Đế Cuồng
Chương 113 Huyết Hoa Nở Rộ Chí Tôn Quật Khởi
- Giết!
Hai tên kia bùng phát tu vi, thi triển hai loại ngụy đạo vận là cương đạo và nhu đạo.
Cương đạo cương liệt cứng rắn, giống như “dương” trong thái cực, từng đạo linh lực hóa thành những mũi tên bắn thẳng tới vị trí của Độc Cô Minh.
Mà nhu đạo lại mềm mại như nước, không chỗ nào không thể chạm tới, linh lực ngập tràn khắp đạo hoa khóa chặt thân hình hắn.
- Chỉ là ngụy đạo vận mà cũng dám tranh phong với ta!
Ngụy đạo vận tuy mạnh, nhưng vĩnh viễn không thể tăng tiến, đơn giản vì tu sĩ sử dụng nó theo ý nghĩa vay mượn, không hề hiểu thấu.
Chính vì không hiểu thấu nên không thể vận dụng một cách trơn tru và biến ảo.
Mà ý cảnh về đao của Độc Cô Minh tuy chưa lột xác thành đạo vận nhưng lại được hắn hiểu thấu đến tột cùng, trong nháy mắt đã chém tan hai loại ngụy đạo vận kia.
Tuy vậy, Kinh Thần đao cũng vỡ tan, dư chấn của hai loại ngụy đạo vận nhanh chóng bao phủ lấy hắn.
Thân hình Độc Cô Minh nhanh như cắt lui lại phía sau, mỗi lần hắn dậm nhảy lại khiến không gian lưu lại một đạo tàn ảnh màu trắng.
Mười tàn ảnh hiện ra, tất cả đều cầm Toái Mộng đao, thần thái lạnh lùng khiến hai tên kia sởn cả da gà.
- Đây chẳng phải bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy của Thiên Ảnh Nhân sao? Đạo hoa của y không có ở đây, không ngờ đã bị tên này đoạt được!
Dư chấn đạo vận cương nhu đánh vào khoảng không, bị Độc Cô Minh né đi hoàn toàn.
Mười đạo tàn ảnh đồng thời quát lớn một tiếng, sau đó từ bốn phương tám hướng, cùng bản tôn chém ra một đao thứ hai tới vị trí hai tên kia.
Đây là một đao mang theo sự sắc bén tuyệt đối, giống như có thể chém tan mọi loại đạo vận trên thế gian.
Đao này có tên Trảm Đạo, nhưng năm xưa khi còn trong tay Chân Võ nó không có ý cảnh như bây giờ.
Chân Võ chém đi thập bát ban võ nghệ, mà Độc Cô Minh lại muốn chém đi tất cả những loại đạo vận đối địch với hắn.
- Không, bọn ta có Đại Đế Chiến Giáp! Không thể nào thua ngươi!
Chứng kiến hai loại ngụy đạo vận cương nhu bị một đao Trảm Đạo này chém tan, hai tên kia hoảng sợ đến cực điểm.
Nhưng hóa ra trong mười một thân ảnh màu trắng chỉ có một là thật, mà thân ảnh này xuất kỳ bất ý, ngay từ trước mặt chém tới.
Mà trước đó vì cảm giác bản tôn của Độc Cô Minh đang đánh lén sau lưng nên hai gã dùng hết tám phần lực lượng đón đỡ phía sau.
Bây giờ khi đao thế tới ngay trước mặt thì liền không chống cự nổi, bi phẫn thét lên một tiếng.
Máu tươi phun ra hóa thành như đóa huyết hoa tưới lên chiếc kén có hình hoa sen đang chứa Thẩm Yến ngồi phía trong.
Chiếc kén thoáng run lên bần bật rồi từ từ phân giải.
Độc Cô Minh đưa tay móc vào trong khổ hai của hai tên kia, lôi ra hai tấm lệnh bài có ghi chữ “Thiên Cang”, và một tấm ngọc giản chứa cách sử dụng hồn chủng.
Hóa ra cách sử dụng hồn chủng này cực kỳ phức tạp, không thể ghi nhớ toàn bộ vào đầu nên bọn chúng này mới bất đắc dĩ phải đem theo, đề phòng có sơ sót xảy ra.
- Có nên sử dụng hồn chủng với Thẩm Yến hay không? Nếu nắm được kẻ tầm đạo thế hệ này trong tay, đó sẽ là một trợ thủ không gì sánh bằng?
Trong đầu Độc Cô Minh thoáng xuất hiện ý nghĩ đó.
Nhưng nó nhanh chóng bị hắn dập tắt.
Thẩm Yến mặc dù đã từng tìm đến hắn luận đạo, khiến hắn rơi vào trong nguy hiểm nhưng lại giúp hắn thăng hoa trong Diệt Chí Tôn kiếp.
Mối quan hệ giữa cả hai tuy nói là địch thủ trong thế hệ trẻ nhưng cũng là bằng hữu, dựa vào thành tựu của đối phương để vươn lên.
Hơn nữa Thẩm Yến là chính nhân quân tử, cách hành sự quang minh lỗi lạc, nếu mình đi tính kế y thì thật sự sẽ khiến cho đạo tâm của bản thân có vết nứt.
Nhìn Thẩm Yến trong kén hoa sen đang không ngừng luận đạo với tàn niệm cường giả thượng cổ, Độc Cô Minh rất sốt ruột, cuối cùng quyết định hỗ trợ gã một tay.
Dù đây là phương thức có thể khiến cho Thẩm Yến không thích, nhưng dưới tình huống cấp bách hiện nay thì nhất định phải làm.
Chỉ thấy trong thế giới hoa sen, Thẩm Yến đang đứng đối diện với một thiếu niên trẻ tuổi.
Cả hai không ngừng vấn đạo lẫn nhau, vẻ mặt vô cùng tâm đắc, chẳng gì là hung hiểm cả.
- Nhân đạo vô tình, địa đạo vô nghĩa, thiên đạo vô danh.
Nhờ một chữ vô mà thành đạo!
- Đạo huynh nói chí phải!
Thẩm Yến gật gù, kế đến nói ra biện giải của mình:
- Tình vô nhân đạo, nghĩa vô địa đạo, danh vô thiên đạo.
Vạn vật muôn hình vạn trạng, một câu nói nhiều cách diễn đạt, nhưng sau cùng vẫn về với chữ đạo.
- Đạo huynh nói chí phải, tiếc là chúng ta không sinh cùng thời đại, nếu không hẳn là có thể cùng luận đạo với nhau quên trời quên đất.
Thiếu niên trẻ tuổi thở dài cảm khái.
Thẩm Yến lại cười nói:
- Hay là ta không ra ngoài nữa, cũng không cần truyền thừa của huynh, chúng ta ở đây luận đạo với nhau đến khi thiên địa hủy diệt….
- Đạo huynh nói chí phải, ta cũng có ý này…
Thiếu niên trẻ tuổi hai mắt sáng rực, nhưng không ngờ đang định nói tiếc thì đầu đã bị chém bay.
Độc Cô Minh từ trên trời giáng xuống giận dữ nói:
- Chí phải con mẹ ngươi, cứ tưởng các ngươi luận đạo cái gì, toàn nói những câu linh tinh.
Mau ra khỏi đây, có người tính kế chúng thiên kiêu nhân giới.
Ta cần sự trợ giúp của ngươi.
Thế giới hoa sen tan vỡ, Thẩm Yến chân chính đoạt được truyền thừa, trên người xuất hiện thêm loại đạo vận thứ ba.
Mặc dù bị Độc Cô Minh cắt ngang hứng thú, nhưng gã cũng không tức giận mà chỉ thở dài một hơi:
- Độc Cô huynh thật quá bạo lực.
Ngươi kia tuy chỉ là tàn niệm nhưng lại giống như tri kỷ của ta.
Đời người ngắn ngủi, tri kỳ khó tìm a…
- Ta thấy ngươi tầm đạo nhiều quá muốn điên luôn rồi…
Độc Cô Minh lắc đầu, kế đến kể hết tình huống hiện nay cho Thẩm Yến.
Đến người như y mà còn phải biến sắc liên tục, sau đó chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của hắn, phân ra làm hai ngã chia nhau thức tỉnh những thiên kiêu mạnh nhất như Côn Vũ, Tiêu Ức Tình.
Tốc độ hai người rất nhanh, mà Thẩm Yến sau khi đoạt được loại đạo vận thứ ba thì thực lực đại tiến.
Mặc dù không hề tung sát chiêu, mỗi khi gặp phải địch thủ đều chỉ nói một câu “mời ngươi luận đạo”, nhưng sau khi nghe xong thì tất cả đều tắt thở tuyệt khí mà chết.
- Không phải tri kỷ của ta, nghe đạo đều chết luôn, cuộc đời Thẩm Yến ta chẳng lẽ phải sống trong cô độc thế này sao? Độc Cô huynh, huynh giết đi tàn niệm tri kỷ của ta, tương lai mỗi ngày ta nhất định sẽ đều tới tìm huynh luận đạo…
Một cứu một, hai cứu bốn, bốn lại cứu tám, rất nhanh gần như một nửa số thiên kiêu ở trung tâm đạo giới đều được đám người Độc Cô Minh giải thoát.
Tất nhiên người của Hắc Thủ cũng không phải cỏ dại, trong số Thiên Cang và Địa Sát không thiếu những thiên tài cực mạnh.
Nhất là hai thủ lĩnh của chúng lại càng cường đại, không ít chí tôn thiên kiêu chưa tới mười chiêu đã bỏ mạng dưới tay hai bọn hắn.
Ba trăm đạo hoa, hai trăm thiên kiêu tiến nhập được trung tâm đạo giới.
Mà phe hắc thủ có tận hơn một trăm người, điều này minh chứng cho sự khủng bố của tổ chức này.
Mà những thành viên trong Thiên Cang Địa Sát sở hữu thần thông cực kỳ xa lạ.
Điều này dấy lên rất nhiều nghi vấn trong lòng chúng thiên kiêu nhân giới.
Số người chết ở cả hai phe ngày một đông, nhưng phe Hắc Thủ vì khống chế được khá nhiều thiên kiêu từ trước nên nhân số dần áp đảo một trăm thiên kiêu đã thức tỉnh.
Trung tâm đạo giới dưới sự trấn áp của hắc thương và Thái Hoàng kiếm vốn đã yên bình được năm mươi vạn năm, nay lại dậy sóng, máu tươi như những đóa huyết hoa thấm đẫm không trung, thần thông đủ màu sắc tràn ngập khắp trời đất, đầu người, thi thể liên tục rơi xuống huyết hà sâu thăm thẳm bên dưới.
Mà trong trận chiến này người thể hiện nổi trội nhất lại không phải Độc Cô Minh mà chính là Côn Vũ một tay kia.
Để diễn tả về Côn Vũ sau khi chân chính đoạt được truyền thừa của Ngạo Thiên Tôn thì chỉ có hai từ “kinh diễm”.
Ngạo khí của y giống như thấu đến trời xanh, dù chỉ còn một cánh tay nhưng giết một mạch mười mấy người, có cả thiên kiêu nhân giới bị khống chế, cũng có người của Hắc Thủ, mở ra một đường máu tới thẳng vị trí trung tâm.
- Từ đâu lại xuất hiện Thiên Cang và Địa Sát toàn những tu sĩ trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy? Xem ra bí mật của thế giới này quá nhiều.
Ngũ Chỉ Chưởng Tử ở đâu, mau cùng ta chiến một trận!
Côn Vũ tung người lên cao, dù không thi triển hóa thân côn bằng nhưng khiến người ta gặp ảo giác ngạo khí của y tỏa ra đã chẳng khác gì một con côn bằng khổng lồ đang sải cánh đến vạn trượng, che phủ bầu trời phía trên đạo giới.
Mà Độc Cô Minh thì đang ở đâu?
Hắn vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, sau khi nhìn thấy Lưu Bình và hai mươi kẻ mạnh nhất của Thiên Cang Địa Sát đang dần tiếp cận Trần Mạn Dao ở trung tâm đạo giới, giống như muốn lợi dụng nàng để mở ra kết giới kia thì sát tâm của hắn liền nổi lên, mặc kệ tất cả lao tới vị trí đó.
Ở phía xa, Lưu Tích Quân được Mộng Tiểu Phàm cứu ra, ánh mắt của nàng liền dõi theo thân ảnh áo trắng của Độc Cô Minh đang lướt đi trên không trung.
Chứng kiến vẻ mặt điên cuồng giống như bất chấp tất cả của hắn khi nhìn về phía Trần Mạn Dao, không hiểu sao nàng lại thoáng ngẩn ngơ đôi chút.
- Để ta tới giúp ngươi!
Lưu Tích Quân lắc đầu than nhẹ, cuối cùng nhanh chóng đuổi theo tàn ảnh của hắn.