[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư
Chương 8: Người bí ẩn
. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Dạo gần đây, ta rất hay nằm mơ.
Thế nào nhỉ? Ừ thì, mơ thấy rất nhiều chuyện của kiếp trước. Vui có, buồn có, khá lẫn lộn. Tuy nhiên kì lạ là sau mỗi giấc mơ, ta đều không nhớ được bất cứ thứ gì liên quan. Ta chỉ biết, mình đã từng nằm mơ mà thôi. Cơ mà cũng tốt. Nếu đã không có thật, thì nhớ hay không cũng chả khác gì.
Nhưng là, tuy có suy nghĩ như vậy. Nhưng sau mỗi giấc mơ, đều có cảm giác rất đau buồn...
Đêm nay, ta lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, nhìn thấy bản thân đang đứng trên một sa mạc đầy nắng. Trên sa mạc, cách nhau cả dặm là các lăng mộ cực kì đồ sộ. Dưới ánh mặt trời, các lăng mộ trông như một ngọn núi cao to hùng vĩ. Đây chắc chắn là thung lũng vương gia. Nơi chôn cất Pharaoh và thân vương các thế hệ.
Lí do ta đứng ở đây, có lẽ không phải vì thân phận thân vương đâu?
Có người hỏi:
“Có biết ngoài màu đen và trắng còn có màu gì không?”
Ta nghĩ, giữa ranh giới thiện ác, giữa tốt và xấu, chẳng phải chỉ có trắng và đen thôi sao?
Người đó nói:
“Ngoài màu đen và trắng, thật ra còn có màu xanh.”
Màu xanh? Màu xanh của đất trời, của biển cả ư?
“Bầu trời hôm nay, cũng xanh như ngày chúng ta thành thân vậy.”
Người đó đứng trước một lăng mộ, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt đá sần sùi:
“Nhưng màu xanh này... lại không thể cùng nàng ngắm nữa rồi.”
Nhìn kĩ thì lăng mộ này có vẻ rất cao quý. Kết cấu bên ngoài gồm ba tầng tháp, đỉnh tháp đính bảo ngọc lấp lánh, nhìn từ xa như một ngôi sao sáng giữa thiên nhai. Tám phần là mộ của thân vương.
Người đứng trước cửa lăng mộ, bộ dáng dường như rất muốn bước vào bên trong thăm vị cố nhân đang ngủ sâu kia. Nhưng đây là lăng của hoàng gia, trừ phi biết cách mở chìa khóa, bằng không...
Tiếc thật.
Chỉ là không biết người trong lăng là ai. Chết đi rồi, vẫn có một tri kỉ tốt đến thăm viếng.
Coi bộ hai người này, khi người kia còn sống, là một đôi tình nhân quyến lữ đây.
“Chị, chị đang nhìn gì vậy?”
Một giọng nói trẻ con vang lên, quay đầu lại, ra là một đứa bé trai.
Chị? Là đang gọi ta sao?
“Ta đang nhìn...” Vừa định mở miệng nói, lại như có thứ gì đó ngăn cản, lời muốn nói cứ như nghẹn lại ở cuống họng, không tài nào thoát ra nổi.
“Tại sao chị vẫn còn sống thế?”
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn ta, không, là đằng sau ta, chính xác hơn là lăng mộ đằng sau lưng ta.
Ta ngẩn ra một lúc mới nhận ra thêm: người đàn ông hồi nãy biến mất rồi!
“Chị không nên sống.” Đứa trẻ nhíu mày, rồi lại chợt bật cười: “À đâu phải, chị đã chết rồi mà.”
Nhóc con này bị bệnh rồi? Ăn nói với chị mình như vậy cũng được? Cho dù chị nó có làm gì sai, thì người cũng đã chết rồi mà? Đứng trước mộ phần, không phải nên tôn kính người đã khuất sao?
Tách, tách...
Trong lúc ta suy nghĩ, khóe mắt đứa trẻ không ngừng tuôn ra nước mắt lúc nào không hay, hốc mắt nó cũng đỏ hoe. Nhưng gương mặt lại vẫn điềm nhiên như không, chỉ khe khẽ mấp máy môi:
“Chị không thể nào còn sống được. Bởi vì... chính tay ta đã giết chị mà.”
Cái gì? Tai ta không nghe lầm chứ?
Môi miệng chợt được giải thoát, trong khoảnh khắc trông thấy những giọt nước mắt trong suốt kia, lí trí như bị ai điều khiển, buột miệng: “Tại... sao?” Cũng không biết tại vì sao, khi nghe nó nói, lòng ta lại thấy chua xót thế nào, trái tim như bị ai bóp chặt, cảm giác không thể diễn tả được.
Vì sao, vì sao lại ra tay giết chị mình? Chẳng phải nói là chị em sao? Sao lại tàn nhẫn như thế?
“Là chị ép ta! Ta vốn không muốn tính toán, nhưng là.. chị, chị sai! Giữa tình cảm ruột thịt và thù hận, ta chỉ có thể làm thế này.” Đứa trẻ nhắm mắt, không biết từ khi nào trên tay nó đã xuất hiện một thanh đoản đao: “Chị đừng lo, chị không cô đơn ở đó đâu. Chúng ta... đã ngoéo tay rồi mà.”
Đoản đao giơ lên cao, lưỡi đao dưới mặt trời lóe lên ánh sáng chói mắt. Trong nháy mắt, giữa lồng ngực đứa trẻ đã tồn tại một thanh đoản đao. Máu từ lồng ngực loang ra, ướt đẫm cả một tấm áo trắng. Nhưng đứa trẻ lại tựa như không hề đau đớn, khóe miệng còn phảng phất ý cười khó hiểu.
Gió mạnh nổi lên.
Thân thể nhỏ nhắn nằm giữa lòng sa mạc, chìm dần chìm dần vào lòng cát nóng bỏng.
Tất cả lại biến mất tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chuyện gì vậy?
Ta đứng trước cửa lăng mộ, tâm không ngừng dậy sóng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại không nhớ được gì hết. Người đàn ông đó là ai, đứa trẻ đó là ai. Người trong lăng là ai? Ta... là ai?
“Này Asisư, chị biết gì không. Nếu người chị gặp được trước là Ragashu chứ không phải Menfuisư, thì lúc này, có lẽ chị đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian rồi đấy.”
Một giọng nữ trong trẻo lại đột ngột vang lên giữa không gian.
Nhưng lần này quay đầu, lại không có người nào.
“Chị nói ta thắng, kì thực người thắng thật sự, không phải là chị sao? Chị có tướng công, có con trai. Bấy nhiêu đó chả nhẽ chưa đủ hay sao! Còn ta, ta chỉ có chàng. Nhưng vì sao cả chàng chị cũng muốn cướp đi! Ta hận chị! Chị chết rồi mà sao vẫn cố kéo chàng theo chứ! Đồ rắn độc!!!”
Giọng nữ lại văng vẳng bên tai, lần thứ hai vang lên, còn mang theo chút hận ý.
Qua giọng nói, nữ nhân này chắc chắn rất hận người trong mộ.
Người đang nằm trong giấc ngủ sâu bên trong lăng mộ, rốt cuộc có lai lịch thế nào?
“Cô đang nghĩ ngợi cái gì?”
“Nghĩ cái gì đó?”
“Tại sao còn cố suy nghĩ?”
Rất nhiều giọng nói vang lên, quay đầu lại, thấy rất nhiều người.
Người đàn ông lúc đầu, đứa trẻ với thanh đoản đao ở giữa ngực, còn có chủ nhân của giọng nữ vừa nãy. Bọn họ đều là đang nhìn chằm chằm ta, lần này chắc là nói với ta thật.
“Ta đang nghĩ, người trong lăng là ai?”
Ánh mắt bọn họ chú mục vào ta, đồng thanh bảo: “Chính là cô!”
Cái gì?
“Sao cô chưa chết?” Cả đám người đột nhiên bước tới, chụp lấy hai tay ta. Nữ nhân tóc vàng đưa tay bóp chặt cổ ta, lắc đi lắc lại, lực đạo như muốn bóp chết người: “Chết đi!!!”
Thả ta ra! Thả ta ra! Đau quá!
“Chết đi cho nó lành!”
“Cô sống chỉ tổ chật đất thôi!”
“Rắn độc!”
“Yêu nữ hại người!”
“Làm lại từ đầu ư, nực cười!”
“Đừng làm bọn ta buồn cười! Đồ rắn độc!”
Cơ thể như nóng dần lên, trong đầu như xuất hiện hàng ngàn giọng nói. Tất cả đều đang không ngừng buông ra những lời thậm tệ. Là đang chửi ta? Vì sao lại khó chịu thế này?
Đầu như muốn nổ tung.
Ta không muốn nghe! Không muốn nghe nữa!
“Tất cả im hết đi!!!”
Mở bừng mắt ra.
Ta từ trên giường ngồi bật dậy.
Đảo mắt nhìn chung quanh, bóng đen bao trùm, một mảng tối tăm như mực. Tuy nhiên dựa vào ánh trăng bên ngoài, vẫn có thể lờ mờ trông thấy căn phòng nhỏ được bày trí đơn giản, mộc mạc.
Không sai. Là phòng trọ hồi tối dừng chân thuê phòng.
Lau mồ hôi lấm tấm trên trán, ra tất cả chỉ là một giấc mơ:
“Ác mộng thì đúng hơn. Rido chết tiệt, nằm mơ cũng mơ thấy cô ta!”
Cửa bị người ta gõ mạnh phát ra tiếng cộc cộc, giọng Ari từ sau cánh cửa truyền vào:
“Tiểu thư! Tiểu thư! Người không sao chứ?!”
“Ari cô mau tránh ra, để tại hạ phá cửa!”
Ta xoa bóp thái dương, thêm một giọng nam, cái kiểu nói chuyện này, hình như là Sarim. Hầy, phá cửa? Cần thiết sao? Đám thị vệ mà phụ vương tìm đến cũng thật là, lại còn phá cửa, có cần thiết phải dùng cái kế sách hoang dã như vậy không? Mà hồi nãy mơ thấy cái gì quên nữa rồi?
“... Sarim vô dụng, hại ta quên luôn vừa mơ thấy cái gì...”
Ooo
Cả bọn người Ari Sarim nhốn nháo lằng nhằng một hồi, chớp mắt đã đến trời sáng.
Mặt trời đằng Đông dần dần ló dạng, đôi chim ngoài ô cửa sổ bắt đầu cất giọng líu lo. Dù mặt trời mọc buổi sáng rất đẹp, nhưng ta lại không hề có tâm trạng. Với mắt thấy cũng không đi vào giấc ngủ được nữa, đành phải miễn cưỡng ngồi dậy rửa mặt chải đầu, thay quần áo chuẩn bị ăn sáng.
Lê bước vào phòng tắm, đứng tần ngần trước tấm gương đồng, ngó khuôn mặt nữ tử nhuốm vẻ phong trần trong gương. Phải, chính là từ phong trần này. Mí mắt bị sụp, đầu tóc rối bời. Và đặc biệt là nhờ đôi bọng mắt đen thùi nổi bật mà trông dáng vẻ ta bây giờ rất rất là phong trần.
“Ây...”
Khó chịu vò mớ tóc thành một nắm, ta như thấy trên đỉnh đầu mình thoắt ẩn thoắt hiện một đám mây đen. Mà trong đám mây đen mờ mờ đó, thi thoảng còn chớp nhoáng lên vài tia sét vàng nhạt.
Thật là, vốn lẽ lịch trình là giờ Thìn lên đường, nhưng giờ phải đẩy sớm thời gian hơn rồi.
...
Đợi lúc ta tắm rửa sạch sẽ xong, Ari cũng vừa vặn canh đúng thời điểm đem quần áo vào phòng.
“Tiểu thư, nô tỳ đem quần áo mới đến.”
Ari đẩy cửa, bước vào đặt quần áo mới lên giường:
“Mười phút nữa bữa sáng sẽ bắt đầu ạ.”
Ta bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn sạch vắt trên sào lau mình:
“Biết rồi. Còn gì nữa không, không còn thì lui ra.”
“Dạ còn ạ.” Ari lễ phép cúi đầu: “Đội trưởng Ruka đã tới, đang ở bên ngoài đợi tiểu thư.”
...
“Hắn ăn uống gì chưa?”
“Dạ chưa, đội trưởng nói đợi khẩu dụ tiếp theo của tiểu thư.” Ari nói.
Ta ngừng động tác lau mình, để khăn lại chỗ cũ, lấy một tấm khăn dài quấn lên người bước ra:
“Vậy thì cứ để tiểu tử đó tiếp tục ngồi đợi khẩu dụ tiếp theo đi.”
Đội trưởng Ruka, tốc độ đến cũng nhanh lắm.
Sau khi ta thay quần áo xong, ra đến nơi thì quả thật trông thấy Ruka đang ngồi ở gian ngoài phòng đợi lệnh. Y trang hắn bám đầy bụi bặm, tóc tai hơi rối, sắc mặt mệt mỏi, quầng mắt thâm đen... chắc là đã mấy đêm không ngủ đủ. Xem chừng đúng là chạy như điên đến đây thật.
“Thuộc hạ bái kiến tiểu thư.” Ruka thấy ta, vội quỳ xuống hành lễ: “Tiểu thư kim an.”
Ta phẩy tay, ngồi xuống ghế đẩu: “Miễn lễ đi, không cần rườm rà quá, cúi chào là được rồi.”
Ruka nghe lời đứng thẳng dậy, đầu hơi cúi nhẹ.
“Mấy đêm không ngủ rồi?” Ta đón lấy tách trà Ari dâng lên, thổi sơ qua: “Mệt không?”
Ruka nhướng mắt thăm dò sắc mặt ta, mâu quang trong mắt hắn biến đổi một lúc như đang suy nghĩ, im im một lát rồi nói: “Nhờ phúc của tiểu thư, thuộc hạ không mệt chút nào!”
“Vậy à?” Ta hít vào một hơi hương thơm của lá trà rừng núi thôn dã, mùi vị tuy không sánh bằng cống phẩm Mê-đi, nhưng cũng không tệ: “Nếu không mệt, thì giờ chúng ta lên đường luôn?”
Bốn bề im ắng --
Ta ngẩng đầu lên, sao không ai nói tiếng nào vậy? (TG: chị “ngây thơ” như cừu =]]])
“Tiểu thư, đội trưởng đi đường xa đến, không ít nhọc nhằn. Hay là để đội trưởng tắm rửa thay y phục sạch, ăn chút gì đó rồi hẵng lên đường được không ạ? Dù sao tiểu thư cũng chưa ăn gì mà?”
Ari đứng bên cạnh ấp úng nói chen vào.
“To gan!” Ta nhíu mày: “Ari, từ khi nào em biết ăn nói ngang hàng với ta vậy? Ta chưa ăn sáng thì liên qua gì đến hắn?” đặt chén trà xuống bàn, phát ra tiếng 'cạch' rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm Ari giật nảy mình: “Xin tiểu thư tha tội! Ari lỗ mãng! Ari biết sai rồi! Xin tiểu thư bớt giận!”
“Thuộc hạ sẽ chuẩn bị lên đường ngay!” Ruka cũng quỳ xuống theo Ari: “Tiểu thư xin bớt giận!”
Chậc, ta liếc Ari và Ruka, có lẽ vì vụ mất ngủ sáng nay, tâm tình ta hiện giờ rất không được tốt:
“Đứng lên hết cả đi! Ai bảo các ngươi quỳ!”
Cả hai nghe thế vội vã đứng dậy, nhưng đều cúi thấp đầu không dám hó hé tiếng nào.
Ta ảo não bóp trán, tự nhiên lại lấy bọn họ ra làm bia trút giận, có phải quá chủ nghĩa rồi không?
Phủi phủi lòng bàn tay, kéo lại y phục cho chỉnh tề, chậm rãi bước ra cửa, nhẹ giọng:
“Ruka đi thay đồ. Xong rồi thì ra ngoài, ăn sáng nhanh rồi lên đường.”
Đằng sau lập tức vang lên tiếng trả lời đồng thanh: “Dạ, tiểu thư!”
Nhắc tới chủ đề ăn uống thì nhanh lắm, nuôi cả bọn đều thành heo cả rồi, thật hết cứu...
***
Tốc độ làm vệ sinh cá nhân của Ruka quả thực không thể không thừa nhận, phương diện này hắn thừa sức ăn chắc bốn tên thị vệ phụ vương tuyển đến. Ta vừa ngồi vào bàn, chưa đầy nửa phút sau hắn đã xuất hiện. Râu ria lún phún hai khắc trước biến mất không còn dấu vết, tóc tai được chải gọn gàng, mặt mày tỉnh táo tươi roi rói. Bộ dáng khác hoàn toàn đống bùn lúc nãy, cứ như lột xác!
“Chúc tiểu thư ăn ngon miệng.” Hắn mỉm cười cúi đầu với ta, rồi quay sang cười cười nâng chén sữa trong tay với bọn Sarim: “Các vị huynh đệ, uống cạn!”
“Cạn!!!” Sarim cùng đồng bọn cũng nâng chén, một hơi ngửa đầu uống cạn, quệt miệng: “Hà!”
...!
Ta cạn lời với cảnh tượng khí thế hào hùng ngất trời trước mắt, bánh đang nhai trong miệng cũng trở nên lạt nhách. Ăn sáng thôi mà, tưởng đang uống rượu chắc?! Sữa dê bình thường thôi mà?!
“Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư!” Ari đang cắt thịt thỏ nướng cho ta, thấy ta cứ ngớ người mãi, khó hiểu gọi mấy tiếng: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao ạ?”
Ta lắc đầu, xé một mẩu bánh nho khô cho vào miệng nhai: “Không.” là ta quá chấp nhặt hay thật sự vì thuộc hạ của ta người nào người nấy đầu óc đều không được bình thường như người ta?
“Cạn đi!”
Nửa khắc sau liếc mắt qua, lại được dịp xem thấy Ruka tràn trề khí thế nâng chén:
“Cạn! Cạn thêm chén nữa!”
Sarim choàng vai bá cổ Ruka, cười khà khà: “Dzô, cạn nào người anh em!”
Ta: “...” thật sự là do ta quá nghiêm khắc, nên khiến bọn họ thành ra như vậy ư? Sữa dê thôi mà?!
“Tiểu thư, hay để em sang nói bọn họ nhỏ tiếng lại?” Ari dè dặt nhìn ta, hỏi nhỏ.
“Dạy bảo chúng.” Đầu hơi ong ong, ta không muốn quản nữa: “Không cần mạnh tay quá. Giữ cho chúng chút thể diện. Tốt nhất cho bọn chúng mỗi người một cái tát là được rồi.”
“Dạ!” Ari chắp tay phụng mệnh.
Ruka và Sarim như cảm ứng được mệnh lệnh của ta, không hẹn mà gặp chuyển tầm mắt về bàn ta đang ngồi. Tuy nhiên, vóc người chắc thịt của Ari vừa đủ chặn lại bốn con mắt đó.
Sarim nhăn mặt: “Cô qua đây làm gì?”
Ruka nhét bánh vào mồm Sarim, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ari, tiểu thư có gì căn dặn à?”
“Phải!” Ari xoa nắn cố tay, bẻ khớp tay phát ra tiếng kêu răng rắc rợn người: “Nhị vị, xin thất lễ.”
Ruka nhướng mày khó hiểu, bộ dạng như còn muốn hỏi thêm. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp mở lời thì...
“A!”
“Á!”
“Í!”
“Ố!”
“Ế!”
“A!”
Ta rất tò mò, có năm người, nhưng tại sao lại có sáu tiếng la nhỉ? Trong đó có hai tiếng “a”?
Kết quả khi ta ăn xong, ra đến xe ngựa, trên mặt năm nam nhân mỗi người đều in dấu một bàn tay nhỏ nhắn, dưới ánh mặt trời chói chang thực rõ chói mắt. Nổi bật nhất là Ruka, mỗi bên mặt là một bàn tay. Xem ra tiếng “a” thứ sáu là của hắn. Ari xem vậy mà lực tay không nhỏ...
Năm người đang ôm mặt xuýt xoa, thấy ta đi tới liền cúi gằm mặt: “Chào tiểu thư!”
“Ừ.”
Ta đi lướt ngang qua những cái đầu đang bốc khói kia, dường như ai nấy đều đang đỏ bừng mặt?
“Tiểu thư, bọn họ đang xấu hổ đó mà.” Ari che miệng nén cười, nói nhỏ vào tai ta.
“Nam nhi đại trượng phu, có gan làm thì phải có gan chịu. Xem như là một bài học đáng nhớ đi.”
Ta vịn Ari lấy thế bước lên xe. Yên vị trên xe rồi, dựa lưng vào đệm gấm phía sau:
“Có thể bắt đầu khởi hành.”
Ruka quất roi vào mông ngựa, hắng giọng thông cổ họng, lặp lại: “Tất cả khởi hành!”
Ooo
Chuyến đi đến Atina lần này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Đáng lẽ theo lịch trình là ba ngày sẽ tới nơi. Nhưng một phần vì thể lực ta không tốt lắm, thành ra biến thành ba ngày rưỡi.
Tuy nhiên, suy cho cùng ba ngày và ba ngày rưỡi cũng không khác biệt bao nhiêu!
Chín giờ sáng, cách cảng Memphis năm trăm hải lí.
Ta đứng trên lan can thuyền, mặc cho gió biển thổi phốc phốc vào mặt, tâm trạng ta hiện giờ...
“Ọe!”
“Tiểu thư! Người không sao chứ” Ari đỡ vai ta, giúp ta vuốt vuốt sống lưng.
Tâm trạng ta, rất-tệ...
“Không sao.”
Phương tiện di chuyển cuối cùng để đến được Atina là phải ngồi thuyền, dọc theo hạ lưu sông Nile xuống hải cảng Memphis. Sau khi cập bến, cưỡi lạc đà khoảng một dặm sẽ thấy ngay cổng thành.
Mà ta, vạn vạn không ngờ tới lại là một kẻ mắc chứng say sóng...
“Ọe!”
“Tiểu thư!” Ari lấy khăn sạch lau miệng cho ta, gấp muốn khóc tới nơi: “Tiểu thư, thuyền sắp cập bến rồi! Người cố gắng cầm cự một lúc nữa đi! Sẽ không sao đâu mà!”
Cổ họng không ngừng buồn nôn muốn ói, hai chân lại bủn rủn.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, tự nhủ với lòng rằng, Asisư này xin thề, từ rày về sau sẽ không bao giờ đi thuyền nữa: “Ọe!”
“Tiểu thư vẫn còn nôn mửa à?”
Giọng Ruka từ sau ngã rẽ vang lên, nối sau đó là gương mặt tái nhợt không sức sống:
“Có cần, mời đại phu không?”
Ta nén trận buồn nôn lại, cầm túi nước nhấp sơ mấy ngụm lấy lại sức: “... Không cần. Nói đến đại phu, ta thấy người cần hơn là ngươi đấy.”
Lòng vòng nửa ngày, ra là tiểu tử này cũng mắc chứng say sóng. Bảo sao sáng hôm qua trông mệt mỏi như thế, rõ ràng là vì không muốn ngồi thuyền mà thay ngựa liên tục, chạy suốt đêm đến. Nhìn hắn bây giờ, cả cơ thể đều là dựa vào Sarim mà đi. Sắc mặt hắn cũng chẳng tốt hơn ta là mấy. Tuy không nôn mửa nhưng cước bộ không vững, cứ như một ngọn gió nhẹ cũng đủ thổi bay hắn.
Ruka cười gượng: “Thuộc hạ...”
Ta phẩy tay, lấy khăn bụm mũi miệng lại, bụng lợn cợn thiệt khó chịu quá: “Khi nào cập bến?”
“Nhìn tốc độ thuyền chạy, có lẽ là khoảng nửa canh giờ nữa.” Sarim ước tính.
Nửa-canh-giờ...
Ta khoác vai Ari: “Dìu ta vào phòng, ta muốn ngủ một lát.” quay đầu nhìn Ruka một cái: “Ngươi cũng về phòng nghỉ đi, bằng không lát nữa gió thổi bay ngươi luôn thì mệt lắm.”
Ruka phì cười, yếu ớt đáp: “Tuân lệnh.”
...
Sarim coi vậy mà cũng không phải không có chỗ dùng. Đúng như ước tính của hắn, qua nửa canh giờ dài đằng đẵng, cuối cùng thuyền cũng chịu cập bến cảng Memphis.
Thời khắc nhìn thấy mỏ neo được thả xuống biển, ta không rõ tâm trạng mình có bao nhiêu vui mừng. Chỉ biết một điều là: Cuối cùng cũng thoát khỏi con thuyền rùng rợn đó.
Có lẽ đúng như Menfuisư từng nói, ta là người Ai Cập nhưng lại không có chỗ nào giống người Ai Cập. Ai Cập ai nấy đều dũng cảm thiện chiến, nam hay nữ từ nhỏ đều thuần thục bơi lội. Còn ta, không những không biết bơi... mà ngồi thuyền trên sông còn bị say sóng.
Quả thực... thảm hại...
“Tiểu thư, mua được lạc đà rồi.” Ari dắt tới trước mặt ta một con lạc đà, hớn hở thưa.
Ta nhìn lạc đà từ trên xuống dưới. Màu lông nâu sậm, bắp chân chắc thịt. Là một con lạc đà tốt.
Leo lên lưng lạc đà xong, Ruka từ phía đối diện cưỡi một con lạc đà khác chầm chậm tiến tới.
Ta ngó sắc mặt hắn vẫn còn hơi xanh xao: “Ngươi vẫn ổn chứ? Có cần khám đại phu trước không?”
Ruka lắc đầu: “Thuộc hạ không sao, có thể tiếp tục lên đường.”
Ta vẫn thấy không yên tâm: “Không sao thật chứ?”
Ruka mím môi, gật mạnh đầu khẳng định.
Hắn đã nói không sao, ta cũng không rảnh lằng nhằng tiếp, đành tiếp tục lên đường. Nhưng suốt dọc đường cưỡi lạc đà đến khi đến ngoài cổng thành Atina, nhìn hắn ngồi mà lâu lâu lại như muốn rơi khỏi yên lạc đà, ta lại thấy mình hơi nhẫn tâm. Biết sớm cứ bảo hắn ở lại Atina chờ là được rồi.
Bỏ qua chuyện Ruka sang một bên, trước mắt lại xuất hiện thêm một vấn đề khác:
Lính coi thành cư nhiên có chết cũng không chịu mở cửa!
Sarim thúc lạc đà tiến lên một bước, đè giọng: “Tại sao không mở cửa?!”
Một tên lính có vẻ như là người chịu trách nhiệm bước lên:
“Không có giấy thông hành cấp cao, không cho vào thành!”
“Hàm hồ!” Ruka quất roi xuống đất, trên mặt đất lập tức lằn sâu dấu roi dài ngoằng.
Tên lính thấy Ruka có vẻ giận dữ, cộng thêm dấu roi in trên nền đất, bèn kiêng dè lùi lại một bước, nhưng cách nói chuyện vẫn rất xấc xược: “Không có giấy thông hành, không cho vào thành!”
Ruka: “Ngươi!”
Ta giơ tay ra hiệu Ruka dừng lại, nếu để hai kẻ này tiếp tục giằng co, không sớm thì muộn tên lính láo xược kia cũng chết không kịp nhắm mắt.
Thúc lạc đà nhích lên một chút, vừa đủ nhĩn rõ ngoại hình tên lính hung hăng.
Tên lính này vóc người to lớn, màu da hơi sạm, trạc ngoại tứ tuần[1], mặt hình chữ bát. Đã vậy khi nói chuyện còn lớn tiếng như đang nạt nộ, thoạt nhìn khiến người đối diện không tí thiện cảm.
[1] Trạc ngoại tứ tuần: độ tuổi ngoài bốn mươi.
Nhưng cái khiến ta để tâm không phải tên lính này ngoại hình giống cướp hơn giống lính. Mà là từ khi nào, một tòa thành nhỏ như Atina có luật lệ phải xuất giấy thông hành cấp cao khi vào thành?
Từ trước tới nay, chỉ những thành lớn nằm trong thủ đô Thượng Hạ Ai Cập như Thebes và Giza mới phải xuất giấy thông hành có đóng ấn của quan cai tỉnh và tướng quân hộ bộ. Còn thành nhỏ nằm ngoài rìa biên giới Tây Nam như Atina, đừng nói tới giấy thông hành bình thường, chỉ cần có giấy chứng minh thân phận thương nhân bình thường là có thể tự do ra vào. Bây giờ sao lại...?
Ta di chuyển đến cạnh Ruka, thấp giọng hỏi:
“Ruka, lần trước ngươi tới có phải xuất giấy thông hành không?”
Ruka tia mắt quan sát xung quanh, đáp khẽ: “Lúc thuộc hạ tới chỉ cần có giấy chứng minh thương đoàn là có thể vào.”
Đúng như ta đoán, Atina quả nhiên có vấn đề.
“Bảo tất cả lui xuống, trở về phòng trọ.”
“Dạ.”
Ruka ho nhẹ, kín đáo dùng ngón tay ra ám hiệu với mọi người: Kế hoạch thay đổi. Rút lui!
Nhóm Ari bèn giả vờ bực tức, chửi bới bọn lính vài câu rồi quay đầu lạc đà đuổi theo ta và Ruka.
Quay trở ra cảng, vì tình hình của Atina, không thể thuê phòng trọ. Ruka đành đi kiếm một ngôi nhà nằm gần mé biển, biệt lập với khu dân cư. Nhưng bàn bạc với chủ nhà hồi lâu, chủ nhà vẫn nhất quyết không cho thuê. Thế là cuối cùng không còn cách nào ngoài việc phải mua đứt căn nhà.
Giải quyết xong chỗ ở, việc tiên quyết cần giải quyết là giấy thông hành.
Sarim ngồi xuống bàn, bực tức nói: “Từ trước tới giờ chưa từng nghe qua Atina cần giấy thông hành? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
Ari nhíu mày: “Sarim!”
Sarim hất cằm, liếc Ari: “Gì?”
Ruka nhìn bọn người Sarim rồi đưa mắt nhìn ta: “Tiểu thư?”
“Đuổi đi.” Ta miết vành nắp chén trà, nhẹ giọng. Ta đã đến Atina an toàn, bọn người này cũng nên về Thebes phục mệnh rồi. Còn giả vờ bực tức, muốn ở lại sao? Diễn xuất vẫn còn non lắm.
Keng một tiếng, một cơn gió lạnh lướt qua, trước mũi Sarim xuất hiện một mũi nhọn sắc lẽm.
“Tiểu thư, trà bớt nóng rồi ạ.” Ari cẩn thận dâng trách trà còn đang bốc lên làn khói nhàn nhạt trong tay cho ta, nói: “Tiểu thư cẩn thận, chỉ hơi âm ấm thôi, chưa hết nóng đâu.”
Ta chép miệng, con bé này sao giống mấy bà nữ quan già trong cung quá: “Biết.”
“Này!” Sarim đứng hình không dám động đậy, ngờ vực nhìn Ruka: “Làm trò gì vậy?”
Khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, Ruka híp mắt cười thản nhiên:
“Người anh em, anh và anh em của anh có mười giây để cút khỏi nơi này.”
Nuốt xuống một ngụm trà ấm, ta chợt thấy độ diễn sâu của Ruka cũng thượng thừa không thua kém Helia. Còn có cảm giác, hai kẻ này rất giống đúc từ một khuôn mà ra. Diễn sâu thật...
Sarim hoảng hốt, con ngươi trợn tròn hết cỡ, hết nhìn ta đang ung dung thưởng trà lại nhìn mũi kiếm cách chóp mũi mình không đến một đốt ngón tay: “Tiểu thư?”
“Một, hai, ba, bốn, năm...” Ruka bắt đầu đếm, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn: “Sáu, bảy, tám...”
Vù một tiếng, tựa như một cơn gió, trong sảnh chỉ còn lại ba người là ta, Ruka và Ari.
“Bỏ chạy vào phút thứ chín à.” Lấy khăn lau vết trà dính bên mép, ta thực lòng cảm khái công phu của đám người Sarim. Hóa ra người phụ vương tuyển đến cũng không hoàn toàn vô dụng, tốc độ trốn chạy còn nhanh hơn tốc độ Ruka rút kiếm. Vậy mà ta cứ ngỡ tiểu tử này là nhanh nhất rồi.
Tuy nhiên.
Chạm vào hơi nước ám bên ngoài chén trà, đáy mắt ta lạnh dần.
Nữ nhân đó không thể nghĩ ra kế sách phong tỏa Atina, chắc chắn có kẻ hậu thuẫn.
Hơn nữa, ả ta không cần làm vỡ tấm bản khắc để ta hồi sinh, mà vẫn có thể vượt thời không tới đây. Chỉ có thể là... thông qua lăng mộ của mẫu hậu! Dùng máu của bản thân làm thuốc dẫn, biện pháp tà môn này mà dám chạm đến thân thể của hoàng tộc. Mạo phạm lăng vương hậu, là tội chết.
Carol Rido, lần này ngươi dẫn theo ai tới đây?
*******
-
- Cảm giác hoàn thành một chương thật sự rất phấn khích =]]]] Các nàng nhớ comment dài dài thật dài nhé:“>>> like + comment sẽ là động lực cho chương mới a ~
- Cơ mà từ chương này trở đi, lúc đọc sẽ khá hack não, các nàng nhớ cẩn thận. Vụ án này hông đơn giản đâu:)))
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Dạo gần đây, ta rất hay nằm mơ.
Thế nào nhỉ? Ừ thì, mơ thấy rất nhiều chuyện của kiếp trước. Vui có, buồn có, khá lẫn lộn. Tuy nhiên kì lạ là sau mỗi giấc mơ, ta đều không nhớ được bất cứ thứ gì liên quan. Ta chỉ biết, mình đã từng nằm mơ mà thôi. Cơ mà cũng tốt. Nếu đã không có thật, thì nhớ hay không cũng chả khác gì.
Nhưng là, tuy có suy nghĩ như vậy. Nhưng sau mỗi giấc mơ, đều có cảm giác rất đau buồn...
Đêm nay, ta lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, nhìn thấy bản thân đang đứng trên một sa mạc đầy nắng. Trên sa mạc, cách nhau cả dặm là các lăng mộ cực kì đồ sộ. Dưới ánh mặt trời, các lăng mộ trông như một ngọn núi cao to hùng vĩ. Đây chắc chắn là thung lũng vương gia. Nơi chôn cất Pharaoh và thân vương các thế hệ.
Lí do ta đứng ở đây, có lẽ không phải vì thân phận thân vương đâu?
Có người hỏi:
“Có biết ngoài màu đen và trắng còn có màu gì không?”
Ta nghĩ, giữa ranh giới thiện ác, giữa tốt và xấu, chẳng phải chỉ có trắng và đen thôi sao?
Người đó nói:
“Ngoài màu đen và trắng, thật ra còn có màu xanh.”
Màu xanh? Màu xanh của đất trời, của biển cả ư?
“Bầu trời hôm nay, cũng xanh như ngày chúng ta thành thân vậy.”
Người đó đứng trước một lăng mộ, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt đá sần sùi:
“Nhưng màu xanh này... lại không thể cùng nàng ngắm nữa rồi.”
Nhìn kĩ thì lăng mộ này có vẻ rất cao quý. Kết cấu bên ngoài gồm ba tầng tháp, đỉnh tháp đính bảo ngọc lấp lánh, nhìn từ xa như một ngôi sao sáng giữa thiên nhai. Tám phần là mộ của thân vương.
Người đứng trước cửa lăng mộ, bộ dáng dường như rất muốn bước vào bên trong thăm vị cố nhân đang ngủ sâu kia. Nhưng đây là lăng của hoàng gia, trừ phi biết cách mở chìa khóa, bằng không...
Tiếc thật.
Chỉ là không biết người trong lăng là ai. Chết đi rồi, vẫn có một tri kỉ tốt đến thăm viếng.
Coi bộ hai người này, khi người kia còn sống, là một đôi tình nhân quyến lữ đây.
“Chị, chị đang nhìn gì vậy?”
Một giọng nói trẻ con vang lên, quay đầu lại, ra là một đứa bé trai.
Chị? Là đang gọi ta sao?
“Ta đang nhìn...” Vừa định mở miệng nói, lại như có thứ gì đó ngăn cản, lời muốn nói cứ như nghẹn lại ở cuống họng, không tài nào thoát ra nổi.
“Tại sao chị vẫn còn sống thế?”
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn ta, không, là đằng sau ta, chính xác hơn là lăng mộ đằng sau lưng ta.
Ta ngẩn ra một lúc mới nhận ra thêm: người đàn ông hồi nãy biến mất rồi!
“Chị không nên sống.” Đứa trẻ nhíu mày, rồi lại chợt bật cười: “À đâu phải, chị đã chết rồi mà.”
Nhóc con này bị bệnh rồi? Ăn nói với chị mình như vậy cũng được? Cho dù chị nó có làm gì sai, thì người cũng đã chết rồi mà? Đứng trước mộ phần, không phải nên tôn kính người đã khuất sao?
Tách, tách...
Trong lúc ta suy nghĩ, khóe mắt đứa trẻ không ngừng tuôn ra nước mắt lúc nào không hay, hốc mắt nó cũng đỏ hoe. Nhưng gương mặt lại vẫn điềm nhiên như không, chỉ khe khẽ mấp máy môi:
“Chị không thể nào còn sống được. Bởi vì... chính tay ta đã giết chị mà.”
Cái gì? Tai ta không nghe lầm chứ?
Môi miệng chợt được giải thoát, trong khoảnh khắc trông thấy những giọt nước mắt trong suốt kia, lí trí như bị ai điều khiển, buột miệng: “Tại... sao?” Cũng không biết tại vì sao, khi nghe nó nói, lòng ta lại thấy chua xót thế nào, trái tim như bị ai bóp chặt, cảm giác không thể diễn tả được.
Vì sao, vì sao lại ra tay giết chị mình? Chẳng phải nói là chị em sao? Sao lại tàn nhẫn như thế?
“Là chị ép ta! Ta vốn không muốn tính toán, nhưng là.. chị, chị sai! Giữa tình cảm ruột thịt và thù hận, ta chỉ có thể làm thế này.” Đứa trẻ nhắm mắt, không biết từ khi nào trên tay nó đã xuất hiện một thanh đoản đao: “Chị đừng lo, chị không cô đơn ở đó đâu. Chúng ta... đã ngoéo tay rồi mà.”
Đoản đao giơ lên cao, lưỡi đao dưới mặt trời lóe lên ánh sáng chói mắt. Trong nháy mắt, giữa lồng ngực đứa trẻ đã tồn tại một thanh đoản đao. Máu từ lồng ngực loang ra, ướt đẫm cả một tấm áo trắng. Nhưng đứa trẻ lại tựa như không hề đau đớn, khóe miệng còn phảng phất ý cười khó hiểu.
Gió mạnh nổi lên.
Thân thể nhỏ nhắn nằm giữa lòng sa mạc, chìm dần chìm dần vào lòng cát nóng bỏng.
Tất cả lại biến mất tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chuyện gì vậy?
Ta đứng trước cửa lăng mộ, tâm không ngừng dậy sóng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại không nhớ được gì hết. Người đàn ông đó là ai, đứa trẻ đó là ai. Người trong lăng là ai? Ta... là ai?
“Này Asisư, chị biết gì không. Nếu người chị gặp được trước là Ragashu chứ không phải Menfuisư, thì lúc này, có lẽ chị đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian rồi đấy.”
Một giọng nữ trong trẻo lại đột ngột vang lên giữa không gian.
Nhưng lần này quay đầu, lại không có người nào.
“Chị nói ta thắng, kì thực người thắng thật sự, không phải là chị sao? Chị có tướng công, có con trai. Bấy nhiêu đó chả nhẽ chưa đủ hay sao! Còn ta, ta chỉ có chàng. Nhưng vì sao cả chàng chị cũng muốn cướp đi! Ta hận chị! Chị chết rồi mà sao vẫn cố kéo chàng theo chứ! Đồ rắn độc!!!”
Giọng nữ lại văng vẳng bên tai, lần thứ hai vang lên, còn mang theo chút hận ý.
Qua giọng nói, nữ nhân này chắc chắn rất hận người trong mộ.
Người đang nằm trong giấc ngủ sâu bên trong lăng mộ, rốt cuộc có lai lịch thế nào?
“Cô đang nghĩ ngợi cái gì?”
“Nghĩ cái gì đó?”
“Tại sao còn cố suy nghĩ?”
Rất nhiều giọng nói vang lên, quay đầu lại, thấy rất nhiều người.
Người đàn ông lúc đầu, đứa trẻ với thanh đoản đao ở giữa ngực, còn có chủ nhân của giọng nữ vừa nãy. Bọn họ đều là đang nhìn chằm chằm ta, lần này chắc là nói với ta thật.
“Ta đang nghĩ, người trong lăng là ai?”
Ánh mắt bọn họ chú mục vào ta, đồng thanh bảo: “Chính là cô!”
Cái gì?
“Sao cô chưa chết?” Cả đám người đột nhiên bước tới, chụp lấy hai tay ta. Nữ nhân tóc vàng đưa tay bóp chặt cổ ta, lắc đi lắc lại, lực đạo như muốn bóp chết người: “Chết đi!!!”
Thả ta ra! Thả ta ra! Đau quá!
“Chết đi cho nó lành!”
“Cô sống chỉ tổ chật đất thôi!”
“Rắn độc!”
“Yêu nữ hại người!”
“Làm lại từ đầu ư, nực cười!”
“Đừng làm bọn ta buồn cười! Đồ rắn độc!”
Cơ thể như nóng dần lên, trong đầu như xuất hiện hàng ngàn giọng nói. Tất cả đều đang không ngừng buông ra những lời thậm tệ. Là đang chửi ta? Vì sao lại khó chịu thế này?
Đầu như muốn nổ tung.
Ta không muốn nghe! Không muốn nghe nữa!
“Tất cả im hết đi!!!”
Mở bừng mắt ra.
Ta từ trên giường ngồi bật dậy.
Đảo mắt nhìn chung quanh, bóng đen bao trùm, một mảng tối tăm như mực. Tuy nhiên dựa vào ánh trăng bên ngoài, vẫn có thể lờ mờ trông thấy căn phòng nhỏ được bày trí đơn giản, mộc mạc.
Không sai. Là phòng trọ hồi tối dừng chân thuê phòng.
Lau mồ hôi lấm tấm trên trán, ra tất cả chỉ là một giấc mơ:
“Ác mộng thì đúng hơn. Rido chết tiệt, nằm mơ cũng mơ thấy cô ta!”
Cửa bị người ta gõ mạnh phát ra tiếng cộc cộc, giọng Ari từ sau cánh cửa truyền vào:
“Tiểu thư! Tiểu thư! Người không sao chứ?!”
“Ari cô mau tránh ra, để tại hạ phá cửa!”
Ta xoa bóp thái dương, thêm một giọng nam, cái kiểu nói chuyện này, hình như là Sarim. Hầy, phá cửa? Cần thiết sao? Đám thị vệ mà phụ vương tìm đến cũng thật là, lại còn phá cửa, có cần thiết phải dùng cái kế sách hoang dã như vậy không? Mà hồi nãy mơ thấy cái gì quên nữa rồi?
“... Sarim vô dụng, hại ta quên luôn vừa mơ thấy cái gì...”
Ooo
Cả bọn người Ari Sarim nhốn nháo lằng nhằng một hồi, chớp mắt đã đến trời sáng.
Mặt trời đằng Đông dần dần ló dạng, đôi chim ngoài ô cửa sổ bắt đầu cất giọng líu lo. Dù mặt trời mọc buổi sáng rất đẹp, nhưng ta lại không hề có tâm trạng. Với mắt thấy cũng không đi vào giấc ngủ được nữa, đành phải miễn cưỡng ngồi dậy rửa mặt chải đầu, thay quần áo chuẩn bị ăn sáng.
Lê bước vào phòng tắm, đứng tần ngần trước tấm gương đồng, ngó khuôn mặt nữ tử nhuốm vẻ phong trần trong gương. Phải, chính là từ phong trần này. Mí mắt bị sụp, đầu tóc rối bời. Và đặc biệt là nhờ đôi bọng mắt đen thùi nổi bật mà trông dáng vẻ ta bây giờ rất rất là phong trần.
“Ây...”
Khó chịu vò mớ tóc thành một nắm, ta như thấy trên đỉnh đầu mình thoắt ẩn thoắt hiện một đám mây đen. Mà trong đám mây đen mờ mờ đó, thi thoảng còn chớp nhoáng lên vài tia sét vàng nhạt.
Thật là, vốn lẽ lịch trình là giờ Thìn lên đường, nhưng giờ phải đẩy sớm thời gian hơn rồi.
...
Đợi lúc ta tắm rửa sạch sẽ xong, Ari cũng vừa vặn canh đúng thời điểm đem quần áo vào phòng.
“Tiểu thư, nô tỳ đem quần áo mới đến.”
Ari đẩy cửa, bước vào đặt quần áo mới lên giường:
“Mười phút nữa bữa sáng sẽ bắt đầu ạ.”
Ta bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn sạch vắt trên sào lau mình:
“Biết rồi. Còn gì nữa không, không còn thì lui ra.”
“Dạ còn ạ.” Ari lễ phép cúi đầu: “Đội trưởng Ruka đã tới, đang ở bên ngoài đợi tiểu thư.”
...
“Hắn ăn uống gì chưa?”
“Dạ chưa, đội trưởng nói đợi khẩu dụ tiếp theo của tiểu thư.” Ari nói.
Ta ngừng động tác lau mình, để khăn lại chỗ cũ, lấy một tấm khăn dài quấn lên người bước ra:
“Vậy thì cứ để tiểu tử đó tiếp tục ngồi đợi khẩu dụ tiếp theo đi.”
Đội trưởng Ruka, tốc độ đến cũng nhanh lắm.
Sau khi ta thay quần áo xong, ra đến nơi thì quả thật trông thấy Ruka đang ngồi ở gian ngoài phòng đợi lệnh. Y trang hắn bám đầy bụi bặm, tóc tai hơi rối, sắc mặt mệt mỏi, quầng mắt thâm đen... chắc là đã mấy đêm không ngủ đủ. Xem chừng đúng là chạy như điên đến đây thật.
“Thuộc hạ bái kiến tiểu thư.” Ruka thấy ta, vội quỳ xuống hành lễ: “Tiểu thư kim an.”
Ta phẩy tay, ngồi xuống ghế đẩu: “Miễn lễ đi, không cần rườm rà quá, cúi chào là được rồi.”
Ruka nghe lời đứng thẳng dậy, đầu hơi cúi nhẹ.
“Mấy đêm không ngủ rồi?” Ta đón lấy tách trà Ari dâng lên, thổi sơ qua: “Mệt không?”
Ruka nhướng mắt thăm dò sắc mặt ta, mâu quang trong mắt hắn biến đổi một lúc như đang suy nghĩ, im im một lát rồi nói: “Nhờ phúc của tiểu thư, thuộc hạ không mệt chút nào!”
“Vậy à?” Ta hít vào một hơi hương thơm của lá trà rừng núi thôn dã, mùi vị tuy không sánh bằng cống phẩm Mê-đi, nhưng cũng không tệ: “Nếu không mệt, thì giờ chúng ta lên đường luôn?”
Bốn bề im ắng --
Ta ngẩng đầu lên, sao không ai nói tiếng nào vậy? (TG: chị “ngây thơ” như cừu =]]])
“Tiểu thư, đội trưởng đi đường xa đến, không ít nhọc nhằn. Hay là để đội trưởng tắm rửa thay y phục sạch, ăn chút gì đó rồi hẵng lên đường được không ạ? Dù sao tiểu thư cũng chưa ăn gì mà?”
Ari đứng bên cạnh ấp úng nói chen vào.
“To gan!” Ta nhíu mày: “Ari, từ khi nào em biết ăn nói ngang hàng với ta vậy? Ta chưa ăn sáng thì liên qua gì đến hắn?” đặt chén trà xuống bàn, phát ra tiếng 'cạch' rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm Ari giật nảy mình: “Xin tiểu thư tha tội! Ari lỗ mãng! Ari biết sai rồi! Xin tiểu thư bớt giận!”
“Thuộc hạ sẽ chuẩn bị lên đường ngay!” Ruka cũng quỳ xuống theo Ari: “Tiểu thư xin bớt giận!”
Chậc, ta liếc Ari và Ruka, có lẽ vì vụ mất ngủ sáng nay, tâm tình ta hiện giờ rất không được tốt:
“Đứng lên hết cả đi! Ai bảo các ngươi quỳ!”
Cả hai nghe thế vội vã đứng dậy, nhưng đều cúi thấp đầu không dám hó hé tiếng nào.
Ta ảo não bóp trán, tự nhiên lại lấy bọn họ ra làm bia trút giận, có phải quá chủ nghĩa rồi không?
Phủi phủi lòng bàn tay, kéo lại y phục cho chỉnh tề, chậm rãi bước ra cửa, nhẹ giọng:
“Ruka đi thay đồ. Xong rồi thì ra ngoài, ăn sáng nhanh rồi lên đường.”
Đằng sau lập tức vang lên tiếng trả lời đồng thanh: “Dạ, tiểu thư!”
Nhắc tới chủ đề ăn uống thì nhanh lắm, nuôi cả bọn đều thành heo cả rồi, thật hết cứu...
***
Tốc độ làm vệ sinh cá nhân của Ruka quả thực không thể không thừa nhận, phương diện này hắn thừa sức ăn chắc bốn tên thị vệ phụ vương tuyển đến. Ta vừa ngồi vào bàn, chưa đầy nửa phút sau hắn đã xuất hiện. Râu ria lún phún hai khắc trước biến mất không còn dấu vết, tóc tai được chải gọn gàng, mặt mày tỉnh táo tươi roi rói. Bộ dáng khác hoàn toàn đống bùn lúc nãy, cứ như lột xác!
“Chúc tiểu thư ăn ngon miệng.” Hắn mỉm cười cúi đầu với ta, rồi quay sang cười cười nâng chén sữa trong tay với bọn Sarim: “Các vị huynh đệ, uống cạn!”
“Cạn!!!” Sarim cùng đồng bọn cũng nâng chén, một hơi ngửa đầu uống cạn, quệt miệng: “Hà!”
...!
Ta cạn lời với cảnh tượng khí thế hào hùng ngất trời trước mắt, bánh đang nhai trong miệng cũng trở nên lạt nhách. Ăn sáng thôi mà, tưởng đang uống rượu chắc?! Sữa dê bình thường thôi mà?!
“Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư!” Ari đang cắt thịt thỏ nướng cho ta, thấy ta cứ ngớ người mãi, khó hiểu gọi mấy tiếng: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao ạ?”
Ta lắc đầu, xé một mẩu bánh nho khô cho vào miệng nhai: “Không.” là ta quá chấp nhặt hay thật sự vì thuộc hạ của ta người nào người nấy đầu óc đều không được bình thường như người ta?
“Cạn đi!”
Nửa khắc sau liếc mắt qua, lại được dịp xem thấy Ruka tràn trề khí thế nâng chén:
“Cạn! Cạn thêm chén nữa!”
Sarim choàng vai bá cổ Ruka, cười khà khà: “Dzô, cạn nào người anh em!”
Ta: “...” thật sự là do ta quá nghiêm khắc, nên khiến bọn họ thành ra như vậy ư? Sữa dê thôi mà?!
“Tiểu thư, hay để em sang nói bọn họ nhỏ tiếng lại?” Ari dè dặt nhìn ta, hỏi nhỏ.
“Dạy bảo chúng.” Đầu hơi ong ong, ta không muốn quản nữa: “Không cần mạnh tay quá. Giữ cho chúng chút thể diện. Tốt nhất cho bọn chúng mỗi người một cái tát là được rồi.”
“Dạ!” Ari chắp tay phụng mệnh.
Ruka và Sarim như cảm ứng được mệnh lệnh của ta, không hẹn mà gặp chuyển tầm mắt về bàn ta đang ngồi. Tuy nhiên, vóc người chắc thịt của Ari vừa đủ chặn lại bốn con mắt đó.
Sarim nhăn mặt: “Cô qua đây làm gì?”
Ruka nhét bánh vào mồm Sarim, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ari, tiểu thư có gì căn dặn à?”
“Phải!” Ari xoa nắn cố tay, bẻ khớp tay phát ra tiếng kêu răng rắc rợn người: “Nhị vị, xin thất lễ.”
Ruka nhướng mày khó hiểu, bộ dạng như còn muốn hỏi thêm. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp mở lời thì...
“A!”
“Á!”
“Í!”
“Ố!”
“Ế!”
“A!”
Ta rất tò mò, có năm người, nhưng tại sao lại có sáu tiếng la nhỉ? Trong đó có hai tiếng “a”?
Kết quả khi ta ăn xong, ra đến xe ngựa, trên mặt năm nam nhân mỗi người đều in dấu một bàn tay nhỏ nhắn, dưới ánh mặt trời chói chang thực rõ chói mắt. Nổi bật nhất là Ruka, mỗi bên mặt là một bàn tay. Xem ra tiếng “a” thứ sáu là của hắn. Ari xem vậy mà lực tay không nhỏ...
Năm người đang ôm mặt xuýt xoa, thấy ta đi tới liền cúi gằm mặt: “Chào tiểu thư!”
“Ừ.”
Ta đi lướt ngang qua những cái đầu đang bốc khói kia, dường như ai nấy đều đang đỏ bừng mặt?
“Tiểu thư, bọn họ đang xấu hổ đó mà.” Ari che miệng nén cười, nói nhỏ vào tai ta.
“Nam nhi đại trượng phu, có gan làm thì phải có gan chịu. Xem như là một bài học đáng nhớ đi.”
Ta vịn Ari lấy thế bước lên xe. Yên vị trên xe rồi, dựa lưng vào đệm gấm phía sau:
“Có thể bắt đầu khởi hành.”
Ruka quất roi vào mông ngựa, hắng giọng thông cổ họng, lặp lại: “Tất cả khởi hành!”
Ooo
Chuyến đi đến Atina lần này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Đáng lẽ theo lịch trình là ba ngày sẽ tới nơi. Nhưng một phần vì thể lực ta không tốt lắm, thành ra biến thành ba ngày rưỡi.
Tuy nhiên, suy cho cùng ba ngày và ba ngày rưỡi cũng không khác biệt bao nhiêu!
Chín giờ sáng, cách cảng Memphis năm trăm hải lí.
Ta đứng trên lan can thuyền, mặc cho gió biển thổi phốc phốc vào mặt, tâm trạng ta hiện giờ...
“Ọe!”
“Tiểu thư! Người không sao chứ” Ari đỡ vai ta, giúp ta vuốt vuốt sống lưng.
Tâm trạng ta, rất-tệ...
“Không sao.”
Phương tiện di chuyển cuối cùng để đến được Atina là phải ngồi thuyền, dọc theo hạ lưu sông Nile xuống hải cảng Memphis. Sau khi cập bến, cưỡi lạc đà khoảng một dặm sẽ thấy ngay cổng thành.
Mà ta, vạn vạn không ngờ tới lại là một kẻ mắc chứng say sóng...
“Ọe!”
“Tiểu thư!” Ari lấy khăn sạch lau miệng cho ta, gấp muốn khóc tới nơi: “Tiểu thư, thuyền sắp cập bến rồi! Người cố gắng cầm cự một lúc nữa đi! Sẽ không sao đâu mà!”
Cổ họng không ngừng buồn nôn muốn ói, hai chân lại bủn rủn.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, tự nhủ với lòng rằng, Asisư này xin thề, từ rày về sau sẽ không bao giờ đi thuyền nữa: “Ọe!”
“Tiểu thư vẫn còn nôn mửa à?”
Giọng Ruka từ sau ngã rẽ vang lên, nối sau đó là gương mặt tái nhợt không sức sống:
“Có cần, mời đại phu không?”
Ta nén trận buồn nôn lại, cầm túi nước nhấp sơ mấy ngụm lấy lại sức: “... Không cần. Nói đến đại phu, ta thấy người cần hơn là ngươi đấy.”
Lòng vòng nửa ngày, ra là tiểu tử này cũng mắc chứng say sóng. Bảo sao sáng hôm qua trông mệt mỏi như thế, rõ ràng là vì không muốn ngồi thuyền mà thay ngựa liên tục, chạy suốt đêm đến. Nhìn hắn bây giờ, cả cơ thể đều là dựa vào Sarim mà đi. Sắc mặt hắn cũng chẳng tốt hơn ta là mấy. Tuy không nôn mửa nhưng cước bộ không vững, cứ như một ngọn gió nhẹ cũng đủ thổi bay hắn.
Ruka cười gượng: “Thuộc hạ...”
Ta phẩy tay, lấy khăn bụm mũi miệng lại, bụng lợn cợn thiệt khó chịu quá: “Khi nào cập bến?”
“Nhìn tốc độ thuyền chạy, có lẽ là khoảng nửa canh giờ nữa.” Sarim ước tính.
Nửa-canh-giờ...
Ta khoác vai Ari: “Dìu ta vào phòng, ta muốn ngủ một lát.” quay đầu nhìn Ruka một cái: “Ngươi cũng về phòng nghỉ đi, bằng không lát nữa gió thổi bay ngươi luôn thì mệt lắm.”
Ruka phì cười, yếu ớt đáp: “Tuân lệnh.”
...
Sarim coi vậy mà cũng không phải không có chỗ dùng. Đúng như ước tính của hắn, qua nửa canh giờ dài đằng đẵng, cuối cùng thuyền cũng chịu cập bến cảng Memphis.
Thời khắc nhìn thấy mỏ neo được thả xuống biển, ta không rõ tâm trạng mình có bao nhiêu vui mừng. Chỉ biết một điều là: Cuối cùng cũng thoát khỏi con thuyền rùng rợn đó.
Có lẽ đúng như Menfuisư từng nói, ta là người Ai Cập nhưng lại không có chỗ nào giống người Ai Cập. Ai Cập ai nấy đều dũng cảm thiện chiến, nam hay nữ từ nhỏ đều thuần thục bơi lội. Còn ta, không những không biết bơi... mà ngồi thuyền trên sông còn bị say sóng.
Quả thực... thảm hại...
“Tiểu thư, mua được lạc đà rồi.” Ari dắt tới trước mặt ta một con lạc đà, hớn hở thưa.
Ta nhìn lạc đà từ trên xuống dưới. Màu lông nâu sậm, bắp chân chắc thịt. Là một con lạc đà tốt.
Leo lên lưng lạc đà xong, Ruka từ phía đối diện cưỡi một con lạc đà khác chầm chậm tiến tới.
Ta ngó sắc mặt hắn vẫn còn hơi xanh xao: “Ngươi vẫn ổn chứ? Có cần khám đại phu trước không?”
Ruka lắc đầu: “Thuộc hạ không sao, có thể tiếp tục lên đường.”
Ta vẫn thấy không yên tâm: “Không sao thật chứ?”
Ruka mím môi, gật mạnh đầu khẳng định.
Hắn đã nói không sao, ta cũng không rảnh lằng nhằng tiếp, đành tiếp tục lên đường. Nhưng suốt dọc đường cưỡi lạc đà đến khi đến ngoài cổng thành Atina, nhìn hắn ngồi mà lâu lâu lại như muốn rơi khỏi yên lạc đà, ta lại thấy mình hơi nhẫn tâm. Biết sớm cứ bảo hắn ở lại Atina chờ là được rồi.
Bỏ qua chuyện Ruka sang một bên, trước mắt lại xuất hiện thêm một vấn đề khác:
Lính coi thành cư nhiên có chết cũng không chịu mở cửa!
Sarim thúc lạc đà tiến lên một bước, đè giọng: “Tại sao không mở cửa?!”
Một tên lính có vẻ như là người chịu trách nhiệm bước lên:
“Không có giấy thông hành cấp cao, không cho vào thành!”
“Hàm hồ!” Ruka quất roi xuống đất, trên mặt đất lập tức lằn sâu dấu roi dài ngoằng.
Tên lính thấy Ruka có vẻ giận dữ, cộng thêm dấu roi in trên nền đất, bèn kiêng dè lùi lại một bước, nhưng cách nói chuyện vẫn rất xấc xược: “Không có giấy thông hành, không cho vào thành!”
Ruka: “Ngươi!”
Ta giơ tay ra hiệu Ruka dừng lại, nếu để hai kẻ này tiếp tục giằng co, không sớm thì muộn tên lính láo xược kia cũng chết không kịp nhắm mắt.
Thúc lạc đà nhích lên một chút, vừa đủ nhĩn rõ ngoại hình tên lính hung hăng.
Tên lính này vóc người to lớn, màu da hơi sạm, trạc ngoại tứ tuần[1], mặt hình chữ bát. Đã vậy khi nói chuyện còn lớn tiếng như đang nạt nộ, thoạt nhìn khiến người đối diện không tí thiện cảm.
[1] Trạc ngoại tứ tuần: độ tuổi ngoài bốn mươi.
Nhưng cái khiến ta để tâm không phải tên lính này ngoại hình giống cướp hơn giống lính. Mà là từ khi nào, một tòa thành nhỏ như Atina có luật lệ phải xuất giấy thông hành cấp cao khi vào thành?
Từ trước tới nay, chỉ những thành lớn nằm trong thủ đô Thượng Hạ Ai Cập như Thebes và Giza mới phải xuất giấy thông hành có đóng ấn của quan cai tỉnh và tướng quân hộ bộ. Còn thành nhỏ nằm ngoài rìa biên giới Tây Nam như Atina, đừng nói tới giấy thông hành bình thường, chỉ cần có giấy chứng minh thân phận thương nhân bình thường là có thể tự do ra vào. Bây giờ sao lại...?
Ta di chuyển đến cạnh Ruka, thấp giọng hỏi:
“Ruka, lần trước ngươi tới có phải xuất giấy thông hành không?”
Ruka tia mắt quan sát xung quanh, đáp khẽ: “Lúc thuộc hạ tới chỉ cần có giấy chứng minh thương đoàn là có thể vào.”
Đúng như ta đoán, Atina quả nhiên có vấn đề.
“Bảo tất cả lui xuống, trở về phòng trọ.”
“Dạ.”
Ruka ho nhẹ, kín đáo dùng ngón tay ra ám hiệu với mọi người: Kế hoạch thay đổi. Rút lui!
Nhóm Ari bèn giả vờ bực tức, chửi bới bọn lính vài câu rồi quay đầu lạc đà đuổi theo ta và Ruka.
Quay trở ra cảng, vì tình hình của Atina, không thể thuê phòng trọ. Ruka đành đi kiếm một ngôi nhà nằm gần mé biển, biệt lập với khu dân cư. Nhưng bàn bạc với chủ nhà hồi lâu, chủ nhà vẫn nhất quyết không cho thuê. Thế là cuối cùng không còn cách nào ngoài việc phải mua đứt căn nhà.
Giải quyết xong chỗ ở, việc tiên quyết cần giải quyết là giấy thông hành.
Sarim ngồi xuống bàn, bực tức nói: “Từ trước tới giờ chưa từng nghe qua Atina cần giấy thông hành? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
Ari nhíu mày: “Sarim!”
Sarim hất cằm, liếc Ari: “Gì?”
Ruka nhìn bọn người Sarim rồi đưa mắt nhìn ta: “Tiểu thư?”
“Đuổi đi.” Ta miết vành nắp chén trà, nhẹ giọng. Ta đã đến Atina an toàn, bọn người này cũng nên về Thebes phục mệnh rồi. Còn giả vờ bực tức, muốn ở lại sao? Diễn xuất vẫn còn non lắm.
Keng một tiếng, một cơn gió lạnh lướt qua, trước mũi Sarim xuất hiện một mũi nhọn sắc lẽm.
“Tiểu thư, trà bớt nóng rồi ạ.” Ari cẩn thận dâng trách trà còn đang bốc lên làn khói nhàn nhạt trong tay cho ta, nói: “Tiểu thư cẩn thận, chỉ hơi âm ấm thôi, chưa hết nóng đâu.”
Ta chép miệng, con bé này sao giống mấy bà nữ quan già trong cung quá: “Biết.”
“Này!” Sarim đứng hình không dám động đậy, ngờ vực nhìn Ruka: “Làm trò gì vậy?”
Khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, Ruka híp mắt cười thản nhiên:
“Người anh em, anh và anh em của anh có mười giây để cút khỏi nơi này.”
Nuốt xuống một ngụm trà ấm, ta chợt thấy độ diễn sâu của Ruka cũng thượng thừa không thua kém Helia. Còn có cảm giác, hai kẻ này rất giống đúc từ một khuôn mà ra. Diễn sâu thật...
Sarim hoảng hốt, con ngươi trợn tròn hết cỡ, hết nhìn ta đang ung dung thưởng trà lại nhìn mũi kiếm cách chóp mũi mình không đến một đốt ngón tay: “Tiểu thư?”
“Một, hai, ba, bốn, năm...” Ruka bắt đầu đếm, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn: “Sáu, bảy, tám...”
Vù một tiếng, tựa như một cơn gió, trong sảnh chỉ còn lại ba người là ta, Ruka và Ari.
“Bỏ chạy vào phút thứ chín à.” Lấy khăn lau vết trà dính bên mép, ta thực lòng cảm khái công phu của đám người Sarim. Hóa ra người phụ vương tuyển đến cũng không hoàn toàn vô dụng, tốc độ trốn chạy còn nhanh hơn tốc độ Ruka rút kiếm. Vậy mà ta cứ ngỡ tiểu tử này là nhanh nhất rồi.
Tuy nhiên.
Chạm vào hơi nước ám bên ngoài chén trà, đáy mắt ta lạnh dần.
Nữ nhân đó không thể nghĩ ra kế sách phong tỏa Atina, chắc chắn có kẻ hậu thuẫn.
Hơn nữa, ả ta không cần làm vỡ tấm bản khắc để ta hồi sinh, mà vẫn có thể vượt thời không tới đây. Chỉ có thể là... thông qua lăng mộ của mẫu hậu! Dùng máu của bản thân làm thuốc dẫn, biện pháp tà môn này mà dám chạm đến thân thể của hoàng tộc. Mạo phạm lăng vương hậu, là tội chết.
Carol Rido, lần này ngươi dẫn theo ai tới đây?
*******
-
- Cảm giác hoàn thành một chương thật sự rất phấn khích =]]]] Các nàng nhớ comment dài dài thật dài nhé:“>>> like + comment sẽ là động lực cho chương mới a ~
- Cơ mà từ chương này trở đi, lúc đọc sẽ khá hack não, các nàng nhớ cẩn thận. Vụ án này hông đơn giản đâu:)))
Tác giả :
Tiểu Thiên