Đế Hoàng Tôn
Chương 18: Nhân loại
Ánh sáng mặt trời dần dần biến mất, sắc trời chậm rãi trở nên đen kịt. Trên mặt đất hoang vu cô quạnh màu đỏ thẫm có từng lớp từng lớp sương mù bao phủ lượn lờ, làm cho người ta không phân biệt được phương hướng.
Nơi này như một vùng đất mê mang, không khí vô cùng trầm lắng, đất đá màu đen có máu huyết đọng lại, trải rộng khắp nơi làm cho khung cảnh càng trở nên tang thương.
Chân người bước trên đá, tạo nên những tiếng vang truyền đi rất xa trong bóng tối u tĩnh trống trải này.
Gã thiếu niên nhìn sắc trời càng lúc càng tối, chỉ có cảm giác hoàn toàn mất đi cảm nhận về phương hướng, như đang bước vào một mê cung vĩ đại.
Ngẩng đầu nhìn trời không thấy ánh sao, một khoảng tối tăm mịt mù như một tấm vải đen trùm lên bầu trời, dõi mắt nhìn ra bốn phương không thấy bến bờ, chỉ thấy đâu đâu cũng là sương mù mờ mờ, có cảm giác như hắn đang lạc vào trong một cái hộp đóng kín.
Ban đầu sương mù còn hơi nhạt, nhưng lúc sau lại trở nên dày đặc, có đưa tay ra phía trước cũng không thấy rõ năm ngón tay.
Hắn không biết phải làm gì, chỉ đành ngồi xuống ngay tại chỗ. Không thể xác định được phương hướng, hắn thực sự lo lắng sẽ lòng vòng quay ngược lại phía mảnh hắc ám vô tận cắn nuốt nhật nguyệt kia.
Sau một ngày liên tục di chuyển, con người ta lẽ ra nên nghỉ ngơi, chỉ là ở một nơi như này khó mà an tâm được. Bản năng của một gã đồ tể khiến hắn dù đã ngồi xuống nhưng vẫn giữ tâm lý đề phòng mạnh mẽ, các tế bào luôn ở trạng thái sẵn sàng bùng nổ.
Thần kinh căng ra liên tục như vậy thật sự không dễ chịu gì, nhưng không còn biện pháp, nơi này thực sự quá quỷ dị khiến người ta khó mà an tâm.
Đến nửa đêm, gã đồ tể bỗng giật mình quay đầu nhìn về phía sau. Ở sau có tiếng gầm nhẹ truyền đến, dường như có vật gì đó thức tỉnh.
Như một phản ứng được lập trình, thân thể hắn bật dậy như một con báo, sau đó lập tức lao đi, đương nhiên là hướng ngược lại tiếng gầm kia.
Ngay khi hắn vừa lao đi nơi đó lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, máu tươi tanh tưởi bay tán loạn, nhưng gã thiếu niên không quay đầu lại, dùng hết khả năng xông về phía trước.
Không biết bao lâu sau, sương mù tan đi, ánh trăng lại sáng tỏ, ngôi sao hiện khắp lên trời, gã đồ tể mới dám dừng lại. Hắn xoay một vòng quan sát bốn phương tám hướng, sau khi xác nhận không có thứ gì đuổi theo, liền xác định vị trí của mảnh hắc ám.
Đến khi biết bản thân cũng không chạy về phía nơi thần bí đó, mới thở phào một hơi. Nơi này thực sự khiến hắn hao tổn vô số tế bào thần kinh, chỉ cần không chuẩn bị kỹ, chắc chắn sẽ có lúc tự nộp tính mạng mình cho vùng đất quỷ dị này.
Lúc này đã có thể nhờ trăng sao mà xác định phương hướng, mặc dù trời chưa sáng nhưng hắn vẫn tiếp tục bước đi. Thực sự hắn không muốn ở lại nơi quỷ dị này thêm một khắc nào, lúc này chỉ có đi càng cách xa khu vực hắc động thần bí kia càng tốt.
.....
Trăng sáng treo ở trên cao, Ánh trăng như màn nước mỏng manh phủ xuống cả vùng đất, đây là một vùng đất trống trải và rất yên tĩnh.
Dưới chân không còn là một nền đất màu nâu đỏ mà là một màu xám trắng đáng sợ, xung quanh có những tảng đá lớn, xa xa còn có các ngọn núi đá. Tất cả đều được ánh sáng trăng mỏng như làn khói bao phủ, cảnh vật rất mông lung.
Cảnh tượng này vô cùng thanh tĩnh, rất hợp với những người muốn đi tản bộ dưới đêm trăng yên lặng. Thế nhưng tâm tình của kẻ đang bước đi kia thì thật không dễ chịu chút nào. Mỗi khi bước đi trên con đường màu xám trắng này, trái tim của hắn lại đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cổ họng, các tế bào đều căng ra. Chỉ bởi vì cứ mỗi bước hắn lại giẫm lên những bộ xương khô trên mặt đất.
Khu vực này là những bộ xương khô chi chít, có mặt ở khắp nơi, khiến hắn muốn đi vòng cũng không được vì chỉ sợ bị lạc. Nhưng đám xương khô này đã sớm mục nát, chỉ cần bước nhẹ lên một cái là sẽ biến thành tro, có lẽ vì đã tồn tại trong một đoạn năm tháng quá dài lâu.
Có lẽ hắn cũng phải đi được năm mươi dặm rồi, thế nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là ra khỏi khu vực chết chóc này.
- Ô ô........
Tiếng gió lạnh gào thét, bỗng nhiên có từng đạo quỷ ảnh mông lung từ trong đống xương khô bay ra. Những quỷ ảnh này trông rất mơ hồ, lượn qua lượn lại khắp nơi.
- Ôi mẹ ơi, trên đời này thực sự tồn tại thứ này sao?
Gã đồ tể kinh ngạc, thứ này khiến hắn nghĩ đến từ “ma trơi”, ma trơi tràn ngập phạm vi khổng lồ trước mặt khiến hắn không biết tiến lên kiểu gì.
Leng keng!
Bỗng nhiên có tiếng vang của xích sắt từ đống xương khô phía trước truyền đến, hắn rùng mình một cái, cảm thấy sát khí lạnh lẽo.
Ở ngay trăm trượng phía trước, sát bên mỏm núi đá có một cái động sâu đen nhánh. Tiếng xích sắt lay động là từ bên trong động phát ra.
Cái động này vô cùng sâu, lạnh lẽo thấu xương đến nỗi làm cho lòng người kinh hãi. Cái khí lạnh lẽo ấy như hóa thành một loại vật chất vô hình chạm vào da người, đau đớn giống như kim châm đâm vào.
Từ trong hắc động sâu thẳm đó liên tục có những tiếng gầm gừ và tiếng xích sắt lay động truyền lên trên, giống như có một hung vật bị khóa ở dưới.
Có thể thấy rất rõ mỗi khi tiếng gầm gừ vang lên, thì đám ma trơi từ trong đống xương khô bay ra ngoài đều bị chấn thành nát bấy, sau đó hóa thành âm khí bị hắc động thôn phệ.
Nơi này dường như gắn liền với “cắn nuốt”, từ vĩ mô như hắc động hùng vĩ cắn nuốt tinh nguyệt, đến vi mô hơn là địa thế cửu long cắn nuốt sinh mệnh, rồi bây giờ đến cái gì nữa thế này? Chỉ một cái động ở bên mỏm núi cũng có đang cắn nuốt vô số ma trơi, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào?
Gã thiếu niên đợi đến khi đám ma trơi bị cắn nuốt số lượng vơi đi tương đối, lập tức dùng tốc độ cao nhất xông thẳng qua, đương nhiên là tránh xa khỏi hắc động nơi mỏm núi.
Sau khi tiếp tục đi tới một đoạn đường dài nữa, đến tận khi trời tờ mờ sáng, rốt cuộc xương khô đã biến mất hoàn toàn. Tuy vậy hắn vẫn chưa thể an tâm, bởi không khí vẫn tĩnh mịch một cách đáng sợ.
- Gì thế kia?
Phía trước xuất hiện một hồ nước khổng lồ chắn ngang, yên tĩnh như sắt đá, không một chút gợn sóng, mà khiến người ta giật mình nhất chính là màu sắc của nó, một màn đen kịt, đen như mực, màu đen đầy tử vong.
Hồ nước đen âm u đầy tử khí, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh, không chỉ có như vậy, mảnh đất xung quanh tất cả đều khô cằn, ngay cả cỏ dại cũng không thể mọc, nơi này dường như là khu vực không có sự sống.
Đã có quá nhiều kinh nghiệm, nên hắn quyết định vòng qua chiếc hồ, mặc dù tốn nhiều thời gian nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Một ngày lại trôi qua.
Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh tà dương cuối trời đã biến mất, xét thấy tình hình đã cách hắc động kia quá xa rồi, có lẽ cũng không còn nguy hiểm nữa, hắn quyết định dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.
Nhưng vào lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng nhàn nhạt, giống như ngôi sao băng vắt ngang bầu trời, đặc biệt thu hút sự chú ý của gã thiếu niên đồ tể.
- Bỏ mẹ, lại gặp yêu quái!
Hắn mở miệng chửi một câu, đang chuẩn bị quay đầu bỏ chạy thì chợt khựng lại, đưa tay lên dụi dụi mắt, dường như hắn nhìn thấy bên trong luồng sáng là dáng vẻ của một nhân loại, một nhân loại thực sự.
Ngôi sao băng đột nhiên thay đổi phương hướng, chỉ trong chớp mắt đã theo hướng của hắn bay tới, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi, như một chiếc phi cơ bay ngang trời để lại làn khói dài.
Kích động, gã đồ tể thực sự thấy kích động!
Người gần nhất hắn được gặp, là tỷ phú Jack, đã quá xa xôi rồi. Một thời gian quá dài, cuối cùng cũng gặp được đồng loại!
Nơi này như một vùng đất mê mang, không khí vô cùng trầm lắng, đất đá màu đen có máu huyết đọng lại, trải rộng khắp nơi làm cho khung cảnh càng trở nên tang thương.
Chân người bước trên đá, tạo nên những tiếng vang truyền đi rất xa trong bóng tối u tĩnh trống trải này.
Gã thiếu niên nhìn sắc trời càng lúc càng tối, chỉ có cảm giác hoàn toàn mất đi cảm nhận về phương hướng, như đang bước vào một mê cung vĩ đại.
Ngẩng đầu nhìn trời không thấy ánh sao, một khoảng tối tăm mịt mù như một tấm vải đen trùm lên bầu trời, dõi mắt nhìn ra bốn phương không thấy bến bờ, chỉ thấy đâu đâu cũng là sương mù mờ mờ, có cảm giác như hắn đang lạc vào trong một cái hộp đóng kín.
Ban đầu sương mù còn hơi nhạt, nhưng lúc sau lại trở nên dày đặc, có đưa tay ra phía trước cũng không thấy rõ năm ngón tay.
Hắn không biết phải làm gì, chỉ đành ngồi xuống ngay tại chỗ. Không thể xác định được phương hướng, hắn thực sự lo lắng sẽ lòng vòng quay ngược lại phía mảnh hắc ám vô tận cắn nuốt nhật nguyệt kia.
Sau một ngày liên tục di chuyển, con người ta lẽ ra nên nghỉ ngơi, chỉ là ở một nơi như này khó mà an tâm được. Bản năng của một gã đồ tể khiến hắn dù đã ngồi xuống nhưng vẫn giữ tâm lý đề phòng mạnh mẽ, các tế bào luôn ở trạng thái sẵn sàng bùng nổ.
Thần kinh căng ra liên tục như vậy thật sự không dễ chịu gì, nhưng không còn biện pháp, nơi này thực sự quá quỷ dị khiến người ta khó mà an tâm.
Đến nửa đêm, gã đồ tể bỗng giật mình quay đầu nhìn về phía sau. Ở sau có tiếng gầm nhẹ truyền đến, dường như có vật gì đó thức tỉnh.
Như một phản ứng được lập trình, thân thể hắn bật dậy như một con báo, sau đó lập tức lao đi, đương nhiên là hướng ngược lại tiếng gầm kia.
Ngay khi hắn vừa lao đi nơi đó lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, máu tươi tanh tưởi bay tán loạn, nhưng gã thiếu niên không quay đầu lại, dùng hết khả năng xông về phía trước.
Không biết bao lâu sau, sương mù tan đi, ánh trăng lại sáng tỏ, ngôi sao hiện khắp lên trời, gã đồ tể mới dám dừng lại. Hắn xoay một vòng quan sát bốn phương tám hướng, sau khi xác nhận không có thứ gì đuổi theo, liền xác định vị trí của mảnh hắc ám.
Đến khi biết bản thân cũng không chạy về phía nơi thần bí đó, mới thở phào một hơi. Nơi này thực sự khiến hắn hao tổn vô số tế bào thần kinh, chỉ cần không chuẩn bị kỹ, chắc chắn sẽ có lúc tự nộp tính mạng mình cho vùng đất quỷ dị này.
Lúc này đã có thể nhờ trăng sao mà xác định phương hướng, mặc dù trời chưa sáng nhưng hắn vẫn tiếp tục bước đi. Thực sự hắn không muốn ở lại nơi quỷ dị này thêm một khắc nào, lúc này chỉ có đi càng cách xa khu vực hắc động thần bí kia càng tốt.
.....
Trăng sáng treo ở trên cao, Ánh trăng như màn nước mỏng manh phủ xuống cả vùng đất, đây là một vùng đất trống trải và rất yên tĩnh.
Dưới chân không còn là một nền đất màu nâu đỏ mà là một màu xám trắng đáng sợ, xung quanh có những tảng đá lớn, xa xa còn có các ngọn núi đá. Tất cả đều được ánh sáng trăng mỏng như làn khói bao phủ, cảnh vật rất mông lung.
Cảnh tượng này vô cùng thanh tĩnh, rất hợp với những người muốn đi tản bộ dưới đêm trăng yên lặng. Thế nhưng tâm tình của kẻ đang bước đi kia thì thật không dễ chịu chút nào. Mỗi khi bước đi trên con đường màu xám trắng này, trái tim của hắn lại đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cổ họng, các tế bào đều căng ra. Chỉ bởi vì cứ mỗi bước hắn lại giẫm lên những bộ xương khô trên mặt đất.
Khu vực này là những bộ xương khô chi chít, có mặt ở khắp nơi, khiến hắn muốn đi vòng cũng không được vì chỉ sợ bị lạc. Nhưng đám xương khô này đã sớm mục nát, chỉ cần bước nhẹ lên một cái là sẽ biến thành tro, có lẽ vì đã tồn tại trong một đoạn năm tháng quá dài lâu.
Có lẽ hắn cũng phải đi được năm mươi dặm rồi, thế nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là ra khỏi khu vực chết chóc này.
- Ô ô........
Tiếng gió lạnh gào thét, bỗng nhiên có từng đạo quỷ ảnh mông lung từ trong đống xương khô bay ra. Những quỷ ảnh này trông rất mơ hồ, lượn qua lượn lại khắp nơi.
- Ôi mẹ ơi, trên đời này thực sự tồn tại thứ này sao?
Gã đồ tể kinh ngạc, thứ này khiến hắn nghĩ đến từ “ma trơi”, ma trơi tràn ngập phạm vi khổng lồ trước mặt khiến hắn không biết tiến lên kiểu gì.
Leng keng!
Bỗng nhiên có tiếng vang của xích sắt từ đống xương khô phía trước truyền đến, hắn rùng mình một cái, cảm thấy sát khí lạnh lẽo.
Ở ngay trăm trượng phía trước, sát bên mỏm núi đá có một cái động sâu đen nhánh. Tiếng xích sắt lay động là từ bên trong động phát ra.
Cái động này vô cùng sâu, lạnh lẽo thấu xương đến nỗi làm cho lòng người kinh hãi. Cái khí lạnh lẽo ấy như hóa thành một loại vật chất vô hình chạm vào da người, đau đớn giống như kim châm đâm vào.
Từ trong hắc động sâu thẳm đó liên tục có những tiếng gầm gừ và tiếng xích sắt lay động truyền lên trên, giống như có một hung vật bị khóa ở dưới.
Có thể thấy rất rõ mỗi khi tiếng gầm gừ vang lên, thì đám ma trơi từ trong đống xương khô bay ra ngoài đều bị chấn thành nát bấy, sau đó hóa thành âm khí bị hắc động thôn phệ.
Nơi này dường như gắn liền với “cắn nuốt”, từ vĩ mô như hắc động hùng vĩ cắn nuốt tinh nguyệt, đến vi mô hơn là địa thế cửu long cắn nuốt sinh mệnh, rồi bây giờ đến cái gì nữa thế này? Chỉ một cái động ở bên mỏm núi cũng có đang cắn nuốt vô số ma trơi, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào?
Gã thiếu niên đợi đến khi đám ma trơi bị cắn nuốt số lượng vơi đi tương đối, lập tức dùng tốc độ cao nhất xông thẳng qua, đương nhiên là tránh xa khỏi hắc động nơi mỏm núi.
Sau khi tiếp tục đi tới một đoạn đường dài nữa, đến tận khi trời tờ mờ sáng, rốt cuộc xương khô đã biến mất hoàn toàn. Tuy vậy hắn vẫn chưa thể an tâm, bởi không khí vẫn tĩnh mịch một cách đáng sợ.
- Gì thế kia?
Phía trước xuất hiện một hồ nước khổng lồ chắn ngang, yên tĩnh như sắt đá, không một chút gợn sóng, mà khiến người ta giật mình nhất chính là màu sắc của nó, một màn đen kịt, đen như mực, màu đen đầy tử vong.
Hồ nước đen âm u đầy tử khí, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh, không chỉ có như vậy, mảnh đất xung quanh tất cả đều khô cằn, ngay cả cỏ dại cũng không thể mọc, nơi này dường như là khu vực không có sự sống.
Đã có quá nhiều kinh nghiệm, nên hắn quyết định vòng qua chiếc hồ, mặc dù tốn nhiều thời gian nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Một ngày lại trôi qua.
Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh tà dương cuối trời đã biến mất, xét thấy tình hình đã cách hắc động kia quá xa rồi, có lẽ cũng không còn nguy hiểm nữa, hắn quyết định dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.
Nhưng vào lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng nhàn nhạt, giống như ngôi sao băng vắt ngang bầu trời, đặc biệt thu hút sự chú ý của gã thiếu niên đồ tể.
- Bỏ mẹ, lại gặp yêu quái!
Hắn mở miệng chửi một câu, đang chuẩn bị quay đầu bỏ chạy thì chợt khựng lại, đưa tay lên dụi dụi mắt, dường như hắn nhìn thấy bên trong luồng sáng là dáng vẻ của một nhân loại, một nhân loại thực sự.
Ngôi sao băng đột nhiên thay đổi phương hướng, chỉ trong chớp mắt đã theo hướng của hắn bay tới, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi, như một chiếc phi cơ bay ngang trời để lại làn khói dài.
Kích động, gã đồ tể thực sự thấy kích động!
Người gần nhất hắn được gặp, là tỷ phú Jack, đã quá xa xôi rồi. Một thời gian quá dài, cuối cùng cũng gặp được đồng loại!
Tác giả :
Đại Việt Hoàng