Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 212
Edit: Qiezi
Thứ tốt nhất của Từ Tử Nham chính là thiên phú không tệ thiên linh căn hệ lôi, căn cốt cũng bình thường, nếu không phải may mắn được Thiên Mệnh Thần Oa coi trọng, cho anh một ấn ký, không chừng bây giờ còn chưa có ai chú ý tới đâu.
Dù sao tu sĩ hơn hai mươi tuổi kim đan khá ít, nhưng trong các vực vẫn có thể thấy được mấy cái, đặc biệt đại tông môn thống lĩnh vài cái vực như bọn họ, đệ tử nhiều, thiên tài cũng nhiều, loại giống như Từ Tử Nham, ai mà không thể tìm ra mười hay tám người!
Nếu không có ấn ký Thần Oa, Từ Tử Nham trong mắt bọn họ cũng chỉ là một hậu bối có thiên phú không tệ mà thôi, không thể làm cho nhiều tu sĩ nguyên anh mời chào Từ Tử Nham như vậy.
“Từ tiểu hữu…” Bên này ba người hầm hầm nhìn nhau như chọi gà, cũng không có ai dự định lui bước, không ngờ ở xa xa có một lão giả râu dài vải thô đi tới.
Một tiếng bắt chuyện của lão giả lập tức khiến ba người này cùng chung kẻ địch, sáu ánh mắt đồng loại nhìn chằm chằm lão giả kia, ánh mắt lão giả hơi khựng lại, khí thế toàn thân khai hỏa, đè áp lực lên mấy người này, ngông nghênh đi tới trước mặt Từ Tử Nham: “Từ tiểu hữu, ngươi cùng Kỳ Lân Các của ta có duyên…”
Từ Tử Nham: _(:з” ∠)_ Ông… Ông ở đâu chui ra vậy?
Lăng Diệp, Nhậm Dao, Thạch Lan Sinh đều nheo mắt lại nhìn lão giả kia, lão giả cười ha ha thừa nhận áp lực của bọn họ, ngạo nghễ nói: “Nếu tiểu lão nhi không nhìn lầm, trước đây ngươi từng có vài lần tu luyện trong chi nhánh của Kỳ Lân Các ta?”
Từ Tử Nham mờ mịt, Huyền Vũ Vực của bọn họ chính là một trung vực phong bế, từ sau lần ngoại địch xâm lấn, Mông Kính đã vỡ vụn, căn bản không thể liên hệ với bên ngoài, sao anh lại có thể sử dụng chi nhánh của người ta?
Lão giả thấy Từ Tử Nham mờ mịt không biết làm sao cũng không chú ý, cười ha hả vỗ vai anh: “Kỳ Lân Các ta đã thành lập một lượng lớn Kỳ Lân Các trong vô số vực, Kỳ Lân Tháp chuyên dùng cho tu sĩ tu luyện, có thể ghi chép hơi thở của người sử dụng, sau đó sẽ tổng hợp về tháp tổng, Kỳ Lân Các ta đã từng ghi chép tin tức của tiểu hữu, cho nên ta dám nói, tiểu hữu đã từng sử dụng qua Kỳ Lân Tháp của chúng ta.”
Từ Tử Nham hoài nghi nhìn lão giả, Kỳ Lân Tháp là thánh địa tu luyện của Lưu Quang Tông, sao đến miệng lão đầu này lại biến thành chi nhánh của Kỳ Lân Các bọn họ?
“Ha!” Nhậm Dao cười nhạo lão giả: “Ta nói Hạc lão đầu, ngươi đừng có mặt dày lừa gạt tiểu bằng hữu có được không? Ta đã từng thấy qua Kỳ Lân Tháp của Kỳ Lân Các các ngươi, chẳng qua đồ chơi kia không phải là khi chiếm lĩnh một vực mới sẽ thành lập một cái sao? Hơn nữa còn là dùng để hấp thu linh lực tu sĩ tẩm bổ tháp tổng, sao đến miệng ngươi lại trở thành chuyên để tu sĩ tu luyện? Hơn nữa, nếu Từ tiểu hữu thật sự dùng qua Kỳ Lân Tháp, nếu các ngươi có thể xác định vực của hắn sao không sớm xông lên, làm sao có thể lãng phí thời gian trong Đấu Chiến Tháp?”
Nhậm Dao đảo đảo đồng tử, không có ý tốt nói: “Chẳng lẽ Huyền Vũ Vực của Từ tiểu hữu, đã từng bị Kỳ Lân Các các ngươi tấn công?”
Lão giả nghe vậy lập tức co rút cơ mặt, mọi người đều là tu sĩ cùng đẳng cấp không có chỗ nào tốt, người ta có thể không chút cố kỵ vạch trần gốc gác của ngươi.
Kỳ Lân Các đã từng tìm khắp nơi trong các vực bọn họ quản lý, căn bản không có dấu vết của Từ Tử Nham, nhưng trên tháp tổng Kỳ Lân lại để lại hơi thở của người này, nói cách khác, chí ít Từ Tử Nham đã từng tu luyện một lần ở Kỳ Lân Tháp.
Rõ ràng có ghi nhưng lại tìm không được người, vị trưởng lão của Kỳ Lân Các chỉ cảm thấy đầu đều lớn.
Gặp phải tình huống như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Từ Tử Nham đến từ Huyền Vũ Vực, trước đây đã từng bị Kỳ Lân Các xâm lấn!
Hơn nữa cuối cùng bọn họ còn thắng lợi, còn đánh Kỳ Lân Các ra ngoài, bằng không sẽ không xuất hiện tình huống tháp tổng Kỳ Lân Các mất liên lạc với phó tháp Kỳ Lân.
Xâm lược quê hương người ta, dù cho đây là chuyện mấy ngàn năm trước tất nhiên cũng không chiếm được lợi gì, nhưng vị trưởng lão Kỳ Lân Các này lại không muốn từ bỏ cơ hội rất tốt có thể xây dựng quan hệ với Từ Tử Nham, lúc này mới dự định liều mạng một lần.
Ai ngờ Nhậm Dao này lại không cho chút mặt mũi, thẳng thừng vạch trần ông, hại ông lúng túng muốn chết.
Lão giả còn muốn nói gì đó lôi kéo làm quen, nhưng Từ Tử Nham cũng đã không thể nghe tiếp nửa, anh mở cửa phòng chưa tới hai khắc đồng hồ mà đã có nhiều người chen lấn trước cửa phòng anh như vậy, nếu như chờ thêm nữa, không biết còn có thể xuất hiện bao nhiêu người đâu.
Tuy rằng đãi ngộ của hương bột bột rất tốt, nhưng dù sao anh chỉ có một mình, lựa chọn một người tất nhiên sẽ đắc tội những người còn lại, loại làm ăn lỗ vốn này, Từ Tử Nham tuyệt đối không làm.
Hơn nữa, anh đã sớm bái vào môn hạ Lưu Quang Tông, mặc dù tính cách của sư phụ La Đại Cước rất không đáng tin, nhưng con người không tệ, anh cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì muốn đổi phái khác.
Hơn nữa, hiện tại Huyền Vũ Vực của bọn họ có thể nói là cô huyền hải ngoại, bọn họ hoàn toàn không tìm được mình, đương nhiên gia nhập môn phái cũng chính là nói suông.
“Chư vị tiền bối!” Từ Tử Nham cười lễ phép, cung kính hành lễ với mọi người: “Ta xuất thân tông môn ở trong mắt chư vị tiền bối có lẽ không tính là cái gì, nhưng môn phái cũng không đối xử tệ với ta, ta sẽ không thay đổi.”
“Ha ha, tiểu hữu lo xa rồi.” Tùng Linh Tử luôn bị coi nhẹ tận dụng cơ hội nói một câu: “Mặc dù Huyền Vũ Vực của tiểu hữu chỉ là trung vực, hơn nữa vẫn chưa hiện ra trên Tinh Đồ, nhưng chúng ta cũng không có ý kỳ thị môn phái của tiểu hữu.”
Tùng Linh Tử thấy Từ Tử Nham nghiêm túc lắng nghe, lập tức giải thích: “Tiểu vực và trung vực cũng có rất nhiều môn phái có đệ tử ưu tú, khi bọn họ không thể phát triển ở quê nhà nữa, tự nhiên sẽ tiếp tục tìm phương pháp lên cấp. Mặc dù ta không biết tình huống cụ thể của Huyền Vũ Vực các ngươi, nhưng nghĩ đến một trung vực cho dù sản vật phong phú, có thể đào tạo mấy tu sĩ nguyên anh cũng hết mức rồi, đi lên Hóa Thần, Đại Thừa chỉ sợ các ngươi chưa từng có cơ hội nhìn thấy, đúng không?”
“Những môn phái chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu bây giờ ngươi phải gia nhập môn phái chúng ta, chỉ mong nếu ngươi ở Huyền Vũ Vực không tìm được phương pháp lên cấp muốn rời khỏi, sẽ ưu tiên lựa chọn môn phái của chúng ta, giống như vậy, nếu ngươi có thể đạt được công pháp thích hợp, cũng hoàn toàn có thể tặng lại cho tông môn ngươi, để bọn họ được lợi.” Tùng Linh Tử giải thích rất rõ ràng, những người khác tựa hồ cũng cực kỳ tán thành ý của nàng, không đưa ra bất kỳ phản bác nào.
Từ Tử Nham nghe xong lời này, rốt cuộc hoàn toàn yên tâm, lúc trước anh còn nhức đầu nên giải quyết người này như thế nào, tuy rằng anh ở Huyền Vũ Vực tạm thời không có nguy hiểm, nhưng ai biết khi nào, anh sẽ vì gặp nguy hiểm mà phải vội rời khỏi Huyền Vũ Vực, hoặc là có những người khác phát hiện tọa độ Huyền Vũ Vực, chữa trị Mông Kính?
Đến lúc đó, nếu là những môn phái này trùng hợp đi ngang qua, nếu những người này không so đo mình vô lễ thì còn may, nếu họ lòng dạ hẹp hòi, vậy coi như là anh chọc tới đại phiền toái.
Từ Tử Nham không sợ phiền phức, nhưng anh rất ghét phiền phức, nên anh mới cố gắng suy nghĩ, muốn dùng phương pháp hòa bình giải quyết tranh chấp này.
Nếu đám người kia đã nói như vậy, khẳng định sẽ không cưỡng cầu anh nữa, nếu như vậy, cơ hội cứu vãn lớn hơn nhiều, chí ít lựa chọn chân chính phải chờ tới khi anh rời khỏi Huyền Vũ Vực mới cần làm, hiện tại —— anh vẫn nên xây dựng quan hệ với bọn họ trước đi.
Trong lòng có chủ ý, trên mặt Từ Tử Nham lộ ra chút ý cười.
Từ Tử Nham có tướng mạo dương quang sáng sủa, một khi cười rộ lên sẽ làm người cảm thấy thân thiết, cái gọi là tay không đánh mặt người tươi cười, tuy rằng Từ Tử Nham không lựa chọn làm những đại tông môn này có chút thất vọng, nhưng người ta cũng không từ chối đúng không?
Hơn nữa, mỗi một người này đều là nhân trung long phượng, trong lòng bọn họ cũng biết, dù bọn họ muốn thân thiết với thiên mệnh chi tử, cũng phải để người ta xuất hiện trước mặt mới hữu dụng, hiện tại ngay cả tọa độ của Huyền Vũ Vự còn chưa tìm thấy, cho dù muốn ép buộc cũng không được!
Sau khi hàn huyên vài câu với Từ Tử Nham, những người này đều rời đi, nhưng trước khi đi, bọn họ đều vô cùng hào phóng tặng Từ Tử Nham một ít ‘Lễ gặp mặt’. Đương nhiên, giá trị những lễ vật này không quá cao, nhưng đủ để Từ Tử Nham mở túi càn khôn ra nhìn, cười toe toét.
Chậc chậc, quả nhiên là siêu cấp môn pháp, ở môn phái người ta chỉ có thể làm lễ gặp mặt, nhưng trong Huyền Vũ Vực của anh có thể được xưng là thiên tài địa bảo, ngoại trừ linh thảo linh khoáng các loại ra thì còn có người tặng một túi linh thạch.
Nhìn linh thạch thượng phẩm xếp thành núi nhỏ, Từ Tử Nham híp mắt thành đường chỉ, xem ra, Thiên Văn Các của Vu Hạo có thể hoàn thành sớm.
Có Thiên Văn Các, Từ Tử Nham tin tưởng anh sẽ sớm tiêu diệt kế hoạch của ma tộc, dù sao kẽ hở lớn nhất của kế hoạch này chính là sức lực của anh có hạn, không thể một mình đi tìm Hấp Huyết Trùng, nhưng nếu công khai chuyện này, chưa chắc có người tin tưởng.
“Ca ca…” Trong lúc Từ Tử Nham đang mặc sức tưởng tượng sau này phải lợi dụng Thiên Văn Các như thế náo, bảo bối bệnh thần kinh nhà mình lập tức quấn lấy.
“Hử?” Từ Tử Nham không quá để ý, thật sự gần đây dường như đã bị quấn thành quen, có lẽ là vì tình cảnh bán công khai không thể quá thân thiết, Từ Tử Dung đã học được kỹ năng rảnh rỗi quấn lên người ca ca.
“Ca ca!” Từ Tử Dung bất mãn bị làm lơ, dùng sức bóp cằm anh, hai mắt nhìn chăm chú.
Từ Tử Nham lập tức hô to trong lòng không ổn, đây là tiết tấu sắp phát bệnh!
Chú ý tới trong phòng đã không còn những người khác, Từ Tử Nham dứt khoát giữ gáy Tử Dung, mạnh mẽ hôn lên.
Huyết sắc trong đáy mắt Từ Tử Dung chậm rãi thối lui, cánh tay ôm càng chặt hơn, đầu lưỡi dùng sức khuấy đảo trong miệng ca ca.
Cảm giác cơn tức giận do huyết khế truyền tới dần biến mất, rốt cuộc Từ Tử Nham có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa hôn môi vừa vuốt ve cổ Từ Tử Dung.
“Hmm…” Từ Tử Dung hơi híp mắt, thoải mái như một con mèo được vuốt lông.
Cuối cùng Từ Tử Nham hôn mạnh lên miệng y một cái, lúc này mới kết thúc nụ hôn ngập tràn tính trấn an.
“Ca ca lại dùng chiêu này.” Từ Tử Dung bất mãn kéo Từ Tử Nham qua hôn một lúc mới buông tha.
Từ Tử Nham âm thầm cười trộm, cái gọi là nhất chiêu tiên, cật biến thiên*, mặc kệ anh dùng một chiêu hay mấy chiêu, hữu dụng là được rồi. ╮(╯▽╰)╭
(Nhất chiêu tiên, cật biến thiên: ý chỉ một sở trường đặc biệt, có thể dùng để mưu sinh)
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з” ∠)_ Gần đây vẫn cảm thấy tình tiết phát triển không thuận lợi…
Thứ tốt nhất của Từ Tử Nham chính là thiên phú không tệ thiên linh căn hệ lôi, căn cốt cũng bình thường, nếu không phải may mắn được Thiên Mệnh Thần Oa coi trọng, cho anh một ấn ký, không chừng bây giờ còn chưa có ai chú ý tới đâu.
Dù sao tu sĩ hơn hai mươi tuổi kim đan khá ít, nhưng trong các vực vẫn có thể thấy được mấy cái, đặc biệt đại tông môn thống lĩnh vài cái vực như bọn họ, đệ tử nhiều, thiên tài cũng nhiều, loại giống như Từ Tử Nham, ai mà không thể tìm ra mười hay tám người!
Nếu không có ấn ký Thần Oa, Từ Tử Nham trong mắt bọn họ cũng chỉ là một hậu bối có thiên phú không tệ mà thôi, không thể làm cho nhiều tu sĩ nguyên anh mời chào Từ Tử Nham như vậy.
“Từ tiểu hữu…” Bên này ba người hầm hầm nhìn nhau như chọi gà, cũng không có ai dự định lui bước, không ngờ ở xa xa có một lão giả râu dài vải thô đi tới.
Một tiếng bắt chuyện của lão giả lập tức khiến ba người này cùng chung kẻ địch, sáu ánh mắt đồng loại nhìn chằm chằm lão giả kia, ánh mắt lão giả hơi khựng lại, khí thế toàn thân khai hỏa, đè áp lực lên mấy người này, ngông nghênh đi tới trước mặt Từ Tử Nham: “Từ tiểu hữu, ngươi cùng Kỳ Lân Các của ta có duyên…”
Từ Tử Nham: _(:з” ∠)_ Ông… Ông ở đâu chui ra vậy?
Lăng Diệp, Nhậm Dao, Thạch Lan Sinh đều nheo mắt lại nhìn lão giả kia, lão giả cười ha ha thừa nhận áp lực của bọn họ, ngạo nghễ nói: “Nếu tiểu lão nhi không nhìn lầm, trước đây ngươi từng có vài lần tu luyện trong chi nhánh của Kỳ Lân Các ta?”
Từ Tử Nham mờ mịt, Huyền Vũ Vực của bọn họ chính là một trung vực phong bế, từ sau lần ngoại địch xâm lấn, Mông Kính đã vỡ vụn, căn bản không thể liên hệ với bên ngoài, sao anh lại có thể sử dụng chi nhánh của người ta?
Lão giả thấy Từ Tử Nham mờ mịt không biết làm sao cũng không chú ý, cười ha hả vỗ vai anh: “Kỳ Lân Các ta đã thành lập một lượng lớn Kỳ Lân Các trong vô số vực, Kỳ Lân Tháp chuyên dùng cho tu sĩ tu luyện, có thể ghi chép hơi thở của người sử dụng, sau đó sẽ tổng hợp về tháp tổng, Kỳ Lân Các ta đã từng ghi chép tin tức của tiểu hữu, cho nên ta dám nói, tiểu hữu đã từng sử dụng qua Kỳ Lân Tháp của chúng ta.”
Từ Tử Nham hoài nghi nhìn lão giả, Kỳ Lân Tháp là thánh địa tu luyện của Lưu Quang Tông, sao đến miệng lão đầu này lại biến thành chi nhánh của Kỳ Lân Các bọn họ?
“Ha!” Nhậm Dao cười nhạo lão giả: “Ta nói Hạc lão đầu, ngươi đừng có mặt dày lừa gạt tiểu bằng hữu có được không? Ta đã từng thấy qua Kỳ Lân Tháp của Kỳ Lân Các các ngươi, chẳng qua đồ chơi kia không phải là khi chiếm lĩnh một vực mới sẽ thành lập một cái sao? Hơn nữa còn là dùng để hấp thu linh lực tu sĩ tẩm bổ tháp tổng, sao đến miệng ngươi lại trở thành chuyên để tu sĩ tu luyện? Hơn nữa, nếu Từ tiểu hữu thật sự dùng qua Kỳ Lân Tháp, nếu các ngươi có thể xác định vực của hắn sao không sớm xông lên, làm sao có thể lãng phí thời gian trong Đấu Chiến Tháp?”
Nhậm Dao đảo đảo đồng tử, không có ý tốt nói: “Chẳng lẽ Huyền Vũ Vực của Từ tiểu hữu, đã từng bị Kỳ Lân Các các ngươi tấn công?”
Lão giả nghe vậy lập tức co rút cơ mặt, mọi người đều là tu sĩ cùng đẳng cấp không có chỗ nào tốt, người ta có thể không chút cố kỵ vạch trần gốc gác của ngươi.
Kỳ Lân Các đã từng tìm khắp nơi trong các vực bọn họ quản lý, căn bản không có dấu vết của Từ Tử Nham, nhưng trên tháp tổng Kỳ Lân lại để lại hơi thở của người này, nói cách khác, chí ít Từ Tử Nham đã từng tu luyện một lần ở Kỳ Lân Tháp.
Rõ ràng có ghi nhưng lại tìm không được người, vị trưởng lão của Kỳ Lân Các chỉ cảm thấy đầu đều lớn.
Gặp phải tình huống như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Từ Tử Nham đến từ Huyền Vũ Vực, trước đây đã từng bị Kỳ Lân Các xâm lấn!
Hơn nữa cuối cùng bọn họ còn thắng lợi, còn đánh Kỳ Lân Các ra ngoài, bằng không sẽ không xuất hiện tình huống tháp tổng Kỳ Lân Các mất liên lạc với phó tháp Kỳ Lân.
Xâm lược quê hương người ta, dù cho đây là chuyện mấy ngàn năm trước tất nhiên cũng không chiếm được lợi gì, nhưng vị trưởng lão Kỳ Lân Các này lại không muốn từ bỏ cơ hội rất tốt có thể xây dựng quan hệ với Từ Tử Nham, lúc này mới dự định liều mạng một lần.
Ai ngờ Nhậm Dao này lại không cho chút mặt mũi, thẳng thừng vạch trần ông, hại ông lúng túng muốn chết.
Lão giả còn muốn nói gì đó lôi kéo làm quen, nhưng Từ Tử Nham cũng đã không thể nghe tiếp nửa, anh mở cửa phòng chưa tới hai khắc đồng hồ mà đã có nhiều người chen lấn trước cửa phòng anh như vậy, nếu như chờ thêm nữa, không biết còn có thể xuất hiện bao nhiêu người đâu.
Tuy rằng đãi ngộ của hương bột bột rất tốt, nhưng dù sao anh chỉ có một mình, lựa chọn một người tất nhiên sẽ đắc tội những người còn lại, loại làm ăn lỗ vốn này, Từ Tử Nham tuyệt đối không làm.
Hơn nữa, anh đã sớm bái vào môn hạ Lưu Quang Tông, mặc dù tính cách của sư phụ La Đại Cước rất không đáng tin, nhưng con người không tệ, anh cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì muốn đổi phái khác.
Hơn nữa, hiện tại Huyền Vũ Vực của bọn họ có thể nói là cô huyền hải ngoại, bọn họ hoàn toàn không tìm được mình, đương nhiên gia nhập môn phái cũng chính là nói suông.
“Chư vị tiền bối!” Từ Tử Nham cười lễ phép, cung kính hành lễ với mọi người: “Ta xuất thân tông môn ở trong mắt chư vị tiền bối có lẽ không tính là cái gì, nhưng môn phái cũng không đối xử tệ với ta, ta sẽ không thay đổi.”
“Ha ha, tiểu hữu lo xa rồi.” Tùng Linh Tử luôn bị coi nhẹ tận dụng cơ hội nói một câu: “Mặc dù Huyền Vũ Vực của tiểu hữu chỉ là trung vực, hơn nữa vẫn chưa hiện ra trên Tinh Đồ, nhưng chúng ta cũng không có ý kỳ thị môn phái của tiểu hữu.”
Tùng Linh Tử thấy Từ Tử Nham nghiêm túc lắng nghe, lập tức giải thích: “Tiểu vực và trung vực cũng có rất nhiều môn phái có đệ tử ưu tú, khi bọn họ không thể phát triển ở quê nhà nữa, tự nhiên sẽ tiếp tục tìm phương pháp lên cấp. Mặc dù ta không biết tình huống cụ thể của Huyền Vũ Vực các ngươi, nhưng nghĩ đến một trung vực cho dù sản vật phong phú, có thể đào tạo mấy tu sĩ nguyên anh cũng hết mức rồi, đi lên Hóa Thần, Đại Thừa chỉ sợ các ngươi chưa từng có cơ hội nhìn thấy, đúng không?”
“Những môn phái chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu bây giờ ngươi phải gia nhập môn phái chúng ta, chỉ mong nếu ngươi ở Huyền Vũ Vực không tìm được phương pháp lên cấp muốn rời khỏi, sẽ ưu tiên lựa chọn môn phái của chúng ta, giống như vậy, nếu ngươi có thể đạt được công pháp thích hợp, cũng hoàn toàn có thể tặng lại cho tông môn ngươi, để bọn họ được lợi.” Tùng Linh Tử giải thích rất rõ ràng, những người khác tựa hồ cũng cực kỳ tán thành ý của nàng, không đưa ra bất kỳ phản bác nào.
Từ Tử Nham nghe xong lời này, rốt cuộc hoàn toàn yên tâm, lúc trước anh còn nhức đầu nên giải quyết người này như thế nào, tuy rằng anh ở Huyền Vũ Vực tạm thời không có nguy hiểm, nhưng ai biết khi nào, anh sẽ vì gặp nguy hiểm mà phải vội rời khỏi Huyền Vũ Vực, hoặc là có những người khác phát hiện tọa độ Huyền Vũ Vực, chữa trị Mông Kính?
Đến lúc đó, nếu là những môn phái này trùng hợp đi ngang qua, nếu những người này không so đo mình vô lễ thì còn may, nếu họ lòng dạ hẹp hòi, vậy coi như là anh chọc tới đại phiền toái.
Từ Tử Nham không sợ phiền phức, nhưng anh rất ghét phiền phức, nên anh mới cố gắng suy nghĩ, muốn dùng phương pháp hòa bình giải quyết tranh chấp này.
Nếu đám người kia đã nói như vậy, khẳng định sẽ không cưỡng cầu anh nữa, nếu như vậy, cơ hội cứu vãn lớn hơn nhiều, chí ít lựa chọn chân chính phải chờ tới khi anh rời khỏi Huyền Vũ Vực mới cần làm, hiện tại —— anh vẫn nên xây dựng quan hệ với bọn họ trước đi.
Trong lòng có chủ ý, trên mặt Từ Tử Nham lộ ra chút ý cười.
Từ Tử Nham có tướng mạo dương quang sáng sủa, một khi cười rộ lên sẽ làm người cảm thấy thân thiết, cái gọi là tay không đánh mặt người tươi cười, tuy rằng Từ Tử Nham không lựa chọn làm những đại tông môn này có chút thất vọng, nhưng người ta cũng không từ chối đúng không?
Hơn nữa, mỗi một người này đều là nhân trung long phượng, trong lòng bọn họ cũng biết, dù bọn họ muốn thân thiết với thiên mệnh chi tử, cũng phải để người ta xuất hiện trước mặt mới hữu dụng, hiện tại ngay cả tọa độ của Huyền Vũ Vự còn chưa tìm thấy, cho dù muốn ép buộc cũng không được!
Sau khi hàn huyên vài câu với Từ Tử Nham, những người này đều rời đi, nhưng trước khi đi, bọn họ đều vô cùng hào phóng tặng Từ Tử Nham một ít ‘Lễ gặp mặt’. Đương nhiên, giá trị những lễ vật này không quá cao, nhưng đủ để Từ Tử Nham mở túi càn khôn ra nhìn, cười toe toét.
Chậc chậc, quả nhiên là siêu cấp môn pháp, ở môn phái người ta chỉ có thể làm lễ gặp mặt, nhưng trong Huyền Vũ Vực của anh có thể được xưng là thiên tài địa bảo, ngoại trừ linh thảo linh khoáng các loại ra thì còn có người tặng một túi linh thạch.
Nhìn linh thạch thượng phẩm xếp thành núi nhỏ, Từ Tử Nham híp mắt thành đường chỉ, xem ra, Thiên Văn Các của Vu Hạo có thể hoàn thành sớm.
Có Thiên Văn Các, Từ Tử Nham tin tưởng anh sẽ sớm tiêu diệt kế hoạch của ma tộc, dù sao kẽ hở lớn nhất của kế hoạch này chính là sức lực của anh có hạn, không thể một mình đi tìm Hấp Huyết Trùng, nhưng nếu công khai chuyện này, chưa chắc có người tin tưởng.
“Ca ca…” Trong lúc Từ Tử Nham đang mặc sức tưởng tượng sau này phải lợi dụng Thiên Văn Các như thế náo, bảo bối bệnh thần kinh nhà mình lập tức quấn lấy.
“Hử?” Từ Tử Nham không quá để ý, thật sự gần đây dường như đã bị quấn thành quen, có lẽ là vì tình cảnh bán công khai không thể quá thân thiết, Từ Tử Dung đã học được kỹ năng rảnh rỗi quấn lên người ca ca.
“Ca ca!” Từ Tử Dung bất mãn bị làm lơ, dùng sức bóp cằm anh, hai mắt nhìn chăm chú.
Từ Tử Nham lập tức hô to trong lòng không ổn, đây là tiết tấu sắp phát bệnh!
Chú ý tới trong phòng đã không còn những người khác, Từ Tử Nham dứt khoát giữ gáy Tử Dung, mạnh mẽ hôn lên.
Huyết sắc trong đáy mắt Từ Tử Dung chậm rãi thối lui, cánh tay ôm càng chặt hơn, đầu lưỡi dùng sức khuấy đảo trong miệng ca ca.
Cảm giác cơn tức giận do huyết khế truyền tới dần biến mất, rốt cuộc Từ Tử Nham có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa hôn môi vừa vuốt ve cổ Từ Tử Dung.
“Hmm…” Từ Tử Dung hơi híp mắt, thoải mái như một con mèo được vuốt lông.
Cuối cùng Từ Tử Nham hôn mạnh lên miệng y một cái, lúc này mới kết thúc nụ hôn ngập tràn tính trấn an.
“Ca ca lại dùng chiêu này.” Từ Tử Dung bất mãn kéo Từ Tử Nham qua hôn một lúc mới buông tha.
Từ Tử Nham âm thầm cười trộm, cái gọi là nhất chiêu tiên, cật biến thiên*, mặc kệ anh dùng một chiêu hay mấy chiêu, hữu dụng là được rồi. ╮(╯▽╰)╭
(Nhất chiêu tiên, cật biến thiên: ý chỉ một sở trường đặc biệt, có thể dùng để mưu sinh)
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з” ∠)_ Gần đây vẫn cảm thấy tình tiết phát triển không thuận lợi…
Tác giả :
Yên Diệp