Đế Long Tu Thần
Chương 34 - Tổ Miếu Không Phải Chỗ Để Ngồi
Đám người tu tiên này luôn mãi chèn ép Đế Long đến đường cùng, đuổi tận gϊếŧ tuyệt không tha, cô cảm thấy cực kì phẫn nộ rồi lại bất đắc dĩ. Kiến nhiều cắn chết voi, lại có đại cao thủ xuất hiện, dù cô là rồng cũng phải nằm bò. Cô chỉ là cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo. Cô dùng Nguyên Thần niệm lực truyền âm cho Khương Hoài Ưu đang đả tọa bế quan trong cơ thể, hỏi: "Khương Hoài Ưu, những người này chính là người tu tiên Nhân tộc sao? Vì lợi ích, bọn hắn đuổi gϊếŧ tôi đến cùng đường cuối đất, tôi chưa từng trêu chọc hay hại bọn hắn, bọn hắn lại làm những việc này với tôi.".
Khương Hoài Ưu đáp: “Người không có tội, mang ngọc bích có tội.".
Đế Long hỏi: “Còn cô? Cô đã từng che chở bọn hắn 5000 năm, bọn hắn phụng cô làm Nữ Đế Nhân tộc, phụng cô vi tôn. Một ngày cô gặp nạn, bọn hắn không hề để cô vào mắt, không hề tôn trọng, tùy ý khinh nhục. Đây là đạo lý gì?".
Đế Long đáp: “Đúng!” Cô bị chặn chỗ này suốt hai tháng không dám động một chút. Cô là Đế Long, hiện tại lại làm cọng cỏ dại trên thảo nguyên mênh mông này. Đế Long lại hỏi: "Chẳng lẽ ỷ mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé chính là luật bất thành văn? Vậy tại sao khi cô đứng ở đỉnh tinh cầu này lại đi bảo vệ bọn hắn?". Tức không chỗ phát tiết, toàn bộ giận dữ đều trút lên rống cho Khương Hoài Ưu nghe. Ai bảo nàng ta giúp đám vô lại này 5000 năm, ai bảo nàng ta bảo vệ bọn hắn, nàng ta hộ bọn hắn, kết quả bọn hắn chạy tới khinh dể mình thì thôi, còn vũ nhục nàng ta!
Khương Hoài Ưu lạnh nhạt nói: "Cá lớn nuốt cá bé là luật tự nhiên, nhưng không nhất định phải như thế. Theo góc nhìn của đàn thú, con thú mạnh nhất trong đàn chính là thủ lĩnh, thủ lĩnh có trách nhiệm phải bảo vệ đàn, dẫn dắt đàn sinh tồn và duy trì nòi giống. Nó phải làm thủ lĩnh, nó phải đánh bại toàn bộ đồng lọai trong đàn. Bước trên con đường Đế Vương rất cô độc, trước khi đứng ở vị trí tột đỉnh, tất cả mọi người trên đời là kẻ địch của cô. Cho dù cô không muốn đi con đường này, trên người của cô có đồ vật người khác muốn cũng sẽ bị bọn hắn tranh đoạt, bọn hắn sẽ bức cô đi con đường này, bằng không chính là mất đi hết thảy. Sau đó, chết.” Khương Hoài Ưu dừng một lát, lại tiếp tục nói: “Năm đó, nếu tôi không kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu tôi không đoạt được quyền bính, tôi cũng chỉ có con đường chết. Tôi chảy dòng máu hoàng tộc trong người, là máu mủ duy nhất còn sống của Thái Tử, là người mang huyết mạch tương liên với hoàng tộc nhất, là người có tư cách kế vị nhất. Nếu tôi không kế vị làm đế, mà đổi thành người khác kế vị, khi người khác đã ngồi ổn ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ gϊếŧ chết tôi. Dòng máu chảy trên người đã chú định tôi chỉ có thể đi lên con đường đế vương. Nếu tôi không nắm giữ quyền bính, chung quy sẽ có một ngày tôi bị phế bỏ, vẫn như cũ sẽ bị người khác gϊếŧ chết. Điều duy nhất tôi có thể làm là dùng toàn lực bảo vệ tính mạng của mình, nỗ lực mà làm mình mạnh hơn, dùng đủ loại thủ đoạn diệt trừ đối thủ, người cản trở tôi. Làm đế tức là mọi người đều có khả năng trở thành kẻ thù của tôi. Tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai, cho dù là người đi theo tôi nhiều năm tôi cũng sẽ đề phòng, đề phòng bọn họ phản bội, đề phòng bọn họ nổi lên dị tâm. Tôi vừa dùng vừa phòng bọn họ. Tôi không thể không đề phòng, nếu không có một ngày tôi sẽ chết trên tay một trong những người bọn họ.” Nàng vốn không nên nhắc tới này đó, nhưng nàng hy vọng Đế Long có thể từ những việc này biết cô ấy đang đi trên con đường như thế nào. Thế gian đôi khi không có công bằng, chỉ có cạnh tranh và sinh tồn.
Khương Hoài Ưu nhớ tới những người đó, mặc dù bây giờ tâm nàng tĩnh như mặt nước lặng thì trái tim vẫn không tránh khỏi run rẩy, đây là thương trong lòng nàng, tiếc nuối duy nhất.
Nàng nói: “Tôi nợ bọn họ. Bọn họ nghe hiệu lệnh của tôi, là tôi để bọn hắn xông lên để cho ma quân xâu xé mà uổng mạng. Có rất nhiều người vì bảo vệ tôi mà chết, bọn họ vốn có thể chạy trốn, nhưng lại tranh thủ thời gian cho tôi mà chết trong ma quân. Tôi tại vị vì tự bảo vệ mình mà phòng bị bọn họ, nhưng bọn họ lại nguyện trung thành thậm chí khi đã mất nước bọn họ vẫn liều mình hy sinh vì tôi, sao tôi có thể phụ bọn họ.”.
Khương Hoài Ưu trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Có lẽ bởi vì bọn họ tin tưởng tôi sẽ bỏ bọn họ. Bọn họ là cánh tay của tôi, không có bọn họ, tôi không thắng được kẻ địch. Bọn họ trợ tôi gϊếŧ địch, đẩy tôi ngồi ổn vị trí hoàng đế, tôi bảo vệ gia tộc thê thiếp bọn họ vinh hoa phú quý, cho bọn họ thời bình thịnh vượng mà họ muốn. Nói chung bọn họ vì tôi vứt bỏ tánh mạng, tôi lại không thể cho bọn họ một thời thái bình thịnh vượng.” Tề Quốc mất!
Đế Long hỏi: “Khương Hoài Ưu, cô sẽ phòng tôi sao?”
Khương Hoài Ưu đáp: “Tôi không cần phòng cô.”
Đế Long hỏi: “Vì cái gì?” Bởi vì nàng quá yếu?.
Khương Hoài Ưu nói: “Tôi không có mưu đồ gì với cô, cô cũng không có mưu đồ gì với tôi. Ngược lại, khi chúng ta đi cùng một chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Huống hồ cô là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Đế Long nói: “Trước kia cô đã cứu tôi.”.
Khương Hoài Ưu im lặng. Nàng cứu Đế Long chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, chưa từng muốn Đế Long báo đáp, nhưng không ngờ cuối cùng lại là Đế Long cứu nàng. Có lẽ từ lúc nàng chú ý Đế Long, từ lúc nàng bắt đầu mang Đế Long theo bên người từ chỗ Thanh Lam, giữa nàng và Đế Long đã dính lên nhân quả, đến nỗi sẽ kết cái dạng quả gì cũng chỉ có thể chờ đến tương lai mới biết được.
Khương Hoài Ưu không hề nói tiếp, tiếp tục đả tọa ngưng tụ linh khí dưỡng thương.
Tức giận trong lòng Đế Long đã tiêu không ít. Khương Hoài Ưu có thể nàng cũng có thể! Những người này đuổi gϊếŧ nàng, đuổi bắt nàng đều là kẻ thù của nàng, bây giờ nàng bảo vệ mạng sống, tương lai tìm cơ hội trừ bỏ kẻ địch là xong, nàng cần gì phải tức giận? Ít nhất nàng còn có một đồng minh là Khương Hoài Ưu, nàng không phải cô đơn một mình.
Khắp thế gian toàn địch lại như thế nào? Dù sao bây giờ kẻ địch của nàng cũng đã khắp thế gian, người nơi nơi đều đuổi gϊếŧ, đuổi bắt nàng. Nàng bò từng bước một, từng chút mà trở nên mạnh mẽ, chỉ cần nàng có thể sống sót, tất sẽ có một ngày nàng sẽ đạp toàn bộ kẻ địch dưới chân! Nhìn xem cây cỏ dại đang mọc bên cạnh nàng, dù bị đè dưới cục đá, nó vẫn vươn cành dài ra, mọc ra lá còn nở ra một bông hoa cúc nhỏ, lại nhìn cục đá đè trên nhánh cỏ đã sắp nứt thành hai khối. Nàng đường đường là Đế Long chẳng lẽ đều không bằng cây cỏ dại?
*******************************************************
Tên đại cao thủ thỉnh thoảng dùng Nguyên Thần niệm lực quét qua trên mảnh thảo nguyên, giống như không bắt được nàng nhất định sẽ không hết hy vọng.
Đế Long nằm ở kia, hóa thân thành cỏ, ‘nhánh cỏ’ từ ba tấc đã mau cao đến một thước.
Mùa hạ đến, bão táp bỗng nhiên ập tới. Đầu tiên là mây đen kìn kịt, sau đó là cuồng phong gào thét sấm sét ầm ầm. Cuồng phong vù vù từ phương nam thổi tới gào thét mà cuốn về phương bắc, thổi đến từng cây cỏ trên thảo nguyên đều quỳ rạp trên mặt đất, mưa bắt đầu tuôn ra xối xả.
Rốt cuộc Đế Long cũng chờ tới cơ hội để mà thoát thân.
‘Nhánh cỏ’ đột nhiên rút ra gốc rễ, nhát mắt hóa thành một làn gió hòa vào bão táp, nhanh chóng mà “Quát” về hướng bắc.
Ngay lúc Đế Long từ nhánh cỏ biến thành gió, một bàn tay thật lớn từ phương hướng thành nhỏ chộp tới. Đại chưởng khuấy động một phương trời, cả hư không đều bị xé ra gợn sóng, gió trên không trung cũng bị đảo loạn, hình thành một dòng loạn lưu.
Đế Long bị cuốn vào trong loạn lưu, cô vòng quanh loạn lưu sau đó lập tức hướng về phía trước, nguy hiểm muôn trùng mà lướt qua chưởng ấn lướt đến trên bầu trời, chỉ nghe được dưới chân truyền đến “Ầm” vang một tiếng, cô không dám dừng lại cũng không rãnh công phu đi xem chuyện gì đã phát sinh, tiếp tục mà lướt về phía trước.
Đế Long đón loạn lưu tiếp tục hướng lên trên, nháy mắt vọt vào trong mây sét, cô vẫn cảm giác mây sét không an toàn, nên tiếp tục hướng lên trên, cho đến khi đã phóng qua tầng mây sét cô mới cúi đầu nhìn xuống dưới. Thình lình nhìn thấy nơi cô ẩn núp trước đó đã sụp xuống lưu lại một dấu ấn bàn tay ngang dọc vài dặm, bề sâu chừng mấy mét. Trên không trung Biên Thành xuất hiện một bóng đen thật lớn, bóng đen kia đầu đội mây chân đạp đất cứ thế mà há mồm hút không khí, hút cuồng phong dưới tầng mây, cây cỏ, bùn đất, toàn bộ cuốn vào trong miệng của người nọ, không đến nửa khắc thời gian phạm vi hơn nghìn mét đã bị người nọ hút đi một tầng da. Cả hạt bụi li ti trong không khí cũng không lưu lại. Thẳng đến khi người nọ đình chỉ hấp thu, mới có gió to từ phương nam thổi tới mà lấp đầy không trung bị hắn hút thành trống rỗng.
Bỗng nhiên, người nọ há mồm phun ra, lại phun ra toàn bộ những đồ vật vừa nuốt vào trong bụng, những nhánh cỏ, mặt đất, bùn lại trở về chỗ cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đế Long bị dọa đầy người mồ hôi, âm thầm kêu: “May quá!” Nếu trước khi cô hiện thân người nọ cứ hút như vậy, cô sẽ bị lộ hành tung ra ngoài bị hắn đuổi gϊếŧ mà chạy như điên một đường, hoặc là cũng chỉ có thể bị hắn hít vào trong bụng.
Đế Long không dám phóng ra Nguyên Thần niệm lực đi điều tra hắn là ai, thậm chí không dám nhìn hắn có trưởng thành thành dạng gì. Nguyên Thần niệm lực của Nguyên Thần Đại Thừa rất kinh người, nàng tin tưởng Nguyên Thần niệm lực của mình có thể lừa gạt được hắn sưu tầm, nhưng lại không nắm chắc khi mình dùng Nguyên Thần niệm lực điều tra hắn sẽ không bị phát giác, nàng không dám mạo hiểm, hòa vào hướng cơn gió di chuyển mà đi thẳng một đường về hướng bắc.
Đế Long một đường hướng bắc, đi ngang mấy nghìn dặm bỗng nhiên nhìn thấy dưới chân có dãy núi to lớn khí thế bất phàm. Nàng hướng ngọn núi nhìn lại, lại kinh ngạc phát hiện đây là một dãy núi tung hoành mấy chục nghìn dặm từ nam tới bắc, nó như nóc nhà lại tựa như một con rồng khổng lồ nằm ngang trên lãnh thổ vương triều Hãn Hải.
Đế Long biết đây là cái gì! Là tổ long mạch của vương triều Hãn Hải! Cô lại nhìn phía dưới, nhìn thấy kinh thành Hãn Hải —— Thịnh Kinh!
Thịnh Kinh được tổ long mạch ôm lấy, hai dãy núi tựa như hai móng vuốt rồng bao vây một vòng bên ngoài thành Thịnh Kinh. Bên ngoài thành Thịnh Kinh hình thành một cổ mạnh mẽ khí thế ẩn ẩn có chi thế xông thẳng cửu tiêu. Đó là Đế Vương chi khí! Đế khí như sương mù như mây mà bao lại Thịnh Kinh, lấy nhãn lực Đế Long ấy mà cũng không thể nhìn thấu kinh thành Thịnh Kinh. Cô không dám dùng Thiên Nhãn đi xem tòa thành này rốt cuộc là cái gì, đây là kinh thành Hãi Hải, là nơi trung tâm cả vương triều, trong thành tất nhiên sẽ có đại cường giả trấn thủ, cô chỉ đi ngang qua, không cần phải trêu chọc những người đó uổng mạng phiền toái làm chi.
Đế Long giương mắt nhìn phương hướng nàng muốn đi, nhìn thấy một tòa núi cao ngây ngất trong mây, trên núi linh khí dồi dào đến như muốn kết thành giọt nước, thỉnh thoảng có nhè nhẹ tiên khí ráng màu hiện lên.
Đế Long trông thấy ngọn núi cao kia mừng rỡ mà nhếch miệng cười, kêu lên: “Khương Hoài Ưu, chúng ta tới rồi!” Nàng thấy Khương Hoài Ưu yên lặng, lại dùng Nguyên Thần niệm lực hô lên: “Khương Hoài Ưu, chúng ta tới rồi.”.
Khương Hoài Ưu từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, nàng mở mắt ra hỏi: “Đến đâu?”.
Đế Long nâng ngón tay chỉ ngọn núi kia, cười kêu lên: “Kia kìa! Đó là địa phương chúng ta muốn đi! Không uổng phí tôi nằm ở nơi khỉ ho gà gáy, à không, căn bản là nơi không chim không chóc mà làm ngọn cỏ suốt ba tháng! Khổ tận cam lai!”.
Khương Hoài Ưu con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc, hỏi: “Tổ miếu vương triều Hãn Hải? Cô đi đến đó làm gì?”
“Gì?” Đế Long giật mình cằm đều xém rớt, nàng hét lớn: “Cái gì? Đó là tổ miếu Hãn Hải?”.
Khương Hoài Ưu nhấp môi, nói: “Không chỉ là tổ miếu, nghe nói nó là yếu huyệt của tổ long mạch, trong đó có rất nhiều cao thủ cường giả không xuất thế đã sống mấy ngàn mấy vạn năm, ngay cả khi tôi ở thời kỳ đỉnh cao đều nhìn không thấu sâu cạn bên trong. ”.
Đế Long bẹp miệng, môi run rẩy, nghẹn nửa ngày, thẳng nghẹn đến mức nước mắt thiếu chút nữa khóc ra tới mà kêu lên: “Hắn…..bọn hắn…..Cái đám vô lại thiếu đạo đức này, sao lại xây tổ miếu ở nơi duy nhất Phong Thiên trận thiếu trận trụ cơ chứ!”.
Khương Hoài Ưu kinh ngạc mà hô lên: “Cái gì?” Bình tĩnh như Khương Hoài Ưu cũng bị lời Đế Long dọa sợ.