Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 471: Phiên ngoại 2.1
Phiên ngoại 2.1
Edit: Qiezi
Từ khi sinh ra, Vệ Kình đã nhận định mình là thiên chi kiêu tử.
Không sai! Là người thừa kế Vệ gia, có thiên linh căn hệ hỏa, Vệ Kình —— tự tin như vậy đó!
May là loại tự tin này của Vệ Kình không phát triển thành tự cao tự đại. Về mặt này, nhất định phải tán tưởng gia giáo của Vệ gia!
Đương nhiên, cuộc đời không bao giờ hoàn mỹ. Vệ Kình không phát triển thành công tử tự đại mù quáng, nhưng lại nuôi ra tính cách cao ngạo. Những người thực lực không bằng hắn, tư chất không đủ, hắn sẽ không thèm để mắt đến.
Có thể nói tính tình của Vệ Kình hơi đáng ghét, nhưng nghĩ đến bối cảnh gia đình của hắn, phải thừa nhận rằng hắn có tư cách để cao ngạo.
Vệ Kình vẫn duy trì tính cách ‘không coi ai ra gì’, đến khi hắn vào Lưu Quang Tông, gặp phải Từ Tử Nham mới ngừng lại.
Trong mắt Vệ Kình, Từ Tử Nham là một người rất chan hòa, dường như rất biết cách cư xử với mọi người. Đáng tiếc sự thân thiện của anh lại bị tên đệ đệ đáng ghét phá sạch sành sanh. Ngoại trừ hắn có thực lực mạnh mẽ, không e ngại bị uy hiếp thì mấy tên yếu đuối khác đều bị ánh mắt của Từ Tử Dung dọa chạy.
Vệ Kình cười khẩy, mấy tên đó đúng là vô dụng! Cho dù bọn họ đi theo hắn, hắn cũng từ chối làm bằng hữu với bọn họ. Bởi vì họ không xứng!
Khi giao thủ cùng Từ Tử Nham, Vệ Kình nhận trái đắng, kết quả này khiến hắn khó mà chấp nhận. Nhưng người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tuy rằng hắn rất buồn vì đã thất bại nhưng vẫn chưa đến mức gục ngã.
Vệ gia là người thừa kế huyết mạch Chân Long, hơn mấy trăm ngàn năm trước từng gặp không ít đả kích, thậm chí bọn họ đến Huyền Vũ Vực là vì đã tổn thất quá nặng nề ở vực khác, cho nên mấy ngàn năm trước mới chuyển đến đây.
Người nhà họ Vệ không sợ thất bại, bọn họ biết rút kinh nghiệm từ thất bại để bản thân tiến lên. Vệ Kình là người thừa kế của Vệ gia, đương nhiên cũng có thuộc tính như vậy. Vì vậy, đối với Từ Tử Nham đã đánh bại hắn, hắn không những không giận mà còn có cảm giác “À, cuối cùng cũng có người đủ tư cách làm bằng hữu của ta!”.
(Từ Tử Nham: =_,=)
Bởi vậy, khi Vệ Kình cho phép Từ Tử Nham trở thành bạn thì vẻ mặt vi diệu của anh bị hắn hiểu lầm thành cảm động. Hắn hào phóng vươn tay, quyết định kết giao người bạn đầu tiên!
Tuy rằng đã trở thành bạn với Từ Tử Nham nhưng hai người ít khi gặp mặt. Ở Lưu Quang Tông tu luyện khá bận rộn, hơn nữa tên đáng ghét Từ Tử Dung luôn âm thầm ngáng chân hắn, hắn và Từ Tử Nham chỉ có thể duy trì trạng thái xã giao nhạt nhẽo.
Cũng may là Vệ Kình chỉ xem Từ Tử Nham là bạn của hắn, đối với chuyện ít gặp mặt cũng không để ý lắm. Mà Từ Tử Nham cũng không ghét đứa trẻ hơi phản nghịch này, do đó tình cảm của bọn họ dưới trạng thái không nóng không lạnh dần dần phát triển.
(Từ Tử Dung: (╯‵□′)╯︵┻━┻!)
Từ bé đến lớn, cuộc sống của Vệ Kình rất suôn sẻ, hầu như chưa bao giờ gặp khó khăn. Lần đầu tiên bị thất bại là khi đánh thua Từ Tử Nham, nhưng tu vi của đối phương tương đương hắn, đồng thời thiên phú cũng không kém hắn, hắn có thể bình tĩnh chấp nhận thất bại.
Thế nhưng lần thất bại thứ hai lại khiến Vệ Kình không thể chấp nhận được, bởi vì trong lần thất bại này, hắn lại thua dưới tay một tên dã nhân thô tục, vô lễ!
Đương nhiên, lần tỷ thí đó không tính là thất bại, bởi vì Lặc Hổ cũng phải trả một cái giá đắt, nhưng đối phương để lại cho hắn vành mắt đen thui, đó chính là một sỉ nhục cực kỳ lớn!
Chết tiệt! Tên kia chỉ là man tộc ở cực Tây, tu vi và linh căn đều kém hắn rất nhiều, cho dù được tộc thúc Vệ Ưng dạy dỗ cũng không thể cao hơn hắn, sao tên kia dám đánh mặt hắn!!!
Vệ Kình không phải là nữ tử, cho dù dung mạo của hắn rất đẹp, nhưng cũng không quan tâm gương mặt bị hủy. Thế nhưng bị một tên mọi rợ đánh vào mặt lại khiến hắn rất phẫn nộ, hơn nữa đối phương không biết tự lượng sức mình, muốn trở thành bạn với Từ Tử Nham, vì vậy hắn và tên kia bắt đầu giằng co!
Sau đó chính là tình cảnh gà bay chó sủa, bởi vì Vệ Kình là thân thích của Vệ Ưng, cho nên hắn thường phải nhận huấn luyện cường hóa thân thể của Vệ Ưng. Vệ Kình là một pháp tu, thân thể yếu ớt, một khi bị người khác tiếp cận sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vệ Kình cũng biết nhược điểm của mình, cho nên dù bị Vệ Ưng điều giáo thê thảm, hắn cũng chưa từng từ bỏ huấn luyện.
Chỉ là ——
Vì sao lúc tộc thúc bận bịu lại phái tên Lặc Hổ này tới huấn luyện cho mình!!??
Nhìn thân thể cường tráng kia, Vệ Kình mặt đen thui. Hai người bọn họ luôn bất hòa, mấy lần trước Vệ Kình tới, còn từng lén lút đánh nhau vài cái. Để Lặc Hổ đến huấn luyện chẳng phải tạo cơ hội cho tên đó lợi dụng báo thù riêng hay sao!!!
Nhưng Vệ Kình không thể đi tìm tộc thúc oán trách, dù sao thì… Vệ Kình là người sĩ diện, vì chút chuyện nhỏ này mà đi mách lẻo? Hắn không có ấu trĩ như thế đâu.
“Hừ!” Vệ Kình hừ lạnh, tự làm huấn luyện. Hắn đã nắm rõ quy trình huấn luyện lần trước của tộc thúc, cho dù không có Lặc Hổ, hắn cũng có thể tu luyện tốt!
Ai ngờ —— Lặc Hổ nhìn thấy Vệ Kình, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, thể hiện rõ thái độ coi thường Vệ Kình.
Vệ Kình hận đến ngứa răng, lại không thể nói ra, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục duy trì thái độ cao lãnh, cố gắng dùng ánh mắt chọt chết Lặc Hổ…
Lặc Hổ da dày thịt béo, hoàn toàn không cảm thấy ánh mắt sắc như dao của người nào đó đâm xuyên. Đối với tên tiểu bạch kiểm Vệ Kình, Lặc Hổ rất là xem thường.
Hoặc nên nói là trong quan niệm thẩm mỹ của man tộc Tây Bắc, thiếu niên trắng trắng mềm mềm như Vệ Kình lên chiến trường, không nói đến thực lực chênh lệch, chỉ dựa vào lần đầu tiên tham gia chiến đấu giết người, nhất định sẽ bị dọa tè ra quần.
Man tộc bọn họ không phải đang coi thường tu sĩ, vì hiện tại ở Huyền Vũ Vực, ngoại trừ cực Tây thì những nơi khác đều rất hòa bình. Đặc biệt là Vệ Kình xuất thân từ Chân Long Thành, đây chính là thủ phủ của Huyền Vũ Vực, đừng nói yêu tu, ngay cả yêu thú cũng chỉ có mấy con. Thiếu gia được nuông chiều mà trưởng thành như bọn họ bị đưa đến chiến trường cực Tây chỉ tăng thêm phiền phức cho quan chỉ huy man tộc.
Lặc Hổ biết mình đang có thành kiến với Vệ Kình, đáng tiếc —— sự thành kiến không phải muốn bỏ là bỏ, bởi vì Lặc Hổ từng thấy tiểu bạch kiểm khác lên chiến trường bị dọa tè ra quần nên rất khó tin tưởng Vệ Kình sẽ là người có thể bình tĩnh tàn sát yêu thú.
Lần huấn luyện này được bắt đầu trong ánh mắt căm thù của đôi bên. Vệ Kình định huấn luyện theo trình tự lần trước, không ngờ còn chưa bắt đầu đã bị Lặc Hổ cắt ngang.
“Thôi, ngươi không cần huấn luyện cơ sở nữa.” Lặc Hổ nhíu mày, nhớ đến lời căn dặn của Vệ Ưng, Lặc Hổ cười trộm.
Nếu sư phụ đã dặn Lặc Hổ phải ‘nghiêm túc huấn luyện’, vậy hắn sẽ không khách khí.
“Không huấn luyện cơ sở thì huấn luyện cái gì?” Vệ Kình lạnh nhạt nói. Hắn liếc Lặc Hổ, muốn biết tên này đang giở trò quỷ gì.
Lặc Hổ bẻ khớp cổ tay, cởi áo lộ ra nửa người trên rắn chắc.
Vệ Kình bị thân thể màu lúa mạch làm cho hoa mắt, hắn vội quay mặt đi, trong lòng thầm mắng vô sỉ. Tên này lại cởi trần giữa ban ngày ban mặt, đúng là quá vô siỉ!
Lặc Hổ không biết Vệ Kình đang thầm mắng mình, hắn khởi động cơ thể, vẫy tay về phía Vệ Kình: “Đến đây đi, mục tiêu hôm nay của ngươi là… Đánh ta.”
“Ngươi không nghe nhầm, chính là ‘đánh ta’, không cho ngươi sử dụng pháp thuật. Ừ, hoặc nên nói là ngươi chỉ có thể dùng pháp thuật cường hóa cơ thể, nhưng lại không thể công kích ta, ngươi chỉ có thể dựa vào sức mạnh thể chất tới đánh ta. Chỉ cần hôm nay ngươi có thể chạm vào ta, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.” Lặc Hổ cười rất gợi đòn, bởi vì hắn biết rõ thân thể pháp tu yếu tới mức nào.
Trước đây ở cực Tây, từng có pháp tu và man tộc nảy sinh mâu thuẫn. Đôi bên đánh nhau đều theo một nguyên tắc tuần hoàn, kéo giãn khoảng cách, pháp tu thắng, thu hẹp khoảng cách, man tộc thắng. Bảo pháp tu dùng sức mạnh vật lý công kích man tộc thì đúng là chuyện cười.
Mà hôm nay, Lặc Hổ dự định xem chuyện cười mang tên Vệ Kình!
Bình thường thấy người này luôn cao ngạo, Lặc Hổ đã sớm ngứa tay. Mấy lần trước đánh không đã ghiền, hơn nữa tu vi của đối phương cao hơn Lặc Hổ một bậc, đa số thời gian Lặc Hổ luôn chịu thiệt, nhưng hôm nay thì khác. Nếu như ngay cả một pháp tu không dùng pháp thuật mà Lặc Hổ cũng không chỉnh được thì hắn khỏi tu luyện nữa, tìm một cọng dây đi về cực Tây treo cổ chết cho rồi —— không thể mất mặt như vậy được.
Như một lẽ dĩ nhiên, Vệ Kình bị mấy lời khinh thường của Lặc Hổ chọc tức điên, từ nhỏ đến lớn chưa ai khinh thường Vệ Kình như vậy.
Cho dù hắn là pháp tu, cho dù thân thể hắn kém man tộc này rất nhiều, nhưng nghe Lặc Hổ nói thật sự khiến Vệ Kình vô cùng khó chịu.
Mấy lần trước hai người đánh nhau, phần thắng luôn nghiêng về phía Vệ Kình. Đừng tưởng rằng đổi một cách tỷ thí khác là Lặc Hổ có thể xoay người!!
Vệ Kình giận tái mặt, không chút khách khí bổ sung thêm một vài pháp thuật hỗ trợ, vọt về phía Lặc Hổ.
Vệ Kình muốn dùng hành động này nói cho Lặc Hổ biết, pháp tu thì sao? Pháp tu vẫn có thể dùng nắm đấm đánh ngươi! Đây là bản năng của nam nhân, không liên quan đến thực lực!!
…..
…
Một khắc sau, Vệ Kình dùng bài học xương máu của bản thân chứng minh, chuyện này thật sự liên quan đến thực lực… _(:3″ ∠)_
Vệ Kình bị đánh thê thảm ngã trên mặt đất, khuôn mặt vốn trắng trẻo đẹp trai đã biến thành một cái đầu heo. Cho dù Vệ Ưng đến đây, có lẽ cũng không cho rằng cái tên quái dị nằm trên đất chính là tộc chất cao ngạo kia…
“Ha ha ha! Quá sướng!” Lặc Hổ thoải mái nhặt áo mặc lên người.
Hiếm khi có cơ hội được đánh tiểu tử này một trận, cảm giác này còn sướng hơn được cô nương xinh đẹp nhất trong tộc tỏ tình.
Lần ‘huấn luyện’ này, Lặc Hổ đương nhiên không dùng hết sức mạnh. Đừng nói các loại pháp thuật, thậm chí Lặc Hổ còn phải áp chế bản năng chiến đấu mới có thể đánh Vệ Kình không thảm cho lắm ——
Ừ, nhìn từ góc độ của Lặc Hổ, bây giờ Vệ Kình không tính là thảm, nội tạng chưa vỡ, xương chưa gãy, mặt mày chỉ hơi sưng thôi, về nhà bôi chút thuốc là ổn rồi, căn bản không phải chuyện gì lớn.
Edit: Qiezi
Từ khi sinh ra, Vệ Kình đã nhận định mình là thiên chi kiêu tử.
Không sai! Là người thừa kế Vệ gia, có thiên linh căn hệ hỏa, Vệ Kình —— tự tin như vậy đó!
May là loại tự tin này của Vệ Kình không phát triển thành tự cao tự đại. Về mặt này, nhất định phải tán tưởng gia giáo của Vệ gia!
Đương nhiên, cuộc đời không bao giờ hoàn mỹ. Vệ Kình không phát triển thành công tử tự đại mù quáng, nhưng lại nuôi ra tính cách cao ngạo. Những người thực lực không bằng hắn, tư chất không đủ, hắn sẽ không thèm để mắt đến.
Có thể nói tính tình của Vệ Kình hơi đáng ghét, nhưng nghĩ đến bối cảnh gia đình của hắn, phải thừa nhận rằng hắn có tư cách để cao ngạo.
Vệ Kình vẫn duy trì tính cách ‘không coi ai ra gì’, đến khi hắn vào Lưu Quang Tông, gặp phải Từ Tử Nham mới ngừng lại.
Trong mắt Vệ Kình, Từ Tử Nham là một người rất chan hòa, dường như rất biết cách cư xử với mọi người. Đáng tiếc sự thân thiện của anh lại bị tên đệ đệ đáng ghét phá sạch sành sanh. Ngoại trừ hắn có thực lực mạnh mẽ, không e ngại bị uy hiếp thì mấy tên yếu đuối khác đều bị ánh mắt của Từ Tử Dung dọa chạy.
Vệ Kình cười khẩy, mấy tên đó đúng là vô dụng! Cho dù bọn họ đi theo hắn, hắn cũng từ chối làm bằng hữu với bọn họ. Bởi vì họ không xứng!
Khi giao thủ cùng Từ Tử Nham, Vệ Kình nhận trái đắng, kết quả này khiến hắn khó mà chấp nhận. Nhưng người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tuy rằng hắn rất buồn vì đã thất bại nhưng vẫn chưa đến mức gục ngã.
Vệ gia là người thừa kế huyết mạch Chân Long, hơn mấy trăm ngàn năm trước từng gặp không ít đả kích, thậm chí bọn họ đến Huyền Vũ Vực là vì đã tổn thất quá nặng nề ở vực khác, cho nên mấy ngàn năm trước mới chuyển đến đây.
Người nhà họ Vệ không sợ thất bại, bọn họ biết rút kinh nghiệm từ thất bại để bản thân tiến lên. Vệ Kình là người thừa kế của Vệ gia, đương nhiên cũng có thuộc tính như vậy. Vì vậy, đối với Từ Tử Nham đã đánh bại hắn, hắn không những không giận mà còn có cảm giác “À, cuối cùng cũng có người đủ tư cách làm bằng hữu của ta!”.
(Từ Tử Nham: =_,=)
Bởi vậy, khi Vệ Kình cho phép Từ Tử Nham trở thành bạn thì vẻ mặt vi diệu của anh bị hắn hiểu lầm thành cảm động. Hắn hào phóng vươn tay, quyết định kết giao người bạn đầu tiên!
Tuy rằng đã trở thành bạn với Từ Tử Nham nhưng hai người ít khi gặp mặt. Ở Lưu Quang Tông tu luyện khá bận rộn, hơn nữa tên đáng ghét Từ Tử Dung luôn âm thầm ngáng chân hắn, hắn và Từ Tử Nham chỉ có thể duy trì trạng thái xã giao nhạt nhẽo.
Cũng may là Vệ Kình chỉ xem Từ Tử Nham là bạn của hắn, đối với chuyện ít gặp mặt cũng không để ý lắm. Mà Từ Tử Nham cũng không ghét đứa trẻ hơi phản nghịch này, do đó tình cảm của bọn họ dưới trạng thái không nóng không lạnh dần dần phát triển.
(Từ Tử Dung: (╯‵□′)╯︵┻━┻!)
Từ bé đến lớn, cuộc sống của Vệ Kình rất suôn sẻ, hầu như chưa bao giờ gặp khó khăn. Lần đầu tiên bị thất bại là khi đánh thua Từ Tử Nham, nhưng tu vi của đối phương tương đương hắn, đồng thời thiên phú cũng không kém hắn, hắn có thể bình tĩnh chấp nhận thất bại.
Thế nhưng lần thất bại thứ hai lại khiến Vệ Kình không thể chấp nhận được, bởi vì trong lần thất bại này, hắn lại thua dưới tay một tên dã nhân thô tục, vô lễ!
Đương nhiên, lần tỷ thí đó không tính là thất bại, bởi vì Lặc Hổ cũng phải trả một cái giá đắt, nhưng đối phương để lại cho hắn vành mắt đen thui, đó chính là một sỉ nhục cực kỳ lớn!
Chết tiệt! Tên kia chỉ là man tộc ở cực Tây, tu vi và linh căn đều kém hắn rất nhiều, cho dù được tộc thúc Vệ Ưng dạy dỗ cũng không thể cao hơn hắn, sao tên kia dám đánh mặt hắn!!!
Vệ Kình không phải là nữ tử, cho dù dung mạo của hắn rất đẹp, nhưng cũng không quan tâm gương mặt bị hủy. Thế nhưng bị một tên mọi rợ đánh vào mặt lại khiến hắn rất phẫn nộ, hơn nữa đối phương không biết tự lượng sức mình, muốn trở thành bạn với Từ Tử Nham, vì vậy hắn và tên kia bắt đầu giằng co!
Sau đó chính là tình cảnh gà bay chó sủa, bởi vì Vệ Kình là thân thích của Vệ Ưng, cho nên hắn thường phải nhận huấn luyện cường hóa thân thể của Vệ Ưng. Vệ Kình là một pháp tu, thân thể yếu ớt, một khi bị người khác tiếp cận sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vệ Kình cũng biết nhược điểm của mình, cho nên dù bị Vệ Ưng điều giáo thê thảm, hắn cũng chưa từng từ bỏ huấn luyện.
Chỉ là ——
Vì sao lúc tộc thúc bận bịu lại phái tên Lặc Hổ này tới huấn luyện cho mình!!??
Nhìn thân thể cường tráng kia, Vệ Kình mặt đen thui. Hai người bọn họ luôn bất hòa, mấy lần trước Vệ Kình tới, còn từng lén lút đánh nhau vài cái. Để Lặc Hổ đến huấn luyện chẳng phải tạo cơ hội cho tên đó lợi dụng báo thù riêng hay sao!!!
Nhưng Vệ Kình không thể đi tìm tộc thúc oán trách, dù sao thì… Vệ Kình là người sĩ diện, vì chút chuyện nhỏ này mà đi mách lẻo? Hắn không có ấu trĩ như thế đâu.
“Hừ!” Vệ Kình hừ lạnh, tự làm huấn luyện. Hắn đã nắm rõ quy trình huấn luyện lần trước của tộc thúc, cho dù không có Lặc Hổ, hắn cũng có thể tu luyện tốt!
Ai ngờ —— Lặc Hổ nhìn thấy Vệ Kình, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, thể hiện rõ thái độ coi thường Vệ Kình.
Vệ Kình hận đến ngứa răng, lại không thể nói ra, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục duy trì thái độ cao lãnh, cố gắng dùng ánh mắt chọt chết Lặc Hổ…
Lặc Hổ da dày thịt béo, hoàn toàn không cảm thấy ánh mắt sắc như dao của người nào đó đâm xuyên. Đối với tên tiểu bạch kiểm Vệ Kình, Lặc Hổ rất là xem thường.
Hoặc nên nói là trong quan niệm thẩm mỹ của man tộc Tây Bắc, thiếu niên trắng trắng mềm mềm như Vệ Kình lên chiến trường, không nói đến thực lực chênh lệch, chỉ dựa vào lần đầu tiên tham gia chiến đấu giết người, nhất định sẽ bị dọa tè ra quần.
Man tộc bọn họ không phải đang coi thường tu sĩ, vì hiện tại ở Huyền Vũ Vực, ngoại trừ cực Tây thì những nơi khác đều rất hòa bình. Đặc biệt là Vệ Kình xuất thân từ Chân Long Thành, đây chính là thủ phủ của Huyền Vũ Vực, đừng nói yêu tu, ngay cả yêu thú cũng chỉ có mấy con. Thiếu gia được nuông chiều mà trưởng thành như bọn họ bị đưa đến chiến trường cực Tây chỉ tăng thêm phiền phức cho quan chỉ huy man tộc.
Lặc Hổ biết mình đang có thành kiến với Vệ Kình, đáng tiếc —— sự thành kiến không phải muốn bỏ là bỏ, bởi vì Lặc Hổ từng thấy tiểu bạch kiểm khác lên chiến trường bị dọa tè ra quần nên rất khó tin tưởng Vệ Kình sẽ là người có thể bình tĩnh tàn sát yêu thú.
Lần huấn luyện này được bắt đầu trong ánh mắt căm thù của đôi bên. Vệ Kình định huấn luyện theo trình tự lần trước, không ngờ còn chưa bắt đầu đã bị Lặc Hổ cắt ngang.
“Thôi, ngươi không cần huấn luyện cơ sở nữa.” Lặc Hổ nhíu mày, nhớ đến lời căn dặn của Vệ Ưng, Lặc Hổ cười trộm.
Nếu sư phụ đã dặn Lặc Hổ phải ‘nghiêm túc huấn luyện’, vậy hắn sẽ không khách khí.
“Không huấn luyện cơ sở thì huấn luyện cái gì?” Vệ Kình lạnh nhạt nói. Hắn liếc Lặc Hổ, muốn biết tên này đang giở trò quỷ gì.
Lặc Hổ bẻ khớp cổ tay, cởi áo lộ ra nửa người trên rắn chắc.
Vệ Kình bị thân thể màu lúa mạch làm cho hoa mắt, hắn vội quay mặt đi, trong lòng thầm mắng vô sỉ. Tên này lại cởi trần giữa ban ngày ban mặt, đúng là quá vô siỉ!
Lặc Hổ không biết Vệ Kình đang thầm mắng mình, hắn khởi động cơ thể, vẫy tay về phía Vệ Kình: “Đến đây đi, mục tiêu hôm nay của ngươi là… Đánh ta.”
“Ngươi không nghe nhầm, chính là ‘đánh ta’, không cho ngươi sử dụng pháp thuật. Ừ, hoặc nên nói là ngươi chỉ có thể dùng pháp thuật cường hóa cơ thể, nhưng lại không thể công kích ta, ngươi chỉ có thể dựa vào sức mạnh thể chất tới đánh ta. Chỉ cần hôm nay ngươi có thể chạm vào ta, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.” Lặc Hổ cười rất gợi đòn, bởi vì hắn biết rõ thân thể pháp tu yếu tới mức nào.
Trước đây ở cực Tây, từng có pháp tu và man tộc nảy sinh mâu thuẫn. Đôi bên đánh nhau đều theo một nguyên tắc tuần hoàn, kéo giãn khoảng cách, pháp tu thắng, thu hẹp khoảng cách, man tộc thắng. Bảo pháp tu dùng sức mạnh vật lý công kích man tộc thì đúng là chuyện cười.
Mà hôm nay, Lặc Hổ dự định xem chuyện cười mang tên Vệ Kình!
Bình thường thấy người này luôn cao ngạo, Lặc Hổ đã sớm ngứa tay. Mấy lần trước đánh không đã ghiền, hơn nữa tu vi của đối phương cao hơn Lặc Hổ một bậc, đa số thời gian Lặc Hổ luôn chịu thiệt, nhưng hôm nay thì khác. Nếu như ngay cả một pháp tu không dùng pháp thuật mà Lặc Hổ cũng không chỉnh được thì hắn khỏi tu luyện nữa, tìm một cọng dây đi về cực Tây treo cổ chết cho rồi —— không thể mất mặt như vậy được.
Như một lẽ dĩ nhiên, Vệ Kình bị mấy lời khinh thường của Lặc Hổ chọc tức điên, từ nhỏ đến lớn chưa ai khinh thường Vệ Kình như vậy.
Cho dù hắn là pháp tu, cho dù thân thể hắn kém man tộc này rất nhiều, nhưng nghe Lặc Hổ nói thật sự khiến Vệ Kình vô cùng khó chịu.
Mấy lần trước hai người đánh nhau, phần thắng luôn nghiêng về phía Vệ Kình. Đừng tưởng rằng đổi một cách tỷ thí khác là Lặc Hổ có thể xoay người!!
Vệ Kình giận tái mặt, không chút khách khí bổ sung thêm một vài pháp thuật hỗ trợ, vọt về phía Lặc Hổ.
Vệ Kình muốn dùng hành động này nói cho Lặc Hổ biết, pháp tu thì sao? Pháp tu vẫn có thể dùng nắm đấm đánh ngươi! Đây là bản năng của nam nhân, không liên quan đến thực lực!!
…..
…
Một khắc sau, Vệ Kình dùng bài học xương máu của bản thân chứng minh, chuyện này thật sự liên quan đến thực lực… _(:3″ ∠)_
Vệ Kình bị đánh thê thảm ngã trên mặt đất, khuôn mặt vốn trắng trẻo đẹp trai đã biến thành một cái đầu heo. Cho dù Vệ Ưng đến đây, có lẽ cũng không cho rằng cái tên quái dị nằm trên đất chính là tộc chất cao ngạo kia…
“Ha ha ha! Quá sướng!” Lặc Hổ thoải mái nhặt áo mặc lên người.
Hiếm khi có cơ hội được đánh tiểu tử này một trận, cảm giác này còn sướng hơn được cô nương xinh đẹp nhất trong tộc tỏ tình.
Lần ‘huấn luyện’ này, Lặc Hổ đương nhiên không dùng hết sức mạnh. Đừng nói các loại pháp thuật, thậm chí Lặc Hổ còn phải áp chế bản năng chiến đấu mới có thể đánh Vệ Kình không thảm cho lắm ——
Ừ, nhìn từ góc độ của Lặc Hổ, bây giờ Vệ Kình không tính là thảm, nội tạng chưa vỡ, xương chưa gãy, mặt mày chỉ hơi sưng thôi, về nhà bôi chút thuốc là ổn rồi, căn bản không phải chuyện gì lớn.
Tác giả :
Yên Diệp