Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 61: Có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô cùng
Bên cạnh, Lương Bằng thấy đang Phương Di trầm tư nên cũng im lặng thôi, nhưng một lúc sau chợt nghe cô kêu khẽ một tiếng đồng thời dừng bước. Bắt gặp cô cúi người xuống sờ nhẹ vào mắt cá chân, bấy giờ anh mới phát hiện chiếc giày cao gót vẻ như chật quá thành thử khiến chân cô bị phồng.
- Sao em không chọn đôi giày nào rộng hơn? - Lương Bằng lấy làm khó hiểu.
- Vì tôi thích nó...
Nghe Phương Di đáp một câu thản nhiên, Lương Bằng chẳng biết nói gì ngoài âm thanh thở dài chán chường. Cũng dễ hiểu thôi, cô chủ này vốn từ trước đến giờ luôn rất chăm chút vẻ bề ngoài, luôn luôn muốn mình phải xinh đẹp nên cho dù có chịu đựng một chút cũng chẳng sao! Bất giác anh tự hỏi, chỉ để nắm giữ được thứ mình thích mà Phương Di chấp nhận cả chuyện bản thân chịu đau đớn ư?
- Em lên lưng anh cõng cho.
Dứt lời, anh chàng họ Lương mau chóng cúi xuống và xoay lưng lại. Đối diện, Phương Di trong một thoáng chợt đứng yên, ánh mắt tĩnh lặng quan sát tấm lưng rộng lớn đang ở trước mặt mình. Điều này khiến cô nhớ lại chuyện trước đây, khi Lương Bằng vì muốn cô quên đi Cao Đình mà làm hành động cõng cô trên lưng. Không thể để những cảm xúc day dứt ấy trỗi dậy nên cô vẻ như muốn từ chối.
Nhưng Lương Bằng của bây giờ cũng giống hệt lúc đó, chưa bao giờ chịu thua trước sự bướng bỉnh từ Phương Di, chẳng nói chẳng rằng nắm tay cô rồi kéo cô ngồi lên trên lưng mình, sau đó đứng dậy cất bước.
Biết mình bị đưa vào thế đã rồi, có phản ứng hay từ chối cũng không xong, Phương Di đành im lặng ngồi yên, lại tự hỏi vì sao bản thân lại yếu mềm đến vậy? Rõ ràng cô không ghét Lương Bằng làm vậy, chẳng qua vì sợ chìm đắm trong thứ cảm giác quen thuộc thân thương kia, để rồi mất kiềm chế mà thuận theo ý anh. Cái nhìn của Phương Di vẫn mải miết bám trên từng đường nét kia: chiếc gáy với từng sợi tóc ngắn, chiếc cổ ẩn sau vải áo sơ mi, hay đôi vai rộng... tất cả từng chút một đều làm trái tim cô đau nhói từng cơn, cảm giác thương nhớ cứ cồn cào không dứt.
Quả thật, thứ khiến con người ta day dứt khôn nguôi chính là kỷ niệm!
- Nếu mệt quá em cứ tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt ngủ một giấc.
Chẳng biết Lương Bằng có nhận ra cảm giác bồi hồi kia không mà lại buông một lời ân cần đến thế. Khẽ đảo mắt, tự dưng Phương Di cũng làm theo mà không chút do dự, chậm rãi dựa mái đầu xuống bờ vai đó. Sự yếu đuối luôn là lẽ tất yếu của phụ nữ, và dù có bướng bỉnh đến đâu thì cô gái này cũng chẳng thể chiến thắng nỗi khao khát được dựa dẫm và được chở che. Hẳn Phương Di đang muốn tìm lại cái cảm giác mình từng bị mất đi. Chiếc áo chần bông giúp cô ấm người, còn tấm lưng này lại khiến trái tim cô trở nên ấm áp. Thật là khó từ bỏ...
Lương Bằng mỉm cười vì thấy Phương Di đã chịu nằm yên trên lưng mình. Chính anh cố ý làm vậy để cõi lòng băng giá của cô có thể sống lại trong quá khứ tươi đẹp mà hai người từng có với nhau, giúp cô thừa nhận cảm xúc của bản thân. Đồng thời, anh cũng gửi gắm một điều rằng: Dù sau này có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn luôn bảo bọc, chở che cho cô...!
***
Đã có ý định rời khỏi đây nên sáng hôm sau, Dương Thảo nhanh chóng rời khỏi phòng. Đưa mắt nhìn quanh dãy hành lang vắng vẻ chẳng có lấy một bóng ai, cô thắc mắc biệt thự này dùng để làm gì mà ngay cả một người làm cũng chẳng có. Liệu có vệ sĩ canh chừng bên ngoài không? Còn Cao Phong đang ở đâu? Vô số những suy nghĩ khó hiểu khi cô bước về phía cầu thang. Vừa lúc lại có âm thanh nói chuyện khe khẽ ở lầu dưới, lắng tai nghe thì phát hiện là tiếng của Cao Phong, không chần chừ cô liền bước nhanh xuống.
Nhưng sự sốt ruột lập tức biến mất, Dương Thảo thoáng bất động và đôi chân dừng trên bậc cầu thang, trước mặt là cảnh Cao Phong đang nói chuyện với Mai Cẩm Tú! Trong khi hai người nọ quay qua nhìn thì cô cứ đứng thừ ra đấy, đầu óc trong một lúc trở nên trống rỗng, tiếp theo là bao nhiêu ý nghĩ ngổn ngang xuất hiện. Tại sao Mai Cẩm Tú lại ở đây? Cao Phong vừa đưa cô ấy đến hay... Tức thì Dương Thảo chợt hiểu ra, chính cô mới là người không nên có mặt ở biệt thự này! Có lẽ Cẩm Tú đã ở đây từ trước rồi, và cô như một kẻ ngốc chẳng hề biết điều đó!
Bất ngờ khi Dương Thảo chạy xuống, Cao Phong hướng về phía cô mà đi tới.
- Sao em không nằm nghỉ, cần gì thì cứ gọi vệ sĩ...
Đôi mắt hết đứng yên rồi chuyển qua chớp liên tục, phản chiếu rõ nỗi thất thần khôn tả, Dương Thảo mím nhẹ môi trước việc làm không còn gì để nói của Cao Phong. Anh đã nghĩ gì khi đưa cô về ngôi biệt thự này, khi mà Cẩm Tú vợ anh cũng đang có mặt tại đây? Rốt cuộc là vì sao...? Vì sao...? Mang bao nhiêu nỗi thống khổ, cô tức tốc quay lưng và chạy vội đi. Dĩ nhiên, Cao Phong liền đuổi theo.
Vừa xuống đến sảnh, Dương Thảo đã bị Cao Phong nắm lấy tay kéo lại, hỏi đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ chẳng còn muốn nói thêm lời nào, Dương Thảo giật mạnh tay ra để có thể rời khỏi nơi này. Thế nhưng Cao Phong nhanh hơn, lần thứ hai kịp nắm lấy bờ vai cô mà kéo xoay qua, miệng liên tục hỏi:
- Em làm sao vậy? Sức khoẻ còn yếu, em phải ở lại đây vài ngày!
Đôi mắt bỗng nhiên ướt nước, Dương Thảo nhìn chàng trai trước mặt, lòng không khỏi buồn cười. Chẳng rõ từ bao giờ bản thân trở nên yếu đuối đến thế, chỉ một chút đau đớn thôi cũng đủ khiến cô xúc động. Nhưng biết làm sao được, trái tim đã chịu nhiều tổn thương và vì Cao Phong hết lần này đến lần khác đều hành động tàn nhẫn với cô.
- Cao Phong! Rốt cuộc anh làm thế là ý gì? Anh đưa em về đây trong khi có mặt Mai Cẩm Tú! Anh muốn em và cô ấy phải đối diện nhau thế nào?
Vẻ như bây giờ Cao Phong mới chợt hiểu ra chuyện ấy, sao lại quên rằng nếu để Dương Thảo gặp Cẩm Tú thì tình hình sẽ trở nên tệ đi! Thầm trách bản thân quá sơ suất, anh nắm chặt vai Dương Thảo và mau chóng giải thích:
- Hãy nghe anh nói! Cẩm Tú ở biệt thự Vòm Bạc cốt là để chăm sóc cha anh... Ông ấy được đưa về đây nghỉ dưỡng!
- Vậy tại sao anh còn đưa em đến đây?
- Lúc đó anh sợ em xảy ra chuyện gì nên đưa về để gặp bác sĩ! Vả lại, chỉ có nơi này mới an toàn với em vì có thể tránh khỏi tai mắt của...
Cao Phong bỗng nhiên ngừng lại, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra "mẹ anh". Đối diện, Dương Thảo hỏi giục rằng, tai mắt của ai? Cao Phong lại tiếp tục không thể nói rõ về sự giám sát của bà Hoàng cũng như việc cô suýt bị giết hại ngày hôm qua có liên quan đến ông Biện, nên chỉ bảo qua loa rằng:
- Tóm lại, em hãy nghe lời anh, ở lại đây một thời gian...
Thay vì cho một câu trả lời rõ ràng thì lần nữa, Cao Phong lại khiến Dương Thảo thất vọng càng thêm thất vọng, nỗi đau chồng chất nỗi đau! Làm sao anh có thể yêu cầu cô ở lại biệt thự cùng với Mai Cẩm Tú? Không thể chịu đựng thêm, Dương Thảo gạt mạnh tay Cao Phong ra, đôi mắt đỏ hoe với cái nhìn kiên quyết:
- Em phải đi! Thế này là quá đủ rồi, Cao Phong! Anh lúc nào cũng chỉ làm theo ý mình, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mà không cần quan tâm cảm xúc của em! Năm lần bảy lượt anh nói một đằng nhưng hành động lại một nẻo, chẳng hề cho em một đáp án rõ ràng nào cả! Anh đã lấy Cẩm Tú nhưng vì sao cứ luôn đối xử ân cần với em? Em đã quá mệt mỏi để ở bên anh...!
Chưa bao giờ chứng kiến Dương Thảo phản ứng khốc liệt đến thế, đã vậy từng lời cô nói đều mang theo bao nhiêu phẫn uất, trong một lúc khiến Cao Phong thoáng sững người. Ánh mắt bỗng chốc mờ mịt và trống rỗng, anh liền nhớ đến một Dương Thảo mạnh mẽ, kiên trì lẫn cố chấp ngày trước khi mà cô một lòng đeo đuổi mình, dù có thế nào cũng nhất quyết làm trái tim anh rung động mới thôi. Ấy vậy mà ngay bây giờ, cô gái từng cứng cỏi kiên cường đó lại đang bật khóc, lòng mang bao nhiêu ấm ức và nói rằng quá mệt mỏi để ở cạnh anh... Điều ấy đồng nghĩa, cô sẽ từ bỏ việc ở bên anh, kể từ thời khắc này!
Thấy Dương Thảo quay lưng đi, trong khoảnh khắc chỉ còn nỗi sợ hãi, Cao Phong lập tức ôm chầm lấy cô từ phía sau. Với anh, nếu để cô đi ngay bây giờ thì vĩnh viễn về sau, bản thân sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa! Không được! Cao Phong không muốn điều đó xảy ra! Anh giữ chặt Dương Thảo trong vòng tay mạnh mẽ nhưng cũng đầy bất lực, tưởng chừng như có thể bóp nát thân hình mảnh mai ấy, mặc cho cô kịch liệt kháng cự:
- Buông ra! Buông em ra!
- Không! Anh không buông! Dương Thảo, anh không thể mất em! Cho anh thêm thời gian... Một chút nữa thôi, anh sẽ nói rõ mọi chuyện cho em biết!
Chất giọng vội vã, Cao Phong nhắm mắt đồng thời áp mặt vào cổ Dương Thảo, cố đè nén hơi thở nặng nề lẫn gấp gáp. Nỗi sợ hãi lẫn đau đớn lúc này khiến anh mất đi tỉnh táo, chỉ biết giữ chặt cô bằng sự cưỡng ép mạnh bạo cho dù có thể phá huỷ cô! Cao Phong ghìm lấy hành động vùng vẫy kia trong phút chốc, tiếp theo thì thấy Dương Thảo ngừng lại, giọng nói nghẹn ngào hơn:
- Rốt cuộc... anh muốn giày vò em đến bao giờ?
Chẳng hiểu sao vòng tay đang ghì siết đó chợt thả lỏng, Cao Phong ngạc nhiên nhìn Dương Thảo xoay người lại, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt. Còn chưa biết phải làm gì thì anh bất ngờ bị cô vung tay lên đánh mạnh vào ngực, không chỉ một cái mà liên tục, hết cái này lại đến cái khác.
- Lúc đầu, em cố chấp yêu anh! Sau đó em cố chấp đeo đuổi anh! Rồi lại cố chấp chờ đợi dù anh đã lấy Cẩm Tú! Vì sao yêu anh lại khiến em đau khổ đến vậy?
Nói ra mỗi một câu, Dương Thảo lại đánh mạnh vào người Cao Phong một cái, nước mắt cứ rơi liên tục, chân không ngừng bước tới khiến anh phải đi lùi. Cô đánh cho thoả những đớn đau, những chịu đựng, những tổn thương và cả sự bất lực.
Hoàn toàn im lặng, Cao Phong xót xa nhìn Dương Thảo luôn miệng oán trách đồng thời trân mình hứng chịu bao nhiêu cú đánh hết sức lực từ cô.
- Cao Phong... có bao giờ anh thật lòng yêu em?
Câu hỏi thống thiết phát ra từ môi Dương Thảo, khiến Cao Phong lại không kìm được liền nắm lấy hai bàn tay đang đánh kia rồi kéo cô vào trong lòng! Dùng đôi tay rắn chắc ép thân thể run rẩy của cô sát vào trong người mình, hai bàn tay mở rộng áp trên tấm lưng mỏng manh, anh muốn ghìm lại cái âm thanh nức nở đang phát ra từ lồng ngực ấm nóng của cô. Giá như, anh có thể đem người con gái này hoà tan vào trong máu thịt mình, mang hơi thở cô quyện cùng hơi thở anh, đến chết cũng không tách rời! Để cho cô câu trả lời duy nhất: Anh thật sự rất yêu em!
- Là lỗi của anh! Anh sai rồi... Sai rồi! Dương Thảo! Hãy ở lại bên anh!
Nỗi ấm ức vẫn chưa hết nên dù đang bị Cao Phong ôm chặt, Dương Thảo vẫn muốn đánh anh, hai bàn tay áp trước bờ ngực rắn rỏi đó cứ đánh nhè nhẹ. Đến khi nghe câu nói tha thiết ấy, cô mới ngừng lại, tựa cằm lên vai anh mà nấc khẽ.
- Ở bên anh... ngoài đau khổ ra thì em có được gì?
Cao Phong khẽ khàng đẩy nhẹ Dương Thảo ra, từ lúc nào cô đã thôi khóc, gương mặt trở nên mất cảm xúc thế nhưng ánh mắt vẫn bừng lên nỗi đau thương.
- Em từng nói: Trong cuộc đời, chúng ta luôn ghi nhớ người làm mình đau khổ nhất và người làm mình hạnh phúc nhất. Cuộc đời này của em, cả hai người đó đều chỉ là anh, Cao Phong! Có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô cùng, anh đối với em bây giờ cũng giống như vậy...
Cảm giác trái tim mình vừa bị một mũi dao đâm vào, đau đến không tưởng, Cao Phong gần như lặng đi, đôi tay đang đặt bên hông cô cũng nhanh chóng buông xuôi. Đôi mắt hướng vào cô sâu thăm thẳm, bi thương và cả day dứt, dường như có màn nước hiển hiện. Khoảnh khắc đó anh hiểu rằng, ngoài nỗi hận và nỗi đau, anh chẳng mang lại gì cho cô.
- Sao em không chọn đôi giày nào rộng hơn? - Lương Bằng lấy làm khó hiểu.
- Vì tôi thích nó...
Nghe Phương Di đáp một câu thản nhiên, Lương Bằng chẳng biết nói gì ngoài âm thanh thở dài chán chường. Cũng dễ hiểu thôi, cô chủ này vốn từ trước đến giờ luôn rất chăm chút vẻ bề ngoài, luôn luôn muốn mình phải xinh đẹp nên cho dù có chịu đựng một chút cũng chẳng sao! Bất giác anh tự hỏi, chỉ để nắm giữ được thứ mình thích mà Phương Di chấp nhận cả chuyện bản thân chịu đau đớn ư?
- Em lên lưng anh cõng cho.
Dứt lời, anh chàng họ Lương mau chóng cúi xuống và xoay lưng lại. Đối diện, Phương Di trong một thoáng chợt đứng yên, ánh mắt tĩnh lặng quan sát tấm lưng rộng lớn đang ở trước mặt mình. Điều này khiến cô nhớ lại chuyện trước đây, khi Lương Bằng vì muốn cô quên đi Cao Đình mà làm hành động cõng cô trên lưng. Không thể để những cảm xúc day dứt ấy trỗi dậy nên cô vẻ như muốn từ chối.
Nhưng Lương Bằng của bây giờ cũng giống hệt lúc đó, chưa bao giờ chịu thua trước sự bướng bỉnh từ Phương Di, chẳng nói chẳng rằng nắm tay cô rồi kéo cô ngồi lên trên lưng mình, sau đó đứng dậy cất bước.
Biết mình bị đưa vào thế đã rồi, có phản ứng hay từ chối cũng không xong, Phương Di đành im lặng ngồi yên, lại tự hỏi vì sao bản thân lại yếu mềm đến vậy? Rõ ràng cô không ghét Lương Bằng làm vậy, chẳng qua vì sợ chìm đắm trong thứ cảm giác quen thuộc thân thương kia, để rồi mất kiềm chế mà thuận theo ý anh. Cái nhìn của Phương Di vẫn mải miết bám trên từng đường nét kia: chiếc gáy với từng sợi tóc ngắn, chiếc cổ ẩn sau vải áo sơ mi, hay đôi vai rộng... tất cả từng chút một đều làm trái tim cô đau nhói từng cơn, cảm giác thương nhớ cứ cồn cào không dứt.
Quả thật, thứ khiến con người ta day dứt khôn nguôi chính là kỷ niệm!
- Nếu mệt quá em cứ tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt ngủ một giấc.
Chẳng biết Lương Bằng có nhận ra cảm giác bồi hồi kia không mà lại buông một lời ân cần đến thế. Khẽ đảo mắt, tự dưng Phương Di cũng làm theo mà không chút do dự, chậm rãi dựa mái đầu xuống bờ vai đó. Sự yếu đuối luôn là lẽ tất yếu của phụ nữ, và dù có bướng bỉnh đến đâu thì cô gái này cũng chẳng thể chiến thắng nỗi khao khát được dựa dẫm và được chở che. Hẳn Phương Di đang muốn tìm lại cái cảm giác mình từng bị mất đi. Chiếc áo chần bông giúp cô ấm người, còn tấm lưng này lại khiến trái tim cô trở nên ấm áp. Thật là khó từ bỏ...
Lương Bằng mỉm cười vì thấy Phương Di đã chịu nằm yên trên lưng mình. Chính anh cố ý làm vậy để cõi lòng băng giá của cô có thể sống lại trong quá khứ tươi đẹp mà hai người từng có với nhau, giúp cô thừa nhận cảm xúc của bản thân. Đồng thời, anh cũng gửi gắm một điều rằng: Dù sau này có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn luôn bảo bọc, chở che cho cô...!
***
Đã có ý định rời khỏi đây nên sáng hôm sau, Dương Thảo nhanh chóng rời khỏi phòng. Đưa mắt nhìn quanh dãy hành lang vắng vẻ chẳng có lấy một bóng ai, cô thắc mắc biệt thự này dùng để làm gì mà ngay cả một người làm cũng chẳng có. Liệu có vệ sĩ canh chừng bên ngoài không? Còn Cao Phong đang ở đâu? Vô số những suy nghĩ khó hiểu khi cô bước về phía cầu thang. Vừa lúc lại có âm thanh nói chuyện khe khẽ ở lầu dưới, lắng tai nghe thì phát hiện là tiếng của Cao Phong, không chần chừ cô liền bước nhanh xuống.
Nhưng sự sốt ruột lập tức biến mất, Dương Thảo thoáng bất động và đôi chân dừng trên bậc cầu thang, trước mặt là cảnh Cao Phong đang nói chuyện với Mai Cẩm Tú! Trong khi hai người nọ quay qua nhìn thì cô cứ đứng thừ ra đấy, đầu óc trong một lúc trở nên trống rỗng, tiếp theo là bao nhiêu ý nghĩ ngổn ngang xuất hiện. Tại sao Mai Cẩm Tú lại ở đây? Cao Phong vừa đưa cô ấy đến hay... Tức thì Dương Thảo chợt hiểu ra, chính cô mới là người không nên có mặt ở biệt thự này! Có lẽ Cẩm Tú đã ở đây từ trước rồi, và cô như một kẻ ngốc chẳng hề biết điều đó!
Bất ngờ khi Dương Thảo chạy xuống, Cao Phong hướng về phía cô mà đi tới.
- Sao em không nằm nghỉ, cần gì thì cứ gọi vệ sĩ...
Đôi mắt hết đứng yên rồi chuyển qua chớp liên tục, phản chiếu rõ nỗi thất thần khôn tả, Dương Thảo mím nhẹ môi trước việc làm không còn gì để nói của Cao Phong. Anh đã nghĩ gì khi đưa cô về ngôi biệt thự này, khi mà Cẩm Tú vợ anh cũng đang có mặt tại đây? Rốt cuộc là vì sao...? Vì sao...? Mang bao nhiêu nỗi thống khổ, cô tức tốc quay lưng và chạy vội đi. Dĩ nhiên, Cao Phong liền đuổi theo.
Vừa xuống đến sảnh, Dương Thảo đã bị Cao Phong nắm lấy tay kéo lại, hỏi đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ chẳng còn muốn nói thêm lời nào, Dương Thảo giật mạnh tay ra để có thể rời khỏi nơi này. Thế nhưng Cao Phong nhanh hơn, lần thứ hai kịp nắm lấy bờ vai cô mà kéo xoay qua, miệng liên tục hỏi:
- Em làm sao vậy? Sức khoẻ còn yếu, em phải ở lại đây vài ngày!
Đôi mắt bỗng nhiên ướt nước, Dương Thảo nhìn chàng trai trước mặt, lòng không khỏi buồn cười. Chẳng rõ từ bao giờ bản thân trở nên yếu đuối đến thế, chỉ một chút đau đớn thôi cũng đủ khiến cô xúc động. Nhưng biết làm sao được, trái tim đã chịu nhiều tổn thương và vì Cao Phong hết lần này đến lần khác đều hành động tàn nhẫn với cô.
- Cao Phong! Rốt cuộc anh làm thế là ý gì? Anh đưa em về đây trong khi có mặt Mai Cẩm Tú! Anh muốn em và cô ấy phải đối diện nhau thế nào?
Vẻ như bây giờ Cao Phong mới chợt hiểu ra chuyện ấy, sao lại quên rằng nếu để Dương Thảo gặp Cẩm Tú thì tình hình sẽ trở nên tệ đi! Thầm trách bản thân quá sơ suất, anh nắm chặt vai Dương Thảo và mau chóng giải thích:
- Hãy nghe anh nói! Cẩm Tú ở biệt thự Vòm Bạc cốt là để chăm sóc cha anh... Ông ấy được đưa về đây nghỉ dưỡng!
- Vậy tại sao anh còn đưa em đến đây?
- Lúc đó anh sợ em xảy ra chuyện gì nên đưa về để gặp bác sĩ! Vả lại, chỉ có nơi này mới an toàn với em vì có thể tránh khỏi tai mắt của...
Cao Phong bỗng nhiên ngừng lại, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra "mẹ anh". Đối diện, Dương Thảo hỏi giục rằng, tai mắt của ai? Cao Phong lại tiếp tục không thể nói rõ về sự giám sát của bà Hoàng cũng như việc cô suýt bị giết hại ngày hôm qua có liên quan đến ông Biện, nên chỉ bảo qua loa rằng:
- Tóm lại, em hãy nghe lời anh, ở lại đây một thời gian...
Thay vì cho một câu trả lời rõ ràng thì lần nữa, Cao Phong lại khiến Dương Thảo thất vọng càng thêm thất vọng, nỗi đau chồng chất nỗi đau! Làm sao anh có thể yêu cầu cô ở lại biệt thự cùng với Mai Cẩm Tú? Không thể chịu đựng thêm, Dương Thảo gạt mạnh tay Cao Phong ra, đôi mắt đỏ hoe với cái nhìn kiên quyết:
- Em phải đi! Thế này là quá đủ rồi, Cao Phong! Anh lúc nào cũng chỉ làm theo ý mình, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mà không cần quan tâm cảm xúc của em! Năm lần bảy lượt anh nói một đằng nhưng hành động lại một nẻo, chẳng hề cho em một đáp án rõ ràng nào cả! Anh đã lấy Cẩm Tú nhưng vì sao cứ luôn đối xử ân cần với em? Em đã quá mệt mỏi để ở bên anh...!
Chưa bao giờ chứng kiến Dương Thảo phản ứng khốc liệt đến thế, đã vậy từng lời cô nói đều mang theo bao nhiêu phẫn uất, trong một lúc khiến Cao Phong thoáng sững người. Ánh mắt bỗng chốc mờ mịt và trống rỗng, anh liền nhớ đến một Dương Thảo mạnh mẽ, kiên trì lẫn cố chấp ngày trước khi mà cô một lòng đeo đuổi mình, dù có thế nào cũng nhất quyết làm trái tim anh rung động mới thôi. Ấy vậy mà ngay bây giờ, cô gái từng cứng cỏi kiên cường đó lại đang bật khóc, lòng mang bao nhiêu ấm ức và nói rằng quá mệt mỏi để ở cạnh anh... Điều ấy đồng nghĩa, cô sẽ từ bỏ việc ở bên anh, kể từ thời khắc này!
Thấy Dương Thảo quay lưng đi, trong khoảnh khắc chỉ còn nỗi sợ hãi, Cao Phong lập tức ôm chầm lấy cô từ phía sau. Với anh, nếu để cô đi ngay bây giờ thì vĩnh viễn về sau, bản thân sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa! Không được! Cao Phong không muốn điều đó xảy ra! Anh giữ chặt Dương Thảo trong vòng tay mạnh mẽ nhưng cũng đầy bất lực, tưởng chừng như có thể bóp nát thân hình mảnh mai ấy, mặc cho cô kịch liệt kháng cự:
- Buông ra! Buông em ra!
- Không! Anh không buông! Dương Thảo, anh không thể mất em! Cho anh thêm thời gian... Một chút nữa thôi, anh sẽ nói rõ mọi chuyện cho em biết!
Chất giọng vội vã, Cao Phong nhắm mắt đồng thời áp mặt vào cổ Dương Thảo, cố đè nén hơi thở nặng nề lẫn gấp gáp. Nỗi sợ hãi lẫn đau đớn lúc này khiến anh mất đi tỉnh táo, chỉ biết giữ chặt cô bằng sự cưỡng ép mạnh bạo cho dù có thể phá huỷ cô! Cao Phong ghìm lấy hành động vùng vẫy kia trong phút chốc, tiếp theo thì thấy Dương Thảo ngừng lại, giọng nói nghẹn ngào hơn:
- Rốt cuộc... anh muốn giày vò em đến bao giờ?
Chẳng hiểu sao vòng tay đang ghì siết đó chợt thả lỏng, Cao Phong ngạc nhiên nhìn Dương Thảo xoay người lại, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt. Còn chưa biết phải làm gì thì anh bất ngờ bị cô vung tay lên đánh mạnh vào ngực, không chỉ một cái mà liên tục, hết cái này lại đến cái khác.
- Lúc đầu, em cố chấp yêu anh! Sau đó em cố chấp đeo đuổi anh! Rồi lại cố chấp chờ đợi dù anh đã lấy Cẩm Tú! Vì sao yêu anh lại khiến em đau khổ đến vậy?
Nói ra mỗi một câu, Dương Thảo lại đánh mạnh vào người Cao Phong một cái, nước mắt cứ rơi liên tục, chân không ngừng bước tới khiến anh phải đi lùi. Cô đánh cho thoả những đớn đau, những chịu đựng, những tổn thương và cả sự bất lực.
Hoàn toàn im lặng, Cao Phong xót xa nhìn Dương Thảo luôn miệng oán trách đồng thời trân mình hứng chịu bao nhiêu cú đánh hết sức lực từ cô.
- Cao Phong... có bao giờ anh thật lòng yêu em?
Câu hỏi thống thiết phát ra từ môi Dương Thảo, khiến Cao Phong lại không kìm được liền nắm lấy hai bàn tay đang đánh kia rồi kéo cô vào trong lòng! Dùng đôi tay rắn chắc ép thân thể run rẩy của cô sát vào trong người mình, hai bàn tay mở rộng áp trên tấm lưng mỏng manh, anh muốn ghìm lại cái âm thanh nức nở đang phát ra từ lồng ngực ấm nóng của cô. Giá như, anh có thể đem người con gái này hoà tan vào trong máu thịt mình, mang hơi thở cô quyện cùng hơi thở anh, đến chết cũng không tách rời! Để cho cô câu trả lời duy nhất: Anh thật sự rất yêu em!
- Là lỗi của anh! Anh sai rồi... Sai rồi! Dương Thảo! Hãy ở lại bên anh!
Nỗi ấm ức vẫn chưa hết nên dù đang bị Cao Phong ôm chặt, Dương Thảo vẫn muốn đánh anh, hai bàn tay áp trước bờ ngực rắn rỏi đó cứ đánh nhè nhẹ. Đến khi nghe câu nói tha thiết ấy, cô mới ngừng lại, tựa cằm lên vai anh mà nấc khẽ.
- Ở bên anh... ngoài đau khổ ra thì em có được gì?
Cao Phong khẽ khàng đẩy nhẹ Dương Thảo ra, từ lúc nào cô đã thôi khóc, gương mặt trở nên mất cảm xúc thế nhưng ánh mắt vẫn bừng lên nỗi đau thương.
- Em từng nói: Trong cuộc đời, chúng ta luôn ghi nhớ người làm mình đau khổ nhất và người làm mình hạnh phúc nhất. Cuộc đời này của em, cả hai người đó đều chỉ là anh, Cao Phong! Có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô cùng, anh đối với em bây giờ cũng giống như vậy...
Cảm giác trái tim mình vừa bị một mũi dao đâm vào, đau đến không tưởng, Cao Phong gần như lặng đi, đôi tay đang đặt bên hông cô cũng nhanh chóng buông xuôi. Đôi mắt hướng vào cô sâu thăm thẳm, bi thương và cả day dứt, dường như có màn nước hiển hiện. Khoảnh khắc đó anh hiểu rằng, ngoài nỗi hận và nỗi đau, anh chẳng mang lại gì cho cô.
Tác giả :
Võ Anh Thơ