoảng của cô ấy, chợt tắt đường cong khóe miệng, sắc mặt trầm xuống .
Ý thức được mình luống cuống, Lăng Nhuế phát hiện từ mặt bàn Tiêu Hạo đang phát ra khó chịu, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, ánh mắt cũng lộ ra lạnh lẽo.
Lăng Nhuế chợt hốt hoảng, lúc này mới phát hiện ra Tiêu Hạo so với ấn tượng của mình còn cao hơn lớn rất nhiều. Người trước mắt, ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi có chút mỏng, âu phục áo sơ mi trắng quần tối màu. Vừa rồi bởi vì anh ta cúi đầu, không có nhìn thấy cà vạt của anh ta cũng rất đúng quy củ, cẩn thận tỉ mỉ. Mơ hồ có loại khí thế uy nghiêm, làm cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc, hình như toàn thân của anh ta từ trên xuống dưới không một chút để lộ ra hơi thở thành công. Chỉ là thoáng qua một chút thời gian, thế nào mà khí thế liền hoàn toàn khác nhau vậy?
Thu lại nụ cười, Lăng Nhuế theo thói quen cắn cắn môi dưới, nghĩ thầm ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vì vậy đồng ý mở miệng, "Như vậy, Tiêu sư huynh, xin hỏi ngài có thể đem sách trả lại cho tôi được rồi chứ?"
Ngài?
Tiêu Hạo sững sờ, thật đúng là lễ phép!
Tác giả :
Đường Dao