Đế Chế Đại Việt
Chương 190: Tổng động viên
- Màu đỏ hỏa tốc cấp báo, hỏa tốc cấp báo, mau tránh đường.
Trên đường phố Thăng Long kỵ binh từ cửa Nam phóng thẳng trực chỉ hoàng cung. Người Thăng Long rất ít khi thấy được màu đỏ cấp báo đây liền vội vã tránh đường.
- Màu đỏ cấp báo, hình như từ hai năm trước đến nay mới lại thấy đây.
- Xem ra lại sắp có chiến tranh rồi.
- Làm sao có thể, hiện tại Đại Việt đủ sức để tiếp tục đánh một mặt trận sao?
- Về nhà thôi, về nhà thôi. Chắc chắn chiến tranh sắp đến rồi.
Bách tính nhìn thấy màu đỏ hỏa tốc cấp báo liền đoán được chín mười phần chuyện sắp xảy ra. Mà hiện tại trong hoàng cung Lý Anh Tú cũng đã gấp rút triệu tập Cơ Mật viện.
- Các ái khanh, Hải Vân quan báo nguy, ba vạn quân Tây Gốt xâm chiếm nước ta. Hiện tại chúng ta phải ứng đối như thế nào?
Lý Anh Tú lo lắng nói. Lê Văn Hưu nói.
- Bẩm bệ hạ, trước mắt phải tìm cách hòa hoãn với giặc, sau đó lại chuyển quân tiếp viện đến Hải Vân quan, thần nghĩ có Tô đại nhân Hải Vân quan sẽ cầm cự được đến lúc viện quân đến.
Thế nhưng Trần Quốc Tuấn lắc đầu nói.
- Không kịp. Dù Tô đại nhân rất tài giỏi, thế nhưng binh lực ít ỏi, Hải Vân quan chắc chắn không giữ được, Tân Bình chắc chắn sẽ sớm báo nguy.
Lý Anh Tú nói.
- Hiện tại Tô khanh đang hoãn binh với bọn chúng, nhưng hẳn không kéo dài được bao lâu. Hiện tại Thăng Long có thể điều động được bao nhiêu quân đội?
- Bẩm bệ hạ, hiện tại Thăng Long có thể điều động hai ngàn Chương Thánh quân, Cấm quân có thể điều động được một ngàn, tân binh năm ngàn. Nếu tổng động viên quanh Thăng Long ước chừng có thể điều động thêm ba ngàn quân dự bị.
Trần Quốc Tuấn rành rọt nói. Cũng may trước đó Lý Anh Tú chi viện cho Phạm Tu cũng không điều động toàn bộ binh sĩ đi, hiện tại Đại Việt tuy có nguy cấp nhưng vẫn còn sức tự vệ. Nhưng Lý Anh Tú vẫn có chút lo lắng nói.
- Trẫm có nên gọi quân viễn chinh trở lại hay không?
Trần Quốc Tuấn lắc đầu nói.
- Không kịp thưa bệ hạ. Quân chi viện đi đến nay cũng đã bảy ngày, chờ nhận được tin hẳn cũng đã có một trận quyết chiến với quân Crow, lúc đó rút lui về ít nhất cũng mất gần một tháng, rút về đến nơi chỉ sợ chiến tranh tại chính quốc cũng đã xong. Như vậy chúng ta tổn thất càng nhiều.
Lữ Gia lúc này lên tiếng nói.
- Bẩm bệ hạ, thần đồng ý với Trần thị lang. Theo thần nghĩ trước hết cần phải di tản dân chúng sau Hải Vân quan. Nếu không Hải Vân quan mất dân chúng nhất định phải chịu tai ương.
Lý Anh Tú gật đầu đồng ý, Trần Quốc Tuấn lại nói thêm.
- Bẩm bệ hạ, theo ý thần xin bệ hạ cử Chương Thánh quân quân nhẹ hành quân tiếp viện Hải Vân quan trước, đại quân tại Thăng Long sau khi tập kết sẽ lập tức cứu viện.
Đúng, là Chương Thánh quân, Lý Anh Tú làm sao quên đội quân này chứ. Vốn dĩ hắn xây dựng bộ binh cơ giới chính là để kịp thời cơ động cứu viện nhanh chóng cơ mà. Lữ Gia nói.
- Việc quân khẩn cấp, xin bệ hạ lập tức phát lệnh tổng động viên.
- Tốt, Trẫm phong Trần Quốc Tuấn làm Trấn Nam Thượng tướng quân, ban lệnh tổng động viên toàn quốc, toàn dân cùng Trẫm kháng chiến.
Ngay buổi sáng ngày hôm đó lệnh tổng động viên được Lý Anh Tú đích thân phát ra. Hai năm, chỉ mới hai năm lệnh tổng động viên lần nữa được ban bố, những thanh niên lần nữa từ dã gia đình, cầm lên vũ khí ra chiến trường chống giặc. Lần này bởi sự tình gấp gáp, Lý Anh Tú cho thời hạn tuyển quân chỉ diễn ra trong ba ngày, bởi vậy tòng quân lần này chủ yếu cũng chỉ là con em Thăng Long. Khai Quốc tự cũng lần nữa làm lễ đưa quân, tám trăm võ tăng trực tiếp đi đến Thăng Long chờ lệnh làm Lý Anh Tú xúc động không thôi. Người xuất gia thì không vấn vương trần tục, nhưng Đại Việt là quê hương của bọn họ, trong người họ vẫn cuộn chảy dòng máu Lạc Hồng, điều này làm sao có thể quên đây.
“... Ta thường thì tới bữa quên ăn, giữa đêm vỗ gối, nước mắt tràn xuống đầy mép, tấm lòng đau như bị đâm, vẫn lấy cái sự chưa thể ăn thịt nằm da, nuốt gan uống máu của chúng làm tức. Dẫu cho một trăm cái thân của ta phải đem đốt ở đồng cỏ, một nghìn cái thân của ta phải đem bọc vào da ngựa, ta cũng vui lòng…”.
Hịch tướng sĩ được phát ra khắp nơi, nhưng tên có khẩu tài được chọn lựa rất kỷ càng đi diễn thuyết khắp nơi. Đã đến lúc tổ quốc hưng vong, toàn dân phải cùng chung sức chống giặc. Nam tử thì đi tòng quân, nữ nhân thì vào các công xưởng để chế tạo vũ khí, giáp trụ với khẩu hiệu của bệ hạ: “Tất cả vì tổ quốc trường tồn”.
Chỉ sau khi lệnh tổng động viên được phát ra Trần Quốc Toản cũng nhận được mệnh lệnh, toàn bộ hai ngàn Chương Thánh quân riêng phần mình chạy đến Mục Trường lĩnh ngựa, lập tức từng đoàn xe dài từ Thăng Long cấp tốc chạy đến Thuận Hóa.
Bên trong hoàng cung đêm khuya đèn vẫn thắp sáng trưng, Cơ Mật viện đã tan, nhưng Lý Anh Tú liên tục triệu kiến từng thần tử đi vào để giao phó nhiệm vụ. Đánh trận có lẽ hắn không giỏi, nhưng công tác dân vận, hậu cần hắn lại rất rành rọt. Dù sao thời hiện đại kiến thức về chiến tranh đã phổ biến, được giảng dạy từ cấp ba cho đến Đại học đây.
- Hồ khanh, hiện tại xưởng rèn sản xuất tối đa có thể cung cấp toàn bộ cho đại quân sao?
Hồ Nguyên Trừng lắc đầu nói.
- Bẩm bệ hạ, tuy nói có nhân dân giúp sức, lực lượng lao động rất nhiều, nhưng dù sao việc rèn vẫn cần dùng đến những thợ có tay nghề cao. Chúng thần cố gắng vẫn không thể trang bị kịp cho nhiều người như vậy, chỉ có thể mở kho tái sử dụng những vũ khí cũ mà thôi.
Đại Việt hằng năm vũ khí đều thay mới, những vũ khí cũ liền được loại biên đưa xuống thành quản đại đội, hoặc cất trong kho, hiện tại tình hình cấp bách ngược lại mang đến tác dụng lớn. Lý Anh Tú nói.
- Tân quân trang bị súng được bao nhiêu người?
Hồ Nguyên Trừng nói.
- Bẩm bệ hạ, từ khi động viên tân quân Công bộ đã sản xuất súng để trang bị cho bọn họ, hầu hết đưa đi chi viện cho quần đảo Sắt, hiện tại Tân quân trang bị hỏa khí còn có một ngàn người. Hiện tại muốn sản xuất thêm cũng đã không kịp.
Lý Anh Tú cũng hiểu được điều khó khăn, máy móc chưa nghiên cứu ra được, xưởng rèn cũng chỉ có cách làm thủ công, dẫn đến sản lượng rất thấp, dù sao công nghệ đúc nòng Đại Việt cũng chỉ mới nắm giữ sơ bộ mà thôi. Nhưng Lý Anh Tú tin tưởng chỉ cần lên thời đại vấn đề này sẽ hoàn toàn được giải quyết. Lý Anh Tú nói.
- Vậy khanh tập trung sản xuất dã pháo, loại này vẫn có thể bù đắp được sự thiếu hụt của quân đội.
Hồ Nguyên Trừng vâng lệnh, dã pháo sản xuất rất dễ, một thợ rèn, một thợ mộc liền có thể sản xuất ra loại này. Nhưng Hồ Nguyên Trừng tỏ vẻ khó khăn nói.
- Bẩm bệ hạ, thế nhưng bởi chi viện cho quân viễn chinh nên vật tư của Công bộ không còn nhiều. Nhiều lắm chỉ có thể đủ cung cấp cho đại quân trong một tháng.
Chiến tranh chính là đốt tiền. Quân viễn chinh Đại Việt lần đầu tiên sử dụng hỏa khí ở thực địa dẫn đến hao phí vẫn rất nhiều, gánh nặng trên vai hậu cần không hề nhỏ. Lý Anh Tú tỏ vẻ đã rõ nói.
- Khanh động viên mọi người cố gắng. Trẫm sẽ nghĩ cách. Khanh lui đi.
Hồ Nguyên Trừng hành lễ xong liền lui ra ngoài. Lý Anh Tú chợt cảm thấy một cơn mệt mỏi kéo đến. Nhìn ngoài trời hẳn đã mười một giờ đêm, cả ngày hôm nay hầu như hắn đều ở bên trong Ngự Thư phòng mà không hề ra ngoài một bước nào. Lý Anh Tú ngã người nhẽ ra ghế khẽ nắm mắt, hắn thực sự rất mệt mỏi đây.
- Bệ hạ.
An Tư từ bên ngoài đi vào cầm theo một chén cháo, nàng khẽ đặt chén cháo lên bàn, mùi cháo thơm phức khiến bụng Lý Anh Tú lại có cảm giác đói, lúc này hắn mới nhớ mình còn chưa ăn tối đây. An Tư đi vòng qua phía sau, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn xoa bóp làm Lý Anh Tú thực cảm thấy thư thái. An Tư nói.
- Bệ hạ ăn một chút, dù sao ngài là người cầm lái của cả vương quốc. Nếu ngài đổ bệnh, vương quốc lại dễ dàng xảy ra rối loạn.
Lý Anh Tú được An Tư xoa bóp, cả người liền thoải mái không ít, hắn cười nói.
- Không phải Trẫm không muốn ăn, nhưng quả thực hôm nay không có thời gian để ăn đây.
Hôm nay đúng là quá bận rộn, Lý Anh Tú cầm lên chén cháo ăn một miếng, hơi ngọt, đúng khẩu vị của hắn đây. Lý Anh Tú cười nói.
- Đúng là chỉ có nàng hiểu được khẩu vị của Trẫm đây.
An Tư nhẹ nhàng cười, nàng như một bông hoa u lan, lúc nào cũng nhẹ nhàng đằm thắm, tỏa ra hương thơm làm người ta thư thái. An Tư nói.
- Bệ hạ, thần đã lệnh xưởng rượu ngừng sản xuất, toàn bộ lương thực cũng đã kéo đến hộ bộ, mong bệ hạ thứ tội.
Chiến tranh đương nhiên lương thực rất cần thiết, ngày hôm nay Lý Anh Tú cũng nhận được báo cáo của hộ bộ lương thực tại Thăng Long tăng giá đây. Xưởng rượu sản xuất tiêu tốn quá nhiều lương thực, trong tình hình này còn sản xuất thực sự quá không hợp lý. Lý Anh Tú gật nói.
- Nàng làm không sai. Nếu không có nàng nhắc nhở Trẫm cũng thực quên điều này.
Trên đường phố Thăng Long kỵ binh từ cửa Nam phóng thẳng trực chỉ hoàng cung. Người Thăng Long rất ít khi thấy được màu đỏ cấp báo đây liền vội vã tránh đường.
- Màu đỏ cấp báo, hình như từ hai năm trước đến nay mới lại thấy đây.
- Xem ra lại sắp có chiến tranh rồi.
- Làm sao có thể, hiện tại Đại Việt đủ sức để tiếp tục đánh một mặt trận sao?
- Về nhà thôi, về nhà thôi. Chắc chắn chiến tranh sắp đến rồi.
Bách tính nhìn thấy màu đỏ hỏa tốc cấp báo liền đoán được chín mười phần chuyện sắp xảy ra. Mà hiện tại trong hoàng cung Lý Anh Tú cũng đã gấp rút triệu tập Cơ Mật viện.
- Các ái khanh, Hải Vân quan báo nguy, ba vạn quân Tây Gốt xâm chiếm nước ta. Hiện tại chúng ta phải ứng đối như thế nào?
Lý Anh Tú lo lắng nói. Lê Văn Hưu nói.
- Bẩm bệ hạ, trước mắt phải tìm cách hòa hoãn với giặc, sau đó lại chuyển quân tiếp viện đến Hải Vân quan, thần nghĩ có Tô đại nhân Hải Vân quan sẽ cầm cự được đến lúc viện quân đến.
Thế nhưng Trần Quốc Tuấn lắc đầu nói.
- Không kịp. Dù Tô đại nhân rất tài giỏi, thế nhưng binh lực ít ỏi, Hải Vân quan chắc chắn không giữ được, Tân Bình chắc chắn sẽ sớm báo nguy.
Lý Anh Tú nói.
- Hiện tại Tô khanh đang hoãn binh với bọn chúng, nhưng hẳn không kéo dài được bao lâu. Hiện tại Thăng Long có thể điều động được bao nhiêu quân đội?
- Bẩm bệ hạ, hiện tại Thăng Long có thể điều động hai ngàn Chương Thánh quân, Cấm quân có thể điều động được một ngàn, tân binh năm ngàn. Nếu tổng động viên quanh Thăng Long ước chừng có thể điều động thêm ba ngàn quân dự bị.
Trần Quốc Tuấn rành rọt nói. Cũng may trước đó Lý Anh Tú chi viện cho Phạm Tu cũng không điều động toàn bộ binh sĩ đi, hiện tại Đại Việt tuy có nguy cấp nhưng vẫn còn sức tự vệ. Nhưng Lý Anh Tú vẫn có chút lo lắng nói.
- Trẫm có nên gọi quân viễn chinh trở lại hay không?
Trần Quốc Tuấn lắc đầu nói.
- Không kịp thưa bệ hạ. Quân chi viện đi đến nay cũng đã bảy ngày, chờ nhận được tin hẳn cũng đã có một trận quyết chiến với quân Crow, lúc đó rút lui về ít nhất cũng mất gần một tháng, rút về đến nơi chỉ sợ chiến tranh tại chính quốc cũng đã xong. Như vậy chúng ta tổn thất càng nhiều.
Lữ Gia lúc này lên tiếng nói.
- Bẩm bệ hạ, thần đồng ý với Trần thị lang. Theo thần nghĩ trước hết cần phải di tản dân chúng sau Hải Vân quan. Nếu không Hải Vân quan mất dân chúng nhất định phải chịu tai ương.
Lý Anh Tú gật đầu đồng ý, Trần Quốc Tuấn lại nói thêm.
- Bẩm bệ hạ, theo ý thần xin bệ hạ cử Chương Thánh quân quân nhẹ hành quân tiếp viện Hải Vân quan trước, đại quân tại Thăng Long sau khi tập kết sẽ lập tức cứu viện.
Đúng, là Chương Thánh quân, Lý Anh Tú làm sao quên đội quân này chứ. Vốn dĩ hắn xây dựng bộ binh cơ giới chính là để kịp thời cơ động cứu viện nhanh chóng cơ mà. Lữ Gia nói.
- Việc quân khẩn cấp, xin bệ hạ lập tức phát lệnh tổng động viên.
- Tốt, Trẫm phong Trần Quốc Tuấn làm Trấn Nam Thượng tướng quân, ban lệnh tổng động viên toàn quốc, toàn dân cùng Trẫm kháng chiến.
Ngay buổi sáng ngày hôm đó lệnh tổng động viên được Lý Anh Tú đích thân phát ra. Hai năm, chỉ mới hai năm lệnh tổng động viên lần nữa được ban bố, những thanh niên lần nữa từ dã gia đình, cầm lên vũ khí ra chiến trường chống giặc. Lần này bởi sự tình gấp gáp, Lý Anh Tú cho thời hạn tuyển quân chỉ diễn ra trong ba ngày, bởi vậy tòng quân lần này chủ yếu cũng chỉ là con em Thăng Long. Khai Quốc tự cũng lần nữa làm lễ đưa quân, tám trăm võ tăng trực tiếp đi đến Thăng Long chờ lệnh làm Lý Anh Tú xúc động không thôi. Người xuất gia thì không vấn vương trần tục, nhưng Đại Việt là quê hương của bọn họ, trong người họ vẫn cuộn chảy dòng máu Lạc Hồng, điều này làm sao có thể quên đây.
“... Ta thường thì tới bữa quên ăn, giữa đêm vỗ gối, nước mắt tràn xuống đầy mép, tấm lòng đau như bị đâm, vẫn lấy cái sự chưa thể ăn thịt nằm da, nuốt gan uống máu của chúng làm tức. Dẫu cho một trăm cái thân của ta phải đem đốt ở đồng cỏ, một nghìn cái thân của ta phải đem bọc vào da ngựa, ta cũng vui lòng…”.
Hịch tướng sĩ được phát ra khắp nơi, nhưng tên có khẩu tài được chọn lựa rất kỷ càng đi diễn thuyết khắp nơi. Đã đến lúc tổ quốc hưng vong, toàn dân phải cùng chung sức chống giặc. Nam tử thì đi tòng quân, nữ nhân thì vào các công xưởng để chế tạo vũ khí, giáp trụ với khẩu hiệu của bệ hạ: “Tất cả vì tổ quốc trường tồn”.
Chỉ sau khi lệnh tổng động viên được phát ra Trần Quốc Toản cũng nhận được mệnh lệnh, toàn bộ hai ngàn Chương Thánh quân riêng phần mình chạy đến Mục Trường lĩnh ngựa, lập tức từng đoàn xe dài từ Thăng Long cấp tốc chạy đến Thuận Hóa.
Bên trong hoàng cung đêm khuya đèn vẫn thắp sáng trưng, Cơ Mật viện đã tan, nhưng Lý Anh Tú liên tục triệu kiến từng thần tử đi vào để giao phó nhiệm vụ. Đánh trận có lẽ hắn không giỏi, nhưng công tác dân vận, hậu cần hắn lại rất rành rọt. Dù sao thời hiện đại kiến thức về chiến tranh đã phổ biến, được giảng dạy từ cấp ba cho đến Đại học đây.
- Hồ khanh, hiện tại xưởng rèn sản xuất tối đa có thể cung cấp toàn bộ cho đại quân sao?
Hồ Nguyên Trừng lắc đầu nói.
- Bẩm bệ hạ, tuy nói có nhân dân giúp sức, lực lượng lao động rất nhiều, nhưng dù sao việc rèn vẫn cần dùng đến những thợ có tay nghề cao. Chúng thần cố gắng vẫn không thể trang bị kịp cho nhiều người như vậy, chỉ có thể mở kho tái sử dụng những vũ khí cũ mà thôi.
Đại Việt hằng năm vũ khí đều thay mới, những vũ khí cũ liền được loại biên đưa xuống thành quản đại đội, hoặc cất trong kho, hiện tại tình hình cấp bách ngược lại mang đến tác dụng lớn. Lý Anh Tú nói.
- Tân quân trang bị súng được bao nhiêu người?
Hồ Nguyên Trừng nói.
- Bẩm bệ hạ, từ khi động viên tân quân Công bộ đã sản xuất súng để trang bị cho bọn họ, hầu hết đưa đi chi viện cho quần đảo Sắt, hiện tại Tân quân trang bị hỏa khí còn có một ngàn người. Hiện tại muốn sản xuất thêm cũng đã không kịp.
Lý Anh Tú cũng hiểu được điều khó khăn, máy móc chưa nghiên cứu ra được, xưởng rèn cũng chỉ có cách làm thủ công, dẫn đến sản lượng rất thấp, dù sao công nghệ đúc nòng Đại Việt cũng chỉ mới nắm giữ sơ bộ mà thôi. Nhưng Lý Anh Tú tin tưởng chỉ cần lên thời đại vấn đề này sẽ hoàn toàn được giải quyết. Lý Anh Tú nói.
- Vậy khanh tập trung sản xuất dã pháo, loại này vẫn có thể bù đắp được sự thiếu hụt của quân đội.
Hồ Nguyên Trừng vâng lệnh, dã pháo sản xuất rất dễ, một thợ rèn, một thợ mộc liền có thể sản xuất ra loại này. Nhưng Hồ Nguyên Trừng tỏ vẻ khó khăn nói.
- Bẩm bệ hạ, thế nhưng bởi chi viện cho quân viễn chinh nên vật tư của Công bộ không còn nhiều. Nhiều lắm chỉ có thể đủ cung cấp cho đại quân trong một tháng.
Chiến tranh chính là đốt tiền. Quân viễn chinh Đại Việt lần đầu tiên sử dụng hỏa khí ở thực địa dẫn đến hao phí vẫn rất nhiều, gánh nặng trên vai hậu cần không hề nhỏ. Lý Anh Tú tỏ vẻ đã rõ nói.
- Khanh động viên mọi người cố gắng. Trẫm sẽ nghĩ cách. Khanh lui đi.
Hồ Nguyên Trừng hành lễ xong liền lui ra ngoài. Lý Anh Tú chợt cảm thấy một cơn mệt mỏi kéo đến. Nhìn ngoài trời hẳn đã mười một giờ đêm, cả ngày hôm nay hầu như hắn đều ở bên trong Ngự Thư phòng mà không hề ra ngoài một bước nào. Lý Anh Tú ngã người nhẽ ra ghế khẽ nắm mắt, hắn thực sự rất mệt mỏi đây.
- Bệ hạ.
An Tư từ bên ngoài đi vào cầm theo một chén cháo, nàng khẽ đặt chén cháo lên bàn, mùi cháo thơm phức khiến bụng Lý Anh Tú lại có cảm giác đói, lúc này hắn mới nhớ mình còn chưa ăn tối đây. An Tư đi vòng qua phía sau, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn xoa bóp làm Lý Anh Tú thực cảm thấy thư thái. An Tư nói.
- Bệ hạ ăn một chút, dù sao ngài là người cầm lái của cả vương quốc. Nếu ngài đổ bệnh, vương quốc lại dễ dàng xảy ra rối loạn.
Lý Anh Tú được An Tư xoa bóp, cả người liền thoải mái không ít, hắn cười nói.
- Không phải Trẫm không muốn ăn, nhưng quả thực hôm nay không có thời gian để ăn đây.
Hôm nay đúng là quá bận rộn, Lý Anh Tú cầm lên chén cháo ăn một miếng, hơi ngọt, đúng khẩu vị của hắn đây. Lý Anh Tú cười nói.
- Đúng là chỉ có nàng hiểu được khẩu vị của Trẫm đây.
An Tư nhẹ nhàng cười, nàng như một bông hoa u lan, lúc nào cũng nhẹ nhàng đằm thắm, tỏa ra hương thơm làm người ta thư thái. An Tư nói.
- Bệ hạ, thần đã lệnh xưởng rượu ngừng sản xuất, toàn bộ lương thực cũng đã kéo đến hộ bộ, mong bệ hạ thứ tội.
Chiến tranh đương nhiên lương thực rất cần thiết, ngày hôm nay Lý Anh Tú cũng nhận được báo cáo của hộ bộ lương thực tại Thăng Long tăng giá đây. Xưởng rượu sản xuất tiêu tốn quá nhiều lương thực, trong tình hình này còn sản xuất thực sự quá không hợp lý. Lý Anh Tú gật nói.
- Nàng làm không sai. Nếu không có nàng nhắc nhở Trẫm cũng thực quên điều này.
Tác giả :
Hàm Ngư