[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư
Chương 16-2: ONE SHOT: Lời yêu của trái tim
- Bài dự thi trên trang Nữ hoàng Ai Cập *Asisư* trên facebook của ta, đọc vui vẻ.
- Với em Min trong Đế Cơ mãi chưa được xuất hiện, quăng tí bom cho ẻm. E hèm, lần đầu viết coupe Izumin x Asisư, mong độc giả nếu tìm được sạn hãy bỏ qua. Mà nếu có lỗi chính tả thì cứ nói nhé =))))
LỜI YÊU CỦA TRÁI TIM - ASISƯ.
Tuyết tháng mười hai đổ bộ trên cao nguyên Anatolia, bông tuyết trắng xóa, tựa như vong tình khí ái của nhân gian.
Đầu năm Iluha II thứ chín, vương Hitaito chuyển thủ đô, đặt Hatusa làm bộ chính quyền trung ương đầu não. Hằng năm đến tháng mười hai, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Những cơn gió lạnh mang theo tinh linh tuyết trắng, reo rắc nơi nơi.
Hoàng cung Hitaito, trong phòng riêng của hoàng trưởng tử, đèn đuốc sáng trưng.
Bên bờ tường, có một người đang ngồi.
Đó là một nữ nhân, bước lại gần nhìn thì thấy nàng nhiều lắm cũng chỉ hai mươi hai mốt tuổi. Áo choàng đen, đầm lụa mỏng, một đóa hoa sen đã tàn rầu rĩ nằm trong đôi bàn tay nõn nà. Nữ tử quay lưng với màn đêm huyên náo ồn ã bên ngoài bờ tường cung điện, mặt hướng về phiến gạch màu trắng không hoa văn trơ trọi. Men theo ánh nến mờ tỏ, dung nhan tuyệt mỹ như được thần linh chạm khắc chậm rãi phơi bày. Những lọn tóc đen nhánh rũ dài hai bên vai, vấn vít hàng lông mày thanh mảnh. Mí mắt phượng thủy chung khép chặt, chỉ để lộ bờ mi dày rợp đen như cánh bướm. Một chóp mũi nhỏ nhắn kiêu sa, một cánh môi hoa anh đào gợi cảm.
Nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó, không động đậy, hai mắt nhắm nghiền. Không biết đã ngủ hay vẫn còn đang thức, dường như không biết đã có người nhìn mình thật lâu.
“Thật đẹp... là thiếp của hoàng tử sao?”
Đứng gần đó, một cung nữ tay ôm thùng đồ, hai mắt tỏa sáng cảm khái cất giọng.
Đi cùng nàng, một cung nữ có vẻ lớn tuổi nghe xong thì suýt trượt chân té ngã:
“Ăn nói bậy bạ! Hoàng tử của chúng ta là Hoàng trưởng tử của bệ hạ, là Vương tương lai của Hitato. Nữ nhân bên cạnh người ắt phải đều là gia thế trong sạch, tài sắc song thu. Hạng nữ nhân như ả ta, lấy tư cách gì dám mơ tưởng trèo cao?!”
Cung nữ ban đầu, Hana nuốt nước bọt.
Cô vào cung làm cung nữ giặt là đã tròn năm năm, ngày ngày giặt đồ đi ngang qua cửa cung của Hoàng tử, đều trông thấy cô gái kia ngồi đó. Ngày này qua ngày khác, mặc kệ ngày đông gió rét, hay xuân phong ấm áp, cô gái kia đều không thay đổi ngồi ở đó, không nói không cười, hai mắt nhắm nghiền, trong tay là một đóa sen chưa nở đã tàn. Hôm nay lại đi ngang, chẳng qua không kiềm được lòng buột miệng cảm khái thôi. Tổng quản cũng không nên độc miệng vậy chớ, cô gái kia rốt cuộc là ai?
“Ra vẻ thanh cao cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một ả tù binh bị hoàng tử bắt về từ Ai Cập. Hừ hừ, ra vẻ cao quý, ả tưởng mình vẫn còn là công chúa hay Nữ vương sao.”
Bà tổng quản già vừa nói vừa quắc mắt liếc ngang liếc dọc, mỡ thừa rung cả lên.
Hana im lặng, thì ra là tù binh từ Ai Cập...
Đột nhiên, một cánh tay thon dài hữu lực đặt lên vai bà tổng quản già. Mặc dù đang thao thao bất tuyệt nhưng bà vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ sau gáy chạy dọc tới, khiến bà giật thót mình.
Tổng quản già quay đầu thì thấy gương mặt hệt tranh vẽ, như thơ như họa của Izumin lù lù trước mắt. Bà vỗ ngực, vội xoay người, quỳ xuống dập đầu hành lễ:
“Hoàng tử! Già xin thỉnh an hoàng tử!”
Hana cũng mất vía, vội quỳ theo.
Izumin mơ hồ gật nhẹ, môi không động, nhưng thanh âm lại nghe rất rõ ràng:
“Lúc nãy những lời tổng quản nói, ta có nghe rồi, ngẫm kĩ thấy cũng khá đúng.”
“Hoàng, hoàng tử...” Tổng quản già giật nảy, nhìn về phía nữ nhân ngồi yên như pho tượng, rồi đưa mắt trông Izumin:
“Hoàng tử, già biết sai rồi! Hoàng tử!”
Izumin chắp hai tay sau lưng, bạc môi hờ hững khêu lên, không nghe ra cảm xúc:
“Đến thần điện, tự nhận tội với thần linh. Sau đó... lĩnh hình bản án Thập lục số.”
Hana và bà tổng quản chết điếng.
Hình phạt Thập lục số, hình phạt số hiệu mười sáu. Tứ chi và cổ bị cột dây, dây gặp lạnh sẽ co lại, gặp hạn sẽ giãn ra. Nay tiết trời lạnh giá, chỉ có con đường chết!
Tổng quản già kinh hoàng, nỗi sợ hãi từ đáy lòng nháy mắt trào dâng, khóc lóc lết tới dưới chân Izumin, nắm góc áo hắn:
“Hoàng tử! Tiểu nhân biết sai! Xin hoàng tử tha tội chết! Từ nay tiểu nhân sẽ giữ mồm giữ miệng! Xin hoàng tử tha tội!!!”
Izumin cụp mí mắt, trước sau vẫn là bộ mặt không nhìn ra cảm xúc lạnh như băng:
“Tự đi, hay muốn ta giúp ngươi.”
Thanh âm trầm thấp từ tính, giọng điệu nhẹ nhàng, khẽ khàng thốt ra như đang nhận xét rằng thời tiết rất đẹp, chứ không phải đang xử chết một sinh mạng vậy.
Bà tổng quản trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Izumin không màng đưa mắt nhìn tới, ra hiệu với hai thị vệ sau lưng. Sau khi tổng quản già bị khiêng đi khuất mắt, đôi mắt hoa đào mới nhìn về phía cung nữ Hana:
“Đi gọi nàng một tiếng, nói đến giờ rồi.”
Hana không dám thở mạnh: “Nô, nô, nô tỳ đi sao ạ?!” Người trước mắt cô bề ngoài anh thần tuấn lãng dịu dàng thanh nhã, tuyệt đối là tình lang trong mộng của bao thiếu nữ ở Hitato. Nhưng một khắc đi qua, người này liền một câu nhẹ nhàng tước đi sinh mạng của một người. Hơn nữa tổng quản còn từng là vú nuôi của người lúc thơ ấu, vậy mà người lại có thể...
“Ngươi cứ đi đi.” Izumin giương mi, nhướng mắt lên, phức tạp nhìn về thân ảnh nọ: “Năm đó ta hiểu lầm, chưa làm rõ cớ sự liền vì Mitamun gây ra bao sóng gió, làm lỡ nhân duyên của nàng. Hại nàng mười chín năm tình si tan thành mây khói. Nàng hẳn... không muốn nói với ta đâu.”
“Dạ...” Hoàng trưởng tử đã có lời, Hana không dám cãi lại. Cô chần chừ trong chốc lát, lại hỏi rằng: “Nên... nên xưng hô với người đó như thế nào cho phải ạ?”
Dường như Izumin đã ngẩn người, chốc lát sau mới thấp giọng trả lời:
“Ngươi cứ gọi nàng một tiếng Nữ vương, ai cũng gọi như thế, nàng sẽ trả lời thôi.”
Hana không tiện do dự nữa, bèn dứt khoát tiến về phía nữ nhân nọ. Vừa đi vừa nhớ lúc còn nhỏ, mẫu thân thường kể cô nghe một câu chuyện. Truyền thuyết kể rằng Vương năm xưa lập nên đế quốc Hitato có một vị Vương phi. Vương phi giúp đỡ nhà vua rất nhiều, từ quân sự tới triều chánh. Sau khi Hitato thống nhất lãnh thổ, Vương mới biết hóa ra Vương phi là người nhà trời. Vương phi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, phải trở lại chốn cũ. Ngày Vương phi mất, Vương khóc nhiều lắm. Sau đó lâm bệnh nặng, đờ đẫn một chỗ như người mất hồn. Mấy chục năm sau, Vương nghe có tiếng người gọi tên tự mình, tâm trí liền hồi phục minh mẫn. Thời gian sau truyền ra tin Vương băng hà. Người ta đồn nhau, là Vương phi đến đón Vương đi cùng.
Nên vào giây phút này, chẳng hiểu sao Hana lại cảm thấy rằng, nữ nhân xinh đẹp đang ngồi đó giống như Vương. Dường như chỉ cần gọi nàng tỉnh thức, thì bờ tường kia sẽ không thể níu nàng lại được nữa.
Hana từng bước bước lại gần, song nữ nhân kia lại chẳng hề hay biết. Nàng vẫn ngồi nghiêm, mặt hướng về phiến gạch hoa trắng vô hồn, hai mắt nhắm nghiền. Hơi xoay đầu, hoàng trưởng tử Izumin đang chăm chú nhìn về phía này, thần sắc phức tạp xen lẫn chờ mong. Sau gáy Hana tức khắc xuất hiện giọt mồ hôi to mọng.
Cô hắng giọng, lấy hết dũng khí vươn tay vỗ nhẹ bờ vai nữ nhân tóc đen:
“Nữ vương bệ hạ, hoàng tử có lời nhờ nô tỳ nhắn hộ. Ngài ấy nói rằng thời gian đã tới, mời Nữ vương di giá một chuyến.”
... Nữ nhân không nhúc nhích, nhịp thở ôn tồn đều đặn, hệt như không nghe thấy.
Hoàng trưởng tử nhíu nhíu mày, tấm lưng Hana ướt nhẹp một mảng. Lại tiến gần hơn, ghé vào vành tai nữ tử, nói:
“Nữ vương bệ hạ, hoàng tử Izumin nói...”
“Nghe rồi, ta có điếc đâu.”
Dứt lời, Hana tức thì sững người. Nữ nhân luôn ngồi trơ ra như vật chết thì ra biết nói chuyện, còn là nói chuyện với cô nữa! Đây là cảm giác gì? Thật hạnh phúc!
Thanh âm của vị Nữ vương này rất trong, rất khẽ, nghe hao hao một cơn gió thoảng đầu thu, dìu dịu lướt qua đáy lòng. Tiếp đó, nàng cử động, thân thể như ngồi một chỗ quá lâu mà hơi tê. Nhúc nhích bả vai một lúc, rồi mở mắt ra thật chậm...
Khoảnh khắc liếc nhìn Hana - cô cung nữ xém chút không nhịn được kinh hô.
Đôi mắt ấy rất trong, rất sáng.
Tròng mắt ấy trắng đen phân minh hữu thần, giống như hắc cẩm thạch, sâu thẳm hơn hồ nước mùa thu. Lông mày khẽ nhướng lên, dường như ẩn chứa nét cười bâng quơ, mà cũng như chất chứa ngàn nỗi ưu sầu. Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả liền biến mất.
Cung nữ Hana há hốc ngẩn người, trong lòng thầm nhủ: Không ngờ nhìn trực diện vị Nữ vương này lại có bộ dạng càng thêm ưa nhìn, càng thêm diễm lệ đến vậy... Chỉ tiếc, bất quá, cũng chỉ là một tù binh...
Nữ tử lười nhác duỗi người, che miệng ngáp một hơi, nâng mí mắt nặng trĩu: “Ta chưa từng thấy ngươi, ngươi là?”
“Thưa, nô tỳ tên gọi Hana, làm cung nữ giặt là tại hoàng cung đã được năm năm.”
Đáy mắt nữ tử thoáng giật mình, bấm ngón tay tính toán, cười rằng: “Không ngờ mới chợp mắt một lúc, mà đã qua mười năm.”
Hana len lén trợn mắt, thật sự thời gian qua là ngủ? Còn chợp mắt hết mười năm?
Lời nàng lẩm bẩm tuy nhỏ, nhưng toàn bộ vẫn không sót rơi vào tai Izumin.
Mày kiếm chau lại.
Đoạn, nàng thong thả vịn lan can mà đứng dậy, phủi đi bụi đất vốn không hề tồn tại trên người. Áo choàng phiêu bồng quét qua, trên tay Hana liền tồn tại một đóa sen trắng. Một đóa sen chưa nở đã tàn.
“Thay cho ta đóa khác.”
Quay người lại, thấy Izumin đứng cách đó không xa, nàng cũng không sửng sốt, chỉ chỉnh lại mép váy, cúi chào qua loa:
“Vương tử Izumin, cũng gần hơn mười năm rồi ta và ngài chưa gặp mặt nhỉ?”
Izumin sững sờ. Tuy bộ dạng hắn vẫn khô khan cứng ngắc như cũ, song cung nữ Hana cảm thấy dường như hoàng trưởng tử vừa thoáng ngẩn người. Izumin nói:
“Ta ngày ngày sáng thức dậy, tối trở về đều bước qua cửa cung mình, không ngày nào là không trông thấy Nữ vương. Chỉ là trong mười năm qua, Nữ vương chưa một lần quay đầu liếc mắt nhìn ta mà thôi.”
Nữ tử chớp mắt, rồi đột nhiên cười rộ lên, để lộ lúm đồng tiền: “Sao trong câu nói của Vương tử ta nghe có vụ oán hờn thế nhỉ?”
Izumin hơi cúi đầu, lọc tóc bạch kim óng ánh sắc bạc rũ xuống, trượt qua cằm, che đi con ngươi màu trà đượm nét u buồn:
“Không dám, ta nào có hờn giận.”
Nữ tử nghiêng đầu, mặt mày ủ dột: “Nói cứ như ta đã gây nghiệt gì với ngài.”
......
Bầu không khí lặng đi một thoáng, Hana nghe lời nàng mà đổ mồ hôi ròng ròng, nhìn trái nhìn phải, đánh bạo lên tiếng: “Nữ vương, hoàng tử là chủ tử của chúng ta.”
Ý tứ, cũng là chủ tử mới của “Nữ vương“.
Nụ cười bên môi nữ tử cứng lại, hóa vào hư vô. Bầu không khí lại lần hai lặng đi.
Lần này, là Izumin lên tiếng phá vỡ.
“Không sao, ta không để tâm.”
Im lặng một chút, khóe mắt phượng liếc Izumin, nói: “Izumin, ngài không nên có oán hờn. Cũng tuyệt không có quyền oán hờn. Oán hờn là để cho người tốt trút bi phẫn, còn ngài... đâu phải người tốt.”
Mấy tiếng cuối cùng của nàng vang lên rất thấp, sau cùng hóa thành một nụ cười bâng quơ treo trên khóe môi mỏng.
Nàng chà xát hai lòng bàn tay vào nhau để ủ ấm, lời ngọc buông ra tao nhã tựa thủy tinh lưu ly, lại nhuốm chút độc dược anh túc, nhìn Izumin: “Không nhắc thì ta cũng quên khuấy mất. Năm đó vương tử Izumin uy vũ lắm, chiến thần lừng lẫy đánh đâu thắng đó của Hitaito nể mặt ta ghê lắm, tay cầm trường kiếm, tại Hàm Sư Tử tuyên bố sẽ rửa nợ mới hận cũ. Vì hận cũ vương muội Mitamun một kiếm chặt đứt gân tay, phế tay trái ta. Vì nợ mới Carol đóng ấn nô lệ lên bắp đùi ta. Sau đó ta liền bị ngài dịu dàng mời về nước làm quốc khách. Làm khách làm khách, nhanh như vậy đã hơn mười năm. Thật tưởng niệm.”
Sắc mặt Izumin theo lời nàng khó coi dần, mày kiếm đè xuống ẩn nhẫn tức giận.
Năm đó Ai Cập và Hitaito giao chiến, chín vạn quân Ai Cập và chín vạn quân Hitaito đánh đến lưỡng bại câu thương. Vào ngày cuối cùng, Carol từ đâu không biết xông ra la ngừng chiến. Ai ngờ binh đao loạn lạc, đao kiếm không có mắt. Cũng không biết là do bên nào, một mũi tên nhắm thẳng ngay lồng ngực Cô gái sông Nile. Thiếu nữ tóc hoàng kim tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Ai Cập sĩ khí giảm xuống không còn một mống, cuối cùng không trụ nổi. Hitaito thừa thắng xông lên, bên bờ Orentes bắt sống được Pharaoh Ai Cập. Vốn muốn đem đầu hắn về làm chiến lợi phẩm và tế vong linh vương muội Mitamun đã chết mất xác ở Ai Cập. Không ngờ ngay giây phút đó, Carol vì cứu Menfuisư, nói ra sự thật về cái chết của Mitamun. Kì thực người giết Mitamun, là Nữ vương Asisư của Ai Cập. Menfuisư nghe xong, lập tức rạch rõ ranh giới, nói quá đỗi thất vọng, Asisư kể từ giờ phút này không còn là người của hoàng thất Ai Cập, lập tức gạch bỏ tên khỏi tông tự hoàng gia, hủy bỏ tư cách công chúa. Khi ấy hắn giận lắm, vốn hắn biết được tin tức nội bộ của Ai Cập là do nàng ta trao đổi để lấy đi tính mạng Carol. Vì đại cuộc, hắn giả vờ đồng ý. Không ngờ, chính nữ nhân này đầu sỏ tất thảy. Lừa thần dối quỷ, gạt cả thiên hạ.
Nhưng có ai ngờ...
Năm ấy Mitamun vốn chưa chết, con bé bị giam dưới địa lao bên dưới cung điện Hạ Ai Cập. Người bị thiêu sống, là thế thân.
Nữ vương Asisư, có ai ngờ... Trăm lời đồn ác, thì ra lại là miệng cứng lòng mềm...
Hắn thừa nhận, là hắn bị che mờ lí trí...
Nên mười năm nay, hắn đã gắng hết sức bù đắp. Nàng ta không thể trở về quê hương được nữa, hắn liền để nàng trong tẩm cung của mình, yêu chiều hết mực.
Có ai ngờ, nàng ta ra vẫn còn hận hắn...
“Làm người tốt thế, chẳng trách ban nãy không dám nói chuyện với ta.” Nữ tử tay trái buông thõng, tay phải xoa cằm đăm chiêu: “Để xem nào, lúc nãy hình như vương tử nói thời gian đã tới, bảo ta đi. Ừm, nô lệ thì phải ở Nô Lệ Cốc. Cũng phải thôi, ta thân là nô lệ, mặt dày ở trong cung lâu như vậy, vương tử đến ngày hôm nay mới đuổi đi, quả thật nhân từ rồi.”
Izumin rốt cuộc không nhịn nổi, ra hiệu cung nữ Hana và các ám vệ đồng loạt lui.
Tiến đến chế trụ cổ tay phải của nữ tử, khuôn mặt băng sơn lần đầu hé ra biểu tình tức giận. Giọng cũng trầm hẳn đi:
“... Asisư.”
Không một lời vô nghĩa, chỉ gọi tên nàng.
Nữ tử toàn thân đầm đen lụa mỏng, cũng chính là Nữ vương Asisư tâm như rắn rết trong lời bàn tán của thiên hạ nhiều năm nay. Ngẩng đầu mặt đối mặt với Izumin, nhìn thẳng vào mắt hắn, con ngươi đen tràn ngập bi ai và tự giễu nồng đượm.
Nỗi bi ai và tự giễu trong đáy mắt nàng, như lưỡi dao bén nhọn cứa vào trái tim Izumin. Đau, thật đau. Một nỗi đau không rõ nguồn gốc, không rõ tại sao.
Cũng không biết là tự khi nào, là mười năm trước bên Hàm Sư Tử nhìn nữ nhân tay chân đẫm máu nở nụ cười bi ai, hay mười năm sau cũng là nữ nhân đó nở nụ cười tự cho bản thân đã thấu hết hồng trần.
Không biết, không rõ.
Là bắt đầu tự khi nào, trong tâm trí hắn luôn tràn ngập hình ảnh của nữ nhân này.
Nàng khóc, nàng cười.
Nàng làm nũng, nàng nói dối.
Nàng điên cuồng tương tư một người, nàng lại điên cuồng hận một người.
Mỗi khi nàng nở nụ cười, dù là nụ cười từ chân tâm hay giả dối vờ vĩnh, hắn cũng bất giác cảm thấy vui lây. Mỗi khi nàng ngồi một góc bên bờ tường, ngẩn người nhìn đóa sen trắng chưa nở đã tàn trong tay mà rơi lệ thành dòng, hắn cũng sẽ bất tri bất giác mà đau nhói trong tim...
“Xin lỗi.”
Trường bào trắng thuần bay bay trong gió, dung mạo tuấn mỹ một mảng u mê.
“Nếu nàng muốn rời đi, ta sẽ đưa nàng về lại Ai Cập. Ta nhớ nàng đã từng nói, Ai Cập, dù thế nào vẫn muốn về lại một lần.”
Dứt lời toàn thân chợt cứng ngắc.
... Nàng... sẽ đồng ý sao?
Sẽ rời khỏi Hitaito... rời khỏi hắn sao?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đem những bông tuyết lạnh như băng dán vào gò má Asisư.
Con ngươi đen thoáng co rút.
Izumin vừa nói gì? Thả? Hắn sẽ trả nàng về lại Ai Cập sao? Hắn... sẽ làm vậy sao?
Trái tim mơ hồ âm ỉ đau.
Vì sao, lại có chút không muốn...
Về lại Ai Cập, về lại quê hương, về với mẹ hiền sông Nile là ước mơ của nàng. Mười năm nay, chưa bao giờ thôi từ bỏ ước mơ.
Nhưng... vì sao nghe thấy lại không vui?
Hít thở sâu, Asisư cắn cắn cánh môi, hơi run rẩy: “Ngươi, nói thật... chứ... ưm...”
Ai ngờ chưa kịp dứt câu, bờ môi đã bị Izumin phủ lấy. Hắn mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, hôn thật sâu.
Hắn không muốn nghe câu trả lời. Ích kỉ cũng được, không để tâm cảm xúc của nàng cũng được. Hắn chỉ biết, nếu hôm nay để nàng rời đi, thì đây sẽ là quyết định đáng hối tiếc nhất trong cả đời hắn.
Triền miên, cắn nhẹ bờ môi hoa anh đào mềm mại. Chiếc lưỡi khéo léo cạy mở khớp hàm, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng. Nhân cơ hội xâm nhập vào bên trong khoang miệng nhỏ nhắn, tham lam nuốt lấy hết tinh tế mật ngọt. Mút, cắn, lại mút.
Mạnh mẽ chiếm đoạt, đánh dấu.
Đến khi cảm giác thân thể mỹ miều trong lòng đã mềm nhũn, hắn mới quyến luyến mà rời bỏ bờ môi mềm mượt như nước kia.
Asisư thiếu khí, yếu ớt dựa vào Izumin:
“Ngươi...”
Izumin nghiến răng, không để nàng nói hết, lần nữa phủ lấy đôi môi hồng nhuận.
Hắn đã không muốn nghe, mà cứ đòi nói.
Đầu óc Asisư bị người trước mặt hôn đến choáng váng hoa mắt. Nam nhân này thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nhưng sao hành động lại như một tên lưu manh. Có miệng không nói, hà cớ gì phải làm vậy?
Nàng dùng hết khí lực còn sót lại, tức tối hạ khớp hàm, nhằm đầu lưỡi Izumin mà ra tay. May mà Izumin thân thủ nhanh nhẹn, lập tức đem đầu lưỡi thoát ra.
Đôi mắt hoa đào khó tin nhìn nàng.
Nữ tử cũng không yếu thế nghiến răng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng vẫn là nam nhân cười khổ giơ cờ trắng chào thua.
Mười năm nay, chưa bao giờ hắn thắng được nữ tử này. Đơn giản vì, nàng sẽ không bao giờ chịu cam tâm đầu hàng.
“Nàng được lắm.”
... Nhưng ngược lại, Asisư không cười nổi.
“Izumin, đế vương thường tình, lòng quân khó dò...” Nhướng đuôi mày phượng thanh mảnh, đôi con ngươi đen huyền ẩn ẩn nét khổ sở khó nói: “Ngươi hà tất...”
Không khí im lìm một lát, nam tử bạch y trắng thuần xoay người, đưa lưng về phía nàng. Âm giọng không nghe ra buồn vui:
“Nếu đã biết đế vương thường tình, lòng quân khó dò... Đã biết, sao còn cố chấp?”
Hàng mi dày run lên: “Vì ta yêu y...”
“Nhưng y không yêu nàng...”
“Mình ta yêu y là được!”
“Ta mới là người yêu nàng!”
Izumin lạnh lùng cắt ngang, con ngươi màu trà nhìn xoáy thẳng vào mắt Asisư.
Nàng khó khăn bật cười, khó khăn nặn ra tia cười mỉa mai: “Vương tử, ta thấy dường như ngài chưa già đã lẫn. Người ngài yêu, là nữ nhân tên gọi Carol Rido.”
Đáy mắt hoa đào thoáng ảm đạm mất mát.
Quả thật... khi xưa hắn cũng như nàng.
Cũng điên cuồng si một người, điên cuồng đuổi theo một người. Đến nỗi bất chấp tôn nghiêm, thể diện. Nhưng, khi cùng nàng sớm chiều gặp gỡ rồi, hắn mới chợt nhận ra. Hắn nói nàng si quá si, làm tình si đến ngốc nghếch dại khờ. Ai ngờ là chính hắn sai, ngay cả chữ người si cũng sai.
Carol Rido, nói trắng ra cũng chỉ là một nữ hài tử tuổi đời còn nhỏ. Hắn ngoại trừ biết cô ấy ngoại nhân tóc vàng mắt xanh, tinh thông kim cổ, còn biết được cái gì nữa?
Yêu, là thấu hiểu đối phương, biết đối phương thật sự cần gì. Hắn lại ba lần bốn lượt cưỡng ép bắt cóc Carol, đấy đâu phải là yêu. Nhưng đối với Asisư thì lại khác...
Hắn biết, nàng thích ngắm mặt trời mọc, khi nhìn những ánh dương quang đầu tiên trong ngày chiếu rọi xuống nhân gian, nàng sẽ cười, một nụ cười ngây ngô. Hắn biết, nàng không thích trông thấy hoàng hôn, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, trong ánh tà dương đỏ rực, nàng sẽ nhìn đóa sen trắng chưa nở đã tàn trong lòng bàn tay mà bi ai rơi lệ. Nàng nhớ nhà, nhớ quê hương đất mẹ. Nhớ cả một người vốn như ánh dương quang giờ đã xế tà thuộc về mảnh đất Ai Cập màu mỡ kia. Hắn biết, dù nàng chưa từng nói ra miệng, nhưng Ai Cập, dù thế nào vẫn muốn về lại một lần.
Hắn biết, biết chứ.
Biết rõ đằng khác nhưng lại không muốn giúp nàng thành toàn...
Đang trôi lững lờ trong dòng hồi tưởng, nhưng giây sau đáy mắt hoa đào bất chợt bừng sáng: “Asisư, nàng là đang để tâm người ở trong lòng ta lúc này là ai?”
Mắt phượng ngẩn ngơ giây lát, rồi nhíu nhíu đầu lông mày: “Ta chưa từng nghĩ qua sẽ để tâm, cũng không có quyền đó.”
Izumin nào tin, nghiêng đầu nhìn nàng.
Asisư tránh ánh nhìn của hắn, cúi đầu thấp xuống. Nam tử tóc trắng lắc đầu, tiến sát đến gần nàng, ép nàng từng bước từng bước lùi về bờ tường. Làm như vô ý trượt chân, áp cơ thể Asisư dính sát vào mặt tường trơn láng lạnh như băng.
Chống hai tay lên, ghé vào vành tai nõn nà tựa bạch ngọc đã ửng đỏ một mảng:
“... Nàng lừa ai chứ?”
Asisư dùng bàn tay duy nhất còn hữu lực chống lên ngực Izumin, bất mãn nói:
“Thỉnh vương tử hãy tự trọng.”
Izumin như không nghe thấy câu nói của nàng, đường nhìn rơi vào cánh tay trái đang buông thỏng kia. Lồng ngực âm ỉ đau, dịu dàng vươn tay bao bọc lấy nó:
“Xin lỗi, ta hứa nhất định sẽ mời y sư giỏi nhất thiên hạ đến trị khỏi tay cho nàng.”
Asisư lần nữa ngẩn ngơ, nhìn Izumin.
Nam nhân anh tuấn hữu thần, diện mạo ưu mỹ. Trước mặt thế nhân luôn là khí chất đế vương lãnh ngạo như băng, đôi khi trước mặt nàng lại như vô tình giả ý để lộ cảm xúc nóng như lửa. Một đôi mắt hoa đào trời sinh đong đưa tình ý triền miên, con ngươi màu trà ngược lại luôn lộ vẻ lạnh lùng xa cách. Đôi mày kiếm sắc bén, sống mũi cao uy nghi, bạc môi mỏng đế thính...
Rốt cuộc... thì hắn muốn gì?
Mười năm trước, là chính hắn phế đi tay trái của nàng. Mười năm sau, lại chính hắn dè dặt nâng niu, hứa sẽ trị khỏi cho nó.
Là hắn, là hắn năm đó tàn bạo đóng ấn kí nô lệ lên cơ thể nàng, tàn bạo bắt nàng tới Hitaito làm tù binh, bắt nàng diễu phố từ cảng Hatusau vào tới tận hoàng cung.
Là hắn, là hắn hại nàng mười chín năm tình si nháy mắt đều hóa thành mây khói.
Là hắn, là hắn.
Nhưng tại sao, mười năm nay, một chút cũng không nỡ oán hận. Là vì mỗi ngày nhìn thấy hắn sáng ra tới cửa cung, tối đi bước về phòng đều quay đầu lại nhìn nàng một cái? Hay vì trong một cái quay đầu, thương tâm đều dâng lên trong đôi mắt hoa đào rồi lại biến mất không thấy?
Là tại sao, trong lúc lơ đễnh, đã vô tình khắc ghi mọi hành động nhỏ nhặt ấy vào trong tâm khảm. Ánh mắt hắn nhìn nàng, vốn từ hối hận, lại biến thành đau lòng...
“Đều là lỗi của ngươi...”
Nước mắt vốn đong đầy trong hốc mắt, đến cùng vẫn không nhịn nổi mà trào ra.
Izumin thâm tình nhìn Asisư, khẽ khàng đưa tay lau đi giọt lệ mặn chát nơi khóe mắt nàng. Đưa tay vòng ra sau cái gáy xinh đẹp, kéo mặt nàng dính sát vào mặt hắn. Hai chóp mũi đụng phải nhau, cười:
“Là lỗi của ta, vì không chịu trông giữ kĩ trái tim, lại đã để nó thay đổi vì nàng...”
Asisư tức, vừa chùi nước mắt vừa cười.
Ngó nụ cười lần đầu tiên thật sự chắc chắn là từ chân tâm của nàng, con ngươi màu trà càng thêm tiếu ý miên man:
“Ta yêu nàng, Asisư.”
Mắt phượng cong cong thành hình lưỡi khuyết: “Ân, quý ngài bạo lực Izumin.”
...
Trái tim con người, không là sắt đá nung hoài không chảy. Con người sẽ thay đổi, khẩu vị sẽ thay đổi, trái tim cũng vậy...
... Mười chín năm đôi bên mắc sai tơ hồng, thêm mười năm ngoái đầu nhìn lại, cuối cùng đã có thể mắc đúng một lần...
~ TOÀN VĂN HOÀN ~
- End oneshot LỜI YÊU CỦA TRÁI TIM.
- Cồm!
- Với em Min trong Đế Cơ mãi chưa được xuất hiện, quăng tí bom cho ẻm. E hèm, lần đầu viết coupe Izumin x Asisư, mong độc giả nếu tìm được sạn hãy bỏ qua. Mà nếu có lỗi chính tả thì cứ nói nhé =))))
LỜI YÊU CỦA TRÁI TIM - ASISƯ.
Tuyết tháng mười hai đổ bộ trên cao nguyên Anatolia, bông tuyết trắng xóa, tựa như vong tình khí ái của nhân gian.
Đầu năm Iluha II thứ chín, vương Hitaito chuyển thủ đô, đặt Hatusa làm bộ chính quyền trung ương đầu não. Hằng năm đến tháng mười hai, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Những cơn gió lạnh mang theo tinh linh tuyết trắng, reo rắc nơi nơi.
Hoàng cung Hitaito, trong phòng riêng của hoàng trưởng tử, đèn đuốc sáng trưng.
Bên bờ tường, có một người đang ngồi.
Đó là một nữ nhân, bước lại gần nhìn thì thấy nàng nhiều lắm cũng chỉ hai mươi hai mốt tuổi. Áo choàng đen, đầm lụa mỏng, một đóa hoa sen đã tàn rầu rĩ nằm trong đôi bàn tay nõn nà. Nữ tử quay lưng với màn đêm huyên náo ồn ã bên ngoài bờ tường cung điện, mặt hướng về phiến gạch màu trắng không hoa văn trơ trọi. Men theo ánh nến mờ tỏ, dung nhan tuyệt mỹ như được thần linh chạm khắc chậm rãi phơi bày. Những lọn tóc đen nhánh rũ dài hai bên vai, vấn vít hàng lông mày thanh mảnh. Mí mắt phượng thủy chung khép chặt, chỉ để lộ bờ mi dày rợp đen như cánh bướm. Một chóp mũi nhỏ nhắn kiêu sa, một cánh môi hoa anh đào gợi cảm.
Nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó, không động đậy, hai mắt nhắm nghiền. Không biết đã ngủ hay vẫn còn đang thức, dường như không biết đã có người nhìn mình thật lâu.
“Thật đẹp... là thiếp của hoàng tử sao?”
Đứng gần đó, một cung nữ tay ôm thùng đồ, hai mắt tỏa sáng cảm khái cất giọng.
Đi cùng nàng, một cung nữ có vẻ lớn tuổi nghe xong thì suýt trượt chân té ngã:
“Ăn nói bậy bạ! Hoàng tử của chúng ta là Hoàng trưởng tử của bệ hạ, là Vương tương lai của Hitato. Nữ nhân bên cạnh người ắt phải đều là gia thế trong sạch, tài sắc song thu. Hạng nữ nhân như ả ta, lấy tư cách gì dám mơ tưởng trèo cao?!”
Cung nữ ban đầu, Hana nuốt nước bọt.
Cô vào cung làm cung nữ giặt là đã tròn năm năm, ngày ngày giặt đồ đi ngang qua cửa cung của Hoàng tử, đều trông thấy cô gái kia ngồi đó. Ngày này qua ngày khác, mặc kệ ngày đông gió rét, hay xuân phong ấm áp, cô gái kia đều không thay đổi ngồi ở đó, không nói không cười, hai mắt nhắm nghiền, trong tay là một đóa sen chưa nở đã tàn. Hôm nay lại đi ngang, chẳng qua không kiềm được lòng buột miệng cảm khái thôi. Tổng quản cũng không nên độc miệng vậy chớ, cô gái kia rốt cuộc là ai?
“Ra vẻ thanh cao cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một ả tù binh bị hoàng tử bắt về từ Ai Cập. Hừ hừ, ra vẻ cao quý, ả tưởng mình vẫn còn là công chúa hay Nữ vương sao.”
Bà tổng quản già vừa nói vừa quắc mắt liếc ngang liếc dọc, mỡ thừa rung cả lên.
Hana im lặng, thì ra là tù binh từ Ai Cập...
Đột nhiên, một cánh tay thon dài hữu lực đặt lên vai bà tổng quản già. Mặc dù đang thao thao bất tuyệt nhưng bà vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ sau gáy chạy dọc tới, khiến bà giật thót mình.
Tổng quản già quay đầu thì thấy gương mặt hệt tranh vẽ, như thơ như họa của Izumin lù lù trước mắt. Bà vỗ ngực, vội xoay người, quỳ xuống dập đầu hành lễ:
“Hoàng tử! Già xin thỉnh an hoàng tử!”
Hana cũng mất vía, vội quỳ theo.
Izumin mơ hồ gật nhẹ, môi không động, nhưng thanh âm lại nghe rất rõ ràng:
“Lúc nãy những lời tổng quản nói, ta có nghe rồi, ngẫm kĩ thấy cũng khá đúng.”
“Hoàng, hoàng tử...” Tổng quản già giật nảy, nhìn về phía nữ nhân ngồi yên như pho tượng, rồi đưa mắt trông Izumin:
“Hoàng tử, già biết sai rồi! Hoàng tử!”
Izumin chắp hai tay sau lưng, bạc môi hờ hững khêu lên, không nghe ra cảm xúc:
“Đến thần điện, tự nhận tội với thần linh. Sau đó... lĩnh hình bản án Thập lục số.”
Hana và bà tổng quản chết điếng.
Hình phạt Thập lục số, hình phạt số hiệu mười sáu. Tứ chi và cổ bị cột dây, dây gặp lạnh sẽ co lại, gặp hạn sẽ giãn ra. Nay tiết trời lạnh giá, chỉ có con đường chết!
Tổng quản già kinh hoàng, nỗi sợ hãi từ đáy lòng nháy mắt trào dâng, khóc lóc lết tới dưới chân Izumin, nắm góc áo hắn:
“Hoàng tử! Tiểu nhân biết sai! Xin hoàng tử tha tội chết! Từ nay tiểu nhân sẽ giữ mồm giữ miệng! Xin hoàng tử tha tội!!!”
Izumin cụp mí mắt, trước sau vẫn là bộ mặt không nhìn ra cảm xúc lạnh như băng:
“Tự đi, hay muốn ta giúp ngươi.”
Thanh âm trầm thấp từ tính, giọng điệu nhẹ nhàng, khẽ khàng thốt ra như đang nhận xét rằng thời tiết rất đẹp, chứ không phải đang xử chết một sinh mạng vậy.
Bà tổng quản trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Izumin không màng đưa mắt nhìn tới, ra hiệu với hai thị vệ sau lưng. Sau khi tổng quản già bị khiêng đi khuất mắt, đôi mắt hoa đào mới nhìn về phía cung nữ Hana:
“Đi gọi nàng một tiếng, nói đến giờ rồi.”
Hana không dám thở mạnh: “Nô, nô, nô tỳ đi sao ạ?!” Người trước mắt cô bề ngoài anh thần tuấn lãng dịu dàng thanh nhã, tuyệt đối là tình lang trong mộng của bao thiếu nữ ở Hitato. Nhưng một khắc đi qua, người này liền một câu nhẹ nhàng tước đi sinh mạng của một người. Hơn nữa tổng quản còn từng là vú nuôi của người lúc thơ ấu, vậy mà người lại có thể...
“Ngươi cứ đi đi.” Izumin giương mi, nhướng mắt lên, phức tạp nhìn về thân ảnh nọ: “Năm đó ta hiểu lầm, chưa làm rõ cớ sự liền vì Mitamun gây ra bao sóng gió, làm lỡ nhân duyên của nàng. Hại nàng mười chín năm tình si tan thành mây khói. Nàng hẳn... không muốn nói với ta đâu.”
“Dạ...” Hoàng trưởng tử đã có lời, Hana không dám cãi lại. Cô chần chừ trong chốc lát, lại hỏi rằng: “Nên... nên xưng hô với người đó như thế nào cho phải ạ?”
Dường như Izumin đã ngẩn người, chốc lát sau mới thấp giọng trả lời:
“Ngươi cứ gọi nàng một tiếng Nữ vương, ai cũng gọi như thế, nàng sẽ trả lời thôi.”
Hana không tiện do dự nữa, bèn dứt khoát tiến về phía nữ nhân nọ. Vừa đi vừa nhớ lúc còn nhỏ, mẫu thân thường kể cô nghe một câu chuyện. Truyền thuyết kể rằng Vương năm xưa lập nên đế quốc Hitato có một vị Vương phi. Vương phi giúp đỡ nhà vua rất nhiều, từ quân sự tới triều chánh. Sau khi Hitato thống nhất lãnh thổ, Vương mới biết hóa ra Vương phi là người nhà trời. Vương phi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, phải trở lại chốn cũ. Ngày Vương phi mất, Vương khóc nhiều lắm. Sau đó lâm bệnh nặng, đờ đẫn một chỗ như người mất hồn. Mấy chục năm sau, Vương nghe có tiếng người gọi tên tự mình, tâm trí liền hồi phục minh mẫn. Thời gian sau truyền ra tin Vương băng hà. Người ta đồn nhau, là Vương phi đến đón Vương đi cùng.
Nên vào giây phút này, chẳng hiểu sao Hana lại cảm thấy rằng, nữ nhân xinh đẹp đang ngồi đó giống như Vương. Dường như chỉ cần gọi nàng tỉnh thức, thì bờ tường kia sẽ không thể níu nàng lại được nữa.
Hana từng bước bước lại gần, song nữ nhân kia lại chẳng hề hay biết. Nàng vẫn ngồi nghiêm, mặt hướng về phiến gạch hoa trắng vô hồn, hai mắt nhắm nghiền. Hơi xoay đầu, hoàng trưởng tử Izumin đang chăm chú nhìn về phía này, thần sắc phức tạp xen lẫn chờ mong. Sau gáy Hana tức khắc xuất hiện giọt mồ hôi to mọng.
Cô hắng giọng, lấy hết dũng khí vươn tay vỗ nhẹ bờ vai nữ nhân tóc đen:
“Nữ vương bệ hạ, hoàng tử có lời nhờ nô tỳ nhắn hộ. Ngài ấy nói rằng thời gian đã tới, mời Nữ vương di giá một chuyến.”
... Nữ nhân không nhúc nhích, nhịp thở ôn tồn đều đặn, hệt như không nghe thấy.
Hoàng trưởng tử nhíu nhíu mày, tấm lưng Hana ướt nhẹp một mảng. Lại tiến gần hơn, ghé vào vành tai nữ tử, nói:
“Nữ vương bệ hạ, hoàng tử Izumin nói...”
“Nghe rồi, ta có điếc đâu.”
Dứt lời, Hana tức thì sững người. Nữ nhân luôn ngồi trơ ra như vật chết thì ra biết nói chuyện, còn là nói chuyện với cô nữa! Đây là cảm giác gì? Thật hạnh phúc!
Thanh âm của vị Nữ vương này rất trong, rất khẽ, nghe hao hao một cơn gió thoảng đầu thu, dìu dịu lướt qua đáy lòng. Tiếp đó, nàng cử động, thân thể như ngồi một chỗ quá lâu mà hơi tê. Nhúc nhích bả vai một lúc, rồi mở mắt ra thật chậm...
Khoảnh khắc liếc nhìn Hana - cô cung nữ xém chút không nhịn được kinh hô.
Đôi mắt ấy rất trong, rất sáng.
Tròng mắt ấy trắng đen phân minh hữu thần, giống như hắc cẩm thạch, sâu thẳm hơn hồ nước mùa thu. Lông mày khẽ nhướng lên, dường như ẩn chứa nét cười bâng quơ, mà cũng như chất chứa ngàn nỗi ưu sầu. Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả liền biến mất.
Cung nữ Hana há hốc ngẩn người, trong lòng thầm nhủ: Không ngờ nhìn trực diện vị Nữ vương này lại có bộ dạng càng thêm ưa nhìn, càng thêm diễm lệ đến vậy... Chỉ tiếc, bất quá, cũng chỉ là một tù binh...
Nữ tử lười nhác duỗi người, che miệng ngáp một hơi, nâng mí mắt nặng trĩu: “Ta chưa từng thấy ngươi, ngươi là?”
“Thưa, nô tỳ tên gọi Hana, làm cung nữ giặt là tại hoàng cung đã được năm năm.”
Đáy mắt nữ tử thoáng giật mình, bấm ngón tay tính toán, cười rằng: “Không ngờ mới chợp mắt một lúc, mà đã qua mười năm.”
Hana len lén trợn mắt, thật sự thời gian qua là ngủ? Còn chợp mắt hết mười năm?
Lời nàng lẩm bẩm tuy nhỏ, nhưng toàn bộ vẫn không sót rơi vào tai Izumin.
Mày kiếm chau lại.
Đoạn, nàng thong thả vịn lan can mà đứng dậy, phủi đi bụi đất vốn không hề tồn tại trên người. Áo choàng phiêu bồng quét qua, trên tay Hana liền tồn tại một đóa sen trắng. Một đóa sen chưa nở đã tàn.
“Thay cho ta đóa khác.”
Quay người lại, thấy Izumin đứng cách đó không xa, nàng cũng không sửng sốt, chỉ chỉnh lại mép váy, cúi chào qua loa:
“Vương tử Izumin, cũng gần hơn mười năm rồi ta và ngài chưa gặp mặt nhỉ?”
Izumin sững sờ. Tuy bộ dạng hắn vẫn khô khan cứng ngắc như cũ, song cung nữ Hana cảm thấy dường như hoàng trưởng tử vừa thoáng ngẩn người. Izumin nói:
“Ta ngày ngày sáng thức dậy, tối trở về đều bước qua cửa cung mình, không ngày nào là không trông thấy Nữ vương. Chỉ là trong mười năm qua, Nữ vương chưa một lần quay đầu liếc mắt nhìn ta mà thôi.”
Nữ tử chớp mắt, rồi đột nhiên cười rộ lên, để lộ lúm đồng tiền: “Sao trong câu nói của Vương tử ta nghe có vụ oán hờn thế nhỉ?”
Izumin hơi cúi đầu, lọc tóc bạch kim óng ánh sắc bạc rũ xuống, trượt qua cằm, che đi con ngươi màu trà đượm nét u buồn:
“Không dám, ta nào có hờn giận.”
Nữ tử nghiêng đầu, mặt mày ủ dột: “Nói cứ như ta đã gây nghiệt gì với ngài.”
......
Bầu không khí lặng đi một thoáng, Hana nghe lời nàng mà đổ mồ hôi ròng ròng, nhìn trái nhìn phải, đánh bạo lên tiếng: “Nữ vương, hoàng tử là chủ tử của chúng ta.”
Ý tứ, cũng là chủ tử mới của “Nữ vương“.
Nụ cười bên môi nữ tử cứng lại, hóa vào hư vô. Bầu không khí lại lần hai lặng đi.
Lần này, là Izumin lên tiếng phá vỡ.
“Không sao, ta không để tâm.”
Im lặng một chút, khóe mắt phượng liếc Izumin, nói: “Izumin, ngài không nên có oán hờn. Cũng tuyệt không có quyền oán hờn. Oán hờn là để cho người tốt trút bi phẫn, còn ngài... đâu phải người tốt.”
Mấy tiếng cuối cùng của nàng vang lên rất thấp, sau cùng hóa thành một nụ cười bâng quơ treo trên khóe môi mỏng.
Nàng chà xát hai lòng bàn tay vào nhau để ủ ấm, lời ngọc buông ra tao nhã tựa thủy tinh lưu ly, lại nhuốm chút độc dược anh túc, nhìn Izumin: “Không nhắc thì ta cũng quên khuấy mất. Năm đó vương tử Izumin uy vũ lắm, chiến thần lừng lẫy đánh đâu thắng đó của Hitaito nể mặt ta ghê lắm, tay cầm trường kiếm, tại Hàm Sư Tử tuyên bố sẽ rửa nợ mới hận cũ. Vì hận cũ vương muội Mitamun một kiếm chặt đứt gân tay, phế tay trái ta. Vì nợ mới Carol đóng ấn nô lệ lên bắp đùi ta. Sau đó ta liền bị ngài dịu dàng mời về nước làm quốc khách. Làm khách làm khách, nhanh như vậy đã hơn mười năm. Thật tưởng niệm.”
Sắc mặt Izumin theo lời nàng khó coi dần, mày kiếm đè xuống ẩn nhẫn tức giận.
Năm đó Ai Cập và Hitaito giao chiến, chín vạn quân Ai Cập và chín vạn quân Hitaito đánh đến lưỡng bại câu thương. Vào ngày cuối cùng, Carol từ đâu không biết xông ra la ngừng chiến. Ai ngờ binh đao loạn lạc, đao kiếm không có mắt. Cũng không biết là do bên nào, một mũi tên nhắm thẳng ngay lồng ngực Cô gái sông Nile. Thiếu nữ tóc hoàng kim tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Ai Cập sĩ khí giảm xuống không còn một mống, cuối cùng không trụ nổi. Hitaito thừa thắng xông lên, bên bờ Orentes bắt sống được Pharaoh Ai Cập. Vốn muốn đem đầu hắn về làm chiến lợi phẩm và tế vong linh vương muội Mitamun đã chết mất xác ở Ai Cập. Không ngờ ngay giây phút đó, Carol vì cứu Menfuisư, nói ra sự thật về cái chết của Mitamun. Kì thực người giết Mitamun, là Nữ vương Asisư của Ai Cập. Menfuisư nghe xong, lập tức rạch rõ ranh giới, nói quá đỗi thất vọng, Asisư kể từ giờ phút này không còn là người của hoàng thất Ai Cập, lập tức gạch bỏ tên khỏi tông tự hoàng gia, hủy bỏ tư cách công chúa. Khi ấy hắn giận lắm, vốn hắn biết được tin tức nội bộ của Ai Cập là do nàng ta trao đổi để lấy đi tính mạng Carol. Vì đại cuộc, hắn giả vờ đồng ý. Không ngờ, chính nữ nhân này đầu sỏ tất thảy. Lừa thần dối quỷ, gạt cả thiên hạ.
Nhưng có ai ngờ...
Năm ấy Mitamun vốn chưa chết, con bé bị giam dưới địa lao bên dưới cung điện Hạ Ai Cập. Người bị thiêu sống, là thế thân.
Nữ vương Asisư, có ai ngờ... Trăm lời đồn ác, thì ra lại là miệng cứng lòng mềm...
Hắn thừa nhận, là hắn bị che mờ lí trí...
Nên mười năm nay, hắn đã gắng hết sức bù đắp. Nàng ta không thể trở về quê hương được nữa, hắn liền để nàng trong tẩm cung của mình, yêu chiều hết mực.
Có ai ngờ, nàng ta ra vẫn còn hận hắn...
“Làm người tốt thế, chẳng trách ban nãy không dám nói chuyện với ta.” Nữ tử tay trái buông thõng, tay phải xoa cằm đăm chiêu: “Để xem nào, lúc nãy hình như vương tử nói thời gian đã tới, bảo ta đi. Ừm, nô lệ thì phải ở Nô Lệ Cốc. Cũng phải thôi, ta thân là nô lệ, mặt dày ở trong cung lâu như vậy, vương tử đến ngày hôm nay mới đuổi đi, quả thật nhân từ rồi.”
Izumin rốt cuộc không nhịn nổi, ra hiệu cung nữ Hana và các ám vệ đồng loạt lui.
Tiến đến chế trụ cổ tay phải của nữ tử, khuôn mặt băng sơn lần đầu hé ra biểu tình tức giận. Giọng cũng trầm hẳn đi:
“... Asisư.”
Không một lời vô nghĩa, chỉ gọi tên nàng.
Nữ tử toàn thân đầm đen lụa mỏng, cũng chính là Nữ vương Asisư tâm như rắn rết trong lời bàn tán của thiên hạ nhiều năm nay. Ngẩng đầu mặt đối mặt với Izumin, nhìn thẳng vào mắt hắn, con ngươi đen tràn ngập bi ai và tự giễu nồng đượm.
Nỗi bi ai và tự giễu trong đáy mắt nàng, như lưỡi dao bén nhọn cứa vào trái tim Izumin. Đau, thật đau. Một nỗi đau không rõ nguồn gốc, không rõ tại sao.
Cũng không biết là tự khi nào, là mười năm trước bên Hàm Sư Tử nhìn nữ nhân tay chân đẫm máu nở nụ cười bi ai, hay mười năm sau cũng là nữ nhân đó nở nụ cười tự cho bản thân đã thấu hết hồng trần.
Không biết, không rõ.
Là bắt đầu tự khi nào, trong tâm trí hắn luôn tràn ngập hình ảnh của nữ nhân này.
Nàng khóc, nàng cười.
Nàng làm nũng, nàng nói dối.
Nàng điên cuồng tương tư một người, nàng lại điên cuồng hận một người.
Mỗi khi nàng nở nụ cười, dù là nụ cười từ chân tâm hay giả dối vờ vĩnh, hắn cũng bất giác cảm thấy vui lây. Mỗi khi nàng ngồi một góc bên bờ tường, ngẩn người nhìn đóa sen trắng chưa nở đã tàn trong tay mà rơi lệ thành dòng, hắn cũng sẽ bất tri bất giác mà đau nhói trong tim...
“Xin lỗi.”
Trường bào trắng thuần bay bay trong gió, dung mạo tuấn mỹ một mảng u mê.
“Nếu nàng muốn rời đi, ta sẽ đưa nàng về lại Ai Cập. Ta nhớ nàng đã từng nói, Ai Cập, dù thế nào vẫn muốn về lại một lần.”
Dứt lời toàn thân chợt cứng ngắc.
... Nàng... sẽ đồng ý sao?
Sẽ rời khỏi Hitaito... rời khỏi hắn sao?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đem những bông tuyết lạnh như băng dán vào gò má Asisư.
Con ngươi đen thoáng co rút.
Izumin vừa nói gì? Thả? Hắn sẽ trả nàng về lại Ai Cập sao? Hắn... sẽ làm vậy sao?
Trái tim mơ hồ âm ỉ đau.
Vì sao, lại có chút không muốn...
Về lại Ai Cập, về lại quê hương, về với mẹ hiền sông Nile là ước mơ của nàng. Mười năm nay, chưa bao giờ thôi từ bỏ ước mơ.
Nhưng... vì sao nghe thấy lại không vui?
Hít thở sâu, Asisư cắn cắn cánh môi, hơi run rẩy: “Ngươi, nói thật... chứ... ưm...”
Ai ngờ chưa kịp dứt câu, bờ môi đã bị Izumin phủ lấy. Hắn mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, hôn thật sâu.
Hắn không muốn nghe câu trả lời. Ích kỉ cũng được, không để tâm cảm xúc của nàng cũng được. Hắn chỉ biết, nếu hôm nay để nàng rời đi, thì đây sẽ là quyết định đáng hối tiếc nhất trong cả đời hắn.
Triền miên, cắn nhẹ bờ môi hoa anh đào mềm mại. Chiếc lưỡi khéo léo cạy mở khớp hàm, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng. Nhân cơ hội xâm nhập vào bên trong khoang miệng nhỏ nhắn, tham lam nuốt lấy hết tinh tế mật ngọt. Mút, cắn, lại mút.
Mạnh mẽ chiếm đoạt, đánh dấu.
Đến khi cảm giác thân thể mỹ miều trong lòng đã mềm nhũn, hắn mới quyến luyến mà rời bỏ bờ môi mềm mượt như nước kia.
Asisư thiếu khí, yếu ớt dựa vào Izumin:
“Ngươi...”
Izumin nghiến răng, không để nàng nói hết, lần nữa phủ lấy đôi môi hồng nhuận.
Hắn đã không muốn nghe, mà cứ đòi nói.
Đầu óc Asisư bị người trước mặt hôn đến choáng váng hoa mắt. Nam nhân này thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nhưng sao hành động lại như một tên lưu manh. Có miệng không nói, hà cớ gì phải làm vậy?
Nàng dùng hết khí lực còn sót lại, tức tối hạ khớp hàm, nhằm đầu lưỡi Izumin mà ra tay. May mà Izumin thân thủ nhanh nhẹn, lập tức đem đầu lưỡi thoát ra.
Đôi mắt hoa đào khó tin nhìn nàng.
Nữ tử cũng không yếu thế nghiến răng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng vẫn là nam nhân cười khổ giơ cờ trắng chào thua.
Mười năm nay, chưa bao giờ hắn thắng được nữ tử này. Đơn giản vì, nàng sẽ không bao giờ chịu cam tâm đầu hàng.
“Nàng được lắm.”
... Nhưng ngược lại, Asisư không cười nổi.
“Izumin, đế vương thường tình, lòng quân khó dò...” Nhướng đuôi mày phượng thanh mảnh, đôi con ngươi đen huyền ẩn ẩn nét khổ sở khó nói: “Ngươi hà tất...”
Không khí im lìm một lát, nam tử bạch y trắng thuần xoay người, đưa lưng về phía nàng. Âm giọng không nghe ra buồn vui:
“Nếu đã biết đế vương thường tình, lòng quân khó dò... Đã biết, sao còn cố chấp?”
Hàng mi dày run lên: “Vì ta yêu y...”
“Nhưng y không yêu nàng...”
“Mình ta yêu y là được!”
“Ta mới là người yêu nàng!”
Izumin lạnh lùng cắt ngang, con ngươi màu trà nhìn xoáy thẳng vào mắt Asisư.
Nàng khó khăn bật cười, khó khăn nặn ra tia cười mỉa mai: “Vương tử, ta thấy dường như ngài chưa già đã lẫn. Người ngài yêu, là nữ nhân tên gọi Carol Rido.”
Đáy mắt hoa đào thoáng ảm đạm mất mát.
Quả thật... khi xưa hắn cũng như nàng.
Cũng điên cuồng si một người, điên cuồng đuổi theo một người. Đến nỗi bất chấp tôn nghiêm, thể diện. Nhưng, khi cùng nàng sớm chiều gặp gỡ rồi, hắn mới chợt nhận ra. Hắn nói nàng si quá si, làm tình si đến ngốc nghếch dại khờ. Ai ngờ là chính hắn sai, ngay cả chữ người si cũng sai.
Carol Rido, nói trắng ra cũng chỉ là một nữ hài tử tuổi đời còn nhỏ. Hắn ngoại trừ biết cô ấy ngoại nhân tóc vàng mắt xanh, tinh thông kim cổ, còn biết được cái gì nữa?
Yêu, là thấu hiểu đối phương, biết đối phương thật sự cần gì. Hắn lại ba lần bốn lượt cưỡng ép bắt cóc Carol, đấy đâu phải là yêu. Nhưng đối với Asisư thì lại khác...
Hắn biết, nàng thích ngắm mặt trời mọc, khi nhìn những ánh dương quang đầu tiên trong ngày chiếu rọi xuống nhân gian, nàng sẽ cười, một nụ cười ngây ngô. Hắn biết, nàng không thích trông thấy hoàng hôn, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, trong ánh tà dương đỏ rực, nàng sẽ nhìn đóa sen trắng chưa nở đã tàn trong lòng bàn tay mà bi ai rơi lệ. Nàng nhớ nhà, nhớ quê hương đất mẹ. Nhớ cả một người vốn như ánh dương quang giờ đã xế tà thuộc về mảnh đất Ai Cập màu mỡ kia. Hắn biết, dù nàng chưa từng nói ra miệng, nhưng Ai Cập, dù thế nào vẫn muốn về lại một lần.
Hắn biết, biết chứ.
Biết rõ đằng khác nhưng lại không muốn giúp nàng thành toàn...
Đang trôi lững lờ trong dòng hồi tưởng, nhưng giây sau đáy mắt hoa đào bất chợt bừng sáng: “Asisư, nàng là đang để tâm người ở trong lòng ta lúc này là ai?”
Mắt phượng ngẩn ngơ giây lát, rồi nhíu nhíu đầu lông mày: “Ta chưa từng nghĩ qua sẽ để tâm, cũng không có quyền đó.”
Izumin nào tin, nghiêng đầu nhìn nàng.
Asisư tránh ánh nhìn của hắn, cúi đầu thấp xuống. Nam tử tóc trắng lắc đầu, tiến sát đến gần nàng, ép nàng từng bước từng bước lùi về bờ tường. Làm như vô ý trượt chân, áp cơ thể Asisư dính sát vào mặt tường trơn láng lạnh như băng.
Chống hai tay lên, ghé vào vành tai nõn nà tựa bạch ngọc đã ửng đỏ một mảng:
“... Nàng lừa ai chứ?”
Asisư dùng bàn tay duy nhất còn hữu lực chống lên ngực Izumin, bất mãn nói:
“Thỉnh vương tử hãy tự trọng.”
Izumin như không nghe thấy câu nói của nàng, đường nhìn rơi vào cánh tay trái đang buông thỏng kia. Lồng ngực âm ỉ đau, dịu dàng vươn tay bao bọc lấy nó:
“Xin lỗi, ta hứa nhất định sẽ mời y sư giỏi nhất thiên hạ đến trị khỏi tay cho nàng.”
Asisư lần nữa ngẩn ngơ, nhìn Izumin.
Nam nhân anh tuấn hữu thần, diện mạo ưu mỹ. Trước mặt thế nhân luôn là khí chất đế vương lãnh ngạo như băng, đôi khi trước mặt nàng lại như vô tình giả ý để lộ cảm xúc nóng như lửa. Một đôi mắt hoa đào trời sinh đong đưa tình ý triền miên, con ngươi màu trà ngược lại luôn lộ vẻ lạnh lùng xa cách. Đôi mày kiếm sắc bén, sống mũi cao uy nghi, bạc môi mỏng đế thính...
Rốt cuộc... thì hắn muốn gì?
Mười năm trước, là chính hắn phế đi tay trái của nàng. Mười năm sau, lại chính hắn dè dặt nâng niu, hứa sẽ trị khỏi cho nó.
Là hắn, là hắn năm đó tàn bạo đóng ấn kí nô lệ lên cơ thể nàng, tàn bạo bắt nàng tới Hitaito làm tù binh, bắt nàng diễu phố từ cảng Hatusau vào tới tận hoàng cung.
Là hắn, là hắn hại nàng mười chín năm tình si nháy mắt đều hóa thành mây khói.
Là hắn, là hắn.
Nhưng tại sao, mười năm nay, một chút cũng không nỡ oán hận. Là vì mỗi ngày nhìn thấy hắn sáng ra tới cửa cung, tối đi bước về phòng đều quay đầu lại nhìn nàng một cái? Hay vì trong một cái quay đầu, thương tâm đều dâng lên trong đôi mắt hoa đào rồi lại biến mất không thấy?
Là tại sao, trong lúc lơ đễnh, đã vô tình khắc ghi mọi hành động nhỏ nhặt ấy vào trong tâm khảm. Ánh mắt hắn nhìn nàng, vốn từ hối hận, lại biến thành đau lòng...
“Đều là lỗi của ngươi...”
Nước mắt vốn đong đầy trong hốc mắt, đến cùng vẫn không nhịn nổi mà trào ra.
Izumin thâm tình nhìn Asisư, khẽ khàng đưa tay lau đi giọt lệ mặn chát nơi khóe mắt nàng. Đưa tay vòng ra sau cái gáy xinh đẹp, kéo mặt nàng dính sát vào mặt hắn. Hai chóp mũi đụng phải nhau, cười:
“Là lỗi của ta, vì không chịu trông giữ kĩ trái tim, lại đã để nó thay đổi vì nàng...”
Asisư tức, vừa chùi nước mắt vừa cười.
Ngó nụ cười lần đầu tiên thật sự chắc chắn là từ chân tâm của nàng, con ngươi màu trà càng thêm tiếu ý miên man:
“Ta yêu nàng, Asisư.”
Mắt phượng cong cong thành hình lưỡi khuyết: “Ân, quý ngài bạo lực Izumin.”
...
Trái tim con người, không là sắt đá nung hoài không chảy. Con người sẽ thay đổi, khẩu vị sẽ thay đổi, trái tim cũng vậy...
... Mười chín năm đôi bên mắc sai tơ hồng, thêm mười năm ngoái đầu nhìn lại, cuối cùng đã có thể mắc đúng một lần...
~ TOÀN VĂN HOÀN ~
- End oneshot LỜI YÊU CỦA TRÁI TIM.
- Cồm!
Tác giả :
Tiểu Thiên