Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 44
Edit: Qiezi
“Cho ngươi.” Vệ Kình cũng rất thẳng thắn, đưa tay ném ra một miếng ngọc bội lục sắc, đây là do hắn giành được từ trên người một hắc y nhân, thực lực đối phương rất tốt, nhưng mà hắn thì mạnh hơn một chút, lúc đối phương thua liền để lại một miếng ngọc bội.
Từ Tử Nham rất kinh ngạc, anh không nghĩ tới Vệ Kình sẽ dứt khoát nhận thua như vậy, anh thấy, đối phương kiêu ngạo như thế, không liều mạng đến ngươi chết ta sống quả thực là không bình thường.
Vệ Kình lãnh đạm nhìn anh: “Chúng ta tranh chấp sẽ chỉ làm cho người khác được lợi.”
Từ Tử Nham nhíu mày: Đây coi như là… Công nhận thực lực của anh?
Đương nhiên, Từ Tử Nham cũng biết, nếu như anh và Vệ Kình quả thật sống chết với nhau, thắng thua còn chưa biết được. Mặc dù lần này có thể thắng, nguyên nhân đa phần là do Vệ Kình quá mức khinh địch.
Hôm nay nếu đối phương đã hiểu rõ thực lực của mình, so sánh với tương lai khi gặp lại mà nói, chỉ sợ anh sẽ không dễ dàng thắng như vậy, dù sao lôi linh căn của anh tuy rằng rất sắc bén, nhưng cũng không phải không có cách nào khắc chế.
“Vậy cảm tạ.” Từ Tử Nham giơ giơ ngọc bội trong tay, cười híp mắt nói với Vệ Kình.
Vệ Kình hơi nhíu nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra. Lão sư của hắn đã từng nói qua, nếu mình tiếp tục tu luyện ở vương triều Đại Lương thì chỉ có thể giậm chân tại chỗ, vĩnh viễn cũng sẽ không biết thế giới có bao nhiêu rộng lớn.
Trên thế giới này luôn luôn không thiếu thiên tài, như hắn, như Hạ Hầu Liên, nếu không có sự cạnh tranh, xác suất lớn là thiên tài cũng sẽ phai mờ như người bình thường.
Với tính tình hắn mà nói, càng là cạnh tranh kịch liệt hắn càng có thể chịu nhiều áp lực, chỉ có như vậy mới có thể kích thích tiềm lực của hắn ở mức cao nhất.
Nghĩ tới lời đánh giá của lão sư về bản thân, hắn hơi chau mày, người từng nói, tính tình của hắn rất kiêu ngạo, ngoại trừ cần ra ngoài tu luyện, còn cần một ít “bằng hữu” tới uốn nắn hắn, nếu không trên con đường tu tiên hắn sẽ không có bước tiến lâu dài được.
Thế nhưng Vệ Kình hiểu rõ tính tình của mình, tuy rằng biết rõ bản thân cần có thêm bằng hữu, nhưng hắn cũng không thể bỏ xuống kiêu ngạo mà kết giao với người có thực lực kém hơn hắn.
Càng nghĩ, trong đám thí sinh này người “có tư cách” trở thành bạn của hắn, vậy mà chỉ có mấy người. Mà Vệ gia bọn họ và Hạ Hầu gia vẫn luôn không hợp nhau, hơn nữa từ xưa tới giờ hắn và Hạ Hầu Liên cũng là quan hệ đối thủ, không có khả năng trở thành bằng hữu.
Còn tên tiểu tử Hồ gia kia cả ngày mặt mày âm trầm, tựa như chính mình là một tên xui xẻo, hắn cũng rất chướng mắt.
So tới so lui, dường như chỉ có tiểu tử không biết ở đâu ra trước mắt này là coi như thuận mắt…
Vệ Kinh nhìn Từ Tử Nham từ trên xuống dưới, trong lòng cân nhắc khả năng đem anh trở thành bằng hữu của mình.
Từ Tử Nham bị ánh mắt thẩm vấn của hắn nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, ho khan hai tiếng, hơi e ngại định dời mông đi. Không nghĩ tới trước khi anh kịp cất bước, Vệ Kình đã đột ngột ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh: “Ta cho phép ngươi trở thành bằng hữu của ta.”
Mặt Từ Tử Nham không thay đổi:…
Mặt Vệ Kình không thay đổi:…
Nội tâm Từ Tử Nham rít gào: Ta phắc, hùng tài tử nổi loạn này đặc biệt chui ở đâu ra!! Còn cho phép ta trở thành bằng hữu của ngươi! Ngươi sao lại không cho phép ta đánh ngươi một trận đi a!
Vệ Kình tiếp tục mặt lạnh tanh.
Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ, anh nên nói cái gì đây, lúc này, chỉ cần mỉm cười là được rồi sao?
Vệ Kình vẫn là mặt không cảm xúc, thần sắc lại toát ra vài phần không kiên nhẫn. Trong mắt Từ Tử Nham, đối phương rõ ràng đang nói: Ta đã cho phép ngươi làm bằng hữu của ta, vì sao ngươi còn không có phản ứng.
Nội tâm Từ Tử Nham rơi lệ đầy mặt, quả nhiên trên cái thế giới này chỉ có đệ đệ bảo bối của anh là nhu thuận nhất, những người khác đều là hùng hài tử!
“Tại sao không nói chuyện?” Vệ Kình nghĩ bầu không khí có chút cổ quái. Hắn không biết rõ vì sao Từ Tử Nham lại có vẻ mặt cười khúc khích (Từ Tử Nham ngã ngửa! Đây gọi là cười mỉm!), lúc này, tên kia phải thật vui vẻ trở thành bằng hữu của mình mới phải chứ?
Rất rõ ràng… Mặc dù lão sư của Vệ Kình đã nhìn thấu tính cách của hắn, nhưng cũng không có truyền dạy cho Vệ Kình đầy đủ kỹ xảo để kết bạn.
Nếu theo như Từ Tử Nham mà nói, đứa trẻ này rõ ràng thiếu thốn và cần phải bổ sung thêm tình thương…
Hai người lại rơi vào không khí trầm mặc quỷ dị. Từ Tử Nham không biết nói gì mới tốt, mà Vệ Kình dường như cũng phát hiện chuyện vừa rồi hình như có chỗ nào sai sai…
Nhưng Vệ Kình nhớ rõ ràng, ban đầu hắn cũng nói qua những lời này với con trai của một vị quan đại thần nhị phẩm, lúc đó giọng điệu hắn còn chê bai người ta, nhưng đối phương lại hưng phấn thiếu chút nữa ngất đi. Lúc đó lão sư cũng phê bình hắn, nhưng Vệ Kình vẫn không biết mình làm sai chỗ nào.
Không khí ngột ngạt càng ngày càng tăng, mặt Vệ Kình lạnh tanh còn mơ hồ có chút giận dữ.
Từ Tử Nham trong lòng kinh hoảng, anh hoàn toàn không hiểu tại sao sự tình lại phát triển thành dạng này. Vệ Kình kia luôn luôn kiêu ngạo lại chủ động đề nghị làm bằng hữu với mình. ( Hai chữ “cho phép” này tự động bị lược bỏ. O_O)
Mắt thấy tình hình giữa hai người trong lần gặp mặt đầu tiên gần như sắp hỏng bét, trong lòng Từ Tử Nham không khỏi khẩn trương. Nhưng vào lúc này, anh chợt chú ý, thần sắc Vệ Kình tuy vẫn kiêu ngạo, nhưng lỗ tai hắn giấu dưới thái dương lại mơ hồ đỏ bừng một mảnh…
Từ Tử Nham trầm mặc.
Vì vậy… Đây là một hùng hài tử không biết biểu đạt ý muốn chân thật của bản thân có phải không!
Ngất! Rốt cuộc trước đây hắn sinh sống trong hoàn cảnh nào vậy! Nếu như Từ Tử Dung cũng càn quấy như vậy, không chừng đã bị anh tét mông.
Mệt mỏi đỡ trán, Từ Tử Nham đột nhiên không nhịn được cười. Anh phát hiện Vệ Kình chẳng qua cũng là một đứa nhỏ mà thôi, ở phương diện đối nhân xử thế cực kỳ tệ, nhưng không phải là không có tình nghĩa.
Kết giao với người như thế này, căn bản không lo họ sẽ phản bội, bởi vì bản thân bọn họ kiêu ngạo nên không cho phép bản thân mình có hành vi bội tín.
“Được rồi, được rồi, chúng ta là bằng hữu.” Từ Tử Nham biểu tình cổ quái, bởi vì anh phải cố gắng kiềm chế mới không bật cười.
Vẻ mặt Vệ Kình lạnh nhạt, nhưng có thể từ trong mắt hắn thấy vẻ khẩn trương.
Ai, quả nhiên chỉ là một đứa bé, Từ Tử Nham buồn cười nghĩ.
Hai người coi như là ước định “Quân tử chi nghị“(Hiệp định của quân tử), bất quá trước khi Từ Tử Nham đi, Vệ Kình rất nghiêm túc nói cho anh biết, lần sau nếu có cơ hội so tài, hắn sẽ tuyệt đối không nhường.
Từ Tử Nham cười ha ha đáp ứng, anh tin tưởng rằng dù cho có phải đối đầu với Vệ Kình thêm một lần nữa, ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết.
Vệ Kình tất nhiên có đòn sát thủ chưa lộ ra, nhưng anh cũng cất giấu con bài chưa lật.
Lúc từ biệt Vệ Kình, Từ Tử Nham ngông nghênh đi qua khe sông phía tây. Có thể cùng cậu ta kết giao cũng là một niềm vui ngoài ý muốn, nhưng sau đó, anh lại vì niềm vui này mà lo lắng.
Dù sao trong quyển tiểu thuyết kia, rất có thể là Vệ Kình sẽ chết trên tay nam chủ, tuy rằng hiện tại bởi vì anh xuyên qua, thế giới của quyển tiểu thuyết này có lẽ hơi khác một chút, nhưng không ai dám đảm bảo, gã Bạch Hoa đó có thể nào vẫn sở hữu được ánh sáng của nam chính hay không, vẫn có thể duy trì nội dung vở kịch phát triển thuận lợi hay không.
Tuy rằng chỉ cùng Vệ Kình gặp qua vài lần, nhưng anh cũng không ghét người này, bằng không cũng không kết giao với hắn. Đây là người cực kỳ quang minh lỗi lạc, tuy rằng hơi kiêu ngạo, nhưng Vệ Kình hắn cũng có đủ tư cách để kiêu ngạo.
“Mặc kệ, dù sao vẫn chưa đến thời điểm thăm dò bí cảnh, cùng lắm thì đến lúc đó lừa Vệ Kình đến chiến trường cực tây đi, ta không tin, không đi đến chỗ bí cảnh kia, tiện nhân Bạch Hoa còn có thể đặc biệt bám theo đến tận chiến trường.”
“Ca ca? Huynh ở đây nói gì vậy?”
Tại địa điểm mà hai người đã giao hẹn, Từ Tử Dung đang thành thành thật thật đợi ở đó.
Khi nãy nghe Từ Tử Nham lẩm bẩm, âm thanh cũng không lớn nên y chỉ có thể mơ hồ nghe được cái gì cực tây.
Ánh mắt của Từ Tử Dung có chút u ám, bởi vì Tử Tử Nham không nói với y dự định tương lai đi cực tây chi địa rèn luyện. Bởi vậy điều duy nhất có thể làm cho y liên hệ tới địa điểm phía trên kia chỉ có tên man tộc Lặc Hổ.
Từ Tử Dung khẽ rũ mắt xuống, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ tại sao ca ca lại đột nhiên nhắc tới cực tây chi địa, chẳng lẽ nói, mới vừa ban nãy, ca ca đã gặp lại cái tên có cảm quan cực kỳ nhạy bén Lặc Hổ?
Chết tiệt! Rốt cuộc tên kia đã nói gì với ca ca?? Lẽ nào hắn tố cáo cho ca ca trên người của mình có khí tức huyết tinh nồng đậm sao?
Trong lòng Từ Tử Dung rất rối loạn, trên mặt lại không biểu hiện gì. Thực tế trong đầu của y đã vẽ ra mấy phương án trả lời đối với tin tức mà Lặc Hổ để lộ ra với ca ca, nhưng trước hết y vẫn muốn thông qua nói bóng gió thăm dò xem rốt cuộc Lặc Hổ đã nói gì với ca ca.
“Ca ca? Cực tây chi địa là gì?” Từ Tử Dung ngây thơ hỏi.
Từ Tử Nham chợt lấy lại tinh thần, nhìn y cười cười. Có lẽ là bởi vì thương hại tình cảnh đời trước của y, dù cho biết rõ đời này phải sống thật hạnh phúc, nhưng khi đối mặt với đệ đệ khả ái của mình (cũng không phải!), anh chưa bao giờ tiếc rẻ nụ cười.
“Cực tây chi địa là một chiến trường, ca ca dự định tương lai đến đó rèn luyện một phen. Tử Dung muốn đi cùng ca ca sao?”
Từ Tử Dung không chút do dự gật đầu: “Ta muốn đi cùng ca ca.” Nhưng trong lòng hoàn toàn yên tâm. Thì ra là ca ca muốn đi đến chiến trường yêu tộc rèn luyện…
Từ Tử Nham cũng không nói gì thêm, ban đầu anh định mang theo Từ Tử Dung đi, tuy rằng nơi đó tương đối nguy hiểm, nhưng có nguy hiểm hơn nữa cũng còn hơn là gặp phải tiện nhân Bạch Hoa kia.
Để đảm bảo mình và Từ Tử Dung – còn có Vệ Kình mới gặp hôm nay – bảo toàn tính mệnh, anh dự định cố gắng hết sức né tránh tất cả những chỗ mà có thể gặp phải Bạch Hoa.
Phải yêu quý sinh mệnh, tránh xa kẻ cặn bã. (Đúng vậy, trong mắt của Từ Tử Nham, Bạch Hoa chính là một tên cặn bã)
Không thể trêu vào tên cặn bã kia, chung quy tránh xa là tốt nhất!
Lúc này, Từ Tử Nham còn chưa ý thức được, kịch bản của thế giới này đã bị anh làm cho đảo lộn, như con ngựa hoang bị trĩ, chạy càng ngày càng xa…
Ở cách xa khe sông phía tây, Từ Tử Dung liền đưa cho Từ Tử Nham một miếng ngọc bội lục sắc.
Đối với việc đệ đệ vậy mà có thể một mình đối chọi với một hắc y nhân, Từ Tử Nham có cảm giác ưu thương… Ai, trong lúc mình không để ý, thì ra Tử Dung cũng đã lợi hại như vậy, thật là làm cho ca ca như anh cảm thấy có chút mất mát. _(:з” ∠)_
Hai huynh đệ chạy đi với tốc độ cực nhanh, chỉ tốn thời gian một ngày một đêm, đã đến dưới chân núi Lưu Quang tông.
Ánh mắt nhìn về con đường hẹp quanh co, uốn lượn hướng lên trên, Từ Tử Nham liền có loại ảo giác như chứng kiến được bản thân đang bước lên Đăng tiên gia…
Luôn cảm thấy đường nhỏ nhất định không dễ đi… →. →
Sự thật chính là như vậy, ngay tại lối vào của con đường, một nam tử trẻ tuổi đang khoanh tay tươi cười đứng ở đó, nam tử này lớn lên tuấn mỹ nhã nhặn, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ thân thiết, nhưng thời điểm Từ Tử Nham nhìn đến hắn, lại nhịn không được co rút da mặt…
“Cho ngươi.” Vệ Kình cũng rất thẳng thắn, đưa tay ném ra một miếng ngọc bội lục sắc, đây là do hắn giành được từ trên người một hắc y nhân, thực lực đối phương rất tốt, nhưng mà hắn thì mạnh hơn một chút, lúc đối phương thua liền để lại một miếng ngọc bội.
Từ Tử Nham rất kinh ngạc, anh không nghĩ tới Vệ Kình sẽ dứt khoát nhận thua như vậy, anh thấy, đối phương kiêu ngạo như thế, không liều mạng đến ngươi chết ta sống quả thực là không bình thường.
Vệ Kình lãnh đạm nhìn anh: “Chúng ta tranh chấp sẽ chỉ làm cho người khác được lợi.”
Từ Tử Nham nhíu mày: Đây coi như là… Công nhận thực lực của anh?
Đương nhiên, Từ Tử Nham cũng biết, nếu như anh và Vệ Kình quả thật sống chết với nhau, thắng thua còn chưa biết được. Mặc dù lần này có thể thắng, nguyên nhân đa phần là do Vệ Kình quá mức khinh địch.
Hôm nay nếu đối phương đã hiểu rõ thực lực của mình, so sánh với tương lai khi gặp lại mà nói, chỉ sợ anh sẽ không dễ dàng thắng như vậy, dù sao lôi linh căn của anh tuy rằng rất sắc bén, nhưng cũng không phải không có cách nào khắc chế.
“Vậy cảm tạ.” Từ Tử Nham giơ giơ ngọc bội trong tay, cười híp mắt nói với Vệ Kình.
Vệ Kình hơi nhíu nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra. Lão sư của hắn đã từng nói qua, nếu mình tiếp tục tu luyện ở vương triều Đại Lương thì chỉ có thể giậm chân tại chỗ, vĩnh viễn cũng sẽ không biết thế giới có bao nhiêu rộng lớn.
Trên thế giới này luôn luôn không thiếu thiên tài, như hắn, như Hạ Hầu Liên, nếu không có sự cạnh tranh, xác suất lớn là thiên tài cũng sẽ phai mờ như người bình thường.
Với tính tình hắn mà nói, càng là cạnh tranh kịch liệt hắn càng có thể chịu nhiều áp lực, chỉ có như vậy mới có thể kích thích tiềm lực của hắn ở mức cao nhất.
Nghĩ tới lời đánh giá của lão sư về bản thân, hắn hơi chau mày, người từng nói, tính tình của hắn rất kiêu ngạo, ngoại trừ cần ra ngoài tu luyện, còn cần một ít “bằng hữu” tới uốn nắn hắn, nếu không trên con đường tu tiên hắn sẽ không có bước tiến lâu dài được.
Thế nhưng Vệ Kình hiểu rõ tính tình của mình, tuy rằng biết rõ bản thân cần có thêm bằng hữu, nhưng hắn cũng không thể bỏ xuống kiêu ngạo mà kết giao với người có thực lực kém hơn hắn.
Càng nghĩ, trong đám thí sinh này người “có tư cách” trở thành bạn của hắn, vậy mà chỉ có mấy người. Mà Vệ gia bọn họ và Hạ Hầu gia vẫn luôn không hợp nhau, hơn nữa từ xưa tới giờ hắn và Hạ Hầu Liên cũng là quan hệ đối thủ, không có khả năng trở thành bằng hữu.
Còn tên tiểu tử Hồ gia kia cả ngày mặt mày âm trầm, tựa như chính mình là một tên xui xẻo, hắn cũng rất chướng mắt.
So tới so lui, dường như chỉ có tiểu tử không biết ở đâu ra trước mắt này là coi như thuận mắt…
Vệ Kinh nhìn Từ Tử Nham từ trên xuống dưới, trong lòng cân nhắc khả năng đem anh trở thành bằng hữu của mình.
Từ Tử Nham bị ánh mắt thẩm vấn của hắn nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, ho khan hai tiếng, hơi e ngại định dời mông đi. Không nghĩ tới trước khi anh kịp cất bước, Vệ Kình đã đột ngột ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh: “Ta cho phép ngươi trở thành bằng hữu của ta.”
Mặt Từ Tử Nham không thay đổi:…
Mặt Vệ Kình không thay đổi:…
Nội tâm Từ Tử Nham rít gào: Ta phắc, hùng tài tử nổi loạn này đặc biệt chui ở đâu ra!! Còn cho phép ta trở thành bằng hữu của ngươi! Ngươi sao lại không cho phép ta đánh ngươi một trận đi a!
Vệ Kình tiếp tục mặt lạnh tanh.
Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ, anh nên nói cái gì đây, lúc này, chỉ cần mỉm cười là được rồi sao?
Vệ Kình vẫn là mặt không cảm xúc, thần sắc lại toát ra vài phần không kiên nhẫn. Trong mắt Từ Tử Nham, đối phương rõ ràng đang nói: Ta đã cho phép ngươi làm bằng hữu của ta, vì sao ngươi còn không có phản ứng.
Nội tâm Từ Tử Nham rơi lệ đầy mặt, quả nhiên trên cái thế giới này chỉ có đệ đệ bảo bối của anh là nhu thuận nhất, những người khác đều là hùng hài tử!
“Tại sao không nói chuyện?” Vệ Kình nghĩ bầu không khí có chút cổ quái. Hắn không biết rõ vì sao Từ Tử Nham lại có vẻ mặt cười khúc khích (Từ Tử Nham ngã ngửa! Đây gọi là cười mỉm!), lúc này, tên kia phải thật vui vẻ trở thành bằng hữu của mình mới phải chứ?
Rất rõ ràng… Mặc dù lão sư của Vệ Kình đã nhìn thấu tính cách của hắn, nhưng cũng không có truyền dạy cho Vệ Kình đầy đủ kỹ xảo để kết bạn.
Nếu theo như Từ Tử Nham mà nói, đứa trẻ này rõ ràng thiếu thốn và cần phải bổ sung thêm tình thương…
Hai người lại rơi vào không khí trầm mặc quỷ dị. Từ Tử Nham không biết nói gì mới tốt, mà Vệ Kình dường như cũng phát hiện chuyện vừa rồi hình như có chỗ nào sai sai…
Nhưng Vệ Kình nhớ rõ ràng, ban đầu hắn cũng nói qua những lời này với con trai của một vị quan đại thần nhị phẩm, lúc đó giọng điệu hắn còn chê bai người ta, nhưng đối phương lại hưng phấn thiếu chút nữa ngất đi. Lúc đó lão sư cũng phê bình hắn, nhưng Vệ Kình vẫn không biết mình làm sai chỗ nào.
Không khí ngột ngạt càng ngày càng tăng, mặt Vệ Kình lạnh tanh còn mơ hồ có chút giận dữ.
Từ Tử Nham trong lòng kinh hoảng, anh hoàn toàn không hiểu tại sao sự tình lại phát triển thành dạng này. Vệ Kình kia luôn luôn kiêu ngạo lại chủ động đề nghị làm bằng hữu với mình. ( Hai chữ “cho phép” này tự động bị lược bỏ. O_O)
Mắt thấy tình hình giữa hai người trong lần gặp mặt đầu tiên gần như sắp hỏng bét, trong lòng Từ Tử Nham không khỏi khẩn trương. Nhưng vào lúc này, anh chợt chú ý, thần sắc Vệ Kình tuy vẫn kiêu ngạo, nhưng lỗ tai hắn giấu dưới thái dương lại mơ hồ đỏ bừng một mảnh…
Từ Tử Nham trầm mặc.
Vì vậy… Đây là một hùng hài tử không biết biểu đạt ý muốn chân thật của bản thân có phải không!
Ngất! Rốt cuộc trước đây hắn sinh sống trong hoàn cảnh nào vậy! Nếu như Từ Tử Dung cũng càn quấy như vậy, không chừng đã bị anh tét mông.
Mệt mỏi đỡ trán, Từ Tử Nham đột nhiên không nhịn được cười. Anh phát hiện Vệ Kình chẳng qua cũng là một đứa nhỏ mà thôi, ở phương diện đối nhân xử thế cực kỳ tệ, nhưng không phải là không có tình nghĩa.
Kết giao với người như thế này, căn bản không lo họ sẽ phản bội, bởi vì bản thân bọn họ kiêu ngạo nên không cho phép bản thân mình có hành vi bội tín.
“Được rồi, được rồi, chúng ta là bằng hữu.” Từ Tử Nham biểu tình cổ quái, bởi vì anh phải cố gắng kiềm chế mới không bật cười.
Vẻ mặt Vệ Kình lạnh nhạt, nhưng có thể từ trong mắt hắn thấy vẻ khẩn trương.
Ai, quả nhiên chỉ là một đứa bé, Từ Tử Nham buồn cười nghĩ.
Hai người coi như là ước định “Quân tử chi nghị“(Hiệp định của quân tử), bất quá trước khi Từ Tử Nham đi, Vệ Kình rất nghiêm túc nói cho anh biết, lần sau nếu có cơ hội so tài, hắn sẽ tuyệt đối không nhường.
Từ Tử Nham cười ha ha đáp ứng, anh tin tưởng rằng dù cho có phải đối đầu với Vệ Kình thêm một lần nữa, ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết.
Vệ Kình tất nhiên có đòn sát thủ chưa lộ ra, nhưng anh cũng cất giấu con bài chưa lật.
Lúc từ biệt Vệ Kình, Từ Tử Nham ngông nghênh đi qua khe sông phía tây. Có thể cùng cậu ta kết giao cũng là một niềm vui ngoài ý muốn, nhưng sau đó, anh lại vì niềm vui này mà lo lắng.
Dù sao trong quyển tiểu thuyết kia, rất có thể là Vệ Kình sẽ chết trên tay nam chủ, tuy rằng hiện tại bởi vì anh xuyên qua, thế giới của quyển tiểu thuyết này có lẽ hơi khác một chút, nhưng không ai dám đảm bảo, gã Bạch Hoa đó có thể nào vẫn sở hữu được ánh sáng của nam chính hay không, vẫn có thể duy trì nội dung vở kịch phát triển thuận lợi hay không.
Tuy rằng chỉ cùng Vệ Kình gặp qua vài lần, nhưng anh cũng không ghét người này, bằng không cũng không kết giao với hắn. Đây là người cực kỳ quang minh lỗi lạc, tuy rằng hơi kiêu ngạo, nhưng Vệ Kình hắn cũng có đủ tư cách để kiêu ngạo.
“Mặc kệ, dù sao vẫn chưa đến thời điểm thăm dò bí cảnh, cùng lắm thì đến lúc đó lừa Vệ Kình đến chiến trường cực tây đi, ta không tin, không đi đến chỗ bí cảnh kia, tiện nhân Bạch Hoa còn có thể đặc biệt bám theo đến tận chiến trường.”
“Ca ca? Huynh ở đây nói gì vậy?”
Tại địa điểm mà hai người đã giao hẹn, Từ Tử Dung đang thành thành thật thật đợi ở đó.
Khi nãy nghe Từ Tử Nham lẩm bẩm, âm thanh cũng không lớn nên y chỉ có thể mơ hồ nghe được cái gì cực tây.
Ánh mắt của Từ Tử Dung có chút u ám, bởi vì Tử Tử Nham không nói với y dự định tương lai đi cực tây chi địa rèn luyện. Bởi vậy điều duy nhất có thể làm cho y liên hệ tới địa điểm phía trên kia chỉ có tên man tộc Lặc Hổ.
Từ Tử Dung khẽ rũ mắt xuống, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ tại sao ca ca lại đột nhiên nhắc tới cực tây chi địa, chẳng lẽ nói, mới vừa ban nãy, ca ca đã gặp lại cái tên có cảm quan cực kỳ nhạy bén Lặc Hổ?
Chết tiệt! Rốt cuộc tên kia đã nói gì với ca ca?? Lẽ nào hắn tố cáo cho ca ca trên người của mình có khí tức huyết tinh nồng đậm sao?
Trong lòng Từ Tử Dung rất rối loạn, trên mặt lại không biểu hiện gì. Thực tế trong đầu của y đã vẽ ra mấy phương án trả lời đối với tin tức mà Lặc Hổ để lộ ra với ca ca, nhưng trước hết y vẫn muốn thông qua nói bóng gió thăm dò xem rốt cuộc Lặc Hổ đã nói gì với ca ca.
“Ca ca? Cực tây chi địa là gì?” Từ Tử Dung ngây thơ hỏi.
Từ Tử Nham chợt lấy lại tinh thần, nhìn y cười cười. Có lẽ là bởi vì thương hại tình cảnh đời trước của y, dù cho biết rõ đời này phải sống thật hạnh phúc, nhưng khi đối mặt với đệ đệ khả ái của mình (cũng không phải!), anh chưa bao giờ tiếc rẻ nụ cười.
“Cực tây chi địa là một chiến trường, ca ca dự định tương lai đến đó rèn luyện một phen. Tử Dung muốn đi cùng ca ca sao?”
Từ Tử Dung không chút do dự gật đầu: “Ta muốn đi cùng ca ca.” Nhưng trong lòng hoàn toàn yên tâm. Thì ra là ca ca muốn đi đến chiến trường yêu tộc rèn luyện…
Từ Tử Nham cũng không nói gì thêm, ban đầu anh định mang theo Từ Tử Dung đi, tuy rằng nơi đó tương đối nguy hiểm, nhưng có nguy hiểm hơn nữa cũng còn hơn là gặp phải tiện nhân Bạch Hoa kia.
Để đảm bảo mình và Từ Tử Dung – còn có Vệ Kình mới gặp hôm nay – bảo toàn tính mệnh, anh dự định cố gắng hết sức né tránh tất cả những chỗ mà có thể gặp phải Bạch Hoa.
Phải yêu quý sinh mệnh, tránh xa kẻ cặn bã. (Đúng vậy, trong mắt của Từ Tử Nham, Bạch Hoa chính là một tên cặn bã)
Không thể trêu vào tên cặn bã kia, chung quy tránh xa là tốt nhất!
Lúc này, Từ Tử Nham còn chưa ý thức được, kịch bản của thế giới này đã bị anh làm cho đảo lộn, như con ngựa hoang bị trĩ, chạy càng ngày càng xa…
Ở cách xa khe sông phía tây, Từ Tử Dung liền đưa cho Từ Tử Nham một miếng ngọc bội lục sắc.
Đối với việc đệ đệ vậy mà có thể một mình đối chọi với một hắc y nhân, Từ Tử Nham có cảm giác ưu thương… Ai, trong lúc mình không để ý, thì ra Tử Dung cũng đã lợi hại như vậy, thật là làm cho ca ca như anh cảm thấy có chút mất mát. _(:з” ∠)_
Hai huynh đệ chạy đi với tốc độ cực nhanh, chỉ tốn thời gian một ngày một đêm, đã đến dưới chân núi Lưu Quang tông.
Ánh mắt nhìn về con đường hẹp quanh co, uốn lượn hướng lên trên, Từ Tử Nham liền có loại ảo giác như chứng kiến được bản thân đang bước lên Đăng tiên gia…
Luôn cảm thấy đường nhỏ nhất định không dễ đi… →. →
Sự thật chính là như vậy, ngay tại lối vào của con đường, một nam tử trẻ tuổi đang khoanh tay tươi cười đứng ở đó, nam tử này lớn lên tuấn mỹ nhã nhặn, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ thân thiết, nhưng thời điểm Từ Tử Nham nhìn đến hắn, lại nhịn không được co rút da mặt…
Tác giả :
Yên Diệp