Đế Cuồng
Chương 160 Kiếm Quang Mưa Máu
Kiếm quang lấp loáng như hòa quyện cùng ánh trăng lướt ngang qua không trung.
Một kiếm này ẩn chứa “hồn, niệm, tâm” ba cảnh giới tối cao của kiếm, thêm vào đó là chiến đạo vận hóa thành làn khói đỏ uốn lượn xung quanh sống kiếm như một con hồng long đang gào thét.
- Dùng đạo bảo đón đỡ!
Chúng thiên kiêu yêu tộc biết rằng không cách nào đón đỡ một kiếm kinh khủng này.
Tất cả đều tế ra pháp bảo bổn mạng của mình.
Đến Hỗn Nguyên cảnh rồi thì tu sĩ có thể dựa vào nguyên khí trong cơ thể kết hợp với thiên tài địa bảo để luyện ra pháp bảo bổn mạng, hoặc dùng pháp bảo có sẵn cũng sẽ đạt được hiệu quả tương tự.
Những thiên tài của thế lực lớn được lợi so với những tu sĩ bình thường ở chỗ có thể nhờ các tiền bối Đạo Đài cảnh, hoặc Ứng Kiếp cảnh tế luyện cho mình một pháp bảo đạt đến đẳng cấp Đạo bảo hoặc Đế bảo, sau đó bỏ ra vài năm dùng máu tế luyện lại thì sẽ có ngay một pháp bảo bổn mạng hùng mạnh.
Tất nhiên sở hữu Đạo bảo, hay thậm chí Đế bảo cũng chỉ trợ giúp một phần trong chiến đấu, không bao giờ có chuyện dùng Đế bảo giết người cao hơn mấy đại cảnh giới liền.
Pháp bảo mạnh chỉ phát huy hiệu quả khi bản thân người dùng nó cũng là kẻ mạnh, nếu cùng cấp giao chiến sẽ đem lại hiệu quả rõ rệt nhất.
Linh lực tự thân của ngươi yếu thì dù có cầm Giới bảo trong tay cũng chỉ sử dụng được chưa tới một phần vạn uy lực của nó.
Chuông vàng, cự đao, đại đỉnh, áo giáp, xương cổ thú thượng cổ, tranh vẽ cổ xưa… gần như tất cả những pháp bảo xuất hiện đều đạt tới mức thấp nhất là Đạo bảo, tạo thành một vòng phòng hộ cực kỳ vững chắc sẵn sàng nghênh đón một kiếm kinh khủng kia của Độc Cô Minh.
- Chết!
Độc Cô Minh không thể khống chế lại một kiếm đã tích tụ lực công kích của hơn tám mươi thiên kiêu này, một khi ngừng lại hắn sẽ bị yêu lực trong đó phản phệ khiến cơ thể nổ tung ngay lập tức.
Tròng mắt hắn xuất hiện đầy tơ máu, gân tím trên tay nổi lên, Thiên Nhai quét ngang qua như muốn chém đôi chân trời ra làm hai, huyết quang lóe lên, vô số máu đỏ thấm đẫm không trung, cả chiến trường như dừng lại ở khoảnh khắc này, chỉ còn lại tiếng hô hấp dồn dập của mấy chục vạn người đang quan chiến.
Hai mắt Đan Ngư Yêu Đế xuất hiện sát khí, đột nhiên quay sang nhìn nam tử áo xám:
- Đây không phải Đế bảo tầm thường, thậm chí còn là cực phẩm Đế bảo, Đế giả bình thường nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt muốn luyện ra nó chỉ e không mất vạn năm không cách nào làm được…
Tuổi thọ của một Đế giả vào khoảng năm vạn năm trở xuống, luyện một món pháp bảo ngót nghét một vạn năm, bằng một phần năm cuộc đời của y thì sức mạnh của món pháp bảo kia không cần nói cũng biết.
Nam tử áo xám lắc đầu cười nhẹ:
- Vô tình thôi, vô tình thôi, làm sao ta biết ái nữ của ta sẽ giao thanh kiếm này lại cho hắn?
Mà đứng ở phía xa, Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử cũng hốt hoảng không thôi.
Nhất là Độc Cô Mạn không tin nổi vào mắt mình khi thấy thanh Thiên Nhai kiếm kia không ngờ lại chém nát vụn gần như toàn bộ những Đạo bảo, Kiếp bảo xung quanh mình.
Ngũ hoàng tử run rẩy:
- Muội muội, kia ít nhất là thượng phẩm Đế bảo, đó là báu vật hoàng thất đó, một khi đem ra ngoài tu luyện giới sẽ có giá trị liên thành, thậm chí đủ sức gây ra một tràng chém giết tranh đoạt, dấy lên gió tanh mưa máu, có dùng ức vạn linh thạch cũng khó lòng mua nổi.
Hết đêm nay bằng mọi giá phải đòi lại!
“Ngân an chiếu bạch mã
Táp đạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh."
Miệng Độc Cô Mạn lẩm nhẩm lại bài thơ này.
Nhìn bóng lưng cuồng loạn của Độc Cô Minh, nàng cảm thấy bài thơ này thật sự rất hợp với hoàn cảnh của hắn hiện giờ.
Mọi thứ đều đủ, chỉ thiếu bạch mã.
Thậm chí biểu hiện của hắn còn vượt trội hơn, bài thơ nói “mười bước giết một người”, còn hắn vừa rồi chỉ một bước đã chém chết luôn mười người, khiến toàn bộ những người có mặt ở đây chấn kinh không thôi.
- Giết!
Mười thiên kiêu yêu tộc đứt đôi người, ngay cả Đạo bảo trong tay cũng bị chém nát, máu tươi bắn ra phủ kín cả một vùng, sau đó máu tươi này ngay lập tức bị sức nóng kinh khủng tỏa ra từ ngọn lửa tế đàn đốt cháy biến thành những làn khói đỏ bốc lên trời cao.
- Tiểu Tranh Mệnh Thuật!
Độc Cô Minh khẽ hô.
Hắn không bao giờ thôn phệ người vô tội, nhưng kẻ địch trong mắt hắn chưa bao giờ được xem là vô tội.
Đã có gan giao chiến thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần chết dưới tay kẻ khác.
Một khi động tới lợi ích, nhìn về khác hướng thì hắn sẵn sàng ra tay tàn nhẫn, không tiếc thủ đoạn.
Dù sao ma hay tiên, chính hay tà trong mắt hắn hiện giờ cũng chỉ là một loại phương tiện, không thể khiến đạo tâm kiên định của hắn bị lung lay.
Lỗ chân lông toàn thân mở ra, ngay cả miệng, mắt, mũi, thất khiếu của hắn cũng bắt đầu xuất hiện lực hút khủng bố hút toàn bộ những làn khói đỏ do máu huyết yêu tộc cháy cạn tạo thành vào trong cơ thể.
Có sự bồi bổ tinh huyết này, Cửu Chuyển Thiên Công liền vận chuyển không ngừng, vòng tiểu chuyển thứ bảy trong nháy mắt đã sắp thành công.
- Cần thêm tinh huyết!
Độc Cô Minh lại bước tới một bước, kiếm trong tay uốn lượn tạo thành những chiêu thức cực kỳ đẹp mắt.
Lần lượt bảy chiêu Hạo Miểu Bích Hải, Ám Toan Tuyệt Lưu, Kinh Đào Hải Lãng, Bạch Lãng Liên Phong, Phong Tiêu Vân Phi, Băng Sơn Dung Thủy và Thủy Nhược Kính Bình trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp đều được hắn thi triển toàn bộ.
Kiếm chiêu, kiếm thức, kiếm pháp từ lâu đã được hắn biến đổi để phù hợp với giao chiến trong tu luyện giới.
Đơn giản vì trong võ lâm phàm nhân đa số võ công đều là hình thức cận chiến, nhưng ở tu luyện giới lại chủ yếu đánh ở tầm xa, dùng đạo vận và linh lực để công kích.
Nếu không biến đổi cho phù hợp với hoàn cảnh thì thực sự khó lòng dùng bộ kiếm pháp phàm trần này tranh phong với chúng hào kiệt.
Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp là môn võ thuật công thủ vẹn toàn, khi biến tấu sang tu chân điểm cốt lõi này vẫn không thay đổi.
Thậm chí Độc Cô Minh còn dùng Tinh Hà Chuyển, môn khinh công Hành Vân Lưu Thủy và Bách Bộ Hồng Trần bộ pháp để bổ sung cho khiếm quyết của nó, giúp việc phòng thủ trở nên dễ dàng hơn, mà đòn tấn công cũng khó lường hơn trước đây nhiều.
Độc Cô Minh múa kiếm dưới ánh trăng bàng bạc, kiếm quang lóe lên không ngớt, trùng trùng điệp điệp như biển cả mênh mông vô tận, vạn dặm phẳng lỳ không chút gợn sóng bao phủ lấy bảy mươi thiên kiêu yêu tộc còn sống sót.
- Hạo Miểu Bích Hải!
- Đây là?
Bảy mươi thiên kiêu sửng sốt khi thấy mình bị khóa chặt ở trong biển kiếm quang kia, hoàn toàn không phân biệt được đâu là hư chiêu thực chiêu, đành phải dốc hết yêu lực chống đỡ xung quanh cơ thể.
- Bạch Lãng Liên Phong!
Cổ tay Độc Cô Minh xoay nhẹ, Thiên Nhai run lên bần bật sau đó từ trong không trung vang lên tiếng kiếm minh thánh thót như hàng ngàn con chân long đang gào rít rống giận.
Tiếng kiếm minh này khiến mặt biển từ tĩnh lặng chuyển sang sôi trào, sóng trắng nối nhau không ngớt vỗ về bờ, hoàn toàn nhấn chìm thân hình của những thiên kiêu yêu tộc chưa kịp phản ứng.
Khoảnh khắc sóng trắng lướt qua, thêm mười mấy thân hình lại đổ gục xuống, tứ chi phân liệt, máu huyết rơi vãi đầy đất, từ xa nhìn lại giống như hòa vào trong sóng trắng kia mà biến thành một bộ phận của nó.
- Giết!
Cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt không khiến những thiên kiêu còn sống chùn chân.
Chưa tham chiến thì còn có thể sợ hãi, còn có thể lui bước, nhưng một khi tham chiến rồi ngươi không chết chính là ta vong.
Thực lực có thể yếu, nhưng tinh thần quyết tử trong mỗi trận quyết đấu không bao giờ có thể thiếu ở một thiên kiêu.
Trừ phi ngươi giống như Đế Long, chỉ là một bình hoa đẹp mà vô dụng.
- Tên tiểu tử Độc Cô gia kia, đi chết đi!
Lại có một yêu tộc thân thể cao lớn lao tới định áp sát nhưng bị Độc Cô Minh xoay người vung kiếm đâm xuyên tim, hai mắt trợn trừng chết ngay tại chỗ.
Lần này không chỉ máu huyết của y bị Tiểu Tranh Mệnh Thuật hấp thu mà cả da thịt cũng tan rã ra, hóa thành tinh hoa bồi bổ cho Độc Cô Minh.
- Ngươi và kẻ diệt đạo là cùng một hạng người, tu luyện ma công thôn phệ, ngươi phải bị toàn thể tu luyện giới truy sát!
Chu Yếm ở vòng thứ hai mươi lăm vô cùng sợ hãi trước sự cường hoành của Độc Cô Minh, Thiên Nhai kiếm trong tay hắn vung lên, chém ngược, đâm tới, chém ngang, bước chân của hắn cũng linh hoạt khó đoán vô cùng, lúc thì thi triển thuật khinh hành lưu lại mấy đạo tàn ảnh trong không trung, lúc lại thuấn di lướt tới trước mặt những yêu tộc khác, xuất kỳ bất ý dùng một kiếm đâm xuyên tim họ.
Chẳng mấy chốc vòng thứ ba mươi đã chỗ thành mồ chôn của tám mươi thiên kiêu yêu tộc xấu xố.
Bọn họ chết đi ngay cả xác cũng không lưu lại, biến thành một bộ phận tinh hoa chui tọt vào thân thể Độc Cô Minh, giúp hắn hoàn thành vòng tiểu chuyển thứ tám, chuẩn bị hướng đến vòng tiểu chuyển cuối cùng ở nhất cấp.
- Ma hay tà có gì quan trọng? Ta chỉ giết địch nhân, không hề động thủ với người vô tội.
Công pháp không phân chính tà, chính tà nằm ở lòng người!
Toàn thân Độc Cô Minh giờ đây không còn cảnh tượng phá rồi lập nữa, sức nóng ở vòng ba mươi đã không cách nào ảnh hưởng đến thân thể hắn.
Dưới lớp da của hắn xuất hiện vô số hoa văn đỏ rực giống như những rễ cây chằn chéo đang đâm sâu vào kinh mạch, thẩm thấu vào xương cốt tủy sống để rút ra sức mạnh nguyên thủy từ đó.
- Không thể phủ nhận việc thôn phệ giúp cho quá trình tu luyện giảm đi rất nhiều, thảo nào chỉ trong ít năm mà Nguyệt Nhi và tâm ma đều dễ dàng đột phá Tiên Thai cảnh.
Nếu ta không sáng tạo ra Tiểu Tranh Mệnh Thuật, chỉ ít năm nữa thôi sẽ bị cả hai bỏ lại rất xa phía sau, dù cố gắng cỡ nào cũng không tranh phong nổi!
Ánh mắt Độc Cô Minh lóe lên tia sáng lạ thường, sau khi thôn phệ tám mươi thiên kiêu yêu tộc, cơ thể hắn cũng ngưng tụ ra thêm ba giọt Kim Huyết, tính thêm giọt ban đầu là hắn đã sở hữu tổng cộng bốn giọt.
- Muốn chuyển toàn bộ máu đỏ sang Kim Huyết cần một lượng tinh hoa cực lớn, e rằng phải thôn phệ cả vạn thiên kiêu.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, câu nói này thật sự có căn cứ của nó…
Thiên Nhai kiếm trong tay hắn vang lên tiếng kiếm minh mãnh liệt, giống như uống máu chưa đủ, muốn tiếp tục xông phá vào những tầng sau điên cuồng chém giết hết toàn bộ địch nhân.