Đế Hồn Lạc
Quyển 1 - Chương 13
Thư sinh ôn nhã hồ nữ mộ, hoàn phối đinh đương cổn tương biên
—–
Liền vào lúc này, bỗng nhiên nghe được trước nhà có tiếng nữ tử nũng nịu nhẹ gọi: “Dư công tử! Dư công tử, ngài có ở nhà không?”
Dư Tĩnh nâng giọng đáp: “Có a!”
Thấy Diêu Quang bán mị mắt đánh giá mình, y vội vàng làm sáng tỏ: “Đây là thổ dân cô nương ở khu rừng bên cạnh, trong nhà là hộ săn bắn, có khi sẽ tới tặng cho ta mấy con thú săn được.”
“Nga......” Diêu Quang từ chối cho ý kiến, Dư Tĩnh vốn tưởng rằng hắn không có hứng thú, ai ngờ y vừa đi đến cửa nhà thì thiếu niên kia liền vô thanh vô tức theo đuôi sau đó.
Trước cửa phòng có hai nữ tử thổ dân mỹ mạo đang đứng, các nàng một thân quần áo khác hẳn Hán nhân, đều là đoản y đại tụ (áo ngắn ống tay áo dài), chéo áo góc áo đều được khảm biên, còn có bát phúc la quần tiên diễm, trên người còn đeo không ít đồ trang sức bằng ngọc cứ đinh đinh đang đang. Vừa thấy Dư Tĩnh, lúc này cười như hoa nở rộ, tiến lên đón chào, trong đó một nữ tử hồng quần mỹ mạo, trong gtay nàng là cái giỏ trúc lớn, dùng vải bố màu lam phủ kín, nhưng Diêu Quang lại có thể ngửi được bên trong có mùi huyết tinh nhàn nhạt.
Các nàng chú ý tới phía sau Dư Tĩnh có một thiếu niên xa lạ, không khỏi hơi hơi có chút giật mình.
Dư Tĩnh hướng các nàng thi lễ: “Hai vị tiểu thư hữu lễ.”
Thấy các nàng lộ ra thần sắc tò mò với Diêu Quang phía sau, liền tiếp tục giới thiệu: “Vị tiểu huynh đệ này chính là vị khách đường xa, tạm thời ở nhờ ở nhà của ta.”
Hai nữ tử nhút nhát nhìn về phía Diêu Quang gật gật đầu, thiếu nữ phấn y còn lại bắt chuyện, tiếng Hán của nàng nói ra cũng phi thường rõ ràng: “Công tử, tỷ muội chúng ta mang một ít dã vị đến đây tặng ngài!” Nữ tử mặt mày thanh tú, tươi cười ngọt ngào, mặc dù không diễm lệ như nữ tử hồng quần, nhưng cũng là xinh đẹp động lòng người, nàng đưa tay nhấc lên tấm vải trên giỏ trúc, bên trong là một con thỏ đã bị chặt đứt cổ họng, tuy rằng đã tẩy sạch máu tươi, còn thả chút hoa dại trong giỏ, những vẫn không che dấu được mùi tanh.
Dư Tĩnh tựa hồ đã sớm quen, cũng không khách khí vươn tay tiếp nhận: “Như vậy đa tạ, làm phiền hai vị tiểu thư tự mình mang lại đây. Xin hai vị chờ một lát.” Y xoay người vào nhà, lát sau liền cầm một cuộn giấy đi ra.
Thiếu nữ phấn y vui mừng tiếp nhận: “Công tử lại có tân tác (tác phẩm mới)?” Mở ra cuộn giấy, chỉ thấy trúc ảnh lay động trên giấy trắng. Tuế hàn tam hữu, dĩ trúc vi tiết cao, vị xuất thổ thì dĩ hữu tiết, cập lăng vân chi xử thượng thả hư tâm (Phong: *vò đầu*). Ít ỏi vài nét bút, cao thấp đậm nhạt, trúc ý bừng bùng sức sống (cây trúc) ngạo nghễ đón gió, rồi lại khiêm cung tự luật (tự hạn chế, gò bó), lại thấy có một tiểu tước đứng trên cành trúc đang giương cánh muốn bay, đáng tiếc cánh chim non nớt có phần miễn cưỡng, ánh trăng mông lung khiến tiểu tước giống đang sống, mắt thấy sẽ rơi xuống khỏi cành trúc uốn cong.
Thiếu nữ phấn y không khỏi “A nha” một tiếng, khi ánh mắt chú ý tới Dư Tĩnh cười nhạt không nói, đôi má lập tức đỏ bừng: “Bức tranh Dư công tử họa quả rất giống......”
Nữ tử hồng quần mỉm cười vỗ vỗ vai nàng: “Đừng nói muội muội, ngay cả ta đều nhịn không được thương tiếc tiểu tước kia nhu nhược vô y, muốn vươn tay đi tiếp.”
“Tiếp nó làm cái gì?” Diêu Quang từ nãy đến giờ vẫn chưa từng nói chuyện bỗng nhiên lành lạnh lên tiếng, “Trĩ điểu sơ phi (mới tập bay), không khỏi rơi ngã đầu rơi máu chảy, nếu chỉ bởi vậy mà e ngại, suốt cả cuộc đời cũng chỉ là trĩ kê lê lết trên mặt đất, khó thành chim ưng bay lượn dưới vòm trời.”
Nữ tử hồng y nghe vậy kinh ngạc, lúc trước thấy thiếu niên này diện mạo xấu xí, con cho là đồ đệ phố phường, cũng không nghĩ hắn cách nói năng khéo léo, giải thích độc đáo, không khỏi nhìn bằng con mắt khác.
Nhưng thật ra thiếu nữ phấn y lại không vừa ý: “Ngươi thì biết cái gì? Thanh tỷ tỷ chính là tài nữ trong tộc của ta, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, ngươi bất quá là cái ngoan đồng nho nhỏ, làm sao hiểu được dụng ý trong tranh của Dư công tử?!”
Diêu Quang khinh thường khịt mũi: “Có đúng hay không, cứ hỏi liền biết.” Hắn nhìn về phía Dư Tĩnh, hai nữ tử cũng đồng thời nhìn qua, biến thành Dư Tĩnh xấu hổ một trận.
“Này......”
May mà nữ tử hồng quần am hiểu ý người, thấy Dư Tĩnh khó xử, liền kéo thiếu nữ phấn y lại, gắt giọng: “Muội muội chớ vô lễ, tranh của Dư công tử đều có chỗ thâm ý, cái gọi là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, trong lòng mọi người đều có một phương sơn thủy*, há lại có thể cưỡng cầu?” (* mỗi người một nhận xét ‘-‘, hẳn là vậy…)
“Tỷ tỷ......”
“Được rồi, tối nay quấy rầy công tử đã lâu, chúng ta vẫn là sớm trở về đi!”
Nữ tử hồng quần hạ thấp người thi lễ với Dư Tĩnh cùng Diêu Quang, liền kéo thiếu nữ phấn y không cam lòng, đang muốn rời đi, chọt nghe Dư Tĩnh ngăn lại: “Tiểu thư chậm đã.” Y vội vàng trở lại vào nhà, đi ra liền cầm một cái đèn lồng giấy trắng, ánh nến bên trong chiếu sáng một mảnh hắc ám, Dư Tĩnh cột đèn vào cành trúc giao cho thiếu nữ phấn y: “Đây là đèn lồng tại hạ làm khi nhàn rỗi, thủ công thô ráp, bất quá cũng có thể sử dụng, hai vị trên đường trở về cũng vừa vặn dùng chiếu sáng.”
Nói là thô ráp, kỳ thật cũng không tệ, đèn lồng này dùng nan trúc ráp thành, cẩn thận dùng hồ dán giấy trắng lên, trên đèn lồng còn lấy mực đen vẽ một bức miêu nhi hí thử (mèo vờn chuột), ánh nến thấp thoáng, trong khi chuyển động, con đại miêu nhi cùng tiểu thử rất sống động, ngươi truy ta đuổi, một cái đèn lồng phổ thông bình thường nhất thời biến thành vật tao nhã, thiếu nữ phấn y vừa nhfin đã thích, lại ríu rít cám ơn Dư Tĩnh, sau đó cùng nữ tử hồng quần lưu luyến không rời ly khai rừng trúc.
Dư Tĩnh nhìn theo ánh sáng đèn lồng dần dần đi xa, vòng qua một sườn núi rốt cuộc nhìn không thấy, lúc này mới quay đầu lại, gặp phải Diêu Quang âm hàn một mặt: “Hai cái vừa rồi là cái gì?!”
Dư Tĩnh phi thường bình tĩnh cười cười trả lời: “Theo như lời thế nhân thì hẳn là yêu quái đi.”
“Ngươi biết các nàng là hồ ly tinh?!” Diêu Quang ngạc nhiên ngay tại chỗ, khó có thể tin y cư nhiên nhìn thấu chân thân hai người kia.
Dư Tĩnh lắc đầu: “Ta không biết, hóa ra là hồ yêu a!” Y có chút tò mò địa đánh giá Diêu Quang, “Nguyên lai ngươi thật sự hiểu được huyền huyễn thuật, còn có thể nhìn thấu chân thân của yêu quái? Thật sự là lợi hại!”
“Chẳng phải ngươi luôn không tin tưởng lời nói của ta sao?”
Xem nhẹ ánh mắt ăn thịt người của Diêu Quang, Dư Tĩnh mặt đầy vô tội: “Ta không phải Phật tổ lại chẳng phải yêu ma, nhiều nhất cũng chỉ là đọc nhiều mấy cuốn tiểu truyện về thần tiên ma quái, đương nhiên cũng rất dễ dàng bị bề ngoài che mắt a.”
“Hừ.” Diêu Quang có giận lại mắng không được, “Ngươi sớm đã phát hiện các nàng không phải phàm nhân.”
Dư Tĩnh cười nói: “Cho dù là cô nương thổ dân nhà thợ săn, cũng sẽ không khuya khoắt đi đến nhà một nam tử trẻ tuổi đi? Hơn nữa cánh rừng xung quanh đây cũng không có hộ săn bắt nào, thổ dân nơi này đều sống nhờ ruộng đồng, nơi đó sẽ có nữ tử năm lần bảy lượt chạy tới tặng người ta gà rừng thỏ hoang đi?”
“Nếu biết, lại vì sao không bóc trần bọn họ?”
Dư Tĩnh nhún nhún vai, nói như lẽ tất nhiên: “Tại hạ chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, đối phương là yêu quái, nếu như làm khó, tại hạ sẽ nguy hiểm đến tánh mạng! Hơn nữa xem ra các nàng cũng không có ý gia hại, mỗi lần cũng chỉ cần đưa cái chữ bức tranh là có thể đuổi đi, tại hạ cần gì phải vạch trần các nàng?” Y vỗ vỗ vai Diêu Quang, “Kỳ thật các nàng là yêu quái gì, thật không có gì quan hệ. Còn hơn hạng người chỉ biết cân đo thiệt hơn ngươi lừa ta gạt, đôi khi cùng những yêu quái tâm tính đơn thuần, trực lai trực vãng này kết giao ngược lại còn thoải mái tự tại hơn.”
Diêu Quang không thể tưởng được y cư nhiên lại giải thích như thế, nhất thời cũng phải giật mình, khi ở Thiên giới hắn chỉ biết Thiên Xu được Đế quân phái xuống hạ giới hàng yêu phục ma, vì thế vẫn luôn cho rằng yêu là tà vật, tất phải trừ, đến khi khi hắn tiếp nhận chức vụ của Thiên Xu, đối với yêu ma nơi hạ giới cũng cũng không hề nương tay, dốc lòng chém giết, khi nghe thấy chuyện Thiên Tuyền Cự Môn tinh quân vì một đầu lang yêu không tiếc buông tha cho tinh quân vị, sa đọa thành yêu, chỉ cười nhạt, nhưng mà lúc này nghe Dư Tĩnh nói một phen, lại bỗng nhiên cảm thấy được yêu vật trên thiên hạ, thật ra cũng không phải tất cả đều đáng chết......
Dư Tĩnh thấy hắn trầm tư không nói, cũng không đi quấy rầy, ngồi xổm xuống xốc lên tấm bố trên giỏ trúc, cẩn thận lật xem con thỏ hoang, tiết trời đông thu, đúng là lúc thỏ hoang mập mạp nhất, thịt chất thơm ngon nhất, con thỏ béo này ước chừng cũng nặng đến bốn năm cân, Dư Tĩnh không khỏi vui đến tận đuôi mày: “Thỏ thịt bổ trung ích khí, có công dụng lương huyết giải độc. Ngày mai tìm chút gừng, hành, tỏi thơm, cùng thỏ thịt chưng một nồi, thời tiết nhập thu vừa lúc bổ bổ một phen.”
Diêu Quang chằm chằm nhìn y sau một lúc lâu, trong lòng không khỏi hiện lên một ý tưởng khá quỷ dị, cảm giác...... lời Dư Tĩnh nói quả đúng là có chút cao thâm, đạo lý lời lẽ đanh thép, kỳ thật mục đích chân chính, là vì yêu quái đó tới tặng dã vị nên mới nói tốt mấy câu đi?......
Dư Tĩnh nói được thì làm được, trưa ngày hôm sau liền đem con thỏ phì kia lột xa xẻ thịt, nấu một nồi.
Trong nồi đất thỏ thịt phiêu hương, trên đĩa là măng non ngon miệng. Diêu Quang từ sau khi vào Kiềm Trung, một đường màn trời chiếu đất, thật đúng là chưa từng nếm qua cái gì tốt, hiện giờ dĩ nhiên cũng không cùng y khách khí.
Trên thực tế Dư Tĩnh đối với Diêu Quang tuổi còn nhỏ lại một người độc hành đi vào vùng đất hoang man quỷ quái này, không khỏi có chút tò mò, thấy hắn tâm tình không tồi, liền nhân cơ hội hỏi hắn: “Diêu Quang, ngươi ngàn dậm xa xôi tới nơi này, chính là vì tìm cái người có tướng mạo tương tự ta à?” Ở chung một hồi, y và Diêu Quang cũng dần quen thuộc, liền không dùng kính ngữ nữa.
Cái gì tướng mạo tương tự, người nọ không phải là ngươi sao?!
Diêu Quang khịt mũi hừ lạnh: “Ai nói ta muốn tìm cái tên gia hỏa âm hiểm xảo trá, tâm hoài quỷ thai, tự cho là đúng, không biết phân tốt xấu đó?!”
Dư Tĩnh bị hắn nhìn chằm chằm mà mắng, biết rõ hắn nói hẳn là một người khác, cũng không biết vì cái gì vẫn cảm thấy được hắn mắng chính là mình.
Xấu hổ cười cười, hỏi: “Vậy ngươi muốn tìm cái gì?”
Diêu Quang cũng không giấu diếm: “Bảo châu.”
“Nga!” Dư Tĩnh gật gật đầu, “Nhưng nơi hoang sơn dã lĩnh này làm sao có thể có bảo vậy gì? Ở đây nhiều ngày như thế, cũng không có nghe thổ dân xung quanh nhắc tới.”
“Bảo vật sao có thể tìm được dễ dàng như thế.”
“Có lý!” Dư Tĩnh lại nói, “Bất quá cứ tìm kiếm như vậy không khỏi quá mức mù mịt đi, đúng rồi, không bằng hỏi hai vị hồ ly tiểu thư kia một chút? Nói không chừng các nàng sẽ biết!”
“Không cần.” Diêu Quang tức giận trừng y một cái, “Về sau ít trêu chọc mấy yêu quái này cho ta, con người dù sao cũng không cùng đường, trộn vào cùng một chỗ không có gì hay ho.”
“Ta đây về sau chẳng phải là không có thịt ăn?!” Biểu tình của Dư Tĩnh đau đớn cứ như là da thịt bị cắt xé.
Diêu Quang hừ một tiếng, đem măng non không dính lấy nửa giọt mỡ đẩy tới trước mặt y: “Người đọc sách các ngươi không phải thường nói, thà rằng không có thịt, không thể không có trúc sao?”
Dư Tĩnh vẻ mặt đau khổ: “Nhưng không có thịt khiến người gầy a! Chẳng lẽ muốn ta vì khí tiết, biến thành gậy trúc luôn à?”
“Được rồi.” Diêu Quang chịu không nổi khoát tay, “Ngươi muốn ăn dã vị không phải rất đơn giản sao, ta lên núi tìm bảo châu thuận tiện đánh chút trở về là được.”
Dư Tĩnh lúc này ánh mắt sáng ngời: “Ta ở trong núi có gặp qua con hươu, nghe nói hươu toàn thân mập mạp, thịt tươi vị ngon, có thể làm ấm tỳ vị, cường tâm nhuận phế, kéo dài tuổi thọ. Bất quá nghe nói không dễ bắt, nếu không có hươu, vậy gà rừng cũng không sai, lúc này đúng là khi chúng mập mạp nhất…”
Nhìn y càng nói càng hăng say, Diêu Quang nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đây là đang chọn món ăn sao!? Đừng nghĩ! Ăn măng của ngươi đi!!”
Nói là nói như vậy, nhưng trở về lúc chạng vạng, trong tay Diêu Quang lại có đến hai con hươu rừng.
Dư Tĩnh dĩ nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, lại thi triển tất cả vốn liếng, làm một nồi thịt hươu kho tàu, hai người ăn đến miệng bóng loáng.
Mấy ngày sau, mỗi khi Diêu Quang lên núi trở về, nhất định sẽ mang theo mấy con gà rừng hoặc là thỏ hoang, săn thú đối với Diêu Quang mà nói bất quá chỉ là chuyện nhấc tay, có lần còn khiêng xuống một đầu lợn rừng to mọng.
Nhờ ơn mỗi ngày hai cử thịt ban tặng, Dư Tĩnh béo lên một vòng, mà sắc mặt Diêu Quang cũng hồng nhuận không ít.
Đối với chuyện này Dư Tĩnh vạn phần cảm khái, một ngày nọ ăn xong bữa tối ngon lành, lại nói: “Nếu ngày nào đó ngươi tìm được bảo châu rồi rời đi, ta khẳng định sẽ gầy trở lại.”
Diêu Quang thưởng cho y mấy cái bạch nhãn, cuối cùng vẫn là phi thường không tình nguyện nói: “Ngươi theo ta đi không phải được rồi sao?”
Dư Tĩnh thở dài: “Không biết vì cái gì, nếu như ta rời khỏi phiến rừng trúc này quá xa sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nếu đi xa một chút tới nhà lão thôn trưởng, trở về chắc chắn cảm nhiễm phong hàn ác tật, ngày hội trừ tịch năm ngoái, ta đi xuống thôn viết câu đối, trở về liền nằm luôn. Mấy năm nay nếu không phải chuyện tất yếu, ta cũng không vào thôn, càng đừng nói là trở về thành.”
Diêu Quang nghe vậy bỗng nhiên linh quang chợt lóe, trước khi Tống Đế Vương hình hài tiêu tán tiền từng nói qua, thân thể kí phụ nhất định cần linh khí tẩm bổ, tình trạng hiện giờ của Dư Tĩnh, hiển nhiên là có bảo châu ẩn tàng ở quanh đây, thân thể thiếu ba hồn này liền được linh châu hỗ trợ.
Dư Tĩnh thấy hắn sững sờ, không khỏi hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Diêu Quang nói: “Có thể từ đầu ta đã nghĩ quá xa, nói không chừng chỗ tàng châu chỉ ở gần ngay trước mắt.”
—–
Phong: Hôm qua hớn hở đọc lại Thiên Mục Cùng, thấy hình tượng Diêu Quang trong Thiên Mục Cùng với trong Đế Hồn Lạc sao mà khác biệt dữ dội thế T ^ T. Một bên là tinh quân mị hoặc tận xương nhưng lại ác liệt hỉ nộ vô thường đáng sợ muốn chết, còn một bên lại như đứa nhỏ bướng bỉnh kiêu ngạo điển hình. Hay bởi vì có Tống Đế Vương bên cạnh áp chế nên em nó mới bộc lộ bản chất tiểu thụ, còn trước mặt người khác thì lại… T ^ T
Btw, bận rộn. Cứ quay quay mãi như con quay không ngừng được, tốc độ làm việc cũng thả chậm hơn. Không biết chừng nào mới có thể thoải mái ôm máy mà không bị lườm cho mấy con mắt trắng đây nữa T ^ T Cũng không biết khi nào mới hoàn Đế Hồn Lạc. Bi ai a T ^ T
—–
Liền vào lúc này, bỗng nhiên nghe được trước nhà có tiếng nữ tử nũng nịu nhẹ gọi: “Dư công tử! Dư công tử, ngài có ở nhà không?”
Dư Tĩnh nâng giọng đáp: “Có a!”
Thấy Diêu Quang bán mị mắt đánh giá mình, y vội vàng làm sáng tỏ: “Đây là thổ dân cô nương ở khu rừng bên cạnh, trong nhà là hộ săn bắn, có khi sẽ tới tặng cho ta mấy con thú săn được.”
“Nga......” Diêu Quang từ chối cho ý kiến, Dư Tĩnh vốn tưởng rằng hắn không có hứng thú, ai ngờ y vừa đi đến cửa nhà thì thiếu niên kia liền vô thanh vô tức theo đuôi sau đó.
Trước cửa phòng có hai nữ tử thổ dân mỹ mạo đang đứng, các nàng một thân quần áo khác hẳn Hán nhân, đều là đoản y đại tụ (áo ngắn ống tay áo dài), chéo áo góc áo đều được khảm biên, còn có bát phúc la quần tiên diễm, trên người còn đeo không ít đồ trang sức bằng ngọc cứ đinh đinh đang đang. Vừa thấy Dư Tĩnh, lúc này cười như hoa nở rộ, tiến lên đón chào, trong đó một nữ tử hồng quần mỹ mạo, trong gtay nàng là cái giỏ trúc lớn, dùng vải bố màu lam phủ kín, nhưng Diêu Quang lại có thể ngửi được bên trong có mùi huyết tinh nhàn nhạt.
Các nàng chú ý tới phía sau Dư Tĩnh có một thiếu niên xa lạ, không khỏi hơi hơi có chút giật mình.
Dư Tĩnh hướng các nàng thi lễ: “Hai vị tiểu thư hữu lễ.”
Thấy các nàng lộ ra thần sắc tò mò với Diêu Quang phía sau, liền tiếp tục giới thiệu: “Vị tiểu huynh đệ này chính là vị khách đường xa, tạm thời ở nhờ ở nhà của ta.”
Hai nữ tử nhút nhát nhìn về phía Diêu Quang gật gật đầu, thiếu nữ phấn y còn lại bắt chuyện, tiếng Hán của nàng nói ra cũng phi thường rõ ràng: “Công tử, tỷ muội chúng ta mang một ít dã vị đến đây tặng ngài!” Nữ tử mặt mày thanh tú, tươi cười ngọt ngào, mặc dù không diễm lệ như nữ tử hồng quần, nhưng cũng là xinh đẹp động lòng người, nàng đưa tay nhấc lên tấm vải trên giỏ trúc, bên trong là một con thỏ đã bị chặt đứt cổ họng, tuy rằng đã tẩy sạch máu tươi, còn thả chút hoa dại trong giỏ, những vẫn không che dấu được mùi tanh.
Dư Tĩnh tựa hồ đã sớm quen, cũng không khách khí vươn tay tiếp nhận: “Như vậy đa tạ, làm phiền hai vị tiểu thư tự mình mang lại đây. Xin hai vị chờ một lát.” Y xoay người vào nhà, lát sau liền cầm một cuộn giấy đi ra.
Thiếu nữ phấn y vui mừng tiếp nhận: “Công tử lại có tân tác (tác phẩm mới)?” Mở ra cuộn giấy, chỉ thấy trúc ảnh lay động trên giấy trắng. Tuế hàn tam hữu, dĩ trúc vi tiết cao, vị xuất thổ thì dĩ hữu tiết, cập lăng vân chi xử thượng thả hư tâm (Phong: *vò đầu*). Ít ỏi vài nét bút, cao thấp đậm nhạt, trúc ý bừng bùng sức sống (cây trúc) ngạo nghễ đón gió, rồi lại khiêm cung tự luật (tự hạn chế, gò bó), lại thấy có một tiểu tước đứng trên cành trúc đang giương cánh muốn bay, đáng tiếc cánh chim non nớt có phần miễn cưỡng, ánh trăng mông lung khiến tiểu tước giống đang sống, mắt thấy sẽ rơi xuống khỏi cành trúc uốn cong.
Thiếu nữ phấn y không khỏi “A nha” một tiếng, khi ánh mắt chú ý tới Dư Tĩnh cười nhạt không nói, đôi má lập tức đỏ bừng: “Bức tranh Dư công tử họa quả rất giống......”
Nữ tử hồng quần mỉm cười vỗ vỗ vai nàng: “Đừng nói muội muội, ngay cả ta đều nhịn không được thương tiếc tiểu tước kia nhu nhược vô y, muốn vươn tay đi tiếp.”
“Tiếp nó làm cái gì?” Diêu Quang từ nãy đến giờ vẫn chưa từng nói chuyện bỗng nhiên lành lạnh lên tiếng, “Trĩ điểu sơ phi (mới tập bay), không khỏi rơi ngã đầu rơi máu chảy, nếu chỉ bởi vậy mà e ngại, suốt cả cuộc đời cũng chỉ là trĩ kê lê lết trên mặt đất, khó thành chim ưng bay lượn dưới vòm trời.”
Nữ tử hồng y nghe vậy kinh ngạc, lúc trước thấy thiếu niên này diện mạo xấu xí, con cho là đồ đệ phố phường, cũng không nghĩ hắn cách nói năng khéo léo, giải thích độc đáo, không khỏi nhìn bằng con mắt khác.
Nhưng thật ra thiếu nữ phấn y lại không vừa ý: “Ngươi thì biết cái gì? Thanh tỷ tỷ chính là tài nữ trong tộc của ta, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, ngươi bất quá là cái ngoan đồng nho nhỏ, làm sao hiểu được dụng ý trong tranh của Dư công tử?!”
Diêu Quang khinh thường khịt mũi: “Có đúng hay không, cứ hỏi liền biết.” Hắn nhìn về phía Dư Tĩnh, hai nữ tử cũng đồng thời nhìn qua, biến thành Dư Tĩnh xấu hổ một trận.
“Này......”
May mà nữ tử hồng quần am hiểu ý người, thấy Dư Tĩnh khó xử, liền kéo thiếu nữ phấn y lại, gắt giọng: “Muội muội chớ vô lễ, tranh của Dư công tử đều có chỗ thâm ý, cái gọi là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, trong lòng mọi người đều có một phương sơn thủy*, há lại có thể cưỡng cầu?” (* mỗi người một nhận xét ‘-‘, hẳn là vậy…)
“Tỷ tỷ......”
“Được rồi, tối nay quấy rầy công tử đã lâu, chúng ta vẫn là sớm trở về đi!”
Nữ tử hồng quần hạ thấp người thi lễ với Dư Tĩnh cùng Diêu Quang, liền kéo thiếu nữ phấn y không cam lòng, đang muốn rời đi, chọt nghe Dư Tĩnh ngăn lại: “Tiểu thư chậm đã.” Y vội vàng trở lại vào nhà, đi ra liền cầm một cái đèn lồng giấy trắng, ánh nến bên trong chiếu sáng một mảnh hắc ám, Dư Tĩnh cột đèn vào cành trúc giao cho thiếu nữ phấn y: “Đây là đèn lồng tại hạ làm khi nhàn rỗi, thủ công thô ráp, bất quá cũng có thể sử dụng, hai vị trên đường trở về cũng vừa vặn dùng chiếu sáng.”
Nói là thô ráp, kỳ thật cũng không tệ, đèn lồng này dùng nan trúc ráp thành, cẩn thận dùng hồ dán giấy trắng lên, trên đèn lồng còn lấy mực đen vẽ một bức miêu nhi hí thử (mèo vờn chuột), ánh nến thấp thoáng, trong khi chuyển động, con đại miêu nhi cùng tiểu thử rất sống động, ngươi truy ta đuổi, một cái đèn lồng phổ thông bình thường nhất thời biến thành vật tao nhã, thiếu nữ phấn y vừa nhfin đã thích, lại ríu rít cám ơn Dư Tĩnh, sau đó cùng nữ tử hồng quần lưu luyến không rời ly khai rừng trúc.
Dư Tĩnh nhìn theo ánh sáng đèn lồng dần dần đi xa, vòng qua một sườn núi rốt cuộc nhìn không thấy, lúc này mới quay đầu lại, gặp phải Diêu Quang âm hàn một mặt: “Hai cái vừa rồi là cái gì?!”
Dư Tĩnh phi thường bình tĩnh cười cười trả lời: “Theo như lời thế nhân thì hẳn là yêu quái đi.”
“Ngươi biết các nàng là hồ ly tinh?!” Diêu Quang ngạc nhiên ngay tại chỗ, khó có thể tin y cư nhiên nhìn thấu chân thân hai người kia.
Dư Tĩnh lắc đầu: “Ta không biết, hóa ra là hồ yêu a!” Y có chút tò mò địa đánh giá Diêu Quang, “Nguyên lai ngươi thật sự hiểu được huyền huyễn thuật, còn có thể nhìn thấu chân thân của yêu quái? Thật sự là lợi hại!”
“Chẳng phải ngươi luôn không tin tưởng lời nói của ta sao?”
Xem nhẹ ánh mắt ăn thịt người của Diêu Quang, Dư Tĩnh mặt đầy vô tội: “Ta không phải Phật tổ lại chẳng phải yêu ma, nhiều nhất cũng chỉ là đọc nhiều mấy cuốn tiểu truyện về thần tiên ma quái, đương nhiên cũng rất dễ dàng bị bề ngoài che mắt a.”
“Hừ.” Diêu Quang có giận lại mắng không được, “Ngươi sớm đã phát hiện các nàng không phải phàm nhân.”
Dư Tĩnh cười nói: “Cho dù là cô nương thổ dân nhà thợ săn, cũng sẽ không khuya khoắt đi đến nhà một nam tử trẻ tuổi đi? Hơn nữa cánh rừng xung quanh đây cũng không có hộ săn bắt nào, thổ dân nơi này đều sống nhờ ruộng đồng, nơi đó sẽ có nữ tử năm lần bảy lượt chạy tới tặng người ta gà rừng thỏ hoang đi?”
“Nếu biết, lại vì sao không bóc trần bọn họ?”
Dư Tĩnh nhún nhún vai, nói như lẽ tất nhiên: “Tại hạ chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, đối phương là yêu quái, nếu như làm khó, tại hạ sẽ nguy hiểm đến tánh mạng! Hơn nữa xem ra các nàng cũng không có ý gia hại, mỗi lần cũng chỉ cần đưa cái chữ bức tranh là có thể đuổi đi, tại hạ cần gì phải vạch trần các nàng?” Y vỗ vỗ vai Diêu Quang, “Kỳ thật các nàng là yêu quái gì, thật không có gì quan hệ. Còn hơn hạng người chỉ biết cân đo thiệt hơn ngươi lừa ta gạt, đôi khi cùng những yêu quái tâm tính đơn thuần, trực lai trực vãng này kết giao ngược lại còn thoải mái tự tại hơn.”
Diêu Quang không thể tưởng được y cư nhiên lại giải thích như thế, nhất thời cũng phải giật mình, khi ở Thiên giới hắn chỉ biết Thiên Xu được Đế quân phái xuống hạ giới hàng yêu phục ma, vì thế vẫn luôn cho rằng yêu là tà vật, tất phải trừ, đến khi khi hắn tiếp nhận chức vụ của Thiên Xu, đối với yêu ma nơi hạ giới cũng cũng không hề nương tay, dốc lòng chém giết, khi nghe thấy chuyện Thiên Tuyền Cự Môn tinh quân vì một đầu lang yêu không tiếc buông tha cho tinh quân vị, sa đọa thành yêu, chỉ cười nhạt, nhưng mà lúc này nghe Dư Tĩnh nói một phen, lại bỗng nhiên cảm thấy được yêu vật trên thiên hạ, thật ra cũng không phải tất cả đều đáng chết......
Dư Tĩnh thấy hắn trầm tư không nói, cũng không đi quấy rầy, ngồi xổm xuống xốc lên tấm bố trên giỏ trúc, cẩn thận lật xem con thỏ hoang, tiết trời đông thu, đúng là lúc thỏ hoang mập mạp nhất, thịt chất thơm ngon nhất, con thỏ béo này ước chừng cũng nặng đến bốn năm cân, Dư Tĩnh không khỏi vui đến tận đuôi mày: “Thỏ thịt bổ trung ích khí, có công dụng lương huyết giải độc. Ngày mai tìm chút gừng, hành, tỏi thơm, cùng thỏ thịt chưng một nồi, thời tiết nhập thu vừa lúc bổ bổ một phen.”
Diêu Quang chằm chằm nhìn y sau một lúc lâu, trong lòng không khỏi hiện lên một ý tưởng khá quỷ dị, cảm giác...... lời Dư Tĩnh nói quả đúng là có chút cao thâm, đạo lý lời lẽ đanh thép, kỳ thật mục đích chân chính, là vì yêu quái đó tới tặng dã vị nên mới nói tốt mấy câu đi?......
Dư Tĩnh nói được thì làm được, trưa ngày hôm sau liền đem con thỏ phì kia lột xa xẻ thịt, nấu một nồi.
Trong nồi đất thỏ thịt phiêu hương, trên đĩa là măng non ngon miệng. Diêu Quang từ sau khi vào Kiềm Trung, một đường màn trời chiếu đất, thật đúng là chưa từng nếm qua cái gì tốt, hiện giờ dĩ nhiên cũng không cùng y khách khí.
Trên thực tế Dư Tĩnh đối với Diêu Quang tuổi còn nhỏ lại một người độc hành đi vào vùng đất hoang man quỷ quái này, không khỏi có chút tò mò, thấy hắn tâm tình không tồi, liền nhân cơ hội hỏi hắn: “Diêu Quang, ngươi ngàn dậm xa xôi tới nơi này, chính là vì tìm cái người có tướng mạo tương tự ta à?” Ở chung một hồi, y và Diêu Quang cũng dần quen thuộc, liền không dùng kính ngữ nữa.
Cái gì tướng mạo tương tự, người nọ không phải là ngươi sao?!
Diêu Quang khịt mũi hừ lạnh: “Ai nói ta muốn tìm cái tên gia hỏa âm hiểm xảo trá, tâm hoài quỷ thai, tự cho là đúng, không biết phân tốt xấu đó?!”
Dư Tĩnh bị hắn nhìn chằm chằm mà mắng, biết rõ hắn nói hẳn là một người khác, cũng không biết vì cái gì vẫn cảm thấy được hắn mắng chính là mình.
Xấu hổ cười cười, hỏi: “Vậy ngươi muốn tìm cái gì?”
Diêu Quang cũng không giấu diếm: “Bảo châu.”
“Nga!” Dư Tĩnh gật gật đầu, “Nhưng nơi hoang sơn dã lĩnh này làm sao có thể có bảo vậy gì? Ở đây nhiều ngày như thế, cũng không có nghe thổ dân xung quanh nhắc tới.”
“Bảo vật sao có thể tìm được dễ dàng như thế.”
“Có lý!” Dư Tĩnh lại nói, “Bất quá cứ tìm kiếm như vậy không khỏi quá mức mù mịt đi, đúng rồi, không bằng hỏi hai vị hồ ly tiểu thư kia một chút? Nói không chừng các nàng sẽ biết!”
“Không cần.” Diêu Quang tức giận trừng y một cái, “Về sau ít trêu chọc mấy yêu quái này cho ta, con người dù sao cũng không cùng đường, trộn vào cùng một chỗ không có gì hay ho.”
“Ta đây về sau chẳng phải là không có thịt ăn?!” Biểu tình của Dư Tĩnh đau đớn cứ như là da thịt bị cắt xé.
Diêu Quang hừ một tiếng, đem măng non không dính lấy nửa giọt mỡ đẩy tới trước mặt y: “Người đọc sách các ngươi không phải thường nói, thà rằng không có thịt, không thể không có trúc sao?”
Dư Tĩnh vẻ mặt đau khổ: “Nhưng không có thịt khiến người gầy a! Chẳng lẽ muốn ta vì khí tiết, biến thành gậy trúc luôn à?”
“Được rồi.” Diêu Quang chịu không nổi khoát tay, “Ngươi muốn ăn dã vị không phải rất đơn giản sao, ta lên núi tìm bảo châu thuận tiện đánh chút trở về là được.”
Dư Tĩnh lúc này ánh mắt sáng ngời: “Ta ở trong núi có gặp qua con hươu, nghe nói hươu toàn thân mập mạp, thịt tươi vị ngon, có thể làm ấm tỳ vị, cường tâm nhuận phế, kéo dài tuổi thọ. Bất quá nghe nói không dễ bắt, nếu không có hươu, vậy gà rừng cũng không sai, lúc này đúng là khi chúng mập mạp nhất…”
Nhìn y càng nói càng hăng say, Diêu Quang nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đây là đang chọn món ăn sao!? Đừng nghĩ! Ăn măng của ngươi đi!!”
Nói là nói như vậy, nhưng trở về lúc chạng vạng, trong tay Diêu Quang lại có đến hai con hươu rừng.
Dư Tĩnh dĩ nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, lại thi triển tất cả vốn liếng, làm một nồi thịt hươu kho tàu, hai người ăn đến miệng bóng loáng.
Mấy ngày sau, mỗi khi Diêu Quang lên núi trở về, nhất định sẽ mang theo mấy con gà rừng hoặc là thỏ hoang, săn thú đối với Diêu Quang mà nói bất quá chỉ là chuyện nhấc tay, có lần còn khiêng xuống một đầu lợn rừng to mọng.
Nhờ ơn mỗi ngày hai cử thịt ban tặng, Dư Tĩnh béo lên một vòng, mà sắc mặt Diêu Quang cũng hồng nhuận không ít.
Đối với chuyện này Dư Tĩnh vạn phần cảm khái, một ngày nọ ăn xong bữa tối ngon lành, lại nói: “Nếu ngày nào đó ngươi tìm được bảo châu rồi rời đi, ta khẳng định sẽ gầy trở lại.”
Diêu Quang thưởng cho y mấy cái bạch nhãn, cuối cùng vẫn là phi thường không tình nguyện nói: “Ngươi theo ta đi không phải được rồi sao?”
Dư Tĩnh thở dài: “Không biết vì cái gì, nếu như ta rời khỏi phiến rừng trúc này quá xa sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nếu đi xa một chút tới nhà lão thôn trưởng, trở về chắc chắn cảm nhiễm phong hàn ác tật, ngày hội trừ tịch năm ngoái, ta đi xuống thôn viết câu đối, trở về liền nằm luôn. Mấy năm nay nếu không phải chuyện tất yếu, ta cũng không vào thôn, càng đừng nói là trở về thành.”
Diêu Quang nghe vậy bỗng nhiên linh quang chợt lóe, trước khi Tống Đế Vương hình hài tiêu tán tiền từng nói qua, thân thể kí phụ nhất định cần linh khí tẩm bổ, tình trạng hiện giờ của Dư Tĩnh, hiển nhiên là có bảo châu ẩn tàng ở quanh đây, thân thể thiếu ba hồn này liền được linh châu hỗ trợ.
Dư Tĩnh thấy hắn sững sờ, không khỏi hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Diêu Quang nói: “Có thể từ đầu ta đã nghĩ quá xa, nói không chừng chỗ tàng châu chỉ ở gần ngay trước mắt.”
—–
Phong: Hôm qua hớn hở đọc lại Thiên Mục Cùng, thấy hình tượng Diêu Quang trong Thiên Mục Cùng với trong Đế Hồn Lạc sao mà khác biệt dữ dội thế T ^ T. Một bên là tinh quân mị hoặc tận xương nhưng lại ác liệt hỉ nộ vô thường đáng sợ muốn chết, còn một bên lại như đứa nhỏ bướng bỉnh kiêu ngạo điển hình. Hay bởi vì có Tống Đế Vương bên cạnh áp chế nên em nó mới bộc lộ bản chất tiểu thụ, còn trước mặt người khác thì lại… T ^ T
Btw, bận rộn. Cứ quay quay mãi như con quay không ngừng được, tốc độ làm việc cũng thả chậm hơn. Không biết chừng nào mới có thể thoải mái ôm máy mà không bị lườm cho mấy con mắt trắng đây nữa T ^ T Cũng không biết khi nào mới hoàn Đế Hồn Lạc. Bi ai a T ^ T
Tác giả :
Live