Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 371
Edit: Qiezi
“Vậy tại sao gã lại tự sát?” Từ Tử Nham hất cằm về phía cổ thi thể kia.
Thiên Nhạc Đạo Quân nhún vai: “Ai biết được, nói không chừng gã thèm khát sắc đẹp của Tuyết Nữ Yêu, muốn tiến tới lôi kéo làm quen, kết quả…”
Phát hiện Từ Tử Nham đang nhìn Thiên Nhạc Đạo Quân với vẻ ‘ngươi chơi ta à’, Thiên Nhạc bĩu môi: “Ngươi không tin? Tuyết Nữ Yêu chính là mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa có thiên phú mị hoặc, không cẩn thận trúng chiêu cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng ngươi yên tâm, thiên phú của nàng không ảnh hưởng tới tu sĩ nguyên anh, cho nên nếu nhìn thấy Tuyết Nữ Yêu, chúng ta trốn xa một chút là được.”
Từ Tử Nham gật đầu, không thể trêu vào thì trốn, dù sao bọn họ cũng chỉ đi ngang lục địa này, hoàn toàn không cần phải làm khó dễ Tuyết Nữ Yêu. ╮(╯▽╰)╭
Tuy nhiên — có lẽ nhân sinh chính là người tính không bằng trời tính, đặc biệt là khi ngươi có hào quang nam chính soi sáng, nếu không có trắc trở, khúc chiết thì sẽ xấu hổ với hai chữ nam chính.
( Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, con mẹ nó có ai muốn làm nam chính hả!)
Đương nhiên, còn phải thêm một chuyện — đó là trong đội ngũ của ngươi có thêm một tên thần kinh không thể khống chế.
Vì thế, Từ Tử Nham bi kịch…
“Không phải ngươi nói Tuyết Nữ Yêu tính cách ôn hòa sao? Ngươi rảnh rỗi gọi nó làm gì?” Từ Tử Nham vừa chạy vừa chửi Thiên Nhạc Đạo Quân.
Thiên Nhạc nói cứng: “Tuyết Nữ Yêu rất ôn hòa, nhưng đây không phải Tuyết Nam Yêu sao?”
Từ Tử Nham tức nghẹn: “Chẳng lẽ Tuyết Nam Yêu không ôn hòa?”
Thiên Nhạc bĩu môi: “Ôn hòa chứ, nhưng ta nhìn hắn không vừa mắt! Chỉ là một con Tuyết Yêu, anh tuấn như vậy làm gì? Còn dám mặc bạch y bạch bào đứng trên đỉnh núi vờ như có địa vị lắm, nhìn thấy đã muốn đánh hắn!”
Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn Thiên Nhạc nói năng hùng hồn như vậy, quả thật không biết nên hình dung cảm giác chua sảng như thế nào nữa.
MD, rõ ràng trong nguyên tác, hắn là một tên thần kinh, vì sao lúc mình gặp được hắn lại tiến hóa thành tên thần kinh đậu bỉ*.
(Đậu bỉ: ngu ngốc, ngốc nghếch)
Tuyết Nam Yêu người ta mặc bạch bào thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi quản trời quản đất còn quản yêu thú người ta mặc y phục gì sao?
Từ Tử Nham thật muốn trát hắn mặt đầy máu…
#Hệ liệt quản quá nhiều#
“Ca ca, chúng ta chia nhau mà chạy đi. Dù sao Tuyết Nam Yêu cũng do hắn dẫn tới, để hai người họ tương thân tương ái đi.” Từ Tử Dung hừ lạnh.
Thiên Nhạc Đạo Quân: Đậu xanh! Đừng mà, chúng ta là bệnh hữu, sao ngươi nhẫn tâm với ta như vậy!
Ngay khi Thiên Nhạc định giải thích thì ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.
Từ Tử Nham: Năm ngoái ta đã mua đồng hồ rồi, tới đây!*
(Tui cũng không hiểu câu này của tác giả có ý gì?)
Anh vội thả ra một tia Tử Tiêu Thần Lôi, hung dữ bổ lên đầu Thiên Nhạc!
Thiên Nhạc run lên một cái, chợt tỉnh táo lại.
Mặt hắn tối sầm, quay đầu mắng chửi Tuyết Nam Yêu đang mải miết đuổi theo sau: “Chết tiệt! Khốn kiếp! Có bản lĩnh ngươi tới bắt ta đi! Huyễn thuật giỏi thì sao? Ca của ta có mang theo Tử Tiêu Thần Lôi, không sợ ngươi! Há há há há…”
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung: = 口 = đậu má, tên thần kinh ngu ngốc này có thể bệnh nặng hơn nữa không! Đã bị người ta truy đuổi tè ra quần mà còn đi khiêu khích người ta??
Ngươi thích tìm chết như vậy, sư tôn của ngươi có biết không?
Từ Tử Nham lười nói nhiều với Thiên Nhạc, nói đạo lý với tên thần kinh bỏ trị liệu?
Ha ha, anh cũng không phải người rảnh rỗi đi tán gẫu!
Có thời gian thì thà chạy nhanh hai bước, nếu bị Tuyết Nam Yêu đuổi kịp thì cũng không phải chuyện nhỏ.
Nếu không phải lần đầu trúng chiêu, Đấu Chiến Thắng Thanh nhà họ ra sức, chẳng những đánh thức bọn họ mà còn tổn thương thần thức của Tuyết Nam Yêu kia thì nói không chừng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Nhưng một lần ra sức này cũng đã vắt kiệt Tiểu Thanh, bây giờ nó đang nằm trong đan điền của Từ Tử Nham tĩnh dưỡng, e rằng trong khoảng thời gian ngắn không ra được.
“Khốn kiếp! Có bản lĩnh tới bắt ta đi!” Bệnh thần kinh ngu ngốc còn đang cố khiêu khích Tuyết Nam Yêu.
Trên mặt Tuyết Nam Yêu mặc bạch bào hiện rõ một tia tức giận, sau đó nó đột nhiên giơ tay lên.
Từ Tử Nham chấn động: Lại tới nữa! Lại là chiêu này.
Chỉ thấy theo cánh tay kia hạ xuống, dưới chân Từ Tử Dung đột nhiên xuất hiện Tuyết Long Quyển, cuốn lấy y rồi bay thẳng lên bầu trời, mắt thấy sẽ bị thổi bay.
Ánh mắt Thiên Nhạc chợt lóe, trên tay đột nhiên xuất hiện một sợi dây màu xanh. Không biết sợi dây được làm từ chất liệu gì mà vô cùng rắn chắc, vững vàng kéo Từ Tử Dung khỏi Tuyết Long Quyển.
Từ Tử Dung mới vừa rơi xuống đất, một tia Tử Tiêu Thần Lôi bổ lên đầu y, trong nháy mắt y hồi thần từ trong hoảng hốt, nắm chặt thời gian tiếp tục chạy.
Thiên phú Long Quyển của Tuyết Nam Yêu này thật khiến người ta bực mình, thổi bay người khác xem như không có vấn đề gì, dù sao Tuyết Nam Yêu này chuyên huyễn thuật, Tuyết Long Quyển nhìn thì uy thế kinh người nhưng trên thực tế, lực sát thương của nó ngay cả tu sĩ kim đan cũng có thể chống đỡ được.
Vấn đề là một khi bị trúng chiêu thổi bay, Tử Tiêu Thần Lôi của Từ Tử Nham sẽ không thể phóng qua đúng lúc. Huyễn thuật của Tuyết Nam Yêu mới là sát chiêu lớn nhất, nếu không có Tử Tiêu Thần Lôi, ba người bọn họ ai cũng đỡ không được.
“Hừ hừ, Tuyết Nam Yêu ngàn năm khó gặp! Chủng tộc các ngươi có thể tiến hóa ra một Tuyết Nam Yêu cũng không dễ dàng nhỉ? Thêm nữa… Ngươi xem như là một loại yêu thú, trong tộc các ngươi nhiều Tuyết Nữ như vậy, một mình ngươi chịu nổi không? Hà hà hà, nếu ta nhớ không lầm thì trong tộc các ngươi, địa vị nam yêu rất thấp ha? Cho dù ngươi tiến hóa thành Tuyết Nam Yêu thì sao? Cũng chỉ là công cụ phối giống!” Thiên Nhạc vừa chạy vừa gào, âm thanh lớn, ngay cả một góc Tuyết Sơn ở xa xa cũng bị lở tuyết. Chỉ dựa vào giọng của hắn, có lẽ sinh vật trên Tuyết Sơn đều có thể nghe được lời này.
Từ Tử Nham & Từ Tử Dung: Đệch mợ! Miệng Thiên Nhạc thật độc! Mắng người ta là công cụ phối giống, cái này đúng là không nhịn được!
Tuyết Nam Yêu này đã tức sắp điên rồi, Từ Tử Nham nhìn nó với vẻ đồng tình, không biết có phải ảo giác không mà anh luôn cảm thấy trên đầu Tuyết Nam Yêu dường như đã bốc khói trắng…
“Ha ha ha ha! Ngươi tới bắt ta đi! Nam phối giống!” Thiên Nhạc chạy trốn như bay nhưng vẫn không quên tiếp tục trào phúng Tuyết Nam Yêu xui xẻo.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đều theo sát phía sau Thiên Nhạc, trong lòng thầm thắp nến cho con Tuyết Nam Yêu kia…
Sự thật chứng minh, bất luận là người hay yêu thú bị trào phúng đều sẽ tức đến phát cuồng, mất đi lý trí.
Con Tuyết Nam Yêu kia như uống rượu lâu năm, mặt mày ửng đỏ. Nó giơ cao hai tay, dùng sức vẫy xuống ——
Nguy rồi!
Từ Tử Nham thầm nghĩ không ổn, nhưng thời điểm này anh đã không kịp phản ứng. Ba người họ đồng thời bị một cỗ Tuyết Long Quyển cuốn lên, đồng thời một cổ thần thức bàng bạc xâm nhập vào não bọn họ.
“Từ đạo hữu!” Thiên Nhạc la lên, đúng lúc nương theo sức gió vọt tới bên cạnh Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, nhìn thấy Thiên Nhạc vọt về phía anh thì vội vàng vươn tay muốn giữ hắn lại.
Theo lực kéo này, Thiên Nhạc va mạnh vào lòng Từ Tử Nham. Anh chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy ngực đau xót ——
Anh một chưởng đánh bay Thiên Nhạc, không dám tin nhìn cái lỗ trước ngực chảy đầy máu tươi: “Tại sao?”
Thiên Nhạc cười thản nhiên: “Cái gì mà tại sao? Ta là thần kinh mà, ta giết người cần lý do sao?”
“Ca ca!” Lúc Từ Tử Dung bị thổi bay thì khoảng cách hơi xa Từ Tử Nham, bây giờ muốn chạy tới cũng không kịp. Y chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm Thiên Nhạc.
Thiên Nhạc nhún vai: “Cứ xem như ngươi xui xẻo, ta nhìn ngươi không vừa mắt.” Hắn nói xong khẽ đẩy một cái, Từ Tử Nham bị trọng thương không hề có sức phản kháng, bị hắn đẩy khỏi phạm vi của Tuyết Long Quyển.
Lúc này anh đã bị Tuyết Long Quyển cuốn lên rất cao, vì bị Thiên Nhạc đánh lén khiến linh lực vận chuyển không nhanh nên lúc này chỉ có thể mờ mịt nhìn không trung, rơi xuống mặt đất.
Với độ cao như vậy, cho dù anh là tu sĩ cũng sẽ té thành một đống thịt nát. Từ Tử Nham cảm thấy hơi mê man, người ta thường nói trước khi chết, thời gian sẽ trôi qua rất chậm, có lẽ anh cũng như thế, trong quá trình rơi xuống mà anh vẫn có thời gian suy nghĩ.
Ta đây —— phải chết sao?
Anh khó khăn đảo mắt nhìn, vẻ mặt Từ Tử Dung điên cuồng cùng nụ cười không kiêng nể của Thiên Nhạc đều rơi vào mắt anh.
Ngã chết chắc là khó coi nhỉ? Chậc chậc, đúng là quá đáng, tốt xấu gì ta cũng là đại lão xuyên việt, ngay cả chết toàn thây mà ông trời cũng không cho, đúng là không có thành ý.
(Thiên Đạo: Sao trách ta?)
Hmm, trước khi anh xuyên hình như thân thể ban đầu không bị gì, nếu chết rồi có khi nào lại xuyên về không?
Haiz, anh mà chết, chỉ sợ Tử Dung sẽ phát cuồng. Nhưng Tuyết Nam Yêu quá lợi hại, không có Tử Tiêu Thần Lôi của anh thì chỉ sợ Tử Dung cũng không có biện pháp gì.
Bỏ đi, chết thì chết thôi, dù sao trước khi chết có thể ở bên Tử Dung cũng không tồi. Thật ra anh xuyên tới đây sống cũng không tệ, có sư phụ, có người yêu, ngoại trừ hơi có lỗi với cha mẹ ở thế giới cũ thì thật sự không tiếc nuối gì.
Không phải nói ai cũng sẽ chết sao, anh cũng chỉ chết sớm một chút —— hmm, nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là không cam lòng mà!
Rõ ràng anh còn có rất nhiều thời gian ở bên Tử Dung! Sao lại chết rồi chứ!
Ặc… Hơn nữa, có phải thời gian trước khi chết của anh quá dài không? Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng chắc phải rớt xuống đất nhỉ?
Thời gian dài như vậy mà còn chưa chết, có phải có chút không khoa học không?
“Này, ngươi còn muốn nằm tới khi nào?”
Trong lúc hoảng hốt, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt.
Từ Tử Nham theo bản năng vung quyền, sau đó ——
“Ngao!” Thiên Nhạc ôm một bên mắt nhảy dựng lên, ấm ức nhìn Từ Tử Nham đang ngồi dậy: “Vì sao ngươi đánh ta?”
“Ặc… Xin lỗi, ngươi đột nhiên xuất hiện… Bỏ đi, dù sao cũng xin lỗi ngươi.” Từ Tử Nham gãi đầu, hình như có gì đó không đúng.
“Bỏ đi, ta đại nhân đại lượng tha thứ cho ngươi, ai bảo ta nhìn ngươi vừa mắt chứ.” Thiên Nhạc mất hứng than thở hai câu, xoa xoa một bên mắt đen thui.
Từ Tử Nham nghe xong khẽ cong môi, ngài nhìn mặt để phát bệnh thần kinh à…
“Ca ca không sao chứ?” Từ Tử Dung vốn đang xử lý thi thể của Tuyết Nam Yêu, phát hiện ca ca có chút bất thường nên vội ném thi thể chạy tới.
“Vậy tại sao gã lại tự sát?” Từ Tử Nham hất cằm về phía cổ thi thể kia.
Thiên Nhạc Đạo Quân nhún vai: “Ai biết được, nói không chừng gã thèm khát sắc đẹp của Tuyết Nữ Yêu, muốn tiến tới lôi kéo làm quen, kết quả…”
Phát hiện Từ Tử Nham đang nhìn Thiên Nhạc Đạo Quân với vẻ ‘ngươi chơi ta à’, Thiên Nhạc bĩu môi: “Ngươi không tin? Tuyết Nữ Yêu chính là mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa có thiên phú mị hoặc, không cẩn thận trúng chiêu cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng ngươi yên tâm, thiên phú của nàng không ảnh hưởng tới tu sĩ nguyên anh, cho nên nếu nhìn thấy Tuyết Nữ Yêu, chúng ta trốn xa một chút là được.”
Từ Tử Nham gật đầu, không thể trêu vào thì trốn, dù sao bọn họ cũng chỉ đi ngang lục địa này, hoàn toàn không cần phải làm khó dễ Tuyết Nữ Yêu. ╮(╯▽╰)╭
Tuy nhiên — có lẽ nhân sinh chính là người tính không bằng trời tính, đặc biệt là khi ngươi có hào quang nam chính soi sáng, nếu không có trắc trở, khúc chiết thì sẽ xấu hổ với hai chữ nam chính.
( Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, con mẹ nó có ai muốn làm nam chính hả!)
Đương nhiên, còn phải thêm một chuyện — đó là trong đội ngũ của ngươi có thêm một tên thần kinh không thể khống chế.
Vì thế, Từ Tử Nham bi kịch…
“Không phải ngươi nói Tuyết Nữ Yêu tính cách ôn hòa sao? Ngươi rảnh rỗi gọi nó làm gì?” Từ Tử Nham vừa chạy vừa chửi Thiên Nhạc Đạo Quân.
Thiên Nhạc nói cứng: “Tuyết Nữ Yêu rất ôn hòa, nhưng đây không phải Tuyết Nam Yêu sao?”
Từ Tử Nham tức nghẹn: “Chẳng lẽ Tuyết Nam Yêu không ôn hòa?”
Thiên Nhạc bĩu môi: “Ôn hòa chứ, nhưng ta nhìn hắn không vừa mắt! Chỉ là một con Tuyết Yêu, anh tuấn như vậy làm gì? Còn dám mặc bạch y bạch bào đứng trên đỉnh núi vờ như có địa vị lắm, nhìn thấy đã muốn đánh hắn!”
Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn Thiên Nhạc nói năng hùng hồn như vậy, quả thật không biết nên hình dung cảm giác chua sảng như thế nào nữa.
MD, rõ ràng trong nguyên tác, hắn là một tên thần kinh, vì sao lúc mình gặp được hắn lại tiến hóa thành tên thần kinh đậu bỉ*.
(Đậu bỉ: ngu ngốc, ngốc nghếch)
Tuyết Nam Yêu người ta mặc bạch bào thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi quản trời quản đất còn quản yêu thú người ta mặc y phục gì sao?
Từ Tử Nham thật muốn trát hắn mặt đầy máu…
#Hệ liệt quản quá nhiều#
“Ca ca, chúng ta chia nhau mà chạy đi. Dù sao Tuyết Nam Yêu cũng do hắn dẫn tới, để hai người họ tương thân tương ái đi.” Từ Tử Dung hừ lạnh.
Thiên Nhạc Đạo Quân: Đậu xanh! Đừng mà, chúng ta là bệnh hữu, sao ngươi nhẫn tâm với ta như vậy!
Ngay khi Thiên Nhạc định giải thích thì ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.
Từ Tử Nham: Năm ngoái ta đã mua đồng hồ rồi, tới đây!*
(Tui cũng không hiểu câu này của tác giả có ý gì?)
Anh vội thả ra một tia Tử Tiêu Thần Lôi, hung dữ bổ lên đầu Thiên Nhạc!
Thiên Nhạc run lên một cái, chợt tỉnh táo lại.
Mặt hắn tối sầm, quay đầu mắng chửi Tuyết Nam Yêu đang mải miết đuổi theo sau: “Chết tiệt! Khốn kiếp! Có bản lĩnh ngươi tới bắt ta đi! Huyễn thuật giỏi thì sao? Ca của ta có mang theo Tử Tiêu Thần Lôi, không sợ ngươi! Há há há há…”
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung: = 口 = đậu má, tên thần kinh ngu ngốc này có thể bệnh nặng hơn nữa không! Đã bị người ta truy đuổi tè ra quần mà còn đi khiêu khích người ta??
Ngươi thích tìm chết như vậy, sư tôn của ngươi có biết không?
Từ Tử Nham lười nói nhiều với Thiên Nhạc, nói đạo lý với tên thần kinh bỏ trị liệu?
Ha ha, anh cũng không phải người rảnh rỗi đi tán gẫu!
Có thời gian thì thà chạy nhanh hai bước, nếu bị Tuyết Nam Yêu đuổi kịp thì cũng không phải chuyện nhỏ.
Nếu không phải lần đầu trúng chiêu, Đấu Chiến Thắng Thanh nhà họ ra sức, chẳng những đánh thức bọn họ mà còn tổn thương thần thức của Tuyết Nam Yêu kia thì nói không chừng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Nhưng một lần ra sức này cũng đã vắt kiệt Tiểu Thanh, bây giờ nó đang nằm trong đan điền của Từ Tử Nham tĩnh dưỡng, e rằng trong khoảng thời gian ngắn không ra được.
“Khốn kiếp! Có bản lĩnh tới bắt ta đi!” Bệnh thần kinh ngu ngốc còn đang cố khiêu khích Tuyết Nam Yêu.
Trên mặt Tuyết Nam Yêu mặc bạch bào hiện rõ một tia tức giận, sau đó nó đột nhiên giơ tay lên.
Từ Tử Nham chấn động: Lại tới nữa! Lại là chiêu này.
Chỉ thấy theo cánh tay kia hạ xuống, dưới chân Từ Tử Dung đột nhiên xuất hiện Tuyết Long Quyển, cuốn lấy y rồi bay thẳng lên bầu trời, mắt thấy sẽ bị thổi bay.
Ánh mắt Thiên Nhạc chợt lóe, trên tay đột nhiên xuất hiện một sợi dây màu xanh. Không biết sợi dây được làm từ chất liệu gì mà vô cùng rắn chắc, vững vàng kéo Từ Tử Dung khỏi Tuyết Long Quyển.
Từ Tử Dung mới vừa rơi xuống đất, một tia Tử Tiêu Thần Lôi bổ lên đầu y, trong nháy mắt y hồi thần từ trong hoảng hốt, nắm chặt thời gian tiếp tục chạy.
Thiên phú Long Quyển của Tuyết Nam Yêu này thật khiến người ta bực mình, thổi bay người khác xem như không có vấn đề gì, dù sao Tuyết Nam Yêu này chuyên huyễn thuật, Tuyết Long Quyển nhìn thì uy thế kinh người nhưng trên thực tế, lực sát thương của nó ngay cả tu sĩ kim đan cũng có thể chống đỡ được.
Vấn đề là một khi bị trúng chiêu thổi bay, Tử Tiêu Thần Lôi của Từ Tử Nham sẽ không thể phóng qua đúng lúc. Huyễn thuật của Tuyết Nam Yêu mới là sát chiêu lớn nhất, nếu không có Tử Tiêu Thần Lôi, ba người bọn họ ai cũng đỡ không được.
“Hừ hừ, Tuyết Nam Yêu ngàn năm khó gặp! Chủng tộc các ngươi có thể tiến hóa ra một Tuyết Nam Yêu cũng không dễ dàng nhỉ? Thêm nữa… Ngươi xem như là một loại yêu thú, trong tộc các ngươi nhiều Tuyết Nữ như vậy, một mình ngươi chịu nổi không? Hà hà hà, nếu ta nhớ không lầm thì trong tộc các ngươi, địa vị nam yêu rất thấp ha? Cho dù ngươi tiến hóa thành Tuyết Nam Yêu thì sao? Cũng chỉ là công cụ phối giống!” Thiên Nhạc vừa chạy vừa gào, âm thanh lớn, ngay cả một góc Tuyết Sơn ở xa xa cũng bị lở tuyết. Chỉ dựa vào giọng của hắn, có lẽ sinh vật trên Tuyết Sơn đều có thể nghe được lời này.
Từ Tử Nham & Từ Tử Dung: Đệch mợ! Miệng Thiên Nhạc thật độc! Mắng người ta là công cụ phối giống, cái này đúng là không nhịn được!
Tuyết Nam Yêu này đã tức sắp điên rồi, Từ Tử Nham nhìn nó với vẻ đồng tình, không biết có phải ảo giác không mà anh luôn cảm thấy trên đầu Tuyết Nam Yêu dường như đã bốc khói trắng…
“Ha ha ha ha! Ngươi tới bắt ta đi! Nam phối giống!” Thiên Nhạc chạy trốn như bay nhưng vẫn không quên tiếp tục trào phúng Tuyết Nam Yêu xui xẻo.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đều theo sát phía sau Thiên Nhạc, trong lòng thầm thắp nến cho con Tuyết Nam Yêu kia…
Sự thật chứng minh, bất luận là người hay yêu thú bị trào phúng đều sẽ tức đến phát cuồng, mất đi lý trí.
Con Tuyết Nam Yêu kia như uống rượu lâu năm, mặt mày ửng đỏ. Nó giơ cao hai tay, dùng sức vẫy xuống ——
Nguy rồi!
Từ Tử Nham thầm nghĩ không ổn, nhưng thời điểm này anh đã không kịp phản ứng. Ba người họ đồng thời bị một cỗ Tuyết Long Quyển cuốn lên, đồng thời một cổ thần thức bàng bạc xâm nhập vào não bọn họ.
“Từ đạo hữu!” Thiên Nhạc la lên, đúng lúc nương theo sức gió vọt tới bên cạnh Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, nhìn thấy Thiên Nhạc vọt về phía anh thì vội vàng vươn tay muốn giữ hắn lại.
Theo lực kéo này, Thiên Nhạc va mạnh vào lòng Từ Tử Nham. Anh chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy ngực đau xót ——
Anh một chưởng đánh bay Thiên Nhạc, không dám tin nhìn cái lỗ trước ngực chảy đầy máu tươi: “Tại sao?”
Thiên Nhạc cười thản nhiên: “Cái gì mà tại sao? Ta là thần kinh mà, ta giết người cần lý do sao?”
“Ca ca!” Lúc Từ Tử Dung bị thổi bay thì khoảng cách hơi xa Từ Tử Nham, bây giờ muốn chạy tới cũng không kịp. Y chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm Thiên Nhạc.
Thiên Nhạc nhún vai: “Cứ xem như ngươi xui xẻo, ta nhìn ngươi không vừa mắt.” Hắn nói xong khẽ đẩy một cái, Từ Tử Nham bị trọng thương không hề có sức phản kháng, bị hắn đẩy khỏi phạm vi của Tuyết Long Quyển.
Lúc này anh đã bị Tuyết Long Quyển cuốn lên rất cao, vì bị Thiên Nhạc đánh lén khiến linh lực vận chuyển không nhanh nên lúc này chỉ có thể mờ mịt nhìn không trung, rơi xuống mặt đất.
Với độ cao như vậy, cho dù anh là tu sĩ cũng sẽ té thành một đống thịt nát. Từ Tử Nham cảm thấy hơi mê man, người ta thường nói trước khi chết, thời gian sẽ trôi qua rất chậm, có lẽ anh cũng như thế, trong quá trình rơi xuống mà anh vẫn có thời gian suy nghĩ.
Ta đây —— phải chết sao?
Anh khó khăn đảo mắt nhìn, vẻ mặt Từ Tử Dung điên cuồng cùng nụ cười không kiêng nể của Thiên Nhạc đều rơi vào mắt anh.
Ngã chết chắc là khó coi nhỉ? Chậc chậc, đúng là quá đáng, tốt xấu gì ta cũng là đại lão xuyên việt, ngay cả chết toàn thây mà ông trời cũng không cho, đúng là không có thành ý.
(Thiên Đạo: Sao trách ta?)
Hmm, trước khi anh xuyên hình như thân thể ban đầu không bị gì, nếu chết rồi có khi nào lại xuyên về không?
Haiz, anh mà chết, chỉ sợ Tử Dung sẽ phát cuồng. Nhưng Tuyết Nam Yêu quá lợi hại, không có Tử Tiêu Thần Lôi của anh thì chỉ sợ Tử Dung cũng không có biện pháp gì.
Bỏ đi, chết thì chết thôi, dù sao trước khi chết có thể ở bên Tử Dung cũng không tồi. Thật ra anh xuyên tới đây sống cũng không tệ, có sư phụ, có người yêu, ngoại trừ hơi có lỗi với cha mẹ ở thế giới cũ thì thật sự không tiếc nuối gì.
Không phải nói ai cũng sẽ chết sao, anh cũng chỉ chết sớm một chút —— hmm, nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là không cam lòng mà!
Rõ ràng anh còn có rất nhiều thời gian ở bên Tử Dung! Sao lại chết rồi chứ!
Ặc… Hơn nữa, có phải thời gian trước khi chết của anh quá dài không? Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng chắc phải rớt xuống đất nhỉ?
Thời gian dài như vậy mà còn chưa chết, có phải có chút không khoa học không?
“Này, ngươi còn muốn nằm tới khi nào?”
Trong lúc hoảng hốt, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt.
Từ Tử Nham theo bản năng vung quyền, sau đó ——
“Ngao!” Thiên Nhạc ôm một bên mắt nhảy dựng lên, ấm ức nhìn Từ Tử Nham đang ngồi dậy: “Vì sao ngươi đánh ta?”
“Ặc… Xin lỗi, ngươi đột nhiên xuất hiện… Bỏ đi, dù sao cũng xin lỗi ngươi.” Từ Tử Nham gãi đầu, hình như có gì đó không đúng.
“Bỏ đi, ta đại nhân đại lượng tha thứ cho ngươi, ai bảo ta nhìn ngươi vừa mắt chứ.” Thiên Nhạc mất hứng than thở hai câu, xoa xoa một bên mắt đen thui.
Từ Tử Nham nghe xong khẽ cong môi, ngài nhìn mặt để phát bệnh thần kinh à…
“Ca ca không sao chứ?” Từ Tử Dung vốn đang xử lý thi thể của Tuyết Nam Yêu, phát hiện ca ca có chút bất thường nên vội ném thi thể chạy tới.
Tác giả :
Yên Diệp