Đế Đài Xuân
Chương 23
Cuối tháng 10 năm Trọng Hy thứ mười sáu, Vương sư công phá thành công Xương Tiên Quan, tiêu diệt và bắt sống hơn vạn quân Hịch Trữ, trong đó có phó soái Liêu Phi Trản khiến cho thiên hạ chấn động. Mạch Thích Thanh vội vàng điều động nhân mã phòng thủ nghiêm ngặt Lĩnh Nam.
Công lớn nhất dĩ nhiên thuộc về chủ lực Diễm Linh quân, sau trận này danh vang vạn dặm; hai quân phối hợp tác chiến Thanh Ích Tể Châu cũng lập không ít chiến công; duy chỉ có Bình Thành quân trấn giữ hậu phương là không có phần, không khỏi có chút tịch mịch, nhưng vì lúc trước phân công trấn giữ Bình Thành, chính Ngụy Vương xung phong ở lại, nên lúc này cũng chỉ đành tự oán chính mình, không trách được ai. Vì muốn trấn an Ngụy Vương, khi khải hoàn trở về, Dương Thù đã cực lực tuyên dương Ngụy Vương có công giữ vững hậu phương. Nhưng thân là người đứng đầu bá quan, Ngụy Vương vẫn khó tránh được cảm giác mất mặt, trong lòng buồn bực, chợt nhớ đến con gái được lập phi mà vẫn chưa hợp hôn, liền muốn nhân cơ hội cho thiên hạ thêm vui.
“Đại chiến vừa qua, trẫm nào có tâm tư hợp hôn!” Dương Thù phiền muộn phất tay.
“Nhưng tâu Bệ hạ,” Điển lễ thượng thư Kính Vĩ (kiêm chức) dập đầu khuyên can: “Quý phi chịu sắc phong đã lâu, bởi vì chiến sự không thuận tiện mà lùi lại hôn điển. Hiện giờ Xương Tiên Quan đại thắng, đang giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục, chính là thời cơ rất tốt, Bệ hạ vì sao…”
“Bây giờ Ứng học sĩ bị thương nặng còn nằm ở trên giường, khanh lại bảo trẫm cười cười nói nói ôm lấy mỹ nhân động phòng. Trẫm còn là người nữa không?”
“Thần vừa ghé thăm Ứng đại nhân, vết thương tuy không nhẹ, nhưng chỉ cần điều dưỡng ít lâu sẽ khỏi hẳn. Hơn nữa Ứng đại nhân cũng rất mong Bệ hạ sớm ngày hợp hôn, kế tục tông tự Đại Uyên. Thỉnh Bệ hạ……”
“Thế thì các cứ khanh chuẩn bị trước, chờ hắn hồi phục liền lập tức cử hành.” Dương Thù nói: “Vậy được rồi chứ?” (oạch, rốt cuộc là ai cưới vợ đây chứ >”<)
“Bệ hạ…”
“Các khanh không hiểu Ứng Sùng Ưu, trẫm thì biết rất rõ: Một khi chuẩn bị hôn sự, hắn nhất định không quan tâm đến thương thế chưa lành mà ra sức hỗ trợ, trẫm không muốn khiến cho hắn thêm vất vả. Nói sao thì trẫm cũng ở ngay tại Bình Thành này, chiếu thư sắc phong cũng đã ban, một cái hôn lễ chờ thêm vài tháng thì có làm sao? Chẳng lẽ trẫm bỏ trốn được à?” nói xong vung tay áo bỏ đi.
Kính Vĩ đuổi theo mấy bước, thấy không ổn đành đến gặp Ngụy Vương phục mệnh.
Tình cảm sư đồ của Dương Thù và Ứng Sùng Ưu, Ngụy Vương đương nhiên không rõ, làm sao tin được chỉ vì một Khu mật học sĩ bị thương mà hoàng đế không lòng dạ nào hợp hôn, không khỏi nghi ngờ Dương Thù có ý khác nên tìm cách thoái thác. Nếu người trên đã thấy khó chịu, kẻ dưới khó mà không nghị luận, lúc đầu chỉ nói riêng với nhau, dần dần đồn đãi đến tận nội viện.
Ngụy gia quận chúa phương danh Tạ Sơ, tuy được nuông chiều nhưng từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, tính tình ôn hòa hiểu chuyện. Lúc được sắc phong quý phi, trên dưới gia đình đều hoan hỉ, bản thân nàng cũng từng được triệu kiến hai lần, trông thấy thiếu niên thiên tử tuấn tú khí khái liền đem lòng luyến ái, ngày đêm trông ngóng sớm đến ngày hợp hôn, không ngờ mới một sớm một chiều đã nghe nha hoàn học lại, nói lão hầu gia thất sủng, hoàng đế dường như bất mãn việc hôn nhân này, vân vân… khiến nàng lòng đau như cắt, khóc trộm mấy đêm, thập phần thương tâm.
Thị nữ Châm Nhi của Ngụy quận chúa vô cùng thông minh. Lần trước vô tình diện kiến thánh giá khi ôm tiểu hồ Tích Tích đi gặp Ứng Sùng Ưu, nàng đã nhìn ra Dương Thù đối vị thái phó công tử này đặc biệt tin cậy. Trông thấy quận chúa khổ sở, Châm Nhi liền lặng lẽ bế Tích Tích ra phủ, dựa vào ngọc bài ngự ban, trực tiếp đến phòng của Ưng Sùng Ưu không bị ngăn trở.
Ứng Sùng Ưu sau khi tùy giá trở về thành vẫn được điều dưỡng chu đáo, vết thương lành lại rất nhanh. Hôm nay vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, đang dựa vào đầu giường đọc sách thì nghe báo có thị nữ của Ngụy phủ cầu kiến liền biết là Châm Nhi, vội cho tiến vào. Tiểu bạch hồ thấy cũ chủ mừng rỡ vô cùng, nhào sang thân thiết dụi đầu vào ngực Sùng Ưu.
“Hôm nay vốn không phải ngày gặp, nhưng nương nương nghe nói Ứng đại nhân bị thương, sợ ngài dưỡng bệnh buồn tẻ, cố ý phái tiểu tì sang đây một chuyến.” Châm Nhi đứng cạnh cười nói
“Phiền nương nương quan tâm như vậy, nàng trở về thay ta đa tạ. Hôm khác thuận tiên sẽ đến bái kiến!” Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng gãi gãi cằm Tích Tích, cười tạ ơn.
“Dạ!” Châm Nhi lễ phép cúi người, nhân cơ hội nói: “Quận chúa chúng tôi quả thật hiền tuệ chu đáo ít ai sánh bằng. Chỉ tiếc hoàng đế bệ hạ mắt cao, không xem trọng quận chúa!”
Ứng Sùng Ưu ngẩn ra: “Lời này từ đâu mà có?”
“Ngài còn chưa biết,” Châm Nhi bước đến, thấp giọng nói: “Bên ngoài đồn rằng: Bệ hạ lấy cớ ngài thương thế chưa lành, không chịu hợp hôn. Ngài nghĩ xem, lý do này không những nói ra không ai tin, mà ngay cả Ứng đại nhân ngài nghe được trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Chẳng qua quận chúa vô phúc, không khiến Hoàng thượng đẹp lòng, cũng không nên lấy ngài ra chịu tội với thiên hạ!”
Ứng Sùng Ưu nhiều ngày tĩnh dưỡng ở nhà mặc dù lúc nào cũng có đồng liêu đến thăm hỏi, nhưng bởi chàng là đương sự nên không ai nhắc đến chuyện này, quả thật một chút cũng không biết, vừa nghe lập tức chau mày trầm tư.
“Ứng đại nhân, tiểu tì biết ngài ôn hoà hiền hậu, Hoàng Thượng đối với ngài một lòng tin cậy, nói gì nghe nấy, coi như nể tình quận chúa chúng tôi mấy năm nay chăm sóc Tích Tích, có thể giúp người nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng hay không?”
Ứng Sùng Ưu nghĩ ngợi rồi nói: “Nàng về an ủi quận chúa, nói Hoàng thượng đã hạ chiếu sách phi, nhất định sẽ không thay đổi; có cơ hội ta cũng sẽ khuyên can hoàng thượng, mong quận chúa đừng bận tâm đến lời đồn đãi!”
Châm Nhi vui mừng nói: “Tạ ơn Ứng đại nhân!” nói xong đưa tay ôm lấy Tích Tích chuẩn bị cáo từ, ai ngờ tiểu hồ bám chặt lấy chủ củ, nhất định không chịu rời đi, lắc mấy cũng không được.
“Nàng về trước đi, hai ngày nữa ta sẽ sai người đưa qua!” Ứng Sùng Ưu xem thời gian đã sắp đến giờ Dương Thù đến thăm mỗi ngày, vội phái Châm Nhi đi, đứng dậy chỉnh trang y phục, ôm Tích Tích thong thả qua lại trong phòng, âm thầm tính toán.
Đối với lý do Dương Thù hoãn lại hôn lễ, Ứng Sùng Ưu tin tưởng là thật, nhưng cũng biết phần lớn thần tử còn lại đều cho rằng đây chỉ là cái cớ, khó tránh thiên hạ ngờ vực. Lần này phá được Xương Tiên Quan, Ngụy Vương và Bình Thành quân không có chút công lao, vốn không còn mặt mũi; mà Ngụy quận chúa là con gái của công thần, vốn đã được sắc phong càng không chịu nỗi lời đồn đãi như thế. Hợp hôn đại điển chỉ cần dời lại một ngày thì oán giận của cha con Ngụy vương càng sâu thêm một bậc. Hiện giờ sắp phải nam chinh, rất cần phải trấn an Bình Thành, không nên sinh thêm nhiều chuyện.
Đang đắn đo trước sau, bên tai chợt nghe tiếng hỏi: “Ngươi hôm nay cảm thấy thế nào?”
Ứng Sùng Ưu giật mình cả kinh, lúc này mới phát giác mình đã tựa vào cửa sổ thất thần, vội vã bật dậy, bước đến hành lễ với Dương Thù.
“Được rồi, khi chỉ có hai chúng ta thì không cần phải đa lễ!” Dương Thù nghiêng đầu nhìn sắc mặt của y: “Hôm nay khí sắc tốt lắm… Ngươi vừa rồi suy nghĩ gì vậy? Trẫm huơ tay trước mặt mà ngươi cũng không nhận ra…”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là ngẩn người mà thôi!” Ứng Sùng Ưu ngượng ngùng cười: “Bệ hạ, mời ngồi!”
“… Vết thương của ngươi thế nào rồi?
“Đã kéo da non, Bệ hạ có muốn nhìn xem không?”
“Ngươi đừng lộn xộn! Băng bó đàng hoàng rồi, động đến nó làm gì!” Dương Thù vội vàng đè tay y lại, rồi xoa đầu tiểu hồ trong lòng y: “Tích Tích sao lại ở chổ ngươi? Có phải Châm Nhi gì đó lại đến thăm ngươi không?”
Ứng Sùng Ưu sợ Dương Thù đa tâm, vội nói: “Là thần nhớ Tích Tích nên phái người đến xin quận chúa nương nương mang nó về!”
“Ừm, thật ra cho dù ngươi bận cũng có thể mang nó về, trẫm sẽ phái một người giúp ngươi chăm sóc nó là được!”
“Giữ ở bên người mà không thể tự mình chăm sóc thì đâu còn ý nghĩa gì. Ngụy quận chúa nương nương tính tình ôn nhu đôn hậu, Tích Tích ở bên cạnh nàng, thần rất yên tâm… Đúng rồi, nghe nói hợp hôn đại điển của Bệ hạ cũng sắp đến rồi!”
“Ừ, chờ ngươi khỏe lại sẽ tiến hành!”
“Thương tích của thần đã đỡ rất nhiều!”
Dương Thù nhướng mắt: “Sáng nay trẫm vừa gặp thái y, ông ta nói ngươi còn phải tịnh dưỡng!”
Ứng Sùng Ưu ngồi ngay ngắn, từ từ hỏi: “Bệ hạ, thần nghe đồn khi Kính thượng thư tấu thỉnh cử hành hôn điển, Bệ hạ bảo là bởi vì thần bị thương chưa lành nên không có tâm tình, đòi tạm hoãn hôn lễ?”
“Đúng vậy!”
“Bệ hạ chẳng lẽ không cảm thấy lý do như vậy đối với bá quan mà nói rất khó lý giải sao?”
Dương Thù nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Thần ở trước mặt Bệ hạ bất quá chỉ là một Khu mật sĩ tam phẩm, không quan trọng gì, nhưng lễ hợp hôn Bệ hạ nạp phi thừa tử lại vô cùng trọng đại, quần thần ngước nhìn, thiên hạ chú ý. Hai sự kiện chẳng những không chút liên quan, còn bên trọng bên khinh phượng gà khác biệt. Huống chi sau trận Xương Tiên Quan, Ngụy Vương trong lòng không yên, đây chẳng qua cũng là cơ hội trấn an lòng quân, Bệ hạ…”
“Đủ rồi!” Dương Thù bỗng nhiên đứng phắt dậy, mặt lộ vẻ khó chịu: “Người khác nói thế đã đành, ngay cả ngươi mà cũng lôi cái gì gọi là ‘bên trọng bên khinh phượng gà khác biệt’ ra hay sao? Chẳng lẽ Ngụy quận chúa là phượng còn ngươi là gà à? Ngươi mà nghĩ như vậy trẫm sẽ giận thật đấy! Vốn chỉ vì tâm tình hiện giờ không tốt nên hoãn lại một chút mà thôi, các ngươi làm gì như đại sự, hết người này đến người kia chạy đến khuyên, rốt cuộc là muốn cái gì?”
Ứng Sùng Ưu kiên nhẫn nói: “Đối với ngài mà nói, có lẽ không đáng phải bận tâm, nhưng đối Ngụy Vương cùng quận chúa nương nương mà nói, đây đích thật là một chuyện trọng đại. Ngài nếu muốn hoãn lại hôn lễ không phải là không thể, nhưng dù sao cũng phải đưa ra một lý do hợp lý. Xương Tiên Quan vừa mới bị công phá, ai mà tin được ngài tâm tình không tốt kia chứ!”
Dương Thù khoanh tay trước ngực, nhìn Ứng Sùng Ưu chằm chằm: “Ngươi cũng không tin tưởng sao?”
“Bệ hạ, thần đang nói Ngụy Vương…”
“Nhưng trẫm đang hỏi ngươi! Ngươi tin không?”
Ứng Sùng Ưu cúi đầu: “Tình cảm thân thiết của Bệ hạ đối với thần, thần tuyệt đối không có chút hoài nghi. Nhưng ngài cũng nên suy nghĩ cho quận chúa một chút, nàng nghe được hôn điển bị hoãn lại, trong lòng sẽ ấm ức thế nào?”
Dương Thù không cho là đúng: “Liên quan gì đến nàng ta? Trẫm đâu phải không sắc phong nàng nữa, uất ức cái gì?”
“Bệ hạ, ngài ngồi xuống, đối diện với thần được không!” Ứng Sùng Ưu thả Tích Tích xuống đất, rồi chỉ vào cái ghế dựa trước mặt. Dương Thù ngẩn ra không hiểu tại sao, nhưng thấy Ứng Sùng Ưu thần sắc trịnh trọng, cũng theo lời ngồi xuống.
“Xin để thần dạy cho Bệ hạ một việc!”
“Hả?”
“Quận chúa nương nương dù chưa hợp hôn, nhưng đã được sắc phong thì chính là thê tử của ngài. Vợ chồng ở trong vòng ngũ luân[1], không phải quan hệ bình thường. Một nam tử có tình có nghĩa, đầu tiên phải chăm sóc tốt cho thê nhi, cho nên ngài làm tổn thương tình cảm của nàng như vậy là không đúng!”
“Nhưng mà…”
“Thần biết Bệ hạ sắc lập quận chúa làm phi là vì lo lắng cho cục diện chính trị, đối với nàng không có cảm tình sâu nặng. Thần cũng biết hôn nhân của đế vương không giống với vợ chồng bình thường, đã không thể trước sau như một, càng không có chuyện ngang hàng. Thần chỉ muốn nhắc nhở bệ hạ: ngài ngoại trừ là chủ quân của của quận chúa, còn là trượng phu của nàng, chỉ cần trong năng lực của mình, ngài có trách nhiệm khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ.”
Dương Thù bĩu môi, bất mãn nói: “Ngươi nói như vậy là cảm thấy được trẫm đối xử với phi tử không tốt. Trước kia lúc ở trong cung, ngươi cũng thấy trẫm đối xử với họ thế nào rồi: có gì cũng ban cho, khi phạm lỗi cũng khoan dung, ít khi trách cứ chứ đừng nói đến đánh mắng. Sau này Ngụy quận chúa nhập cung, trẫm cũng sẽ đối đãi nàng như thế, chỉ cần nàng không can dự triều chính, không sinh chuyện thị phi thì có gì không vui vẻ chứ?”
Ứng Sùng Ưu thở dài: “Bệ hạ, ngài sở dĩ cảm thấy như vậy là bởi vì ngài chưa từng xem các phi tần đó như thê tử thật sự. Vợ chồng quý ở chỗ đôi bên hiểu nhau, quan tâm cảm thụ của đối phương, đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, không phải cứ ban cho châu báu bạc vàng, vinh hoa quý quý là có thể thay thế được!”
“Nhưng trẫm thấy các phủ hầu đại thần đối xử với phu nhân cơ thiếp của họ có khi còn không được ôn hòa như trẫm.” Dương Thù phản bác một câu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng mặt nhìn nhìn Ứng Sùng Ưu: “Theo như ngươi nói, đến lúc ngươi cưới vợ, cũng sẽ đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất?”
“Phải!”
“So với trẫm còn quan trọng hơn?”
“Quân thần vẫn đứng đầu ngũ luân, chỉ cần thần còn nhậm chức trong triều, đương nhiên vẫn phải trung quân làm đầu!”
“Vậy nếu ngươi không còn làm quan trong triều, quy ẩn sơn lâm thì sao?”
Ứng Sùng Ưu nhìn Dương Thù một cái, biết rõ hắn hỏi vậy là có ý gì, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: “Gặp quốc sự thì lấy quân chủ làm trọng, quốc sự ngoài thân, đương nhiên lấy thê nhi làm trọng.”
Hôm nay khi Dương Thù tới vốn đang vui vẻ, vừa đến liền bị kẻ kia khuyên can hợp hôn đã thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng nghe y dạy bảo, trong lòng phản cảm tự nhiên cũng thấy trái tai, đến câu cuối cùng thì đã lạnh lẽo thấu xương, cười nhạt nói: “Ngươi quả thật đối với trẫm có tình có nghĩa. Cũng may trẫm là hoàng đế, còn ràng buộc ngươi hai chữ ‘trung quân’. Nếu trẫm không có thân phận quân chủ này, có phải ngươi một chút cũng không để trong lòng?”
Đây không phải là một vấn đề khó trả lời, nhưng Ứng Sùng Ưu nghe qua lại thấy chấn động, bất giác giật mình. Bởi vì chàng đột nhiên nhớ lại mẫu đối thoại sáng nay khi Dương Thù đến thăm bệnh…
“Tiểu Ưu, đệ ở lại Vương sư là vì nguyện trung thành với Hoàng Thượng, hay là vì phải phò tá Dương Thù?”
“Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên có khác! Nguyện trung thành với Hoàng Thượng là trách nhiệm và nghĩa vụ của thần tử, nhưng phò tá Dương Thù đa phần chỉ vì bản thân hắn. Đến bây giờ đệ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”
“… Không có!”
“Vậy thì nên nghĩ đi! Đệ không phải định sau khi đại thế bình định sẽ rời đi sao? Nếu sinh ra quá nhiều tình cảm ràng buộc với Hoàng thượng, muốn rời đi sẽ không dễ dàng!”
“……”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ: nếu không muốn tương lai bị vây hãm trong triều cục, thì từ giờ trở đi tốt nhất nên nhớ kỹ: đệ không phải nguyện trung thành với một người nào đó mà chỉ nguyện trung thành Hoàng Thượng!”
……
Cửa phòng sập mạnh một tiếng, cắt ngang dòng hồi tưởng của Ứng Sùng Ưu. Sùng Ưu hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy bóng dáng Dương Thù đâu nữa, giật mình mới nhớ mình đã không kịp thời trả lời câu hỏi của hắn, có lẽ đã gây hiểu lầm, vừa định cất bước đuổi theo giải thích, lòng lại chợt động, chần chờ đứng lại. Có lẽ cuộc sống hai năm trong cung hoạn nạn có nhau đã tạo nên ảnh hưởng, Ứng Sùng Ưu luôn cảm thấy Dương Thù có một chút mê luyến khác thường và ỷ lại vào mình, nếu tương lai sớm muộn cũng phải rời đi, chi bằng sớm tạo ra khoảng cách giữa hai người cũng không phải là chuyện xấu. Tuy rằng hiểu lầm như vậy đối với Dương Thù mà nói có lẽ sẽ có chút tàn khốc và thống khổ, nhưng so với lời nói ôn nhu uyển chuyển càng có tác dụng hơn.
Dương Thù lao ra cửa, đúng ở hành lang chờ một lúc, sau lưng vẫn không có đông tĩnh. Phu tử rõ ràng không hề đuổi theo giải thích. Lửa giận trong lòng càng khó dằn nén, muốn quay lại hỏi rõ, lại thấy không phục, tính nết trẻ con cùng với ngạo khí đế vương đồng loạt phát tác, dậm chân một cái, không quay đầu lại mà bỏ đi.
*****
Hậu quả của trận khắc khẩu này quả thật không nhỏ. Dương Thù càng ngày càng tỏ thái độ với Ứng Sùng Ưu, cơ bản không thèm quan tâm đến lý lẽ. Nếu đến bẩm báo công sự, hắn tuy đều nghe, nhưng sau đó đều nói những câu quở trách bác bỏ, trong trứng cũng moi ra được mấy cân xương. Trước đây hoàng đế đối với Khu mật học sĩ ân sủng bao nhiêu thì bây giờ ác liệt bấy nhiêu. Quần thần có người thấy chướng mắt, muốn thay y phân giải vài câu, kết quả đều thành cá chung một chậu cùng gặp tai ương.
“Hoàng Thượng gần đây làm sao vậy? Rốt cuộc đệ đã làm gì chọc tới ngài?” Ứng Lâm lưu thủ Xương Tiên Quan mới đổi về thành nghe được phong thanh, vội vàng chạy đến chỗ đường đệ, vừa bước vào cửa đã hỏi ngay.
“Không có gì, ngài nổi tính trẻ con thôi!” Ứng Sùng Ưu cười cười.
“Trẻ con cái gì!” Ứng Lâm nghiêm mặt: “Gần vua như gần cọp, uy quyền thiên tử ai dám khinh mạn? Tuy rằng ngài luôn tin tưởng đệ, nhưng một khi trở mặt, người chịu thiệt chính là đệ. Sao đệ không khéo léo một chút chứ?”
Ứng Sùng Ưu tâm tình ủ dột, không muốn nhắc đến chuyện này, liền lái sang việc khác: “Hợp hôn đại điển của Bệ hạ sắp cử hành. Ngụy Vương làm chủ sự à?”
“Không phải, Hoàng Thượng hạ lệnh cho Kính Vĩ toàn quyền xử lý.”
“Tốt quá!” Ứng Sùng Ưu thở ra: “Đệ lo lắng nhất là Ngụy Vương gia sẽ xa hoa lãng phí quá mức. Tình hình trước mắt vẫn nên đơn giản thì hơn, nhưng lão hầu gia trọng sĩ diện, lại là thân phụ của quý phi, dù cho có làm quá cũng không ai dám nói. Đệ nghĩ Hoàng thượng nhất định là đã nghĩ đến điểm này nên mới sai Kính Vĩ làm. Kính thượng thư có giao hảo với Ngụy Vương, thái độ làm người cũng rất chừng mực, nhất định có thể làm tốt mọi việc, thật là nhân tuyển thích hợp!”
Ứng Lâm có chút vô lực nhìn y: “Đệ còn có tâm tình quan tâm mấy chuyện này sao? Đệ có biết Hoàng thượng ra lệnh cho đệ tháng sau phải trực đêm ở triều phòng không?”
“Biết chứ!”
“Vậy đệ có biết ngày hợp hôn đại điển là 15 tháng sau không?”
“Đương nhiên là biết!”
“Trực đêm chỉ là việc nhỏ, phái một tiểu chương[2] là được, cần gì phải chỉ đích danh đệ đi, rõ ràng là không muốn cho đệ tham dự đại điển, tỏ thái độ xa lánh ra mặt, sỉ diện cũng không chừa cho đệ, chẳng khác nào bị biếm trích!”
“Như vậy cũng tốt!” Ứng Sùng Ưu lẩm bẩm: “Dù sao cũng có ngày phải rời đi…”
“Đệ nói cái gì?”
“Không có gì…” Ứng Sùng Ưu nhìn đường huynh cười cười: “Thánh mệnh đã ban ra, có nói gì cũng vô ích. Huynh cũng đang bận việc, đừng ở đây lãng phí thời gian. Trịnh đại tướng quân làm bằng hữu thì rất ôn hòa, nhưng khi làm việc thì chấp pháp như núi, huynh nếu chậm trễ, coi chừng bị phạt vài chục đại côn, đau đớn không nói, mặt mũi càng không biết để đâu đấy!”
“Được rồi được rồi, ta đi trước. Đệ có việc gì nhất định phải nói với ca ca đấy…” Ứng Lâm thấy thời gian quả thật không còn sớm, liền dặn dò một câu, vội vàng chạy đi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ứng Sùng Ưu đứng tại chỗ ngẩn ngơ một lát, cảm thấy tâm thần khó an, bèn thay đổi quần áo đi đến Trị sự phòng xử lý công vụ, đem hết tất cả công việc ra làm để phân tán suy nghĩ.
Cứ bận rộn như vậy, hơn hai mươi ngày trôi qua rất nhanh. Ứng Sùng Ưu tính tình đạm bạc, không chấp nhất, chẳng bao lâu đã quen với không khí căng thẳng trước mặt Dương Thù; ngược lại tiểu hoàng đế công lực không đủ, càng ngày càng phát hỏa, trong lòng bực bội, tuy rằng không đến nổi giận cá chém thớt, nhưng hành xử khó tránh nghiêm khắc hơn rất nhiều, lôi tất cả thói xấu trong triều đình không vừa mắt trước kia nhất nhất chỉnh đốn cải cách. Trận chiến ở Xương Tiên Quan vốn đã nâng uy thế của Dương Thù lên cao, nay lại nhân dịp chỉnh đốn quyết liệt này mà thu được kết quả bất ngờ: bá quan văn võ càng cảm thấy hắn có phong phạm đế vương, càng ngày càng kính phục hơn, khoan nói đến các nguyên lão lễ nghĩa chu toàn như Ngụy vương, bây giờ ngay cả Ích Châu hầu tính tình ngang ngược trông thấy hoàng đế cũng phải nín thở cung kính, không dám làm càn.
Thoáng một cái đã đến ngày hợp hôn. Kính Vĩ quả nhiên thành thạo nội chính, chuẩn bị mọi việc chu toàn mà không xa xỉ. Giang Miên viện và Chu Tuy điện thiết yến đèn treo tụ kết, từ chiều đã chiêng trống vang lừng, rất náo nhiệt. Ứng Sùng Ưu ăn xong bữa tối liền đi thẳng đến Trị sự phòng ở Cần Chính điện, uống hai chung rượu nhẹ rồi ngồi xem sổ sách. Thỉnh thoảng ngừng lại, nhìn qua cửa sổ thấy Chu Tuy điện rực rỡ đèn hoa, nghe văng vẳng tiếng kèn tiếng nhạc, tuy rằng trong lòng cũng chợt thoảng qua cảm giác lạnh lùng, nhưng Sùng Ưu luôn luôn trấn tĩnh kịp thời, tâm tình vừa biến chuyển liền vội vàng thu liễm tâm thần, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hôn điển của thiên tử không phải tầm thường, mặc dù không thể so với đại hôn lập hậu năm đó nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt gần như suốt đêm. Đến sau canh ba, Ứng Sùng Ưu cảm thấy hơi buồn ngủ nên thu dọn công văn trên bàn lại, lấy một cái chăn bông từ trong kho của Trị sự phòng ra trải xuống đất, cũng bởi mấy ngày nay sự vụ cực kỳ bận rộn nên vừa đặt lưng xuống đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết dưới bóng cây ngoài cửa sổ có một người nhìn chăm chăm vào ánh đèn trong phòng.
“Bệ hạ, hay là để nô tài thỉnh Ứng đại nhân ra tiếp giá?”
“Không cần! Trở về đi!”
“Nhưng Bệ hạ đã cố ý…”
“Trẫm chỉ đột nhiên muốn thấy hắn một chút, giờ đã thấy rồi. Gọi hắn đến lại nghe hắn giáo huấn trẫm nào là đêm hôn lễ lại để tân nương cô độc, không nghe cũng được!”
“Dạ…”
Chu Tuy điện bên kia văng vẳng tiếng cười nói náo nhiệt. Dương Thù đi về phía đèn hoa mà mỗi bước mỗi trĩu nặng ưu tư.
*****
Đại điển hợp hôn kết thúc viên mãn, trời cũng nhanh chóng vào xuân. Tuy rằng xa cách kinh đô không thể bái tế thái miếu, các quan viên điển lễ vẫn an bài nghi thức bái thiên cầu phúc. Đây là cái tết tự do đầu tiên của Dương Thù, trước giờ đều là ngồi im như phổng cho Mạch Thích Thanh mặc tình bày bố, nay được giang san một cõi, quần thần vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt[3], tâm tình tự nhiên có chút lạ lẫm. Đêm trừ tịch có tuyết lớn, thần dân đều cho rằng đây là điềm lành trời ban, càng thêm vui mừng. Nhưng không hiểu sao hoàng đế không nhiệt tình như trước đây, lúc nào cũng mặt ủ mày chau, tiệc tất niên chỉ ăn vài miếng, lễ vật tiến cống của các châu phủ cũng chỉ liếc qua cho có lệ. Các thái y hội chuẩn đều báo là không có bệnh, khiến cho các vị trọng thần thân cận lo lắng không thôi.
Sáng mùng một, sau khi hướng về phương bắc tế bái tổ tiên, Dương Thù đến doanh trại Vương sư tuần tra một vòng, còn tự mình ban rượu cho các tướng sĩ. Tuy rằng không phải ai cũng được nhận hoàng đế ban thưởng nhưng tất cả tướng sĩ đều vui mừng kích động. Có điều khi rời khỏi quân doanh thì vẻ mặt tươi tắn của Dương Thù cũng vụt biến mất, đến dự yến hội của Ngụy Vương vẫn lầm lì như thế, uống mới mấy chén đã say. Ngụy vương sợ có sơ suất, đành phải tiễn hắn về Giang Miên Viện.
Đại tướng thân vệ Ứng Lâm phò thánh giá lên long liễn xong, vừa định rời khỏi, đột nhiên cánh tay bị túm chặt, ngoảnh mặt lại thì thấy Dương Thù hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng, không khỏi giật mình hoảng sợ.
“Hắn đang làm cái gì?” Dương Thù thở phì phì hỏi
“Ớ???”
“Mùng… mùng một không đến chúc tết trẫm… Hắn còn nói hằng năm… hằng năm đều… tự mình làm cao đoàn thang[4] cho trẫm… Mới… mới làm có hai năm thôi mà…!” Ứng Lâm giật mình, không hiểu hoàng đế muốn nói gì nên cũng không biết phải trả lời ra sao, chỉ đành ngơ ngác đứng nhìn.
“Mấy ngày nay… trẫm rất… rất nhường nhịn rồi mà?… Trẫm rõ ràng đã cố… cố gắng hòa hợp… Còn… còn muốn cái gì?… Là hắn không đúng, ngươi nói… hắn còn… còn muốn trẫm làm thế nào?…” Dương Thù miệng đầy hơi rượu, hằm hè chất vấn Ứng Lâm.
Tội cho Ứng đại tướng quân không biết phải làm sao, trong lòng âm thầm kêu khổ, ngoài mặt chỉ có thể cười cười nói xuôi theo: “Hoàng thượng, hay là người nghỉ ngơi trước, để thần đến hỏi hắn giùm người, nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng, được không?”
Lúc này Ngụy quý phi đã dẫn cung nhân ra đón, Ứng Lâm lén lút thở phào, đem hoàng để đang say khước tống cho bọn họ rồi bỏ chạy lấy người. Ngụy phi thấy sắc mặt Dương Thù đỏ bừng, biết là say rượu, vội cùng bọn cung nữ dìu vào giường, cởi bớt áo ngoài, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Dương Thù mơ màng lăn qua lăn lại, miệng lải nhải không biết nói gì, chẳng mấy chốc liền lăn ra ngủ. Ngụy phi cẩn thận thay áo ngắn cho hắn, rồi ngồi cạnh canh chừng, một bước cũng không dám rời.
Đến tận hoàng hôn, Dương Thù mới từ từ tỉnh lại, hơi rượu đã tan, ngồi dậy vỗ trán nghĩ ngợi, thần sắc vẫn âm trầm như cũ.
“Bệ hạ, người đã ngủ lâu như vậy, hay là dùng chút điểm tâm đi?” Ngụy phi ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi một câu, thấy Dương Thù không tỏ vẻ phản đối, liền cầm lấy chén trên tay cung nữ, dùng thìa bạc múc một chút nước canh dâng tận môi Dương Thù. Ai ngờ Hoàng đế vừa uống một ngụm, ánh mắt đang dại ra đột nhiên bừng sáng, quay phắt lại nhìn chằm chằm cái chén trong tay Ngụy phi:
“Cao đoàn thang này… ai đưa tới?”
“A?” Ngụy phi cả kinh, vội đáp: “Là Ứng học sĩ…”
“Mang tới lúc nào?”
“Tối hôm qua…”
Dương Thù cả giận: “Vậy tại sao bây giờ mới dâng lên cho trẫm?”
“Hồi… hồi bệ hạ, khi Ứng học sĩ đưa tới có dặn dò qua, nói cao thang này là đồ ngọt không hợp với rượu, nếu Bệ hạ say thì không nên cho người dùng. Từ tối hôm qua cho đến trưa nay người đều uống nhiều rượu, nên nô tì mới…”
“Được rồi, không cần giải thích nữa!” Dương Thù phất phất tay: “Đem đến đây để trẫm tự ăn!”
Ngụy phi vội vàng hai tay dâng lên. Dương Thù ăn hết một chén cao đoàn thang, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp, sai người lấy một ít gấm vóc kim châu tặng cho Ngụy phi, còn đích thân chọn một bộ cờ ngọc thạch tinh xảo, sai tổng quản thái giám Cao Thành đưa tặng cho Ứng Sùng Ưu. Ai ngờ Cao Thành đi cả buổi lại đem phẩm vật quay về bẩm: “Ứng đại nhân có việc công, sáng sớm hôm nay đã lên đường đến Vị Châu rồi!”
Dương Thù đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi: “Hắn đi Vị Châu làm gì?”
“Nô tài chỉ biết là việc công, còn cụ thể thì không được rõ!”
“Việc công cái gì? Nếu là việc công sao trẫm lại không biết chứ?”
“Hồi Hoàng Thượng, là Ngụy Vương gia chuẩn, có ghi chú trong bản ghi nhớ, cũng đã trình báo hoàng thượng!”
Dương Thù vội sai người đem bảng ghi nhớ mấy ngày trước đến đây, quả nhiên có một dòng chữ nhỏ ghi: “Khu mật học sĩ Ứng Sùng Ưu tới Vị Châu kiểm tra tình hình dự trữ quân lương, mười ngày sau phục mệnh” ở gần lề công văn, hơi khó trông thấy.
Ngụy phi vẫn đứng bên cạnh không dám nhiều lời, lúc này thấy Dương Thù tức giận ném bản ghi nhớ xuống đất, lo sợ tiến lên hỏi: “Có phải tại phụ thân của nô tì sơ sẩy…”
“Chỉ là sắp xếp công vụ bình thường, không liên quan gì đến Ngụy Vương.” Dương Thù quay đầu lại nhìn nàng một cái, chau mày: “Bình thường trẫm đối với nàng không mấy khi ân cần, thần sắc lại quá nghiêm nghị, nàng còn luôn khúm núm như thế, nếu để ai đó trông thấy lại giáo huấn trẫm không biết thương tiếc thê tử. Sau này trước mặt trẫm không cần phải cúc cung như thế nữa!”
Ngụy phi cúi đầu nói: “Nô tì hầu hạ bệ hạ, vốn là nên thuận thừa thánh ý, chu đáo cẩn trọng mới phải!”
Dương Thù thấy nàng rụt rè sợ hãi, trong lòng càng thêm phiền muộn, không muốn nói thêm, vung tay áo quay người bỏ về tẩm cư.
[1] Ngũ luân gồm: quân thần, phụ tử, phu thê, huynh đệ, bằng hữu
[2] Tiểu chương: dạng như thư ký, nhân viên văn phòng
[3] Chúng tinh phủng nguyệt: các ngôi sao vây quanh mặt trăng
[4] Cao đoàn thang 糕团汤: 1 loại trôi nước
Công lớn nhất dĩ nhiên thuộc về chủ lực Diễm Linh quân, sau trận này danh vang vạn dặm; hai quân phối hợp tác chiến Thanh Ích Tể Châu cũng lập không ít chiến công; duy chỉ có Bình Thành quân trấn giữ hậu phương là không có phần, không khỏi có chút tịch mịch, nhưng vì lúc trước phân công trấn giữ Bình Thành, chính Ngụy Vương xung phong ở lại, nên lúc này cũng chỉ đành tự oán chính mình, không trách được ai. Vì muốn trấn an Ngụy Vương, khi khải hoàn trở về, Dương Thù đã cực lực tuyên dương Ngụy Vương có công giữ vững hậu phương. Nhưng thân là người đứng đầu bá quan, Ngụy Vương vẫn khó tránh được cảm giác mất mặt, trong lòng buồn bực, chợt nhớ đến con gái được lập phi mà vẫn chưa hợp hôn, liền muốn nhân cơ hội cho thiên hạ thêm vui.
“Đại chiến vừa qua, trẫm nào có tâm tư hợp hôn!” Dương Thù phiền muộn phất tay.
“Nhưng tâu Bệ hạ,” Điển lễ thượng thư Kính Vĩ (kiêm chức) dập đầu khuyên can: “Quý phi chịu sắc phong đã lâu, bởi vì chiến sự không thuận tiện mà lùi lại hôn điển. Hiện giờ Xương Tiên Quan đại thắng, đang giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục, chính là thời cơ rất tốt, Bệ hạ vì sao…”
“Bây giờ Ứng học sĩ bị thương nặng còn nằm ở trên giường, khanh lại bảo trẫm cười cười nói nói ôm lấy mỹ nhân động phòng. Trẫm còn là người nữa không?”
“Thần vừa ghé thăm Ứng đại nhân, vết thương tuy không nhẹ, nhưng chỉ cần điều dưỡng ít lâu sẽ khỏi hẳn. Hơn nữa Ứng đại nhân cũng rất mong Bệ hạ sớm ngày hợp hôn, kế tục tông tự Đại Uyên. Thỉnh Bệ hạ……”
“Thế thì các cứ khanh chuẩn bị trước, chờ hắn hồi phục liền lập tức cử hành.” Dương Thù nói: “Vậy được rồi chứ?” (oạch, rốt cuộc là ai cưới vợ đây chứ >”<)
“Bệ hạ…”
“Các khanh không hiểu Ứng Sùng Ưu, trẫm thì biết rất rõ: Một khi chuẩn bị hôn sự, hắn nhất định không quan tâm đến thương thế chưa lành mà ra sức hỗ trợ, trẫm không muốn khiến cho hắn thêm vất vả. Nói sao thì trẫm cũng ở ngay tại Bình Thành này, chiếu thư sắc phong cũng đã ban, một cái hôn lễ chờ thêm vài tháng thì có làm sao? Chẳng lẽ trẫm bỏ trốn được à?” nói xong vung tay áo bỏ đi.
Kính Vĩ đuổi theo mấy bước, thấy không ổn đành đến gặp Ngụy Vương phục mệnh.
Tình cảm sư đồ của Dương Thù và Ứng Sùng Ưu, Ngụy Vương đương nhiên không rõ, làm sao tin được chỉ vì một Khu mật học sĩ bị thương mà hoàng đế không lòng dạ nào hợp hôn, không khỏi nghi ngờ Dương Thù có ý khác nên tìm cách thoái thác. Nếu người trên đã thấy khó chịu, kẻ dưới khó mà không nghị luận, lúc đầu chỉ nói riêng với nhau, dần dần đồn đãi đến tận nội viện.
Ngụy gia quận chúa phương danh Tạ Sơ, tuy được nuông chiều nhưng từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, tính tình ôn hòa hiểu chuyện. Lúc được sắc phong quý phi, trên dưới gia đình đều hoan hỉ, bản thân nàng cũng từng được triệu kiến hai lần, trông thấy thiếu niên thiên tử tuấn tú khí khái liền đem lòng luyến ái, ngày đêm trông ngóng sớm đến ngày hợp hôn, không ngờ mới một sớm một chiều đã nghe nha hoàn học lại, nói lão hầu gia thất sủng, hoàng đế dường như bất mãn việc hôn nhân này, vân vân… khiến nàng lòng đau như cắt, khóc trộm mấy đêm, thập phần thương tâm.
Thị nữ Châm Nhi của Ngụy quận chúa vô cùng thông minh. Lần trước vô tình diện kiến thánh giá khi ôm tiểu hồ Tích Tích đi gặp Ứng Sùng Ưu, nàng đã nhìn ra Dương Thù đối vị thái phó công tử này đặc biệt tin cậy. Trông thấy quận chúa khổ sở, Châm Nhi liền lặng lẽ bế Tích Tích ra phủ, dựa vào ngọc bài ngự ban, trực tiếp đến phòng của Ưng Sùng Ưu không bị ngăn trở.
Ứng Sùng Ưu sau khi tùy giá trở về thành vẫn được điều dưỡng chu đáo, vết thương lành lại rất nhanh. Hôm nay vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, đang dựa vào đầu giường đọc sách thì nghe báo có thị nữ của Ngụy phủ cầu kiến liền biết là Châm Nhi, vội cho tiến vào. Tiểu bạch hồ thấy cũ chủ mừng rỡ vô cùng, nhào sang thân thiết dụi đầu vào ngực Sùng Ưu.
“Hôm nay vốn không phải ngày gặp, nhưng nương nương nghe nói Ứng đại nhân bị thương, sợ ngài dưỡng bệnh buồn tẻ, cố ý phái tiểu tì sang đây một chuyến.” Châm Nhi đứng cạnh cười nói
“Phiền nương nương quan tâm như vậy, nàng trở về thay ta đa tạ. Hôm khác thuận tiên sẽ đến bái kiến!” Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng gãi gãi cằm Tích Tích, cười tạ ơn.
“Dạ!” Châm Nhi lễ phép cúi người, nhân cơ hội nói: “Quận chúa chúng tôi quả thật hiền tuệ chu đáo ít ai sánh bằng. Chỉ tiếc hoàng đế bệ hạ mắt cao, không xem trọng quận chúa!”
Ứng Sùng Ưu ngẩn ra: “Lời này từ đâu mà có?”
“Ngài còn chưa biết,” Châm Nhi bước đến, thấp giọng nói: “Bên ngoài đồn rằng: Bệ hạ lấy cớ ngài thương thế chưa lành, không chịu hợp hôn. Ngài nghĩ xem, lý do này không những nói ra không ai tin, mà ngay cả Ứng đại nhân ngài nghe được trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Chẳng qua quận chúa vô phúc, không khiến Hoàng thượng đẹp lòng, cũng không nên lấy ngài ra chịu tội với thiên hạ!”
Ứng Sùng Ưu nhiều ngày tĩnh dưỡng ở nhà mặc dù lúc nào cũng có đồng liêu đến thăm hỏi, nhưng bởi chàng là đương sự nên không ai nhắc đến chuyện này, quả thật một chút cũng không biết, vừa nghe lập tức chau mày trầm tư.
“Ứng đại nhân, tiểu tì biết ngài ôn hoà hiền hậu, Hoàng Thượng đối với ngài một lòng tin cậy, nói gì nghe nấy, coi như nể tình quận chúa chúng tôi mấy năm nay chăm sóc Tích Tích, có thể giúp người nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng hay không?”
Ứng Sùng Ưu nghĩ ngợi rồi nói: “Nàng về an ủi quận chúa, nói Hoàng thượng đã hạ chiếu sách phi, nhất định sẽ không thay đổi; có cơ hội ta cũng sẽ khuyên can hoàng thượng, mong quận chúa đừng bận tâm đến lời đồn đãi!”
Châm Nhi vui mừng nói: “Tạ ơn Ứng đại nhân!” nói xong đưa tay ôm lấy Tích Tích chuẩn bị cáo từ, ai ngờ tiểu hồ bám chặt lấy chủ củ, nhất định không chịu rời đi, lắc mấy cũng không được.
“Nàng về trước đi, hai ngày nữa ta sẽ sai người đưa qua!” Ứng Sùng Ưu xem thời gian đã sắp đến giờ Dương Thù đến thăm mỗi ngày, vội phái Châm Nhi đi, đứng dậy chỉnh trang y phục, ôm Tích Tích thong thả qua lại trong phòng, âm thầm tính toán.
Đối với lý do Dương Thù hoãn lại hôn lễ, Ứng Sùng Ưu tin tưởng là thật, nhưng cũng biết phần lớn thần tử còn lại đều cho rằng đây chỉ là cái cớ, khó tránh thiên hạ ngờ vực. Lần này phá được Xương Tiên Quan, Ngụy Vương và Bình Thành quân không có chút công lao, vốn không còn mặt mũi; mà Ngụy quận chúa là con gái của công thần, vốn đã được sắc phong càng không chịu nỗi lời đồn đãi như thế. Hợp hôn đại điển chỉ cần dời lại một ngày thì oán giận của cha con Ngụy vương càng sâu thêm một bậc. Hiện giờ sắp phải nam chinh, rất cần phải trấn an Bình Thành, không nên sinh thêm nhiều chuyện.
Đang đắn đo trước sau, bên tai chợt nghe tiếng hỏi: “Ngươi hôm nay cảm thấy thế nào?”
Ứng Sùng Ưu giật mình cả kinh, lúc này mới phát giác mình đã tựa vào cửa sổ thất thần, vội vã bật dậy, bước đến hành lễ với Dương Thù.
“Được rồi, khi chỉ có hai chúng ta thì không cần phải đa lễ!” Dương Thù nghiêng đầu nhìn sắc mặt của y: “Hôm nay khí sắc tốt lắm… Ngươi vừa rồi suy nghĩ gì vậy? Trẫm huơ tay trước mặt mà ngươi cũng không nhận ra…”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là ngẩn người mà thôi!” Ứng Sùng Ưu ngượng ngùng cười: “Bệ hạ, mời ngồi!”
“… Vết thương của ngươi thế nào rồi?
“Đã kéo da non, Bệ hạ có muốn nhìn xem không?”
“Ngươi đừng lộn xộn! Băng bó đàng hoàng rồi, động đến nó làm gì!” Dương Thù vội vàng đè tay y lại, rồi xoa đầu tiểu hồ trong lòng y: “Tích Tích sao lại ở chổ ngươi? Có phải Châm Nhi gì đó lại đến thăm ngươi không?”
Ứng Sùng Ưu sợ Dương Thù đa tâm, vội nói: “Là thần nhớ Tích Tích nên phái người đến xin quận chúa nương nương mang nó về!”
“Ừm, thật ra cho dù ngươi bận cũng có thể mang nó về, trẫm sẽ phái một người giúp ngươi chăm sóc nó là được!”
“Giữ ở bên người mà không thể tự mình chăm sóc thì đâu còn ý nghĩa gì. Ngụy quận chúa nương nương tính tình ôn nhu đôn hậu, Tích Tích ở bên cạnh nàng, thần rất yên tâm… Đúng rồi, nghe nói hợp hôn đại điển của Bệ hạ cũng sắp đến rồi!”
“Ừ, chờ ngươi khỏe lại sẽ tiến hành!”
“Thương tích của thần đã đỡ rất nhiều!”
Dương Thù nhướng mắt: “Sáng nay trẫm vừa gặp thái y, ông ta nói ngươi còn phải tịnh dưỡng!”
Ứng Sùng Ưu ngồi ngay ngắn, từ từ hỏi: “Bệ hạ, thần nghe đồn khi Kính thượng thư tấu thỉnh cử hành hôn điển, Bệ hạ bảo là bởi vì thần bị thương chưa lành nên không có tâm tình, đòi tạm hoãn hôn lễ?”
“Đúng vậy!”
“Bệ hạ chẳng lẽ không cảm thấy lý do như vậy đối với bá quan mà nói rất khó lý giải sao?”
Dương Thù nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Thần ở trước mặt Bệ hạ bất quá chỉ là một Khu mật sĩ tam phẩm, không quan trọng gì, nhưng lễ hợp hôn Bệ hạ nạp phi thừa tử lại vô cùng trọng đại, quần thần ngước nhìn, thiên hạ chú ý. Hai sự kiện chẳng những không chút liên quan, còn bên trọng bên khinh phượng gà khác biệt. Huống chi sau trận Xương Tiên Quan, Ngụy Vương trong lòng không yên, đây chẳng qua cũng là cơ hội trấn an lòng quân, Bệ hạ…”
“Đủ rồi!” Dương Thù bỗng nhiên đứng phắt dậy, mặt lộ vẻ khó chịu: “Người khác nói thế đã đành, ngay cả ngươi mà cũng lôi cái gì gọi là ‘bên trọng bên khinh phượng gà khác biệt’ ra hay sao? Chẳng lẽ Ngụy quận chúa là phượng còn ngươi là gà à? Ngươi mà nghĩ như vậy trẫm sẽ giận thật đấy! Vốn chỉ vì tâm tình hiện giờ không tốt nên hoãn lại một chút mà thôi, các ngươi làm gì như đại sự, hết người này đến người kia chạy đến khuyên, rốt cuộc là muốn cái gì?”
Ứng Sùng Ưu kiên nhẫn nói: “Đối với ngài mà nói, có lẽ không đáng phải bận tâm, nhưng đối Ngụy Vương cùng quận chúa nương nương mà nói, đây đích thật là một chuyện trọng đại. Ngài nếu muốn hoãn lại hôn lễ không phải là không thể, nhưng dù sao cũng phải đưa ra một lý do hợp lý. Xương Tiên Quan vừa mới bị công phá, ai mà tin được ngài tâm tình không tốt kia chứ!”
Dương Thù khoanh tay trước ngực, nhìn Ứng Sùng Ưu chằm chằm: “Ngươi cũng không tin tưởng sao?”
“Bệ hạ, thần đang nói Ngụy Vương…”
“Nhưng trẫm đang hỏi ngươi! Ngươi tin không?”
Ứng Sùng Ưu cúi đầu: “Tình cảm thân thiết của Bệ hạ đối với thần, thần tuyệt đối không có chút hoài nghi. Nhưng ngài cũng nên suy nghĩ cho quận chúa một chút, nàng nghe được hôn điển bị hoãn lại, trong lòng sẽ ấm ức thế nào?”
Dương Thù không cho là đúng: “Liên quan gì đến nàng ta? Trẫm đâu phải không sắc phong nàng nữa, uất ức cái gì?”
“Bệ hạ, ngài ngồi xuống, đối diện với thần được không!” Ứng Sùng Ưu thả Tích Tích xuống đất, rồi chỉ vào cái ghế dựa trước mặt. Dương Thù ngẩn ra không hiểu tại sao, nhưng thấy Ứng Sùng Ưu thần sắc trịnh trọng, cũng theo lời ngồi xuống.
“Xin để thần dạy cho Bệ hạ một việc!”
“Hả?”
“Quận chúa nương nương dù chưa hợp hôn, nhưng đã được sắc phong thì chính là thê tử của ngài. Vợ chồng ở trong vòng ngũ luân[1], không phải quan hệ bình thường. Một nam tử có tình có nghĩa, đầu tiên phải chăm sóc tốt cho thê nhi, cho nên ngài làm tổn thương tình cảm của nàng như vậy là không đúng!”
“Nhưng mà…”
“Thần biết Bệ hạ sắc lập quận chúa làm phi là vì lo lắng cho cục diện chính trị, đối với nàng không có cảm tình sâu nặng. Thần cũng biết hôn nhân của đế vương không giống với vợ chồng bình thường, đã không thể trước sau như một, càng không có chuyện ngang hàng. Thần chỉ muốn nhắc nhở bệ hạ: ngài ngoại trừ là chủ quân của của quận chúa, còn là trượng phu của nàng, chỉ cần trong năng lực của mình, ngài có trách nhiệm khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ.”
Dương Thù bĩu môi, bất mãn nói: “Ngươi nói như vậy là cảm thấy được trẫm đối xử với phi tử không tốt. Trước kia lúc ở trong cung, ngươi cũng thấy trẫm đối xử với họ thế nào rồi: có gì cũng ban cho, khi phạm lỗi cũng khoan dung, ít khi trách cứ chứ đừng nói đến đánh mắng. Sau này Ngụy quận chúa nhập cung, trẫm cũng sẽ đối đãi nàng như thế, chỉ cần nàng không can dự triều chính, không sinh chuyện thị phi thì có gì không vui vẻ chứ?”
Ứng Sùng Ưu thở dài: “Bệ hạ, ngài sở dĩ cảm thấy như vậy là bởi vì ngài chưa từng xem các phi tần đó như thê tử thật sự. Vợ chồng quý ở chỗ đôi bên hiểu nhau, quan tâm cảm thụ của đối phương, đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, không phải cứ ban cho châu báu bạc vàng, vinh hoa quý quý là có thể thay thế được!”
“Nhưng trẫm thấy các phủ hầu đại thần đối xử với phu nhân cơ thiếp của họ có khi còn không được ôn hòa như trẫm.” Dương Thù phản bác một câu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng mặt nhìn nhìn Ứng Sùng Ưu: “Theo như ngươi nói, đến lúc ngươi cưới vợ, cũng sẽ đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất?”
“Phải!”
“So với trẫm còn quan trọng hơn?”
“Quân thần vẫn đứng đầu ngũ luân, chỉ cần thần còn nhậm chức trong triều, đương nhiên vẫn phải trung quân làm đầu!”
“Vậy nếu ngươi không còn làm quan trong triều, quy ẩn sơn lâm thì sao?”
Ứng Sùng Ưu nhìn Dương Thù một cái, biết rõ hắn hỏi vậy là có ý gì, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: “Gặp quốc sự thì lấy quân chủ làm trọng, quốc sự ngoài thân, đương nhiên lấy thê nhi làm trọng.”
Hôm nay khi Dương Thù tới vốn đang vui vẻ, vừa đến liền bị kẻ kia khuyên can hợp hôn đã thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng nghe y dạy bảo, trong lòng phản cảm tự nhiên cũng thấy trái tai, đến câu cuối cùng thì đã lạnh lẽo thấu xương, cười nhạt nói: “Ngươi quả thật đối với trẫm có tình có nghĩa. Cũng may trẫm là hoàng đế, còn ràng buộc ngươi hai chữ ‘trung quân’. Nếu trẫm không có thân phận quân chủ này, có phải ngươi một chút cũng không để trong lòng?”
Đây không phải là một vấn đề khó trả lời, nhưng Ứng Sùng Ưu nghe qua lại thấy chấn động, bất giác giật mình. Bởi vì chàng đột nhiên nhớ lại mẫu đối thoại sáng nay khi Dương Thù đến thăm bệnh…
“Tiểu Ưu, đệ ở lại Vương sư là vì nguyện trung thành với Hoàng Thượng, hay là vì phải phò tá Dương Thù?”
“Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên có khác! Nguyện trung thành với Hoàng Thượng là trách nhiệm và nghĩa vụ của thần tử, nhưng phò tá Dương Thù đa phần chỉ vì bản thân hắn. Đến bây giờ đệ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”
“… Không có!”
“Vậy thì nên nghĩ đi! Đệ không phải định sau khi đại thế bình định sẽ rời đi sao? Nếu sinh ra quá nhiều tình cảm ràng buộc với Hoàng thượng, muốn rời đi sẽ không dễ dàng!”
“……”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ: nếu không muốn tương lai bị vây hãm trong triều cục, thì từ giờ trở đi tốt nhất nên nhớ kỹ: đệ không phải nguyện trung thành với một người nào đó mà chỉ nguyện trung thành Hoàng Thượng!”
……
Cửa phòng sập mạnh một tiếng, cắt ngang dòng hồi tưởng của Ứng Sùng Ưu. Sùng Ưu hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy bóng dáng Dương Thù đâu nữa, giật mình mới nhớ mình đã không kịp thời trả lời câu hỏi của hắn, có lẽ đã gây hiểu lầm, vừa định cất bước đuổi theo giải thích, lòng lại chợt động, chần chờ đứng lại. Có lẽ cuộc sống hai năm trong cung hoạn nạn có nhau đã tạo nên ảnh hưởng, Ứng Sùng Ưu luôn cảm thấy Dương Thù có một chút mê luyến khác thường và ỷ lại vào mình, nếu tương lai sớm muộn cũng phải rời đi, chi bằng sớm tạo ra khoảng cách giữa hai người cũng không phải là chuyện xấu. Tuy rằng hiểu lầm như vậy đối với Dương Thù mà nói có lẽ sẽ có chút tàn khốc và thống khổ, nhưng so với lời nói ôn nhu uyển chuyển càng có tác dụng hơn.
Dương Thù lao ra cửa, đúng ở hành lang chờ một lúc, sau lưng vẫn không có đông tĩnh. Phu tử rõ ràng không hề đuổi theo giải thích. Lửa giận trong lòng càng khó dằn nén, muốn quay lại hỏi rõ, lại thấy không phục, tính nết trẻ con cùng với ngạo khí đế vương đồng loạt phát tác, dậm chân một cái, không quay đầu lại mà bỏ đi.
*****
Hậu quả của trận khắc khẩu này quả thật không nhỏ. Dương Thù càng ngày càng tỏ thái độ với Ứng Sùng Ưu, cơ bản không thèm quan tâm đến lý lẽ. Nếu đến bẩm báo công sự, hắn tuy đều nghe, nhưng sau đó đều nói những câu quở trách bác bỏ, trong trứng cũng moi ra được mấy cân xương. Trước đây hoàng đế đối với Khu mật học sĩ ân sủng bao nhiêu thì bây giờ ác liệt bấy nhiêu. Quần thần có người thấy chướng mắt, muốn thay y phân giải vài câu, kết quả đều thành cá chung một chậu cùng gặp tai ương.
“Hoàng Thượng gần đây làm sao vậy? Rốt cuộc đệ đã làm gì chọc tới ngài?” Ứng Lâm lưu thủ Xương Tiên Quan mới đổi về thành nghe được phong thanh, vội vàng chạy đến chỗ đường đệ, vừa bước vào cửa đã hỏi ngay.
“Không có gì, ngài nổi tính trẻ con thôi!” Ứng Sùng Ưu cười cười.
“Trẻ con cái gì!” Ứng Lâm nghiêm mặt: “Gần vua như gần cọp, uy quyền thiên tử ai dám khinh mạn? Tuy rằng ngài luôn tin tưởng đệ, nhưng một khi trở mặt, người chịu thiệt chính là đệ. Sao đệ không khéo léo một chút chứ?”
Ứng Sùng Ưu tâm tình ủ dột, không muốn nhắc đến chuyện này, liền lái sang việc khác: “Hợp hôn đại điển của Bệ hạ sắp cử hành. Ngụy Vương làm chủ sự à?”
“Không phải, Hoàng Thượng hạ lệnh cho Kính Vĩ toàn quyền xử lý.”
“Tốt quá!” Ứng Sùng Ưu thở ra: “Đệ lo lắng nhất là Ngụy Vương gia sẽ xa hoa lãng phí quá mức. Tình hình trước mắt vẫn nên đơn giản thì hơn, nhưng lão hầu gia trọng sĩ diện, lại là thân phụ của quý phi, dù cho có làm quá cũng không ai dám nói. Đệ nghĩ Hoàng thượng nhất định là đã nghĩ đến điểm này nên mới sai Kính Vĩ làm. Kính thượng thư có giao hảo với Ngụy Vương, thái độ làm người cũng rất chừng mực, nhất định có thể làm tốt mọi việc, thật là nhân tuyển thích hợp!”
Ứng Lâm có chút vô lực nhìn y: “Đệ còn có tâm tình quan tâm mấy chuyện này sao? Đệ có biết Hoàng thượng ra lệnh cho đệ tháng sau phải trực đêm ở triều phòng không?”
“Biết chứ!”
“Vậy đệ có biết ngày hợp hôn đại điển là 15 tháng sau không?”
“Đương nhiên là biết!”
“Trực đêm chỉ là việc nhỏ, phái một tiểu chương[2] là được, cần gì phải chỉ đích danh đệ đi, rõ ràng là không muốn cho đệ tham dự đại điển, tỏ thái độ xa lánh ra mặt, sỉ diện cũng không chừa cho đệ, chẳng khác nào bị biếm trích!”
“Như vậy cũng tốt!” Ứng Sùng Ưu lẩm bẩm: “Dù sao cũng có ngày phải rời đi…”
“Đệ nói cái gì?”
“Không có gì…” Ứng Sùng Ưu nhìn đường huynh cười cười: “Thánh mệnh đã ban ra, có nói gì cũng vô ích. Huynh cũng đang bận việc, đừng ở đây lãng phí thời gian. Trịnh đại tướng quân làm bằng hữu thì rất ôn hòa, nhưng khi làm việc thì chấp pháp như núi, huynh nếu chậm trễ, coi chừng bị phạt vài chục đại côn, đau đớn không nói, mặt mũi càng không biết để đâu đấy!”
“Được rồi được rồi, ta đi trước. Đệ có việc gì nhất định phải nói với ca ca đấy…” Ứng Lâm thấy thời gian quả thật không còn sớm, liền dặn dò một câu, vội vàng chạy đi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ứng Sùng Ưu đứng tại chỗ ngẩn ngơ một lát, cảm thấy tâm thần khó an, bèn thay đổi quần áo đi đến Trị sự phòng xử lý công vụ, đem hết tất cả công việc ra làm để phân tán suy nghĩ.
Cứ bận rộn như vậy, hơn hai mươi ngày trôi qua rất nhanh. Ứng Sùng Ưu tính tình đạm bạc, không chấp nhất, chẳng bao lâu đã quen với không khí căng thẳng trước mặt Dương Thù; ngược lại tiểu hoàng đế công lực không đủ, càng ngày càng phát hỏa, trong lòng bực bội, tuy rằng không đến nổi giận cá chém thớt, nhưng hành xử khó tránh nghiêm khắc hơn rất nhiều, lôi tất cả thói xấu trong triều đình không vừa mắt trước kia nhất nhất chỉnh đốn cải cách. Trận chiến ở Xương Tiên Quan vốn đã nâng uy thế của Dương Thù lên cao, nay lại nhân dịp chỉnh đốn quyết liệt này mà thu được kết quả bất ngờ: bá quan văn võ càng cảm thấy hắn có phong phạm đế vương, càng ngày càng kính phục hơn, khoan nói đến các nguyên lão lễ nghĩa chu toàn như Ngụy vương, bây giờ ngay cả Ích Châu hầu tính tình ngang ngược trông thấy hoàng đế cũng phải nín thở cung kính, không dám làm càn.
Thoáng một cái đã đến ngày hợp hôn. Kính Vĩ quả nhiên thành thạo nội chính, chuẩn bị mọi việc chu toàn mà không xa xỉ. Giang Miên viện và Chu Tuy điện thiết yến đèn treo tụ kết, từ chiều đã chiêng trống vang lừng, rất náo nhiệt. Ứng Sùng Ưu ăn xong bữa tối liền đi thẳng đến Trị sự phòng ở Cần Chính điện, uống hai chung rượu nhẹ rồi ngồi xem sổ sách. Thỉnh thoảng ngừng lại, nhìn qua cửa sổ thấy Chu Tuy điện rực rỡ đèn hoa, nghe văng vẳng tiếng kèn tiếng nhạc, tuy rằng trong lòng cũng chợt thoảng qua cảm giác lạnh lùng, nhưng Sùng Ưu luôn luôn trấn tĩnh kịp thời, tâm tình vừa biến chuyển liền vội vàng thu liễm tâm thần, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hôn điển của thiên tử không phải tầm thường, mặc dù không thể so với đại hôn lập hậu năm đó nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt gần như suốt đêm. Đến sau canh ba, Ứng Sùng Ưu cảm thấy hơi buồn ngủ nên thu dọn công văn trên bàn lại, lấy một cái chăn bông từ trong kho của Trị sự phòng ra trải xuống đất, cũng bởi mấy ngày nay sự vụ cực kỳ bận rộn nên vừa đặt lưng xuống đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết dưới bóng cây ngoài cửa sổ có một người nhìn chăm chăm vào ánh đèn trong phòng.
“Bệ hạ, hay là để nô tài thỉnh Ứng đại nhân ra tiếp giá?”
“Không cần! Trở về đi!”
“Nhưng Bệ hạ đã cố ý…”
“Trẫm chỉ đột nhiên muốn thấy hắn một chút, giờ đã thấy rồi. Gọi hắn đến lại nghe hắn giáo huấn trẫm nào là đêm hôn lễ lại để tân nương cô độc, không nghe cũng được!”
“Dạ…”
Chu Tuy điện bên kia văng vẳng tiếng cười nói náo nhiệt. Dương Thù đi về phía đèn hoa mà mỗi bước mỗi trĩu nặng ưu tư.
*****
Đại điển hợp hôn kết thúc viên mãn, trời cũng nhanh chóng vào xuân. Tuy rằng xa cách kinh đô không thể bái tế thái miếu, các quan viên điển lễ vẫn an bài nghi thức bái thiên cầu phúc. Đây là cái tết tự do đầu tiên của Dương Thù, trước giờ đều là ngồi im như phổng cho Mạch Thích Thanh mặc tình bày bố, nay được giang san một cõi, quần thần vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt[3], tâm tình tự nhiên có chút lạ lẫm. Đêm trừ tịch có tuyết lớn, thần dân đều cho rằng đây là điềm lành trời ban, càng thêm vui mừng. Nhưng không hiểu sao hoàng đế không nhiệt tình như trước đây, lúc nào cũng mặt ủ mày chau, tiệc tất niên chỉ ăn vài miếng, lễ vật tiến cống của các châu phủ cũng chỉ liếc qua cho có lệ. Các thái y hội chuẩn đều báo là không có bệnh, khiến cho các vị trọng thần thân cận lo lắng không thôi.
Sáng mùng một, sau khi hướng về phương bắc tế bái tổ tiên, Dương Thù đến doanh trại Vương sư tuần tra một vòng, còn tự mình ban rượu cho các tướng sĩ. Tuy rằng không phải ai cũng được nhận hoàng đế ban thưởng nhưng tất cả tướng sĩ đều vui mừng kích động. Có điều khi rời khỏi quân doanh thì vẻ mặt tươi tắn của Dương Thù cũng vụt biến mất, đến dự yến hội của Ngụy Vương vẫn lầm lì như thế, uống mới mấy chén đã say. Ngụy vương sợ có sơ suất, đành phải tiễn hắn về Giang Miên Viện.
Đại tướng thân vệ Ứng Lâm phò thánh giá lên long liễn xong, vừa định rời khỏi, đột nhiên cánh tay bị túm chặt, ngoảnh mặt lại thì thấy Dương Thù hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng, không khỏi giật mình hoảng sợ.
“Hắn đang làm cái gì?” Dương Thù thở phì phì hỏi
“Ớ???”
“Mùng… mùng một không đến chúc tết trẫm… Hắn còn nói hằng năm… hằng năm đều… tự mình làm cao đoàn thang[4] cho trẫm… Mới… mới làm có hai năm thôi mà…!” Ứng Lâm giật mình, không hiểu hoàng đế muốn nói gì nên cũng không biết phải trả lời ra sao, chỉ đành ngơ ngác đứng nhìn.
“Mấy ngày nay… trẫm rất… rất nhường nhịn rồi mà?… Trẫm rõ ràng đã cố… cố gắng hòa hợp… Còn… còn muốn cái gì?… Là hắn không đúng, ngươi nói… hắn còn… còn muốn trẫm làm thế nào?…” Dương Thù miệng đầy hơi rượu, hằm hè chất vấn Ứng Lâm.
Tội cho Ứng đại tướng quân không biết phải làm sao, trong lòng âm thầm kêu khổ, ngoài mặt chỉ có thể cười cười nói xuôi theo: “Hoàng thượng, hay là người nghỉ ngơi trước, để thần đến hỏi hắn giùm người, nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng, được không?”
Lúc này Ngụy quý phi đã dẫn cung nhân ra đón, Ứng Lâm lén lút thở phào, đem hoàng để đang say khước tống cho bọn họ rồi bỏ chạy lấy người. Ngụy phi thấy sắc mặt Dương Thù đỏ bừng, biết là say rượu, vội cùng bọn cung nữ dìu vào giường, cởi bớt áo ngoài, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Dương Thù mơ màng lăn qua lăn lại, miệng lải nhải không biết nói gì, chẳng mấy chốc liền lăn ra ngủ. Ngụy phi cẩn thận thay áo ngắn cho hắn, rồi ngồi cạnh canh chừng, một bước cũng không dám rời.
Đến tận hoàng hôn, Dương Thù mới từ từ tỉnh lại, hơi rượu đã tan, ngồi dậy vỗ trán nghĩ ngợi, thần sắc vẫn âm trầm như cũ.
“Bệ hạ, người đã ngủ lâu như vậy, hay là dùng chút điểm tâm đi?” Ngụy phi ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi một câu, thấy Dương Thù không tỏ vẻ phản đối, liền cầm lấy chén trên tay cung nữ, dùng thìa bạc múc một chút nước canh dâng tận môi Dương Thù. Ai ngờ Hoàng đế vừa uống một ngụm, ánh mắt đang dại ra đột nhiên bừng sáng, quay phắt lại nhìn chằm chằm cái chén trong tay Ngụy phi:
“Cao đoàn thang này… ai đưa tới?”
“A?” Ngụy phi cả kinh, vội đáp: “Là Ứng học sĩ…”
“Mang tới lúc nào?”
“Tối hôm qua…”
Dương Thù cả giận: “Vậy tại sao bây giờ mới dâng lên cho trẫm?”
“Hồi… hồi bệ hạ, khi Ứng học sĩ đưa tới có dặn dò qua, nói cao thang này là đồ ngọt không hợp với rượu, nếu Bệ hạ say thì không nên cho người dùng. Từ tối hôm qua cho đến trưa nay người đều uống nhiều rượu, nên nô tì mới…”
“Được rồi, không cần giải thích nữa!” Dương Thù phất phất tay: “Đem đến đây để trẫm tự ăn!”
Ngụy phi vội vàng hai tay dâng lên. Dương Thù ăn hết một chén cao đoàn thang, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp, sai người lấy một ít gấm vóc kim châu tặng cho Ngụy phi, còn đích thân chọn một bộ cờ ngọc thạch tinh xảo, sai tổng quản thái giám Cao Thành đưa tặng cho Ứng Sùng Ưu. Ai ngờ Cao Thành đi cả buổi lại đem phẩm vật quay về bẩm: “Ứng đại nhân có việc công, sáng sớm hôm nay đã lên đường đến Vị Châu rồi!”
Dương Thù đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi: “Hắn đi Vị Châu làm gì?”
“Nô tài chỉ biết là việc công, còn cụ thể thì không được rõ!”
“Việc công cái gì? Nếu là việc công sao trẫm lại không biết chứ?”
“Hồi Hoàng Thượng, là Ngụy Vương gia chuẩn, có ghi chú trong bản ghi nhớ, cũng đã trình báo hoàng thượng!”
Dương Thù vội sai người đem bảng ghi nhớ mấy ngày trước đến đây, quả nhiên có một dòng chữ nhỏ ghi: “Khu mật học sĩ Ứng Sùng Ưu tới Vị Châu kiểm tra tình hình dự trữ quân lương, mười ngày sau phục mệnh” ở gần lề công văn, hơi khó trông thấy.
Ngụy phi vẫn đứng bên cạnh không dám nhiều lời, lúc này thấy Dương Thù tức giận ném bản ghi nhớ xuống đất, lo sợ tiến lên hỏi: “Có phải tại phụ thân của nô tì sơ sẩy…”
“Chỉ là sắp xếp công vụ bình thường, không liên quan gì đến Ngụy Vương.” Dương Thù quay đầu lại nhìn nàng một cái, chau mày: “Bình thường trẫm đối với nàng không mấy khi ân cần, thần sắc lại quá nghiêm nghị, nàng còn luôn khúm núm như thế, nếu để ai đó trông thấy lại giáo huấn trẫm không biết thương tiếc thê tử. Sau này trước mặt trẫm không cần phải cúc cung như thế nữa!”
Ngụy phi cúi đầu nói: “Nô tì hầu hạ bệ hạ, vốn là nên thuận thừa thánh ý, chu đáo cẩn trọng mới phải!”
Dương Thù thấy nàng rụt rè sợ hãi, trong lòng càng thêm phiền muộn, không muốn nói thêm, vung tay áo quay người bỏ về tẩm cư.
[1] Ngũ luân gồm: quân thần, phụ tử, phu thê, huynh đệ, bằng hữu
[2] Tiểu chương: dạng như thư ký, nhân viên văn phòng
[3] Chúng tinh phủng nguyệt: các ngôi sao vây quanh mặt trăng
[4] Cao đoàn thang 糕团汤: 1 loại trôi nước
Tác giả :
Phong Duy