Đế Diệt Thương Khung
Chương 42: Hiện tượng kỳ lạ động trời!
“Ong…”
Ngọc Giản biến hóa đến mức trời đất biến chuyển, chấn động trời xanh, làm cho tất cả cao thủ của toàn bộ Đông Minh Tinh phải chú ý!
Ánh sáng màu xanh hoàn toàn bị bao trùm, một luồng ánh vàng sáng chói mắt không cách nào dùng lời nói hình dung được, trong đôi ngươi đang trừng lớn của Thanh Lâm, trong tinh thần của ông già lớn tuổi thiếu chút nữa kia, bùng phát ầm ầm!
Bạo phát này không phải ánh sáng màu đỏ bên chân trời, cũng không là ánh sáng màu xanh tràn ngập Thiên Bình tông mà là một loại có thể bao phủ cả trời đất, bao trùm toàn bộ Đông Minh Tinh!
Giống như mặt trời mọc lên, chỉ trong nháy mắt ánh sáng vàng kim này liền bao trọn toàn bộ Thiên Bình tông, hoàn toàn bao phủ toàn bộ Đông Minh Tinh!
Ở bên trong Thiên Bình tông, các đệ tử cũng đã dừng lại khảo hạch, trên Đông Minh Tinh, vô số cao thủ đều mở mắt ra, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chỗ phát ra luồng ánh sáng tràn ngập phía chân trời kia, tưởng chừng như màu vàng chói của ánh mặt trời, trên mặt là sự kinh ngạc!
“Không thể nào! Điều đó không thể nào!”
Ông lão kia dừng lại một lát, không nói nhiều liền quay người phía xa xa mà đi.
“Tiền bối, ngài không phải muốn nhận ta làm đệ tử sao?” Thanh Lâm vội vàng hô to.
“Thu cái rắm! Cái loại yêu nghiệt như ngươi, lão phu có thu cũng không dạy nổi!” Giọng nói của ông lão truyền đến ở phía xa.
Lão rất ngạc nhiên, trong ngạc nhiên còn pha chút sợ hãi, hết thảy mọi chuyện đang diễn ra, đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của lão, thậm chí vượt ra khỏi tưởng tượng của lão.
Lão tự nhận cả đời này đã trải qua không ít chuyện, xem qua không ít những chuyện làm cho người ta rung động, nhưng chuyện hôm nay, hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng chịu đựng của lão, lão thậm chí đều cho rằng, Thanh Lâm, căn bản không phải là con người!
Nhìn ông lão rời đi như chạy trốn, Thanh Lâm trừng to mắt, có chút không biết phải làm thế nào mới phải.
Cũng đúng lúc này, ánh vàng kim kia bỗng nhiên co rút lại với tốc độ cực nhanh, trong chốc lát toàn bộ liền dừng lại sau lưng của Thanh Lâm, tạo thành một mặt trời cực lớn!
Đây không phải là mặt trời thật, nhưng nó chói mắt, đáng sợ hơn cả mặt trời.
Thanh Lâm không nhìn thấy người khác đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng lại có thể cảm giác được đang có hàng ngàn ánh mắt ghim vào người cậu như kim đâm, làm cho cậu cực kì không được tự nhiên.
Cậu xoay người lại, nhìn mặt trời vàng kim kia, như có gì đó làm cậu xòe bàn tay ra.
Mặt trời vàng kim kia lập tức co rút lại, toàn bộ chuyển vào chính giữa lòng bàn tay của Thanh Lâm, sau đó hoàn toàn biến mất.
“Cái này là Tmặt trời của ta sao...” Thanh Lâm thì thào tự nói.
“Kim Dương Chí Tôn Viêm!”
Một giọng nói bỗng nhiên truyền đến, Thanh Lâm hoảng hốt lùi lại mấy bước, xoay người lại, liền thấy cách mình không xa, có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Người đàn ông trung niên này xuất hiện cực kỳ đột ngột, Thanh Lâm không hề phát giác.
“Lão phu là Chu Vân Hải, ngươi không cần sợ hãi.” Người đàn ông trung niên cười cười, lộ ra ý tốt.
“Vãn bối Thanh Lâm, bái kiến tiền bối.” Thanh Lâm vội vàng hành lễ.
“Không cần hành lễ, từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử truyền thừa của lão phu, ngoại trừ Chưởng giáo của Thiên Bình tông - Trần Đông Vân, ngươi nhìn thấy bất kỳ kẻ nào cũng không cần phải hành lễ!” Lời nói của Chu Vân Hải cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại không thể giấu được khí phách cao quý.
Thanh Lâm hoàn toàn sửng sốt, trong lòng đang cực kì cẩn trọng, mở miệng hỏi: “Tiền bối là...”
“Ha ha, lại quên rồi, ngươi có lẽ không biết tục danh của lão phu rồi, dù sao toàn bộ mọi người ở trong tông đều gọi ta là... Đan tôn.” Chu Vân Hải cười nói.
“Đan tôn!”
Con ngươi của Thanh Lâm không ngừng co rút, trong lòng đột nhiên nổi lên những con sóng dữ dội!
Trong Thiên Bình tông này, có lẽ có người chưa nghe nói qua Chưởng giáo, nhưng tuyệt đối không có người không biết Đan tôn!
Ông không phải là Chưởng giáo của Thiên Bình tông, nhưng ở trong lòng của tất cả mọi người đều chiếm địa vị vô cùng lớn, vượt xa Trần Đông Vân, có thể nói là Đan tôn đã trở thành thần trong truyền thuyết.
Tất nhiên Thanh Lâm đã từng nghe qua bọn người Bàng Liên Trùng nói qua về danh tiếng của Đan tôn, đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ, khi mọi người nói đến Đan tôn thì trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt cực kì cung kính.
Danh tiếng của Đan tôn, không chỉ là tại Thiên Bình tông này mà là tại toàn bộ cảnh vực Đông Thiên, nổi tiếng khắp thiên hạ.
Bởi vì cao thủ mà ông bồi dưỡng ra thật sự là rất nhiều...
Cũng vì sau khi những cao thủ đó gia nhập vào những thế lực khác nhau, tạo thành một mạng lưới quan hệ cực kì rộng lớn, nói cho quá thì chỉ một mình Đan tôn cũng có thể so với một cái tông môn!
Đây chính là Đan tôn, không người nào dám có gan giả mạo, cho dù điều đó chỉ là xuất phát từ lòng tôn kính, cũng sẽ không ai làm thế.
Giống như đã sớm dự liệu được Thanh Lâm sẽ lộ ra biểu cảm như thế này, Đan tôn lắc đầu cười cười, nói: "Mặt trời vừa rồi mà ngươi thu được là do thiên phú của ngươi hóa thành, tên là “Kim Dương Chí Tôn Viêm” có thể luyện đan, càng có thể chiến đấu! Lửa này là báu vật quý nhất của đất trời, không cách nào đạt được, chỉ có người như ngươi mới có được, trời sinh đã có.”
“Tiền bối, khả năng của ta đây là thiên phú về Đan đạo sao?” Thanh Lâm chần chờ một chút, mở miệng hỏi.
“Ha ha, đừng nghi ngờ như thế làm gì, thiên phú này của ngươi, lão phu cũng không so bằng đâu!” Đan tôn cười lớn một tiếng, cực kỳ thoải mái.
Ông kích động hơn bất kì ai trong Thiên Bình tông, chỉ có ông mới biết được chuyện mà Đan thần tính ra được, cậu chính là Đan đạo nhất mạch, chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi...
“Cầm lấy tấm lệnh bài này, từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử thứ hai của ta!”
Bàn tay của Đan tôn vung lên, lập tức có một tấm lệnh bài màu vàng kim hiển hiện lên ở trước mặt Thanh Lâm, ở trên có khắc lấy một chữ “tôn” rất to!
Thanh Lâm vội vàng tiếp nhận, trân trọng cất giấu trong túi trữ vật.
“Ngươi tự nhiên xuất hiện một cách đột ngột như vậy, lão phu cũng không có chuẩn bị gì cả, ba món này xem như lão phu đưa cho ngươi làm lễ vật gặp mặt.”
Vừa nói hết câu, Đan tôn phất tay lần nữa đánh ra một luồng ánh sáng, trong đó có một cái túi đựng đồ, ba món đồ mà Đan tôn nhắc đều nằm trong đó.
Thanh Lâm cũng không khách khí, hưng phấn tiếp nhận, đồ vật mà người có cấp bậc như vậy tặng cho thì tất nhiên là cực kỳ trân quý.
Thấy vậy, Đan tôn mỉm cười, càng xem Thanh Lâm càng cảm thấy mãn nguyện, vừa cười vừa nói: “Nếu như đã trở thành người của Đan đạo nhất mạch, vậy thì cửa ải thứ ba gì đó, ngươi cũng không cần phải tham gia nữa.”
Thanh Lâm do dự một chút, gật nhẹ đầu.
“Được rồi, ngươi hãy trở lại thu dọn đồ một chút, ba ngày sau, tự nhiên sẽ có người tới đón ngươi tới Đan vực.”
Vừa nói dứt câu, bóng người của Đan tôn đã trở nên hư ảo, sau một lát, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Thanh Lâm.
Hết thảy đều giống như là một giấc mộng ảo, Thanh Lâm giờ phút này trong lòng còn có chút cảm giác không thể nào tin được, sau một lát, cậu hít thở sâu, men theo trăm bậc thang kia đi xuống.
Trên đường đi gặp không ít người vẫn còn kiên trì ghi danh đệ tử, lúc mà bọn họ thấy Thanh Lâm, tất cả đều âm thầm suy đoán cái hiện tượng kì lạ có phải người này làm ra hay không.
Ánh sáng vàng kim kia cực kì chói mắt, khiến cho mọi người tưởng chừng như không thấy gì, mặc dù là đứng bên ngoài giới, cũng không thể nhìn thấy là Thanh Lâm làm nên, nếu mà nói ai thực sự biết được thì ngoại trừ Trần Đông Vân cùng cái ông lão vừa chạy trốn trối chết kia, ngoại trừ những người kỳ dị bên trong Thiên Bình tông thì cũng chỉ có mấy người Bàng Liên Trùng.
Hiện tượng kỳ lạ biến mất, tất cả mọi người khôi phục lại như bình thường nên khảo hạch thì khảo hạch, nên tu luyện thì tu luyện, nhưng sự bất ngờ rất lâu cũng không thể tiêu tan.
Trước bậc thang ghi danh, nhìn Thanh Lâm đang đi xuống, bọn người Bàng Liên Trùng vội vàng chạy tới, rất muốn hỏi nhưng cũng biết nơi đây không nên nói nhiều nên cố nén lại cùng Thanh Lâm về trong nhà bếp.
“Ta biết bây giờ các ngươi muốn hỏi cái gì, người lúc nãy, chính là ta.” Vừa về tới nhà bếp, Thanh Lâm liền mở miệng cười tươi.
“Quả nhiên là ngươi...”
“Trời ạ, là vạn luồng ánh sáng màu xanh đó, cuối cùng còn có ánh vàng kim bao phủ cả trời đất nữa, Thanh Lâm, ngươi đây rốt cuộc là hạng thiên phú gì vậy chứ?” Bọn người Bàng Liên Trùng hít một luồng khí lạnh.
“Ta cũng không biết.” Thanh Lâm cười lắc đầu.
Ngọc Giản biến hóa đến mức trời đất biến chuyển, chấn động trời xanh, làm cho tất cả cao thủ của toàn bộ Đông Minh Tinh phải chú ý!
Ánh sáng màu xanh hoàn toàn bị bao trùm, một luồng ánh vàng sáng chói mắt không cách nào dùng lời nói hình dung được, trong đôi ngươi đang trừng lớn của Thanh Lâm, trong tinh thần của ông già lớn tuổi thiếu chút nữa kia, bùng phát ầm ầm!
Bạo phát này không phải ánh sáng màu đỏ bên chân trời, cũng không là ánh sáng màu xanh tràn ngập Thiên Bình tông mà là một loại có thể bao phủ cả trời đất, bao trùm toàn bộ Đông Minh Tinh!
Giống như mặt trời mọc lên, chỉ trong nháy mắt ánh sáng vàng kim này liền bao trọn toàn bộ Thiên Bình tông, hoàn toàn bao phủ toàn bộ Đông Minh Tinh!
Ở bên trong Thiên Bình tông, các đệ tử cũng đã dừng lại khảo hạch, trên Đông Minh Tinh, vô số cao thủ đều mở mắt ra, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chỗ phát ra luồng ánh sáng tràn ngập phía chân trời kia, tưởng chừng như màu vàng chói của ánh mặt trời, trên mặt là sự kinh ngạc!
“Không thể nào! Điều đó không thể nào!”
Ông lão kia dừng lại một lát, không nói nhiều liền quay người phía xa xa mà đi.
“Tiền bối, ngài không phải muốn nhận ta làm đệ tử sao?” Thanh Lâm vội vàng hô to.
“Thu cái rắm! Cái loại yêu nghiệt như ngươi, lão phu có thu cũng không dạy nổi!” Giọng nói của ông lão truyền đến ở phía xa.
Lão rất ngạc nhiên, trong ngạc nhiên còn pha chút sợ hãi, hết thảy mọi chuyện đang diễn ra, đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của lão, thậm chí vượt ra khỏi tưởng tượng của lão.
Lão tự nhận cả đời này đã trải qua không ít chuyện, xem qua không ít những chuyện làm cho người ta rung động, nhưng chuyện hôm nay, hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng chịu đựng của lão, lão thậm chí đều cho rằng, Thanh Lâm, căn bản không phải là con người!
Nhìn ông lão rời đi như chạy trốn, Thanh Lâm trừng to mắt, có chút không biết phải làm thế nào mới phải.
Cũng đúng lúc này, ánh vàng kim kia bỗng nhiên co rút lại với tốc độ cực nhanh, trong chốc lát toàn bộ liền dừng lại sau lưng của Thanh Lâm, tạo thành một mặt trời cực lớn!
Đây không phải là mặt trời thật, nhưng nó chói mắt, đáng sợ hơn cả mặt trời.
Thanh Lâm không nhìn thấy người khác đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng lại có thể cảm giác được đang có hàng ngàn ánh mắt ghim vào người cậu như kim đâm, làm cho cậu cực kì không được tự nhiên.
Cậu xoay người lại, nhìn mặt trời vàng kim kia, như có gì đó làm cậu xòe bàn tay ra.
Mặt trời vàng kim kia lập tức co rút lại, toàn bộ chuyển vào chính giữa lòng bàn tay của Thanh Lâm, sau đó hoàn toàn biến mất.
“Cái này là Tmặt trời của ta sao...” Thanh Lâm thì thào tự nói.
“Kim Dương Chí Tôn Viêm!”
Một giọng nói bỗng nhiên truyền đến, Thanh Lâm hoảng hốt lùi lại mấy bước, xoay người lại, liền thấy cách mình không xa, có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Người đàn ông trung niên này xuất hiện cực kỳ đột ngột, Thanh Lâm không hề phát giác.
“Lão phu là Chu Vân Hải, ngươi không cần sợ hãi.” Người đàn ông trung niên cười cười, lộ ra ý tốt.
“Vãn bối Thanh Lâm, bái kiến tiền bối.” Thanh Lâm vội vàng hành lễ.
“Không cần hành lễ, từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử truyền thừa của lão phu, ngoại trừ Chưởng giáo của Thiên Bình tông - Trần Đông Vân, ngươi nhìn thấy bất kỳ kẻ nào cũng không cần phải hành lễ!” Lời nói của Chu Vân Hải cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại không thể giấu được khí phách cao quý.
Thanh Lâm hoàn toàn sửng sốt, trong lòng đang cực kì cẩn trọng, mở miệng hỏi: “Tiền bối là...”
“Ha ha, lại quên rồi, ngươi có lẽ không biết tục danh của lão phu rồi, dù sao toàn bộ mọi người ở trong tông đều gọi ta là... Đan tôn.” Chu Vân Hải cười nói.
“Đan tôn!”
Con ngươi của Thanh Lâm không ngừng co rút, trong lòng đột nhiên nổi lên những con sóng dữ dội!
Trong Thiên Bình tông này, có lẽ có người chưa nghe nói qua Chưởng giáo, nhưng tuyệt đối không có người không biết Đan tôn!
Ông không phải là Chưởng giáo của Thiên Bình tông, nhưng ở trong lòng của tất cả mọi người đều chiếm địa vị vô cùng lớn, vượt xa Trần Đông Vân, có thể nói là Đan tôn đã trở thành thần trong truyền thuyết.
Tất nhiên Thanh Lâm đã từng nghe qua bọn người Bàng Liên Trùng nói qua về danh tiếng của Đan tôn, đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ, khi mọi người nói đến Đan tôn thì trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt cực kì cung kính.
Danh tiếng của Đan tôn, không chỉ là tại Thiên Bình tông này mà là tại toàn bộ cảnh vực Đông Thiên, nổi tiếng khắp thiên hạ.
Bởi vì cao thủ mà ông bồi dưỡng ra thật sự là rất nhiều...
Cũng vì sau khi những cao thủ đó gia nhập vào những thế lực khác nhau, tạo thành một mạng lưới quan hệ cực kì rộng lớn, nói cho quá thì chỉ một mình Đan tôn cũng có thể so với một cái tông môn!
Đây chính là Đan tôn, không người nào dám có gan giả mạo, cho dù điều đó chỉ là xuất phát từ lòng tôn kính, cũng sẽ không ai làm thế.
Giống như đã sớm dự liệu được Thanh Lâm sẽ lộ ra biểu cảm như thế này, Đan tôn lắc đầu cười cười, nói: "Mặt trời vừa rồi mà ngươi thu được là do thiên phú của ngươi hóa thành, tên là “Kim Dương Chí Tôn Viêm” có thể luyện đan, càng có thể chiến đấu! Lửa này là báu vật quý nhất của đất trời, không cách nào đạt được, chỉ có người như ngươi mới có được, trời sinh đã có.”
“Tiền bối, khả năng của ta đây là thiên phú về Đan đạo sao?” Thanh Lâm chần chờ một chút, mở miệng hỏi.
“Ha ha, đừng nghi ngờ như thế làm gì, thiên phú này của ngươi, lão phu cũng không so bằng đâu!” Đan tôn cười lớn một tiếng, cực kỳ thoải mái.
Ông kích động hơn bất kì ai trong Thiên Bình tông, chỉ có ông mới biết được chuyện mà Đan thần tính ra được, cậu chính là Đan đạo nhất mạch, chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi...
“Cầm lấy tấm lệnh bài này, từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử thứ hai của ta!”
Bàn tay của Đan tôn vung lên, lập tức có một tấm lệnh bài màu vàng kim hiển hiện lên ở trước mặt Thanh Lâm, ở trên có khắc lấy một chữ “tôn” rất to!
Thanh Lâm vội vàng tiếp nhận, trân trọng cất giấu trong túi trữ vật.
“Ngươi tự nhiên xuất hiện một cách đột ngột như vậy, lão phu cũng không có chuẩn bị gì cả, ba món này xem như lão phu đưa cho ngươi làm lễ vật gặp mặt.”
Vừa nói hết câu, Đan tôn phất tay lần nữa đánh ra một luồng ánh sáng, trong đó có một cái túi đựng đồ, ba món đồ mà Đan tôn nhắc đều nằm trong đó.
Thanh Lâm cũng không khách khí, hưng phấn tiếp nhận, đồ vật mà người có cấp bậc như vậy tặng cho thì tất nhiên là cực kỳ trân quý.
Thấy vậy, Đan tôn mỉm cười, càng xem Thanh Lâm càng cảm thấy mãn nguyện, vừa cười vừa nói: “Nếu như đã trở thành người của Đan đạo nhất mạch, vậy thì cửa ải thứ ba gì đó, ngươi cũng không cần phải tham gia nữa.”
Thanh Lâm do dự một chút, gật nhẹ đầu.
“Được rồi, ngươi hãy trở lại thu dọn đồ một chút, ba ngày sau, tự nhiên sẽ có người tới đón ngươi tới Đan vực.”
Vừa nói dứt câu, bóng người của Đan tôn đã trở nên hư ảo, sau một lát, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Thanh Lâm.
Hết thảy đều giống như là một giấc mộng ảo, Thanh Lâm giờ phút này trong lòng còn có chút cảm giác không thể nào tin được, sau một lát, cậu hít thở sâu, men theo trăm bậc thang kia đi xuống.
Trên đường đi gặp không ít người vẫn còn kiên trì ghi danh đệ tử, lúc mà bọn họ thấy Thanh Lâm, tất cả đều âm thầm suy đoán cái hiện tượng kì lạ có phải người này làm ra hay không.
Ánh sáng vàng kim kia cực kì chói mắt, khiến cho mọi người tưởng chừng như không thấy gì, mặc dù là đứng bên ngoài giới, cũng không thể nhìn thấy là Thanh Lâm làm nên, nếu mà nói ai thực sự biết được thì ngoại trừ Trần Đông Vân cùng cái ông lão vừa chạy trốn trối chết kia, ngoại trừ những người kỳ dị bên trong Thiên Bình tông thì cũng chỉ có mấy người Bàng Liên Trùng.
Hiện tượng kỳ lạ biến mất, tất cả mọi người khôi phục lại như bình thường nên khảo hạch thì khảo hạch, nên tu luyện thì tu luyện, nhưng sự bất ngờ rất lâu cũng không thể tiêu tan.
Trước bậc thang ghi danh, nhìn Thanh Lâm đang đi xuống, bọn người Bàng Liên Trùng vội vàng chạy tới, rất muốn hỏi nhưng cũng biết nơi đây không nên nói nhiều nên cố nén lại cùng Thanh Lâm về trong nhà bếp.
“Ta biết bây giờ các ngươi muốn hỏi cái gì, người lúc nãy, chính là ta.” Vừa về tới nhà bếp, Thanh Lâm liền mở miệng cười tươi.
“Quả nhiên là ngươi...”
“Trời ạ, là vạn luồng ánh sáng màu xanh đó, cuối cùng còn có ánh vàng kim bao phủ cả trời đất nữa, Thanh Lâm, ngươi đây rốt cuộc là hạng thiên phú gì vậy chứ?” Bọn người Bàng Liên Trùng hít một luồng khí lạnh.
“Ta cũng không biết.” Thanh Lâm cười lắc đầu.
Tác giả :
Hoa Lăng Tiêu