Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 385
Edit: Qiezi
Từ Tử Nham không phát hiện mánh lới của Từ Tử Dung, với cả hiện tại anh cũng hơi do dự. Theo lý thuyết, bọn họ nên tiếp tục tiến về phía trước, nhưng con búp bê gỗ lại khiến anh do dự, không hạ quyết tâm được.
Anh luôn cảm thấy suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu nhất định phải có lý do nào đó. Nếu cứ để búp bê gỗ ở đây, có thể sẽ dẫn đến kết quả không tốt.
“Vậy… Đến phòng chính xem thử đi.” Từ Tử Nham do dự một hồi bèn hạ quyết tâm, trước tiên làm rõ con búp bê gỗ cho thỏa đáng.
Bảo tàng mật thất luôn cố định ở đó, ngoại trừ Thiên Nhạc có chìa khóa thì những người khác hoàn toàn không vào được. Hiện tại cách một khoảng thời gian nữa mới đến lúc đóng cửa thế giới toái lục, hay là thăm dò con búp bê gỗ này trước đi.
Dựa theo suy luận thông thường, con búp bê này phải có liên quan đến trẻ con, vì vậy Từ Tử Nham bắt đầu tìm kiếm dấu vết của trẻ con trong viện tử.
Đây là một gia đình khá giàu, có thể nhìn ra đời sống sinh hoạt rất tốt.
Từ Tử Nham dùng thần thức dạo một phòng, lập tức tìm được căn phòng của trẻ con trong viện tử.
Căn phòng không lớn nhưng được trang trí rất đẹp, phụ mẫu của gia đình này chắc hẳn rất thương yêu đứa trẻ. Nhìn cách trang trí trong căn phòng đã mục nát, dường như đây là phòng của bé nam.
Từ Tử Nham đang bước vào phòng bỗng nhiên dừng lại, do dự liếc nhìn Từ Tử Dung.
Bé nam thích chơi búp bê… Anh nhớ lúc Tử Dung còn bé cũng rất thích phòng màu hồng nhạt…
Anh khẽ dời mắt, trong lòng suy nghĩ một ngày nào đó có nên may một bộ y phục hồng nhạt cho Tử Dung không nhỉ? a_a
Từ Tử Dung: == Vì sao ánh mắt ca ca nhìn ta lại kỳ quái như thế, khiến lưng ta run rẩy?
Thiên Nhạc đứng bên cạnh nhìn một hồi, oán hận xoay mặt đi: Càng khoe ân ái càng mau chia tay! Ghét nhất là liếc mắt đưa tình!
Từ Tử Nham dùng thần thức dò xét căn phòng một lần, nhanh chóng tìm được một con búp bê gỗ trong ngăn kéo.
Nói đến cũng lạ, thời gian trôi qua mấy ngàn năm, ngay cả linh thạch ở đây đều đã thành tro bụi, nhưng hai con búp bê gỗ lại còn nguyên vẹn, không thể không khiến người khác cảm thấy kỳ quái.
Khác với búp bê trong thùng gạo, trong ngăn kéo là búp bê nữ.
Búp bê mặc một cái váy dài, ngũ quan tinh tế, xinh đẹp, trông rất sống động. Khi Từ Tử Nham đối diện với búp bê lại đột nhiên hoảng hốt trong tích tắc, cảm thấy hình như búp bê nữ đang chớp mắt với anh.
Từ Tử Nham: Đậu mè! Hù chết ta rồi!
Từ Tử Nham theo phản xạ ném búp bê nữ ra ngoài, rơi xuống đất phát ra âm thanh vang dội.
“Ca ca?” Từ Tử Dung khó hiểu nhìn anh.
Từ Tử Nham xoắn xuýt: “Lúc nãy búp bê chớp mắt với ta.”
Từ Tử Dung ngẩn ra, sau đó nhìn sang búp bê.
Búp bê nữ xui xẻo bị ném xuống đất, mặt ngửa lên trời, rõ ràng là một con búp bê gỗ nhưng Từ Tử Nham lại nhìn ra vẻ mặt ấm ức của nó.
Từ Tử Nham: == Mẹ kiếp, đây là phim ma hả?
Từ Tử Nham hít một hơi thật sâu, sau đó lượm búp bê lên.
Váy của búp bê nữ dính một chút bụi, Từ Tử Nham phủi cho nó. Trong ánh nhìn mơ hồ, búp bê nữ đang mỉm cười nhưng khi anh nhìn kỹ lại thì phát hiện ánh mắt của nó hoàn toàn không có chút biến hóa nào, dường như lúc nãy đều là ảo giác của anh.
Khóe môi Từ Tử Nham co giật, nhát ma nhát quỷ thì nhát đi. Cái khác thì không dám nói, trừ phi quỷ vật này có thể mạnh đến mức giết anh ngay lập tức, nếu không thì trước mặt Đấu Chiến Thắng Thanh nhà anh, tất cả đều là cặn bã.
Thuộc tính thiên phú phá tà không phải là thứ vô dụng! Cho dù có quỷ vật nào can đảm khiêu khích trước mặt Đấu Chiến Thắng Thanh, toàn bộ đều phải trả cái giá thật đắt!
Từ Tử Nham hai tay nâng búp bê nữ, hung dữ uy hiếp: “Hừ hừ, ta nói ngươi biết, Đấu Chiến Thắng Thanh nhà ta rất lợi hại. Nếu ngươi muốn phá rối thì phải nghĩ đến hậu quả!” Nói xong, anh còn cố ý phóng Tiểu Thanh ra ngoài đi dạo một vòng.
Búp bê nữ bị đe dọa thành công tưởng chừng như muốn khóc, nó ấm ức dùng đôi mắt nhỏ nhìn Từ Tử Nham đến độ chột dạ —— anh luôn cảm thấy mình giống như đang bắt nạt trẻ con. →. →
Từ Tử Nham cảm thấy hơi áy náy trong lòng, sau đó mang theo hai con búp bê dạo một vòng quanh viện tử.
Anh cẩn thận tìm kiếm một phen, nhanh chóng phát hiện manh mối tương thích với hai con búp bê.
Nói là manh mối nhưng thật ra cũng không rõ ràng lắm, anh phát hiện một ‘mật thất’ nho nhỏ trong núi giả ở hậu viện.
Nói là mật thất nhưng trên thực tế chỉ là một vùng trũng nho nhỏ vô tình được thợ tạo ra khi xây dựng núi giả. Đối với người lớn mà nói, nơi này không có ý nghĩa gì, nhưng đối với trẻ nhỏ thì lại là một ‘mật thất’ tự nhiên.
Trung tâm ‘mật thất’ lót thảm dày, trên thảm đặt một bộ đồ chơi đóng giả gia đình.
Mấy thứ này đều làm bằng gỗ, từ giường, tủ đến bàn, là một căn phòng nhỏ vô cùng hoàn chỉnh.
Từ Tử Nham nhìn ‘món đồ chơi’ này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất cổ quái. Đừng nói căn ‘mật thất’ này là nơi để hai con búp bê sinh hoạt đấy chứ?
Trong mật thất đặt một bộ bàn mini, nhìn kích cỡ hai cái ghế bên cạnh rất vừa vặn với hai con búp bê gỗ này. Chuyện thú vị nhất chính là trên bàn còn đặt một bộ trà cụ, nhìn từ vị trí trưng bày thì chắc chắn có hai người ngồi ở hai đầu đang thưởng thức trà.
Từ Tử Nham nhìn cái bàn một chút rồi đặt hai con búp bê gỗ lên hai cái ghế. Anh hơi suy tư, sau đó đặt hai chén trà nhỏ lên tay hai con búp bê.
Hai con búp bê đồng thời mỉm cười, nhưng Từ Tử Nham nhìn kỹ thì chúng lại khôi phục trạng thái cứng đơ của gỗ, hoàn toàn là búp bê gỗ không có linh hồn.
Từ Tử Nham đã không còn suy nghĩ gì với hai con búp bê quỷ dị này, anh sờ trán, trong đầu cũng không có suy nghĩ đột nhiên xuất hiện nữa, dứt khoát kéo Từ Tử Dung định rời khỏi núi giả.
Không ngờ bọn họ còn chưa kịp ra ngoài đã nghe một tiếng vang dội, một hòn đá lớn cỡ đầu người từ trên núi giả rớt xuống, lăn đến trước mặt Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: …..
Anh luôn cảm thấy hòn đá kia xuất hiện rất trùng hợp!
Từ Tử Nham lặng lẽ quay lại nhìn hai con búp bê, lại phát hiện chúng đã làm ra động tác uống trà, chén trà trong tay đặt bên môi, ngay cả vẻ mặt cũng biến thành say sưa, dường như ngửi thấy hương trà đậm đà.
Từ Tử Nham bị biến hóa quỷ dị dọa sợ run cầm cập. Tuy rằng từ đầu tới cuối, anh không cảm nhận được ác ý nhưng tự dưng gặp chuyện quỷ dị như vậy cũng đủ làm anh kinh hãi.
Từ Tử Dung tiện thể nhìn sang cũng phát hiện biến hóa của hai con búp bê. Y nheo mắt, muốn dùng Huyết Thú thử thăm dò nhưng không biết vì lý do gì lại không ra tay.
Y nhặt hòn đá lên, dùng lực bóp một cái, vỏ ngoài hòn đá vỡ thành bột phấn bay xuống, lộ ra một cái hộp được cất giấu bên trong.
Trên hộp không có cơ quan nào, Từ Tử Dung mở ra. Ngoài dự liệu của y, trong hộp không có thiên tài địa bảo gì mà là một chiếc —— khăn tay?
Không, không phải khăn tay.
Từ Tử Dung nhíu mày, trên chiếc khăn màu đỏ thêu hai con uyên ương nghịch nước, xung quanh còn nạm một ít hạt châu nho nhỏ màu sắc rực rỡ.
Đây chính là một chiếc khăn voan, không sai, chính là loại được dùng khi tân nương tử xuất giá.
Đồ chơi này —— có tác dụng gì?
Tử Tử Dung không hiểu, đưa khăn voan đỏ cho ca ca.
Thứ này hoàn toàn không có dao động linh lực, chỉ là vật phàm bình thường. Hơn nữa, cho dù là vật phàm thì người thêu nó cũng không quá khéo léo. Tuy Từ Tử Dung không biết thêu nhưng trên thân hai con uyên ương có vài chỗ bị lỗi, thật sự quá rõ ràng, ngay cả muốn vờ không nhìn thấy cũng khó.
Nói tóm lại, đây là một chiếc khăn voan đỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, thêu thủ công ẩu tả!
Từ Tử Nham cũng không nhìn ra khăn voan đỏ này có tác dụng gì, lật qua lật lại, kiểm tra một hồi lâu, cuối cùng anh xác nhận đây chỉ là một chiếc khăn voan đỏ bình thường.
Câm nín một lúc lâu, Từ Tử Nham nhét khăn voan đỏ vào trong Phương Cách. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, dù sao cũng không chiếm chỗ, trước tiên cứ thu rồi tính sau.
Rời khỏi gia đình này, xác nhận trong đầu sẽ không có suy nghĩ nào xuất hiện nữa, đoàn người Từ Tử Nham bắt đầu xuất phát đến đường bí mật tiếp theo.
Dọc đường đi bọn họ tránh né hai con yêu quái đại thụ, một giá sách có răng nhọn sắc bén cùng cái chuông chân dài…
Nói chung trong Trung Tâm Thành có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, tất cả đều biến thành yêu quái.
Sau khi mở cơ quan, vào đường bí mật, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Những yêu quái này đều có chiêu thức đặc biệt, nếu thật sự động thủ thì ba người bọn họ chưa chắc đánh không lại bọn chúng. Nhưng chúng lại không có ích lợi gì, tiêu diệt còn lãng phí thời gian. Vì hiệu suất làm việc nên bọn họ quyết định vừa chạy vừa trốn, vọt thẳng vào đường bí mật thứ hai.
Trong con đường bí mật rất yên tĩnh, dường như những đường bí mật này đều là đường ngầm na ná nhau.
Đi được một khoảng, Từ Tử Nham lập tức nhìn thấy một đại sảnh quen thuộc.
Cách trang trí của đại sảnh này và đại sảnh trong đường bí mật đầu tiên không khác nhau lắm, ngoại trừ dưới đất là ô vuông trắng đen đan xen thì tất cả cách bài trí đều giống nhau.
Nhưng ở đây, trên tường không có bút lông hoạt bát đáng yêu (??), trái lại là trong góc phòng chất hai đống đá to tròn màu trắng đen.
Sau khi Từ Tử Nham vào đại sảnh, hai đống đá tròn lập tức đứng thẳng, từng viên từng viên đều nhìn về phía Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: …..
Nhìn mặt đất rồi nhìn sang quân cờ hai màu trắng đen, ai cũng biết cửa ải này cần phải đánh cờ thắng mới qua ải, chỉ là…
Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, mẹ kiếp, ta không biết chơi cờ vây, tính sao đây? Có thể đổi thành cờ ca rô không?
Từ Tử Dung cười yếu ớt, thản nhiên thay vị trí của ca ca, điều khiển quân đen hạ xuống bàn cờ. Theo thời gian trôi qua, quân đen dần nối thành một vùng, không ngừng xâm chiếm không gian của quân trắng. Tuy quân trắng vẫn còn giãy giụa nhưng ngay cả Thiên Nhạc không hiểu cờ vây cho lắm cũng nhìn ra quân trắng đã không còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Từ Tử Nham ngồi xổm trong góc phòng vẽ vòng tròn, trong lòng oán thầm người bố trí cơ quan, chắc chắn hắn ta chưa từng chơi cờ ca rô – thứ trò chơi càng chơi càng mê!
Từ Tử Nham không phát hiện mánh lới của Từ Tử Dung, với cả hiện tại anh cũng hơi do dự. Theo lý thuyết, bọn họ nên tiếp tục tiến về phía trước, nhưng con búp bê gỗ lại khiến anh do dự, không hạ quyết tâm được.
Anh luôn cảm thấy suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu nhất định phải có lý do nào đó. Nếu cứ để búp bê gỗ ở đây, có thể sẽ dẫn đến kết quả không tốt.
“Vậy… Đến phòng chính xem thử đi.” Từ Tử Nham do dự một hồi bèn hạ quyết tâm, trước tiên làm rõ con búp bê gỗ cho thỏa đáng.
Bảo tàng mật thất luôn cố định ở đó, ngoại trừ Thiên Nhạc có chìa khóa thì những người khác hoàn toàn không vào được. Hiện tại cách một khoảng thời gian nữa mới đến lúc đóng cửa thế giới toái lục, hay là thăm dò con búp bê gỗ này trước đi.
Dựa theo suy luận thông thường, con búp bê này phải có liên quan đến trẻ con, vì vậy Từ Tử Nham bắt đầu tìm kiếm dấu vết của trẻ con trong viện tử.
Đây là một gia đình khá giàu, có thể nhìn ra đời sống sinh hoạt rất tốt.
Từ Tử Nham dùng thần thức dạo một phòng, lập tức tìm được căn phòng của trẻ con trong viện tử.
Căn phòng không lớn nhưng được trang trí rất đẹp, phụ mẫu của gia đình này chắc hẳn rất thương yêu đứa trẻ. Nhìn cách trang trí trong căn phòng đã mục nát, dường như đây là phòng của bé nam.
Từ Tử Nham đang bước vào phòng bỗng nhiên dừng lại, do dự liếc nhìn Từ Tử Dung.
Bé nam thích chơi búp bê… Anh nhớ lúc Tử Dung còn bé cũng rất thích phòng màu hồng nhạt…
Anh khẽ dời mắt, trong lòng suy nghĩ một ngày nào đó có nên may một bộ y phục hồng nhạt cho Tử Dung không nhỉ? a_a
Từ Tử Dung: == Vì sao ánh mắt ca ca nhìn ta lại kỳ quái như thế, khiến lưng ta run rẩy?
Thiên Nhạc đứng bên cạnh nhìn một hồi, oán hận xoay mặt đi: Càng khoe ân ái càng mau chia tay! Ghét nhất là liếc mắt đưa tình!
Từ Tử Nham dùng thần thức dò xét căn phòng một lần, nhanh chóng tìm được một con búp bê gỗ trong ngăn kéo.
Nói đến cũng lạ, thời gian trôi qua mấy ngàn năm, ngay cả linh thạch ở đây đều đã thành tro bụi, nhưng hai con búp bê gỗ lại còn nguyên vẹn, không thể không khiến người khác cảm thấy kỳ quái.
Khác với búp bê trong thùng gạo, trong ngăn kéo là búp bê nữ.
Búp bê mặc một cái váy dài, ngũ quan tinh tế, xinh đẹp, trông rất sống động. Khi Từ Tử Nham đối diện với búp bê lại đột nhiên hoảng hốt trong tích tắc, cảm thấy hình như búp bê nữ đang chớp mắt với anh.
Từ Tử Nham: Đậu mè! Hù chết ta rồi!
Từ Tử Nham theo phản xạ ném búp bê nữ ra ngoài, rơi xuống đất phát ra âm thanh vang dội.
“Ca ca?” Từ Tử Dung khó hiểu nhìn anh.
Từ Tử Nham xoắn xuýt: “Lúc nãy búp bê chớp mắt với ta.”
Từ Tử Dung ngẩn ra, sau đó nhìn sang búp bê.
Búp bê nữ xui xẻo bị ném xuống đất, mặt ngửa lên trời, rõ ràng là một con búp bê gỗ nhưng Từ Tử Nham lại nhìn ra vẻ mặt ấm ức của nó.
Từ Tử Nham: == Mẹ kiếp, đây là phim ma hả?
Từ Tử Nham hít một hơi thật sâu, sau đó lượm búp bê lên.
Váy của búp bê nữ dính một chút bụi, Từ Tử Nham phủi cho nó. Trong ánh nhìn mơ hồ, búp bê nữ đang mỉm cười nhưng khi anh nhìn kỹ lại thì phát hiện ánh mắt của nó hoàn toàn không có chút biến hóa nào, dường như lúc nãy đều là ảo giác của anh.
Khóe môi Từ Tử Nham co giật, nhát ma nhát quỷ thì nhát đi. Cái khác thì không dám nói, trừ phi quỷ vật này có thể mạnh đến mức giết anh ngay lập tức, nếu không thì trước mặt Đấu Chiến Thắng Thanh nhà anh, tất cả đều là cặn bã.
Thuộc tính thiên phú phá tà không phải là thứ vô dụng! Cho dù có quỷ vật nào can đảm khiêu khích trước mặt Đấu Chiến Thắng Thanh, toàn bộ đều phải trả cái giá thật đắt!
Từ Tử Nham hai tay nâng búp bê nữ, hung dữ uy hiếp: “Hừ hừ, ta nói ngươi biết, Đấu Chiến Thắng Thanh nhà ta rất lợi hại. Nếu ngươi muốn phá rối thì phải nghĩ đến hậu quả!” Nói xong, anh còn cố ý phóng Tiểu Thanh ra ngoài đi dạo một vòng.
Búp bê nữ bị đe dọa thành công tưởng chừng như muốn khóc, nó ấm ức dùng đôi mắt nhỏ nhìn Từ Tử Nham đến độ chột dạ —— anh luôn cảm thấy mình giống như đang bắt nạt trẻ con. →. →
Từ Tử Nham cảm thấy hơi áy náy trong lòng, sau đó mang theo hai con búp bê dạo một vòng quanh viện tử.
Anh cẩn thận tìm kiếm một phen, nhanh chóng phát hiện manh mối tương thích với hai con búp bê.
Nói là manh mối nhưng thật ra cũng không rõ ràng lắm, anh phát hiện một ‘mật thất’ nho nhỏ trong núi giả ở hậu viện.
Nói là mật thất nhưng trên thực tế chỉ là một vùng trũng nho nhỏ vô tình được thợ tạo ra khi xây dựng núi giả. Đối với người lớn mà nói, nơi này không có ý nghĩa gì, nhưng đối với trẻ nhỏ thì lại là một ‘mật thất’ tự nhiên.
Trung tâm ‘mật thất’ lót thảm dày, trên thảm đặt một bộ đồ chơi đóng giả gia đình.
Mấy thứ này đều làm bằng gỗ, từ giường, tủ đến bàn, là một căn phòng nhỏ vô cùng hoàn chỉnh.
Từ Tử Nham nhìn ‘món đồ chơi’ này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất cổ quái. Đừng nói căn ‘mật thất’ này là nơi để hai con búp bê sinh hoạt đấy chứ?
Trong mật thất đặt một bộ bàn mini, nhìn kích cỡ hai cái ghế bên cạnh rất vừa vặn với hai con búp bê gỗ này. Chuyện thú vị nhất chính là trên bàn còn đặt một bộ trà cụ, nhìn từ vị trí trưng bày thì chắc chắn có hai người ngồi ở hai đầu đang thưởng thức trà.
Từ Tử Nham nhìn cái bàn một chút rồi đặt hai con búp bê gỗ lên hai cái ghế. Anh hơi suy tư, sau đó đặt hai chén trà nhỏ lên tay hai con búp bê.
Hai con búp bê đồng thời mỉm cười, nhưng Từ Tử Nham nhìn kỹ thì chúng lại khôi phục trạng thái cứng đơ của gỗ, hoàn toàn là búp bê gỗ không có linh hồn.
Từ Tử Nham đã không còn suy nghĩ gì với hai con búp bê quỷ dị này, anh sờ trán, trong đầu cũng không có suy nghĩ đột nhiên xuất hiện nữa, dứt khoát kéo Từ Tử Dung định rời khỏi núi giả.
Không ngờ bọn họ còn chưa kịp ra ngoài đã nghe một tiếng vang dội, một hòn đá lớn cỡ đầu người từ trên núi giả rớt xuống, lăn đến trước mặt Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: …..
Anh luôn cảm thấy hòn đá kia xuất hiện rất trùng hợp!
Từ Tử Nham lặng lẽ quay lại nhìn hai con búp bê, lại phát hiện chúng đã làm ra động tác uống trà, chén trà trong tay đặt bên môi, ngay cả vẻ mặt cũng biến thành say sưa, dường như ngửi thấy hương trà đậm đà.
Từ Tử Nham bị biến hóa quỷ dị dọa sợ run cầm cập. Tuy rằng từ đầu tới cuối, anh không cảm nhận được ác ý nhưng tự dưng gặp chuyện quỷ dị như vậy cũng đủ làm anh kinh hãi.
Từ Tử Dung tiện thể nhìn sang cũng phát hiện biến hóa của hai con búp bê. Y nheo mắt, muốn dùng Huyết Thú thử thăm dò nhưng không biết vì lý do gì lại không ra tay.
Y nhặt hòn đá lên, dùng lực bóp một cái, vỏ ngoài hòn đá vỡ thành bột phấn bay xuống, lộ ra một cái hộp được cất giấu bên trong.
Trên hộp không có cơ quan nào, Từ Tử Dung mở ra. Ngoài dự liệu của y, trong hộp không có thiên tài địa bảo gì mà là một chiếc —— khăn tay?
Không, không phải khăn tay.
Từ Tử Dung nhíu mày, trên chiếc khăn màu đỏ thêu hai con uyên ương nghịch nước, xung quanh còn nạm một ít hạt châu nho nhỏ màu sắc rực rỡ.
Đây chính là một chiếc khăn voan, không sai, chính là loại được dùng khi tân nương tử xuất giá.
Đồ chơi này —— có tác dụng gì?
Tử Tử Dung không hiểu, đưa khăn voan đỏ cho ca ca.
Thứ này hoàn toàn không có dao động linh lực, chỉ là vật phàm bình thường. Hơn nữa, cho dù là vật phàm thì người thêu nó cũng không quá khéo léo. Tuy Từ Tử Dung không biết thêu nhưng trên thân hai con uyên ương có vài chỗ bị lỗi, thật sự quá rõ ràng, ngay cả muốn vờ không nhìn thấy cũng khó.
Nói tóm lại, đây là một chiếc khăn voan đỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, thêu thủ công ẩu tả!
Từ Tử Nham cũng không nhìn ra khăn voan đỏ này có tác dụng gì, lật qua lật lại, kiểm tra một hồi lâu, cuối cùng anh xác nhận đây chỉ là một chiếc khăn voan đỏ bình thường.
Câm nín một lúc lâu, Từ Tử Nham nhét khăn voan đỏ vào trong Phương Cách. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, dù sao cũng không chiếm chỗ, trước tiên cứ thu rồi tính sau.
Rời khỏi gia đình này, xác nhận trong đầu sẽ không có suy nghĩ nào xuất hiện nữa, đoàn người Từ Tử Nham bắt đầu xuất phát đến đường bí mật tiếp theo.
Dọc đường đi bọn họ tránh né hai con yêu quái đại thụ, một giá sách có răng nhọn sắc bén cùng cái chuông chân dài…
Nói chung trong Trung Tâm Thành có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, tất cả đều biến thành yêu quái.
Sau khi mở cơ quan, vào đường bí mật, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Những yêu quái này đều có chiêu thức đặc biệt, nếu thật sự động thủ thì ba người bọn họ chưa chắc đánh không lại bọn chúng. Nhưng chúng lại không có ích lợi gì, tiêu diệt còn lãng phí thời gian. Vì hiệu suất làm việc nên bọn họ quyết định vừa chạy vừa trốn, vọt thẳng vào đường bí mật thứ hai.
Trong con đường bí mật rất yên tĩnh, dường như những đường bí mật này đều là đường ngầm na ná nhau.
Đi được một khoảng, Từ Tử Nham lập tức nhìn thấy một đại sảnh quen thuộc.
Cách trang trí của đại sảnh này và đại sảnh trong đường bí mật đầu tiên không khác nhau lắm, ngoại trừ dưới đất là ô vuông trắng đen đan xen thì tất cả cách bài trí đều giống nhau.
Nhưng ở đây, trên tường không có bút lông hoạt bát đáng yêu (??), trái lại là trong góc phòng chất hai đống đá to tròn màu trắng đen.
Sau khi Từ Tử Nham vào đại sảnh, hai đống đá tròn lập tức đứng thẳng, từng viên từng viên đều nhìn về phía Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: …..
Nhìn mặt đất rồi nhìn sang quân cờ hai màu trắng đen, ai cũng biết cửa ải này cần phải đánh cờ thắng mới qua ải, chỉ là…
Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, mẹ kiếp, ta không biết chơi cờ vây, tính sao đây? Có thể đổi thành cờ ca rô không?
Từ Tử Dung cười yếu ớt, thản nhiên thay vị trí của ca ca, điều khiển quân đen hạ xuống bàn cờ. Theo thời gian trôi qua, quân đen dần nối thành một vùng, không ngừng xâm chiếm không gian của quân trắng. Tuy quân trắng vẫn còn giãy giụa nhưng ngay cả Thiên Nhạc không hiểu cờ vây cho lắm cũng nhìn ra quân trắng đã không còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Từ Tử Nham ngồi xổm trong góc phòng vẽ vòng tròn, trong lòng oán thầm người bố trí cơ quan, chắc chắn hắn ta chưa từng chơi cờ ca rô – thứ trò chơi càng chơi càng mê!
Tác giả :
Yên Diệp