[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi
Chương 22
Lạc Dương, Tung Sơn, Thiếu Lâm tự.
Tường đỏ mái cong, thúy bách rậm rì, thánh địa Phật môn bình thường thanh u, giờ tập trung toàn chưởng môn nhân các đại phái trong võ lâm.
“Gần đây, Hắc Ưng Giáo do Đông Phương Diễm ra mặt đến khiêu chiến với các trưởng lão, muốn báo thù cho ca ca hắn... Cái này chỉ sợ cũng là ý của Đông Phương Hùng Ưng? Phương trượng, vấn đề này không phải chuyện đùa, nếu bọn họ thật sự đến Trung Nguyên, e rằng sẽ dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu! Chúng ta nên sớm phòng bị.” Phái Nga Mi lên tiếng trước tiên, những người khác nhao nhao phụ họa.
“Đa tạ các vị chưởng môn nhân nể mặt Thiếu Lâm tự, không quản vất vả tới nơi đây”. Từ Hải bạch mi bạch hồ (mi trắng râu bạc) chấp tay hành lễ, thành khẩn cúi đầu, đáp tạ mọi người.
Cả đám thương nghị hồi lâu, tìm cách cùng nhau bảo vệ Trung Nguyên. Sau đó, tăng nhân đưa từng người về phòng nghỉ ngơi.
An trí xong khách quý, Từ Pháp đến tìm Từ Hải. Hai người cùng đến tăng viện...
Từ Hải nhìn một loạt thi thể đắp vải trắng, không khỏi thương tâm. Thật lâu, ông mới hơi trấn định cảm xúc, hỏi thăm: “Sư đệ, ngươi điều tra được gì?”
“Phương trượng sư huynh, bọn họ xác thực đã chết do kiếm. Lần này, chiêu thức của hung thủ xảo trá lưu loát, rất giống phong cách của Đông Phương Hùng Ưng. Rất có thể chính là do đại nhi tử của hắn gây nên.” Từ Pháp trả lời.
“Nhưng mấy sư đệ này, ” Từ Pháp nói ra nghi hoặc trong lòng: “Lồng ngực gân mạch đứt đoạn, là do quyền kích. Quyền uy lực như vậy, chỉ có Thiếu Lâm chúng ta...”
“Ý của ngươi là, người mình tàn sát lẫn nhau?”
Từ Pháp gật đầu, Từ Hải lông mày nhăn tít.
“Vì cái gì?” Ông không hiểu.
Từ Pháp ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, kéo vải bố ra, xem xét: sau cổ một người thụ quyền mà chết có một vết nhỏ tựa như dấu vết ngân châm để lại – chẳng lẽ là trúng độc khiến mất đi ý thức, không khống chế được bản thân? Từ Pháp nhìn về phía Từ Hải, ông biểu lộ cũng có suy nghĩ này.
Lúc đệ tử của mình và Đông Phương Linh đang tranh đấu, đến tột cùng đã có chuyện gì phát sinh? Lẽ nào độc là do Đông Phương Linh hạ? Hay là có ai đó đã hạ độc từ trước?
Nhất thời Từ Hải nghĩ không ra, người từ chùa đi êm đẹp như thế, khi trở về chỉ còn là một khối thi thể lạnh băng!
Xoay mình, ông càng thêm lo lắng Đoàn Tam Thiếu.”Thiếu nhi trở về chưa?” Ông hỏi Từ Pháp nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Ông thở dài, thì thào tự nói: “Vương viên ngoại bên kia nói thằng nhỏ đã sớm ly khai. Lâu như thế rồi mà vẫn chưa về... Ngươi nói, nó có thể đi đâu chứ?”
Từ Pháp khổ sở về cái chết của mấy đệ tử kia nhưng một chút cũng không lo nghĩ tới Xú tiểu tử hay trộm đồ nọ, hơi bĩu môi: “Sư huynh không cần quải niệm nó. Mấy bữa trước, lão bản cấp đồ ăn cho chùa nói với ta, hắn gặp Tam Thiếu đang ăn trong trấn. Nó có khá tiền lắm, tay còn cầm nhiều đồ vật này nọ, chắc tốn không ít tiền. Thằng lỏi này thói hư tật xấu không thay đổi, tám phần lại trộm tiền chỗ nào rồi. Còn chưa chơi chán ngoạn đủ, nó còn chưa nghĩ tới về chùa đâu.”
Tường đỏ mái cong, thúy bách rậm rì, thánh địa Phật môn bình thường thanh u, giờ tập trung toàn chưởng môn nhân các đại phái trong võ lâm.
“Gần đây, Hắc Ưng Giáo do Đông Phương Diễm ra mặt đến khiêu chiến với các trưởng lão, muốn báo thù cho ca ca hắn... Cái này chỉ sợ cũng là ý của Đông Phương Hùng Ưng? Phương trượng, vấn đề này không phải chuyện đùa, nếu bọn họ thật sự đến Trung Nguyên, e rằng sẽ dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu! Chúng ta nên sớm phòng bị.” Phái Nga Mi lên tiếng trước tiên, những người khác nhao nhao phụ họa.
“Đa tạ các vị chưởng môn nhân nể mặt Thiếu Lâm tự, không quản vất vả tới nơi đây”. Từ Hải bạch mi bạch hồ (mi trắng râu bạc) chấp tay hành lễ, thành khẩn cúi đầu, đáp tạ mọi người.
Cả đám thương nghị hồi lâu, tìm cách cùng nhau bảo vệ Trung Nguyên. Sau đó, tăng nhân đưa từng người về phòng nghỉ ngơi.
An trí xong khách quý, Từ Pháp đến tìm Từ Hải. Hai người cùng đến tăng viện...
Từ Hải nhìn một loạt thi thể đắp vải trắng, không khỏi thương tâm. Thật lâu, ông mới hơi trấn định cảm xúc, hỏi thăm: “Sư đệ, ngươi điều tra được gì?”
“Phương trượng sư huynh, bọn họ xác thực đã chết do kiếm. Lần này, chiêu thức của hung thủ xảo trá lưu loát, rất giống phong cách của Đông Phương Hùng Ưng. Rất có thể chính là do đại nhi tử của hắn gây nên.” Từ Pháp trả lời.
“Nhưng mấy sư đệ này, ” Từ Pháp nói ra nghi hoặc trong lòng: “Lồng ngực gân mạch đứt đoạn, là do quyền kích. Quyền uy lực như vậy, chỉ có Thiếu Lâm chúng ta...”
“Ý của ngươi là, người mình tàn sát lẫn nhau?”
Từ Pháp gật đầu, Từ Hải lông mày nhăn tít.
“Vì cái gì?” Ông không hiểu.
Từ Pháp ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, kéo vải bố ra, xem xét: sau cổ một người thụ quyền mà chết có một vết nhỏ tựa như dấu vết ngân châm để lại – chẳng lẽ là trúng độc khiến mất đi ý thức, không khống chế được bản thân? Từ Pháp nhìn về phía Từ Hải, ông biểu lộ cũng có suy nghĩ này.
Lúc đệ tử của mình và Đông Phương Linh đang tranh đấu, đến tột cùng đã có chuyện gì phát sinh? Lẽ nào độc là do Đông Phương Linh hạ? Hay là có ai đó đã hạ độc từ trước?
Nhất thời Từ Hải nghĩ không ra, người từ chùa đi êm đẹp như thế, khi trở về chỉ còn là một khối thi thể lạnh băng!
Xoay mình, ông càng thêm lo lắng Đoàn Tam Thiếu.”Thiếu nhi trở về chưa?” Ông hỏi Từ Pháp nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Ông thở dài, thì thào tự nói: “Vương viên ngoại bên kia nói thằng nhỏ đã sớm ly khai. Lâu như thế rồi mà vẫn chưa về... Ngươi nói, nó có thể đi đâu chứ?”
Từ Pháp khổ sở về cái chết của mấy đệ tử kia nhưng một chút cũng không lo nghĩ tới Xú tiểu tử hay trộm đồ nọ, hơi bĩu môi: “Sư huynh không cần quải niệm nó. Mấy bữa trước, lão bản cấp đồ ăn cho chùa nói với ta, hắn gặp Tam Thiếu đang ăn trong trấn. Nó có khá tiền lắm, tay còn cầm nhiều đồ vật này nọ, chắc tốn không ít tiền. Thằng lỏi này thói hư tật xấu không thay đổi, tám phần lại trộm tiền chỗ nào rồi. Còn chưa chơi chán ngoạn đủ, nó còn chưa nghĩ tới về chùa đâu.”
Tác giả :
Chiến Thanh