Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta
Chương 9
Ta ăn vội vàng như thế không phải vì ngươi sao, ta khó chịu trừng mắt liếc nhìn Nhạc Diễm một cái.
“Trừng cái gì mà trừng? Có phải ngươi muốn ta đút tiếp không?” Nhạc Diễm thấy ta trừng hắn, liền tức giận giở giọng uy hiếp. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, kỳ thật vẫn len lén xem hắn đã đi chưa.
“Muốn nhìn thì mở to mắt ra mà nhìn, ngươi lén lút như vậy làm gì.” Không ngờ hắn cũng biết ta đang nhìn lén, nếu hắn đã nói thế, vậy ta cứ dứt khoát mở mắt ra cho rồi.
“Ngươi không phải đi học sao?” Hy vọng hắn đi nhanh hơn một chút, chứ hắn cứ ở đây, ta cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Hôm nay thứ sáu không có tiết học.” Hắn nhắm mắt ngồi trên ghế trả lời ta.
“Ách, vậy hôm nay ngươi không có việc gì sao?” Ta tiếp tục hỏi.
“Ngươi hy vọng ta đi như thế à?” Nhạc Diễm đột nhiên mở con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ta.
“Ách, ta thấy mắt ngươi thâm quầng hết cả, nên mới muốn ngươi về nhà nghỉ ngơi thôi.” Không có biện pháp, ta đành dùng cái lý do hữu dụng này để làm cho hắn biến mất.
“Thật sao? Xem ra ngươi rất quan tâm ta đó nha.” Ánh mắt lạnh như băng lúc nãy thoáng chốc trở nên nồng cháy, xem ra hắn đã hiểu lầm ý ta rồi.
“Ngươi mau về đi.” Ta không muốn giải thích gì thêm nữa, miễn cho lại chọc giận hắn nổi điên, đến lúc đó, kẻ xui xẻo lại chỉ có ta.
“Được, ta về đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Không ngờ hắn lại nghe theo lời ta nói mà ra về.
Hắn đi, ta mới từ trên giường bò xuống, kỳ thật tối qua ta ngủ rất ngon, bây giờ trời sáng còn ngủ sao được, không bằng thừa dịp không có ai ở đây, ta đi ra ngoài dạo một chút, nói không chừng lại có lợi cho sức khỏe hơn. Nghĩ vậy, ta liền đứng dậy chậm rãi ra khỏi phòng rồi đi về phía khoảng sân rộng trong viện.
“Du Mộ Phàm.” Đột nhiên nghe thấy có ai gọi mình từ đằng sau, kỳ lạ, đây là bệnh viện, sao lại có người quen biết ta chứ.
“Du Mộ Phàm, thật là cậu.” Một bàn tay nắm vào vai ta, ta thuận thế nhìn lại, hóa ra đúng là người quen. Y chính là học trưởng Triệu Anh Kiệt trên ta hai khóa hồi đại học, mấy năm không gặp, không ngờ hôm nay lại đụng mặt ở đây.
“Học trưởng Triệu, là anh hả.” Ta cao hứng vỗ vai học trưởng. Hồi học đại học, ta đã quen biết với học trưởng, năm đó y là một người nổi tiếng trong trường, vừa đẹp trai vừa học giỏi, hơn nữa lại đào hoa nên được rất nhiều người mến mộ. Tuy thế, nhưng học trưởng lại rất quan tâm ta, sau bởi vì y ra nước ngoài du học mà chúng ta mất liên lạc.
“Học trưởng gì nữa chứ, cứ gọi tôi là Anh Kiệt.” Con người này vẫn bình dị như năm đó.
“Được rồi, vậy gọi tôi là Mộ Phàm đi.” Ta vô cùng cao hứng nhìn học trưởng.
“Mộ Phàm, sao cậu lại ở trong bệnh viện?” Học trưởng phát hiện ta mặc áo bệnh nhân, liền hỏi: “Tôi nhớ sức khỏe của cậu tốt lắm cơ mà!”
“Ôi, mấy hôm nay mặc phong phanh quá, lại thêm công việc quá bận rộn, kết quả ngã bệnh thôi.” Ta đại khái nói qua.
“Vậy sao? Xem ra chúng ta có duyên đó!” Học trưởng cảm thán nói.
“Sao học trưởng lại ở bệnh viện?” Ta tò mò hỏi.
“Hiện tôi là bác sĩ của bệnh viện này.” Học trưởng chỉ vào tấm thẻ trên ngực áo. Ta nhìn một chút, thì ra là bác sĩ trưởng khoa, không ngờ mấy năm không gặp, sự nghiệp của học trưởng lại phát triển thuận lợi như thế.
“Học trưởng thật tuổi trẻ tài cao, nhanh như vậy đã trở thành bác sĩ trưởng khoa rồi.” Ta vui vẻ khen ngợi.
“Cậu còn gọi tôi là học trưởng? Không phải đã bảo cậu cứ gọi tôi Anh Kiệt sao. Kỳ thật tôi dựa vào sự nghiệp gia truyền mới được làm bác sĩ trưởng khoa thôi, tôi nhớ cha cậu cũng mở công ty mà, bây giờ sao rồi?” Trí nhớ của học trưởng thật tốt, ngay cả điều này cũng nhớ rõ.
“Đúng vậy! Sau khi tốt nghiệp tôi đến công ty giúp ông, bây giờ xem như cũng có chỗ đứng.” Ta vì thành tựu của ba mà lòng đầy tự hào.
“Xem ra cậu cũng rất thành đạt đó. Khi nào mang bạn gái đến đây giới thiệu cho tôi biết nhé.” Học trưởng tươi cười nhìn ta, nhưng ta vẫn cảm thấy trong giọng nói của y tràn ngập sự chờ đợi.
“Bạn gái gì chứ? Tôi bây giờ vẫn cô đơn một mình thôi.” Đương nhiên Nhạc Diễm không thể tính là bạn gái ta được, mặc dù lần đầu tiên nhìn hắn, ta đích thực có cảm giác rung động.
“Có cần tôi giới thiệu cho không?” Học trưởng hình như thở dài một hơi, sau đó nói giỡn hỏi.
“Không cần đâu, tạm thời tôi chưa muốn.” Đừng đùa, nếu bị Nhạc Diễm biết có người giới thiệu bạn gái cho ta thì chết.
“Được rồi, đây là địa chỉ nhà tôi, Khi nào rảnh mời cậu tới chơi.” Lúc này, loa truyền thanh của bệnh viên vang lên tìm học trưởng, y đành lấy danh thiếp đưa cho ta rồi nói.
“Nhất định, chắc chắn tôi sẽ tới.” Ta cầm lấy danh thiếp nhìn một chút, nhà y cũng không xa nhà ta là mấy.
“Ừ, lúc rảnh rỗi gọi cho tôi nhé, giờ tôi phải đi trước đây.” Học trưởng chỉ vào số điện thoại ghi trên danh thiếp, rồi nói tạm biệt.
“Anh làm việc đi, hẹn gặp lại.” Ta vẫy tay, sau đó tiếp tục đi dạo xung quanh, thẳng đến giữa trưa cảm thấy đói bụng, ta mới trở về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, ba và dì Thiệu vẫn thường xuyên đến thăm ta, nhưng Nhạc Diễm lại biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu, hắn làm gì có khả năng buông tha ta dễ dàng thế chứ, cũng đã vài ngày rồi, lạ thật. Ta lại suy nghĩ, có phải hắn chán ta rồi không? Như vậy càng tốt, ta có thể trở lại cuộc sống trước kia.
Hôm nay là ngày ta ra viện, ở trong viện vài hôm, cả người ta cứng hết cả lên. Ta ở trong phòng thu dọn quần áo, chờ ba cùng dì Thiệu tới đón. Vốn hôm nay ta không có ý định muốn ba đón, nhưng hai người họ cứ kiên trì bằng được, ta không còn cách nào đành phải đồng ý.
“Mộ Phàm, nghe nói hôm nay cậu ra viện hả?” Cửa phòng mở ra, học trưởng đi vào. Kỳ thật mấy ngày nay y chăm sóc ta rất cẩn thận, sợ ta ăn vớ vẩn không tốt cho sức khỏe nên luôn chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng đến.
“Ừ, tôi đang thu dọn.” Ta vừa làm vừa trả lời.
“Để tôi giúp cậu.” Học trưởng cầm lấy túi hành lý trên tay ta, bắt đầu phụ ta dọn đồ.
“Cám ơn!” Ta cảm kích, học trưởng thật tốt, sau này cô gái nào được gả cho y chắc hạnh phúc lắm đây.
“Chúng ta cũng cần cười cười.
“Hừ!” Đột nhiên một tiếng cười lạnh cắt đứt hào khí của ta cùng học trưởng, ta nhìn về phía phát ra thanh âm, không ngờ lại thấy Nhạc Diễm đang tựa vào cánh cửa nhìn chúng ta.
“Sao lại là ngươi? Ba cùng dì Thiệu đâu? ” Mặc dù ta không muốn bọn họ tới đón, nhưng lại càng không hy vọng người tới đón ta là Nhạc Diễm.
“Thế nào, không chào đón? Có vẻ ta đã quấy rầy hai vị rồi.” Nhạc Diễm mở miệng, lời nói tràn đầy mùi thuốc súng.
“Mộ Phàm, đây là…?” Học trưởng kỳ quái nhìn Nhạc Diễm, không hiểu sao hắn tức như vậy.
“Em trai tôi.” Mấy ngày nay nói chuyện với học trưởng, ta cũng có nhắc tới chuyện ba tái hôn.
“Thì ra là em cậu, Nhạc Diễm, chào cậu, tôi là học trưởng của Mộ Phàm.” Học trưởng vươn tay muốn bắt chuyện với Nhạc Diễm.
“Hừ.” Nhạc Diễm không cảm kích mà giật lấy túi hành lý rồi quay đi thu dọn đồ đạc. “Đây là việc riêng của gia đình tôi, không cần anh trông nom.” Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Nhạc Diễm tràn ra.
“Nhạc Diễm, ngươi—” Hắn đối xử với ta như vậy đã đủ rồi, dựa vào cái gì cũng đối xử với học trưởng như thế.
“Trừng cái gì mà trừng? Có phải ngươi muốn ta đút tiếp không?” Nhạc Diễm thấy ta trừng hắn, liền tức giận giở giọng uy hiếp. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, kỳ thật vẫn len lén xem hắn đã đi chưa.
“Muốn nhìn thì mở to mắt ra mà nhìn, ngươi lén lút như vậy làm gì.” Không ngờ hắn cũng biết ta đang nhìn lén, nếu hắn đã nói thế, vậy ta cứ dứt khoát mở mắt ra cho rồi.
“Ngươi không phải đi học sao?” Hy vọng hắn đi nhanh hơn một chút, chứ hắn cứ ở đây, ta cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Hôm nay thứ sáu không có tiết học.” Hắn nhắm mắt ngồi trên ghế trả lời ta.
“Ách, vậy hôm nay ngươi không có việc gì sao?” Ta tiếp tục hỏi.
“Ngươi hy vọng ta đi như thế à?” Nhạc Diễm đột nhiên mở con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ta.
“Ách, ta thấy mắt ngươi thâm quầng hết cả, nên mới muốn ngươi về nhà nghỉ ngơi thôi.” Không có biện pháp, ta đành dùng cái lý do hữu dụng này để làm cho hắn biến mất.
“Thật sao? Xem ra ngươi rất quan tâm ta đó nha.” Ánh mắt lạnh như băng lúc nãy thoáng chốc trở nên nồng cháy, xem ra hắn đã hiểu lầm ý ta rồi.
“Ngươi mau về đi.” Ta không muốn giải thích gì thêm nữa, miễn cho lại chọc giận hắn nổi điên, đến lúc đó, kẻ xui xẻo lại chỉ có ta.
“Được, ta về đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Không ngờ hắn lại nghe theo lời ta nói mà ra về.
Hắn đi, ta mới từ trên giường bò xuống, kỳ thật tối qua ta ngủ rất ngon, bây giờ trời sáng còn ngủ sao được, không bằng thừa dịp không có ai ở đây, ta đi ra ngoài dạo một chút, nói không chừng lại có lợi cho sức khỏe hơn. Nghĩ vậy, ta liền đứng dậy chậm rãi ra khỏi phòng rồi đi về phía khoảng sân rộng trong viện.
“Du Mộ Phàm.” Đột nhiên nghe thấy có ai gọi mình từ đằng sau, kỳ lạ, đây là bệnh viện, sao lại có người quen biết ta chứ.
“Du Mộ Phàm, thật là cậu.” Một bàn tay nắm vào vai ta, ta thuận thế nhìn lại, hóa ra đúng là người quen. Y chính là học trưởng Triệu Anh Kiệt trên ta hai khóa hồi đại học, mấy năm không gặp, không ngờ hôm nay lại đụng mặt ở đây.
“Học trưởng Triệu, là anh hả.” Ta cao hứng vỗ vai học trưởng. Hồi học đại học, ta đã quen biết với học trưởng, năm đó y là một người nổi tiếng trong trường, vừa đẹp trai vừa học giỏi, hơn nữa lại đào hoa nên được rất nhiều người mến mộ. Tuy thế, nhưng học trưởng lại rất quan tâm ta, sau bởi vì y ra nước ngoài du học mà chúng ta mất liên lạc.
“Học trưởng gì nữa chứ, cứ gọi tôi là Anh Kiệt.” Con người này vẫn bình dị như năm đó.
“Được rồi, vậy gọi tôi là Mộ Phàm đi.” Ta vô cùng cao hứng nhìn học trưởng.
“Mộ Phàm, sao cậu lại ở trong bệnh viện?” Học trưởng phát hiện ta mặc áo bệnh nhân, liền hỏi: “Tôi nhớ sức khỏe của cậu tốt lắm cơ mà!”
“Ôi, mấy hôm nay mặc phong phanh quá, lại thêm công việc quá bận rộn, kết quả ngã bệnh thôi.” Ta đại khái nói qua.
“Vậy sao? Xem ra chúng ta có duyên đó!” Học trưởng cảm thán nói.
“Sao học trưởng lại ở bệnh viện?” Ta tò mò hỏi.
“Hiện tôi là bác sĩ của bệnh viện này.” Học trưởng chỉ vào tấm thẻ trên ngực áo. Ta nhìn một chút, thì ra là bác sĩ trưởng khoa, không ngờ mấy năm không gặp, sự nghiệp của học trưởng lại phát triển thuận lợi như thế.
“Học trưởng thật tuổi trẻ tài cao, nhanh như vậy đã trở thành bác sĩ trưởng khoa rồi.” Ta vui vẻ khen ngợi.
“Cậu còn gọi tôi là học trưởng? Không phải đã bảo cậu cứ gọi tôi Anh Kiệt sao. Kỳ thật tôi dựa vào sự nghiệp gia truyền mới được làm bác sĩ trưởng khoa thôi, tôi nhớ cha cậu cũng mở công ty mà, bây giờ sao rồi?” Trí nhớ của học trưởng thật tốt, ngay cả điều này cũng nhớ rõ.
“Đúng vậy! Sau khi tốt nghiệp tôi đến công ty giúp ông, bây giờ xem như cũng có chỗ đứng.” Ta vì thành tựu của ba mà lòng đầy tự hào.
“Xem ra cậu cũng rất thành đạt đó. Khi nào mang bạn gái đến đây giới thiệu cho tôi biết nhé.” Học trưởng tươi cười nhìn ta, nhưng ta vẫn cảm thấy trong giọng nói của y tràn ngập sự chờ đợi.
“Bạn gái gì chứ? Tôi bây giờ vẫn cô đơn một mình thôi.” Đương nhiên Nhạc Diễm không thể tính là bạn gái ta được, mặc dù lần đầu tiên nhìn hắn, ta đích thực có cảm giác rung động.
“Có cần tôi giới thiệu cho không?” Học trưởng hình như thở dài một hơi, sau đó nói giỡn hỏi.
“Không cần đâu, tạm thời tôi chưa muốn.” Đừng đùa, nếu bị Nhạc Diễm biết có người giới thiệu bạn gái cho ta thì chết.
“Được rồi, đây là địa chỉ nhà tôi, Khi nào rảnh mời cậu tới chơi.” Lúc này, loa truyền thanh của bệnh viên vang lên tìm học trưởng, y đành lấy danh thiếp đưa cho ta rồi nói.
“Nhất định, chắc chắn tôi sẽ tới.” Ta cầm lấy danh thiếp nhìn một chút, nhà y cũng không xa nhà ta là mấy.
“Ừ, lúc rảnh rỗi gọi cho tôi nhé, giờ tôi phải đi trước đây.” Học trưởng chỉ vào số điện thoại ghi trên danh thiếp, rồi nói tạm biệt.
“Anh làm việc đi, hẹn gặp lại.” Ta vẫy tay, sau đó tiếp tục đi dạo xung quanh, thẳng đến giữa trưa cảm thấy đói bụng, ta mới trở về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, ba và dì Thiệu vẫn thường xuyên đến thăm ta, nhưng Nhạc Diễm lại biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu, hắn làm gì có khả năng buông tha ta dễ dàng thế chứ, cũng đã vài ngày rồi, lạ thật. Ta lại suy nghĩ, có phải hắn chán ta rồi không? Như vậy càng tốt, ta có thể trở lại cuộc sống trước kia.
Hôm nay là ngày ta ra viện, ở trong viện vài hôm, cả người ta cứng hết cả lên. Ta ở trong phòng thu dọn quần áo, chờ ba cùng dì Thiệu tới đón. Vốn hôm nay ta không có ý định muốn ba đón, nhưng hai người họ cứ kiên trì bằng được, ta không còn cách nào đành phải đồng ý.
“Mộ Phàm, nghe nói hôm nay cậu ra viện hả?” Cửa phòng mở ra, học trưởng đi vào. Kỳ thật mấy ngày nay y chăm sóc ta rất cẩn thận, sợ ta ăn vớ vẩn không tốt cho sức khỏe nên luôn chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng đến.
“Ừ, tôi đang thu dọn.” Ta vừa làm vừa trả lời.
“Để tôi giúp cậu.” Học trưởng cầm lấy túi hành lý trên tay ta, bắt đầu phụ ta dọn đồ.
“Cám ơn!” Ta cảm kích, học trưởng thật tốt, sau này cô gái nào được gả cho y chắc hạnh phúc lắm đây.
“Chúng ta cũng cần cười cười.
“Hừ!” Đột nhiên một tiếng cười lạnh cắt đứt hào khí của ta cùng học trưởng, ta nhìn về phía phát ra thanh âm, không ngờ lại thấy Nhạc Diễm đang tựa vào cánh cửa nhìn chúng ta.
“Sao lại là ngươi? Ba cùng dì Thiệu đâu? ” Mặc dù ta không muốn bọn họ tới đón, nhưng lại càng không hy vọng người tới đón ta là Nhạc Diễm.
“Thế nào, không chào đón? Có vẻ ta đã quấy rầy hai vị rồi.” Nhạc Diễm mở miệng, lời nói tràn đầy mùi thuốc súng.
“Mộ Phàm, đây là…?” Học trưởng kỳ quái nhìn Nhạc Diễm, không hiểu sao hắn tức như vậy.
“Em trai tôi.” Mấy ngày nay nói chuyện với học trưởng, ta cũng có nhắc tới chuyện ba tái hôn.
“Thì ra là em cậu, Nhạc Diễm, chào cậu, tôi là học trưởng của Mộ Phàm.” Học trưởng vươn tay muốn bắt chuyện với Nhạc Diễm.
“Hừ.” Nhạc Diễm không cảm kích mà giật lấy túi hành lý rồi quay đi thu dọn đồ đạc. “Đây là việc riêng của gia đình tôi, không cần anh trông nom.” Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Nhạc Diễm tràn ra.
“Nhạc Diễm, ngươi—” Hắn đối xử với ta như vậy đã đủ rồi, dựa vào cái gì cũng đối xử với học trưởng như thế.
Tác giả :
San Đóa Lap