Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 207
Edit: Qiezi
Chậc chậc, nếu không có Từ Tử Du ‘Bị chồng ruồng bỏ’, anh thật sự nghĩ mình đã trở về chỗ cũ, nhưng phương tiện hiện đại hóa này, đã mấy chục năm anh chưa được thấy…
“Nói mau! Rốt cuộc là tiểu yêu tinh nào mê hoặc anh!” Dường như Từ Tử Du cũng phát hiện dáng vẻ bị chồng ruồng bỏ không thể chiếm được tấm lòng của Từ Tử Nham, dứt khoát đổi thành người đàn ông chanh chua.
Từ Tử Nham nhất thời câm lặng, tâm ma kiếp này cũng làm quá ẩu đi, bắt chước tính cách của Từ Tử Du chả giống chút nào!
Nếu là tâm ma nghe được nội tâm của anh, phỏng chừng nhất định sẽ hất bàn, tâm ma cũng rất vất vả đó có biết không! Sát nghiệt của ngươi không nhiều lắm, nếu hoàn cảnh quá giống thật, một mình ngươi không cẩn thận chết trong đó, không phải nó sẽ bị đánh giá xấu sao?
“Được rồi! Đừng quậy!” Đương nhiên Từ Tử Nham không biết nỗi khổ của tâm ma, nhưng nhìn ‘Tử Du’ tính nết không giống em trai nhà mình, trong lòng anh có cảm giác rất gượng gạo.
Rõ ràng đã nhiều năm không gặp, thế nhưng trong khoảnh khắc thấy Tử Du, anh lại không kiềm được nhớ tới một người, ‘Em trai’ chân chính có quan hệ mập mờ với mình.
Từ Tử Nham có hơi chột dạ, cảm hấy lúc đó anh mới xuyên qua, còn từng gửi gắm tình anh em với Tử Du lên người Tử Dung, không ngờ mới có vài chục năm trôi qua, phong thủy luân chuyển, ban đầu nhìn Tử Dung nghĩ đến Tử Du, bây giờ lại trái ngược…
“Hu hu hu hu…” Phát hiện người đàn ông chanh chua cũng không thế thu hút sự chú ý của Từ Tử Nham, tâm ma lần thứ hai đổi mặt, ôm mặt ngã ngồi trên đất khóc hu hu, dáng vẻ bạch liên hoa sinh động: “Anh hai… Anh… Có phải anh có người yêu khác không, nếu anh thật sự nói có, em sẽ tác thành cho anh.”
Từ Tử Nham: …
Có lẽ anh nên kiến nghị tâm ma này đi tham gia lớp tu nghiệp của Từ ảnh đế, kỹ xảo này thực sự quá nát, đừng tưởng rằng anh không phát hiện hắn đang nhìn lén từ kẽ tay…
Do dự một chút, bây giờ Từ Tử Nham còn chưa biết cách nên phá giải tâm ma kiếp như thế nào, nhưng anh phát hiện rất nhiều sơ hở, nhưng dường như tâm ma kiếp này hoàn toàn không muốn chấm dứt, cho nên anh vẫn phải làm ra một ít phản ứng mới đúng nhỉ.
“Ta có khác… Phi phi phi! Ta đã có người yêu, không phải có người yêu khác! Người ấy rất tốt.” Từ Tử Nham dừng một chút: “Tuy rằng ngươi không phải Tử Du chân chính, nhưng ta thật sự hy vọng ngươi là Tử Du, nếu như vậy, ta có thể giới thiệu đệ ấy cho ngươi biết.”
“Người yêu?” Từ Tử Du nhảy dựng, giọng nói tàn khốc: “Hắn thật sự là người yêu của ngươi?”
Từ Tử Nham hơi ngưng lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ‘Từ Tử Du’: “Ngươi có ý gì?”
Từ Tử Du cười lạnh: “Đúng là nói không biết ngượng, rõ ràng là tình huynh đệ, lại bị ngươi nói thành yêu thương gắn bó. Nếu theo như ngươi nói, ta và ngươi cũng là người yêu của nhau, không phải sao?”
Ánh mắt Từ Tử Nham đột nhiên đanh lại, anh siết chặt hai tay, quát lớn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Ta nói bậy?” Từ Tử Du nhướng mày, khoanh tay cười lạnh.
Trong nháy mắt Từ Tử Nham hoảng hốt, trong khoảnh khắc vụt qua, Từ Tử Du này thật sự có vài phần giống đứa em trai xấu bụng…
“Thừa nhận đi, ban đầu ngươi căn bản bị cưỡng ép, cái gì mà ái tình, chẳng qua là ngươi không đành lòng làm hắn thất vọng, mượn cớ mà thôi. Rõ ràng ngươi thích nữ nhân, chỉ là vì yêu thương đệ đệ nên lừa mình dối người nói yêu hắn, lại nói tiếp, người ca ca như ngươi thật đúng là tận chức tận trách, chăm sóc đệ đệ chăm sóc đến trên giường.” Từ Tử Du nói ra, như một lưỡi đao sắc bén đâm mạnh vào lòng Từ Tử Nham.
Lần này là sắc bén như vậy, nhắm thẳng vào nội tâm của anh.
Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn ‘Từ Tử Du’ này, rốt cuộc ý thức được, thì ra sát chiêu chân chính của tâm ma kiếp là ở chỗ này, phần trước chỉ là phục bút mà thôi…
“Thế nào? Lẽ nào ta nói không đúng?” ‘Từ Tử Du’ nhướng cao lông mày: “Thừa nhận đi, quan hệ giữa ngươi và Từ Tử Dung kia hoàn toàn không có cái thứ gọi là ái tình, chẳng qua là độc chiếm dục của hắn và sự thương hại của ngươi quấy phá mà thôi. Nhắc tới cũng thực sự buồn cười, e rằng đệ đệ Từ Tử Dung của ngươi hoàn toàn không biết sự thương hại của ngươi, đúng chứ?”
Từ Tử Nham im lặng, ở sâu thẳm trong lòng, anh cũng không thể không hỏi chính mình, tình cảm của anh đối với Từ Tử Dung thật sự là tình yêu sao?
Anh thừa nhận, lúc mới bắt đầu, tình cảm của anh đối với Từ Tử Dung chủ yếu là tình huynh đệ, chỉ là không đành lòng tổn thương y, cho nên mới quyết định ở bên y.
Nếu không phải ban đầu Từ Tử Dung làm chuyện đó với anh, có thể anh sẽ làm đà điểu cả đời, tạm thời vờ như không biết đệ đệ thích mình.
Nhưng cố tình Từ Tử Dung không phải là một người tự rước khổ vào mình, đời trước y bị uất ức quá nhiều, đời này bất luận như thế nào cũng sẽ không để đồ mình nhìn trúng chạy khỏi tay mình.
Yên lặng sờ sờ lồng ngực mình, Từ Tử Nham đặt tay lên ngực tự hỏi, anh đối với Từ Tử Dung chỉ là thương hại sao?
Nghĩ đến một cái nhăn mày, một nụ cười của Từ Tử Dung, ánh mắt Từ Tử Nham dần trở nên kiên định.
Có thể —— ngay từ đầu anh thực sự có tâm tư như thế, thế nhưng sau khi xác lập quan hệ với Tử Dung, anh đã thay đổi suy nghĩ trong lòng mình.
Tử Dung thích anh, dựa dẫm anh, anh cũng hưởng thụ yêu thích cùng dựa dẫm như vậy.
Từ Tử Nham chưa từng nói qua yêu đương, anh không biết tình yêu của người khác là dạng gì, nhưng đối với anh mà nói, Từ Tử Dung chính là người yêu anh một lòng một dạ, cho dù thương hại thì thế nào, thương hại cũng được, tình huynh đệ cũng được, nếu là yêu mến, sẽ có thể chuyển hóa thành tình yêu.
Người khác có thể nhất kiến chung tình, vì sao anh không thể lâu ngày sinh tình?
Bị một người tin tưởng và mê đắm như vậy, ai có thể thoát khỏi lưới tình do Từ Tử Dung bày ra?
Khóe miệng cong lên, Từ Tử Nham từ từ ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ‘Từ Tử Du’: “Ta yêu hắn, ta yêu Từ Tử Dung. Tình cảm của ta với Tử Dung có thể trộn lẫn thương hại, tình huynh đệ, nhưng vậy thì sao? Ai nói tình yêu không thể bao gồm hai loại tình cảm trên?”
Mắt thấy ‘Từ Tử Du’ muốn nói thêm gì đó, Từ Tử Nham giơ tay ngăn cản: “Tình yêu của người khác là dạng gì ta không biết, ta chỉ biết là ta yêu Từ Tử Dung, chỉ cần đệ ấy không phản bội ta, ta sẽ không chủ động buông tay đệ ấy!”
‘Từ Tử Du’ không nói gì nữa, cả người hắn như biến thành một pho tượng, lẳng lặng đứng sững nơi đó.
Gió nhẹ thổi qua, pho tượng ầm ầm sụp đổ, tro bụi bay tán loạn.
“Ca ca!” Từ Tử Nham bị người bổ nhào vào, còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị người nhiệt tình chặn miệng.
Đầu lưỡi bị hút đến đau nhức, hơi thở quen thuộc làm Từ Tử Nham từ bỏ phản kháng, mặc kệ đối phương liếm mút trong khoang miệng mình.
“Ca ca, ca ca…” Từ Tử Dung như mất đi công năng ngôn ngữ, chỉ không ngừng lặp lại hai chữ này.
Hai mắt y ẩn tình, khóe miệng mỉm cười, đáy mắt lóe sáng làm người không dám nhìn thẳng…
Mé, hình như lúc nãy bày tỏ đều bị nghe thấy!
Từ Tử Nham đỏ ửng cả mặt, xấu hổ sắp luộc chín cả người anh.
Tuy rằng nam tử hán đại trượng phu không nên dễ dàng đỏ mặt như vậy… Nhưng tỏ tình trắng trợn bị đương sự nghe được thực sự rất lúng túng a a a a a a!
Từ Tử Nham xấu hổ, nhìn ánh mắt khác thường của Từ Tử Dung, anh cảm thấy tim đập thình thình, gương mặt như đang nóng lên…
“Đệ… Sao đệ lại ở đây.” Từ Tử Nham dời mắt, cố gắng nhìn lên trần nhà nhìn ra một đóa hoa…
Từ Tử Dung tươi cười như hoa hôn lên mặt anh một cái: “Bởi vì… Đây là tâm ma kiếp chung của chúng ta…”
“Ặc… Tâm ma kiếp còn có thể dùng chung? A, không đúng, đệ cũng kết đan?” Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ vui mừng.
Từ Tử Dung ngầm bĩu môi, quan tâm trọng điểm của ca ca có phải không đúng rồi không? Lẽ nào lúc này không phải nên dùng vẻ mặt thâm tình nói lại những lời vừa rồi cho mình nghe sao?
“Ca ca, ta rất vui.” Từ Tử Dung dùng mặt cọ cọ trên người Từ Tử Nham, ngẩng đầu lên: “Ca ca yêu ta phải không?”
“Khụ khụ…” Từ Tử Nham lại đỏ mặt lần hai, chẳng qua nhìn ánh mắt mong đợi của y, anh không nói được lời phản bác.
“Ừ… Ưm ưm…” Lời thừa nhận vừa mới bật ra, Từ Tử Nham lập tức bị hôn lần hai, môi lưỡi kịch liệt quấn quýt cướp đoạt hô hấp của anh, anh vùng vẫy hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng tránh thoát bệnh thần kinh dây dưa.
“Ngừng!” Mắt thấy Từ Tử Dung còn có xu thế muốn nhào lên, Từ Tử Nham dứt khoát kêu ngừng, đồng thời giận dữ lau chất lỏng khả nghi bên môi. Hiện tại bọn họ còn ở bên trong tâm ma kiếp đó, rốt cuộc tiểu hỗn đản này có hiểu cái gì gọi là thu liễm không?
“Được rồi được rồi, ta yêu đệ cũng không phải chuyện kỳ quái gì. Không phải đệ đã sớm biết sao?” Từ Tử Nham tức giận trừng mắt nhìn đệ đệ. Tuy rằng bình thường anh không nói yêu, nhưng anh tự nhận biểu hiện vẫn khá rõ ràng đi.
“Nhưng ca ca cũng không chịu nói ra…” Từ Tử Dung cúi thấp đầu, giọng nói mất mát.
Từ Tử Nham hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên vươn tay giơ cằm y lên ——
Từ Tử Dung sửng sốt nhìn anh, trên gương mặt tinh xảo nào có tí mất mát nào!
Từ Tử Nham nhíu mày, buồn cười nhìn đệ đệ bảo bối của mình.
Từ Tử Dung diễn kịch bị bắt quả tang: …
“Ca ca…” Từ Tử Dung quyết định thi triển ăn vạ, nhào vào lòng ca ca sống chết không chịu đứng lên.
Từ Tử Nham vừa bực mình vừa buồn cười, vừa vuốt lông cho y vừa nhẹ giọng an ủi: “Rảnh rỗi quá lại nghĩ lung tung! Nếu không thích đệ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đệ làm loại chuyện đó với ta.”
Khi nói đến loại chuyện đó, Từ Tử Nham không khỏi đỏ mặt.
“Thế nhưng… Ban đầu là ta ép huynh…” Từ Tử Dung thấp giọng nói, mặt của y luôn vùi trong ngực ca ca, không lộ ra ngoài.
Từ Tử Nham nghe vậy mỉm cười: “Dù lần đầu tiên là đệ ép buộc ta, nhưng sau đó thì không như thế, không phải sao? Nếu ta cho phép đệ, cũng sẽ không chủ động ruồng bỏ, trừ phi…”
Từ Tử Dung nhanh chóng ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ca ca: “Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ca ca, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh!”
Từ Tử Nham nhếch môi cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, ngữ điệu uy nghiêm: “Yên tâm, nếu như đệ phản bội ta, không cần ông Trời dùng sét đánh đệ, tự ta có thể đối phó.” Nói xong, còn cực kỳ hợp thời từ ngón tay bắn ra một lôi điện màu tím nổ vang đùng đùng.
Từ Tử Dung nhìn nụ cười âm trầm của ca ca, rùng mình một cái. Y luôn cảm thấy hình như độc chiếm dục của ca ca cũng rất kinh khủng…
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A_A cho rằng tâm ma kiếp chính là tên Tử Du biến thái? Mọi người nghĩ quá đơn giản!
Tâm ma muốn Tử Nham nhìn thẳng tình cảm của mình!
Chậc chậc, nếu không có Từ Tử Du ‘Bị chồng ruồng bỏ’, anh thật sự nghĩ mình đã trở về chỗ cũ, nhưng phương tiện hiện đại hóa này, đã mấy chục năm anh chưa được thấy…
“Nói mau! Rốt cuộc là tiểu yêu tinh nào mê hoặc anh!” Dường như Từ Tử Du cũng phát hiện dáng vẻ bị chồng ruồng bỏ không thể chiếm được tấm lòng của Từ Tử Nham, dứt khoát đổi thành người đàn ông chanh chua.
Từ Tử Nham nhất thời câm lặng, tâm ma kiếp này cũng làm quá ẩu đi, bắt chước tính cách của Từ Tử Du chả giống chút nào!
Nếu là tâm ma nghe được nội tâm của anh, phỏng chừng nhất định sẽ hất bàn, tâm ma cũng rất vất vả đó có biết không! Sát nghiệt của ngươi không nhiều lắm, nếu hoàn cảnh quá giống thật, một mình ngươi không cẩn thận chết trong đó, không phải nó sẽ bị đánh giá xấu sao?
“Được rồi! Đừng quậy!” Đương nhiên Từ Tử Nham không biết nỗi khổ của tâm ma, nhưng nhìn ‘Tử Du’ tính nết không giống em trai nhà mình, trong lòng anh có cảm giác rất gượng gạo.
Rõ ràng đã nhiều năm không gặp, thế nhưng trong khoảnh khắc thấy Tử Du, anh lại không kiềm được nhớ tới một người, ‘Em trai’ chân chính có quan hệ mập mờ với mình.
Từ Tử Nham có hơi chột dạ, cảm hấy lúc đó anh mới xuyên qua, còn từng gửi gắm tình anh em với Tử Du lên người Tử Dung, không ngờ mới có vài chục năm trôi qua, phong thủy luân chuyển, ban đầu nhìn Tử Dung nghĩ đến Tử Du, bây giờ lại trái ngược…
“Hu hu hu hu…” Phát hiện người đàn ông chanh chua cũng không thế thu hút sự chú ý của Từ Tử Nham, tâm ma lần thứ hai đổi mặt, ôm mặt ngã ngồi trên đất khóc hu hu, dáng vẻ bạch liên hoa sinh động: “Anh hai… Anh… Có phải anh có người yêu khác không, nếu anh thật sự nói có, em sẽ tác thành cho anh.”
Từ Tử Nham: …
Có lẽ anh nên kiến nghị tâm ma này đi tham gia lớp tu nghiệp của Từ ảnh đế, kỹ xảo này thực sự quá nát, đừng tưởng rằng anh không phát hiện hắn đang nhìn lén từ kẽ tay…
Do dự một chút, bây giờ Từ Tử Nham còn chưa biết cách nên phá giải tâm ma kiếp như thế nào, nhưng anh phát hiện rất nhiều sơ hở, nhưng dường như tâm ma kiếp này hoàn toàn không muốn chấm dứt, cho nên anh vẫn phải làm ra một ít phản ứng mới đúng nhỉ.
“Ta có khác… Phi phi phi! Ta đã có người yêu, không phải có người yêu khác! Người ấy rất tốt.” Từ Tử Nham dừng một chút: “Tuy rằng ngươi không phải Tử Du chân chính, nhưng ta thật sự hy vọng ngươi là Tử Du, nếu như vậy, ta có thể giới thiệu đệ ấy cho ngươi biết.”
“Người yêu?” Từ Tử Du nhảy dựng, giọng nói tàn khốc: “Hắn thật sự là người yêu của ngươi?”
Từ Tử Nham hơi ngưng lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ‘Từ Tử Du’: “Ngươi có ý gì?”
Từ Tử Du cười lạnh: “Đúng là nói không biết ngượng, rõ ràng là tình huynh đệ, lại bị ngươi nói thành yêu thương gắn bó. Nếu theo như ngươi nói, ta và ngươi cũng là người yêu của nhau, không phải sao?”
Ánh mắt Từ Tử Nham đột nhiên đanh lại, anh siết chặt hai tay, quát lớn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Ta nói bậy?” Từ Tử Du nhướng mày, khoanh tay cười lạnh.
Trong nháy mắt Từ Tử Nham hoảng hốt, trong khoảnh khắc vụt qua, Từ Tử Du này thật sự có vài phần giống đứa em trai xấu bụng…
“Thừa nhận đi, ban đầu ngươi căn bản bị cưỡng ép, cái gì mà ái tình, chẳng qua là ngươi không đành lòng làm hắn thất vọng, mượn cớ mà thôi. Rõ ràng ngươi thích nữ nhân, chỉ là vì yêu thương đệ đệ nên lừa mình dối người nói yêu hắn, lại nói tiếp, người ca ca như ngươi thật đúng là tận chức tận trách, chăm sóc đệ đệ chăm sóc đến trên giường.” Từ Tử Du nói ra, như một lưỡi đao sắc bén đâm mạnh vào lòng Từ Tử Nham.
Lần này là sắc bén như vậy, nhắm thẳng vào nội tâm của anh.
Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn ‘Từ Tử Du’ này, rốt cuộc ý thức được, thì ra sát chiêu chân chính của tâm ma kiếp là ở chỗ này, phần trước chỉ là phục bút mà thôi…
“Thế nào? Lẽ nào ta nói không đúng?” ‘Từ Tử Du’ nhướng cao lông mày: “Thừa nhận đi, quan hệ giữa ngươi và Từ Tử Dung kia hoàn toàn không có cái thứ gọi là ái tình, chẳng qua là độc chiếm dục của hắn và sự thương hại của ngươi quấy phá mà thôi. Nhắc tới cũng thực sự buồn cười, e rằng đệ đệ Từ Tử Dung của ngươi hoàn toàn không biết sự thương hại của ngươi, đúng chứ?”
Từ Tử Nham im lặng, ở sâu thẳm trong lòng, anh cũng không thể không hỏi chính mình, tình cảm của anh đối với Từ Tử Dung thật sự là tình yêu sao?
Anh thừa nhận, lúc mới bắt đầu, tình cảm của anh đối với Từ Tử Dung chủ yếu là tình huynh đệ, chỉ là không đành lòng tổn thương y, cho nên mới quyết định ở bên y.
Nếu không phải ban đầu Từ Tử Dung làm chuyện đó với anh, có thể anh sẽ làm đà điểu cả đời, tạm thời vờ như không biết đệ đệ thích mình.
Nhưng cố tình Từ Tử Dung không phải là một người tự rước khổ vào mình, đời trước y bị uất ức quá nhiều, đời này bất luận như thế nào cũng sẽ không để đồ mình nhìn trúng chạy khỏi tay mình.
Yên lặng sờ sờ lồng ngực mình, Từ Tử Nham đặt tay lên ngực tự hỏi, anh đối với Từ Tử Dung chỉ là thương hại sao?
Nghĩ đến một cái nhăn mày, một nụ cười của Từ Tử Dung, ánh mắt Từ Tử Nham dần trở nên kiên định.
Có thể —— ngay từ đầu anh thực sự có tâm tư như thế, thế nhưng sau khi xác lập quan hệ với Tử Dung, anh đã thay đổi suy nghĩ trong lòng mình.
Tử Dung thích anh, dựa dẫm anh, anh cũng hưởng thụ yêu thích cùng dựa dẫm như vậy.
Từ Tử Nham chưa từng nói qua yêu đương, anh không biết tình yêu của người khác là dạng gì, nhưng đối với anh mà nói, Từ Tử Dung chính là người yêu anh một lòng một dạ, cho dù thương hại thì thế nào, thương hại cũng được, tình huynh đệ cũng được, nếu là yêu mến, sẽ có thể chuyển hóa thành tình yêu.
Người khác có thể nhất kiến chung tình, vì sao anh không thể lâu ngày sinh tình?
Bị một người tin tưởng và mê đắm như vậy, ai có thể thoát khỏi lưới tình do Từ Tử Dung bày ra?
Khóe miệng cong lên, Từ Tử Nham từ từ ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ‘Từ Tử Du’: “Ta yêu hắn, ta yêu Từ Tử Dung. Tình cảm của ta với Tử Dung có thể trộn lẫn thương hại, tình huynh đệ, nhưng vậy thì sao? Ai nói tình yêu không thể bao gồm hai loại tình cảm trên?”
Mắt thấy ‘Từ Tử Du’ muốn nói thêm gì đó, Từ Tử Nham giơ tay ngăn cản: “Tình yêu của người khác là dạng gì ta không biết, ta chỉ biết là ta yêu Từ Tử Dung, chỉ cần đệ ấy không phản bội ta, ta sẽ không chủ động buông tay đệ ấy!”
‘Từ Tử Du’ không nói gì nữa, cả người hắn như biến thành một pho tượng, lẳng lặng đứng sững nơi đó.
Gió nhẹ thổi qua, pho tượng ầm ầm sụp đổ, tro bụi bay tán loạn.
“Ca ca!” Từ Tử Nham bị người bổ nhào vào, còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị người nhiệt tình chặn miệng.
Đầu lưỡi bị hút đến đau nhức, hơi thở quen thuộc làm Từ Tử Nham từ bỏ phản kháng, mặc kệ đối phương liếm mút trong khoang miệng mình.
“Ca ca, ca ca…” Từ Tử Dung như mất đi công năng ngôn ngữ, chỉ không ngừng lặp lại hai chữ này.
Hai mắt y ẩn tình, khóe miệng mỉm cười, đáy mắt lóe sáng làm người không dám nhìn thẳng…
Mé, hình như lúc nãy bày tỏ đều bị nghe thấy!
Từ Tử Nham đỏ ửng cả mặt, xấu hổ sắp luộc chín cả người anh.
Tuy rằng nam tử hán đại trượng phu không nên dễ dàng đỏ mặt như vậy… Nhưng tỏ tình trắng trợn bị đương sự nghe được thực sự rất lúng túng a a a a a a!
Từ Tử Nham xấu hổ, nhìn ánh mắt khác thường của Từ Tử Dung, anh cảm thấy tim đập thình thình, gương mặt như đang nóng lên…
“Đệ… Sao đệ lại ở đây.” Từ Tử Nham dời mắt, cố gắng nhìn lên trần nhà nhìn ra một đóa hoa…
Từ Tử Dung tươi cười như hoa hôn lên mặt anh một cái: “Bởi vì… Đây là tâm ma kiếp chung của chúng ta…”
“Ặc… Tâm ma kiếp còn có thể dùng chung? A, không đúng, đệ cũng kết đan?” Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ vui mừng.
Từ Tử Dung ngầm bĩu môi, quan tâm trọng điểm của ca ca có phải không đúng rồi không? Lẽ nào lúc này không phải nên dùng vẻ mặt thâm tình nói lại những lời vừa rồi cho mình nghe sao?
“Ca ca, ta rất vui.” Từ Tử Dung dùng mặt cọ cọ trên người Từ Tử Nham, ngẩng đầu lên: “Ca ca yêu ta phải không?”
“Khụ khụ…” Từ Tử Nham lại đỏ mặt lần hai, chẳng qua nhìn ánh mắt mong đợi của y, anh không nói được lời phản bác.
“Ừ… Ưm ưm…” Lời thừa nhận vừa mới bật ra, Từ Tử Nham lập tức bị hôn lần hai, môi lưỡi kịch liệt quấn quýt cướp đoạt hô hấp của anh, anh vùng vẫy hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng tránh thoát bệnh thần kinh dây dưa.
“Ngừng!” Mắt thấy Từ Tử Dung còn có xu thế muốn nhào lên, Từ Tử Nham dứt khoát kêu ngừng, đồng thời giận dữ lau chất lỏng khả nghi bên môi. Hiện tại bọn họ còn ở bên trong tâm ma kiếp đó, rốt cuộc tiểu hỗn đản này có hiểu cái gì gọi là thu liễm không?
“Được rồi được rồi, ta yêu đệ cũng không phải chuyện kỳ quái gì. Không phải đệ đã sớm biết sao?” Từ Tử Nham tức giận trừng mắt nhìn đệ đệ. Tuy rằng bình thường anh không nói yêu, nhưng anh tự nhận biểu hiện vẫn khá rõ ràng đi.
“Nhưng ca ca cũng không chịu nói ra…” Từ Tử Dung cúi thấp đầu, giọng nói mất mát.
Từ Tử Nham hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên vươn tay giơ cằm y lên ——
Từ Tử Dung sửng sốt nhìn anh, trên gương mặt tinh xảo nào có tí mất mát nào!
Từ Tử Nham nhíu mày, buồn cười nhìn đệ đệ bảo bối của mình.
Từ Tử Dung diễn kịch bị bắt quả tang: …
“Ca ca…” Từ Tử Dung quyết định thi triển ăn vạ, nhào vào lòng ca ca sống chết không chịu đứng lên.
Từ Tử Nham vừa bực mình vừa buồn cười, vừa vuốt lông cho y vừa nhẹ giọng an ủi: “Rảnh rỗi quá lại nghĩ lung tung! Nếu không thích đệ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đệ làm loại chuyện đó với ta.”
Khi nói đến loại chuyện đó, Từ Tử Nham không khỏi đỏ mặt.
“Thế nhưng… Ban đầu là ta ép huynh…” Từ Tử Dung thấp giọng nói, mặt của y luôn vùi trong ngực ca ca, không lộ ra ngoài.
Từ Tử Nham nghe vậy mỉm cười: “Dù lần đầu tiên là đệ ép buộc ta, nhưng sau đó thì không như thế, không phải sao? Nếu ta cho phép đệ, cũng sẽ không chủ động ruồng bỏ, trừ phi…”
Từ Tử Dung nhanh chóng ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ca ca: “Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ca ca, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh!”
Từ Tử Nham nhếch môi cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, ngữ điệu uy nghiêm: “Yên tâm, nếu như đệ phản bội ta, không cần ông Trời dùng sét đánh đệ, tự ta có thể đối phó.” Nói xong, còn cực kỳ hợp thời từ ngón tay bắn ra một lôi điện màu tím nổ vang đùng đùng.
Từ Tử Dung nhìn nụ cười âm trầm của ca ca, rùng mình một cái. Y luôn cảm thấy hình như độc chiếm dục của ca ca cũng rất kinh khủng…
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A_A cho rằng tâm ma kiếp chính là tên Tử Du biến thái? Mọi người nghĩ quá đơn giản!
Tâm ma muốn Tử Nham nhìn thẳng tình cảm của mình!
Tác giả :
Yên Diệp