Đế Hoàng Thư
Chương 136 Đế Vĩnh Ninh (1)
Vì chiều hôm nay Đế Vĩnh Ninh đã tìm đến cửa làm ầm ĩ, sắp đến ngày thành hôn, Diệp phủ sợ chuyện này truyền ra ngoài, cố ý mượn không ít thị vệ của Trang gia về phủ. Nhưng dù vậy, cũng không thể ngăn cản Hàn tiểu gia gan dạ và Đế công tử nhớ mong người trong lòng.
Hàn Trọng Viễn dùng hết công phu luyện được trên chiến trường, dưới sự chỉ dẫn của Đế Vĩnh Ninh thành công mò đến Thinh Lan tiểu cư nơi ở của Diệp Thi Lan. Lúc này, hoa lê nở rộ khắp sân, vẫn như trước để lộ vài tia sáng.
Đế Vĩnh Ninh dừng trước cửa tiểu viện, nhìn những cành hoa lê khẽ đung đưa dưới ánh trăng hơi xuất thần.
"Thi Lan, đợi đến lúc hoa lê nở, ta sẽ trở về cưới muội."
"Ừm, muội đợi huynh ở Thương thành."
Ánh mắt mong đợi với nụ cười xinh tươi của thiếu nữ hiện lên trong tâm trí hắn, chưa tới nửa năm, vật còn đây, nhưng chuyện chẳng còn.
"Sao không vào trong đi? Không phải đến lúc này lại không dám vào gặp tiểu thư Diệp gia đó chứ?" Hàn Trọng Viễn chọc chọc vai Đế Vĩnh Ninh, cười trêu chọc.
"Nửa năm trước, lúc ta rời đi, từng nói với Thi Lan, đến lúc hoa lê nở khắp sân, ta sẽ trở về cưới muội ấy."
Giọng nói hi vọng mang theo tiếng thở dài của Đế Vĩnh Ninh khiến bàn tay định đẩy hắn vào viện của Hàn Trọng Viễn ngừng lại, với tuổi của hắn vẫn còn chưa đến lúc phải tổn thương vì chuyện tình cảm, nhưng hắn lại nghe ra được cảm khái trong giọng nói của Đế Vĩnh Ninh. Hắn gãi gãi đầu, rồi sờ sờ cằm "Đế thế huynh, nếu ngươi thật sự thích tiểu thư Diệp gia như vậy, nếu thật không thể, nói ra thân phận xong cướp về nhà, Trang gia vẫn chưa có bản lĩnh để cản ngươi."
Đế Vĩnh Ninh cười cười, vỗ vỗ đầu tiểu bá vương nhe nanh múa vuốt, bẻ một cành hoa lê vượt khỏi tường, rồi đẩy cửa viện bước vào.
Hàn Trọng Viễn bị Đế Vĩnh Ninh vỗ vỗ đầu đến ngây ngẩn, xấu hổ run rẩy cả người, cúi người cùng theo vào.
Đèn trong Thinh Lan tiểu cư yếu ớt thắp sáng, bóng người cũng mờ ảo chuyển động. Hai người lặng lẽ đến gần hành lang, chỉ cách phòng chính vài bước chân. Có lẽ là hơi ngột ngạt, cửa sổ giấy của phòng chính đột nhiên bị đẩy ra, cảnh vật bên trong bày ra trước mắt.
Lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang dựa vào chiếc ghế mềm mại sau cửa sổ, một sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Đế Vĩnh Ninh, hắn định bước tới gần nhưng dừng lại vì những lời nói đột ngột vang lên trong phòng.
"Tiểu thư, đây là do Trang thiếu gia phái người đưa đến trước khi đêm xuống, đều là những thứ tốt, người mau đến xem đi!" trong phòng, một nha hoàn mặc áo xanh bước ra từ phòng trong, vẫy tay với hai tiểu nha đầu đang đếm mấy hộp gấm, lấy ra rồi đặt trên bàn trước mặt Diệp Thi Lan. Nàng đưa tay vuốt lên hộp gấm, khuôn mặt rạng rỡ vui mừng "Tiểu thư, đây là kiểu mới nhất vừa được Bách Tú phường dệt ra, được dệt bằng gấm Lưu Vân có giá trị ngàn vàng. Còn có, Trang thiếu gia còn đưa đến cho người vàng bạc, ngọc bích thượng hạng của lầu Kim Ngọc, để người có thể đeo trong ngày thành hôn đó!"
Nha hoàn mặc áo xanh vẫy tay cho tiểu nha đầu lui xuống, đến phía sau Diệp Thi Lan bóp vai cho nàng, nàng nhìn trang sức phát ra ánh vàng lấp lánh trong hộp gấm, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Đế Vĩnh Ninh ngoài cửa sổ hơi mím môi, hắn ẩn thân sau hành lang, nhìn thiếu nữ trong phòng qua khe hở của hoa lê.
Mày lá liễu, mặt trái xoan, Diệp Thi Lan trời sinh có dung mạo xinh đẹp, xứng với khí chất yếu đuối ôn hòa tao nhã, như một nữ tử khiến người ta muốn yêu thương bước ra từ trong tranh.
Nàng ngồi dậy trên ghế mềm, dửng dưng nhìn lướt qua hộp gấm "Huynh ấy thật có lòng." tuy không kích động như nha hoàn, nhưng trong mắt cũng đầy hài lòng.
"Tiểu thư, Trang thiếu gia có đồ tốt gì cũng tặng cho người, đợi người qua cửa rồi, không biết còn yêu thương người đến mức nào nữa. Nào giống Ninh thư sinh đó, ngày nào cũng chỉ biết viết thơ gì đó, vẽ vài bức tranh gì đó tặng cho tiểu thư, đúng là bủn xỉn!"
"Lục Liên!" Diệp Thi Lan nhíu mày, khuôn mặt thanh tú trầm xuống, nhìn thẳng về phía Lục Liên, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Hàn Trọng Viễn đang nấp mình dưới ánh trăng nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng, nhìn bóng dáng cứng đờ trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Hắn xúi giục Đế Vĩnh Ninh cướp vợ, nhưng lại không ngờ Diệp gia lại là một nhà quá quắt như vậy, đến cả nha hoàn cũng có thể xen vào chuyện của chủ tử.
"Tiểu thư." Lục Liên sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía Diệp Thi Lan, cẩn thận lấy lòng nói "Nô tì cũng là lo lắng cho người, người ở cửa trước buổi chiều quay về, nói Ninh Tử Khiêm tìm tới cửa làm ầm ĩ, người vẫn luôn không nói gì, gần tối lão gia đến Trang gia, Trang lão gia phái mấy hộ vệ cùng về phủ. Nô tì chỉ sợ là ......"
Lời của Lục Liên nói tới nói lui cũng là vì chủ, Diệp Thi Lan cũng không trách nàng, chỉ cau mày nói "Sợ cái gì, hắn dĩ nhiên không thể làm loạn được, Trang gia ở Thương thành một tay che trời, một tên thư sinh yếu ớt sao có thể lay được đại thụ?" nói tới một nửa, Diệp Thi Lan hơi trầm mặc, trong giọng nói có chút thở dài "Ta vốn nghĩ hắn sẽ thông minh hơn một chút ......"
"Tiểu thư?" Lục Liên cúi đầu, nhìn Diệp Thi Lan, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Nếu đã biết chuyện đã thay đổi, không sức lực phản kháng, cần gì phải quay lại."
Ai cũng nói tiểu thư Diệp gia dịu dàng yếu đuối, nhưng chỉ với vài câu nói lạnh lùng này, đã biết tính tình không giống như những lời đồn đại. Chuyện Ninh Tử Khiêm tìm đến tận nhà, nàng không chỉ biết, còn nhìn thấy rất rõ.
Ngoài hành lang, bóng người gầy gò chôn vùi trong ánh trăng, nhìn không rõ gương mặt cúi xuống của hắn, chỉ có thể nhìn thoáng qua cành hoa lê rơi từng cánh xuống đất vì bị siết chặt.
"Tiểu thư, nếu ngày thành hôn mà Ninh Tử Khiêm lại đến phủ thành chủ làm loạn, vậy phải làm sao mới tốt?" theo Lục Liên thấy, Ninh Tử Khiêm nhất thời có chút cố chấp, có thể không làm một việc ngu ngốc như vậy
"Hôn lễ sắp diễn ra, khách khứa đã đến đầy Thương thành, nghe nói đến Hàn gia ở Trung Nguyên cũng đưa lễ vật đến, chuyện trọng đại như vậy, Trang gia tự ắt sẽ loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn, bọn họ không thể mất thể diện, chuyện này không cần Diệp gia nhúng tay vào."
"Nhưng mà ......" Lục Liên thấp giọng, mang theo vài phần lo lắng "Tiểu thư, tuy người đã tự sao chép lại một lần, nhưng thư họa truyền ra ngoài đều là Ninh Tử Khiêm ban đầu tặng người. Hắn ở lâu dài tại Thương thành, nếu hắn biết được chuyện này, nô tì sợ hắn sẽ không chịu để yên."
"Câm miệng!" Diệp Thi Lan lạnh giọng quát "Ta sớm đã nói với ngươi, chuyện này phải nuốt vào trong bụng!"
Lục Liên bị dọa giật mình, mềm nhũn cả chân suýt chút nữa cũng quỳ xuống, chỉ biết ấp úng gọi một tiếng "Tiểu thư", không dám nói thêm lời nào.
Hàn Trọng Viễn nấp ngoài cửa sổ gần như lập tức tức giận đi về phía phòng trong khi nghe thấy những lời này, nhưng lại bị Đế Vĩnh Ninh nắm một tay. Sức lực trên cổ tay cứng chắc như thiết, nóng bỏng như máu, nhất thời không cử động được, Hàn Trọng Viễn giật mình ngẩng đầu nhìn.
Đế Vĩnh Ninh trên mặt không chút biểu cảm, tay hắn đang kéo Hàn Trọng Viễn, ánh mắt nhìn nữ tử đang đung đưa dưới ngọn đèn trong phòng, thoáng qua sửng sốt, ngẩn ngơ, thất vọng, đau khổ ...... cuối cùng chỉ còn lại tĩnh mịch như vũng nước đọng.
Một thư sinh trói gà không chặt cũng có thể bộc phát sức mạnh như vậy? Hàn Trọng Viễn dò tìm nguyên nhân trong mắt Đế Vĩnh Ninh. Nếu không phải vì thất vọng và đau đớn tột cùng, hắn sẽ không như vậy.
Có vẻ như Diệp Thi Lan tài danh vang xa, khiến Diệp phủ ngoại lệ kết thân với người có địa vị thấp, cũng chỉ là một nữ tử giở trò dối trá, mưu tính bỡn cợt, thư họa truyền ra ngoài cũng đều là bút tích của Đế Vĩnh Ninh. Danh tiếng của Diệp Thi Lan nổi lên ở Thương thành nửa năm trước, đó là thời điểm Đế Vĩnh Ninh rời khỏi Diệp phủ, có lẽ ngay từ đầu, Đế Vĩnh Ninh chỉ là một quân cờ để tiểu thư Diệp gia gả vào Trang gia.
Lần này hắn thông minh lại bị thông minh hại, vốn nghĩ giúp được Đế Vĩnh Ninh sẽ kéo gần giao tình giữa hai nhà Hàn Đế, nào ngờ liên lụy hắn trở thành kẻ xấu nối giáo cho giặc, nếu không phải hắn nhất quyết kéo Đế Vĩnh Ninh vào Diệp phủ, cũng sẽ không khiến Đế Vĩnh Ninh chịu sự sỉ nhục này.
Hàn Trọng Viễn há hốc miệng không biết phải an ủi thế nào, liền trút hết lửa giận lên người Diệp Thi Lan, tức giận trừng mắt nhìn nữ tử bên trong cửa sổ.
Đế Vĩnh Ninh vẫn chỉ an tĩnh trầm mặc nhìn trong phòng, như thể đã hóa đá.
"Tiểu thư, nô tì chỉ sợ Ninh Tử Khiêm đó lại gây chuyện ......"
Trong phòng, giọng nói thấp thỏm của Lục Liên lại vang lên, nhưng bị Diệp Thi Lan lạnh lùng cắt ngang "Chuyện này đã qua, đi nói với phụ thân, chặn hắn ở ngoài thành, đừng để hắn xuất hiện trong Thương thành, sau này không được nhắc tới người này nữa."
"Vâng, tiểu thư." Lục Liên đáp một tiếng, vội vã bước ra ngoài, nhưng bị Diệp Thi Lan gọi lại.
"Chỉ cần ngăn cản, đừng hại đến tính mạng của hắn." vẻ mặt Diệp Thi Lan vẫn lạnh lùng, chỉ là khi vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hoa lê nở khắp sân, đột nhiên nói một câu này.
Lục Liên ngẩn người, gật gật đầu rồi lui ra ngoài, trong mắt không tránh khỏi có chút cảm khái. Dù tiểu thư ban đầu chỉ vì tài năng của Ninh Tử Khiêm mà tính kế, nhưng chung sống vài tháng, chưa hẳn không có một chút chân tình. Chỉ tiếc Ninh Tử Khiêm quá thấp kém, chỉ như hạt bụi khi so với Trang gia, chủ của Thương thành.
Diệp Thi Lan đi đến bên cửa sổ, từ bên trong đóng cửa sổ lại, một lúc sau, ánh nến trong phòng vụt tắt, không còn nghe thấy tiếng động.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, lúc Hàn Trọng Viễn gần như bị sự im lặng làm cho ngột ngạt, người bên cạnh hắn cuối cùng cũng động đậy, xoay người bước ra ngoài viện.
Bóng dáng cứng ngắc bước ra khỏi cửa viện, Hàn Trọng Viễn nhìn xuống những cánh hoa lê lộn xộn trên đất, đột nhiên cảm thấy Đế Vĩnh Ninh bướng bỉnh đấu tranh với gia chủ Đế gia, không ngại quỳ trên đất vì Diệp Thi Lan và sự kiên trì cố gắng giữ lấy kia trên người hắn cũng đã biến mất.
Nếu Đế Vĩnh Ninh không chịu nổi đòn đả kích này mà ngã quỵ, sợ rằng cả đời này của hắn sẽ bị hủy trong tay nữ tử này.
Hàn Trọng Viễn còn chưa kịp cảm khái, đợt nhớ thân thủ của Đế Vĩnh Ninh bình thường, giậm mạnh chân nhảy qua tường viện đuổi theo.
"Ta ở đây." ngoài tường viện, đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn, Hàn Trọng Viễn ở giữa không trung kinh ngạc, buộc thân thể vặn vẹo ngã ra ngoài tường.
Đế Vĩnh Ninh đứng thẳng ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt. Hàn Trọng Viễn gãi gãi đầu, không nói gì, nắm cổ tay Đế Vĩnh Ninh nhảy lên không trung, vội vàng rời khỏi Diệp gia.
Trời cũng gần sáng, lầu hai Hải Thần cư, Hàn Tử An sớm đã rời khỏi trở về hậu viện, chỉ còn một mình Đế Thịnh Thiên ngồi đó.
Một người mặc đồ xám lặng lẽ xuất hiện sau lưng nàng, nửa quỳ trên đất, thấp giọng nói lại những gì nghe được ở Thinh Lan tiểu cư.
"Vĩnh Ninh thế nào rồi?" hồi lâu sau, Đế Thịnh Thiên trầm giọng hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Thiếu gia rời khỏi Diệp phủ thì đi về hướng ngoài thành, Hàn công tử vẫn luôn đi theo bên cạnh thiếu gia."
Đế Thịnh Thiên nhướng mắt nói "Thế nào, ban đầu ngàn dặm xa xôi chạy đến để đòi một câu giải thích, ai cũng cản không được, bây giờ biết được chân tướng, lại bằng lòng về Tấn Nam rồi?"
Người mặc đồ xám nghe thấy sự tức giận trong lời nói của Đế Thịnh Thiên, thận trọng hỏi "Chủ tử, có cần đưa thiếu gia trở về không?"
Đế Thịnh Thiên phất tay, đứng dậy đi xuống lầu, sải bước không chút do dự "Nếu nó còn không có dũng khí quay về Hải Thần cư đối mặt với ta, sao dám mang họ Đế!"
Hậu viện, trong mắt Hàn Tử An lộ ra vẻ dở khóc dở cười khi biết được phản ứng của Đế Thịnh Thiên "Sao dám mang họ Đế? Sao dám mang họ Đế? Đế Thịnh Thiên, e là khắp thiên hạ này, chỉ có người mới dám nói ra lời cuồng vọng như vậy!"
Tuy chỉ là một câu cảm khái, nhưng Triệu Phúc cách đó không xa lại nghe ra sự tán thưởng trong lời nói. Trong mắt Triệu Phúc thoáng qua sự lo lắng, cuối cùng lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường, nên đã âm thầm chôn vùi chuyện này.