Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 326
Edit: Qiezi
“Đúng rồi, Ngự Linh Đạo Quân của Huyền Giáp Môn đâu?” Mắt thấy Địa Nham Long Trùng phía dưới lấy một khí thế đại sát tứ phương không ngừng cắn nuốt Hấp Huyết Trùng, hai gã tu sĩ kim đan còn sót lại lập tức hoảng sợ.
Đại Thừa Kỳ!
Đây là một sự tồn tại khiến người khác tuyệt vọng. Cho dù bọn họ cố gắng như thế nào cũng không thể chống chọi lại một con sâu Đại Thừa Kỳ.
“Hử? Sắp kết thúc rồi?” La Đại Cước liếc mắt nhìn xuống, phát hiện hai gã tu sĩ kim đan muốn chạy trốn, ông bèn huơ hai đạo kiếm quang xuống, trong nháy mắt hai người họ nổ tan xương nát thịt.
Địa Nham Long Trùng bị nhốt trong mê cung nghẹn một bụng tức tối, từ lúc đầu được phóng ra nó đã không ngừng cắn nuốt Hấp Huyết Trùng. Đối với nó mà nói, Hấp Huyết Trùng vừa là đồ ăn vừa là đối tượng để nó trút giận.
Nhưng sau một trận chém giết, nó đột nhiên cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc. Hơi thở kia đúng là của tu sĩ đã nhốt nó vào một nơi kỳ quái. Địa Nham Long Trùng lập tức buông tha đám Hấp Huyết Trùng, đánh về phía La Đại Cước.
“Gào!” Địa Nham Long Trùng ngẩng cao đầu, răng nhọn trong miệng nó không ngừng ma sát, phát ra tiếng cót két khiến người khác tê cả răng.
Nó gầm rú phẫn nộ, cổ dao động kỳ lạ kia lại xuất hiện. Từ Tử Nham sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt khi đại trùng tử ngẩng đầu, anh đã kéo đệ đệ nhà mình nhảy lên nóc đại diện chủ phong. Mà La Đại Cước đã thu hồi phi kiếm, đứng lơ lửng trong không trung.
Tu sĩ nguyên anh đã có thể câu thông với thiên địa, nắm giữ năng lực phi hành. Chẳng qua loại phi hành này không nhanh bằng ngự kiếm, hơn nữa linh lực bị tiêu hao cũng không ít. Bởi vậy nếu có thể ngự kiếm thì chẳng ai lại sử dụng thuật phi hành của tu sĩ nguyên anh.
Đương nhiên, lúc này nhất định chính là thời khắc đặc biệt. La Đại Cước ỷ Địa Nham Long Trùng không thể phi hành, ông đứng giữa không trung, năm ngón tay bay múa không ngừng bắn ra từng đạo kiếm quang.
Bởi vì không sử dụng vũ khí nên những đạo kiếm quang này dừng trên người Địa Nham Long Trùng chỉ có thể xem như là cho nó chút giáo huấn nho nhỏ, sẽ không làm bị thương quá nặng. Nhưng hành vi này của La Đại Cước lại chọc giận Địa Nham Long Trùng.
Chỉ thấy Địa Nham Long Trùng đột nhiên nhảy lên, thân hình vốn đã dài như lò xo bỗng chốc dài thêm gấp mấy lần, cái miệng khổng lồ kia suýt chút nữa nuốt chửng La Đại Cước.
“Sư phụ!” Từ Tử Nham hoảng hốt kêu lên, anh cảm thấy trái tim mình suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Thật sự rất mạo hiểm, nếu không phải La Đại Cước phản ứng nhanh, thoáng cái đã rời khỏi vị trí đang đứng thì ông đã rơi vào miệng nó.
“Nghiệt súc quả nhiên giả dối!” La Đại Cước giận tái mặt, bảo kiếm lấp lánh hàn quang bị ông nắm trong tay.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vô cùng ăn ý lui về phía sau nửa dặm. Làm đệ tử đủ tiêu chuẩn, hai người đều biết rõ uy lực chiêu thức của La Đại Cước, công kích mưa rền gió táp kia đủ để khiến người ta sợ hãi. Càng đáng sợ hơn là nếu đứng gần một chút, chỉ cần bị kiếm ý của La Đại Cước quẹt qua thì kết quả nhận được chính là trọng thương.
Hai người trốn thật xa, tránh bị La Đại Cước ảnh hưởng đến. Đáng tiếc đại điện trên chủ phong lại trốn không thoát, chỉ có thể không ngừng rên rỉ thảm thiết trong kiếm ý sắc bén…
—— mẹ kiếp, lão tử sắp sụp, các ngươi cút ra xa đánh nhau đi a a a a a! QAQ
Địa Nham Long Trùng không thể phi hành, điều này khiến thực lực của nó bị hạn chế rất lớn. Hơn nữa lúc này bọn họ đang ở bên ngoài, không có sự hạn chế của thông đạo, không gian di chuyển của La Đại Cước được phóng tới cực hạn, căn bản không sợ công kích của Địa Nham Long Trùng.
Nhảy lên vài lần mà vẫn không đạt được mục đích, Địa Nham Long Trùng cũng bỏ qua tâm tư muốn nhảy lên nuốt chửng cái tên bại hoại kia. Nhưng nó vẫn không ngừng phun ra vô số đá vụn, rất có phong cách bắn súng loạn xạ.
La Đại Cước có kiếm quang hộ thân, đá vụn không ngừng phát ra tiếng nứt vỡ, tất cả đều bị kiếm quang đánh nát.
“Tử Nham, Tử Dung, hai đứa đi giải quyết Hấp Huyết Trùng còn lại đi.” La Đại Cước vừa so chiêu với Địa Nham Long Trùng vừa la lớn.
Từ Tử Nham bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện Hấp Huyết Trùng và hai gã tu sĩ kim đan bị Hấp Huyết Trùng phụ thân muốn âm thầm trốn đi.
“Hừ, nếu đã đến đây thì đừng hòng đi!” Từ Tử Nham hừ lạnh một tiếng, trường cung xuất hiện trên tay, mấy đạo Lôi Linh Tiễn được bắn ra ngoài.
Hư ảnh Tiểu Bát hiện lên phía trên Ám Kim Trường Cung, sau đó theo mũi tên của Từ Tử Nham mà bắn ra hơn mười mũi tên cùng loại.
Hai gã tu sĩ kim đan thầm mắng một tiếng. Thực lực của họ không mạnh, lúc nãy có thể vây công đại điện chủ phong chủ yếu là dựa vào Hấp Huyết Trùng. Nhưng khi con đại trùng tử kia xuất hiện, hơn ba phần Hấp Huyết Trùng đã bị đập chết.
Nếu chỉ có đại quân Hấp Huyết Trùng bị tổn thất thì cũng thôi đi, nhưng bọn chúng gặp xui xẻo, Cự Nhãn Trùng phụ trách chỉ huy Hấp Huyết Trùng trùng hợp bị vây giữa trung tâm trận chiến, sau đó bị đập chết…
Hai gã tu sĩ kim đan này rất muốn gào khóc một trận. Tuy nói hai người bọn họ cũng có thể chỉ huy Hấp Huyết Trùng còn lại, nhưng so với Cự Nhãn Trùng chuyên chỉ huy thì hai tu sĩ bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với chiến trận, căn bản không hiểu phải làm sao để phối hợp binh chủng Hấp Huyết Trùng.
Hơn nữa con đại trùng tử kia thực lực siêu quần, dường như không có chủng loại Hấp Huyết Trùng nào có thể chống lại nó. Cứ như vậy, đại điện sắp bị đánh vỡ trở thành mục tiêu xa xôi không thể với tới, trái lại là hai người bọn họ bị đại trùng tử cho ăn hành đến mức chật vật chạy trốn. Nếu không phải có mấy lần trốn nhanh, có lẽ họ cũng giống những tu sĩ khác, trở thành đồ ăn trong miệng đại trùng tử.
Mắt thấy sẽ chết trong miệng Địa Nham Long Trùng lại bị La Vân Đạo Quân đột nhiên xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của đại trùng tử, bọn họ vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội này chạy trốn nhưng ai ngờ lại bị hai tiểu bối mới tấn cấp để mắt tới.
“Mệnh ta tàn rồi!” Một trong hai gã tu sĩ kêu lên tuyệt vọng.
Một gã tu sĩ khác cũng lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng từ ngày bọn họ về phe Hấp Huyết Trùng đã biết sẽ có kết quả như vậy.
Bọn họ thân là tu sĩ kim đan, vẫn chưa bị Bạch Hoa mê hoặc. Nhưng trên thực tế, thứ hấp dẫn bọn họ chính là ma nhân trong khối ngọc bội của Bạch Hoa.
Ma nhân nhìn ra tuổi thọ hai người đã cạn lại vô vọng đột phá, bèn thả mồi nhử ma khí quán thể. Đối với tuổi thọ hơn ngàn năm và thực lực cường hãn, hai lão gia hỏa này đương nhiên động tâm.
Chỉ tiếc là đến lúc chết bọn họ vẫn không biết muốn nhận ma khí quán thể thì ít nhất cũng phải là Nguyên Anh Kỳ. Nếu không, đừng nói đột phá, chỉ sợ vừa tiếp nhận sẽ bị nổ tan xác.
Hơn nữa ở nơi chú trọng thực lực như Ma tộc, tu sĩ kim đan căn bản không đáng để một vị ma quân lãng phí ma khí cho hắn quán thể. Nói cách khác, từ đầu tới cuối bọn họ đều bị lừa. Tàn hồn ma nhân trong ngọc bội chỉ thả một mồi ngon trước mắt bọn họ, nhưng thực tế bọn họ vĩnh viễn không ăn được.
Hai gã tu sĩ kim đan ở trước mặt tu sĩ nguyên anh hoàn toàn không có lực chiến đấu gì. Huống chi hai vị trưởng lão kim đan đã an nhàn ở Huyền Giáp Môn nhiều năm như vậy, đã sớm quên đi đấu tranh ban đầu. Từ Tử Nham dường như chỉ dựa vào bản năng, tàn sát đám Hấp Huyết Trùng không còn chỉ huy. Tuy rằng có rất nhiều loại Hấp Huyết Trùng vây công nhưng Từ Tử Nham và Từ Tử Dung hợp tác đã nhanh chóng giết sạch Hấp Huyết Trùng còn sót lại.
Dọn dẹp sạch sẽ Hấp Huyết Trùng, Từ Tử Nham quay đầu lại nhìn thấy ——
Địa Nham Long Trùng đã trải qua một phen chiến đấu với La Đại Cước, trên người có rất nhiều vết thương hở mà mắt thường có thể thấy được.
Mỗi vết kiếm thương đều dài chừng hai ba thước, trên thân hình khổng lồ của Địa Nham Long Trùng thì vết thương như vậy không tính là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ. Đặc biệt là miệng vết thương không đổ máu ở mép ngoài, trái lại là bám một tầng sương trắng mờ. Như vậy có lẽ có thể giảm bớt lượng máu bị mất của Địa Nham Long Trùng, nhưng hiệu quả kèm theo lại là đóng băng.
Ít nhất nhìn từ mắt thường của Từ Tử Nham, tốc độ của Địa Nham Long Trùng đã chậm hơn lúc nãy vài phần. Hơn nũa độ cao nó nhảy lên cũng giảm không ít. Tóm lại một câu, tuy kiếm chiêu của La Đại Cước không tạo nguy cơ trí mạng nhưng cũng khiến chiến lực của nó giảm sút, tạo cơ sở chắc chắn để lát nữa tiểu mê cung triệt hạ nó.
Sự thật chứng minh, chiêu số của La Đại Cước rất hữu dụng, chẳng qua —— không ai ở đây có thể ngờ được một con sâu Đại Thừa Kỳ lại… Lưu manh như vậy.
Đúng vậy, lưu manh.
Khi Địa Nham Long Trùng phát hiện công kích của nó không thể tổn hại trí mạng cho La Đại Cước, hơn nữa thể lực bị xói mòn rất nhanh, có thể bị thua thì ngay lập tức nó ngã ra đất giả chết.
Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_
Từ Tử Dung: =_,=
La Đại Cước: = 口 =
Khí linh tiểu mê cung: …..
Một con sâu khổng lồ cao chừng ba tầng lầu ngã vật ra đất không nhúc nhích, miệng to khẽ nhếch, bên trong thè ra một cái lưỡi thật dài.
Nhìn kiểu gì cũng thấy tình cảnh này là hiện trường mưu sát, mà người bị hại xui xẻo là Địa Nham Long Trùng.
La Đại Cước bị biến hóa bất ngờ này chấn trụ, chỉ vào con Địa Nham Long Trùng, nghẹn nửa ngày không nói nên lời —— có lẽ là vì trước giờ ông chưa từng thấy con yêu thú nào vô sỉ như vậy.
Sau đó, cho dù La Đại Cước chọt, đánh, mắng kiểu gì thì con Địa Nham Long Trùng kia vẫn không đứng dậy, giống như nó biết đối phương cũng không muốn lấy mạng nó.
La Đại Cước tức đến bật cười, ông bất đắc dĩ lấy ra tiểu mê cung: “Vốn muốn đánh nó thành nửa tàn nửa phế rồi cho ngươi nhốt lại, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa, con sâu này đúng là khôn khéo.” Nói xong, ông hướng tiểu mê cung về phía trước một chút.
Trong phút chốc, tiểu mê cung phóng lớn, sau đó hút Địa Nham Long Trùng đang giả chết vào trong, cuối cùng là thu nhỏ rơi vào lòng bàn tay La Đại Cước.
“Được rồi, cứ như vậy đi. Xem như đã giải quyết xong Địa Nham Long Trùng.” La Đại Cước cất tiểu mê cung rồi xoay người đi về phía đại điện đang lung lay sắp đổ.
Lúc trước, khi ông đi vào nơi này thì Hấp Huyết Trùng đang vây công đại điện, chẳng qua nhờ vào trận phòng ngự của đại điện mà người bên trong mới có thể miễn cưỡng kiên trì.
Sau đó ông lại thả ra Địa Nham Long Trùng, lúc này mới cho người trong đại điện có cơ hội nghỉ ngơi. Bây giờ chiến đấu đã xong, ông đương nhiên muốn vào xem bên trong còn bao nhiêu người sống sót.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung theo sát sư phụ vào đại điện. Bởi vì kẻ địch thối lui, người bên trong cũng chủ động hủy trận phòng ngự, ba người đi vào nhìn tình cảnh trước mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đúng rồi, Ngự Linh Đạo Quân của Huyền Giáp Môn đâu?” Mắt thấy Địa Nham Long Trùng phía dưới lấy một khí thế đại sát tứ phương không ngừng cắn nuốt Hấp Huyết Trùng, hai gã tu sĩ kim đan còn sót lại lập tức hoảng sợ.
Đại Thừa Kỳ!
Đây là một sự tồn tại khiến người khác tuyệt vọng. Cho dù bọn họ cố gắng như thế nào cũng không thể chống chọi lại một con sâu Đại Thừa Kỳ.
“Hử? Sắp kết thúc rồi?” La Đại Cước liếc mắt nhìn xuống, phát hiện hai gã tu sĩ kim đan muốn chạy trốn, ông bèn huơ hai đạo kiếm quang xuống, trong nháy mắt hai người họ nổ tan xương nát thịt.
Địa Nham Long Trùng bị nhốt trong mê cung nghẹn một bụng tức tối, từ lúc đầu được phóng ra nó đã không ngừng cắn nuốt Hấp Huyết Trùng. Đối với nó mà nói, Hấp Huyết Trùng vừa là đồ ăn vừa là đối tượng để nó trút giận.
Nhưng sau một trận chém giết, nó đột nhiên cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc. Hơi thở kia đúng là của tu sĩ đã nhốt nó vào một nơi kỳ quái. Địa Nham Long Trùng lập tức buông tha đám Hấp Huyết Trùng, đánh về phía La Đại Cước.
“Gào!” Địa Nham Long Trùng ngẩng cao đầu, răng nhọn trong miệng nó không ngừng ma sát, phát ra tiếng cót két khiến người khác tê cả răng.
Nó gầm rú phẫn nộ, cổ dao động kỳ lạ kia lại xuất hiện. Từ Tử Nham sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt khi đại trùng tử ngẩng đầu, anh đã kéo đệ đệ nhà mình nhảy lên nóc đại diện chủ phong. Mà La Đại Cước đã thu hồi phi kiếm, đứng lơ lửng trong không trung.
Tu sĩ nguyên anh đã có thể câu thông với thiên địa, nắm giữ năng lực phi hành. Chẳng qua loại phi hành này không nhanh bằng ngự kiếm, hơn nữa linh lực bị tiêu hao cũng không ít. Bởi vậy nếu có thể ngự kiếm thì chẳng ai lại sử dụng thuật phi hành của tu sĩ nguyên anh.
Đương nhiên, lúc này nhất định chính là thời khắc đặc biệt. La Đại Cước ỷ Địa Nham Long Trùng không thể phi hành, ông đứng giữa không trung, năm ngón tay bay múa không ngừng bắn ra từng đạo kiếm quang.
Bởi vì không sử dụng vũ khí nên những đạo kiếm quang này dừng trên người Địa Nham Long Trùng chỉ có thể xem như là cho nó chút giáo huấn nho nhỏ, sẽ không làm bị thương quá nặng. Nhưng hành vi này của La Đại Cước lại chọc giận Địa Nham Long Trùng.
Chỉ thấy Địa Nham Long Trùng đột nhiên nhảy lên, thân hình vốn đã dài như lò xo bỗng chốc dài thêm gấp mấy lần, cái miệng khổng lồ kia suýt chút nữa nuốt chửng La Đại Cước.
“Sư phụ!” Từ Tử Nham hoảng hốt kêu lên, anh cảm thấy trái tim mình suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Thật sự rất mạo hiểm, nếu không phải La Đại Cước phản ứng nhanh, thoáng cái đã rời khỏi vị trí đang đứng thì ông đã rơi vào miệng nó.
“Nghiệt súc quả nhiên giả dối!” La Đại Cước giận tái mặt, bảo kiếm lấp lánh hàn quang bị ông nắm trong tay.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vô cùng ăn ý lui về phía sau nửa dặm. Làm đệ tử đủ tiêu chuẩn, hai người đều biết rõ uy lực chiêu thức của La Đại Cước, công kích mưa rền gió táp kia đủ để khiến người ta sợ hãi. Càng đáng sợ hơn là nếu đứng gần một chút, chỉ cần bị kiếm ý của La Đại Cước quẹt qua thì kết quả nhận được chính là trọng thương.
Hai người trốn thật xa, tránh bị La Đại Cước ảnh hưởng đến. Đáng tiếc đại điện trên chủ phong lại trốn không thoát, chỉ có thể không ngừng rên rỉ thảm thiết trong kiếm ý sắc bén…
—— mẹ kiếp, lão tử sắp sụp, các ngươi cút ra xa đánh nhau đi a a a a a! QAQ
Địa Nham Long Trùng không thể phi hành, điều này khiến thực lực của nó bị hạn chế rất lớn. Hơn nữa lúc này bọn họ đang ở bên ngoài, không có sự hạn chế của thông đạo, không gian di chuyển của La Đại Cước được phóng tới cực hạn, căn bản không sợ công kích của Địa Nham Long Trùng.
Nhảy lên vài lần mà vẫn không đạt được mục đích, Địa Nham Long Trùng cũng bỏ qua tâm tư muốn nhảy lên nuốt chửng cái tên bại hoại kia. Nhưng nó vẫn không ngừng phun ra vô số đá vụn, rất có phong cách bắn súng loạn xạ.
La Đại Cước có kiếm quang hộ thân, đá vụn không ngừng phát ra tiếng nứt vỡ, tất cả đều bị kiếm quang đánh nát.
“Tử Nham, Tử Dung, hai đứa đi giải quyết Hấp Huyết Trùng còn lại đi.” La Đại Cước vừa so chiêu với Địa Nham Long Trùng vừa la lớn.
Từ Tử Nham bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện Hấp Huyết Trùng và hai gã tu sĩ kim đan bị Hấp Huyết Trùng phụ thân muốn âm thầm trốn đi.
“Hừ, nếu đã đến đây thì đừng hòng đi!” Từ Tử Nham hừ lạnh một tiếng, trường cung xuất hiện trên tay, mấy đạo Lôi Linh Tiễn được bắn ra ngoài.
Hư ảnh Tiểu Bát hiện lên phía trên Ám Kim Trường Cung, sau đó theo mũi tên của Từ Tử Nham mà bắn ra hơn mười mũi tên cùng loại.
Hai gã tu sĩ kim đan thầm mắng một tiếng. Thực lực của họ không mạnh, lúc nãy có thể vây công đại điện chủ phong chủ yếu là dựa vào Hấp Huyết Trùng. Nhưng khi con đại trùng tử kia xuất hiện, hơn ba phần Hấp Huyết Trùng đã bị đập chết.
Nếu chỉ có đại quân Hấp Huyết Trùng bị tổn thất thì cũng thôi đi, nhưng bọn chúng gặp xui xẻo, Cự Nhãn Trùng phụ trách chỉ huy Hấp Huyết Trùng trùng hợp bị vây giữa trung tâm trận chiến, sau đó bị đập chết…
Hai gã tu sĩ kim đan này rất muốn gào khóc một trận. Tuy nói hai người bọn họ cũng có thể chỉ huy Hấp Huyết Trùng còn lại, nhưng so với Cự Nhãn Trùng chuyên chỉ huy thì hai tu sĩ bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với chiến trận, căn bản không hiểu phải làm sao để phối hợp binh chủng Hấp Huyết Trùng.
Hơn nữa con đại trùng tử kia thực lực siêu quần, dường như không có chủng loại Hấp Huyết Trùng nào có thể chống lại nó. Cứ như vậy, đại điện sắp bị đánh vỡ trở thành mục tiêu xa xôi không thể với tới, trái lại là hai người bọn họ bị đại trùng tử cho ăn hành đến mức chật vật chạy trốn. Nếu không phải có mấy lần trốn nhanh, có lẽ họ cũng giống những tu sĩ khác, trở thành đồ ăn trong miệng đại trùng tử.
Mắt thấy sẽ chết trong miệng Địa Nham Long Trùng lại bị La Vân Đạo Quân đột nhiên xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của đại trùng tử, bọn họ vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội này chạy trốn nhưng ai ngờ lại bị hai tiểu bối mới tấn cấp để mắt tới.
“Mệnh ta tàn rồi!” Một trong hai gã tu sĩ kêu lên tuyệt vọng.
Một gã tu sĩ khác cũng lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng từ ngày bọn họ về phe Hấp Huyết Trùng đã biết sẽ có kết quả như vậy.
Bọn họ thân là tu sĩ kim đan, vẫn chưa bị Bạch Hoa mê hoặc. Nhưng trên thực tế, thứ hấp dẫn bọn họ chính là ma nhân trong khối ngọc bội của Bạch Hoa.
Ma nhân nhìn ra tuổi thọ hai người đã cạn lại vô vọng đột phá, bèn thả mồi nhử ma khí quán thể. Đối với tuổi thọ hơn ngàn năm và thực lực cường hãn, hai lão gia hỏa này đương nhiên động tâm.
Chỉ tiếc là đến lúc chết bọn họ vẫn không biết muốn nhận ma khí quán thể thì ít nhất cũng phải là Nguyên Anh Kỳ. Nếu không, đừng nói đột phá, chỉ sợ vừa tiếp nhận sẽ bị nổ tan xác.
Hơn nữa ở nơi chú trọng thực lực như Ma tộc, tu sĩ kim đan căn bản không đáng để một vị ma quân lãng phí ma khí cho hắn quán thể. Nói cách khác, từ đầu tới cuối bọn họ đều bị lừa. Tàn hồn ma nhân trong ngọc bội chỉ thả một mồi ngon trước mắt bọn họ, nhưng thực tế bọn họ vĩnh viễn không ăn được.
Hai gã tu sĩ kim đan ở trước mặt tu sĩ nguyên anh hoàn toàn không có lực chiến đấu gì. Huống chi hai vị trưởng lão kim đan đã an nhàn ở Huyền Giáp Môn nhiều năm như vậy, đã sớm quên đi đấu tranh ban đầu. Từ Tử Nham dường như chỉ dựa vào bản năng, tàn sát đám Hấp Huyết Trùng không còn chỉ huy. Tuy rằng có rất nhiều loại Hấp Huyết Trùng vây công nhưng Từ Tử Nham và Từ Tử Dung hợp tác đã nhanh chóng giết sạch Hấp Huyết Trùng còn sót lại.
Dọn dẹp sạch sẽ Hấp Huyết Trùng, Từ Tử Nham quay đầu lại nhìn thấy ——
Địa Nham Long Trùng đã trải qua một phen chiến đấu với La Đại Cước, trên người có rất nhiều vết thương hở mà mắt thường có thể thấy được.
Mỗi vết kiếm thương đều dài chừng hai ba thước, trên thân hình khổng lồ của Địa Nham Long Trùng thì vết thương như vậy không tính là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ. Đặc biệt là miệng vết thương không đổ máu ở mép ngoài, trái lại là bám một tầng sương trắng mờ. Như vậy có lẽ có thể giảm bớt lượng máu bị mất của Địa Nham Long Trùng, nhưng hiệu quả kèm theo lại là đóng băng.
Ít nhất nhìn từ mắt thường của Từ Tử Nham, tốc độ của Địa Nham Long Trùng đã chậm hơn lúc nãy vài phần. Hơn nũa độ cao nó nhảy lên cũng giảm không ít. Tóm lại một câu, tuy kiếm chiêu của La Đại Cước không tạo nguy cơ trí mạng nhưng cũng khiến chiến lực của nó giảm sút, tạo cơ sở chắc chắn để lát nữa tiểu mê cung triệt hạ nó.
Sự thật chứng minh, chiêu số của La Đại Cước rất hữu dụng, chẳng qua —— không ai ở đây có thể ngờ được một con sâu Đại Thừa Kỳ lại… Lưu manh như vậy.
Đúng vậy, lưu manh.
Khi Địa Nham Long Trùng phát hiện công kích của nó không thể tổn hại trí mạng cho La Đại Cước, hơn nữa thể lực bị xói mòn rất nhanh, có thể bị thua thì ngay lập tức nó ngã ra đất giả chết.
Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_
Từ Tử Dung: =_,=
La Đại Cước: = 口 =
Khí linh tiểu mê cung: …..
Một con sâu khổng lồ cao chừng ba tầng lầu ngã vật ra đất không nhúc nhích, miệng to khẽ nhếch, bên trong thè ra một cái lưỡi thật dài.
Nhìn kiểu gì cũng thấy tình cảnh này là hiện trường mưu sát, mà người bị hại xui xẻo là Địa Nham Long Trùng.
La Đại Cước bị biến hóa bất ngờ này chấn trụ, chỉ vào con Địa Nham Long Trùng, nghẹn nửa ngày không nói nên lời —— có lẽ là vì trước giờ ông chưa từng thấy con yêu thú nào vô sỉ như vậy.
Sau đó, cho dù La Đại Cước chọt, đánh, mắng kiểu gì thì con Địa Nham Long Trùng kia vẫn không đứng dậy, giống như nó biết đối phương cũng không muốn lấy mạng nó.
La Đại Cước tức đến bật cười, ông bất đắc dĩ lấy ra tiểu mê cung: “Vốn muốn đánh nó thành nửa tàn nửa phế rồi cho ngươi nhốt lại, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa, con sâu này đúng là khôn khéo.” Nói xong, ông hướng tiểu mê cung về phía trước một chút.
Trong phút chốc, tiểu mê cung phóng lớn, sau đó hút Địa Nham Long Trùng đang giả chết vào trong, cuối cùng là thu nhỏ rơi vào lòng bàn tay La Đại Cước.
“Được rồi, cứ như vậy đi. Xem như đã giải quyết xong Địa Nham Long Trùng.” La Đại Cước cất tiểu mê cung rồi xoay người đi về phía đại điện đang lung lay sắp đổ.
Lúc trước, khi ông đi vào nơi này thì Hấp Huyết Trùng đang vây công đại điện, chẳng qua nhờ vào trận phòng ngự của đại điện mà người bên trong mới có thể miễn cưỡng kiên trì.
Sau đó ông lại thả ra Địa Nham Long Trùng, lúc này mới cho người trong đại điện có cơ hội nghỉ ngơi. Bây giờ chiến đấu đã xong, ông đương nhiên muốn vào xem bên trong còn bao nhiêu người sống sót.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung theo sát sư phụ vào đại điện. Bởi vì kẻ địch thối lui, người bên trong cũng chủ động hủy trận phòng ngự, ba người đi vào nhìn tình cảnh trước mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tác giả :
Yên Diệp