Đế Diệt Thương Khung
Chương 20: Hậu thiên đỉnh cao
Ngươi...”
Sắc mặt Tống Đại Hải xanh tím, che ngực lui ra sau vài bước, hai mắt trừng lớn: “Ngươi bỏ… thuốc độc trong… con gà rừng?”
Cậu ta không thể tin được, cũng cực kỳ hối hận…
Không thể tin Thanh Lâm dám bỏ độc mình, hối hận vì sao mình không làm giống như khi ăn thỏ rừng nướng lần đầu tiên, để cho Trình Bằng hoặc là người khác nếm thử một chút trước.
Bởi vì cậu ta nghĩ, Thanh Lâm không có chút tu vi nào, sau này muốn sống sót ở Thiên Bình tông, nhất định phải nịnh bợ mình, đệ tử tông môn thì không nói, nhưng ít nhất sẽ không bị người trong nhà bếp khi dễ.
Nhưng cậu ta không thể nào nghĩ tới, Thanh Lâm tuổi còn nhỏ mà lại ra tay độc ác như thế!
Bọn người Trình Bằng cũng đều sửng sốt, có chút sợ hãi, nhịn không được lui ra phía sau vài bước, không biết phải làm sao.
“Nhanh đưa thuốc giải cho ta!”
Tống Đại Hải quát ầm lên: “Biểu huynh của ta chính là một trong mười hai cao thủ của đệ tử đằng ngoài, nếu như biết được ta bị ngươi hạ độc chết thì ngươi cũng không sống được đâu!”
Thần sắc Thanh Lâm lạnh như băng, không chút biểu tình: “Nếu như đưa thuốc giải cho ngươi, ta càng không sống được!”
“Sẽ không đâu, nhất định sẽ không! Chỉ cần ngươi đưa thuốc giải cho ta, sau này ngươi sẽ là lão đại bên trong nhà bếp. Nếu có người dám khi dễ ngươi ta định sẽ không bỏ qua hắn!” Trong lời nói của Tống Đại Hải mang sự khẩn cầu.
Cậu ta không muốn chết, thậm chí cậu ta đúng là nghĩ như vậy, chỉ cần không chết, Thanh Lâm muốn làm gì cậu ta cũng được.
Thanh Lâm không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn độc tính bên trong Tống Đại Hải phát tác.
“Khụ khụ…”
Tứ chi Tống Đại Hải xụi lơ, chân khí trong cơ thể hoàn toàn biến mất, xương cốt đều mềm yếu, dường như đã bị thuốc độc làm tan hết, mềm nhũn nằm trên mặt đất ho khan, máu tươi màu tím đen không ngừng chảy ra khóe miệng.
Loại độc này cực kỳ mạnh, Bàng Liên Trùng không lừa Thanh Lâm, thậm chí Tống Đại Hải còn chưa nói ra lời cuối cùng thì tức lập tức tắt thở.
Hai mắt cậu ta trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Trong nhà bếp yên lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Bọn người Trình Bằng hoảng sợ, thậm chí bọn họ nghĩ đến Thanh Lâm có bỏ thuốc độc trong nước mà cậu ta gánh về hay không, nếu vậy thì kết cục của họ sẽ giống như Tống Đại Hải như, thất khiếu chảy máu mà chết.
Thanh Lâm tiến lên chậm rãi, tay phải đặt trên ngực Tống Đại Hải, Đại Đế lục vận chuyển, linh nguyên trong cơ thể cậu ta biến thành linh khí, đi nhanh vào trong cơ thể Thanh Lâm.
Bàng Liên Trùng thấy rõ ràng trên người Thanh Lâm có ánh sáng màu đỏ lập lòe, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh sáng đỏ này liền biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, thân thể của Tống Đại Hải giống như là quả bong bóng bị xì, không ngừng khô quắt lại, đến cuối cùng thì xương cốt cũng không còn, chỉ còn lại quần áo.
“Phù…”
Thanh Lâm thở sâu, thu lại tay, trong lòng thầm nghĩ: “Linh nguyên tiên thiên này cùng hậu thiên quả thật là chênh lệch một trời một vực, chỉ một người liền có thể làm cho sức mạnh của ta tăng gấp đôi, nếu bàn về cảnh giới thì sợ là không chênh lệch mấy với hậu thiên đỉnh cao.”
Trong nhà bếp này chỉ có Tống Đại Hải là tiên thiên, với tu vi bây giờ của Thanh Lâm thì sau khi Tống Đại Hải chết, cũng không có người nào có thể khi dễ cậu.
Bàng Liên Trùng đứng ở bên cạnh, nhìn Thanh Lâm, sau đó nhìn quần áo ở dưới chân, trong lòng hoảng sợ.
Cậu ta sợ tâm cơ của Thanh Lâm, mấy ngày trước, lợi dụng thỏ rừng dụ dỗ đến hôm nay, Tống Đại Hải không hề có chút đề phòng nào nên mới rơi vào kết cục như vậy.
Cậu ta cũng sợ hãi thủ đoạn của Thanh Lâm, giống như hút cơ thể của Tống Đại Hải, thuốc độc kia, có thể độc chết người nhưng chắc chắn không thể làm cho cơ thể người biến mất như vậy được!
“Ngươi... ngươi giết... Tống Đại Hải?” Sắc mặt Trình Bằng hơi tái nhợt, cố gắng bình tĩnh.
Thanh Lâm quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?”
“Còn dám nói xạo!”
Trình Bằng cắn răng, trong lòng cậu ta tính toán, vừa rồi nhìn thấy ánh sáng đỏ lập lòe trên người Thanh Lâm, cậu ta không phải là không có tu vi, chắc chắn là có tu luyện.
Nhưng cậu ta vẫn dùng thuốc độc giết chết Tống Đại Hải, chắc chắn là không có tu vi tiên thiên, nếu không sẽ không cần phải như thế.
Mà Tống Đại Hải vừa chết, trong nhà bếp này, cậu ta có tu vi hậu thiên đỉnh cao, có thể thành bá chủ!
“Dám giết người trong tông môn, mau mau chịu chết đi!”
Bóng người Trình Bằng lóe lên, vung ra nắm đấm, chân khí bắt đầu khởi động, đập thẳng vào đầu Thanh Lâm.
Ánh mắt Thanh Lâm nheo lại, cũng không né tránh, thời điểm nắm đấm kia rơi xuống, một cú đấm đột ngột vung ra, trực tiếp chống lại Trình Bằng!
“Binh!”
Tiếng vang lên vang dội, hô hấp của Trình Bằng trì trệ: “Ngươi có tu vi hậu thiên đỉnh cao?!”
Sự chết chóc lóe lên trong mắt Thanh Lâm, cậu không nghĩ sẽ giết Trình Bằng, nhưng người này rõ ràng không biết điều, nếu như cho cậu ta sống thì sau này chắc chắn sẽ đem toàn bộ sự việc này nói cho tên biểu huynh của Tống Đại Hải, với tu vi của mình bây giờ thì không có cách nào chống lại hắn.
“Phù!”
Nắm đấm rít gió của Thanh Lâm đấm thẳng về phía Trình Bằng.
“Ta và ngươi đều là hậu thiên đỉnh cao, ngươi cho rằng có thể giết ta hay sao?!”
Trình Bằng cười lạnh vung một nắm đấm ra, liều mạng cùng Thanh Lâm.
Nhưng vào thời khắc này, cả người Thanh Lâm bỗng nhiên lóe lên, nắm đấm của cậu đấm thẳng về phía ngực của Trình Bằng, còn nắm đấm của Trình Bằng thì đấm thẳng đến đầu của Thanh Lâm.
Tim Trình Bằng nhảy dựng, cậu ta không biết vì sao Thanh Lâm lại có can đảm như vậy, mình đánh trúng đầu của cậu ta thì cậu ta phải chết là không thể nghi ngờ, mà lồng ngực của mình bị cậu ta đánh trúng nhưng chân khí mạnh thì đừng nói không chết, sợ là cũng không bị thương.
Cậu ta nhe răng ra cười, nắm đấm rít gió càng lớn, chân khí gào thét, hung hăng nện lên đầu Thanh Lâm.
“Bùm bùm!”
Hai tiếng trầm đục tựa như phát ra cùng một thời điểm, nắm đấm của Trình Bằng đánh trúng đầu của Thanh Lâm, nhưng làm cho người kinh hãi chính là Thanh Lâm lại không hề có chuyện gì!
Mà giờ khắc này, tay phải của Thanh Lâm vẫn cắm vào Trình Bằng ngực, trong chớp mắt, tay phải đột nhiên biến từ nắm đấm thành chưởng, Đại Đế lục vận chuyển điên cuồng hút hết sức mạnh trong cơ thể ra, linh nguyên của Trình Bằng không thể khống chế chạy vào trong cơ thể của Thanh Lâm, còn cơ thể của cậu ta thì là nhanh chóng khô quắt, trong nháy mắt chỉ còn lại quần áo rơi xuống đất.
“Ngươi và cậu ta đều có tu vi hậu thiên đỉnh cao, nhưng thân thể của cậu ta quá yếu.” Đế Linh chép miệng bĩu môi nói: “Hậu thiên đỉnh cao của ngươi, chính là năng lực của tu sửa thân thể, còn hậu thiên đỉnh cao của cậu ta chỉ là năng lực của chân khí, ở trong tinh cầu phế thải này, trong trường hợp có cùng đẳng cấp, đối phương đánh ngươi một đấm, ngươi sẽ không bị thương gì hết, nhưng ngươi đánh cậu ta một đấm thì cậu ta lại không chịu được, đây chính là chỗ kinh khủng nhất của Đại Đế lục.”
Thanh Lâm khẽ gật đầu, nhưng cậu lại hiểu rõ, hiểu rất rõ nếu không sẽ không để cho Trình Bằng tùy ý tấn công đầu mình.
Hiểu được thực lực của mình mạnh đến đâu mới có thể chịu được công kích này.
……
Sau khi nuốt Trình Bằng, Thanh Lâm cảm giác sức mạnh của mình lại tăng một chút, tuy không bằng linh nguyên tiên thiên, nhưng có thể nâng mình từ kỳ đầu hậu thiên lên đến hậu thiên đỉnh cao.
Nhưng sức mạnh của cậu đã đạt tới điểm giới hạn, cảm giác mỗi nắm đấm đều có thể đập nát tảng đá ba mươi vạn cân, nếu như có thể nuốt thêm một tiên thiên nữa thì sẽ được thăng cấp lên cảnh giới tiên thiên.
Bây giờ thì dưới tiên thiên thì cậu là vô địch!
“Nếu có thể trở thành đệ tử chính thức sau đó lấy Khai Trấn phù, rời khỏi nơi đây, cũng có thể nghĩ được cách cứu tỷ tỷ!” Trong lòng Thanh Lâm thầm nghĩ.
Đệ tử chính thức của Thiên Bình tông chia ra đằng ngoài, đằng trong, nòng cốt và đỉnh cao, dù chỉ là đệ tử đằng ngoài, phần lớn đều có tu vi cảnh giới Cố Nguyên, chỉ có một số ít là tiên thiên. Mà cảnh giới Cố Nguyên mà ở trần gian đã thuộc đỉnh cao rồi.
Ngoại trừ đệ tử chính thức, Thiên Bình tông càng có vô số đệ tử ghi danh, ví dụ như Tống Đại Hải, Bàng Liên Trùng và bọn người Trình Bằng, đều là đệ tử ghi danh của Thiên Bình tông, nếu thông qua khảo hạch ba năm một lần của Thiên Bình tông thì sẽ được trở thành đệ tử chính thức, đây cũng là nguyên nhân tại sao đám người Tống Đại Hải cứ ở chỗ này.
Giờ phút này, Tống Đại Hải và Trình Bằng đều bị giết, những người khác đều ngừng thở, không dám ra một tiếng động nào.
Nếu nói Tống Đại Hải bị giết chết thì chính là do Thanh Lâm sử dụng âm mưu, còn Trình Bằng chết dường như là nói cho bọn họ biết nhóc con nhỏ tuổi trước mặt này cũng có tu vi hậu thiên đỉnh cao.
Với sức mạnh như thế, bọn họ không dám trêu chọc.
“Thu dọn quần áo của bọn họ đi.” Thanh Lâm lạnh nhạt đảo qua mọi người, lạnh giọng nói.
Nghe vậy, người khác vẫn bất động, Bàng Liên Trùng lại khập khiễng chạy tới, ném hai bộ đồ vào trong nồi hơi.
“Ta giết người khác không được, nhưng giết các ngươi thì dễ dàng!” Thanh Lâm trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng nói ra.
Nghe vậy, thân thể bọn người Bàng Liên Trùng run lên, bọn họ biết đây là Thanh Lâm đang uy hiếp bọn họ.
Trên thực tế, Thanh Lâm cũng không muốn để cho bọn họ sống, nhưng trong nhà bếp, thỉnh thoảng có đệ tử chính thức ra vào, nếu là bị phát hiện thì mình cũng rất phiền phức.
Cậu trầm ngâm một chút, quay đầu lại nói với Bàng Liên Trùng: “Năm ngày trước ta chỉ cho ngươi nuốt cục đá thôi, không phải là thuốc độc. Nhưng ngươi nhớ kỹ thuốc độc giết Tống Đại Hải là ngươi cho ta đấy, hơn nữa, là ngươi lấy từ ca ca là đệ tử đằng ngoài của ngươi đó!”
Bàng Liên Trùng biến sắc, cảm nhận được ánh mắt của người khác đang nhìn về phía mình, lộ vẻ cười khổ.
Tên Thanh Lâm này tuổi tuy nhỏ, nhưng tâm cơ sâu, không phải người mà bọn họ có thể so sánh.
“Sau này nếu ta có thể trở thành đệ tử chính thức thì sẽ tận lực giúp đỡ bọn ngươi.”
Thanh Lâm quét mắt nhìn bọn họ lần nữa, rồi sau đó đi ra khỏi nhà bếp.
Giờ phút này, bọn người Bàng Liên Trùng mới nhẹ nhàng thở ra, thời gian bọn họ ở đây không ngắn, lại không bằng năm ngày của Thanh Lâm, Tống Đại Hải và Trình Bằng đã chết, chỉ cần đệ tử chính thức không đến gây phiền phức thì sau này bọn họ không cần phải run sợ trong lòng nữa rồi.
Sắc mặt Tống Đại Hải xanh tím, che ngực lui ra sau vài bước, hai mắt trừng lớn: “Ngươi bỏ… thuốc độc trong… con gà rừng?”
Cậu ta không thể tin được, cũng cực kỳ hối hận…
Không thể tin Thanh Lâm dám bỏ độc mình, hối hận vì sao mình không làm giống như khi ăn thỏ rừng nướng lần đầu tiên, để cho Trình Bằng hoặc là người khác nếm thử một chút trước.
Bởi vì cậu ta nghĩ, Thanh Lâm không có chút tu vi nào, sau này muốn sống sót ở Thiên Bình tông, nhất định phải nịnh bợ mình, đệ tử tông môn thì không nói, nhưng ít nhất sẽ không bị người trong nhà bếp khi dễ.
Nhưng cậu ta không thể nào nghĩ tới, Thanh Lâm tuổi còn nhỏ mà lại ra tay độc ác như thế!
Bọn người Trình Bằng cũng đều sửng sốt, có chút sợ hãi, nhịn không được lui ra phía sau vài bước, không biết phải làm sao.
“Nhanh đưa thuốc giải cho ta!”
Tống Đại Hải quát ầm lên: “Biểu huynh của ta chính là một trong mười hai cao thủ của đệ tử đằng ngoài, nếu như biết được ta bị ngươi hạ độc chết thì ngươi cũng không sống được đâu!”
Thần sắc Thanh Lâm lạnh như băng, không chút biểu tình: “Nếu như đưa thuốc giải cho ngươi, ta càng không sống được!”
“Sẽ không đâu, nhất định sẽ không! Chỉ cần ngươi đưa thuốc giải cho ta, sau này ngươi sẽ là lão đại bên trong nhà bếp. Nếu có người dám khi dễ ngươi ta định sẽ không bỏ qua hắn!” Trong lời nói của Tống Đại Hải mang sự khẩn cầu.
Cậu ta không muốn chết, thậm chí cậu ta đúng là nghĩ như vậy, chỉ cần không chết, Thanh Lâm muốn làm gì cậu ta cũng được.
Thanh Lâm không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn độc tính bên trong Tống Đại Hải phát tác.
“Khụ khụ…”
Tứ chi Tống Đại Hải xụi lơ, chân khí trong cơ thể hoàn toàn biến mất, xương cốt đều mềm yếu, dường như đã bị thuốc độc làm tan hết, mềm nhũn nằm trên mặt đất ho khan, máu tươi màu tím đen không ngừng chảy ra khóe miệng.
Loại độc này cực kỳ mạnh, Bàng Liên Trùng không lừa Thanh Lâm, thậm chí Tống Đại Hải còn chưa nói ra lời cuối cùng thì tức lập tức tắt thở.
Hai mắt cậu ta trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Trong nhà bếp yên lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Bọn người Trình Bằng hoảng sợ, thậm chí bọn họ nghĩ đến Thanh Lâm có bỏ thuốc độc trong nước mà cậu ta gánh về hay không, nếu vậy thì kết cục của họ sẽ giống như Tống Đại Hải như, thất khiếu chảy máu mà chết.
Thanh Lâm tiến lên chậm rãi, tay phải đặt trên ngực Tống Đại Hải, Đại Đế lục vận chuyển, linh nguyên trong cơ thể cậu ta biến thành linh khí, đi nhanh vào trong cơ thể Thanh Lâm.
Bàng Liên Trùng thấy rõ ràng trên người Thanh Lâm có ánh sáng màu đỏ lập lòe, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh sáng đỏ này liền biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, thân thể của Tống Đại Hải giống như là quả bong bóng bị xì, không ngừng khô quắt lại, đến cuối cùng thì xương cốt cũng không còn, chỉ còn lại quần áo.
“Phù…”
Thanh Lâm thở sâu, thu lại tay, trong lòng thầm nghĩ: “Linh nguyên tiên thiên này cùng hậu thiên quả thật là chênh lệch một trời một vực, chỉ một người liền có thể làm cho sức mạnh của ta tăng gấp đôi, nếu bàn về cảnh giới thì sợ là không chênh lệch mấy với hậu thiên đỉnh cao.”
Trong nhà bếp này chỉ có Tống Đại Hải là tiên thiên, với tu vi bây giờ của Thanh Lâm thì sau khi Tống Đại Hải chết, cũng không có người nào có thể khi dễ cậu.
Bàng Liên Trùng đứng ở bên cạnh, nhìn Thanh Lâm, sau đó nhìn quần áo ở dưới chân, trong lòng hoảng sợ.
Cậu ta sợ tâm cơ của Thanh Lâm, mấy ngày trước, lợi dụng thỏ rừng dụ dỗ đến hôm nay, Tống Đại Hải không hề có chút đề phòng nào nên mới rơi vào kết cục như vậy.
Cậu ta cũng sợ hãi thủ đoạn của Thanh Lâm, giống như hút cơ thể của Tống Đại Hải, thuốc độc kia, có thể độc chết người nhưng chắc chắn không thể làm cho cơ thể người biến mất như vậy được!
“Ngươi... ngươi giết... Tống Đại Hải?” Sắc mặt Trình Bằng hơi tái nhợt, cố gắng bình tĩnh.
Thanh Lâm quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?”
“Còn dám nói xạo!”
Trình Bằng cắn răng, trong lòng cậu ta tính toán, vừa rồi nhìn thấy ánh sáng đỏ lập lòe trên người Thanh Lâm, cậu ta không phải là không có tu vi, chắc chắn là có tu luyện.
Nhưng cậu ta vẫn dùng thuốc độc giết chết Tống Đại Hải, chắc chắn là không có tu vi tiên thiên, nếu không sẽ không cần phải như thế.
Mà Tống Đại Hải vừa chết, trong nhà bếp này, cậu ta có tu vi hậu thiên đỉnh cao, có thể thành bá chủ!
“Dám giết người trong tông môn, mau mau chịu chết đi!”
Bóng người Trình Bằng lóe lên, vung ra nắm đấm, chân khí bắt đầu khởi động, đập thẳng vào đầu Thanh Lâm.
Ánh mắt Thanh Lâm nheo lại, cũng không né tránh, thời điểm nắm đấm kia rơi xuống, một cú đấm đột ngột vung ra, trực tiếp chống lại Trình Bằng!
“Binh!”
Tiếng vang lên vang dội, hô hấp của Trình Bằng trì trệ: “Ngươi có tu vi hậu thiên đỉnh cao?!”
Sự chết chóc lóe lên trong mắt Thanh Lâm, cậu không nghĩ sẽ giết Trình Bằng, nhưng người này rõ ràng không biết điều, nếu như cho cậu ta sống thì sau này chắc chắn sẽ đem toàn bộ sự việc này nói cho tên biểu huynh của Tống Đại Hải, với tu vi của mình bây giờ thì không có cách nào chống lại hắn.
“Phù!”
Nắm đấm rít gió của Thanh Lâm đấm thẳng về phía Trình Bằng.
“Ta và ngươi đều là hậu thiên đỉnh cao, ngươi cho rằng có thể giết ta hay sao?!”
Trình Bằng cười lạnh vung một nắm đấm ra, liều mạng cùng Thanh Lâm.
Nhưng vào thời khắc này, cả người Thanh Lâm bỗng nhiên lóe lên, nắm đấm của cậu đấm thẳng về phía ngực của Trình Bằng, còn nắm đấm của Trình Bằng thì đấm thẳng đến đầu của Thanh Lâm.
Tim Trình Bằng nhảy dựng, cậu ta không biết vì sao Thanh Lâm lại có can đảm như vậy, mình đánh trúng đầu của cậu ta thì cậu ta phải chết là không thể nghi ngờ, mà lồng ngực của mình bị cậu ta đánh trúng nhưng chân khí mạnh thì đừng nói không chết, sợ là cũng không bị thương.
Cậu ta nhe răng ra cười, nắm đấm rít gió càng lớn, chân khí gào thét, hung hăng nện lên đầu Thanh Lâm.
“Bùm bùm!”
Hai tiếng trầm đục tựa như phát ra cùng một thời điểm, nắm đấm của Trình Bằng đánh trúng đầu của Thanh Lâm, nhưng làm cho người kinh hãi chính là Thanh Lâm lại không hề có chuyện gì!
Mà giờ khắc này, tay phải của Thanh Lâm vẫn cắm vào Trình Bằng ngực, trong chớp mắt, tay phải đột nhiên biến từ nắm đấm thành chưởng, Đại Đế lục vận chuyển điên cuồng hút hết sức mạnh trong cơ thể ra, linh nguyên của Trình Bằng không thể khống chế chạy vào trong cơ thể của Thanh Lâm, còn cơ thể của cậu ta thì là nhanh chóng khô quắt, trong nháy mắt chỉ còn lại quần áo rơi xuống đất.
“Ngươi và cậu ta đều có tu vi hậu thiên đỉnh cao, nhưng thân thể của cậu ta quá yếu.” Đế Linh chép miệng bĩu môi nói: “Hậu thiên đỉnh cao của ngươi, chính là năng lực của tu sửa thân thể, còn hậu thiên đỉnh cao của cậu ta chỉ là năng lực của chân khí, ở trong tinh cầu phế thải này, trong trường hợp có cùng đẳng cấp, đối phương đánh ngươi một đấm, ngươi sẽ không bị thương gì hết, nhưng ngươi đánh cậu ta một đấm thì cậu ta lại không chịu được, đây chính là chỗ kinh khủng nhất của Đại Đế lục.”
Thanh Lâm khẽ gật đầu, nhưng cậu lại hiểu rõ, hiểu rất rõ nếu không sẽ không để cho Trình Bằng tùy ý tấn công đầu mình.
Hiểu được thực lực của mình mạnh đến đâu mới có thể chịu được công kích này.
……
Sau khi nuốt Trình Bằng, Thanh Lâm cảm giác sức mạnh của mình lại tăng một chút, tuy không bằng linh nguyên tiên thiên, nhưng có thể nâng mình từ kỳ đầu hậu thiên lên đến hậu thiên đỉnh cao.
Nhưng sức mạnh của cậu đã đạt tới điểm giới hạn, cảm giác mỗi nắm đấm đều có thể đập nát tảng đá ba mươi vạn cân, nếu như có thể nuốt thêm một tiên thiên nữa thì sẽ được thăng cấp lên cảnh giới tiên thiên.
Bây giờ thì dưới tiên thiên thì cậu là vô địch!
“Nếu có thể trở thành đệ tử chính thức sau đó lấy Khai Trấn phù, rời khỏi nơi đây, cũng có thể nghĩ được cách cứu tỷ tỷ!” Trong lòng Thanh Lâm thầm nghĩ.
Đệ tử chính thức của Thiên Bình tông chia ra đằng ngoài, đằng trong, nòng cốt và đỉnh cao, dù chỉ là đệ tử đằng ngoài, phần lớn đều có tu vi cảnh giới Cố Nguyên, chỉ có một số ít là tiên thiên. Mà cảnh giới Cố Nguyên mà ở trần gian đã thuộc đỉnh cao rồi.
Ngoại trừ đệ tử chính thức, Thiên Bình tông càng có vô số đệ tử ghi danh, ví dụ như Tống Đại Hải, Bàng Liên Trùng và bọn người Trình Bằng, đều là đệ tử ghi danh của Thiên Bình tông, nếu thông qua khảo hạch ba năm một lần của Thiên Bình tông thì sẽ được trở thành đệ tử chính thức, đây cũng là nguyên nhân tại sao đám người Tống Đại Hải cứ ở chỗ này.
Giờ phút này, Tống Đại Hải và Trình Bằng đều bị giết, những người khác đều ngừng thở, không dám ra một tiếng động nào.
Nếu nói Tống Đại Hải bị giết chết thì chính là do Thanh Lâm sử dụng âm mưu, còn Trình Bằng chết dường như là nói cho bọn họ biết nhóc con nhỏ tuổi trước mặt này cũng có tu vi hậu thiên đỉnh cao.
Với sức mạnh như thế, bọn họ không dám trêu chọc.
“Thu dọn quần áo của bọn họ đi.” Thanh Lâm lạnh nhạt đảo qua mọi người, lạnh giọng nói.
Nghe vậy, người khác vẫn bất động, Bàng Liên Trùng lại khập khiễng chạy tới, ném hai bộ đồ vào trong nồi hơi.
“Ta giết người khác không được, nhưng giết các ngươi thì dễ dàng!” Thanh Lâm trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng nói ra.
Nghe vậy, thân thể bọn người Bàng Liên Trùng run lên, bọn họ biết đây là Thanh Lâm đang uy hiếp bọn họ.
Trên thực tế, Thanh Lâm cũng không muốn để cho bọn họ sống, nhưng trong nhà bếp, thỉnh thoảng có đệ tử chính thức ra vào, nếu là bị phát hiện thì mình cũng rất phiền phức.
Cậu trầm ngâm một chút, quay đầu lại nói với Bàng Liên Trùng: “Năm ngày trước ta chỉ cho ngươi nuốt cục đá thôi, không phải là thuốc độc. Nhưng ngươi nhớ kỹ thuốc độc giết Tống Đại Hải là ngươi cho ta đấy, hơn nữa, là ngươi lấy từ ca ca là đệ tử đằng ngoài của ngươi đó!”
Bàng Liên Trùng biến sắc, cảm nhận được ánh mắt của người khác đang nhìn về phía mình, lộ vẻ cười khổ.
Tên Thanh Lâm này tuổi tuy nhỏ, nhưng tâm cơ sâu, không phải người mà bọn họ có thể so sánh.
“Sau này nếu ta có thể trở thành đệ tử chính thức thì sẽ tận lực giúp đỡ bọn ngươi.”
Thanh Lâm quét mắt nhìn bọn họ lần nữa, rồi sau đó đi ra khỏi nhà bếp.
Giờ phút này, bọn người Bàng Liên Trùng mới nhẹ nhàng thở ra, thời gian bọn họ ở đây không ngắn, lại không bằng năm ngày của Thanh Lâm, Tống Đại Hải và Trình Bằng đã chết, chỉ cần đệ tử chính thức không đến gây phiền phức thì sau này bọn họ không cần phải run sợ trong lòng nữa rồi.
Tác giả :
Hoa Lăng Tiêu