Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất
Chương 53
Bác sĩ áo trắng lắc đầu cười cười: “Ba người chúng ta là bạn học cũ! Tôi còn học chung lớp với cô đấy. Sau đó cô tiếp tục ở lại Nhất Trung, Hạ Thiên thôi học, thành tích của tôi không khá nên phải tới khu vực trọng điểm thứ năm mươi*. Đại học y Thủ Đô so với sinh viên suất sắc của đại học y Bắc Kinh thì làm sao bằng. Về sau liên lạc thường xuyên nhé.”
(*Mình có người bạn Tàu, nói trường học ở những thành phố của Trung Quốc chia thành vùng/khu. Tần Vũ Tinh học ở Nhất Trung là một trong những trường hạng nhất. Người bạn này học trường được xếp thứ năm mươi)
Tần Vũ Tinh trả lời quanh co, cuối cùng cũng không nhớ được người kia là ai.
Đột nhiên cô phát hiện, thời niên thiếu của cô, trỗng rỗng, giống như chỉ tồn tại mỗi một mình Mục Vũ Sâm.
“Đi thôi, vào thăm mẹ em.” Hạ Thiên kéo tay cô đi về phía trước.
Tần Vũ Tinh vẫn không nhúc nhích, dùng sức kéo Hạ Thiên lại. Cô ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Hạ Thiên.” Hình như cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng.
“Cô ngốc, sao thế?” Hạ Thiên còn chưa dứt lời, Tần Vũ Tinh liền lao vào ngực của anh, thì thầm: “Từ nay về sau, em nhất định sẽ đối xử với anh rất tốt, Hạ Thiên.”
Lồng ngực Hạ Thiên dâng tràn một cảm giác ngọt ngào, khóe môi không tự chủ được cong lên: “Ngốc quá!”
“Nếu em lại còn khiến anh đau khổ, anh nhất định phải nói với em, ngàn vạn lần đừng cãi lộn ầm ĩ với em.” Tần Vũ Tinh lau mắt, nức nở nói.
Hạ Thiên hôn nhẹ lên trán cô một cái, chăm chú nhìn cô: “Em biết không, được ở chung với em chính là mộng ước cả đời này của anh.”
“Đừng nói nữa, càng nói càng đau…” Càng cảm thấy mình đã từng quá tàn nhẫn, rất quá đáng.
Hai người đi vào phòng bệnh, mẹ Tần đã mở mắt, nhưng tinh thần vẫn không đỡ hơn chút nào. So với mẹ Tần thích lải nhải, bây giờ bà trở nên hết sức trầm lặng.
“Mẹ, uống nước đi.” Tần Vũ Tinh ngồi bên giường, nói khẽ.
Cô nhìn mẹ Tần đang nhìn chằm chằm Hạ Thiên, do dự nói: “Xe con bị hư rồi, là Hạ Thiên đưa mẹ đến bệnh viện. ᶁiễɳðàɳl€qu¥đ©n Nếu mẹ vẫn không muốn gặp anh ấy, con sẽ bảo anh ấy ra ngoài.” Cô vẫy vẫy tay, Hạ Thiên lập tức phối hợp gật đầu, quay ra cửa.
“Trở lại đây.” Mẹ Tần nói một cách khó nhọc.
Hạ Thiên dừng bước lại, thấy Tần Vũ Tinh gật đầu, bước trở lại.
“Đàn ông, không ai tốt cả.”
……
Hạ Thiên đứng lên, ra hiệu bằng miệng với Tần Vũ Tinh: “Anh nên ở ngoài thì tốt hơn…”
Tần Vũ Tinh nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, không nhịn được, cong khóe môi. Cô vuốt ve khuôn mặt mẹ, cúi đầu nói nhỏ: “Tất cả sẽ qua thôi.”
Nửa đêm cha Tần chạy tới, trên mặt ông có vài vết cào, dáng vẻ chật vật lôi thôi.
“Phòng kia, ngài là...” Ông nhìn thấy Hạ Thiên bên ngoài phòng bệnh, có chút hoang mang.
Hạ Thiên đỏ mặt lên, lần đầu nhìn thấy cha vợ tương lai lại trong hoàn cảnh này. Về sau không biết cha vợ có để bụng không? Chuyện mất mặt như thế này…
“À, không sao. Đây có phải là phòng riêng săn sóc đặc biệt không? Không phải, 102 mà, đây là người thân của ngài sao? Vậy có thể là tôi tìm lầm rồi.”
“Không không không, ngài không sai. Vũ Tinh đang ở bên trong.”
Cha Tần hơi há miệng ra, ngạc nhiên, đẩy cửa bước vào.
Tần Vũ Tinh quay đầu lại, đưa ngón tay lên môi: “Xuỵt…”
“Mẹ vừa mới ngủ.”
“Ừ.”
“Cha có khỏe không?” Tần Vũ Tinh nhìn vẻ chật vật lôi thôi của cha.
“Ôi, cũng may là Điền Phương có ở đó.”
Tần Vũ Tinh khinh thường quay đầu đi nói: “Nếu không phải là chị ta, người kia chưa chắc có thể tìm được phòng bao của chúng ta. Tốt hay xấu phải đợi xem đã.”
‘Tiểu Tinh, con nói là Điền Phương báo cho Lưu Tương biết chỗ của chúng ta?”
“Người phụ nữ kia tên là Lưu Tương à?... Cha, người cũng đã có tuổi rồi, vì sao lại gây ra loại chuyện này? Làm cho người khác rất đau lòng.” Tần Vũ Tinh thấp giọng oán trách. Dù sao người đàn ông đứng mặt kia cũng là cha của cô. Mẹ cô có thể mắng ông, quả thật cô không thể nào nói thêm điều gì nữa. Nhất là bây giờ, nhìn ông đáng thương như vậy.
“Người không mặc áo khoác à?” Tần Vũ Tinh thở dài nói.
“À, nhân được điện thoại lo lắng. Mẹ con không sao là tốt rồi.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Cha cũng không biết.” Cha Tần quẹt trán nói: “Lưu Tương là người lao công ở bệnh viện. Năm trước cô ta kiểm tra ra bị ung thư vú. Sau đó bệnh viện thấy cô ta đáng thương, bệnh viện cho cô ta chữa trị trước, để cô ta tiếp tục ở lại làm công trả tiền lại. Cha cũng không biết bắt đầu từ gần gũi với cô ta. Cho đến cuộc họp hằng năm năm ngoái thì xảy ra chuyện không nên xảy ra. Lại nói tới chuyện bắt đầu hơn hai tháng trước, cô ta bắt đầu quấn quít lấy cha. Nếu cha không đáp ứng cô ta, cô ta sẽ thông báo cho mọi người đều biết. Cha không sợ bị mất việc, nhưng cha lại không muốn cô ta tới nhà phá rối…”
“Chỉ xảy ra chuyện một lần? Còn mang thai nữa phải không?” Tần Vũ Tinh chất vấn.
Cha Tần hổ thẹn nhìn con gái: “Mang thai đều là cô ta nói bậy, cha cũng không tin. Nhưng trên đời này, những chuyện ngồi lê đôi mách, tất cả mọi người đều chờ nhìn con mất mặt. Đó chính là thái độ thà rằng tin có còn hơn không tin.”
“Vậy rốt cuộc cha có đi công tác hay không?”
“Có!” Cha Tần buồn bực: “Vì để trốn cô ta, ngay cả hội nghị không liên quan tới lĩnh vực của mình cha cũng đi. Cha không muốn về Bắc Kinh. Cô ta còn uy hiếp gọi điện thoại đến nhà.”
Khó trách mấy hôm trước luôn có người gọi điện thoại tới mà không nói chuyện.
“Ôi, già rồi mà không nên nết. Năm đó cha thật sự không nên sinh ra ý tham, về hưu ở bệnh viện công lập là tốt rồi. Không chịu nhận mình già, muốn làm nên chuyện gì đó.”
“Quên đi cha. Hiện tại cô ta muốn cái gì?”
“Cô ta muốn tiền. Vốn là tụi cha đã thảo luận xong rồi, cô ta lại tham lam quá chừng… Nhưng mẹ con giữ hết tiền trong tay rồi, thẻ tiền lương cũng không có, đi đâu lấy tiến? Bị ép quá cỡ, cha sợ rằng mình sẽ đi theo con đường tham ô này.”
“Người và mẹ là vợ chồng lâu năm, nói thẳng ra không tốt sao?”
Mặt cha Tần toát mồ hôi: “Mẹ con hiếu thắng cả đời, nếu như dư luận xôn xao, vì mặt mũi, bà ấy cũng không tha thứ cho cha.”
“Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền!” Hiện tại, xem ra Tần Vũ Tinh đã suy nghĩ thông suốt, ấm lạnh giữa nam và nữ tự biết.
“Cho nên cha mới nói cám ơn Điền Phương. Con bé không cho cha trả tiền, dù sao chuyện cũng đã vỡ lở rồi, đã nói đòi tiền không được rồi đòi mạng thì sao.”
“Quả thật là bản sắc lưu manh.” Tần Vũ Tinh không có cảm tình với Điền Phương.
“Này, dù sao nó cũng là chị họ của con. Cho dù bởi vì nguyên nhân gì đó có thành kiến với gia đình chúng ta, cũng có thể là nó đã báo cho Lưu Tương biết địa chỉ của phòng bao, nhưng nói tới cùng cũng vì cha sai lầm. Chẳng oán được ai…”
“Cha.” Tần Vũ Tinh nhẹ giọng nhắc nhở. Cô phát hiện ánh mắt của cha nhìn phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại thì thấy mẹ đã tỉnh, nhìn thẳng cha chằm chằm.
“Đinh đinh.” Tin nhắn WeChat vang lên, là Hạ Thiên.
【Chuyện của cha mẹ để bọn họ tự giải quyết. Em ở lại chỉ khiến bọn họ ngượng ngùng hơn.】
Tần Vũ Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai người nói chuyện, con ra ngoài trước.”
Cô đóng cửa lại, nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Thiên đút tay vào quần, đứng dựa lưng trên vách tường nhìn cô, xoắn tay xoắn chân đi tới hỏi: “Sang năm mới rồi, có dự tính gì không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Thẩm Huy trở về Thâm Quyến rồi.”
“À, anh không đi với anh ấy hả?”
“Ừ. Cậu ấy tính ở lại theo giúp anh. Nhưng anh lại không muốn có người cản chân cản tay.” Hạ Thiên vân vê sợi tóc của Tần Vũ Tinh, trêu chọc.
“Rất có tự tinh, chàng trai trẻ!” Tần Vũ Tinh trêu ghẹo nói.
“Em không để ý đến anh, anh liền tới đứng trước nhà của các người.”
“Làm gì? Uy hiếp em?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.
“Không phải.” Hạ Thiên nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc nói: “Để em đau lòng.”
… Trứng thối!
Tay phải Tần Vũ Tinh đấm lên ngực anh: “Đau lòng thì phải nói cho em biết, em dỗ dành anh.”
“Đúng rồi, em còn có thể dỗ dành người ta đấy. Đến đây hôn một cái.” Hạ Thiên cúi đầu, đưa mặt cho cô.
Tần Vũ Tinh vỗ một cái bốp!
Sắc mặt Hạ Thiên đen lại, đáy mắt bốc lửa.
Tần Vũ Tinh lập tức như con mèo nhỏ, l€qʮɣɖ©ɳ vòng hai tay sau gáy của anh, dịu dàng nói: “Ngày mai tới nhà em mừng năm mới.”
Hạ Thiên ngẩn ra, vẻ mặt cố gắng nén lại ý cười, lạnh nhạt nói: “Phải xem biểu hiện của em.”
“Ha ha ha ha ha…” Tần Vũ Tinh bật cười: “Cậu bé không thành thật!”
Hạ Thiên thấy cô dám giễu cợt mình, bực bội không thể diễn ta được, bắt đầu ngứa ngáy. Âm thanh vui đùa của hai người vang vọng trên hành lang yên tĩnh.
Xoạch xoạch, một loạt tiếng bước chân đến gần. Tần Vũ Tinh vội vàng đẩy Hạ Thiên ra, quay đầu lại ngạc nhiên nói: “Ồ.”
Hạ Thiên cụp mắt xuống, không lên tiếng.
Điền Phương khoác chiếc áo lông chồn, đi tới nói: “Thật xin lỗi, không ngờ mẹ em xảy ra nguy hiểm liên quan tới tánh mạng.”
Tần Vũ Tinh chẳng thèm quan tâm chị ta, khách sáo nói: “Không sao. Cha tôi nói chị đã giúp ông ấy giải vây. Xem ra người không nói lý lẽ cần người không nói lý lẽ ra tay đối phó.”
Điền Phương cười ha ha một tiếng, nhìn về phía Hạ Thiên, nói: “Hai người làm hòa rồi à?”
“Mắc mới gì tới chị!” Tần Vũ Tinh hiện giờ rất ngang ngược. Sau lưng cô có Hạ Thiên, cô chả sợ chị ta!
“Hạ Thiên, em có chút thời gian không? Chị muốn nói chuyện với em một chút.”
Hạ Thiên hất cằm lên: “Bà Điền à, tôi cảm thấy giữa chúng ta không còn gì để nói.”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, dường như quan hệ giữa Điền Phương và Hạ Thiên không tầm thường. Cô động não suy nghĩ, ai da mẹ ơi, khó trách Điền Phương đối với cô canh cánh trong lòng, chẳng lẽ là tình địch sao? Đã sớm biết thế giới tình cảm của Hạ Thiên không đơn giản như vậy! Mẹ nó tên khốn kiếp này! Tìm bạn gái còn tìm người cùng nhà!
Điền Phương lướt qua Tần Vũ Tinh, đến gần Hạ Thiên, nhỏ giọng thì thầm nói một câu.
Hạ Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm chị ta một hồi, nói: “Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tần Vũ Tinh đau lòng, Điền Phương điên khùng này lại dễ dàng trở tay đoạt đi Hạ Thiên như vậy???
Đạo lý đâu!
Hạ Thiên vỗ nhẹ sau lưng Tần Vũ Tinh, kề sát tai cô, nói: “Chờ anh trở lại. Yêu em.”
Đối với Tần Vũ Tinh bây giờ, hai chữ cuối cùng rất là hưởng thụ. Cô cố ý vòng tay qua cổ Hạ Thiên, ngay trước mặt Điền Phương, hôn Hạ Thiên một cái thật mạnh, còn không quên liếc mắt, ra oai với Điền Phương! Sau đó, cao giọng vừa đủ để Điền Phương có thể nghe được, nói: “Em cũng yêu anh.”
Hạ Thiên ngây ngẩn cả người, khóe môi toe toét vui vẻ cười ra tiếng.
Điền Phương nhíu mày, mặt không chút biểu cảm.
(*Mình có người bạn Tàu, nói trường học ở những thành phố của Trung Quốc chia thành vùng/khu. Tần Vũ Tinh học ở Nhất Trung là một trong những trường hạng nhất. Người bạn này học trường được xếp thứ năm mươi)
Tần Vũ Tinh trả lời quanh co, cuối cùng cũng không nhớ được người kia là ai.
Đột nhiên cô phát hiện, thời niên thiếu của cô, trỗng rỗng, giống như chỉ tồn tại mỗi một mình Mục Vũ Sâm.
“Đi thôi, vào thăm mẹ em.” Hạ Thiên kéo tay cô đi về phía trước.
Tần Vũ Tinh vẫn không nhúc nhích, dùng sức kéo Hạ Thiên lại. Cô ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Hạ Thiên.” Hình như cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng.
“Cô ngốc, sao thế?” Hạ Thiên còn chưa dứt lời, Tần Vũ Tinh liền lao vào ngực của anh, thì thầm: “Từ nay về sau, em nhất định sẽ đối xử với anh rất tốt, Hạ Thiên.”
Lồng ngực Hạ Thiên dâng tràn một cảm giác ngọt ngào, khóe môi không tự chủ được cong lên: “Ngốc quá!”
“Nếu em lại còn khiến anh đau khổ, anh nhất định phải nói với em, ngàn vạn lần đừng cãi lộn ầm ĩ với em.” Tần Vũ Tinh lau mắt, nức nở nói.
Hạ Thiên hôn nhẹ lên trán cô một cái, chăm chú nhìn cô: “Em biết không, được ở chung với em chính là mộng ước cả đời này của anh.”
“Đừng nói nữa, càng nói càng đau…” Càng cảm thấy mình đã từng quá tàn nhẫn, rất quá đáng.
Hai người đi vào phòng bệnh, mẹ Tần đã mở mắt, nhưng tinh thần vẫn không đỡ hơn chút nào. So với mẹ Tần thích lải nhải, bây giờ bà trở nên hết sức trầm lặng.
“Mẹ, uống nước đi.” Tần Vũ Tinh ngồi bên giường, nói khẽ.
Cô nhìn mẹ Tần đang nhìn chằm chằm Hạ Thiên, do dự nói: “Xe con bị hư rồi, là Hạ Thiên đưa mẹ đến bệnh viện. ᶁiễɳðàɳl€qu¥đ©n Nếu mẹ vẫn không muốn gặp anh ấy, con sẽ bảo anh ấy ra ngoài.” Cô vẫy vẫy tay, Hạ Thiên lập tức phối hợp gật đầu, quay ra cửa.
“Trở lại đây.” Mẹ Tần nói một cách khó nhọc.
Hạ Thiên dừng bước lại, thấy Tần Vũ Tinh gật đầu, bước trở lại.
“Đàn ông, không ai tốt cả.”
……
Hạ Thiên đứng lên, ra hiệu bằng miệng với Tần Vũ Tinh: “Anh nên ở ngoài thì tốt hơn…”
Tần Vũ Tinh nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, không nhịn được, cong khóe môi. Cô vuốt ve khuôn mặt mẹ, cúi đầu nói nhỏ: “Tất cả sẽ qua thôi.”
Nửa đêm cha Tần chạy tới, trên mặt ông có vài vết cào, dáng vẻ chật vật lôi thôi.
“Phòng kia, ngài là...” Ông nhìn thấy Hạ Thiên bên ngoài phòng bệnh, có chút hoang mang.
Hạ Thiên đỏ mặt lên, lần đầu nhìn thấy cha vợ tương lai lại trong hoàn cảnh này. Về sau không biết cha vợ có để bụng không? Chuyện mất mặt như thế này…
“À, không sao. Đây có phải là phòng riêng săn sóc đặc biệt không? Không phải, 102 mà, đây là người thân của ngài sao? Vậy có thể là tôi tìm lầm rồi.”
“Không không không, ngài không sai. Vũ Tinh đang ở bên trong.”
Cha Tần hơi há miệng ra, ngạc nhiên, đẩy cửa bước vào.
Tần Vũ Tinh quay đầu lại, đưa ngón tay lên môi: “Xuỵt…”
“Mẹ vừa mới ngủ.”
“Ừ.”
“Cha có khỏe không?” Tần Vũ Tinh nhìn vẻ chật vật lôi thôi của cha.
“Ôi, cũng may là Điền Phương có ở đó.”
Tần Vũ Tinh khinh thường quay đầu đi nói: “Nếu không phải là chị ta, người kia chưa chắc có thể tìm được phòng bao của chúng ta. Tốt hay xấu phải đợi xem đã.”
‘Tiểu Tinh, con nói là Điền Phương báo cho Lưu Tương biết chỗ của chúng ta?”
“Người phụ nữ kia tên là Lưu Tương à?... Cha, người cũng đã có tuổi rồi, vì sao lại gây ra loại chuyện này? Làm cho người khác rất đau lòng.” Tần Vũ Tinh thấp giọng oán trách. Dù sao người đàn ông đứng mặt kia cũng là cha của cô. Mẹ cô có thể mắng ông, quả thật cô không thể nào nói thêm điều gì nữa. Nhất là bây giờ, nhìn ông đáng thương như vậy.
“Người không mặc áo khoác à?” Tần Vũ Tinh thở dài nói.
“À, nhân được điện thoại lo lắng. Mẹ con không sao là tốt rồi.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Cha cũng không biết.” Cha Tần quẹt trán nói: “Lưu Tương là người lao công ở bệnh viện. Năm trước cô ta kiểm tra ra bị ung thư vú. Sau đó bệnh viện thấy cô ta đáng thương, bệnh viện cho cô ta chữa trị trước, để cô ta tiếp tục ở lại làm công trả tiền lại. Cha cũng không biết bắt đầu từ gần gũi với cô ta. Cho đến cuộc họp hằng năm năm ngoái thì xảy ra chuyện không nên xảy ra. Lại nói tới chuyện bắt đầu hơn hai tháng trước, cô ta bắt đầu quấn quít lấy cha. Nếu cha không đáp ứng cô ta, cô ta sẽ thông báo cho mọi người đều biết. Cha không sợ bị mất việc, nhưng cha lại không muốn cô ta tới nhà phá rối…”
“Chỉ xảy ra chuyện một lần? Còn mang thai nữa phải không?” Tần Vũ Tinh chất vấn.
Cha Tần hổ thẹn nhìn con gái: “Mang thai đều là cô ta nói bậy, cha cũng không tin. Nhưng trên đời này, những chuyện ngồi lê đôi mách, tất cả mọi người đều chờ nhìn con mất mặt. Đó chính là thái độ thà rằng tin có còn hơn không tin.”
“Vậy rốt cuộc cha có đi công tác hay không?”
“Có!” Cha Tần buồn bực: “Vì để trốn cô ta, ngay cả hội nghị không liên quan tới lĩnh vực của mình cha cũng đi. Cha không muốn về Bắc Kinh. Cô ta còn uy hiếp gọi điện thoại đến nhà.”
Khó trách mấy hôm trước luôn có người gọi điện thoại tới mà không nói chuyện.
“Ôi, già rồi mà không nên nết. Năm đó cha thật sự không nên sinh ra ý tham, về hưu ở bệnh viện công lập là tốt rồi. Không chịu nhận mình già, muốn làm nên chuyện gì đó.”
“Quên đi cha. Hiện tại cô ta muốn cái gì?”
“Cô ta muốn tiền. Vốn là tụi cha đã thảo luận xong rồi, cô ta lại tham lam quá chừng… Nhưng mẹ con giữ hết tiền trong tay rồi, thẻ tiền lương cũng không có, đi đâu lấy tiến? Bị ép quá cỡ, cha sợ rằng mình sẽ đi theo con đường tham ô này.”
“Người và mẹ là vợ chồng lâu năm, nói thẳng ra không tốt sao?”
Mặt cha Tần toát mồ hôi: “Mẹ con hiếu thắng cả đời, nếu như dư luận xôn xao, vì mặt mũi, bà ấy cũng không tha thứ cho cha.”
“Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền!” Hiện tại, xem ra Tần Vũ Tinh đã suy nghĩ thông suốt, ấm lạnh giữa nam và nữ tự biết.
“Cho nên cha mới nói cám ơn Điền Phương. Con bé không cho cha trả tiền, dù sao chuyện cũng đã vỡ lở rồi, đã nói đòi tiền không được rồi đòi mạng thì sao.”
“Quả thật là bản sắc lưu manh.” Tần Vũ Tinh không có cảm tình với Điền Phương.
“Này, dù sao nó cũng là chị họ của con. Cho dù bởi vì nguyên nhân gì đó có thành kiến với gia đình chúng ta, cũng có thể là nó đã báo cho Lưu Tương biết địa chỉ của phòng bao, nhưng nói tới cùng cũng vì cha sai lầm. Chẳng oán được ai…”
“Cha.” Tần Vũ Tinh nhẹ giọng nhắc nhở. Cô phát hiện ánh mắt của cha nhìn phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại thì thấy mẹ đã tỉnh, nhìn thẳng cha chằm chằm.
“Đinh đinh.” Tin nhắn WeChat vang lên, là Hạ Thiên.
【Chuyện của cha mẹ để bọn họ tự giải quyết. Em ở lại chỉ khiến bọn họ ngượng ngùng hơn.】
Tần Vũ Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai người nói chuyện, con ra ngoài trước.”
Cô đóng cửa lại, nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Thiên đút tay vào quần, đứng dựa lưng trên vách tường nhìn cô, xoắn tay xoắn chân đi tới hỏi: “Sang năm mới rồi, có dự tính gì không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Thẩm Huy trở về Thâm Quyến rồi.”
“À, anh không đi với anh ấy hả?”
“Ừ. Cậu ấy tính ở lại theo giúp anh. Nhưng anh lại không muốn có người cản chân cản tay.” Hạ Thiên vân vê sợi tóc của Tần Vũ Tinh, trêu chọc.
“Rất có tự tinh, chàng trai trẻ!” Tần Vũ Tinh trêu ghẹo nói.
“Em không để ý đến anh, anh liền tới đứng trước nhà của các người.”
“Làm gì? Uy hiếp em?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.
“Không phải.” Hạ Thiên nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc nói: “Để em đau lòng.”
… Trứng thối!
Tay phải Tần Vũ Tinh đấm lên ngực anh: “Đau lòng thì phải nói cho em biết, em dỗ dành anh.”
“Đúng rồi, em còn có thể dỗ dành người ta đấy. Đến đây hôn một cái.” Hạ Thiên cúi đầu, đưa mặt cho cô.
Tần Vũ Tinh vỗ một cái bốp!
Sắc mặt Hạ Thiên đen lại, đáy mắt bốc lửa.
Tần Vũ Tinh lập tức như con mèo nhỏ, l€qʮɣɖ©ɳ vòng hai tay sau gáy của anh, dịu dàng nói: “Ngày mai tới nhà em mừng năm mới.”
Hạ Thiên ngẩn ra, vẻ mặt cố gắng nén lại ý cười, lạnh nhạt nói: “Phải xem biểu hiện của em.”
“Ha ha ha ha ha…” Tần Vũ Tinh bật cười: “Cậu bé không thành thật!”
Hạ Thiên thấy cô dám giễu cợt mình, bực bội không thể diễn ta được, bắt đầu ngứa ngáy. Âm thanh vui đùa của hai người vang vọng trên hành lang yên tĩnh.
Xoạch xoạch, một loạt tiếng bước chân đến gần. Tần Vũ Tinh vội vàng đẩy Hạ Thiên ra, quay đầu lại ngạc nhiên nói: “Ồ.”
Hạ Thiên cụp mắt xuống, không lên tiếng.
Điền Phương khoác chiếc áo lông chồn, đi tới nói: “Thật xin lỗi, không ngờ mẹ em xảy ra nguy hiểm liên quan tới tánh mạng.”
Tần Vũ Tinh chẳng thèm quan tâm chị ta, khách sáo nói: “Không sao. Cha tôi nói chị đã giúp ông ấy giải vây. Xem ra người không nói lý lẽ cần người không nói lý lẽ ra tay đối phó.”
Điền Phương cười ha ha một tiếng, nhìn về phía Hạ Thiên, nói: “Hai người làm hòa rồi à?”
“Mắc mới gì tới chị!” Tần Vũ Tinh hiện giờ rất ngang ngược. Sau lưng cô có Hạ Thiên, cô chả sợ chị ta!
“Hạ Thiên, em có chút thời gian không? Chị muốn nói chuyện với em một chút.”
Hạ Thiên hất cằm lên: “Bà Điền à, tôi cảm thấy giữa chúng ta không còn gì để nói.”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, dường như quan hệ giữa Điền Phương và Hạ Thiên không tầm thường. Cô động não suy nghĩ, ai da mẹ ơi, khó trách Điền Phương đối với cô canh cánh trong lòng, chẳng lẽ là tình địch sao? Đã sớm biết thế giới tình cảm của Hạ Thiên không đơn giản như vậy! Mẹ nó tên khốn kiếp này! Tìm bạn gái còn tìm người cùng nhà!
Điền Phương lướt qua Tần Vũ Tinh, đến gần Hạ Thiên, nhỏ giọng thì thầm nói một câu.
Hạ Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm chị ta một hồi, nói: “Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tần Vũ Tinh đau lòng, Điền Phương điên khùng này lại dễ dàng trở tay đoạt đi Hạ Thiên như vậy???
Đạo lý đâu!
Hạ Thiên vỗ nhẹ sau lưng Tần Vũ Tinh, kề sát tai cô, nói: “Chờ anh trở lại. Yêu em.”
Đối với Tần Vũ Tinh bây giờ, hai chữ cuối cùng rất là hưởng thụ. Cô cố ý vòng tay qua cổ Hạ Thiên, ngay trước mặt Điền Phương, hôn Hạ Thiên một cái thật mạnh, còn không quên liếc mắt, ra oai với Điền Phương! Sau đó, cao giọng vừa đủ để Điền Phương có thể nghe được, nói: “Em cũng yêu anh.”
Hạ Thiên ngây ngẩn cả người, khóe môi toe toét vui vẻ cười ra tiếng.
Điền Phương nhíu mày, mặt không chút biểu cảm.
Tác giả :
Mã Hiểu Dạng