Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên
Quyển 1 - Chương 6: Tới giờ uống thuốc rồi
"An tĩnh một chút!" Giọng nói của Bách Phi Thần có chút khàn khàn. Tay phải bắt được cánh tay của Lâm Đại Nhi, ngăn cản tay của nàng dò xuống phía dưới. Đột nhiên cảm thấy tư thế này vô cùng mập mờ, thả cũng không xong, không thả cũng không được. Trong lòng lại tức giận không dứt. Như vậy liền phản ứng? Mình đến trút giận đấy!
Mặc dù Bách Phi Thần đã 20 tuổi nhưng vẫn còn trong sạch. Mặc dù có Phi tần rất sớm, cũng không có chạm qua, vẫn muốn đem lần đầu tiên giữ lại cho ngày đại hôn của mình và Hinh Nhi. Cho nên, vị hoàng đế khổ ép này của chúng ta trong sạch không có cách nào trong sạch hơn. Cũng chính bởi vì chưa chạm qua một lần nào nên thân thể tương đối nhạy cảm. Chưa trêu chọc thì có phản ứng. Khụ khụ, thật ra cũng có thể coi như có nguyên nhân khác, 8 năm qua, bệ hạ thân ái của chúng ta còn chưa ý thức được mà thôi. . . . . .
Có Trời mới biết tư thế của bọn hắn có nhiều mập mờ, Đại Nhi bị Bách Phi Thần giam cầm vào trong ngực lo lắng giãy dụa, tay phải bị Bách Phi Thần nắm ở phía sau, bởi vì dùng sức giẫm đạp sắc mặt có chút ửng hồng; mà Bách Phi Thần thật mập mờ. Thân thể nóng lên, sắc mặt cũng không bình thường lắm.
"Hoàng huynh, ban ngày đói khát thế này đệ đệ không phản đối, nhưng hình ảnh kích tình như vậy có thể tìm một chỗ không người hay không, huống chi đây là địa bàn của mẫu hậu, chú ý hình tượng một chút có được hay không." Tiếng nói vang lên, Bách Phi Thần và Đại Nhi cùng nhìn về phía cửa, bằng lực lượng do thám của bọn họ, tại sao không phát hiện có người đến gần?
Chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng đứng nơi cửa. nữa mái tóc buộc lên, dùng một cây trâm ngọc cố định, xõa phía sau, một chút khoác lên trước ngực, giữa hai lông mày có chút giống Bách Phi Thần, nhưng gương mặt kia so với Bách Phi Thần mềm mại hơn một chút, bên hông buộc một đai lưng màu xanh, phía trên treo một khối huyết ngọc hình dáng hoa đào, nhìn tư thế mập mờ của hai người, cười như không cười, phe phẩy cây quạt xếp trong tay, thật giống như đang xem kịch hay.
Yêu nghiệt a!
Nếu như dùng tuấn tú để hình dung Bách Phi Thần, vậy thì nam tử mặc áo trắng này chính là hoa thần, xinh đẹp không gì sánh được. Vẻ đẹp đơn thuần, không mê hoặc, không yếu đuối.
"Luyến U, thân thể khỏe mạnh chút nào không? Nửa tháng không tới thăm mẫu hậu rồi, có thể mẫu hậu rất nhớ ngươi đấy." Bách Phi Thần kịp phản ứng, trong nháy mắt trên mặt nở rộ nụ cười. Đối với người em trai này, hắn yêu thích vô cùng. Mặc dù miệng lưỡi rất tổn hại, có lúc làm hắn giận sôi lên.
"Đàng hoàng một chút cho ta!" Rũ lông mi xuống hung dữ nói với Đại Nhi. Lúc này mới buông ra kiềm chế ở cổ và cổ tay của Đại Nhi.
Đại Nhi trợn mắt nhìn Bách Phi Thần một cái, há miệng ra rồi đóng lại. Quên đi, xem mặt mũi của vị mỹ nam áo trắng này cũng không so đo với ngươi. Sau đó, không buồn không vui đi tới nội thất.
"Làm gì?" Bách Phi Thần nhìn thấy nét mặt của Đại Nhi thay đổi nhanh như vậy có chút kinh ngạc, nữ nhân này cũng không cần nổi giận hay sao? Nói đổi liền đổi. Bộ dáng mới vừa rồi còn tức giận muốn chết, liền không buồn không vui rồi sao ?
"Ngủ" trên mặt Đại Nhi rất bình tĩnh nhưng lại nói ra lời tức giận. Hiển nhiên trong lòng vẫn rất để ý đến chuyện mới vừa rồi không chạy trốn được.
"Không cho phép." Bách Phi Thần không biết chuyện gì xảy ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đại Nhi, trong lòng cực kỳ khó chịu. Kết quả Bách Phi Thần không thể để cho nha đầu chết tiệt này được như ý, nhất định phải cùng nàng đối nghịch.
"Mẫu hậu, quản lý con trai của ngài, tới giờ uống thuốc rồi." Đại Nhi không để ý tới Bách Phi Thần, lười biếng ngáp một cái, đi tới bên cạnh Thái hậu đang núp ở một bên xem náo nhiệt, sau đó hỏi một chút giường ở đâu, rồi ung dung đi khỏi.
Bách Luyến U đứng ở cửa, ánh mắt giật giật nhìn trò khôi hài này, thầm nghĩ tại sao cứ có cảm giác giọng nói của nàng giống như tiểu sư muội, cũng giống cái kiểu làm người ta tức chết không đền mạng kia …….....
Ngươi mạnh, nàng có thể mạnh hơn ngươi; ngươi vô lại với nàng, nàng càng vô lại hơn ngươi.
"U Nhi, đứng ở cửa làm gì, mau vào để mẫu hậu nhìn một chút." Thái hậu lúng túng coi thường ánh mắt khó chịu của Bách Phi Thần, nhanh trí nói sang chuyện khác."Tại sao đang yên lành lại ngất xỉu vậy, ngươi dọn vào trong cung đi, như vậy mẫu hậu cũng yên tâm một chút."
"Tốt, cũng không biết có thể làm trở ngại đến hoàng huynh hay không?" Bách Luyến U đi tới bên người Thái hậu ngồi xuống, khuôn mặt nở nụ cười sáng chói.
Bách Phi Thần mới vừa bình phục tâm tình, lại bắt đầu phập phồng, tại sao hắn cảm thấy Luyến U mới là con trai ruột của mẫu hậu . . . . . .
"Mẫu hậu nói được, ai dám nói không được, gần đây trong cung rất náo nhiệt, U Nhi cũng không có việc gì, vào góp vui đi, mẫu hậu biết ngươi ở nhà nín nửa tháng cũng không hàn huyên" Bộ dáng của Thái hậu hiền hòa, vẫn là U Nhi của bà có lòng với bà.
Quả nhiên là người phân theo nhóm, vật họp theo loài, đã biết vì sao Thái hậu ưa thích Luyến U như vậy.
"A, ta mới vừa vào cung liền nghe nói đến chuyện đêm tân hôn của hoàng huynh, thật là, đang êm đẹp tại sao lại bị ngất xỉu như vậy chứ, bằng không ta cũng sẽ không bỏ qua tuồng kịch hay kia" Chính là xưng ta mà không phải nhi thần, cho thấy Bách Luyến U rất được cưng chìu.
"Ha ha, đúng nha." Thái hậu liếc nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Bách Phi Thần một cái, vô cùng giảo hoạt nói với Bách Luyến U: "Đêm đó là như thế này. . . . . ."
Thái hậu mặt mày hớn hở nói, Bách Luyến U nghe hứng thú dạt dào, hoàn toàn không đem Hoàng đế sắp phát tác để ở trong mắt.
Rốt cuộc, Bách Phi Thần sắp không nhịn được nữa. Đối với Luyến U và Thái hậu, hắn không thể gào thét cũng không dám gào thét, nhưng bên trong còn dường như còn có một người, hơn nữa tất cả mọi chuyện không phải do người ở bên trong kia ban tặng sao? Vì vậy, Hoàng đế nào đó, đem tất cả mọi chuyện đều đổ hết lên người mỗ nữ nào đó, siết chặt quả đấm lớn, đi tới nội thất.
Mặc kệ là thế nào, hôm nay nhất định phải phát tiết!
Hai người đang nói hăng hái bừng bừng vẫn vễnh tai nghe động tĩnh bên trong, thật lâu cũng không nghe tiếng động.
Chẳng lẽ trong nháy mắt giết rồi?
Đang hết sức kỳ quái, chỉ thấy dáng vẻ của Bách Phi Thần đi ra, giống như lúc đi vào, hơn nữa sắc mặt còn đen hơn. Nhìn cũng không nhìn một đôi mẹ con vô lương, liền sải bước đi ra ngoài, xem ra bộ dáng đi tìm thù.
"Mẫu hậu, ta đi xem một chút." Bách Luyến U đứng dậy, vẻ mặt hài hước nhìn theo bóng lưng Bách Phi Thần, giống như đã nhìn thấy bộ dáng chật vật của Bách Phi Thần, vẻ mặt bị nghẹn đến thành màu gan heo.
"Ừ, chút nữa báo cáo cho mẫu hậu tình hình thực tế."
"Vâng" Đồng ý một câu, liền không tiếng động đi theo sau lưng Bách Phi Thần.
"Tế Vũ." Thái hậu thu hồi nụ cười không đứng đắn, tay phải chống trán, có vẻ hơi mỏi mệt.
"Thái hậu." Tế Vũ không biết từ chỗ nào, trong nháy mắt xuất hiện trong đại điện, không giống cách cung lễ thường ngày của nha hoàn, mà quỳ một chân trên đất, một tay gác cong trên đùi phải, cúi đầu chờ đợi chỉ thị.
"Tìm được chưa?" Lại nói, Thái hậu lo lắng nhất vẫn là chuyện này.
"Tuyến trên báo cáo nói ở Kim Dao, xem tình hình là muốn tới kinh đô. Chỉ là đoạn đường này có nhiều người đếm không xuể đến ngăn cản hắn cầu y, cũng bị hắn nhất nhất từ chối, không nói điều kiện, Bất Y đúng là Bất Y. Ngay cả mặt mũi của Thần Thành cũng không cho. Theo cước trình này hai tháng sẽ tới kinh đô." Tế Vũ không một chút kiểu cách, gọn gàng linh hoạt nói rõ.
"Bất Y" Thái hậu lẩm bẩm nói: "Vẫn là muốn gặp hắn. Tùy thời báo cáo lộ tuyến của hắn, tốt nhất đừng có sai lệch. Nếu có. . . . . . Chậm nhất là ba tháng, nhất định phải làm cho hắn đi tới kinh đô." Mấy chữ cuối cùng, nói ra từng chữ.
"Không tiếc bất kỳ giá nào."
Mặc dù Bách Phi Thần đã 20 tuổi nhưng vẫn còn trong sạch. Mặc dù có Phi tần rất sớm, cũng không có chạm qua, vẫn muốn đem lần đầu tiên giữ lại cho ngày đại hôn của mình và Hinh Nhi. Cho nên, vị hoàng đế khổ ép này của chúng ta trong sạch không có cách nào trong sạch hơn. Cũng chính bởi vì chưa chạm qua một lần nào nên thân thể tương đối nhạy cảm. Chưa trêu chọc thì có phản ứng. Khụ khụ, thật ra cũng có thể coi như có nguyên nhân khác, 8 năm qua, bệ hạ thân ái của chúng ta còn chưa ý thức được mà thôi. . . . . .
Có Trời mới biết tư thế của bọn hắn có nhiều mập mờ, Đại Nhi bị Bách Phi Thần giam cầm vào trong ngực lo lắng giãy dụa, tay phải bị Bách Phi Thần nắm ở phía sau, bởi vì dùng sức giẫm đạp sắc mặt có chút ửng hồng; mà Bách Phi Thần thật mập mờ. Thân thể nóng lên, sắc mặt cũng không bình thường lắm.
"Hoàng huynh, ban ngày đói khát thế này đệ đệ không phản đối, nhưng hình ảnh kích tình như vậy có thể tìm một chỗ không người hay không, huống chi đây là địa bàn của mẫu hậu, chú ý hình tượng một chút có được hay không." Tiếng nói vang lên, Bách Phi Thần và Đại Nhi cùng nhìn về phía cửa, bằng lực lượng do thám của bọn họ, tại sao không phát hiện có người đến gần?
Chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng đứng nơi cửa. nữa mái tóc buộc lên, dùng một cây trâm ngọc cố định, xõa phía sau, một chút khoác lên trước ngực, giữa hai lông mày có chút giống Bách Phi Thần, nhưng gương mặt kia so với Bách Phi Thần mềm mại hơn một chút, bên hông buộc một đai lưng màu xanh, phía trên treo một khối huyết ngọc hình dáng hoa đào, nhìn tư thế mập mờ của hai người, cười như không cười, phe phẩy cây quạt xếp trong tay, thật giống như đang xem kịch hay.
Yêu nghiệt a!
Nếu như dùng tuấn tú để hình dung Bách Phi Thần, vậy thì nam tử mặc áo trắng này chính là hoa thần, xinh đẹp không gì sánh được. Vẻ đẹp đơn thuần, không mê hoặc, không yếu đuối.
"Luyến U, thân thể khỏe mạnh chút nào không? Nửa tháng không tới thăm mẫu hậu rồi, có thể mẫu hậu rất nhớ ngươi đấy." Bách Phi Thần kịp phản ứng, trong nháy mắt trên mặt nở rộ nụ cười. Đối với người em trai này, hắn yêu thích vô cùng. Mặc dù miệng lưỡi rất tổn hại, có lúc làm hắn giận sôi lên.
"Đàng hoàng một chút cho ta!" Rũ lông mi xuống hung dữ nói với Đại Nhi. Lúc này mới buông ra kiềm chế ở cổ và cổ tay của Đại Nhi.
Đại Nhi trợn mắt nhìn Bách Phi Thần một cái, há miệng ra rồi đóng lại. Quên đi, xem mặt mũi của vị mỹ nam áo trắng này cũng không so đo với ngươi. Sau đó, không buồn không vui đi tới nội thất.
"Làm gì?" Bách Phi Thần nhìn thấy nét mặt của Đại Nhi thay đổi nhanh như vậy có chút kinh ngạc, nữ nhân này cũng không cần nổi giận hay sao? Nói đổi liền đổi. Bộ dáng mới vừa rồi còn tức giận muốn chết, liền không buồn không vui rồi sao ?
"Ngủ" trên mặt Đại Nhi rất bình tĩnh nhưng lại nói ra lời tức giận. Hiển nhiên trong lòng vẫn rất để ý đến chuyện mới vừa rồi không chạy trốn được.
"Không cho phép." Bách Phi Thần không biết chuyện gì xảy ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đại Nhi, trong lòng cực kỳ khó chịu. Kết quả Bách Phi Thần không thể để cho nha đầu chết tiệt này được như ý, nhất định phải cùng nàng đối nghịch.
"Mẫu hậu, quản lý con trai của ngài, tới giờ uống thuốc rồi." Đại Nhi không để ý tới Bách Phi Thần, lười biếng ngáp một cái, đi tới bên cạnh Thái hậu đang núp ở một bên xem náo nhiệt, sau đó hỏi một chút giường ở đâu, rồi ung dung đi khỏi.
Bách Luyến U đứng ở cửa, ánh mắt giật giật nhìn trò khôi hài này, thầm nghĩ tại sao cứ có cảm giác giọng nói của nàng giống như tiểu sư muội, cũng giống cái kiểu làm người ta tức chết không đền mạng kia …….....
Ngươi mạnh, nàng có thể mạnh hơn ngươi; ngươi vô lại với nàng, nàng càng vô lại hơn ngươi.
"U Nhi, đứng ở cửa làm gì, mau vào để mẫu hậu nhìn một chút." Thái hậu lúng túng coi thường ánh mắt khó chịu của Bách Phi Thần, nhanh trí nói sang chuyện khác."Tại sao đang yên lành lại ngất xỉu vậy, ngươi dọn vào trong cung đi, như vậy mẫu hậu cũng yên tâm một chút."
"Tốt, cũng không biết có thể làm trở ngại đến hoàng huynh hay không?" Bách Luyến U đi tới bên người Thái hậu ngồi xuống, khuôn mặt nở nụ cười sáng chói.
Bách Phi Thần mới vừa bình phục tâm tình, lại bắt đầu phập phồng, tại sao hắn cảm thấy Luyến U mới là con trai ruột của mẫu hậu . . . . . .
"Mẫu hậu nói được, ai dám nói không được, gần đây trong cung rất náo nhiệt, U Nhi cũng không có việc gì, vào góp vui đi, mẫu hậu biết ngươi ở nhà nín nửa tháng cũng không hàn huyên" Bộ dáng của Thái hậu hiền hòa, vẫn là U Nhi của bà có lòng với bà.
Quả nhiên là người phân theo nhóm, vật họp theo loài, đã biết vì sao Thái hậu ưa thích Luyến U như vậy.
"A, ta mới vừa vào cung liền nghe nói đến chuyện đêm tân hôn của hoàng huynh, thật là, đang êm đẹp tại sao lại bị ngất xỉu như vậy chứ, bằng không ta cũng sẽ không bỏ qua tuồng kịch hay kia" Chính là xưng ta mà không phải nhi thần, cho thấy Bách Luyến U rất được cưng chìu.
"Ha ha, đúng nha." Thái hậu liếc nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Bách Phi Thần một cái, vô cùng giảo hoạt nói với Bách Luyến U: "Đêm đó là như thế này. . . . . ."
Thái hậu mặt mày hớn hở nói, Bách Luyến U nghe hứng thú dạt dào, hoàn toàn không đem Hoàng đế sắp phát tác để ở trong mắt.
Rốt cuộc, Bách Phi Thần sắp không nhịn được nữa. Đối với Luyến U và Thái hậu, hắn không thể gào thét cũng không dám gào thét, nhưng bên trong còn dường như còn có một người, hơn nữa tất cả mọi chuyện không phải do người ở bên trong kia ban tặng sao? Vì vậy, Hoàng đế nào đó, đem tất cả mọi chuyện đều đổ hết lên người mỗ nữ nào đó, siết chặt quả đấm lớn, đi tới nội thất.
Mặc kệ là thế nào, hôm nay nhất định phải phát tiết!
Hai người đang nói hăng hái bừng bừng vẫn vễnh tai nghe động tĩnh bên trong, thật lâu cũng không nghe tiếng động.
Chẳng lẽ trong nháy mắt giết rồi?
Đang hết sức kỳ quái, chỉ thấy dáng vẻ của Bách Phi Thần đi ra, giống như lúc đi vào, hơn nữa sắc mặt còn đen hơn. Nhìn cũng không nhìn một đôi mẹ con vô lương, liền sải bước đi ra ngoài, xem ra bộ dáng đi tìm thù.
"Mẫu hậu, ta đi xem một chút." Bách Luyến U đứng dậy, vẻ mặt hài hước nhìn theo bóng lưng Bách Phi Thần, giống như đã nhìn thấy bộ dáng chật vật của Bách Phi Thần, vẻ mặt bị nghẹn đến thành màu gan heo.
"Ừ, chút nữa báo cáo cho mẫu hậu tình hình thực tế."
"Vâng" Đồng ý một câu, liền không tiếng động đi theo sau lưng Bách Phi Thần.
"Tế Vũ." Thái hậu thu hồi nụ cười không đứng đắn, tay phải chống trán, có vẻ hơi mỏi mệt.
"Thái hậu." Tế Vũ không biết từ chỗ nào, trong nháy mắt xuất hiện trong đại điện, không giống cách cung lễ thường ngày của nha hoàn, mà quỳ một chân trên đất, một tay gác cong trên đùi phải, cúi đầu chờ đợi chỉ thị.
"Tìm được chưa?" Lại nói, Thái hậu lo lắng nhất vẫn là chuyện này.
"Tuyến trên báo cáo nói ở Kim Dao, xem tình hình là muốn tới kinh đô. Chỉ là đoạn đường này có nhiều người đếm không xuể đến ngăn cản hắn cầu y, cũng bị hắn nhất nhất từ chối, không nói điều kiện, Bất Y đúng là Bất Y. Ngay cả mặt mũi của Thần Thành cũng không cho. Theo cước trình này hai tháng sẽ tới kinh đô." Tế Vũ không một chút kiểu cách, gọn gàng linh hoạt nói rõ.
"Bất Y" Thái hậu lẩm bẩm nói: "Vẫn là muốn gặp hắn. Tùy thời báo cáo lộ tuyến của hắn, tốt nhất đừng có sai lệch. Nếu có. . . . . . Chậm nhất là ba tháng, nhất định phải làm cho hắn đi tới kinh đô." Mấy chữ cuối cùng, nói ra từng chữ.
"Không tiếc bất kỳ giá nào."
Tác giả :
Mạc Hỏa Tiểu Mạt